Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa
Quyển 2 - Chương 19
Tuy Triệu Đằng làm dự án này không vui vẻ chút nào, nhưng dù sao anh cũng là lập trình viên của công ty, mà phía trên còn có Đổng Tư Dương giám sát, việc này nhất định không trốn được. Vốn Triệu Đằng cho rằng sau khi phát hành trò chơi vào tháng sau là xong, những ngày nhàn hạ của anh cũng sẽ đến, không ngờ lượng công việc của anh chẳng những không giảm mà còn tăng thêm.
Chu Vận vô tình bố trí cho anh thêm một số việc, trong đó có không ít nhiệm vụ quan trọng, nhưng Triệu Đằng vẫn cảm thấy công việc của anh vẫn rất nhẹ nhàng, hoặc là nói không gặp phải vấn đề hóc búa.
Trước kia lúc Trương Phóng làm trưởng nhóm, dự án này giống như tòa nhà sắp sụp trong mưa bão, chỉ một cơn gió thổi qua đã lung lay. Buổi sáng vừa nghĩ ra ý tưởng thì buổi trưa liền bác bỏ. Triệu Đằng luôn phải làm việc trong trạng thái vô cùng phiền não, lúc nào cũng chỉ làm được một nửa rồi chuyển sang Trương Phóng làm.
Còn Chu Vận thì hoàn toàn khác hẳn Trương Phóng, cô biết rõ mỗi ngày, thậm chí là mỗi giờ phải làm điều gì. Cô đã xây dựng lên một kết cấu to lớn, cột chính sẽ không bao giờ bị nghiêng, sau đó lại tăng thêm từng chi tiết một, không phải là chắp vá lung tung mà là từ gốc rễ dần dần mọc cao lên rồi phân nhánh, chiết cành.
Có lẽ ban đầu mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, nhưng theo tiến độ của dự án, Triệu Đằng nhanh chóng nhận ra lúc làm việc Chu Vận vô cùng tỉ mỉ và logic, điều này khiến chất lượng công việc càng tăng cao.
Cô không bao giờ né tránh vấn đề khó, luôn tìm kiếm phương pháp giải quyết tất cả chướng ngại trước mắt.
Lần đầu tiên Triệu Đằng làm việc dưới trướng thủ lĩnh cao cấp như vậy, chính là lần đầu tiên anh biết bảng tiến độ dự án không phải viết chơi và cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự thoải mái khi làm dự án thực sự.
Có một hôm Triệu Đằng ra hành lang hút thuốc lá, Lý Tuân cũng ở đó. Hai người đàn ông tựa vào vách tường gần cửa sổ, mỗi người hút một điếu, mỗi người nghĩ một chuyện, một người vui vẻ một người sầu lo.
"Haiz..." Triệu Đằng thở dài, "Phải làm gì với tên Trương Phóng của chúng ta đây."
Lý Tuân nhìn anh ta, Triệu Đằng nói: "Càng lúc tôi càng ghét cha nội đó."
Lý Tuân không lên tiếng, Triệu Đằng hỏi: "Dự án của bọn anh thế nào rồi?"
Lý Tuân: "Chả thế nào cả."
Triệu Đằng: "Còn chưa bắt đầu khởi động á? Anh cẩn thận, nếu kéo dài nữa Đổng tổng sẽ nổi cơn tam bành cho xem."
Lý Tuân cười khẩy: "Có người xung phong làm anh hùng dân tộc Hoàng Kế Quang rồi thì còn gì phải lo."
Trong đầu Triệu Đằng vô thức hiện lên tư thế oai hùng lấy thân chèn pháo của Chu Vận, liền nổi lòng hiếu kỳ: "Hai người có quan hệ gì?"
Lý Tuân trả lời: "Không có quan hệ gì cả."
Triệu Đằng hoàn toàn không tin: "Không có quan hệ gì vậy thì tại sao lúc cô ấy xin việc lại ra điều kiện đòi tuyển luôn cả anh? Chắn đao thay anh, trang bị máy tính cho anh? Mẹ, đừng tưởng là người khác không biết, hộp titan vứt trong thùng rác kia kìa."
