Chiếc Lá Ký Sinh
Chương 1
Cây, đó là nơi kí sinh của lá.
Đầu thu, lá cây bắt đầu cho ta cảm giác về sự kết thúc. Một phiến lá cây tựa như chính mình rơi xuống bên người, kết thúc vòng đời của nó, chậm rãi mục nát. Đây là vận mệnh, là đạo lý mà ai cũng biết, aii cũng không có biện pháp chống lại.
Lá không biết bản thân còn bao nhiêu thời gian, nó nhìn cây, bỗng nhiên phát hiện mình chính là chiếc lá cuối cùng, sinh mệnh cùng thời gian đều nhanh chóng tan biến, chỉ là tự hỏi trong nháy mắt, tất cả đều đã trở thành quá khứ, ngay cả hồi ức cũng có vẻ không thực.
Làn gió mỏng manh khó có thể nhận ra, không khí lạnh buốt, nhưng lá biết, nó sẽ chết. Đúng vậy, chết cũng không phải cái gì khó có thể nói ra miệng.
Cây vẫn trầm mặc như thế, không có bất kì sự lưu luyến nào, cho dù đó là chiếc lá cuối cùng.
Lá hiểu rõ, sự ra đi của nó đối với cây không có bất kỳ ảnh hưởng nào, sang năm, sẽ có những chiếc lá mới đến thay thế. Thậm chí có thể nói, cái chết của nó có ý nghĩa là sự khởi đầu mới.
Lá cây, chỉ là ký sinh. Làm sao có thể tự mình sống sót …
“Bộp!" thanh âm khép sách vang vọng trong thư viện yên tĩnh, tuy rằng không lớn nhưng tại nơi mà tiếng một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ như ở đây thì vẫn có phần gây chú ý.
May mắn là không ai để ý tới bởi vì ở nơi này, ngoại trừ người đàn ông ở góc phòng thì không còn ai khác. Nơi đây là một thư viện đã sớm bị người đời lãng quên, bên trong lưu trữ không ít sách nhưng đã rất nhiều năm rồi không có sách mới nữa. Mà ở xã hội hiện tại còn có thể có bao nhiêu người sẵn lòng bỏ thời gian đến đọc sách trong lúc bận trăm thứ việc đây? Giống như một thứ cổ lỗ sĩ cuối cùng cũng bị loại bỏ, ở đây an tĩnh đến mức đáng sợ, bên cạnh chiếc bàn màu đen trang nhã có một người đàn ông đang ngồi.
Chiếc áo sơ mi kẻ ca-ro binh thường bao bọc lấy dáng người có phần mảnh khảnh, cặp kính không gọng che khuất đôi mắt dài nhỏ. Vài lọn tóc tinh tế vương ở phía trước khiến cho người đàn ông nhìn qua càng thêm điềm đạm, cả người tản ra một cỗ hơi thở nho nhã. Nếu nói anh ta tuấn tú hoặc xinh đẹp thì đều không thích hợp, chỉ có thể nói người đàn ông này vô cùng thanh tú, thanh tú đến mức khiến cho người ta có một loại cảm giác rất an tĩnh, nhìn vào sẽ thấy an tâm.
Trước mặt anh ta bày một quyển sách rất dày, rất cũ, cũ đến mức bìa trước không còn nhìn rõ lắm. Bên cạnh là một thẻ mượn sách ở trên viết tên anh ta, dường như bởi vì bị thấm nước nên nét chữ đã phai nhạt đi, khó có thể nhận ra, loáng thoáng thấy một chữ Diệp —
***
Hắn vươn tay nhẹ nhàng lau đi bụi bặm bám trên sách, mặt giấy thô ráp cọ sát vào da khiến cho đầu ngón tay chậm rãi nóng lên, đưa tay lên, hờ hững nhìn đầu ngón tay dính đầy bụi, nhắm mắt một chút, đứng lên cầm lấy áo khoác cùng khăn quàng cổ vắt trên lưng ghế dựa, đem sách kẹp dưới nách đi về phía cửa.
Năm nay, mùa đông dường như đến sớm hơn một chút. Mặc dù mới là cuối thu, khí trời đã lạnh đến nỗi càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi. Trời cũng tối sớm hơn rất nhiều. Đi trên đường cái, hắn đem sách ôm ở trước ngực, khẽ kéo cổ áo khoác lên một chút, gió lùa vào từ cổ, toàn thân lạnh như băng. Hắn không có thói quen mặc nhiều quần áo, trời có lạnh đến đâu cũng chỉ là một bộ y phục, một áo khoác ngoài. Đã từng có người nói qua với hắn rằng việc này thật không tốt, mà người kia lại thích ngủ cạnh cửa sổ, lúc trời mưa thì khi ngủ dậy giường đều ướt đẫm, thói quen này cũng không tốt …
Sáu giờ ba nhăm phút sáng, cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ ở cuối phố đúng giờ mở cửa. Trên những quả chuối tây ở cửa quán phủ một tầng sương sớm, xinh tươi ướt át. Từ cánh cửa kính nửa mở nửa khép, mùi hương bánh mì nhẹ nhàng lan tỏa, rất ít có cửa hàng nào lại mở cửa sớm như vậy, nhưng hàng bánh ngọt này mỗi ngày đều đúng giờ trưng ra tấm bảng “Đang bán hàng". Chẳng qua do vị trí có chút lệch, người phát hiện ra nơi này dường như cũng không nhiều. May mắn nhờ có hương bánh mới nướng hấp dẫn mới có thể thu hút một phần học sinh đang vội đến trường cùng với những người đi làm ở vùng lân cận.
Lúc này trong cửa hàng, mấy nữ sinh cùng với một nam sinh mặc đồng phục trung học đang đứng ở trước quầy, các thiếu nữ say sưa nhìn bóng lưng gầy đang làm việc của người đàn ông bên trong, thỉnh thoảng phát ra một tiếng thở dài …
" Ah ~~ Tiểu Diệp ngày càng dễ thương nha!"
" Đúng vậy đúng vậy, nhìn cái mông đáng yêu kia thật muốn sờ một cái ~ "
" Còn có cái eo thon, hình như so với mình còn nhỏ hơn! Ôi ~~ thật muốn ôm không buông!"
" Nhìn hình dáng làm việc của anh ấy có khí chất biết bao nhiêu! Hòa nhã biết bao nhiêu! Mình muốn gả cho người ta!"
" Tôi cũng muốn kết hôn với anh ấy!" Nếu như có khả năng! Nam sinh đứng ở phía sau mấy nữ sinh, nhìn chằm chằm sườn mặt của nam nhân mà nói nhỏ một câu.
" Hả! ?" Mấy cô bé vừa dịu dàng như nước đồng loạt quay đầu trừng mắt nhìn nam sinh, giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha, vẻ mặt chỉ có thể dùng hung thần ác sát để hình dung.
" Cái gì? Muốn kết hôn với Tiểu Diệp của chúng ta? Cũng không tìm vũng nước tiểu mà nhìn lại mình đi! Chị em, đánh hắn!"
Một hồi thanh âm đấm vào thịt, kèm theo vài tiếng la hét, hết sức thê thảm.
" Bánh mì của mọi người được rồi đây!" Giọng nói nhẹ nhàng trầm ổn nhanh chóng ngăn chặn hành động “tàn bạo". Tiễn Diệp cầm hai túi giấy đựng bánh mì đi tới bên quầy hàng, hai mắt sau cặp kính không gọng lộ ra ý cười dịu dàng, áo sơ mi trắng cùng với quần đen thông thường, tạp dề màu lam nhạt giống như đồ trang sức, ngay cả tay áo sắn lên cũng đều có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái không gì sánh được.
" Sáng sớm mọi người thật có tinh thần nhỉ!" Cười cười, Tiễn Diệp từ trong quầy vươn tay đưa túi giấy cho mấy cô bé, nói: “Nhanh đi học đi! Cẩn thận kẻo muộn!"
“Tiểu Diệp ~~" cô bé rất nhanh sửa sang lại một chút y phục lộn xộn vì “vận động", cười tủm tỉm tiếp nhận bánh mì, hương thơm nức mũi.
“Tiểu Diệp, hôm qua chúng em hỏi anh về vấn đề của anh anh còn chưa trả lời đâu đấy"
“Vấn đề?" Tiễn Diệp thoáng cái nhướn mày, đẩy kính mắt một chút, vẻ mặt mờ mịt.
“Anh có bạn gái hay không ạ?"
Không phải chứ? " Chuyện này tôi nhớ là đã sớm nói cho các em rồi không phải sao? Hơn nữa các em một tuần phải hỏi tôi đến ba, bốn lần rồi mà …"
" Bởi vì anh chẳng phải bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ có người yêu sao? Nói đi nói đi! Mỗi ngày nghe anh nói một lần chúng em mới yên tâm được!"
