Chiếc Nhẫn Cưới
Chương 6: Gặp mặt
"Cạch"Như Ý đẩy cửa bước vào, áo sơ mi trắng phối ren tay kết hợp với váy ngắn ôm sát màu hồng mang đôi giày cao gót màu tắng cao 7 phân, tóc dài chấm eo buông thả tự nhiên vừa nhìn liền cho người ta có cảm giác quyến rũ động lòng người, lại có phần thanh lịch trang nhã.
Cô đi đến bên cạnh ông Minh kéo ghế ngồi xuống không quên gật đầu với Thiên Sơn 1 cái, nhìn anh như người không quen biết.
"Thiên Sơn con không ngại để Như Ý làm trợ lí cho con chứ?".
"Không ngại"
Chơi anh sao, bắt anh ngồi lên máy bay rồi còn hỏi anh có muốn đi hay không sao?
Ông Minh vỗ vỗ bả vai Thiên Sơn cười ha hả hào sảng nói "Tốt lắm, bác còn phải đi gặp ông Lâm bàn chuyện hợp đồng, 2 đứa củng lâu rồi không gặp chắc là có nhiều chuyện để nói với nhau bác đi trước".
Dứt lời, ông Minh đứng dậy bước ra khỏi phòng. Lúc này Như Ý mới để ý đến anh, cô đứng dậy nhoẻn miệng cười nửa miệng bước về phía cửa,
"Đứng lại đó"
Như Ý cố tình không nghe thấy cứ tiếp tục đi, lúc bước tới sau lưng Thiên Sơn, anh tức giận đứng dậy nắm chặt lấy cánh tay của Như Ý kéo mạnh về mình " Tôi bảo cô là đứng lại đó"
Như Ý bất ngờ loạng choạng té vào người Thiên Sơn. Khuôn mặt áp sát vào lồng ngực của Thiên Sơn, cô thậm chí còn có thể nghe rõ tiếm tim đập của anh. Thiên Sơn cúi mặt xuống nhìn người con gái đứng trong lòng mình, anh còn ngửi được mùi hương Shalimar, 1 mùi hương nóng bỏng quyến rũ nhưng không phô trương, gợi cảm nhưng không thô thiển. Như Ý lấy lại bình vùng khỏi người Thiên Sơn.
"Tổng giám đốc, anh có gì dặn dò sao?
Anh cảm thấy có cái gì đó không đúng, là tính cách thái độ còn có cả sở thích của cô hình như đã hoàn toàn thay đổi. Trước đây chẳng phải cô luôn rất thích loại Chanel CoCo hay sao cô lúc trước luôn rất thích loại dịu nhẹ sao bây giờ...!
"Cô muốn gì?"
"Anh nghĩ sao?"
Anh nhíu mày nhìn người con gái xa lạ trước mặt mình, trước đây cô chưa từng dùng thái độ này để nói chuyện với anh. Không đợi anh anh nói gì cô mỉm cười nhìn anh nói tiếp
"Đùa với anh thôi, tôi...có bạn trai rồi, tôi không cần biết trước đây giữa tôi và anh đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ cần biết hiện tại bây giờ giữa tôi và anh tôi không muốn có 1 chút ràng buộc nào!"
Anh im lặng liếc mắt nhìn cô, như muốn khoét 1 cái lỗ trên người cô
"Tin hay không tùy anh, tôi đi trước"
Người xưa có câu giai nhân nan tái đắc, mỹ nhân khó có thể thấy được lần 2, chỉ có điều ánh sáng trong đôi mắt kia tựa như cá bể băng trầm mặc lạnh lùng cô quạnh và man mác buồn. Bất chợt anh cảm thấy cô đã thay đổi...rất nhiều.
Lam Thanh mặc trên người áo sơ mi kẻ sọc màu xanh kết hợp quần short ngắn đi dạo trung tâm mua sắm Tân Hoàng, khu mua sắm lớn nhất thành phổ, aiz 2 ngày rồi không biết Như Ý làm gì mà chưa gọi cho cô nữa, đi lang thang trong khu quần áo đã được mấy cửa hàng, nhưng cô lai chẳng nhìn thấy cái gì thuận mắt. Cô rẽ vào nhà vệ sinh, đang rửa tay thì Cảnh Tuấn nhìn thấy 1 cô gái vội vội vàng vàng chạy vào nhà vệ sinh, cô gái đó nhìn thấy anh như người ngoài hành tinh, anh củng nhìn cô như người ngoài hành tinh
"Áaaaaaaa biến thái biến thái"
Cảnh Tuấn mỉm cười nửa miệng, lại là mấy cô gái này hết cách thức gây ấn tượng với anh hay sao lai phải dùng biện pháp này
"Cô bớt làm trò trẻ con này đi"
"Anh thần kinh à "
Xúi quẩy? Hôm nay mình ra đường không coi ngày hay sao? Lại gặp phải tên biến thái còn thần kinh này trong nhà vệ sinh chứ nhưng mà có cần phải đẹp trai vậy không!
