Chia Tay
Chương 50: ” tôi quan trọng hay lâm duệ quan trọng “

Chia Tay

Chương 50: ” tôi quan trọng hay lâm duệ quan trọng “

Đường Dịch trong một số chuyện cố chấp đến đáng sợ. Cậu cũng không nghĩ sẽ thừa nhận Cố Ngôn Đình vẫn như trước có vị trí đặc biệt trong lòng mình, chỉ là sự thật chính là thế.

Năm năm trước lúc hai người mới quen nhau, cậu sẽ không cho phép người khác khi dễ Cố Ngôn Đình. Cậu lấy đau khổ chính mình đã từng trải qua mà đem những người ở bên cạnh Cố Ngôn lòng dạ khó lường hoặc khẩu thị tâm phi vừa đấm vừa xoa mà thất thất bát bát đuổi đi sạch. Bọn họ quen nhau năm năm, cũng đã từng chia tay. Lúc tình nồng mật ý thì không có đối phương không được, lúc xung đột thì chỉ hận không thể sử dụng vũ lực mà ngươi chết ta mất mạng. Không ngờ đến chính là đi hết một vòng, hiện giờ hai người quan hệ cũng không phải là vô cùng rõ ràng, cậu vẫn không thể để bất luận kẻ nào tổn thương đến Cố Ngôn Đình.

Đoạn tình cảm này so với cậu nghĩ thì lại sâu đậm hơn rất nhiều.

Nếu hôm nay người gặp chuyện là Thẩm Phàm hay Chu Hạo cậu tuyệt đối sẽ không lựa chọn như vậy. Tiền bạc cậu tích góp từng chút một mấy năm nay cũng không đủ để cậu tiêu xài vào loại chuyện này. Huống hồ là mua lại toàn bộ cổ phần công ty, mặt khác cũng có nghĩa là đoạn tuyệt quan hệ với tổng công ty, nhưng trọng yếu hơn hết chính là tình người.

Thẩm Phàm lúc trước lựa chọn hiệp nghị khống chế công ty con đem đại bộ phận cổ phần công ty đặt trong tay Đường Dịch. Trừ bỏ lúc đó ra thì y hoàn toàn không thèm để ý đến cái loại nghiệp vụ ở bên ngoài này. Càng nhiều hơn chính là tín nhiệm Đường Dịch. Hiện tại Đường Dịch đưa ra yêu cầu như vậy ngược lại có chút vô tình ngang ngược.

Đương nhiên Thẩm Phàm hai năm trước là người đứng đầu đầy hăng hái so với Thẩm Phàm hiện tại đã trải qua vô số thương chiến to nhỏ đủ loại đã không còn giống nhau. Lý trí áp đảo cảm tình kích động, áy náy cũng đã chậm rãi phai nhạt. Y học được cách cân nhắc lợi hại, tìm kiếm cho mình một chỗ cân bằng tốt nhất.

Đường Dịch rõ ràng thấy được trong mắt Thẩm Phàm có đấu tranh cùng do dự. Vì thế ánh mắt cậu trầm xuống ở trong nháy mắt nghĩ ra kế sách khác – Nếu Thẩm Phàm không đồng ý thì cậu lựa chọn rời đi ER.

Sự nghiệp từng là thứ khiến cậu đáng tự hào nhất. Nhưng so với Cố Ngôn Đình thì vẫn không bằng. Công việc càng vẻ vang, lương bổng càng cao thì cuộc sống của hai người càng tăng thêm gánh nặng. Trừ bỏ việc có thể thỏa mãn nhu cầu kinh tế bên ngoài ra thì càng nhiều chính là khiến cậu trong mắt Cố Ngôn Đình tràn ngập sùng bái. Hưởng thụ loại cảm giác này khiến cậu có cảm giác mình đang tồn tại. Cậu thậm chí vài lần phân không rõ là thích Cố Ngôn Đình hay là thích cảm giác chinh phục và khống chế này.

Nhưng hôm nay mọi thứ đều không còn ý nghĩa để tính toán gì nữa..

Cậu đã chuẩn bị tốt để buông tay một số thứ. Hiện giờ chỉ chờ đợi cân nhắc quyết định của Thẩm Phàm.



Đường về nhà rất dài, tuy rằng đều ở nội thành nhưng cũng mất không ít thời gian. Đi được nửa đường tuyết càng rơi càng lớn. Từng hạt từng hạt bông tuyết dưới ánh đèn đường nhẹ nhàng rơi xuống, ở giữa không trung lại bị gió cuốn đi.

Đường Dịch cầm ví tiền đi về phía trước, nhớ đến bảy tám cuộc gọi nhỡ của Cố Ngôn Đình liền chà xát hai tay lấy ra điện thoại gọi lại cho hắn.

Điện thoại không ai tiếp, một hồi chuông reo rồi chuyển sang tự động sau đó chấm dứt. Cũng không biết là Cố Ngôn Đình không thấy hay là giận rồi. Đường Dịch đem hai tay kề sát thổi hơi, cầm điện thoại cất đi.