Lý Tuân ngậm điếu thuốc, thản nhiên nói: "Có thể do tôi đẹp trai thì sao."
"..."
Triệu Đằng nín thinh nhìn anh: "Anh nghiêm túc đấy hả?"
Vẻ mặt Lý Tuân quá thản nhiên, khiến Triệu Đằng bất giác cũng đồng ý cái đáp án dở người này.
Triệu Đằng thừa nhận, Lý Tuân rất điển trai, chủ yếu là gương mặt thanh tú và khí chất đặc biệt, nhưng cụ thể là đặc biệt ở đâu thì anh không tả được.
"Được rồi, quả thật là sau khi hai người vào làm đã nâng cao không khí công ty lên rất nhiều." Triệu Đằng nhún vai, dụi tắt điếu thuốc, "Tôi vào làm việc đây."
"Đẩy nhanh tiến độ một chút." Lý Tuân nói.
Triệu Đằng dừng bước: "Gì cơ?"
Lý Tuân tựa vào vách tường, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, giọng nói cũng mang theo ánh nắng vàng nhạt lười nhác: "Lúc chạy thử lần cuối, cô ấy sẽ lề mề rất lâu, cậu phải tính dư ra thời gian đó, nếu không có thể sẽ không kịp ngày đã dự định."
"Sao anh biết?"
"Đoán."
"..."
Lý Tuân liếc nhìn Triệu Đằng rồi nói: "Công ty đã lâu lắm rồi không phát hành sản phẩm, hai trò chơi này rất quan trọng và đã được đầu tư rất nhiều, nếu như thất bại thì lỗ vốn cả năm nay lẫn năm sau đấy."
Triệu Đằng cau mày, im lặng rời khỏi thang lầu, ba giây sau anh ta quay lại, đẩy cửa nói với Lý Tuân: "Võ Tướng Vô Địch do Chu Vận chịu trách nhiệm, cô ấy đã bảo đảm trước mặt Đổng tổng, cho dù có vấn đề gì thì một mình cô ta gánh chịu hết, không đổ lên đầu tôi được đâu."
Lý Tuân quay đầu nhìn anh ta. Anh cao hơn Triệu Đằng khá nhiều, đương nhiên tầm mắt sẽ chênh chếch như bề trên nhìn xuống. Anh không nhiều lời, chỉ nói một câu "vậy sao" đầy ẩn ý rồi bỏ đi.
Vì hai chữ này, công việc nhẹ nhàng của Triệu Đằng lại trở nên vất vả lần nữa. Chính anh ta cũng không chú ý đến, do ảnh hưởng ánh mắt cuối cùng của Lý Tuân, mỗi lần anh ta và Chu Vận bàn về công việc, luôn vô thức nhắc nhở cô nhanh lên.
Chu Vận nhíu mày: "Hơi chậm trễ rồi à?"
Triệu Đằng cũng phát hiện, quả nhiên giống như lời Lý Tuân đã nói, càng đến gần ngày dự định, tiến độ của Chu Vận càng chậm, đôi mày của cô càng ngày càng cau chặt, xử lý vấn đề cũng càng ngày càng rối.
"Không sao, cũng sắp xong rồi." Triệu Đằng khuyên nhủ Chu Vận, "Nội dung hiện tại đã tạm đủ để chuẩn bị cho đợt ra mắt rồi, không phải ngay từ lúc đầu cô đã nói sau này chúng ta từ từ bổ sung sao?"
Chu Vận ngồi trước máy tính, mặt mày nhăn nhó vừa gõ phím lập trình vừa trả lời "ừ".
Còn nửa tháng nữa là đến ngày phát hành trò chơi, Trương Phóng bắt đầu khai thác phát triển thị trường, mỗi này đều mệt mỏi đến không muốn sống. Thừa dịp Đổng Tư Dương không ở công ty, anh ta ôm Triệu Đằng than trời trách đất.
"Tiền đâu! Tiền đâu! Tiền đâu mà tôi làm phát triển thị trường chứ!"