Tiễn Diệp vừa bực mình vừa buồn cười mà lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Tôi không có bạn gái, hơn nữa tạm thời cũng không có ý định tìm bạn gái, có thể có sao?"
Mấy cô bé dường như có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này, không ngừng gật đầu.
“Phải, quá được rồi ~!" Nam sinh đáng thương đang quỳ rạp trên mặt đất ngẩng đầu cười cười, sau đó lại bị một trận loạn đá, hoàn toàn tử trận.
Mỉm cười thở dài, Tiễn Diệp từ sau quầy hàng đi tới, một tay chống thắt lưng, một tay thành công ngăn cản một nữ sinh đang định bổ nhào lên người nam sinh, trỏ trỏ trán cô bé, hắn có chút bất đắc dĩ nhìn đám học sinh trung học, " Các em thực sự nhàn hạ như vậy sao? Bây giờ việc học không phải rất căng thẳng à?"
“Dù có căng thẳng hơn nữa chúng em vẫn muốn đến gặp Tiểu Diệp!" Một cô bé vỗ vỗ bộ ngực dậy thì, tỏ rõ sự quyết tâm.
“Tôi … " Tiễn Diệp muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, nói một câu: " Tôi cũng không tốt như các em tưởng tượng … "
“Tiểu Diệp là tốt nhất!"
“Đúng vậy, Tiểu Diệp, anh là giỏi nhất! Em rất muốn anh là mẹ em nha!" Hả? Nói xong chính mình cũng sửng sốt một chút, vì sao là mẹ mà không phải là cha nhỉ?
Tiễn Diệp khẽ cong khóe miệng, dịu dàng cười cười, “Đi học đi! Đến trễ sẽ không tốt đâu!"
“Ah~" Tiểu Diệp nói cái gì thì là cái đó! Mấy cô bé lưu luyến không rời, nói lời tạm biệt Tiễn Diệp. Nhìn bọn họ rời khỏi, Tiễn Diệp xoay người mới phát hiện vẫn còn một người nằm trên mặt đất, suy nghĩ một chút, hắn ngồi xổm xuống, chìa một tay nâng cằm của nam sinh lên, mỉm cười nhìn đối phương.
Sắc mặt nam sinh nguyên bản trắng bệch phắt cái chuyển đỏ toàn bộ, Tiễn Diệp nhìn thấy, cười càng sáng lạn, hạ thấp giọng ghé sát vào mặt đối phương, " Cậu, muốn ở lại đây … cùng tôi ăn sáng sao?" Bờ môi mỏng không chút huyết sắc lộ ra màu hồng nhạt, hé ra hợp lại …
Khuôn mặt nam sinh bỗng chốc lần thứ hai đỏ lên, nóng hôi hổi tựa như con tôm luộc!
“Không, không, không cần! Hẹn, hẹn gặp lại!" Lắp bắp lắc lắc cái đầu, nam sinh từ trên mặt đất vội vàng đứng dậy, chật vật chạy ra cửa chính.
Nhìn bóng người nhanh như viên đạn biến mất tại cửa, Tiễn Diệp tặc lưỡi, "Không tốt! Bệnh cũ lại tái phát!" Lần sau không nên đùa giỡn tiểu nam sinh nữa!
Mới từ trên mặt đất đứng dậy, cửa đột nhiên lại mở ra, Tiễn Diệp theo bản năng mà xoay người mỉm cười: “Chào mừng quý khách!"
“Tiểu Diệp!" Bác gái ở hàng cơm bình dân bên cạnh lắc lắc thắt lưng mập mạp đi vào, trên mặt là nụ cười tỏa sáng như thiếu nữ.
Tiễn Diệp bật cười, mỗi lần bác gái này thấy hắn đều cười đến “Hoa bay đầy trời", nhưng mà bác ấy cũng là người tốt, khi hắn vừa tới thành phố này, bác gái đó là người đầu tiên cùng hắn nói chuyện.
“Chào buổi sáng, bác gái! Có chuyện gì sao?"
Bác gái nhìn Tiễn Diệp từ trên xuống dưới, mãi cho đến khi xem đủ rồi mới thở dài nói: “Tiểu Diệp à! Tiểu quỷ A Cường nhà chúng ta bất cẩn, tối hôm qua ăn cua bị đau bụng, bây giờ vẫn còn nằm rên ở trên giường!"
" Anh ấy không sao chứ ạ?" Tiễn Diệp nhớ rõ con trai bác gái – A cường là thợ làm bánh ngọt của một khách sạn, lại nói tiếp hai người cũng coi như là hợp nhau, hơn nữa khi mở cửa hàng cũng phải nhờ A Cường chỉ bảo, tính ra một nửa cũng là thầy của hắn.
“Không chết được! Tên ngốc như nó khỏe lắm, chẳng qua là chân yếu nên không rời giường được thôi! Nhưng khách sạn nó làm tối nay có việc, bên kia nói thiếu người mà lại không mời được ai, hơn nữa khách sạn lại vô cùng nghiêm ngặt, phạm một lỗi nhỏ cũng bị đuổi việc, thật sự là không có biện pháp mà! Cho nên bác muốn …" nói đến đây bác gái vẻ mặt mang theo ý thỉnh cầu mà nhìn Tiễn Diệp, có ý gì không cần nói cũng biết.
Tiễn khó xử hơi hơi nhíu mày, " Cháu cũng không phải không muốn giúp, chỉ là tay nghề của cháu thật sự là …"
“Không sao đâu!" Bác gái vừa nghe đã biết là hắn sẽ giúp, " Nó đã nói qua với bếp trưởng khách sạn rồi, chỉ cần tìm người thay thế nó là được, với lại không cần cháu làm gì cả, chỉ cần làm người giúp việc hỗ trợ người ta là được! Rất nhẹ nhàng, hơn nữa tiền lương không tồi, A Cường nhà bác suy nghĩ cả buổi, cũng chỉ có cháu là phù hợp nhất!"
“Như vậy à …" Tiễn Diệp vẻ mặt có chút lưỡng lự, tuy rằng hắn rất muốn đến giúp, chẳng qua …
Bác gái thấy hắn định nói lại thôi, tiếp tục nói: “Bác kính nhờ cháu nha Tiểu Diệp! Chỉ cần ba giờ thôi, sau đó nhà ta cảm tạ cháu thật nhiều!"
“Không cần …" Tiễn Diệp khẽ cười cười, lại suy nghĩ một chút, nói “Được rồi! Cháu đồng ý."
“Tốt rồi! Tám giờ tối nay, ta đi về nói cho A Cường để nó nhờ người bên kia chiếu cố, đến lúc đó sẽ có người giúp đỡ cháu!" Bác gái hưng phấn đi ra cửa, lại đột nhiên xoay người trừng mắt nhìn Tiễn Diệp, “Tiễn Diệp, cháu thực sự là người tốt! Sau này ai có phúc làm vợ cháu chắc chắn phải hạnh phúc đến chết!" Tiếp đó cửa đóng lại, ngoài cửa thấp thoáng truyền đến câu cảm thán " Ta nếu như trẻ lại hai mươi tuổi thì tốt rồi ~ “.
Khóe miệng Tiễn Diệp khẽ nhếch lên, bất đắc dĩ cười cười.
Trở lại bàn làm việc, lấy ra bột mì đã nhào tốt, nhẹ nhàng dùng hai tay xoa nắn, giống như một tác phẩm nghệ thuật quý giá. Ngón tay thon dài trắng muốt gần như đồng màu với bột mì, đều không phải là nhan sắc khỏe mạnh gì, Tiễn Diệp rất chán ghét. Lại không biết nói chán ghét nhan sắc kia có lẽ là chán ghét chính mình.
Đột nhiên ngừng lại, tim hắn đập mạnh, loạn nhịp một hồi, chậm rãi giơ tay phải lên trước mắt, một đạo vết thương xẹt ngang lòng bàn tay, dữ tợn dọa người. Vết thương đã kín miệng lâu rồi, không còn thấy máu, nhưng vết tích lại vĩnh viến không bao giờ phai mờ, cũng chỉ có hắn mới biết được khi đó đã tổn thương sâu sắc đến dường nào.
Mà hết thảy những điều này đều là hắn mong muốn.
Tay hắn, đã không còn cách nào lại có thể làm những việc nặng nhọc được nữa rồi. Ban đầu ngay cả chuyện nhào bột mì như thế này cũng không thể hoàn thành, chỉ có cách chậm rãi, chậm rãi dùng một tay vân vê, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Như vậy sẽ ảnh hưởng tới hương vị của bánh mì sau này, đó là lí do hắn vẫn không thể làm ra loại bánh mì có vị ngon nhất, cũng giống như hắn vậy, đã để vuột mất rất nhiều điều.