Đi đến đường Giang Hoài người rốt cuộc cũng dần đông lên. Trên đường lớn tuyết rơi càng lúc càng dày, nhưng xe cộ vẫn tới tới lui lui không bị ảnh hưởng gì. Đường Dịch đi đến cuối đường di động đột nhiên vang lên. Cậu trong lúc qua đường nhìn thoáng qua là Cố Ngôn Đình gửi tin nhắn đến.

— Em đã ngủ chưa

Đường Dịch chà xát hai tay trả lời cho hắn một chữ " Chưa “

Cơ hồ vừa gửi đi Cố Ngôn Đình đã nhắn trở lại:" Tôi cũng chưa ngủ. Em đang làm gì “

Đường Dịch hai tay đông cứng, đầu ngón tay nhiệt độ rất thấp khiến việc chuyển động cũng không quá linh hoạt. Cậu vốn định trả lời thì đột nhiên dừng lại một chút, cảm thấy một màn này hết sức quen thuộc. Cậu và Cố Ngôn Đình lúc vừa ở cùng nhau cũng không tiện mỗi ngày gọi điện thoại vì khi đó phí điện thoại rất cao, chỉ có tình nhân trong trường hay bạn bè thân thiết mới trao đổi số điện thoại cho nhau để tránh phải tốn phí điện thoại. Hai người bọn họ cũng không có nhiều bạn bè thân thiết vì thế nhiều lúc không biết mệt mà gửi mấy tin nhắn nhàm chán cho nhau.

" Ăn chưa “

" Chưa, còn anh “

" Cũng chưa “

….

" Ngủ chưa “

" Chuẩn bị, anh thì sao “

" Tôi cũng vậy “



" Ai, mới nửa ngày không thấy như thế nào lại cảm thấy nhớ em rồi “

" Hửm Không việc gì chứ, nói nhảm cái gì “

" Không có gì “

" Không có gì thì đi ngủ đi, em cũng rất nhớ anh “

Đường Dịch ngẩng đầu liếc mắt nhìn sau đó lập tức bước nhanh về phía nhà trọ. Đi được một đoạn cảm thấy có chút lo lắng lại dừng lại, đem ngón tay hà khí, sau đó đem tay áp vào cổ để thân nhiệt mình đem đến chút hơi ấm truyền vào ngón tay. Đợi ngón tay hoạt động bình thường trở lại liền gửi cho Cố Ngôn Đình tin nhắn.

—- Lập tức về nhà, anh ở đâu

—- Tôi cũng vậy

Đường Dịch mỉm cười, cất di động đi liền có chút sững người lại mở điện thoại ra nhìn. Rất nhanh Cố Ngôn Đình lại gửi đến một tin nhắn – ngẩng đầu.

Trên đường lớn trước dãy nhà trọ đột nhiên có một bóng người khoác trên mình áo lông màu đen đang đứng trong góc. Kín đáo chỉ để lộ ra cái đầu, tuyết trên đỉnh đầu đã đọng một lớp dày. Đường Dịch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, người liền rất nhanh đến gần cậu bày ra tư thế băng lãnh tùy ý. Chỉ tiếc tươi cười trên mặt có chút cứng nhắc, toàn thân một chút cũng không có cảm giác tàn bạo, đẹp đẽ như trong The Matrix* mà hắn đang cố gắng biểu đạt. Ngược lại cảm giác có chút ngốc.

Đường Dịch cất điện thoại vào túi nhanh chóng chạy vài bước đến gần hắn hô lên:" Sao anh lại đến đây “

Cố Ngôn Đình cứ cười hắc hắc. Đợi Đường Dịch đến gần mới phát hiện hắn còn đang ôm cún con trong lòng. Cún con bị ủng vào trong ngực chỉ để lộ ra một cái đầu xù lông. Đường Dịch trong lúc nhất thời không biết nên lấy biểu tình gì đối diện với Cố Ngôn Đình. Nhìn thấy ánh mắt cún con nhìn về phía mình liền đưa ngón trỏ gãi gãi cằm nó.

Cố Ngôn Đình cũng đưa tay ra cùng cậu sờ nó, một bên sờ một bên nói thầm:" Nhớ em chứ sao “

Đường Dịch:" … “

" Tao Bàn nói với tôi có ai đó tới. Tôi lo lắng nên đến nhìn xem “

Cố Ngôn Đình dừng một chút, cẩn thận nhìn sắc mặt của Đường Dịch.

Cơ hồ trong nháy mắt nghe được “ ai đó tới “ tươi cười trên mặt Đường Dịch liền cứng lại.

Động tác trên tay ngừng một chút, chậm rãi a một tiếng. Vừa kinh ngạc thậm chí có chút vui sướng lập tức biến mất vô tung vô ảnh. Một lát sau cậu thu tay lại, bất động thanh sắc lùi ra sau mấy bước.

Cố Ngôn Đình ánh mắt nhất thời tràn ngập tư vị phức tạp.