"Anh mà không ra ngoài tôi gọi bảo vệ đó!"
" Cô..."
Anh nheo mắt nhìn cô, không giống lắm nhìn cô hình như là thật không phải đang diễn. Anh đứng thẳng người lại nghiêm túc nhìn cô
"Người nên gọi bảo vệ phải là tôi"
"Ý anh là gì? Rõ ràng đây là nhà vệ sinh n....nam sao?" vừa nói cô vừa ngó mặt ra ngoài cửa
Cảnh Tuấn nghiêng đầu khoanh tay lại nhướng mày mỉm cười nhìn cô muốn nhìn xem cô làm gì tiếp theo. Anh ta hình như mới vừa rời khỏi 1 bữa tiệc nhìn anh khá mệt mỏi anh mặc 1 bộ vest đen gương mặt thanh tú lại lạnh lùng cao sang vốn có. Cô đúng là điên mà anh ta nhìn bề ngoài đứng đắn còn đẹp trai như vậy đánh chết cô cô củng không tin đây là 1 tên biến thái. Làm sao đây làm sao thoát khỏi đây đây, mình đúng là điên mà! A
"Tôi không nhìn thấy gì hết tôi...tôi không nhìn thấy gì hết"Cốp""Á"Tôi không nhìn thấy gì hết"
Cô nhắm mắt lại giơ 2 cánh tay của mình lên quờ quoạng lung tung bất cẩn đụng đầu vào cạnh cửa cứ như thế đi rời khỏi nhà vệ sinh.
Trời ơi xấu hổ chết mất!!!
Cảnh Tuấn nghiêng người nhìn theo bóng dáng của cô gái đó, mỉm cười lắc đầu
Hôm nay biết tin em gái từ Pháp trở về, nên gấp rút hoàn thành bản hợp đồng sớm hơn dự định 1 ngày tức tốc bay từ Canada về Việt Nam, 5 năm anh không gặp nó không biết bây giờ nó ra sao rồi? Có còn giận người anh này không! Có lẽ khi nhận được tin anh quá bất ngờ nên củng không kịp chuẩn bị món quà tử tế cho em gái mình nên khi chạy ngang khu trung tâm mua sắm anh liền ghé vào xem thử, không ngờ lại gặp loại chuyện này trong nhà vệ sinh.
Anh không ai khác chính là Trương Cảnh Minh anh 2 của Như Ý.
Cô đi đến bên cạnh ông Minh kéo ghế ngồi xuống không quên gật đầu với Thiên Sơn 1 cái, nhìn anh như người không quen biết.
"Thiên Sơn con không ngại để Như Ý làm trợ lí cho con chứ?".
"Không ngại"
Chơi anh sao, bắt anh ngồi lên máy bay rồi còn hỏi anh có muốn đi hay không sao?
Ông Minh vỗ vỗ bả vai Thiên Sơn cười ha hả hào sảng nói "Tốt lắm, bác còn phải đi gặp ông Lâm bàn chuyện hợp đồng, 2 đứa củng lâu rồi không gặp chắc là có nhiều chuyện để nói với nhau bác đi trước".
Dứt lời, ông Minh đứng dậy bước ra khỏi phòng. Lúc này Như Ý mới để ý đến anh, cô đứng dậy nhoẻn miệng cười nửa miệng bước về phía cửa,
"Đứng lại đó"
Như Ý cố tình không nghe thấy cứ tiếp tục đi, lúc bước tới sau lưng Thiên Sơn, anh tức giận đứng dậy nắm chặt lấy cánh tay của Như Ý kéo mạnh về mình " Tôi bảo cô là đứng lại đó"
Như Ý bất ngờ loạng choạng té vào người Thiên Sơn. Khuôn mặt áp sát vào lồng ngực của Thiên Sơn, cô thậm chí còn có thể nghe rõ tiếm tim đập của anh. Thiên Sơn cúi mặt xuống nhìn người con gái đứng trong lòng mình, anh còn ngửi được mùi hương Shalimar, 1 mùi hương nóng bỏng quyến rũ nhưng không phô trương, gợi cảm nhưng không thô thiển. Như Ý lấy lại bình vùng khỏi người Thiên Sơn.
"Tổng giám đốc, anh có gì dặn dò sao?
Anh cảm thấy có cái gì đó không đúng, là tính cách thái độ còn có cả sở thích của cô hình như đã hoàn toàn thay đổi. Trước đây chẳng phải cô luôn rất thích loại Chanel CoCo hay sao cô lúc trước luôn rất thích loại dịu nhẹ sao bây giờ...!