Hắn ở chỗ này yên lặng mà sinh tồn.
Tiễn Diệp …
Dồn sức lấy lại tinh thần, Tiễn Diệp sửng sốt một chút, hắn gần đây vẫn thường không hiểu sao lại đột nhiên ngẩn người ra, tinh thần dường như cũng đang chậm rãi suy nhược. Hắn thoáng cái cười khổ, tiếp tục nhào bột mì, đây là bữa trưa của hắn, muốn làm mì nước*. Từng sợi mì màu trắng thông thường, kích cỡ đều đặn, rau cải xanh mượt, hắn thích bỏ cả cây vào luộc trong nước, còn có hành thái nhỏ, mọi thứ đều đơn giản … giống như con người Tiễn Diệp vậy.
Bảy rưỡi tối, Tiễn Diệp đúng giờ đến một trong những khách sạn cao cấp nhất thành phố này, hắn ngày thường hiếm khi ra ngoài, bác gái đã vẽ bản đồ đường đi đến đó cho hắn, nhưng hắn vẫn phải hỏi qua mấy người đi đường mới tìm được. Tiễn Diệp hiện tại rốt cuộc hiểu được có lẽ mình là một kẻ mù đường.
Tiến vào đại sảnh nguy nga lộng lẫy, giải thích rõ nguyên do mình đến đây với nhân viên phục vụ, đối phương nhanh chóng đưa hắn tới cửa phòng bếp, đẩy cửa ra, nhìn qua một lượt, trong phòng bếp tráng lệ trang bị đầy đủ thiết bị cao cấp có hơn mười người đang mặc đồng phục màu trắng đang bận rộn, còn có mấy vị đầu bếp ngoại quốc, tiếng thái thái, xào xào phát ra có phần huyên náo.
“Lão Trịnh, người thay ca đã đến!"
“Tới đây! Tiểu Trương, đem sô cô la bào nhỏ ra, nhanh lên một chút!"
Tiễn Diệp thấy một người đàn ông trung niên khỏe mạnh xoa xoa tay, đi về phía bọn họ, quan sát từ trên xuống dưới, đánh giá một chút.
Tiễn Diệp gật đầu với đối phương, " Chào ông! Tôi là người thay thế A Cường." Suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu: “Tôi là … "
“Cậu là Tiễn Diệp." Đối phương trước một bước rất quả quyết mà nói ra tên của hắn.
Tiễn Diệp gật đầu, mỉm cười.
Người đàn ông trung niên cũng cười, lộ ra hàm răng đều đặn, " Tôi là sư phụ của A Cường, cậu gọi tôi là lão Trịnh. A Cường đã nói qua với tôi rồi, vất vả cho cậu! Thằng nhóc này thân là đầu bếp lại còn bị ngộ độc thức ăn! Thật là!"
Lão Trịnh cười phàn nàn một chút, mang Tiễn Diệp đi nhìn qua xung quanh một cái, cuối cùng dừng lại ở trước bàn làm bánh kem, “Hôm nay cũng không bảo cậu làm việc gì nặng nhọc, làm người giúp việc, chờ cho các món chuẩn bị xong thì giúp bưng đến phía trước là được!"
Lão Trịnh kì thật cũng không già, nhìn qua cũng khoảng ba tư, ba nhăm tuổi, nhưng mà Tiễn Diệp cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu một cái, “Không thành vấn đề."
" Cường tử sợ tôi làm cậu mệt mỏi, gọi điện hai lần dặn đi dặn lại đấy! Ha ha!"
“Ha ha! Cậu ấy tốt lắm."
“Ra cửa bên trái là phòng nghỉ công nhân viên, trên bàn có một bộ quần áo, cậu mặc vào sau đó tới đây!" Lão Trịnh vỗ vỗ vai Tiễn Diệp, “Hôm nay tất cả mọi người đều bận rộn, cậu có cái gì không rõ thì trực tiếp hỏi tôi là được rồi. Không cần khẩn trương. Tôi nghe A Cường nói cậu cũng mở một quán ăn, cứ coi như là đang làm việc trong quán nhà mình đi!"
“Vâng." Tiễn Diệp đẩy kính mắt trên mũi một chút, lễ phép đáp lại, hắn luôn luôn là một người nho nhã hữu lễ, nhưng có đôi khi, loại cảm giác này sẽ khiến người khác nghĩ rằng hắn lạnh lùng.
Thay đổi y phục, Tiễn Diệp quay lại phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị đón nhận ba giờ đồng hồ buồn chán kế tiếp.
Nhiệm vụ phân cho hắn quả thực rất đơn giản, đánh vài quả trứng gà, hòa lẫn với một chút bơ, đem bánh ngọt bỏ vào lò nướng, chờ thợ làm bánh hoàn thành sản phẩm thì trang trí bàn, rất giống người học việc, Tiễn Diệp cảm thấy rất thú vị. Bởi vì bận rộn nên cũng không có mấy người nhận ra sự tồn tại của Tiễn Diệp.
Lão Trịnh đang làm một chiếc bánh ga-tô hình chữ nhật lớn siêu xa xỉ, trực tiếp đặt cho tiệc rượu. Tiễn Diệp đem một bao bột mì từ cửa đi vào, trên tay và quần áo đều dính bột trắng xóa, bởi vì vô tình nên trên mặt cũng dính một chút, nhưng mà bản thân hắn không phát hiện ra. Trăng trắng một chút, như thế lại cho người ta cảm giác có phần đáng yêu.
“Cái kia … " lão Trịnh bất thình lình quay đầu, đột nhiên thoáng cái sửng sốt, trong nháy mắt có phần do dự.
Tiễn Diệp phát hiện, cười nói: “Gọi tôi Tiễn Diệp là được."
Lão Trịnh xấu hổ cười cười, “Vậy, Tiễn Diệp, bột mì hình như không đủ rồi, cậu đến nhà kho lấy thêm hai bao nữa về đây đi! Ra khỏi cửa thì lên cầu thang sau đó rẽ phải vào cánh cửa thứ ba."
“Được." Buông bao bột mì ở trên không xuống, Tiễn Diệp nhẹ nhẹ vỗ hai tay, đi ra cửa.
Từ trong nhà kho mang ra hai bao bột ôm ở trước ngực, cũng không phải nặng lắm, người trưởng thành bình thường có thể một tay vác một bao, nhưng Tiễn Diệp không có khả năng. Cũng may ôm cũng là một biện pháp tốt, tuy rằng sẽ làm bẩn quần áo.
“Hô ~" hít sâu một hơi khi đi ra khỏi nhà kho, Tiễn Diệp lấy tay lau lau mặt một chút, không chú ý tới là càng làm bột mì vương trên mặt nhiều hơn. Hắn đưa tay ôm chặt cái bao, chuẩn bị quay về phòng bếp, nhưng chưa đi được mấy bước. một người đàn ông mặc âu phục gọi hắn lại từ phía sau, trên ngực mang một bảng tên lấp lánh ánh kim, là quản lý cao cấp của khách sạn.
“Này! Anh kia!"
Tiễn Diệp thoáng sửng sốt, người trông hẳn là viên chức của khách sạn đang đi về phía hắn.
“Anh ở phòng bếp đúng không?" Người kia hỏi.
Gật đầu, trong lòng nói một câu: nhưng qua vài tiếng đồng hồ thì lại không phải nữa rồi.
“Vậy vừa lúc, anh đi tới cổng chính một cái đem nguyên liệu vừa mới đưa tới về đó đi, tôi đỡ phải tới phòng bếp tìm người!"
“Nhưng mà …" Tiễn Diệp nhìn bột mì trên tay một chút, “Cái này đang cần dùng."
“Không sao, đồ cũng không nhiều lắm, anh đi nhanh là được! Mau theo tôi đi!"
Nhún nhún vai, Tiễn Diệp lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ đi theo đối phương, ai bảo hiện tại hắn là “người làm công", phải nghe lời sếp thôi.
Cứ như vậy, Tiễn Diệp ôm hai bao bột mì, đi theo phía sau người kia tới ngoài khách sạn. Nguyên liệu nấu ăn thường ngày đều từ cửa sau đưa vào, nhưng hôm nay cửa sau có chút sự cố, ống nước ngầm trong lòng đất bị vỡ, từ đường cái tới cửa đều nhanh chóng trở thành thác nước, một đám nhân viên khách sạn đang ở nơi này để hỗ trợ thoát nước. Cho nên hôm nay nguyên liệu bị đưa đến cửa hông, mà muốn đến cửa hông thì phải đi qua vườn hoa, chỗ đó hiện tại đang tổ chức dạ tiệc ngoài trời.