Chu Vận hỏi: "Tôi thấy trên bảng kế hoạch có viết chi phí chạy quảng cáo mà?"
Trương Phóng quát tháo: "Số tiền đó để phát lương cho cô và cái tên ăn không ngồi rồi kia rồi."
Sản phẩm sắp phát hành, tính tình Chu Vận cũng nóng nảy: "Quảng cáo là quảng cáo, tiền lương là tiền lương, ban đầu đã đầu tư rất nhiều vào sản phẩm, khi quảng cáo chỉ có vài nghìn, chuyện này có gì là lớn lao đâu?"
Trương Phóng gào lên: "Nghèo là lỗi của tôi à?"
Chu Vận xắn tay áo lên: "Đổng Tư Dương đâu, tôi tìm ông ấy nói chuyện."
Triệu Đằng ngồi bên cạnh thờ ơ nói: "Đi bàn chuyện làm ăn rồi."
Chu Vận tức giận: "Công ty chỉ có hai trò chơi, lại đang trong giai đoạn quan trọng nhất mà ông ta phó mặc chẳng quan tâm, ngày ngày đi bàn chuyện làm ăn với ai?"
Triệu Đằng nhún vai, bắt đầu chơi game.
Chu Vận quay đầu trừng mắt nhìn Trương Phóng. Khí thế của Trương Phóng không bằng cô, định quay sang trừng mắt nhìn Quách Thế Kiệt nhút nhát. Kết quả vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy bóng dáng của Lý Tuân.
Lý Tuân đang xem cái gì trước bàn làm việc của Quách Thế Kiệt ấy nhỉ? Trương Phóng quyết đoán quay ghế chuyển mục tiêu công kích.
"Này 'nhà báo', đang làm gì thế?"
Lý Tuân không buồn đoái hoài. Trương Phóng sải bước đi đến, nhìn tấm hình vừa in ra trong tay anh, trên đó là ảnh bìa quảng cáo trò Võ Tướng Vô Địch do Quách Thế Kiệt vẽ. Anh ta chen vào: "Làm gì đấy hả? Ngày nào cũng không làm việc mà cứ lê lết hết từ chỗ này đến chỗ kia, học theo Tiểu Quách đi, người ta chăm chỉ biết bao nhiêu."
Lý Tuân đặt tấm hình xuống bàn.
"Hình này không ổn."
Quách Thế Kiệt bất lực ngẩng đầu, mắt đã thâm quầng thành gấu mèo. Để đẩy nhanh tiến độ nên anh đã tăng ca suốt mười ngày liên tục rồi. Trương Phóng kéo bả vai Quách Thế Kiệt, nói với Lý Tuân: "Anh nói đổi là đổi à, anh là ai hả? Anh không thấy Tiểu Quách đã mệt mỏi đến thế sao?"
Lý Tuân nói với Quách Thế Kiệt: "Bình thường quá."
Trương Phóng hít sâu: "Là giám đốc nhân sự của công ty, tôi thấy rằng hai chúng ta phải có thời gian nói chuyện một chút mới được." Trương Phóng nói thâm ý, "Anh muốn thăng tiến cũng không sai, nhưng con người phải thực tế. Tôi nhắc cho anh nhớ, ở công ty Tiểu Quách còn có chức vụ cao hơn anh..."
"Bây giờ sửa lại vẫn còn kịp." Lý Tuân hoàn toàn không ngó ngàng gì đến Trương Phóng, tiếp tục nói chuyện với Quách Thế Kiệt.
Quách Thế Kiệt đã quá mệt mỏi, chỉ cúi đầu, vẻ mặt sầu khổ.
Lý Tuân cúi người xuống, nhìn vào mắt Quách Thế Kiệt.
"Tôi biết cậu cực khổ." Anh khẽ nói, "Nhưng tấm hình này dùng để quảng cáo, là bộ mặt của trò chơi, để gây ấn tượng đầu tiên với người chơi, nhất định phải tô điểm tốt mới được."
Quách Thế Kiệt ngơ ngác nhìn anh.