Đường Dịch sắc mặt biến đổi quá nhanh. Rõ ràng trên mặt viết mấy chữ thật to " không vui “. Hắn giật giật khóe miệng, đành phải ôm cún con đi vào trong nhà trước.

Đường Dịch sắc mặt vẫn lạnh, thừa lúc cả hai đứng trong thang máy Cố Ngôn Đình mờ mịt nói một chút mình đã đứng dưới lầu nhiều giờ. Nhưng chuyện này cũng không khiến Đường Dịch quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, càng không thể khiến cậu pha cho hắn một chén canh gừng mà hắn cực kỳ chán ghét lại cực kỳ chờ mong.

Cuối cùng Đường Dịch vừa về nhà liền đi thẳng vào phòng ngủ, hắn chỉ có thể tự lực cánh sinh từ trong phòng bếp tìm ra một củ gừng. Mày nhíu chặt mà đem gừng bỏ nào nước ấm, sau đó đặt trên đầu giường của Đường Dịch.

Đường Dịch đang ngồi trên giường đọc sách, Cố Ngôn Đình gọi vài tiếng cậu vẫn bất động thanh sắc. Bộ dạng như hết sức chăm chú đọc sách, hắn ở tại chỗ không được tự nhiên đi tới hai bước. Cuối cùng nhịn không được bắt lấy tay Đường Dịch, thở dài nói:" Em nếu không muốn nhắc đến hắn thì tôi sẽ không nhắc. Tôi từ xa chạy đến, em cũng đừng nghiêm mặt lạnh lùng với tôi vậy a “

" Tôi nghĩ không muốn nhắc đến hắn, anh không biết sao " Đường Dịch tháo mắt kính xuống đặt xuống bên cạnh nhưng vẫn lạnh mặt nhìn Cố Ngôn Đình:" Anh lo lắng như vậy chạy tới, hy vọng tôi sẽ cho anh sắc mặt hòa nhã gì a “

Cố Ngôn Đình ủy khuất muốn nói lại thôi, cuối cùng môi giật giật nói:" Tôi là lo lắng a, em trễ vậy vẫn chưa về. Tôi còn nghĩ … nghĩ em và hắn … “

" Nghĩ cái gì " Đường Dịch từ trong mũi hừ một tiếng:" Cho rằng tôi ôm hắn làm cái gì “

" … " Cố Ngôn Đình giật mình, trừng mắt nhìn. Nửa ngày sau mới chậm rãi " a " một tiếng. Vẻ mặt có chút phức tạp, lát sau đột nhiên nói:" Không phải, tôi sợ hắn và em làm cái gì …  “

Đường Dịch nhíu mày cảm thấy làm thế nào cũng không quá thích hợp. Cậu không nói nữa, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Cố Ngôn Đình.

Cố Ngôn Đình nuốt nước miếng, lúc sau mới như trước một bộ dáng bị dọa, biểu tình không yên hỏi:" Em và hắn làm cái gì, không phải, em và Thẩm Phàm … là em … " Hắn nhìn Đường Dịch đột nhiên trừng mắt nhìn tới, vội vàng sửng sốt một chút giơ tay lên nói:" Được, được được. Em nói không nhắc tới thì không nhắc tới, có thể trước uống hết canh gừng không “

" … Không phải " Đường Dịch nhíu mày nhìn Cố Ngôn Đình muốn nói rồi thôi đem chén nhỏ đưa qua. Chần chờ hỏi:" Anh nghe Tao Bàn … nói cái gì “

" Cũng không có gì, nói Thẩm Phàm đã trở lại … hẹn em gặp ở khách sạn “

Cố Ngôn Đình nhìn động tác Đường Dịch dừng một chút, yên lặng. Vẫn đợi Đường Dịch uống xong canh gừng, hắn cầm chén đi rửa sạch mới quay trở lại, có chút khó chịu nói:" Chỉ là dù em ở phía trên, tôi cũng ghen “

Người ở giữa quan hệ của cậu và Cố Ngôn Đình vẫn là Lâm Duệ. Đường Dịch hôm nay thấy Cố Ngôn Đình đột nhiên xuất hiện không phải mất hứng, chỉ là nghe đến " ai đó " còn " lo lắng " nội tâm liền nhịn không được buồn bực. Cho nên sau khi nháo xong một trận mới nhớ đến lúc Thẩm Phàm gọi đến, mình lại không tránh đi Tao Bàn.

Cố Ngôn Đình phỏng chừng tìm đến Tao Bàn liền nghe được cái tên " Thẩm Phàm " này não liền tự động mở ra. Vừa thông suốt nghĩ đến có thể bạn trai cũ mối tình đầu tỉnh ngộ quay đầu tìm Đường Dịch còn hẹn ở khách sạn mưu đồ gây rối.

Đườg Dịch  suy nghĩ cẩn thận cảm thấy có chút xấu hổ, thêm chút dở khóc dở cười. Nhìn Cố Ngôn Đình đứng ở một bên hiển nhiên còn rối rắm chuyện của Thẩm Phàm liền nhịn không được ho nhẹ một tiếng, có chút nghiêm túc nói.