Một buổi tiệc tư nhân hoàn toàn, tuyệt đối không có người ngoài đến làm phiền, cho nên mỗi người có mặt ở đây đều theo bản năng mà trở lên phóng túng, rượu khiến người ta lơ là, ánh đèn khiến người ta say đắm, hương nước hoa của phụ nữ là một loại cám dỗ không lời, mà những thứ này ở đây đều có.
Xa hoa trụy lạc, ca múa mừng cảnh thái bình. Đây là điều khi Tiễn Diệp đi qua bên cạnh thì cảm nhận được, người kia nhắc nhở hắn cố gắng không nên lại gần quấy rầy đến khách mời, hận không thể theo đường ngầm dưới lòng đất mà đi qua, chỉ vì hắn trên người mang đồng phục nhà bếp mà không phải là lễ phục đắt tiền.
Tiễn Diệp chợt cười cười, nụ cười tràn đầy chế nhạo cùng khinh thường, loại vẻ mặt này đúng là rất ít thấy ở hắn. Hắn lúc này đang vui mừng, ước rằng bản thân mình cả đời đều mặc đồng phục nhà bếp, cũng còn hơn khoác lên người một bộ “da người".
“Này! Đến đây được rồi!Anh nhanh lên một chút đem đến phòng bếp đi, tôi muốn ra cửa sau xem thế nào, anh theo đường cũ mà quay về, tốt nhất là cách tiệc rượu xa xa một chút …" người kia lưu lại câu nói đó rồi đi, đồng thời lần thứ hai nhắc Tiễn Diệp lúc về phải cẩn thận.
Tiễn Diệp nhìn cái hộp trước mặt, bên trong chính là cá, loại cá gì hắn không biết, cả một thùng lớn, giá trị hẳn là không nhỏ đi! Nhưng mà từng này cá lại thêm trọng lượng khối băng cũng không nhẹ a! Thở dài, Tiễn Diệp đem bột mì đặt vào trên hộp, hạ tay sau đó cầm bộ phận khắc rỗng hai bên hộp dùng chút lực nâng hộp lên.
“A!" Hắn khẽ nhíu mày, trong lòng nhịn không được mắng một câu mẹ nó! Thật là không dùng không biết, thể lực của mình chẳng biết từ lúc nào đã trở nên kém như thế này!
Chờ thích ứng với trọng lượng trong tay, Tiễn Diệp cảm thấy ổn, đem cái hộp từng bước theo đường cũ trở về.
Lúc phải đi qua vườn hoa, hắn cố ý chọn một con đường khác xa hơn, tuy rằng xa hơn một chút so với đường quay về nhà bếp lúc ban đầu, nhưng hắn lúc nãy hai tay mang hai bao bột mì đều bị người ta “xem thường", bây giờ phải mang một hộp cá đi qua còn không hù chết đám tiểu thư ăn vận sang trọng kia sao! Mùi cá xem ra là thua kém nước hoa kia!
Con đường này hai bên rất nhiều cây và bụi rậm, cắt sửa hết sức hoàn mỹ, còn có vài bức tượng điêu khắc các vị thần Hy Lạp ẩn náu trong đó, Venus thiếu chút nữa dọa Tiễn Diệp nhảy dựng. Mặc dù vẫn nghe được tiếng nhạc của tiệc rượi từ nới nào đó truyền đến, nhưng ánh đèn hầu như không chiếu tới nơi đây, cảm giác như là thông tới một cái mật đạo, Tiễn Diệp vừa đi vừa chú ý dưới chân, trong lúc dừng lại thì dùng đầu gối đỡ cái hộp một chút để giảm nhẹ áp lực cho cánh tay.
Trong bụi cây đột nhiên vang lên tiếng động.
Tiễn Diệp sửng sốt một chút, biết gần đây có người, nghe thấy một tiếng nói tinh tế từ rừng cây thoát ra, dường như là bản năng, hắn vô ý thức nhìn về phía tiếng động phát ra, thấy một bóng người cao lớn từ một thân cây phía sau bụi rậm đi tới, cầm trong tay một thứ gì đó giống như một sợi dây thừng, hẳn là ca-vát.
Không có ánh đèn, khoảng cách cũng không phải là rất gần nhưng thấy thân ảnh người kia, Tiễn Diệp cả người giật mình, nhẹ buông tay, cả cái hộp và bột mì đều đồng thời rơi xuống mặt đất, phát sinh tiếng động không nhỏ …
Trái tim một hồi đau đớn, Tiễn diệp không biết nguyên lai hắn còn có thể có loại cảm giác này, vẫn nói ngay từ đầu là hắn sẽ không có loại cảm giác này khi rời khỏi.
“Cậu …" hắn mở miệng, thanh âm đã có chút khàn khàn, còn không dám xác nhận.
Bóng người từ lúc cái hộp vừa rơi xuống cũng đã thấy Tiễn Diệp, đối phương nghiêng đầu một chút dường như muốn nhìn rõ Tiễn Diệp, hỏi: “Có chuyện gì?"
Một tiếng này đem Tiễn Diệp từ nơi nào đó kéo về, hệt như đòn cảnh tỉnh, khiến Tiễn Diệp hoàn toàn thanh tỉnh.
Không phải.
Không biết là thở phào nhẹ nhõm hay thấy vọng, thật sự là khó hình dung. Tiễn Diệp lần thứ hai quan sát lại người kia một cái, lần này mới phát hiện ngoại hình quả thực là có nét giống, chẳng qua …
“Không có việc gì, xin lỗi!" Hắn gật đầu một cái biểu thị áy náy, ngồi xổm xuống thu dọn cái hộp cùng bột mì rơi trên mặt đất, có hai con cá rơi ra ngoài, hy vọng chưa bị hỏng.
“Có cần giúp đỡ không?" Đối phương lại hỏi, hơn nữa còn làm ra vẻ muốn đi tới gặp hắn.
“Không cần!" Tiễn Diệp ngay lập tức từ chối, tuy rằng cũng từng nghĩ tới muốn nhìn thấy khuôn mặt người ta, nhưng mà vẫn rất nhanh bóp chết cái ý niệm đó trong đầu, không phải thì sẽ là không phải, giống nữa cũng không phải. Sau khi thu dọn xong hắn lại mang cái hộp lên, phát hiện đối phương còn đang nhìn hắn, vừa định nói tiếng tạm biệt, một tiếng nói khác lại từ sau bụi cây vọng ra, tựa như ma quỷ.
“Làm sao vậy?"
Thanh âm vừa phải, trầm thấp tao nhã, mang theo một chút cảm giác biếng nhác.
Mà thanh âm này đối với Tiễn Diệp thì so với quỷ quái càng thêm đáng sợ. Hắn cả đời cũng không muốn nhớ nhưng lại vĩnh viến không có biện pháp quên đi giọng nói đó.
“Không có việc gì, có người không cẩn thận làm rơi đồ … "
“À …" tiếng bước chân trầm ổn vang lên, chậm rãi đến gần.
Tiễn Diệp sau đủ mười giây sửng sốt mới nhớ tới phải rời đi, không biết sức lực từ đâu ra, hắn đem cái hộp xoay người bỏ chạy, nếu như có khả năng hắn muốn có một đôi cánh để có thể bay đi ngay lập tức.
“Ai?" người phía sau phát ra thanh âm ngờ vực.
Một người đàn ông mặc đồ đen đi ra, thân thể cao lớn ẩn dấu trong bóng đêm, lực uy hiếp mười phần, một đôi mắt ẩn chứa ánh sáng nhìn bốn phía, ngoại trừ người vừa mới ở cùng mình thì không còn ai khác.
“Người đâu?" Hắn vừa nãy quả thật cũng nghe thấy có tiếng nói của một người khác, tuy rằng rất nhỏ, lại còn … run rẩy. Quay đầu, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng một người mặc áo trắng, bước chân có điểm … loạng choạng.
“Chạy." Nhún nhún vai, “Hình như nghe được tiếng nói của anh nên bỏ chạy, anh thật đúng là nguy hiểm mà!"
Nghe được hình dung của người khác về mình, người đàn ông không đồng ý, lại ngẩng đầu, đã không thấy người đâu nữa rồi.
Sao lại giống thỏ vậy chứ?
“Được rồi! Đừng xem nữa, chúng ta cùng nhau trở về thôi! Nhân vật chính của buổi tiệc mà mất tích lâu như vậy cũng không được."
Không nói gì, người đàn ông suy nghĩ một chút nhìn theo hướng bóng người biến mất, hơi nhíu nhíu mày.
