Chiếc Đồng Hồ Thời Gian (TFBoys)
Chương 17
Tối hôm đó, cô nhận một cuộc điện thoại mà sau này nghĩ lại đây là cuộc điện thoại làm cho cuộc sống 20 năm của cô không còn bình yên như trước nữa.
- Alo, chị nhận được quà của em chưa.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói hí hửng của Vương Tuấn Khải.Cô ngơ ngác hỏi.
- Quà gì? Em gửi gì cho chị ak.
- Đáng lẻ phải tới rồi chứ ta, họ nói 1 tuần sẽ tới mà nay là đúng tuần rồi mà. Cậu lẩm bẩm.
- .....
- Cái đó...cái đó là em gửi hả?
Cô cảm thấy có thứ gì đó rơi lộp độp.
- Chị nhận được rồi hả. Vậy mà em cứ sợ nó lạc mất rồi.
Bao nhiêu suy diễn, giả thiết cũng không nghĩ đến khả năng này, cô có nghĩ nát óc đi chăng nữa cũng không nghĩ là cậu gửi. Một người bận rộn như cậu lấy đâu ra thời gian mà nghĩ đến chuyện này, hơn nữa nếu cậu muốn cô đi xem thì nói với cô như lần fanmeeting 4 năm chứ cần gì phải làm như vầy, là cậu sợ cô từ chối mới không nói trước với cô sao.
- Đấy là điều ước vào ngày sinh nhật 18 tuổi của em, mà chị hứa sẽ thực hiện.
- Như thế này chị sẽ không thể nói là mua không được vé.
Cô đơ người không biết phản ứng sao.
- Sao chị không nói gì?
- Em xác định đây là nguyện vọng em muốn chị thực hiện. Có thể cho chị làm chuyện khác được không?
Cô hi vọng cậu có thể suy nghĩ lại.
- Em chưa bao giờ phí phạm tâm tư của mình vào những chuyện không đâu.
- Chuyện này khó khăn với chị đến vậy ư?
Cô có thể nói là rất khó khăn không.
- Um...để chị suy nghĩ đã được....
- Không được, đây là chuyện chị đã hứa chắc chắn với em rồi. Em sợ thời gian suy nghĩ của chị lắm.
Cậu cắt lời của cô, giọng nói vội vàng, như sợ cho cô một giây suy nghĩ cô sẽ đưa ra lý do mà cậu không thể phủ định được vậy.
- Em mong chị có mặt đến thế ak? Gia Hân thì thào nói
- Uk, em muốn vào ngày em bước sang tuổi trưởng thành, mọi người sẽ đầy đủ bên cạnh em. Chứng kiến khoảng khắc quan trọng trong cột mốc trưởng thành của em, chia chung niềm vui với em.
“ Chị không thể chúc sinh nhật em như bao fan hâm mộ bình thường khác được ak? Em nhất định phải làm cho chị có suy nghĩ mơ mộng là mình quan trọng với em sao". Cô rất muốn nói với cậu như thế nhưng cô không dám nói cô sợ mình quá đề cao bản thân rồi ngộ nhận và cũng sợ giống như lần trước mà làm tổn thương cậu.
Cô chưa bao giờ có suy nghĩ là sẽ xuất hiện trước mặt cậu, cô chỉ muốn mình làm một fan hâm mộ bình thường của cậu, làm tốt bổn phận của một fan hâm mộ chân chính, dùng mặt nạ che dấu mình chia sẽ những vui, buồn của cậu, không muốn chen vào làm xáo trộn cuộc sống của cậu, chiếc mặt mà cô mang che giấu khuôn mặt của mình kia chính là giới hạn cảnh tỉnh cô, thế nhưng giờ cậu bảo cô tới tham gia sinh nhật cậu thì cũng chính là lúc cô biết mình phải bỏ chiếc mặt nạ xuống mà đối diện với cậu, không biết khi lột xuống rồi thì cô sẽ ra sao có can đảm mà tiếp tục không.
Mặc dù không muốn nhưng cô làm sao mà từ chối cậu được đây. Đây là yêu cầu mà cậu nói cậu dùng tâm tư của mình đặt vào trong đó, cậu tha thiết thế, chân thành thế, tận tâm đến thế thì cô có thể làm gì được đây.
- Em đã nói như vậy, chị có thể nói không được sao.
- Phù!
Cậu thở hắt ra, như vừa trút được một nỗi lo lớn.
- Em biết mà, lời của chị thật không đáng tin mà, đã hứa rồi mà vẫn còn phải làm em mệt tim như vầy.Em có thể ngủ ngon rồi.
- Vui đến thế ak.
- Uk. Mấy hôm nay tập luyện em thấy mệt, muốn mau chóng tới ngày đó cho xong, giờ hi vọng thời gian kéo dài dài thêm tí, để em có thời gian luyện tập nhiều hơn một chút nữa. Em muốn vào ngày đó mình xuất hiện thật hoàn mỹ.
- Đừng cố quá. Đối với tụi chị em lúc nào cũng hoàn mỹ cả, chỉ cần em khỏe mạnh trưởng thành đó là điều hoàn mỹ nhất rồi.
- Em muốn mọi người nhìn vào em thấy sự nổ lực của em, thấy sự tiến bộ của em công nhận thực lực của em chứ không chăm chăm vào vẻ ngoài của em.
- Tiểu Khải ak, không phải ai cũng chỉ yêu mến em vì vẻ bề ngoài của em đâu, còn rất nhiều người, yêu mến em bởi vì sự kiên trì, nổ lực của em, bởi sự hiểu chuyện của em và bởi vì chính con người em, vì thế em đừng có tạo áp lực lên cho mình quá.
- Uk.
- Thôi em nghỉ nghơi đi, cả ngày luyện tập cũng đã mệt rồi. Vào ngày đó nhất định chị sẽ đến.
- Uk, bye chị, chúc chị ngủ ngon. Em chờ chị.
- Bye. Ngủ ngon.
- Alo, chị nhận được quà của em chưa.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói hí hửng của Vương Tuấn Khải.Cô ngơ ngác hỏi.
- Quà gì? Em gửi gì cho chị ak.
- Đáng lẻ phải tới rồi chứ ta, họ nói 1 tuần sẽ tới mà nay là đúng tuần rồi mà. Cậu lẩm bẩm.
- .....
- Cái đó...cái đó là em gửi hả?
Cô cảm thấy có thứ gì đó rơi lộp độp.
- Chị nhận được rồi hả. Vậy mà em cứ sợ nó lạc mất rồi.
Bao nhiêu suy diễn, giả thiết cũng không nghĩ đến khả năng này, cô có nghĩ nát óc đi chăng nữa cũng không nghĩ là cậu gửi. Một người bận rộn như cậu lấy đâu ra thời gian mà nghĩ đến chuyện này, hơn nữa nếu cậu muốn cô đi xem thì nói với cô như lần fanmeeting 4 năm chứ cần gì phải làm như vầy, là cậu sợ cô từ chối mới không nói trước với cô sao.
- Đấy là điều ước vào ngày sinh nhật 18 tuổi của em, mà chị hứa sẽ thực hiện.
- Như thế này chị sẽ không thể nói là mua không được vé.
Cô đơ người không biết phản ứng sao.
- Sao chị không nói gì?
- Em xác định đây là nguyện vọng em muốn chị thực hiện. Có thể cho chị làm chuyện khác được không?
Cô hi vọng cậu có thể suy nghĩ lại.
- Em chưa bao giờ phí phạm tâm tư của mình vào những chuyện không đâu.
- Chuyện này khó khăn với chị đến vậy ư?
Cô có thể nói là rất khó khăn không.
- Um...để chị suy nghĩ đã được....
- Không được, đây là chuyện chị đã hứa chắc chắn với em rồi. Em sợ thời gian suy nghĩ của chị lắm.
Cậu cắt lời của cô, giọng nói vội vàng, như sợ cho cô một giây suy nghĩ cô sẽ đưa ra lý do mà cậu không thể phủ định được vậy.
- Em mong chị có mặt đến thế ak? Gia Hân thì thào nói
- Uk, em muốn vào ngày em bước sang tuổi trưởng thành, mọi người sẽ đầy đủ bên cạnh em. Chứng kiến khoảng khắc quan trọng trong cột mốc trưởng thành của em, chia chung niềm vui với em.
“ Chị không thể chúc sinh nhật em như bao fan hâm mộ bình thường khác được ak? Em nhất định phải làm cho chị có suy nghĩ mơ mộng là mình quan trọng với em sao". Cô rất muốn nói với cậu như thế nhưng cô không dám nói cô sợ mình quá đề cao bản thân rồi ngộ nhận và cũng sợ giống như lần trước mà làm tổn thương cậu.
Cô chưa bao giờ có suy nghĩ là sẽ xuất hiện trước mặt cậu, cô chỉ muốn mình làm một fan hâm mộ bình thường của cậu, làm tốt bổn phận của một fan hâm mộ chân chính, dùng mặt nạ che dấu mình chia sẽ những vui, buồn của cậu, không muốn chen vào làm xáo trộn cuộc sống của cậu, chiếc mặt mà cô mang che giấu khuôn mặt của mình kia chính là giới hạn cảnh tỉnh cô, thế nhưng giờ cậu bảo cô tới tham gia sinh nhật cậu thì cũng chính là lúc cô biết mình phải bỏ chiếc mặt nạ xuống mà đối diện với cậu, không biết khi lột xuống rồi thì cô sẽ ra sao có can đảm mà tiếp tục không.
Mặc dù không muốn nhưng cô làm sao mà từ chối cậu được đây. Đây là yêu cầu mà cậu nói cậu dùng tâm tư của mình đặt vào trong đó, cậu tha thiết thế, chân thành thế, tận tâm đến thế thì cô có thể làm gì được đây.
- Em đã nói như vậy, chị có thể nói không được sao.
- Phù!
Cậu thở hắt ra, như vừa trút được một nỗi lo lớn.
- Em biết mà, lời của chị thật không đáng tin mà, đã hứa rồi mà vẫn còn phải làm em mệt tim như vầy.Em có thể ngủ ngon rồi.
- Vui đến thế ak.
- Uk. Mấy hôm nay tập luyện em thấy mệt, muốn mau chóng tới ngày đó cho xong, giờ hi vọng thời gian kéo dài dài thêm tí, để em có thời gian luyện tập nhiều hơn một chút nữa. Em muốn vào ngày đó mình xuất hiện thật hoàn mỹ.
- Đừng cố quá. Đối với tụi chị em lúc nào cũng hoàn mỹ cả, chỉ cần em khỏe mạnh trưởng thành đó là điều hoàn mỹ nhất rồi.
- Em muốn mọi người nhìn vào em thấy sự nổ lực của em, thấy sự tiến bộ của em công nhận thực lực của em chứ không chăm chăm vào vẻ ngoài của em.
- Tiểu Khải ak, không phải ai cũng chỉ yêu mến em vì vẻ bề ngoài của em đâu, còn rất nhiều người, yêu mến em bởi vì sự kiên trì, nổ lực của em, bởi sự hiểu chuyện của em và bởi vì chính con người em, vì thế em đừng có tạo áp lực lên cho mình quá.
- Uk.
- Thôi em nghỉ nghơi đi, cả ngày luyện tập cũng đã mệt rồi. Vào ngày đó nhất định chị sẽ đến.
- Uk, bye chị, chúc chị ngủ ngon. Em chờ chị.
- Bye. Ngủ ngon.
Tác giả :
colau