" Anh lại đây “

Cố Ngôn Đình nghe lời đến ngồi xuống bên giường. Đường Dịch nhích vào trong chừa một chỗ trống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh:" Ngồi ở đây “

Cố Ngôn đình ống quần còn dính chút tuyết đang nhiễu nước, lúc quay về nhà còn chưa kịp thay quần áo. Hắn do dự một chút còn chưa kịp đứng lên thì chợt nghe Đườg Dịch sửa lại chủ ý:" Quên đi, anh đi tắm nước ấm trước đi, xua đi khí lạnh “

Đườg Dịch dưới chăn đạp mông Cố Ngôn Đình một cái, dương cằm chỉ tủ quần áo:" Tự tìm quần áo ngủ mà mặc “

Cố Ngôn Đình tìm ra một bộ đồ ngủ, đồng thời tìm thêm một bộ giống như đúc cho Đường Dịch. Hắn nghĩ muốn mặc quần áo đôi với cậu, tâm tư rõ ràng lại trực tiếp. Nhưng lúc đưa bộ quần áo đó cho cậu thì lại có chút lo lắng, dè chừng. Đường Dịch dù bận vẫn ung dung nhìn hắn đem áo ngủ đẩy đến gần cậu. Trên mặt đủ loại sắc thái không rõ là bị khiếp sợ hay do ghen nhưng như trước không lấy được sức lực, chỉ có đôi mắt là đong đầy cảm xúc.

Trong nháy mắt Đường Dịch đột nhiên có chút xúc động muốn hóa thành cầm thú.

Cố Ngôn Đình tắm rửa xong thay quần áo ngủ, một bên xoa đầu một bên đi tới. Đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Đường Dịch đã ngồi trên ghế salon. Đường Dịch cũng thay ra bộ đồ ngủ hắn lấy, làn da trắng nõn tinh tế khoác lên chất liệu bằng nhung đặc biệt nổi bật. Chẳng qua lúc này hắn không thấy sách đâu mà đổi sang TV.

Cố Ngôn Đình ánh mắt trên người cậu ngừng lại, chớp mắt vài cái đi đến bên cạnh cậu. Mang theo chút ngạc nhiên hỏi:" Sao lại ra đây “

Nhà trọ nhiệt độ cũng không phải quá ấm áp, nhưng trong phòng ngủ có điều hòa. Vì vậy so với phòng khách có chút ấm áp thoải mái hơn.

Đường Dịch ngũ quan dưới ánh đèn nhu hòa đi rất nhiều, cậu để điều khiển từ xa ở một bên, rủ mắt trầm ngâm chốc lát  mới ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Đình nói:" Tôi có lời muốn nói với anh “

" Nói cái gì “

" Tôi nghĩ mua cổ phần công ty con ở thành T. Sau này cùng ER sẽ không còn quan hệ gì nữa " Đường Dịch nói xong mỉm cười rồi lại thở dài.

Cậu kỳ thật muốn đem mọi chuyện đều nói cho Cố Ngôn Đình biết, cậu cũng không muốn hắn cái gì cũng không biết chìm trong u mê. Thế nhưng đáy lòng lại nhịn không được có chút do dự — Vạn nhất Thẩm Phàm suy nghĩ nhiều thì sao đây Vạn nhất Chu Đông Truyện không hề quan tâm đến chuyện này thì sao Vạn nhất chuyện cũ kia sẽ không bị ai nhắc tới thì sao

Rốt cuộc chuyện kia nên gạt Cố Ngôn Đình hay nên mạo hiểm nói cho hắn biết đây Hắn có thể tiếp nhận không Hay sẽ bị đả kích Ba mẹ Cố Ngôn Đình thì sẽ thế nào đây

Cậu nghĩ nửa ngày cũng không có đầu mối, chỉ có chọn lựa trước nói chuyện của mình ra trước.

Cố Ngôn Đình rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt khó có thể tin mở to nhìn Đường Dịch:" Em điên rồi sao Việc này cần bao nhiêu tiền chứ Em bây giờ không phải rất tốt sao “

Đường Dịch không nói gì.

" Em thật sự muốn làm vậy " Cố Ngôn Đình vô cùng nghi hoặc đưa tay sờ sờ đầu Đường Dịch, có chút mờ mịt. Đường Dịch lạnh lùng liếc hắn một cái, hắn liền thu tay lại.

Qua một lúc lâu, hắn đột nhiên đứng dậy đi nhanh vào phòng ngủ. Chỉ một lát liền đi ra cầm theo điện thoại, lại từ dưới ngăn kéo tủ TV tìm giấy bút.