*****
Hết
Đầu thu, lá cây bắt đầu cho ta cảm giác về sự kết thúc. Một phiến lá cây tựa như chính mình rơi xuống bên người, kết thúc vòng đời của nó, chậm rãi mục nát. Đây là vận mệnh, là đạo lý mà ai cũng biết, aii cũng không có biện pháp chống lại.
Lá không biết bản thân còn bao nhiêu thời gian, nó nhìn cây, bỗng nhiên phát hiện mình chính là chiếc lá cuối cùng, sinh mệnh cùng thời gian đều nhanh chóng tan biến, chỉ là tự hỏi trong nháy mắt, tất cả đều đã trở thành quá khứ, ngay cả hồi ức cũng có vẻ không thực.
Làn gió mỏng manh khó có thể nhận ra, không khí lạnh buốt, nhưng lá biết, nó sẽ chết. Đúng vậy, chết cũng không phải cái gì khó có thể nói ra miệng.
Cây vẫn trầm mặc như thế, không có bất kì sự lưu luyến nào, cho dù đó là chiếc lá cuối cùng.
Lá hiểu rõ, sự ra đi của nó đối với cây không có bất kỳ ảnh hưởng nào, sang năm, sẽ có những chiếc lá mới đến thay thế. Thậm chí có thể nói, cái chết của nó có ý nghĩa là sự khởi đầu mới.
Lá cây, chỉ là ký sinh. Làm sao có thể tự mình sống sót …
“Bộp!" thanh âm khép sách vang vọng trong thư viện yên tĩnh, tuy rằng không lớn nhưng tại nơi mà tiếng một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ như ở đây thì vẫn có phần gây chú ý.
May mắn là không ai để ý tới bởi vì ở nơi này, ngoại trừ người đàn ông ở góc phòng thì không còn ai khác. Nơi đây là một thư viện đã sớm bị người đời lãng quên, bên trong lưu trữ không ít sách nhưng đã rất nhiều năm rồi không có sách mới nữa. Mà ở xã hội hiện tại còn có thể có bao nhiêu người sẵn lòng bỏ thời gian đến đọc sách trong lúc bận trăm thứ việc đây? Giống như một thứ cổ lỗ sĩ cuối cùng cũng bị loại bỏ, ở đây an tĩnh đến mức đáng sợ, bên cạnh chiếc bàn màu đen trang nhã có một người đàn ông đang ngồi.
Chiếc áo sơ mi kẻ ca-ro binh thường bao bọc lấy dáng người có phần mảnh khảnh, cặp kính không gọng che khuất đôi mắt dài nhỏ. Vài lọn tóc tinh tế vương ở phía trước khiến cho người đàn ông nhìn qua càng thêm điềm đạm, cả người tản ra một cỗ hơi thở nho nhã. Nếu nói anh ta tuấn tú hoặc xinh đẹp thì đều không thích hợp, chỉ có thể nói người đàn ông này vô cùng thanh tú, thanh tú đến mức khiến cho người ta có một loại cảm giác rất an tĩnh, nhìn vào sẽ thấy an tâm.
Trước mặt anh ta bày một quyển sách rất dày, rất cũ, cũ đến mức bìa trước không còn nhìn rõ lắm. Bên cạnh là một thẻ mượn sách ở trên viết tên anh ta, dường như bởi vì bị thấm nước nên nét chữ đã phai nhạt đi, khó có thể nhận ra, loáng thoáng thấy một chữ Diệp —
***
Hắn vươn tay nhẹ nhàng lau đi bụi bặm bám trên sách, mặt giấy thô ráp cọ sát vào da khiến cho đầu ngón tay chậm rãi nóng lên, đưa tay lên, hờ hững nhìn đầu ngón tay dính đầy bụi, nhắm mắt một chút, đứng lên cầm lấy áo khoác cùng khăn quàng cổ vắt trên lưng ghế dựa, đem sách kẹp dưới nách đi về phía cửa.
Năm nay, mùa đông dường như đến sớm hơn một chút. Mặc dù mới là cuối thu, khí trời đã lạnh đến nỗi càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi. Trời cũng tối sớm hơn rất nhiều. Đi trên đường cái, hắn đem sách ôm ở trước ngực, khẽ kéo cổ áo khoác lên một chút, gió lùa vào từ cổ, toàn thân lạnh như băng. Hắn không có thói quen mặc nhiều quần áo, trời có lạnh đến đâu cũng chỉ là một bộ y phục, một áo khoác ngoài. Đã từng có người nói qua với hắn rằng việc này thật không tốt, mà người kia lại thích ngủ cạnh cửa sổ, lúc trời mưa thì khi ngủ dậy giường đều ướt đẫm, thói quen này cũng không tốt …
Sáu giờ ba nhăm phút sáng, cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ ở cuối phố đúng giờ mở cửa. Trên những quả chuối tây ở cửa quán phủ một tầng sương sớm, xinh tươi ướt át. Từ cánh cửa kính nửa mở nửa khép, mùi hương bánh mì nhẹ nhàng lan tỏa, rất ít có cửa hàng nào lại mở cửa sớm như vậy, nhưng hàng bánh ngọt này mỗi ngày đều đúng giờ trưng ra tấm bảng “Đang bán hàng". Chẳng qua do vị trí có chút lệch, người phát hiện ra nơi này dường như cũng không nhiều. May mắn nhờ có hương bánh mới nướng hấp dẫn mới có thể thu hút một phần học sinh đang vội đến trường cùng với những người đi làm ở vùng lân cận.
Lúc này trong cửa hàng, mấy nữ sinh cùng với một nam sinh mặc đồng phục trung học đang đứng ở trước quầy, các thiếu nữ say sưa nhìn bóng lưng gầy đang làm việc của người đàn ông bên trong, thỉnh thoảng phát ra một tiếng thở dài …
" Ah ~~ Tiểu Diệp ngày càng dễ thương nha!"
" Đúng vậy đúng vậy, nhìn cái mông đáng yêu kia thật muốn sờ một cái ~ "
" Còn có cái eo thon, hình như so với mình còn nhỏ hơn! Ôi ~~ thật muốn ôm không buông!"
" Nhìn hình dáng làm việc của anh ấy có khí chất biết bao nhiêu! Hòa nhã biết bao nhiêu! Mình muốn gả cho người ta!"
" Tôi cũng muốn kết hôn với anh ấy!" Nếu như có khả năng! Nam sinh đứng ở phía sau mấy nữ sinh, nhìn chằm chằm sườn mặt của nam nhân mà nói nhỏ một câu.
" Hả! ?" Mấy cô bé vừa dịu dàng như nước đồng loạt quay đầu trừng mắt nhìn nam sinh, giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha, vẻ mặt chỉ có thể dùng hung thần ác sát để hình dung.
" Cái gì? Muốn kết hôn với Tiểu Diệp của chúng ta? Cũng không tìm vũng nước tiểu mà nhìn lại mình đi! Chị em, đánh hắn!"
Một hồi thanh âm đấm vào thịt, kèm theo vài tiếng la hét, hết sức thê thảm.
" Bánh mì của mọi người được rồi đây!" Giọng nói nhẹ nhàng trầm ổn nhanh chóng ngăn chặn hành động “tàn bạo". Tiễn Diệp cầm hai túi giấy đựng bánh mì đi tới bên quầy hàng, hai mắt sau cặp kính không gọng lộ ra ý cười dịu dàng, áo sơ mi trắng cùng với quần đen thông thường, tạp dề màu lam nhạt giống như đồ trang sức, ngay cả tay áo sắn lên cũng đều có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái không gì sánh được.
" Sáng sớm mọi người thật có tinh thần nhỉ!" Cười cười, Tiễn Diệp từ trong quầy vươn tay đưa túi giấy cho mấy cô bé, nói: “Nhanh đi học đi! Cẩn thận kẻo muộn!"
“Tiểu Diệp ~~" cô bé rất nhanh sửa sang lại một chút y phục lộn xộn vì “vận động", cười tủm tỉm tiếp nhận bánh mì, hương thơm nức mũi.
“Tiểu Diệp, hôm qua chúng em hỏi anh về vấn đề của anh anh còn chưa trả lời đâu đấy"
“Vấn đề?" Tiễn Diệp thoáng cái nhướn mày, đẩy kính mắt một chút, vẻ mặt mờ mịt.
“Anh có bạn gái hay không ạ?"
Không phải chứ? " Chuyện này tôi nhớ là đã sớm nói cho các em rồi không phải sao? Hơn nữa các em một tuần phải hỏi tôi đến ba, bốn lần rồi mà …"
" Bởi vì anh chẳng phải bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ có người yêu sao? Nói đi nói đi! Mỗi ngày nghe anh nói một lần chúng em mới yên tâm được!"