"Cô muốn gì?"
"Anh nghĩ sao?"
Anh nhíu mày nhìn người con gái xa lạ trước mặt mình, trước đây cô chưa từng dùng thái độ này để nói chuyện với anh. Không đợi anh anh nói gì cô mỉm cười nhìn anh nói tiếp
"Đùa với anh thôi, tôi...có bạn trai rồi, tôi không cần biết trước đây giữa tôi và anh đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ cần biết hiện tại bây giờ giữa tôi và anh tôi không muốn có 1 chút ràng buộc nào!"
Anh im lặng liếc mắt nhìn cô, như muốn khoét 1 cái lỗ trên người cô
"Tin hay không tùy anh, tôi đi trước"
Người xưa có câu giai nhân nan tái đắc, mỹ nhân khó có thể thấy được lần 2, chỉ có điều ánh sáng trong đôi mắt kia tựa như cá bể băng trầm mặc lạnh lùng cô quạnh và man mác buồn. Bất chợt anh cảm thấy cô đã thay đổi...rất nhiều.
Lam Thanh mặc trên người áo sơ mi kẻ sọc màu xanh kết hợp quần short ngắn đi dạo trung tâm mua sắm Tân Hoàng, khu mua sắm lớn nhất thành phổ, aiz 2 ngày rồi không biết Như Ý làm gì mà chưa gọi cho cô nữa, đi lang thang trong khu quần áo đã được mấy cửa hàng, nhưng cô lai chẳng nhìn thấy cái gì thuận mắt. Cô rẽ vào nhà vệ sinh, đang rửa tay thì Cảnh Tuấn nhìn thấy 1 cô gái vội vội vàng vàng chạy vào nhà vệ sinh, cô gái đó nhìn thấy anh như người ngoài hành tinh, anh củng nhìn cô như người ngoài hành tinh
"Áaaaaaaa biến thái biến thái"
Cảnh Tuấn mỉm cười nửa miệng, lại là mấy cô gái này hết cách thức gây ấn tượng với anh hay sao lai phải dùng biện pháp này
"Cô bớt làm trò trẻ con này đi"
"Anh thần kinh à "
Xúi quẩy? Hôm nay mình ra đường không coi ngày hay sao? Lại gặp phải tên biến thái còn thần kinh này trong nhà vệ sinh chứ nhưng mà có cần phải đẹp trai vậy không!
"Anh mà không ra ngoài tôi gọi bảo vệ đó!"
" Cô..."
Anh nheo mắt nhìn cô, không giống lắm nhìn cô hình như là thật không phải đang diễn. Anh đứng thẳng người lại nghiêm túc nhìn cô
"Người nên gọi bảo vệ phải là tôi"
"Ý anh là gì? Rõ ràng đây là nhà vệ sinh n....nam sao?" vừa nói cô vừa ngó mặt ra ngoài cửa
Cảnh Tuấn nghiêng đầu khoanh tay lại nhướng mày mỉm cười nhìn cô muốn nhìn xem cô làm gì tiếp theo. Anh ta hình như mới vừa rời khỏi 1 bữa tiệc nhìn anh khá mệt mỏi anh mặc 1 bộ vest đen gương mặt thanh tú lại lạnh lùng cao sang vốn có. Cô đúng là điên mà anh ta nhìn bề ngoài đứng đắn còn đẹp trai như vậy đánh chết cô cô củng không tin đây là 1 tên biến thái. Làm sao đây làm sao thoát khỏi đây đây, mình đúng là điên mà! A
"Tôi không nhìn thấy gì hết tôi...tôi không nhìn thấy gì hết"Cốp""Á"Tôi không nhìn thấy gì hết"
Cô nhắm mắt lại giơ 2 cánh tay của mình lên quờ quoạng lung tung bất cẩn đụng đầu vào cạnh cửa cứ như thế đi rời khỏi nhà vệ sinh.
Trời ơi xấu hổ chết mất!!!
Cảnh Tuấn nghiêng người nhìn theo bóng dáng của cô gái đó, mỉm cười lắc đầu
Hôm nay biết tin em gái từ Pháp trở về, nên gấp rút hoàn thành bản hợp đồng sớm hơn dự định 1 ngày tức tốc bay từ Canada về Việt Nam, 5 năm anh không gặp nó không biết bây giờ nó ra sao rồi? Có còn giận người anh này không! Có lẽ khi nhận được tin anh quá bất ngờ nên củng không kịp chuẩn bị món quà tử tế cho em gái mình nên khi chạy ngang khu trung tâm mua sắm anh liền ghé vào xem thử, không ngờ lại gặp loại chuyện này trong nhà vệ sinh.
Anh không ai khác chính là Trương Cảnh Minh anh 2 của Như Ý.
Tác giả :
Trình Nhân