Đường Dịch phát ngốc một lúc, hoàn hồn lại nhìn động tác của hắn có chút khó hiểu:" Anh làm gì vậy “

Cố Ngôn Đình nói:" Tính xem tôi có bao nhiêu tiền a “

" … “

" Tiền của em có lẽ sẽ không đủ đi " 

Cố Ngôn Đình quay đầu nhìn cậu nói:" Có lẽ không đủ phải không Tôi tính thử tôi tổng cộng có bao nhiêu tiền “

Đường Dịch yên lặng nhìn hắn, suy nghĩ một chút cảm thấy không đúng liền không nghĩ ngợi hỏi hắn:" Anh sao không hỏi tôi vì sao “

Cố Ngôn Đình đang bận rộn tra số dư trong chi phiếu nghe vậy liền a một tiếng, quay đầu hỏi:" Tại sao a “

" Không tại sao cả “

" A " Cố Ngôn Đình xoay đầu đi, lát sau lại quay lại. Ngậm bút nhìn Đường Dịch nhếch mép cười:" Tôi biết rõ ý định của em. Mặc kệ tại sao, em làm như vậy nhất định có đạo lý riêng, tôi sẽ không cản trở em “

Đường Dịch cong chân tựa trên góc ghế salon, một tay đỡ thái dương, một bên xa xa nhìn hắn tính toán tiền bạc.

Nghe nói như thế ngược lại tâm tình không có cảm giác gì là cảm động, chỉ là có chút trầm mặc. Cậu cuối cùng thở dài:" Anh đem tiền cho tôi, không sợ tôi làm mất sạch vốn liếng à Công ty vừa vặn mới thoát ly khốn cảnh. Bây giờ cùng Khải Thắng hợp tác thuần túy là thâm hụt tiền lợi nhuận rất lớn. Hạng mục đào tạo tổ chức nội bộ cùng với mạng lưới quan hệ bọn tôi chiếm nửa năm nay cũng đêu giao bọn họ rồi “

Phàm là hợp tác thì phải chịu hy sinh, Đường Dịch những việc này chưa bao giờ nói ra với người khác. Người ngoài nhìn bọn họ nở mày nở mặt vượt qua khó khăn mà còn có chút hâm mộ. Kỳ thật chỉ có bọn họ rõ ràng kéo Khải Thắng vào thì lợi ích mình vất vả kiếm được trong việc hợp tác có bao nhiêu nguy hiểm. Dù trước mắt tổng giám đốc Khải Thắng nhìn thì có vẻ là người phúc hậu, chẳng qua Đường Dịch trải qua chuyện tình của Nghiêm Kha liền đối với năng lực nhìn người của mình không mấy tin tưởng.

Cố Ngôn Đình ngược lại không thật sự để tâm tới mà nói: “Không sao a, cùng lắm thì làm lại từ đầu chứ sao “

Đường Dịch lần nữa không thể phản bác, cuối cùng thở dài:" … Anh nghĩ rất đơn giản “

Cậu không biết giờ phút này Cố Ngôn Đình căn bản là không có ý nghĩ xấu xa nào hay thật sự không quan tâm đến tiền bạc nhiều năm dốc sức tích góp từng tí một kia. Mặc dù nghĩ đến hơn phân nửa là vế đầu tiên. Có lẽ Cố Ngôn Đình đối với cậu có một loại tín nhiệm mù quáng nên mới cảm thấy chuyện này ngoại trừ có chút điên cuồng ra thì không có gì quá đáng.

Đường Dịch nhíu mày, sau đó một giây cậu liền cảm thấy chỗ mi tâm nặng triễu. Cố Ngôn Đình lòng bàn tay đã đặt lên mi tâm của cậu, vốn là nhẹ nhàng đè lên sau đó đổi thành ngón tay cẩn thận xoa bóp rồi chậm rãi đến bên cạnh cậu. Một cánh tay đặt bên cạnh Đường Dịch, trên người cậu thăm dò một chút.

" Tôi biết em đang lo lắng, cũng biết chuyện này sẽ có mạo hiểm. Thế nhưng làm cái gì mà chẳng có nguy hiểm đây Dù sao cũng phải thử một chút " Cố Ngôn Đình thanh âm nhẹ nhàng mà lại kiên định, như là nói chuyện tình đã suy nghĩ rất lâu:" Tiền của tôi dù sao cũng là tiền của em. Mất hết có thể kiếm lại được, nhưng tôi không muốn em hối hận “

Hắn nói rất tự nhiên, cũng không có biểu cảm xúc động gì. Đường Dịch cảm thấy sâu trong lòng có một chỗ bị mũi tên sắc nhọn đâm cho một cái đau nhói. Sau đó lại bị một loại tâm tình mềm mại nhẹ nhàng bao bọc. Từ chỗ mi tâm động tác của Cố Ngôn Đình thoáng ngừng lại, một lát sau liền khôi phục bình tĩnh.

Cậu chậm rãi giãn mi tâm ra, đợi động tác Cố Ngôn Đình buông lõng. Hai mắt từ từ nhắm lại, cậu đột nhiên hỏi:" Ngôn Đình, công việc của anh hai năm qua tôi còn chưa nghe anh kể lại “



Chuyện Cố Ngôn Đình trải qua trong hai năm thoáng mang theo chút sắc thái khó thể tin được. Nhưng mà chờ hắn kỹ càng nói ra Đường Dịch mới biết được theo như Thẩm Phàm nói Cố Ngôn Đình không có nhiều bản lĩnh như Chu Hạo, căn bản là không có cơ hội để thể hiện tài năng, bất quá chỉ là một loại suy đoán chủ quan.