Tiễn Diệp vừa bực mình vừa buồn cười mà lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Tôi không có bạn gái, hơn nữa tạm thời cũng không có ý định tìm bạn gái, có thể có sao?"
Mấy cô bé dường như có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này, không ngừng gật đầu.
“Phải, quá được rồi ~!" Nam sinh đáng thương đang quỳ rạp trên mặt đất ngẩng đầu cười cười, sau đó lại bị một trận loạn đá, hoàn toàn tử trận.
Mỉm cười thở dài, Tiễn Diệp từ sau quầy hàng đi tới, một tay chống thắt lưng, một tay thành công ngăn cản một nữ sinh đang định bổ nhào lên người nam sinh, trỏ trỏ trán cô bé, hắn có chút bất đắc dĩ nhìn đám học sinh trung học, " Các em thực sự nhàn hạ như vậy sao? Bây giờ việc học không phải rất căng thẳng à?"
“Dù có căng thẳng hơn nữa chúng em vẫn muốn đến gặp Tiểu Diệp!" Một cô bé vỗ vỗ bộ ngực dậy thì, tỏ rõ sự quyết tâm.
“Tôi … " Tiễn Diệp muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, nói một câu: " Tôi cũng không tốt như các em tưởng tượng … "
“Tiểu Diệp là tốt nhất!"
“Đúng vậy, Tiểu Diệp, anh là giỏi nhất! Em rất muốn anh là mẹ em nha!" Hả? Nói xong chính mình cũng sửng sốt một chút, vì sao là mẹ mà không phải là cha nhỉ?
Tiễn Diệp khẽ cong khóe miệng, dịu dàng cười cười, “Đi học đi! Đến trễ sẽ không tốt đâu!"
“Ah~" Tiểu Diệp nói cái gì thì là cái đó! Mấy cô bé lưu luyến không rời, nói lời tạm biệt Tiễn Diệp. Nhìn bọn họ rời khỏi, Tiễn Diệp xoay người mới phát hiện vẫn còn một người nằm trên mặt đất, suy nghĩ một chút, hắn ngồi xổm xuống, chìa một tay nâng cằm của nam sinh lên, mỉm cười nhìn đối phương.
Sắc mặt nam sinh nguyên bản trắng bệch phắt cái chuyển đỏ toàn bộ, Tiễn Diệp nhìn thấy, cười càng sáng lạn, hạ thấp giọng ghé sát vào mặt đối phương, " Cậu, muốn ở lại đây … cùng tôi ăn sáng sao?" Bờ môi mỏng không chút huyết sắc lộ ra màu hồng nhạt, hé ra hợp lại …
Khuôn mặt nam sinh bỗng chốc lần thứ hai đỏ lên, nóng hôi hổi tựa như con tôm luộc!
“Không, không, không cần! Hẹn, hẹn gặp lại!" Lắp bắp lắc lắc cái đầu, nam sinh từ trên mặt đất vội vàng đứng dậy, chật vật chạy ra cửa chính.
Nhìn bóng người nhanh như viên đạn biến mất tại cửa, Tiễn Diệp tặc lưỡi, "Không tốt! Bệnh cũ lại tái phát!" Lần sau không nên đùa giỡn tiểu nam sinh nữa!
Mới từ trên mặt đất đứng dậy, cửa đột nhiên lại mở ra, Tiễn Diệp theo bản năng mà xoay người mỉm cười: “Chào mừng quý khách!"
“Tiểu Diệp!" Bác gái ở hàng cơm bình dân bên cạnh lắc lắc thắt lưng mập mạp đi vào, trên mặt là nụ cười tỏa sáng như thiếu nữ.
Tiễn Diệp bật cười, mỗi lần bác gái này thấy hắn đều cười đến “Hoa bay đầy trời", nhưng mà bác ấy cũng là người tốt, khi hắn vừa tới thành phố này, bác gái đó là người đầu tiên cùng hắn nói chuyện.
“Chào buổi sáng, bác gái! Có chuyện gì sao?"
Bác gái nhìn Tiễn Diệp từ trên xuống dưới, mãi cho đến khi xem đủ rồi mới thở dài nói: “Tiểu Diệp à! Tiểu quỷ A Cường nhà chúng ta bất cẩn, tối hôm qua ăn cua bị đau bụng, bây giờ vẫn còn nằm rên ở trên giường!"
" Anh ấy không sao chứ ạ?" Tiễn Diệp nhớ rõ con trai bác gái – A cường là thợ làm bánh ngọt của một khách sạn, lại nói tiếp hai người cũng coi như là hợp nhau, hơn nữa khi mở cửa hàng cũng phải nhờ A Cường chỉ bảo, tính ra một nửa cũng là thầy của hắn.
“Không chết được! Tên ngốc như nó khỏe lắm, chẳng qua là chân yếu nên không rời giường được thôi! Nhưng khách sạn nó làm tối nay có việc, bên kia nói thiếu người mà lại không mời được ai, hơn nữa khách sạn lại vô cùng nghiêm ngặt, phạm một lỗi nhỏ cũng bị đuổi việc, thật sự là không có biện pháp mà! Cho nên bác muốn …" nói đến đây bác gái vẻ mặt mang theo ý thỉnh cầu mà nhìn Tiễn Diệp, có ý gì không cần nói cũng biết.
Tiễn khó xử hơi hơi nhíu mày, " Cháu cũng không phải không muốn giúp, chỉ là tay nghề của cháu thật sự là …"
“Không sao đâu!" Bác gái vừa nghe đã biết là hắn sẽ giúp, " Nó đã nói qua với bếp trưởng khách sạn rồi, chỉ cần tìm người thay thế nó là được, với lại không cần cháu làm gì cả, chỉ cần làm người giúp việc hỗ trợ người ta là được! Rất nhẹ nhàng, hơn nữa tiền lương không tồi, A Cường nhà bác suy nghĩ cả buổi, cũng chỉ có cháu là phù hợp nhất!"
“Như vậy à …" Tiễn Diệp vẻ mặt có chút lưỡng lự, tuy rằng hắn rất muốn đến giúp, chẳng qua …
Bác gái thấy hắn định nói lại thôi, tiếp tục nói: “Bác kính nhờ cháu nha Tiểu Diệp! Chỉ cần ba giờ thôi, sau đó nhà ta cảm tạ cháu thật nhiều!"
“Không cần …" Tiễn Diệp khẽ cười cười, lại suy nghĩ một chút, nói “Được rồi! Cháu đồng ý."
“Tốt rồi! Tám giờ tối nay, ta đi về nói cho A Cường để nó nhờ người bên kia chiếu cố, đến lúc đó sẽ có người giúp đỡ cháu!" Bác gái hưng phấn đi ra cửa, lại đột nhiên xoay người trừng mắt nhìn Tiễn Diệp, “Tiễn Diệp, cháu thực sự là người tốt! Sau này ai có phúc làm vợ cháu chắc chắn phải hạnh phúc đến chết!" Tiếp đó cửa đóng lại, ngoài cửa thấp thoáng truyền đến câu cảm thán " Ta nếu như trẻ lại hai mươi tuổi thì tốt rồi ~ “.
Khóe miệng Tiễn Diệp khẽ nhếch lên, bất đắc dĩ cười cười.
Trở lại bàn làm việc, lấy ra bột mì đã nhào tốt, nhẹ nhàng dùng hai tay xoa nắn, giống như một tác phẩm nghệ thuật quý giá. Ngón tay thon dài trắng muốt gần như đồng màu với bột mì, đều không phải là nhan sắc khỏe mạnh gì, Tiễn Diệp rất chán ghét. Lại không biết nói chán ghét nhan sắc kia có lẽ là chán ghét chính mình.
Đột nhiên ngừng lại, tim hắn đập mạnh, loạn nhịp một hồi, chậm rãi giơ tay phải lên trước mắt, một đạo vết thương xẹt ngang lòng bàn tay, dữ tợn dọa người. Vết thương đã kín miệng lâu rồi, không còn thấy máu, nhưng vết tích lại vĩnh viến không bao giờ phai mờ, cũng chỉ có hắn mới biết được khi đó đã tổn thương sâu sắc đến dường nào.
Mà hết thảy những điều này đều là hắn mong muốn.
Tay hắn, đã không còn cách nào lại có thể làm những việc nặng nhọc được nữa rồi. Ban đầu ngay cả chuyện nhào bột mì như thế này cũng không thể hoàn thành, chỉ có cách chậm rãi, chậm rãi dùng một tay vân vê, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Như vậy sẽ ảnh hưởng tới hương vị của bánh mì sau này, đó là lí do hắn vẫn không thể làm ra loại bánh mì có vị ngon nhất, cũng giống như hắn vậy, đã để vuột mất rất nhiều điều.