"Cậu biết nội dung trò chơi này không tệ đúng không." Hai đường bên cánh mũi nhàn nhạt khiến gương mặt Lý Tuân trông vô cùng trầm ổn.
Quách Thế Kiệt gật đầu, trò chơi đã được sửa đổi khác hẳn với lúc trước, ngay cả người không bao giờ chơi game như anh cũng cảm thấy rất thú vị.
"Cho nên sửa lại lần nữa đi, chờ đến khi phát hành sẽ có thời gian rảnh hơn một chút. Nếu quả thật không có ý tưởng vậy thì tìm người nhận làm thuê bên ngoài cũng được." Lý Tuân đứng thẳng, chỉ vào Trương Phóng bên cạnh, "Để anh ta bỏ tiền."
Trương Phóng: "Hả?"
Anh ta không để ý lắm đến cuộc đối thoại khi nãy, nhưng lại nghe được bốn chữ cuối cùng vô cùng rõ ràng, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì? Gì mà tôi bỏ tiền? Tại sao tôi phải bỏ tiền chứ?"
Lý Tuân liếc Trương Phóng một cái rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Trương Phóng nắm lấy tay Quách Thế Kiệt, vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm đi Tiểu Quách, tôi không để cậu phí công vậy đâu. Tôi thấy tấm hình này rất đẹp, không có vấn đề gì cả, đúng không tổ trưởng Chu?"
Tổ trưởng Chu đang đứng đấy, hai tay chống lên eo, giống như một ấm trà đang suy tư. Chỉ mười giây sau, ấm trà quyết định: "Đổi đi."
Trương Phóng nghẹn lời. Lý Tuân cười khẩy mở sách ra, Quách Thế Kiệt cắm đầu gục xuống bàn.
Trước đó Chu Vận dồn hết tâm trí vào cách chơi và tối ưu hóa trong lập trình của trò chơi, không hề để ý đến công việc của Quách Thế Kiệt. Hôm nay Lý Tuân vừa nhắc nhở, cô cũng phát hiện ra tấm hình quảng cáo có phần không ổn.
Song, chỉ nói đổi ngoài miệng không cũng vô ích, Chu Vận bàn bạc với Triệu Đằng và Quách Thế Kiệt suốt cả buổi chiều nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề.
Ý kiến của Triệu Đằng rất đơn giản: "Tấm ảnh này không đủ ấn tượng."
Quách Thế Kiệt hỏi làm sao để khiến ảnh có ấn tượng hơn?
Triệu Đằng nói không biết.
Quách Thế Kiệt như thể sắp sửa đột tử đến nơi, Chu Vận động lòng trắc ẩn, cho anh ta tan việc sớm.
Trương Phóng vừa ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc nhìn thấy Chu Vận thả người liền chặn lại nói: "Chu Vận, cô có quyền này từ khi nào vậy? Còn dám tùy tiện cho người khác tan việc hả?"
Chu Vận vỗ vỗ vai Quách Thế Kiệt, Quách Thế Kiệt đeo chiếc ba lô đã sờn rách của mình ra về.
Trương Phóng thở hắt ra: "Thôi toi rồi, không có tôn ti trật tự, nề nếp gì cả, tôi thấy cái công ty này sắp sập đến nơi rồi."
Chu Vận ngồi vào chỗ của Quách Thế Kiệt, ngửa đầu nhìn trần nhà trong tiếng oán trách của Trương Phóng. Cô rất mệt, còn mệt hơn cả Triệu Đằng và Quách Thế Kiệt nữa.
Thật ra thì lượng công việc của Võ Tướng Vô Địch vẫn trong phạm vi cô chịu được, cô đã làm rất nhiều dự án phức tạp hơn cái này nhiều, nhưng lại không hề có cảm giác mỏi mệt và lo lắng như hiện tại. Bởi vì cô biết mình đang cạnh tranh với Phương Chí Tịnh, nên suy nghĩ được mất trở nên vô cùng nhạy cảm.
Chu Vận che mặt, hít sâu một hơi. Điện thoại di động vang lên âm báo tin nhắn, Chu Vận lấy ra xem, tin được gửi đến với giọng trêu đùa:
"Tổ trưởng Chu kính mến, họa sĩ Điền gọi cô về nhà ăn cơm kìa."
Chu Vận vô tình bố trí cho anh thêm một số việc, trong đó có không ít nhiệm vụ quan trọng, nhưng Triệu Đằng vẫn cảm thấy công việc của anh vẫn rất nhẹ nhàng, hoặc là nói không gặp phải vấn đề hóc búa.
Trước kia lúc Trương Phóng làm trưởng nhóm, dự án này giống như tòa nhà sắp sụp trong mưa bão, chỉ một cơn gió thổi qua đã lung lay. Buổi sáng vừa nghĩ ra ý tưởng thì buổi trưa liền bác bỏ. Triệu Đằng luôn phải làm việc trong trạng thái vô cùng phiền não, lúc nào cũng chỉ làm được một nửa rồi chuyển sang Trương Phóng làm.
Còn Chu Vận thì hoàn toàn khác hẳn Trương Phóng, cô biết rõ mỗi ngày, thậm chí là mỗi giờ phải làm điều gì. Cô đã xây dựng lên một kết cấu to lớn, cột chính sẽ không bao giờ bị nghiêng, sau đó lại tăng thêm từng chi tiết một, không phải là chắp vá lung tung mà là từ gốc rễ dần dần mọc cao lên rồi phân nhánh, chiết cành.
Có lẽ ban đầu mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, nhưng theo tiến độ của dự án, Triệu Đằng nhanh chóng nhận ra lúc làm việc Chu Vận vô cùng tỉ mỉ và logic, điều này khiến chất lượng công việc càng tăng cao.
Cô không bao giờ né tránh vấn đề khó, luôn tìm kiếm phương pháp giải quyết tất cả chướng ngại trước mắt.
Lần đầu tiên Triệu Đằng làm việc dưới trướng thủ lĩnh cao cấp như vậy, chính là lần đầu tiên anh biết bảng tiến độ dự án không phải viết chơi và cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự thoải mái khi làm dự án thực sự.
Có một hôm Triệu Đằng ra hành lang hút thuốc lá, Lý Tuân cũng ở đó. Hai người đàn ông tựa vào vách tường gần cửa sổ, mỗi người hút một điếu, mỗi người nghĩ một chuyện, một người vui vẻ một người sầu lo.
"Haiz..." Triệu Đằng thở dài, "Phải làm gì với tên Trương Phóng của chúng ta đây."
Lý Tuân nhìn anh ta, Triệu Đằng nói: "Càng lúc tôi càng ghét cha nội đó."
Lý Tuân không lên tiếng, Triệu Đằng hỏi: "Dự án của bọn anh thế nào rồi?"
Lý Tuân: "Chả thế nào cả."
Triệu Đằng: "Còn chưa bắt đầu khởi động á? Anh cẩn thận, nếu kéo dài nữa Đổng tổng sẽ nổi cơn tam bành cho xem."
Lý Tuân cười khẩy: "Có người xung phong làm anh hùng dân tộc Hoàng Kế Quang rồi thì còn gì phải lo."
Trong đầu Triệu Đằng vô thức hiện lên tư thế oai hùng lấy thân chèn pháo của Chu Vận, liền nổi lòng hiếu kỳ: "Hai người có quan hệ gì?"
Lý Tuân trả lời: "Không có quan hệ gì cả."
Triệu Đằng hoàn toàn không tin: "Không có quan hệ gì vậy thì tại sao lúc cô ấy xin việc lại ra điều kiện đòi tuyển luôn cả anh? Chắn đao thay anh, trang bị máy tính cho anh? Mẹ, đừng tưởng là người khác không biết, hộp titan vứt trong thùng rác kia kìa."
Lý Tuân ngậm điếu thuốc, thản nhiên nói: "Có thể do tôi đẹp trai thì sao."
"..."
Triệu Đằng nín thinh nhìn anh: "Anh nghiêm túc đấy hả?"
Vẻ mặt Lý Tuân quá thản nhiên, khiến Triệu Đằng bất giác cũng đồng ý cái đáp án dở người này.
Triệu Đằng thừa nhận, Lý Tuân rất điển trai, chủ yếu là gương mặt thanh tú và khí chất đặc biệt, nhưng cụ thể là đặc biệt ở đâu thì anh không tả được.
"Được rồi, quả thật là sau khi hai người vào làm đã nâng cao không khí công ty lên rất nhiều." Triệu Đằng nhún vai, dụi tắt điếu thuốc, "Tôi vào làm việc đây."
"Đẩy nhanh tiến độ một chút." Lý Tuân nói.
Triệu Đằng dừng bước: "Gì cơ?"
Lý Tuân tựa vào vách tường, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, giọng nói cũng mang theo ánh nắng vàng nhạt lười nhác: "Lúc chạy thử lần cuối, cô ấy sẽ lề mề rất lâu, cậu phải tính dư ra thời gian đó, nếu không có thể sẽ không kịp ngày đã dự định."
"Sao anh biết?"
"Đoán."
"..."
Lý Tuân liếc nhìn Triệu Đằng rồi nói: "Công ty đã lâu lắm rồi không phát hành sản phẩm, hai trò chơi này rất quan trọng và đã được đầu tư rất nhiều, nếu như thất bại thì lỗ vốn cả năm nay lẫn năm sau đấy."
Triệu Đằng cau mày, im lặng rời khỏi thang lầu, ba giây sau anh ta quay lại, đẩy cửa nói với Lý Tuân: "Võ Tướng Vô Địch do Chu Vận chịu trách nhiệm, cô ấy đã bảo đảm trước mặt Đổng tổng, cho dù có vấn đề gì thì một mình cô ta gánh chịu hết, không đổ lên đầu tôi được đâu."
Lý Tuân quay đầu nhìn anh ta. Anh cao hơn Triệu Đằng khá nhiều, đương nhiên tầm mắt sẽ chênh chếch như bề trên nhìn xuống. Anh không nhiều lời, chỉ nói một câu "vậy sao" đầy ẩn ý rồi bỏ đi.
Vì hai chữ này, công việc nhẹ nhàng của Triệu Đằng lại trở nên vất vả lần nữa. Chính anh ta cũng không chú ý đến, do ảnh hưởng ánh mắt cuối cùng của Lý Tuân, mỗi lần anh ta và Chu Vận bàn về công việc, luôn vô thức nhắc nhở cô nhanh lên.
Chu Vận nhíu mày: "Hơi chậm trễ rồi à?"
Triệu Đằng cũng phát hiện, quả nhiên giống như lời Lý Tuân đã nói, càng đến gần ngày dự định, tiến độ của Chu Vận càng chậm, đôi mày của cô càng ngày càng cau chặt, xử lý vấn đề cũng càng ngày càng rối.
"Không sao, cũng sắp xong rồi." Triệu Đằng khuyên nhủ Chu Vận, "Nội dung hiện tại đã tạm đủ để chuẩn bị cho đợt ra mắt rồi, không phải ngay từ lúc đầu cô đã nói sau này chúng ta từ từ bổ sung sao?"
Chu Vận ngồi trước máy tính, mặt mày nhăn nhó vừa gõ phím lập trình vừa trả lời "ừ".
Còn nửa tháng nữa là đến ngày phát hành trò chơi, Trương Phóng bắt đầu khai thác phát triển thị trường, mỗi này đều mệt mỏi đến không muốn sống. Thừa dịp Đổng Tư Dương không ở công ty, anh ta ôm Triệu Đằng than trời trách đất.
"Tiền đâu! Tiền đâu! Tiền đâu mà tôi làm phát triển thị trường chứ!"
Chu Vận hỏi: "Tôi thấy trên bảng kế hoạch có viết chi phí chạy quảng cáo mà?"
Trương Phóng quát tháo: "Số tiền đó để phát lương cho cô và cái tên ăn không ngồi rồi kia rồi."
Sản phẩm sắp phát hành, tính tình Chu Vận cũng nóng nảy: "Quảng cáo là quảng cáo, tiền lương là tiền lương, ban đầu đã đầu tư rất nhiều vào sản phẩm, khi quảng cáo chỉ có vài nghìn, chuyện này có gì là lớn lao đâu?"
Trương Phóng gào lên: "Nghèo là lỗi của tôi à?"
Chu Vận xắn tay áo lên: "Đổng Tư Dương đâu, tôi tìm ông ấy nói chuyện."
Triệu Đằng ngồi bên cạnh thờ ơ nói: "Đi bàn chuyện làm ăn rồi."
Chu Vận tức giận: "Công ty chỉ có hai trò chơi, lại đang trong giai đoạn quan trọng nhất mà ông ta phó mặc chẳng quan tâm, ngày ngày đi bàn chuyện làm ăn với ai?"
Triệu Đằng nhún vai, bắt đầu chơi game.
Chu Vận quay đầu trừng mắt nhìn Trương Phóng. Khí thế của Trương Phóng không bằng cô, định quay sang trừng mắt nhìn Quách Thế Kiệt nhút nhát. Kết quả vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy bóng dáng của Lý Tuân.
Lý Tuân đang xem cái gì trước bàn làm việc của Quách Thế Kiệt ấy nhỉ? Trương Phóng quyết đoán quay ghế chuyển mục tiêu công kích.
"Này 'nhà báo', đang làm gì thế?"
Lý Tuân không buồn đoái hoài. Trương Phóng sải bước đi đến, nhìn tấm hình vừa in ra trong tay anh, trên đó là ảnh bìa quảng cáo trò Võ Tướng Vô Địch do Quách Thế Kiệt vẽ. Anh ta chen vào: "Làm gì đấy hả? Ngày nào cũng không làm việc mà cứ lê lết hết từ chỗ này đến chỗ kia, học theo Tiểu Quách đi, người ta chăm chỉ biết bao nhiêu."
Lý Tuân đặt tấm hình xuống bàn.
"Hình này không ổn."
Quách Thế Kiệt bất lực ngẩng đầu, mắt đã thâm quầng thành gấu mèo. Để đẩy nhanh tiến độ nên anh đã tăng ca suốt mười ngày liên tục rồi. Trương Phóng kéo bả vai Quách Thế Kiệt, nói với Lý Tuân: "Anh nói đổi là đổi à, anh là ai hả? Anh không thấy Tiểu Quách đã mệt mỏi đến thế sao?"
Lý Tuân nói với Quách Thế Kiệt: "Bình thường quá."
Trương Phóng hít sâu: "Là giám đốc nhân sự của công ty, tôi thấy rằng hai chúng ta phải có thời gian nói chuyện một chút mới được." Trương Phóng nói thâm ý, "Anh muốn thăng tiến cũng không sai, nhưng con người phải thực tế. Tôi nhắc cho anh nhớ, ở công ty Tiểu Quách còn có chức vụ cao hơn anh..."
"Bây giờ sửa lại vẫn còn kịp." Lý Tuân hoàn toàn không ngó ngàng gì đến Trương Phóng, tiếp tục nói chuyện với Quách Thế Kiệt.
Quách Thế Kiệt đã quá mệt mỏi, chỉ cúi đầu, vẻ mặt sầu khổ.
Lý Tuân cúi người xuống, nhìn vào mắt Quách Thế Kiệt.
"Tôi biết cậu cực khổ." Anh khẽ nói, "Nhưng tấm hình này dùng để quảng cáo, là bộ mặt của trò chơi, để gây ấn tượng đầu tiên với người chơi, nhất định phải tô điểm tốt mới được."
Quách Thế Kiệt ngơ ngác nhìn anh.
"Cậu biết nội dung trò chơi này không tệ đúng không." Hai đường bên cánh mũi nhàn nhạt khiến gương mặt Lý Tuân trông vô cùng trầm ổn.
Quách Thế Kiệt gật đầu, trò chơi đã được sửa đổi khác hẳn với lúc trước, ngay cả người không bao giờ chơi game như anh cũng cảm thấy rất thú vị.
"Cho nên sửa lại lần nữa đi, chờ đến khi phát hành sẽ có thời gian rảnh hơn một chút. Nếu quả thật không có ý tưởng vậy thì tìm người nhận làm thuê bên ngoài cũng được." Lý Tuân đứng thẳng, chỉ vào Trương Phóng bên cạnh, "Để anh ta bỏ tiền."
Trương Phóng: "Hả?"
Anh ta không để ý lắm đến cuộc đối thoại khi nãy, nhưng lại nghe được bốn chữ cuối cùng vô cùng rõ ràng, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì? Gì mà tôi bỏ tiền? Tại sao tôi phải bỏ tiền chứ?"
Lý Tuân liếc Trương Phóng một cái rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Trương Phóng nắm lấy tay Quách Thế Kiệt, vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm đi Tiểu Quách, tôi không để cậu phí công vậy đâu. Tôi thấy tấm hình này rất đẹp, không có vấn đề gì cả, đúng không tổ trưởng Chu?"
Tổ trưởng Chu đang đứng đấy, hai tay chống lên eo, giống như một ấm trà đang suy tư. Chỉ mười giây sau, ấm trà quyết định: "Đổi đi."
Trương Phóng nghẹn lời. Lý Tuân cười khẩy mở sách ra, Quách Thế Kiệt cắm đầu gục xuống bàn.
Trước đó Chu Vận dồn hết tâm trí vào cách chơi và tối ưu hóa trong lập trình của trò chơi, không hề để ý đến công việc của Quách Thế Kiệt. Hôm nay Lý Tuân vừa nhắc nhở, cô cũng phát hiện ra tấm hình quảng cáo có phần không ổn.
Song, chỉ nói đổi ngoài miệng không cũng vô ích, Chu Vận bàn bạc với Triệu Đằng và Quách Thế Kiệt suốt cả buổi chiều nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề.
Ý kiến của Triệu Đằng rất đơn giản: "Tấm ảnh này không đủ ấn tượng."
Quách Thế Kiệt hỏi làm sao để khiến ảnh có ấn tượng hơn?
Triệu Đằng nói không biết.
Quách Thế Kiệt như thể sắp sửa đột tử đến nơi, Chu Vận động lòng trắc ẩn, cho anh ta tan việc sớm.
Trương Phóng vừa ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc nhìn thấy Chu Vận thả người liền chặn lại nói: "Chu Vận, cô có quyền này từ khi nào vậy? Còn dám tùy tiện cho người khác tan việc hả?"
Chu Vận vỗ vỗ vai Quách Thế Kiệt, Quách Thế Kiệt đeo chiếc ba lô đã sờn rách của mình ra về.
Trương Phóng thở hắt ra: "Thôi toi rồi, không có tôn ti trật tự, nề nếp gì cả, tôi thấy cái công ty này sắp sập đến nơi rồi."
Chu Vận ngồi vào chỗ của Quách Thế Kiệt, ngửa đầu nhìn trần nhà trong tiếng oán trách của Trương Phóng. Cô rất mệt, còn mệt hơn cả Triệu Đằng và Quách Thế Kiệt nữa.
Thật ra thì lượng công việc của Võ Tướng Vô Địch vẫn trong phạm vi cô chịu được, cô đã làm rất nhiều dự án phức tạp hơn cái này nhiều, nhưng lại không hề có cảm giác mỏi mệt và lo lắng như hiện tại. Bởi vì cô biết mình đang cạnh tranh với Phương Chí Tịnh, nên suy nghĩ được mất trở nên vô cùng nhạy cảm.
Chu Vận che mặt, hít sâu một hơi. Điện thoại di động vang lên âm báo tin nhắn, Chu Vận lấy ra xem, tin được gửi đến với giọng trêu đùa:
"Tổ trưởng Chu kính mến, họa sĩ Điền gọi cô về nhà ăn cơm kìa."
Tác giả :
Twentine