Cố Ngôn Đình hiển nhiên đã nhận ra Đường Dịch có tâm sự. Vì vậy đem đoạn thời gian đi theo anh họ đến Hồ Nam ngắt đầu bỏ đuôi kể sơ qua, chỉ chọn lấy chuyện lúc ở Nghiễm Châu nói một chút. Hắn nói lúc đầu hắn không hiểu quy củ, tính cách lỗ mãng, rồi bị người chuốc rượu nhục mạ nhưng lại nói rằng mình rất anh dũng thần võ lấy được đơn hàng đầu tiên. Đồng dạng bỏ bớt chi tiết mình uống rượu đến ghế cũng ngồi không nổi trượt chân ngã dưới gầm bàn làm trò hề.

Hắn lúc đầu quá dốc sức liều mạng, thậm chí còn có khuynh hướng tự làm khổ mình. Hắn ấy trong lòng trần đầy hận thù với Đường Dịch. Càng mang theo tâm tình oán hận cùng hối hận phức tạp chồng chéo lên nhau mà đặt vào công việc. Nhưng chân chính đối mặt với Đường Dịch lại không thể nói ra, chỉ có thể nói là mình vô cùng may mắn đầu nhập vào Hoa Nguyên.

Khi đó Hoa Nguyên là khách hàng của công ty hắn, Cố Ngôn đình lúc đó đi theo lãnh đạo công ty cùng một vị nữ thủ trưởng của Hoa Nguyên uống rượu. Lúc ấy người thủ trưởng kia đối với hắn cảm thấy hứng thú, hỏi rất nhiều vấn đề riêng tư. Sau đó hai ngay liền hẹn hắn gặp ở Hoa Nguyên.

Hắn sau này mới biết được vị nữ thủ trưởng này là từ một công ty ngân sách khác được Hoa Nguyên tuyển dụng tới. Nhưng lúc ấy hắn cũng không biết quá nhiều, chẳng qua là căn cứ vào lễ phép với khách hàng mà ứng phó. Sau đó nữ thủ trưởng hỏi hắn một vấn đề rất đơn giản.

Lúc ấy Hoa Nguyên đang đầu tư vào công ty mạng. Nữ thủ trưởng tựa như nói đùa mà hỏi Cố Ngôn Đình nếu công ty mạng này triển khai đợt thứ hai đầu tư bỏ vốn, Cố Ngôn Đình có lao vào hay không.

Khi đó Cố Ngôn Đình đem mấy cái lý luận kinh tế gì đó tại trường đại học quên sạch, hắn rất thành thật tỏ vẻ áy náy nói mình hoàn toàn không hiểu. Vị nữ thủ trưởng kia cười nói chỉ là giả thiết. Giả thiết cũng giống như chọn lựa năm trăm vạn xổ số giống nhau, khẩn trương cái gì. Cho nên theo trực giác của hắn, hắn có theo hay không.

Cố Ngôn Đình lúc này cười nói không thiếu tiền thì sẽ theo.

Nữ thủ trưởng gật nhẹ đầu, trò chuyện trong chốc lát trái lại hỏi hắn nếu người đầu tư vào công ty đó không chỉ riêng mình bọn hắn thì hắn có xem xét gì để đầu tư không.

Lần gặp mặt đó Cố Ngôn Đình cơ hồ không thể uống một ngụm nước. Nữ thủ trưởng kỳ lạ cổ quái lại không hề có quan hệ gì liên tục bảo hắn trả lời câu hỏi theo trực giác của hắn.

Nhớ đến lần gặp mặt đó Cố Ngôn Đình thành công ký xuống hợp đồng với Hoa Nguyên. Sau đó một tuần liền được Hoa Nguyên tuyển dụng.

Sự tình sau đó Đường Dịch nghe không hiểu lắm, nhưng mà cũng ước chừng đã rõ ràng. Cố Ngôn Đình hôm nay công việc chính là tìm kiếm dự án, Hoa Nguyên vốn có một bộ phận đầu tư mạo hiểm mà người trong bộ phận đa phần là người lão luyện cùng với địa vị vô cùng lớn, chẳng qua Cố Ngôn Đình còn rất trẻ nên mới đưa tới rất nhiều suy đoán.

Cho dù hắn trời sinh có phương diện nào đó rất tài giỏi nhưng trong lúc này cũng chưa từng gián đoạn để bồi dưỡng học tập thêm. Tuy vậy, cuối cùng quyết định dự án của hắn có được chọn hay không vẫn nằm trong tay bộ phận chuyên nghiệp báo cáo cùng phân tích hạng mục.