Hắn ở chỗ này yên lặng mà sinh tồn.
Tiễn Diệp …
Dồn sức lấy lại tinh thần, Tiễn Diệp sửng sốt một chút, hắn gần đây vẫn thường không hiểu sao lại đột nhiên ngẩn người ra, tinh thần dường như cũng đang chậm rãi suy nhược. Hắn thoáng cái cười khổ, tiếp tục nhào bột mì, đây là bữa trưa của hắn, muốn làm mì nước*. Từng sợi mì màu trắng thông thường, kích cỡ đều đặn, rau cải xanh mượt, hắn thích bỏ cả cây vào luộc trong nước, còn có hành thái nhỏ, mọi thứ đều đơn giản … giống như con người Tiễn Diệp vậy.
Bảy rưỡi tối, Tiễn Diệp đúng giờ đến một trong những khách sạn cao cấp nhất thành phố này, hắn ngày thường hiếm khi ra ngoài, bác gái đã vẽ bản đồ đường đi đến đó cho hắn, nhưng hắn vẫn phải hỏi qua mấy người đi đường mới tìm được. Tiễn Diệp hiện tại rốt cuộc hiểu được có lẽ mình là một kẻ mù đường.
Tiến vào đại sảnh nguy nga lộng lẫy, giải thích rõ nguyên do mình đến đây với nhân viên phục vụ, đối phương nhanh chóng đưa hắn tới cửa phòng bếp, đẩy cửa ra, nhìn qua một lượt, trong phòng bếp tráng lệ trang bị đầy đủ thiết bị cao cấp có hơn mười người đang mặc đồng phục màu trắng đang bận rộn, còn có mấy vị đầu bếp ngoại quốc, tiếng thái thái, xào xào phát ra có phần huyên náo.
“Lão Trịnh, người thay ca đã đến!"
“Tới đây! Tiểu Trương, đem sô cô la bào nhỏ ra, nhanh lên một chút!"
Tiễn Diệp thấy một người đàn ông trung niên khỏe mạnh xoa xoa tay, đi về phía bọn họ, quan sát từ trên xuống dưới, đánh giá một chút.
Tiễn Diệp gật đầu với đối phương, " Chào ông! Tôi là người thay thế A Cường." Suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu: “Tôi là … "
“Cậu là Tiễn Diệp." Đối phương trước một bước rất quả quyết mà nói ra tên của hắn.
Tiễn Diệp gật đầu, mỉm cười.
Người đàn ông trung niên cũng cười, lộ ra hàm răng đều đặn, " Tôi là sư phụ của A Cường, cậu gọi tôi là lão Trịnh. A Cường đã nói qua với tôi rồi, vất vả cho cậu! Thằng nhóc này thân là đầu bếp lại còn bị ngộ độc thức ăn! Thật là!"
Lão Trịnh cười phàn nàn một chút, mang Tiễn Diệp đi nhìn qua xung quanh một cái, cuối cùng dừng lại ở trước bàn làm bánh kem, “Hôm nay cũng không bảo cậu làm việc gì nặng nhọc, làm người giúp việc, chờ cho các món chuẩn bị xong thì giúp bưng đến phía trước là được!"
Lão Trịnh kì thật cũng không già, nhìn qua cũng khoảng ba tư, ba nhăm tuổi, nhưng mà Tiễn Diệp cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu một cái, “Không thành vấn đề."
" Cường tử sợ tôi làm cậu mệt mỏi, gọi điện hai lần dặn đi dặn lại đấy! Ha ha!"
“Ha ha! Cậu ấy tốt lắm."
“Ra cửa bên trái là phòng nghỉ công nhân viên, trên bàn có một bộ quần áo, cậu mặc vào sau đó tới đây!" Lão Trịnh vỗ vỗ vai Tiễn Diệp, “Hôm nay tất cả mọi người đều bận rộn, cậu có cái gì không rõ thì trực tiếp hỏi tôi là được rồi. Không cần khẩn trương. Tôi nghe A Cường nói cậu cũng mở một quán ăn, cứ coi như là đang làm việc trong quán nhà mình đi!"
“Vâng." Tiễn Diệp đẩy kính mắt trên mũi một chút, lễ phép đáp lại, hắn luôn luôn là một người nho nhã hữu lễ, nhưng có đôi khi, loại cảm giác này sẽ khiến người khác nghĩ rằng hắn lạnh lùng.
Thay đổi y phục, Tiễn Diệp quay lại phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị đón nhận ba giờ đồng hồ buồn chán kế tiếp.
Nhiệm vụ phân cho hắn quả thực rất đơn giản, đánh vài quả trứng gà, hòa lẫn với một chút bơ, đem bánh ngọt bỏ vào lò nướng, chờ thợ làm bánh hoàn thành sản phẩm thì trang trí bàn, rất giống người học việc, Tiễn Diệp cảm thấy rất thú vị. Bởi vì bận rộn nên cũng không có mấy người nhận ra sự tồn tại của Tiễn Diệp.
Lão Trịnh đang làm một chiếc bánh ga-tô hình chữ nhật lớn siêu xa xỉ, trực tiếp đặt cho tiệc rượu. Tiễn Diệp đem một bao bột mì từ cửa đi vào, trên tay và quần áo đều dính bột trắng xóa, bởi vì vô tình nên trên mặt cũng dính một chút, nhưng mà bản thân hắn không phát hiện ra. Trăng trắng một chút, như thế lại cho người ta cảm giác có phần đáng yêu.
“Cái kia … " lão Trịnh bất thình lình quay đầu, đột nhiên thoáng cái sửng sốt, trong nháy mắt có phần do dự.
Tiễn Diệp phát hiện, cười nói: “Gọi tôi Tiễn Diệp là được."
Lão Trịnh xấu hổ cười cười, “Vậy, Tiễn Diệp, bột mì hình như không đủ rồi, cậu đến nhà kho lấy thêm hai bao nữa về đây đi! Ra khỏi cửa thì lên cầu thang sau đó rẽ phải vào cánh cửa thứ ba."
“Được." Buông bao bột mì ở trên không xuống, Tiễn Diệp nhẹ nhẹ vỗ hai tay, đi ra cửa.
Từ trong nhà kho mang ra hai bao bột ôm ở trước ngực, cũng không phải nặng lắm, người trưởng thành bình thường có thể một tay vác một bao, nhưng Tiễn Diệp không có khả năng. Cũng may ôm cũng là một biện pháp tốt, tuy rằng sẽ làm bẩn quần áo.
“Hô ~" hít sâu một hơi khi đi ra khỏi nhà kho, Tiễn Diệp lấy tay lau lau mặt một chút, không chú ý tới là càng làm bột mì vương trên mặt nhiều hơn. Hắn đưa tay ôm chặt cái bao, chuẩn bị quay về phòng bếp, nhưng chưa đi được mấy bước. một người đàn ông mặc âu phục gọi hắn lại từ phía sau, trên ngực mang một bảng tên lấp lánh ánh kim, là quản lý cao cấp của khách sạn.
“Này! Anh kia!"
Tiễn Diệp thoáng sửng sốt, người trông hẳn là viên chức của khách sạn đang đi về phía hắn.
“Anh ở phòng bếp đúng không?" Người kia hỏi.
Gật đầu, trong lòng nói một câu: nhưng qua vài tiếng đồng hồ thì lại không phải nữa rồi.
“Vậy vừa lúc, anh đi tới cổng chính một cái đem nguyên liệu vừa mới đưa tới về đó đi, tôi đỡ phải tới phòng bếp tìm người!"
“Nhưng mà …" Tiễn Diệp nhìn bột mì trên tay một chút, “Cái này đang cần dùng."
“Không sao, đồ cũng không nhiều lắm, anh đi nhanh là được! Mau theo tôi đi!"
Nhún nhún vai, Tiễn Diệp lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ đi theo đối phương, ai bảo hiện tại hắn là “người làm công", phải nghe lời sếp thôi.
Cứ như vậy, Tiễn Diệp ôm hai bao bột mì, đi theo phía sau người kia tới ngoài khách sạn. Nguyên liệu nấu ăn thường ngày đều từ cửa sau đưa vào, nhưng hôm nay cửa sau có chút sự cố, ống nước ngầm trong lòng đất bị vỡ, từ đường cái tới cửa đều nhanh chóng trở thành thác nước, một đám nhân viên khách sạn đang ở nơi này để hỗ trợ thoát nước. Cho nên hôm nay nguyên liệu bị đưa đến cửa hông, mà muốn đến cửa hông thì phải đi qua vườn hoa, chỗ đó hiện tại đang tổ chức dạ tiệc ngoài trời.
Một buổi tiệc tư nhân hoàn toàn, tuyệt đối không có người ngoài đến làm phiền, cho nên mỗi người có mặt ở đây đều theo bản năng mà trở lên phóng túng, rượu khiến người ta lơ là, ánh đèn khiến người ta say đắm, hương nước hoa của phụ nữ là một loại cám dỗ không lời, mà những thứ này ở đây đều có.
Xa hoa trụy lạc, ca múa mừng cảnh thái bình. Đây là điều khi Tiễn Diệp đi qua bên cạnh thì cảm nhận được, người kia nhắc nhở hắn cố gắng không nên lại gần quấy rầy đến khách mời, hận không thể theo đường ngầm dưới lòng đất mà đi qua, chỉ vì hắn trên người mang đồng phục nhà bếp mà không phải là lễ phục đắt tiền.
Tiễn Diệp chợt cười cười, nụ cười tràn đầy chế nhạo cùng khinh thường, loại vẻ mặt này đúng là rất ít thấy ở hắn. Hắn lúc này đang vui mừng, ước rằng bản thân mình cả đời đều mặc đồng phục nhà bếp, cũng còn hơn khoác lên người một bộ “da người".
“Này! Đến đây được rồi!Anh nhanh lên một chút đem đến phòng bếp đi, tôi muốn ra cửa sau xem thế nào, anh theo đường cũ mà quay về, tốt nhất là cách tiệc rượu xa xa một chút …" người kia lưu lại câu nói đó rồi đi, đồng thời lần thứ hai nhắc Tiễn Diệp lúc về phải cẩn thận.
Tiễn Diệp nhìn cái hộp trước mặt, bên trong chính là cá, loại cá gì hắn không biết, cả một thùng lớn, giá trị hẳn là không nhỏ đi! Nhưng mà từng này cá lại thêm trọng lượng khối băng cũng không nhẹ a! Thở dài, Tiễn Diệp đem bột mì đặt vào trên hộp, hạ tay sau đó cầm bộ phận khắc rỗng hai bên hộp dùng chút lực nâng hộp lên.
“A!" Hắn khẽ nhíu mày, trong lòng nhịn không được mắng một câu mẹ nó! Thật là không dùng không biết, thể lực của mình chẳng biết từ lúc nào đã trở nên kém như thế này!
Chờ thích ứng với trọng lượng trong tay, Tiễn Diệp cảm thấy ổn, đem cái hộp từng bước theo đường cũ trở về.
Lúc phải đi qua vườn hoa, hắn cố ý chọn một con đường khác xa hơn, tuy rằng xa hơn một chút so với đường quay về nhà bếp lúc ban đầu, nhưng hắn lúc nãy hai tay mang hai bao bột mì đều bị người ta “xem thường", bây giờ phải mang một hộp cá đi qua còn không hù chết đám tiểu thư ăn vận sang trọng kia sao! Mùi cá xem ra là thua kém nước hoa kia!
Con đường này hai bên rất nhiều cây và bụi rậm, cắt sửa hết sức hoàn mỹ, còn có vài bức tượng điêu khắc các vị thần Hy Lạp ẩn náu trong đó, Venus thiếu chút nữa dọa Tiễn Diệp nhảy dựng. Mặc dù vẫn nghe được tiếng nhạc của tiệc rượi từ nới nào đó truyền đến, nhưng ánh đèn hầu như không chiếu tới nơi đây, cảm giác như là thông tới một cái mật đạo, Tiễn Diệp vừa đi vừa chú ý dưới chân, trong lúc dừng lại thì dùng đầu gối đỡ cái hộp một chút để giảm nhẹ áp lực cho cánh tay.
Trong bụi cây đột nhiên vang lên tiếng động.
Tiễn Diệp sửng sốt một chút, biết gần đây có người, nghe thấy một tiếng nói tinh tế từ rừng cây thoát ra, dường như là bản năng, hắn vô ý thức nhìn về phía tiếng động phát ra, thấy một bóng người cao lớn từ một thân cây phía sau bụi rậm đi tới, cầm trong tay một thứ gì đó giống như một sợi dây thừng, hẳn là ca-vát.
Không có ánh đèn, khoảng cách cũng không phải là rất gần nhưng thấy thân ảnh người kia, Tiễn Diệp cả người giật mình, nhẹ buông tay, cả cái hộp và bột mì đều đồng thời rơi xuống mặt đất, phát sinh tiếng động không nhỏ …
Trái tim một hồi đau đớn, Tiễn diệp không biết nguyên lai hắn còn có thể có loại cảm giác này, vẫn nói ngay từ đầu là hắn sẽ không có loại cảm giác này khi rời khỏi.
“Cậu …" hắn mở miệng, thanh âm đã có chút khàn khàn, còn không dám xác nhận.
Bóng người từ lúc cái hộp vừa rơi xuống cũng đã thấy Tiễn Diệp, đối phương nghiêng đầu một chút dường như muốn nhìn rõ Tiễn Diệp, hỏi: “Có chuyện gì?"
Một tiếng này đem Tiễn Diệp từ nơi nào đó kéo về, hệt như đòn cảnh tỉnh, khiến Tiễn Diệp hoàn toàn thanh tỉnh.
Không phải.
Không biết là thở phào nhẹ nhõm hay thấy vọng, thật sự là khó hình dung. Tiễn Diệp lần thứ hai quan sát lại người kia một cái, lần này mới phát hiện ngoại hình quả thực là có nét giống, chẳng qua …
“Không có việc gì, xin lỗi!" Hắn gật đầu một cái biểu thị áy náy, ngồi xổm xuống thu dọn cái hộp cùng bột mì rơi trên mặt đất, có hai con cá rơi ra ngoài, hy vọng chưa bị hỏng.
“Có cần giúp đỡ không?" Đối phương lại hỏi, hơn nữa còn làm ra vẻ muốn đi tới gặp hắn.
“Không cần!" Tiễn Diệp ngay lập tức từ chối, tuy rằng cũng từng nghĩ tới muốn nhìn thấy khuôn mặt người ta, nhưng mà vẫn rất nhanh bóp chết cái ý niệm đó trong đầu, không phải thì sẽ là không phải, giống nữa cũng không phải. Sau khi thu dọn xong hắn lại mang cái hộp lên, phát hiện đối phương còn đang nhìn hắn, vừa định nói tiếng tạm biệt, một tiếng nói khác lại từ sau bụi cây vọng ra, tựa như ma quỷ.
“Làm sao vậy?"
Thanh âm vừa phải, trầm thấp tao nhã, mang theo một chút cảm giác biếng nhác.
Mà thanh âm này đối với Tiễn Diệp thì so với quỷ quái càng thêm đáng sợ. Hắn cả đời cũng không muốn nhớ nhưng lại vĩnh viến không có biện pháp quên đi giọng nói đó.
“Không có việc gì, có người không cẩn thận làm rơi đồ … "
“À …" tiếng bước chân trầm ổn vang lên, chậm rãi đến gần.
Tiễn Diệp sau đủ mười giây sửng sốt mới nhớ tới phải rời đi, không biết sức lực từ đâu ra, hắn đem cái hộp xoay người bỏ chạy, nếu như có khả năng hắn muốn có một đôi cánh để có thể bay đi ngay lập tức.
“Ai?" người phía sau phát ra thanh âm ngờ vực.
Một người đàn ông mặc đồ đen đi ra, thân thể cao lớn ẩn dấu trong bóng đêm, lực uy hiếp mười phần, một đôi mắt ẩn chứa ánh sáng nhìn bốn phía, ngoại trừ người vừa mới ở cùng mình thì không còn ai khác.
“Người đâu?" Hắn vừa nãy quả thật cũng nghe thấy có tiếng nói của một người khác, tuy rằng rất nhỏ, lại còn … run rẩy. Quay đầu, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng một người mặc áo trắng, bước chân có điểm … loạng choạng.
“Chạy." Nhún nhún vai, “Hình như nghe được tiếng nói của anh nên bỏ chạy, anh thật đúng là nguy hiểm mà!"
Nghe được hình dung của người khác về mình, người đàn ông không đồng ý, lại ngẩng đầu, đã không thấy người đâu nữa rồi.
Sao lại giống thỏ vậy chứ?
“Được rồi! Đừng xem nữa, chúng ta cùng nhau trở về thôi! Nhân vật chính của buổi tiệc mà mất tích lâu như vậy cũng không được."
Không nói gì, người đàn ông suy nghĩ một chút nhìn theo hướng bóng người biến mất, hơi nhíu nhíu mày.
*****
Hết
Tác giả :
Phong Dạ Hân