Chẳng qua trước mắt mà nói vốn liếng thị trường không cao. Mà hạng mục chính thức thành công đạt được thù lao chu kỳ lại quá dài, ít thì cũng hai ba năm. Hoa Nguyên tài khí lớn nên khi phát tiền lương cũng không hề keo kiệt. Cố Ngôn Đình thu nhập mặc dù cao, nhưng trong ngành cũng không tính là rất cao.

Đường Dịch nghe đến lúc sau liền thở dài một hơi. Như vậy xem ra Cố Ngôn Đình hoàn toàn có khứu giác khác thường của thương nhân. Có lẽ là gen di truyền của Chu gia, tốt thì tốt dù sao hắn hiện tại công việc so với Chu Hạo cũng không phải hoàn toàn giống nhau.

Cậu nhớ đến phỏng đoán của Thẩm Phàm liền do dự một chút hỏi:" Công ty khoa học kỹ thuật hôm nay mua lại cùng anh có quan hệ “

Cố Ngôn Đình lắc đầu, cười nói:" Không có. Tôi chỉ trùng hợp nảy ra ý đồ xấu, sau đó tự bọn họ nhường đường tránh phải lao lực mà thôi “

Đường Dịch nhìn hắn:" Chuyện này khi nào “

" Lần trước trở về " Cố Ngôn Đình khóe miệng khẽ nhếch:" Chu Đông Truyện quá hèn  hạ. Vậy mà bắt em làm vũ khí. Bất quá tôi nảy ra chủ ý kia cũng không có tác dụng gì, quan hệ của bọn họ phức tạp hơn nhiều. Tôi chỉ là người ở một bên xem náo nhiệt “

Đường Dịch há to miệng, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải. Chỉ có thể cười trêu ghẹo hắn:" Anh cũng rất có tài đấy. Lần đầu gặp mặt lại có thể hù người ta “

" Cũng không phải " Cố Ngôn Đình do dự một chút, chậm rãi nói:" Tôi không có hù ai cả, tôi thật sự xem trọng công ty kia “

Đường Dịch sửng sốt một chút.

" Lúc đó vừa tốt nghiệp, tôi cũng muốn gia nhập công ty kia. Cho nên đã điều tra rất nhiều tư liệu, tôi đối với bọn họ có lòng tin. Thậm chí còn thật tâm hy vọng bọn họ có thể làm tốt “

Ngoài cửa sổ tuyết càng rơi càng lớn nhanh chóng phủ mờ một mảng trắng xóa. Thường ngày bầu trời đêm đen kịt, hôm nay vì có tuyết rơi mà có chút sáng rực một mảng trời. Đường Dịch trong đầu oanh một tiêng, rất nhiều suy nghĩ cùng lời nói như là bị thổi bay đi mất.

Bọn họ lúc tốt nghiệp Cố Ngôn Đình như tẩu hỏa nhập ma muốn gây dựng sự nghiệp. Ba Cố cũng tính đông tính tây kiếm hơn mười vạn. Cậu lại nửa đường dập tắt, Cố Ngôn Đình cơ hồ gấp đến đỏ bừng hai mắt. Cuối cùng Cố Ngôn Đình bị ép phải buông bỏ, mặc lên âu phục ngay ngắn nhận " ân tình " của cậu mà đến công ty quảng cáo báo danh…

Cùng với sau này trong một đoạn thời gian ngắn, đôi mắt trong veo ấy toát lên khát vọng cùng bất đắc dĩ mà thỏa hiệp.

Cậu đột nhiên không dám nghĩ đến lúc Cố Ngôn Đình muốn vào công ty đó làm lại bị người khác đoạt mất cơ hội rốt cuộc có loại tâm tình gì.

Đường Dịch thường hỏi mình, Cố Ngôn Đình yêu mình sao

Đáy lòng của cậu đáp án dĩ nhiên là không yêu.

Cậu lúc ấy tuổi trẻ quật cường cùng ngạo mạn. Lúc trước ấn tượng ban đầu với Cố Ngôn Đình là tất cả mọi hành động của hắn đều hướng về Lâm Duệ. Cậu cảm thấy đây vốn dĩ là tình yêu từ một phía. Cho nên trả giá cho tình yêu của cậu chính là Cố Ngôn Đình phải nhượng bộ cậu.

Cậu thậm chí chưa từng nghĩ Cố Ngôn Đình như hôm nay nói mấy lời này với cậu mà nghĩ đến cho Cố Ngôn Đình một cơ hội.

— " Tiền mất có thể kiếm lại được, nhưng tôi không muốn em hối hận “

Đường Dịch ý thức theo thời gian dần trở lại, Cố Ngôn Đình có chút lo lắng nhìn cậu. Thấy cậu giương mắt nhìn, giật giật khóe môi nhưng lại không nói gì.

Đường Dịch ánh mắt dần trở nên thanh minh, trên mặt thậm chí còn mang theo chút vui vẻ. Cậu nhích về phía trước một chút, đưa tay bắt lấy tay Cố Ngôn Đình vuốt vuốt

" Thực xin lỗi “

Cố Ngôn Đình mơ mơ hồ hồ " A " một tiếng sau đó rất nhanh liền hiểu ra, cười nói:" Không có gì a, tôi lúc đó chỉ nói thôi cũng không hẳn sẽ làm “

" Lúc đó ở công ty quảng cáo anh cũng không quá vui vẻ đi “

" Khá tốt “

" Anh có hối hận hay trách tôi không " Đường Dịch nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn:" Tôi có lẽ đã ngăn cản cơ hội thành công của anh “

" Không có " Cố Ngôn Đình có chút kinh ngạc, vừa trả lời vừa đưa tay nắm lấy chân trần của Đường Dịch hướng ngực mình kéo tới.

" Cố Ngôn Đình " Đường Dịch tùy ý hắn làm bậy, mu bàn chân ở trên cơ thể hắn cảm nhận xúc cảm ấm áp, thấp giọng hỏi:" Anh có làm thế này với Lâm Duệ không “

" … " Cố Ngôn Đình nhìn cậu lắc đầu,:" Không có “

" Tôi quan trọng hay sự nghiệp của anh quan trọng “

" Em “

" Tôi quan trọng hay Lâm Duệ quan trọng “

Cố Ngôn Đình không chỉ một lần nói ra đủ loại lời nói cam đoan nhưng Đường Dịch chưa từng thực sự nghe lời thật lòng của hắn. Cậu trước đó tự cho mình quyền phán hắn tội tử hình, cũng không muốn nghĩ đến Cố Ngôn Đình có khả năng hoàn toàn tỉnh ngộ ra hay không. Có lẽ hôm nay đã bị đả kích quá lớn, mà trong lòng của cậu cũng vô cùng phức tạp.

Cậu không hề báo hiệu liền đem vấn đề ủy khuất trong lòng cứ thế trực tiếp hỏi ra.

Khẩu khí vẫn như cũ có chút buồn bực, còn có chút ủy khuất khó hiểu.

Cố Ngôn Đình lần này không nói gì. Đường Dịch sau khi hỏi xong vẫn thủy chung cúi đầu nhìn áo ngủ của mình. Thời gian trong nháy mắt như ngưng lại, sau đó cậu nghe thấy Cố Ngôn Đình chậm chạp đầy nghiêm túc trả lời.

" Tôi đã từng thích cậu ta. Vô luận là cảm kích hay ngưỡng mộ, thậm chí là không cam lòng đi nữa. Nhưng tóm lại loại tình cảm đó không thể tính là yêu. Cậu ta không thể so với em. Tôi đã làm sai một số chuyện, nhưng mặc kệ thế nào lúc đó tôi cũng chưa từng đem cậu ta ra so với em. Cậu ta lúc theo đuổi Thẩm Phàm tôi còn tận lực trợ giúp. Cũng thật lòng chúc phúc cậu ta. Cậu ta và ai cùng một chỗ làm cái gì tôi cũng chưa từng đa nghi mà bị tổn thương qua “

" Nhưng em lại không giống. Đường Dịch, tôi hôm nay nghe nói Thẩm Phàm quay về tìm em liền phát điên lên. Đến lúc hạ cánh, máy bay lắc lư dữ dội, người khác sắc mặt trắng bệch sợ hãi còn tôi trong đầu chỉ nghĩ muốn đến gặp em. Tôi không dám nghĩ đến cảnh tưởng em cùng bất kỳ tên đàn ông nào ở cùng nhau, em cười với bọn họ đều khiến tôi chán ghét. Trong hai năm qua tôi có mấy lần từng tự ngược bản thân, cũng từng nghĩ sẽ chết đi để em phải hối hận. Thậm chí còn không có tiền đồ nhớ đến em liền khóc. Tôi rõ ràng yêu em, nhưng lúc biết được lại quá muộn. Thế nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ muốn nhường em cho người khác “

" Tôi không dám trở về vì sợ mình sẽ nhịn không được mà đến tìm em dây dưa không rõ. Mà tôi rõ ràng không xứng với em “

" … “

Đường Dịch không biết từ lúc nào đưa tay sờ mặt Cố Ngôn Đình, cả người cậu đều có chút ít hoảng hốt. Những lời này không phải lần đầu cậu nghe thấy, nhưng lại là lần đầu khiến cậu tin tưởng. Sau đó, cậu tựa hồ nhìn thấy chuyện trong hai năm hắn từng trải qua, vô số bóng tối dày đặc phủ kín gương mặt khổ sở cùng mờ mịt của Cố Ngôn Đình.

Hắn không nói tiếp, ánh mắt có chút trầm xuống chăm chút nhìn động tác trên tay cậu. Ngón tay từ thái dương Cố Ngôn Đình dần trượt xuống sờ lên sóng mũi thẳng tắp, cuối cùng rơi trên môi hắn.

" Biết không Tôi thật sự thích nơi này của anh " Đường Dịch nhẹ nói, người cũng chầm chậm di chuyển về phía trước dựa vào người hắn. Tại thời điểm quan trọng hai chóp mũi dường như dán sát vào nhau thì ngừng lại

" Hôn tôi “
Tác giả : Ngũ Quân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại