Chia Tay
Chương 43: Em coi như gặp ác mộng, bị chó cắn một cái thôi được không
Cố Ngôn Đình còn đang ôm cái gáy đau nhức mặt nhăn mày nhó tức giận nửa ngày. Chờ tầm mắt chậm rãi thích ứng với ánh sáng trong phòng, hắn mới nhìn thấy biểu tình giận dữ của Đường Dịch đứng ở bên giường.
Một người thần tình mờ mịt, một người tràn đầy tức giận trừng mắt nhìn nhau trong chốc lát. Cuối cùng phát hiện dường như tư thế này có chút không hợp lý.
Cậu nhắm mắt lại, tháo kính mắt ra đặt sang đầu tủ bên giường. Xoa xoa mi tâm, ngay cả nhìn cũng lười nhìn Cố Ngôn Đình:" Anh không phải nói buổi chiều sẽ đi sao Hiện tại đã mười hai giờ đêm rồi “
Cố Ngôn Đình trừng mắt nhìn, a một tiếng.
" … " Đường Dịch:" A cái gì Hỏi anh đấy! “
" Tôi xin phép nghỉ " Cố Ngôn Đình nhăn mũi:" Tôi nói tôi bị bệnh, bệnh đến đứng dậy cũng không nổi “
Đường Dịch:" … “
Cố Ngôn Đình ngẩng đầu nhìn cậu nửa ngày, biểu tình có chút ủy khuất:" Tôi đói bụng. Buổi sáng em nói đi là đi, đáp ứng trở về cùng tôi ăn cơm lại không trở về. Tôi cơm trưa, cơm chiều đều chưa ăn. Hiện tại đói đến mức da ngực dính lưng luôn rồi. Em sờ xem, tôi đói đến thành ảnh chụp đây nè “
Đường Dịch thật sự đã quên mất chuyện này, cậu hồ nghi liếc nhìn Cố Ngôn Đình, nhíu lông mày:" … tôi không đáp ứng anh “
" Em đáp ứng rồi " Cố Ngôn Đình nói:" Em ngầm đáp ứng “
“…" Đường Dịch không nói gì, nhìn trên giường hỗn loạn đột nhiên nhớ đến một việc:" Cho nên anh không bước xuống giường “
" Tôi bị bệnh a … " Cố Ngôn Đình đúng lý hợp tình nói:" Cần nằm trên giường nghỉ ngơi “
" Anh … “
" Tôi bệnh thật mà … " Cố Ngôn Đình thở dài, hướng đến Đường Dịch xích lại gần, ngẩng đầu nói:" Không tin em sờ xem “
Cố Ngôn Đình đúng thật là bị bệnh, Đường Dịch bán tin bán nghi đặt tay lên cái trán nóng đến phỏng tay của hắn, thậm chí cậu còn cảm nhận được da tay sau khi chạm vào cũng thật sự như bị phỏng.
Lúc vào đông là thời điểm cảm mạo tỷ lệ phát sinh cao. Năm nay dịch cảm thật sự nghiêm trọng, Đường Dịch lần trước gặp mưa cảm mạo hết một tuần, đi bệnh viện truyền dịch cũng không còn chỗ cho cậu ngồi. Trong công ty cũng không ít người ho khan còn hắt xì. Bộ phận hành chính ở trong phòng trà để không ít hạt đười ươi và rễ bản lam (* Vị thuốc bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh) thậm chí còn có thuốc cảm mạo, nhưng mới vài ba ngày lại phải bổ sung thêm.
Đường Dịch vừa nãy nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ của Cố Ngôn Đình còn nghĩ do hắn nằm úp sấp trong ổ chăn. Lúc này thử nhiệt độ cơ thể hắn thì mới bị dọa đến nhảy dựng, lại nhìn thấy cả người hắn đều ửng đỏ lên.
Người bị cảm mạo sắc mặt sẽ tiều tụy, ánh mắt suốt nhăn nhăn mũi, lại thì thầm nói:" Tôi đói bụng … “
Đường Dịch một tay đẩy hắn quay lại ổ chăn, một bên quăng cho hắn một câu " đáng lắm “. Nhưng lúc sau vẫn nghiến răng nghiến lợi đi đến phòng bếp.
Nhà trọ nhỏ phòng bếp cũng rất nhỏ, phía trên có một cái lò vi ba. Bình thường dùng kính đậy lại. Đường Dịch bình thường không thích nấu cơm, sau lại thấy lò vi ba cũng chẳng nấu được món gì, nên liền đơn giản đem nó đẩy vào lãnh cung. Lúc quét dọn ngay cả chỗ đó cũng lười đi.
Chậu cây lan ý mới vừa bị cậu hất hủi đặt sang một bên nhìn thật thê thảm. Đường Dịch lúc đi ngang qua phòng khách chợt dừng lại, xoay người đem nó đặt trở lại tủ TV. Cậu nghĩ đến tủ lạnh chắc hẳn còn gì đó liền xoay của đi về phía phòng bếp.
Sau đó cậu liền ngây ngẩn cả người.
Phòng bếp được người dọn dẹp sạch sẽ như mới. Cả lò vi ba cũng sáng bóng, đồ ăn cũng được bày ra trên bàn, mặt trên có mấy cái chén nhỏ được người cẩn thận dùng ***g úp lên.
Cố Ngôn Đình rất nhanh từ trên giường theo ra, nhìn thấy Đường Dịch liền giật mình. Giả vờ khụ một tiếng, làm bộ làm tịch như không để ý đến nói:" Cái đó, tùy tiện xào hai món. Aizz, hai năm nay tôi đều ở một mình nên tài nghệ nhất định không giống trước đây. Nấm xào thịt kia có chút mặn, dựa theo mấy nhà khoa học nói chính là một ngày nên ăn 5g muối là tốt nhất. Tôi ước chừng cái này có chút hơi vượt quá chỉ tiêu, chắc là 5,5g đi “
" … " Đường Dịch đột nhiên không biết nói gì.
Hai người đã sớm chiều bên nhau lâu như vậy nếu cậu không nghe ra ý tứ trong lời nói của Cố Ngôn Đình thì thật đúng là vớ vẩn. Cố Ngôn Đình vừa muốn khiêm tốn một chút, lại vừa muốn dương dương tự đắc. Nói đến cuối câu còn nâng cao thanh âm, đồ ngốc cũng nghe ra đắc ý trong lời của hắn. Cố Ngôn Đình như vậy có chút khiến Đường Dịch vừa bất đắc dĩ, lại vừa buồn cười. Cậu nhịn không được kéo kéo khóe miệng, yên lặng tiêu hóa trong chốc lát, mặt không chút thay đổi xoay lại.
" Cho nên, nhà khoa học cũng nói qua người bị cảm mạo có thể lõa thể đi khắp nơi " Đường Dịch lạnh lùng nhìn Cố Ngôn Đình, mày nhíu lại:" Muốn mở cửa ra ngoài đi dạo một vòng rồi về không "
Cố Ngôn Đình sững người, đôi thân thon dài trắng nõn nhanh chân sảy bước trở lại phòng.
Sau mười phút, hắn mặc vào quần áo ngủ Đường Dịch đưa cho hắn rồi nhảy lên salon. Ôm một bát canh gừng mà hắc xì. Đường Dịch ghét bỏ liếc nhìn hắn vài cái, đem đồ ăn hâm lại rồi để qua một bên.
" Buổi tối ăn gừng như ăn thạch tín a " Cố Ngôn Đình uống một hơi canh gừng cay đến tê cả lưỡi. Đường Dịch chậm rãi ngồi xuống ghế uống canh, nhỏ giọng kháng nghị:" Nếu không thì đợi nó lạnh chút rồi uống “
Cố Ngôn Đình cực kỳ ghét gừng, hành gừng tỏi ba anh em này chỉ có thể miễn cưỡng ăn vào một ít. Còn có rau thơm cũng bị hắn ghét bỏ, hắn cố chấp cho rằng mấy thứ này là rau dưa kì lạ nhất trên đời, liếc mắt một cái cũng khiến người ta bực bội. Hắn chỉ đặc biệt thích ăn cua, nhưng mặc kệ Đường Dịch làm bao nhiêu cua, chỉ cần có một chút gừng cũng bị hắn trộm đổ đi. Cuối cùng Đường Dịch bất đắc dĩ, thường phải mua một ít tía tô để sẵn.
Cố Ngôn Đình ý đồ cò kè mặc cả, nói đến mấy vị thuốc Đông y còn nói thêm hai câu thô tục. Rồi bỏ thêm một câu chỉ uống một chút. Đường Dịch bị hắn ồn ào huyên náo đến chịu không nổi, cuối cùng ném cho hắn một câu:" Thích uống thì uống, không uống thì cút " Cố Ngôn Đình ngậm miệng kháng nghị nửa ngày, cuối cùng như liệt sĩ cách mạng đi biểu tình mà uống hết canh gừng.
Hai người cơm nước xong xuôi, Đường Dịch đem đồ đi rửa, Cố Ngôn Đình uống xong canh gừng thiếu chút nữa là cảm động đến phát khóc. Một bên líu ríu tự tán dương mình, một bên ngồi trên salon nâng chân lên cho Đường Dịch nhìn:" Quần ngủ này mua khi nào vậy Sao tôi thấy nó ngắn thế Em xem, cổ chân cũng lộ ra hết, thành quần lửng mất rồi “
Hắn đỏ mặt nâng cái đầu như cái tổ gà, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Đường Dịch. Hai người từ sau khi chia tay lại rốt cuộc không thể như thế này mà hòa bình ở chung, Đường Dịch kéo tay áo lên để rửa đồ, dựa vào cạnh cửa phòng bếp nhìn hắn. Sau một lúc lâu không nhịn được cong khóe môi:" Anh muốn nói cái gì “
Cố Ngôn Đình bị ý cười của cậu khiến cho cả mặt nóng lên, nháy mắt trong lòng như bị chập mạch, lửa điện từ trong ***g ngực lan ra tứ chi. Hắn vội quay đầu né tránh nhìn đến Đường Dịch, thanh âm nhịn không được thấp xuống hai phần:" Em lại đây nhìn xem, tôi có phải cao lên không “
Bộ pyjama này bằng nhung lại là hình totoro. Đường Dịch lúc mua về Cố Ngôn Đình vẫn cảm thấy quá ngây thơ, không phù hợp với hình tượng uy vũ anh tuấn của hắn. Ghét bỏ thử một lần lúc sau cũng không mặc đến nên nó bị vứt ở nhà trọ bên này. Lúc này hắn mặc vào quả thật cổ chân bị lộ ra một chút, Đường Dịch có chút kinh ngạc rồi chậm rãi đi qua.
Cố Ngôn Đình đợi cậu đến gần mới lấy tay kéo ống quần. Đường Dịch đang muốn xoay người lại nhìn thì thình lình bị người giữ chặt vai kéo xuống.
Cố Ngôn Đình hai tay khí lực đặc biệt lớn, Đường Dịch lại không hề phòng bị. Cả người bị đẩy xuống mặt đất cũng chưa phản ứng lại được. Cố Ngôn Đình cơ thể có chút nóng rất nhanh xuyên qua hai lớp quần áo mà truyền đến. Đường Dịch hoàn hồn còn muốn nói gì đó liền bị hắn vội vàng dùng miệng ngăn lại.
Đường Dịch kinh ngạc bị người áp lên, cánh tay chậm rãi run lên. Cố Ngôn Đình đặt tay sau đầu cậu để cậu không bị đau. Đồng thời cũng ngăn trở cậu muốn xoay đầu đi. Ấm áp quen thuộc chậm rãi lan ra. Trong hoảng hốt bờ môi bị hắn gặm cắn, sau đó khớp hàm bị khai mở, điên cuồng trước nay chưa từng có càn quét khoang miệng.
Cố Ngôn Đình chậm rãi nhắm lại hai mắt, dây dưa trong khoang miệng của cậu, hắn chậm rãi rút cánh tay dưới thân Đường Dịch ra. Phủ lấy hai tay đang luống cuống của cậu, mười ngón tay tiện đà cởi đi mấy nút áo. Lưỡi thuận thế tiến vào càng sâu, môi lưỡi quấn vào nhau từng chút từng chút một nóng bỏng giao triền.
Động tác chiếm dục cực mạnh. Đường Dịch theo nụ hôn không có dấu hiệu dừng lại của Cố Ngôn Đình mà đầu óc trong nháy mắt trống rỗng. Cả người đều bị Cố Ngôn Đình mạnh mẽ áp chế, động một chút cũng bị đối phương giữ chặt. Cố Ngôn Đình như một con thú hoang cả người căng cứng bá đạo đem cậu cuốn vào nhu tình mật ý, động tác chậm rãi lấy lòng.
Thân thể Đường Dịch như bị một cỗ sóng lớn đẩy ngã, trên dưới nhấp nhô. Một cỗ tê dại như điện giật từ đỉnh đầu trực tiếp theo hai mạch nhân đốc chạy loạn, cả người như bị phỏng. Cố Ngôn Đình lúc đầu hôn còn đem theo chút bá đạo mạnh bạo, đến sau tiết tấu dần chuyển sang thong thả chậm rãi, ngay cả hô hấp cũng thật cẩn thận. Như là đối với kì trân dị bảo, đầu tiên ngậm môi dưới của cậu mơn trớn, sau đó chậm rãi lui ra. Đường Dịch vừa được hít thở lại bị hắn cướp đoạt đôi môi khiến cậu lại lâm vào mụ mị. Đợi lúc cậu có chút hít thở không thông, hắn lại một hơi chậm rãi tiến vào.
Động tác như vậy rất nhanh khiến hai người đều có phản ứng. Sau một lúc lâu Cố Ngôn Đình rốt cuộc chậm rãi thối lui một chút, nhưng chóp mũi hai người khoảng cách vẫn như cũ rất gần nhau. Đường Dịch hoảng hốt, trước mắt là một mảnh mênh mông. Lát sau cậu hạ mắt, mới phát hiện khóe mắt mình thế nhưng lại rơi ra một giọt lệ.
Cố Ngôn Đình ánh mắt trầm xuống dõi theo cậu, trên môi còn lưu lại một dòng nước, khóe mắt cũng đỏ lên.
" Cố … Ngôn Đình, anh muốn làm gì " Đường Dịch nhắm mắt lại, thở dốc chậm rãi bình phục lại, lúc mở mắt ra cũng mở miệng nói, biểu tình trên mặt dần lạnh xuống:" Anh muốn làm gì “
" Em " Cố Ngôn Đình hô hấp có chút nặng nề, lúc nói chuyện hạ thân cũng chậm rãi di chuyển, như vô tình mà cọ xát nơi cả hai đều đã phản ứng:" Được không “
" Được " Đường Dịch nhắm hai mắt lại:" Tùy ý anh. Nếu anh muốn tôi hận anh cả đời thì làm đi “
Cố Ngôn Đình:" … “
Cố Ngôn Đình nằm trên người Đường Dịch trầm mặc thật lâu. Cuối cùng yên lặng chống người đứng dậy, hắn đưa tay kéo cậu lên. Đường Dịch lại tránh đi tay hắn, đứng lên ngay cả dư quang cũng không ban cho hắn. Chỉ là lúc xoay người đột nhiên nhấc chân đạp đổ bàn trà thủy tinh bên cạnh.
Bàn trà bị lật, đồ vật bên trên cũng rơi xuống đất. May mắn ở dưới có thảm, bàn trà chỉ bị nứt một góc, lúc vết nứt bung ra rơi xuống Cố Ngôn Đình không tiếng động hít khí, hắn ở phòng khách đứng yên thật lâu. Đợi lửa nóng trong người dần dập tắt mới yên lặng đi vào phòng ngủ.
Đường Dịch dùng chăn đem chính mình cuộn chặt lại, gắt gao dựa sát vào bên giường như là đang tránh né ôn dịch. Cố Ngôn Đình biết nếu không phải vì mình còn đang phát sốt, có lẽ đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà. Trong lòng hắn cũng không khác Đường Dịch bao nhiêu, vô cùng không thoải mái. Thậm chí nếu thay đổi góc độ mà nói, mặc dù Đường Dịch cùng cái họ Chu gì đó cãi nhau, chỉ cần không chia tay. Thì vị trí Cố Ngôn Đình hiện tại thực sự khiến người ta cảm thấy lúng túng.
Hắn mở to mắt phát hiện như thế nào cũng không ngủ được. Nhưng mà đối với xúc động vừa rồi cũng không hề hối hận. Bởi vì lúc hai người vừa mới bắt đầu quấn quít giao triền, Đường Dịch trong một khắc đó cũng hơi có ý đáp lại. Hắn trong lòng thầm mắng một câu:" Thao, chết cũng đáng “
Chính là cảm giác lúc này có điểm sống không bằng chết mà thôi.
Ngày hôm sau Đường Dịch rất sớm tỉnh dậy. Cậu cả đêm qua quần áo đều chưa cởi, buổi sáng áo sơ mi mặc trên người có chút nhăn nhúm không ra hình dạng gì. Cố Ngôn Đình một đêm không ngủ, thời điểm phát hiện Đường Dịch rời giường liền vội vàng giả vờ nhắm mắt lại, sau đó hắn nghe thấy thanh âm cửa tủ quần áo bị người mở ra tiếp đó là tiếng mở cửa phòng ngủ – Đường Dịch cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh.
Cố Ngôn Đình do dự nửa ngày, cuối cùng xoay người xuống giường. Chờ lúc Đường Dịch đi ra, hắn ho nhẹ một tiếng.
Đường Dịch không để ý đến hắn, xoay người đi lấy bao công văn. Cố Ngôn Đình cuối cùng nhịn không được chặn cậu lại, thấp giọng nói:" Thực xin lỗi, hôm qua là tôi nhất thời xúc động “
Đường Dịch cúi đầu suy nghĩ, không nhúc nhích. Cố Ngôn Đình dừng một chút nói:" Em coi như gặp ác mộng bị chó cắn một cái được không Nói thật tôi cũng chịu không nổi, hai năm qua tôi như hòa thượng mà chịu khổ. Nguời khác đôi khi còn mời con gái nhà người ta đi ăn cơm, còn tôi mỗi ngày đều như thánh tăng khổ hạnh hiện tại nhìn heo nái cũng thành hai mí cả rồi “
Hắn mặc áo sơ mi mỏng manh bị gió lạnh thổi qua mà phát sốt. Ngày hôm qua uống thuốc mồ hôi đã vã ra, nhưng thêm cơn trùng kích ở phòng khách, rồi cả đêm không thể ngủ. Lúc này nói chuyện thanh âm phá lệ khàn khàn.
Đường Dịch mí mắt khẽ giật cuối cùng cầm lên áo khoác tránh khỏi tay hắn. Thời điểm ra đến cửa đột nhiên dừng lại, Cố Ngôn Đình sửng sốt một chút vội vàng dựng lỗ tai lên.
" Quay về nhà anh đi, Cố Ngôn Đình. Anh đùa cũng đủ rồi “
Đường Dịch ở công ty đến giữa trưa vẻ mặt luôn vô cùng nghiêm túc. Cảnh tượng này khiến hiệu suất làm việc của cậu càng nâng cao. Vừa đến giữa trưa cậu liền xem xong văn kiện bình thường ba ngày mới xem xong. Tiểu Dương bận như ngựa không ngừng vó mà chạy qua chạy lại. Còn bận rộn đi hâm cho Đường Dịch một ly sữa bò bưng đến trước, sau đó mới nhận ra túi sữa cầm trong tay đã quá hạn. Chờ y bị dọa đến mặt không còn chút máu chạy đến văn phòng thì Đường Dịch đã đem ly sữa uống một ngụm.
Tiểu Dương không thể tin nhìn Đường Dịch, nhưng cũng không dám nói ra yên lặng đem cái ly đi rửa. Đợi đến giờ tan tầm giữa trưa y vẫn là nhịn không được chạy đến trước mặt Đường Dịch, vô cùng không yên lòng mà tự kiểm điểm:" Đường tổng, sữa buổi sáng ngài uống có chút vấn đề “
Đường Dịch từ trong sấp văn kiện giương mắt nhìn y một cái:" Sữa gì “
" Ngài uống lúc sáng a! “
" Tôi không uống cái gì cả " Đường Dịch kinh ngạc trả lời, đồng thời đưa qua một phần văn kiện:" Đem đưa cho phòng tài vụ “
Tiểu Dương trợn mắt há hốc mồm cầm lấy văn kiện. Nghĩ thầm Đường tổng cả buổi sáng có chút không đúng a, có phải xảy ra chuyện gì không Có điều y không dám hỏi, chỉ có thể yên lặng lui đi, còn để lại một hộp thuốc xổ.
Đường Dịch đợi mọi người đều tan tầm đi ăn cơm mới đi đến khóa trái cửa phòng, nhốt mình trong phòng ngã xuống ghế salon.
Chuyện tối hôm qua khiến cậu cảm thấy thật phiền não. Mà nguyên nhân phiền não chỉ có mình cậu là rõ ràng nhất. Bởi vì cậu thế nhưng lại hôn Cố Ngôn Đình mà trước đây từng nói cả đời không qua lại với nhau. Mà cậu cũng từng vì lần đó mình tuyệt tình lãnh tính mà tự trầm trồ khen ngợi. Nhưng sự thật chứng minh chính là cậu chỉ đang lừa mình dối người. Cố Ngôn Đình bất quá chỉ một lần cưỡng hôn lại khiến cậu thiếu chút bị đánh tơi bời. Cậu cũng không phải người cấm dục, đêm khuya một mình cũng sẽ có lúc tự giải quyết. Chỉ là hai năm qua phóng thích cũng không bằng một phần mười ngày hôm qua … sảng khoái.
Đường Dịch thật mạnh thở dài, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua lại nhịn không được trong lòng thầm mắng một tiếng. Buổi chiều trạng thái của cậu đã trở lại bình thường. Lão tổng của công ty bên kia phái người đến cùng Ninh Trạch Vũ bàn luận, Nghiêm Kha bên đó cũng rục rịch có điểm mờ ám. Hơn nữa Thẩm Phàm lại cấp cho cậu tin tức tốt. Chu Đông Truyện trước đó lôi kéo không ít thủ hạ của Thẩm Phàm. Mà y mấy năm nay sau lưng điều tra không ít về lão Chu, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc khó khăn tránh được một kiếp,
Cảnh giới bên kia đã được giải trừ. Tâm tình sung sướng mà dành cả ngày chủ nhật đi mắng cả nhà họ Chu. Cuối cùng mắng đến nghiện mà hung tợn nói cả nhà đó thật ra là cái động hồ ly.
Những lời này mắng một chút cũng không oan uổng.
Trên thực tế bất quá công phu hơn hai ngày qua, bộ phận nhân sự bên này của Đường Dịch cũng đã nhận không ít " Đơn xin nghỉ “. Rất nhiều người mượn cớ để đến công ty khác. Nhiều người còn đang chờ đợi xem tình hình thế nào. Ở bên ngoài mục tiêu hướng đến là công ty đáng kỳ vọng của Chu Gia đi, mà Đường Dịch từ lúc bị mấy cuộc điện thoại từ chối phải tự hạ mình, áp lực từ công ty cũng ngày càng nhiều lên.
Đường Dịch nghe Thẩm Phàm mắng đến hăng say, nhịn không được cười nói:" Nói xong chưa Nói xong tôi còn phải đến ngân hàng tặng lễ đó “
Thẩm Phàm sách một tiếng nhắc nhở cậu:" Ngân hàng hiện tại còn cho em vay sao Nằm mơ đi, em xem làm thế nào kéo dài thời gian ra. Chỉ cần kéo dài hết tháng này, bên này tôi có thể chống đỡ được “
" Không trông cậy vào bọn họ " Đường Dịch nói:" Chỉ làm thử xem sao thôi. Chuyện bên Hoa Nguyên anh đã điều tra xong chưa Lúc ấy là ai đứng sau dẫn dắt “
Đơn đặt hàng bên Hoa Nguyên rất lớn. Đối phương đích xác cũng có nhu cầu này, chỉ là trong đó bẫy rập quá rõ ràng. Đường Dịch đến nay cũng vẫn hoài nghi động cơ bên Hoa Nguyên. Hết thảy đều thuận lý thành chương, Hoa Nguyên tạo bẫy cho cậu nhảy vào. Sau đó Chu gia ở giữa ngư ông đắc lợi, đáng tiếc cẩn thận ngẫm nghĩ, Hoa Nguyên ở giữa thì có lợi gì Công ty bọn họ nhỏ như vậy cũng không có sức lực khiến Chu Đông Truyện phí sức khổ tâm vậy đi
Đường Dịch luôn nghĩ đến vấn đề này. Thế nhưng tập đoàn Hoa Nguyên ở xa. Hiện giờ cùng bọn họ liên hệ cũng là nhân viên chuyên môn bên pháp lý. Vì thế cậu để Thẩm Phàm điều tra, xem có thể tìm ra dấu vết nào để lại hay không.
Thẩm Phàm nghe cậu hỏi xong liền thở dài:" Chuyện này vấn đề cuối cùng nằm trong hợp đồng. Chẳng thể truy cứu trách nhiệm lên người bọn họ được, tôi cũng để người ta chú ý một chút nhưng người tham dự ngày hôm đó cũng không có gì bất thường “
Đường Dịch môi giật giật, cuối cùng nhịn không được hỏi:" Lâm Duệ cũng không phải là vấn đề “
" Không có a! Ít nhất hiện tại không có “
" A “
" Đường Dịch. Em không phải là đối với Lâm Duệ vẫn có thành kiến gì chứ “
Thẩm Phàm dừng một chút hỏi:" Chuyện tư cũng đã là quá khứ qua nhiều năm rồi. Lâm Duệ ở tổng công ty bên này biểu hiện cũng không có thiếu sót gì. Năm đó bị Chu Hạo đá đến tổng bộ làm nhân viên nghiệp vụ cũng chưa nghe y nói cái gì. Kỳ thật năm nay y đem đến không ít khách hàng. Em có biết đầu tư này so với bán mấy cái phần mềm càng phức tạp hơn không, tôi vốn nghĩ năm nay sẽ đề bạt y một chút. Nhưng lại bận tâm đến em nên mới thôi “
Y thở dài, cuối cùng nói:" Chuyện của em và Cố Ngôn Đình là chuyện của hai người. Muốn nói trêu chọc cũng là Cố Ngôn Đình cạo đầu quang gánh một đầu nhiệt*. Lâm Duệ mấy năm nay ăn không ít khổ, nói hơn phân nửa cũng đều tại em nhìn y khó chịu. Chuyện này cứ thế bỏ qua đi, em cũng đừng không thuận theo liền không buông như thế “
[*Cạo đầu quang gánh một đầu nhiệt: dùng để so sánh một việc, một bên bằng lòng, bên kia không đồng ý. Chẳng hạn như trong yêu đương, một bên yêu cuồng nhiệt, bên kia lãnh đạm]
Cre: http://tieuthuyethay.vn/doc-truyen/hoan-kho-the-tu-phi/quyen-1-chuong-66-chuong-66/
Đường Dịch trầm mặc trong chốc lát. Thẩm Phàm không đem cậu coi như người ngoài, nói chuyện cũng sẽ không giấu diếm. Chính là mấy chữ " Không thuận theo liền không buông " vẫn khiến ngực Đường Dịch nghẹn một chút.
Cậu cuối cùng cúi đầu ừ một tiếng.
…
Cố Ngôn Đình thời điểm đang ở bên ngoài thì nhận được tin nhắn của Đường Dịch. Hẹn hắn đến nhà hàng Tây ăn cơm.
Lúc hắn đến Đường Dịch đã ngồi chờ bên trong. Một người ngồi sau bàn cơm Tây thật lớn, thân hình thẳng tắp, bộ dáng phục tùng, ánh mắt tĩnh lặng. Một tay chống thái dương không biết nhìn cái gì đến xuất thần. Cố Ngôn Đình ngồi xuống khụ một tiếng, Đường Dịch vội vàng hoàn hồn, gương mặt thoáng có chút xấu hổ.
Chuyện sáng nay khiến hai người có chút vướng mắc. Chỉ là Cố Ngôn Đình từ xa nhìn thấy bộ dáng này của Đường Dịch, lại tự dưng cảm thấy đối phương có chút cô đơn. Cậu trước giờ đều là bộ dáng nghiêm túc, cũng đoán được Đường Dịch có chuyện muốn nói với hắn. Vì thế sau khi bồi bàn qua gọi cơm xong liền chủ động hỏi:" Em không phải có việc gì chứ "
" … Là " Đường Dịch nhìn mặt bàn, đợi trong chốc lát nói:" Tôi cùng Chu Hạo chia tay “
Cố Ngôn Đình sững người:" A Em nói cái gì “
" Tôi cùng Chu Hạo đã chia tay " Đường Dịch nhíu nhíu mày.
" Sao lại chia tay Là, là bởi vì tối hôm qua … " Cố Ngôn Đình há miệng thở dốc, lời còn chưa nói xong thì bị Đường Dịch không kiên nhẫn quăng cho một câu:" Câm miệng “
Cố Ngôn Đình ngậm miệng. Đường Dịch hiện tại tâm phiền ý loạn hắn có thể nhận ra. Căn cứ vào xúc động ngày hôm qua khiến quan hệ hai người quay về thời điểm băng lạnh, hắn cũng không dám lỗ mãng. Chỉ có thể như Đường Dịch nhìn chằm chằm mặt bàn.
Lát sau hắn nhìn thấy mi tâm Đường Dịch càng nhíu chặt, rốt cuộc nhịn không được nói:" Chúng ta có thể quay lại không "
" … " Đường Dịch trầm mặc trong chốc lát, nhẹ nhàng thở dài:" Đây cũng là nguyên nhân tôi gọi anh ra đây “
" Đó là … “
" Không thể " Đường Dịch cúi đầu suy nghĩ, thấp giọng nói:" Việc anh làm quả thực khiến tôi cảm động. Nhưng hết thảy thật sự không cần phải … anh còn như vậy tôi sẽ càng cảm thấy phiền phức. Nếu thật sự không được, tôi chỉ có thể chuyển nhà hoặc bán căn hộ kia. Đến khi nào anh tìm không thấy tôi thì thôi “
Cố Ngôn Đình hít một ngụm lãnh khí, hắn cảm thấy thân thể mình bắt đầu rét run. Lạnh đến mười ngón tay cũng có chút tê dại. Nửa ngày sau hắn nuốt xuống một ngụm nước miếng, có chút gian nan nói:" Đường Dịch, em không thể như vậy “
" … “
" Tôi làm thủ tục chuyển sang nơi khác công tác, hai ngày là có thể phê chuẩn xong. Không vì cái gì khác, chỉ là lần trước tôi nói phải đi khiến em mất hứng. Tôi ghen tị với cái tên Chu Hạo kia, thậm chí không chỉ một lần có ý nghĩ muốn chia rẽ hai người. Chỉ là tôi không dám, tôi sợ em đau khổ " Hắn thật sâu hít một hơi, có chút gấp gáp như muốn biểu đạt cái gì. Chỉ là ngẫm lại thì không biết nên nói câu nào mới có hiệu qủa nhất. Đường Dịch vẫn cúi đầu nghĩ ngợi không nhìn đến hắn. Trong lòng chua xót cũng phải nhịn xuống. Tình cảnh phảng phất như trở về hai năm trước, Đường Dịch lạnh lùng nói chia tay với hắn, mà hắn lại vô kế khả thi không biết làm gì.
Hắn nhớ rõ lúc ấy Đường Dịch vô cùng bình tĩnh nói một câu cuối – " Ngôn Đình, tôi sớm muộn gì cũng sẽ chấp nhận một tình cảm mới. Có lẽ anh cũng nên thử xem, thử chấp nhận một người khác “
Cố Ngôn Đình nhắm mắt lại, hai tay ở dưới bàn đan vào nhau. Cuối cùng lấy lại bình tĩnh chậm rãi nói:" Hai năm qua tôi chưa từng thử qua với bất kỳ ai. Từ đầu đến cuối trong lòng tôi chỉ có em. Hiện giờ Chu Hạo đã đi, em tại sao không thể cho tôi một cơ hội “
" … Không có tại sao " Đường Dịch thoáng trầm mặc, rốt cuộc giương mắt nhìn hắn:" Năm đó chúng ta chia tay cũng không phải vì hắn “
Hai người cách nhau một cái bàn lẳng lặng nhìn nhau trong chốc lát. Đường Dịch dừng một chút, chậm rãi nói ;" Là Lâm Duệ. Tôi nghĩ đến y thì liền cảm thấy ghê tởm. Tôi nghĩ đến việc anh đối với y liền cảm thấy ghê tởm. Tôi hận không thể khiến y vĩnh viễn biến mất. Chỉ là y cút rất xa rồi, tôi cũng không quên được, cũng không bỏ xuống được. “
" Tôi chính là không thuận theo sẽ không buông. Là tôi cố tình gây sự, tôi bụng dạ hẹp hòi " Đường Dịch cúi đầu, nhẹ giọng nói:" Nhưng tôi chính là không vượt qua được vướng mắc này, điểm quyết định này đối với tôi mà nói luôn nghẹn trong họng " Cậu dừng một chút, đột nhiên cười khổ:" Cố Ngôn Đình. Anh không biết, tôi đã từng có bao nhiêu hận anh “
Một người thần tình mờ mịt, một người tràn đầy tức giận trừng mắt nhìn nhau trong chốc lát. Cuối cùng phát hiện dường như tư thế này có chút không hợp lý.
Cậu nhắm mắt lại, tháo kính mắt ra đặt sang đầu tủ bên giường. Xoa xoa mi tâm, ngay cả nhìn cũng lười nhìn Cố Ngôn Đình:" Anh không phải nói buổi chiều sẽ đi sao Hiện tại đã mười hai giờ đêm rồi “
Cố Ngôn Đình trừng mắt nhìn, a một tiếng.
" … " Đường Dịch:" A cái gì Hỏi anh đấy! “
" Tôi xin phép nghỉ " Cố Ngôn Đình nhăn mũi:" Tôi nói tôi bị bệnh, bệnh đến đứng dậy cũng không nổi “
Đường Dịch:" … “
Cố Ngôn Đình ngẩng đầu nhìn cậu nửa ngày, biểu tình có chút ủy khuất:" Tôi đói bụng. Buổi sáng em nói đi là đi, đáp ứng trở về cùng tôi ăn cơm lại không trở về. Tôi cơm trưa, cơm chiều đều chưa ăn. Hiện tại đói đến mức da ngực dính lưng luôn rồi. Em sờ xem, tôi đói đến thành ảnh chụp đây nè “
Đường Dịch thật sự đã quên mất chuyện này, cậu hồ nghi liếc nhìn Cố Ngôn Đình, nhíu lông mày:" … tôi không đáp ứng anh “
" Em đáp ứng rồi " Cố Ngôn Đình nói:" Em ngầm đáp ứng “
“…" Đường Dịch không nói gì, nhìn trên giường hỗn loạn đột nhiên nhớ đến một việc:" Cho nên anh không bước xuống giường “
" Tôi bị bệnh a … " Cố Ngôn Đình đúng lý hợp tình nói:" Cần nằm trên giường nghỉ ngơi “
" Anh … “
" Tôi bệnh thật mà … " Cố Ngôn Đình thở dài, hướng đến Đường Dịch xích lại gần, ngẩng đầu nói:" Không tin em sờ xem “
Cố Ngôn Đình đúng thật là bị bệnh, Đường Dịch bán tin bán nghi đặt tay lên cái trán nóng đến phỏng tay của hắn, thậm chí cậu còn cảm nhận được da tay sau khi chạm vào cũng thật sự như bị phỏng.
Lúc vào đông là thời điểm cảm mạo tỷ lệ phát sinh cao. Năm nay dịch cảm thật sự nghiêm trọng, Đường Dịch lần trước gặp mưa cảm mạo hết một tuần, đi bệnh viện truyền dịch cũng không còn chỗ cho cậu ngồi. Trong công ty cũng không ít người ho khan còn hắt xì. Bộ phận hành chính ở trong phòng trà để không ít hạt đười ươi và rễ bản lam (* Vị thuốc bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh) thậm chí còn có thuốc cảm mạo, nhưng mới vài ba ngày lại phải bổ sung thêm.
Đường Dịch vừa nãy nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ của Cố Ngôn Đình còn nghĩ do hắn nằm úp sấp trong ổ chăn. Lúc này thử nhiệt độ cơ thể hắn thì mới bị dọa đến nhảy dựng, lại nhìn thấy cả người hắn đều ửng đỏ lên.
Người bị cảm mạo sắc mặt sẽ tiều tụy, ánh mắt suốt nhăn nhăn mũi, lại thì thầm nói:" Tôi đói bụng … “
Đường Dịch một tay đẩy hắn quay lại ổ chăn, một bên quăng cho hắn một câu " đáng lắm “. Nhưng lúc sau vẫn nghiến răng nghiến lợi đi đến phòng bếp.
Nhà trọ nhỏ phòng bếp cũng rất nhỏ, phía trên có một cái lò vi ba. Bình thường dùng kính đậy lại. Đường Dịch bình thường không thích nấu cơm, sau lại thấy lò vi ba cũng chẳng nấu được món gì, nên liền đơn giản đem nó đẩy vào lãnh cung. Lúc quét dọn ngay cả chỗ đó cũng lười đi.
Chậu cây lan ý mới vừa bị cậu hất hủi đặt sang một bên nhìn thật thê thảm. Đường Dịch lúc đi ngang qua phòng khách chợt dừng lại, xoay người đem nó đặt trở lại tủ TV. Cậu nghĩ đến tủ lạnh chắc hẳn còn gì đó liền xoay của đi về phía phòng bếp.
Sau đó cậu liền ngây ngẩn cả người.
Phòng bếp được người dọn dẹp sạch sẽ như mới. Cả lò vi ba cũng sáng bóng, đồ ăn cũng được bày ra trên bàn, mặt trên có mấy cái chén nhỏ được người cẩn thận dùng ***g úp lên.
Cố Ngôn Đình rất nhanh từ trên giường theo ra, nhìn thấy Đường Dịch liền giật mình. Giả vờ khụ một tiếng, làm bộ làm tịch như không để ý đến nói:" Cái đó, tùy tiện xào hai món. Aizz, hai năm nay tôi đều ở một mình nên tài nghệ nhất định không giống trước đây. Nấm xào thịt kia có chút mặn, dựa theo mấy nhà khoa học nói chính là một ngày nên ăn 5g muối là tốt nhất. Tôi ước chừng cái này có chút hơi vượt quá chỉ tiêu, chắc là 5,5g đi “
" … " Đường Dịch đột nhiên không biết nói gì.
Hai người đã sớm chiều bên nhau lâu như vậy nếu cậu không nghe ra ý tứ trong lời nói của Cố Ngôn Đình thì thật đúng là vớ vẩn. Cố Ngôn Đình vừa muốn khiêm tốn một chút, lại vừa muốn dương dương tự đắc. Nói đến cuối câu còn nâng cao thanh âm, đồ ngốc cũng nghe ra đắc ý trong lời của hắn. Cố Ngôn Đình như vậy có chút khiến Đường Dịch vừa bất đắc dĩ, lại vừa buồn cười. Cậu nhịn không được kéo kéo khóe miệng, yên lặng tiêu hóa trong chốc lát, mặt không chút thay đổi xoay lại.
" Cho nên, nhà khoa học cũng nói qua người bị cảm mạo có thể lõa thể đi khắp nơi " Đường Dịch lạnh lùng nhìn Cố Ngôn Đình, mày nhíu lại:" Muốn mở cửa ra ngoài đi dạo một vòng rồi về không "
Cố Ngôn Đình sững người, đôi thân thon dài trắng nõn nhanh chân sảy bước trở lại phòng.
Sau mười phút, hắn mặc vào quần áo ngủ Đường Dịch đưa cho hắn rồi nhảy lên salon. Ôm một bát canh gừng mà hắc xì. Đường Dịch ghét bỏ liếc nhìn hắn vài cái, đem đồ ăn hâm lại rồi để qua một bên.
" Buổi tối ăn gừng như ăn thạch tín a " Cố Ngôn Đình uống một hơi canh gừng cay đến tê cả lưỡi. Đường Dịch chậm rãi ngồi xuống ghế uống canh, nhỏ giọng kháng nghị:" Nếu không thì đợi nó lạnh chút rồi uống “
Cố Ngôn Đình cực kỳ ghét gừng, hành gừng tỏi ba anh em này chỉ có thể miễn cưỡng ăn vào một ít. Còn có rau thơm cũng bị hắn ghét bỏ, hắn cố chấp cho rằng mấy thứ này là rau dưa kì lạ nhất trên đời, liếc mắt một cái cũng khiến người ta bực bội. Hắn chỉ đặc biệt thích ăn cua, nhưng mặc kệ Đường Dịch làm bao nhiêu cua, chỉ cần có một chút gừng cũng bị hắn trộm đổ đi. Cuối cùng Đường Dịch bất đắc dĩ, thường phải mua một ít tía tô để sẵn.
Cố Ngôn Đình ý đồ cò kè mặc cả, nói đến mấy vị thuốc Đông y còn nói thêm hai câu thô tục. Rồi bỏ thêm một câu chỉ uống một chút. Đường Dịch bị hắn ồn ào huyên náo đến chịu không nổi, cuối cùng ném cho hắn một câu:" Thích uống thì uống, không uống thì cút " Cố Ngôn Đình ngậm miệng kháng nghị nửa ngày, cuối cùng như liệt sĩ cách mạng đi biểu tình mà uống hết canh gừng.
Hai người cơm nước xong xuôi, Đường Dịch đem đồ đi rửa, Cố Ngôn Đình uống xong canh gừng thiếu chút nữa là cảm động đến phát khóc. Một bên líu ríu tự tán dương mình, một bên ngồi trên salon nâng chân lên cho Đường Dịch nhìn:" Quần ngủ này mua khi nào vậy Sao tôi thấy nó ngắn thế Em xem, cổ chân cũng lộ ra hết, thành quần lửng mất rồi “
Hắn đỏ mặt nâng cái đầu như cái tổ gà, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Đường Dịch. Hai người từ sau khi chia tay lại rốt cuộc không thể như thế này mà hòa bình ở chung, Đường Dịch kéo tay áo lên để rửa đồ, dựa vào cạnh cửa phòng bếp nhìn hắn. Sau một lúc lâu không nhịn được cong khóe môi:" Anh muốn nói cái gì “
Cố Ngôn Đình bị ý cười của cậu khiến cho cả mặt nóng lên, nháy mắt trong lòng như bị chập mạch, lửa điện từ trong ***g ngực lan ra tứ chi. Hắn vội quay đầu né tránh nhìn đến Đường Dịch, thanh âm nhịn không được thấp xuống hai phần:" Em lại đây nhìn xem, tôi có phải cao lên không “
Bộ pyjama này bằng nhung lại là hình totoro. Đường Dịch lúc mua về Cố Ngôn Đình vẫn cảm thấy quá ngây thơ, không phù hợp với hình tượng uy vũ anh tuấn của hắn. Ghét bỏ thử một lần lúc sau cũng không mặc đến nên nó bị vứt ở nhà trọ bên này. Lúc này hắn mặc vào quả thật cổ chân bị lộ ra một chút, Đường Dịch có chút kinh ngạc rồi chậm rãi đi qua.
Cố Ngôn Đình đợi cậu đến gần mới lấy tay kéo ống quần. Đường Dịch đang muốn xoay người lại nhìn thì thình lình bị người giữ chặt vai kéo xuống.
Cố Ngôn Đình hai tay khí lực đặc biệt lớn, Đường Dịch lại không hề phòng bị. Cả người bị đẩy xuống mặt đất cũng chưa phản ứng lại được. Cố Ngôn Đình cơ thể có chút nóng rất nhanh xuyên qua hai lớp quần áo mà truyền đến. Đường Dịch hoàn hồn còn muốn nói gì đó liền bị hắn vội vàng dùng miệng ngăn lại.
Đường Dịch kinh ngạc bị người áp lên, cánh tay chậm rãi run lên. Cố Ngôn Đình đặt tay sau đầu cậu để cậu không bị đau. Đồng thời cũng ngăn trở cậu muốn xoay đầu đi. Ấm áp quen thuộc chậm rãi lan ra. Trong hoảng hốt bờ môi bị hắn gặm cắn, sau đó khớp hàm bị khai mở, điên cuồng trước nay chưa từng có càn quét khoang miệng.
Cố Ngôn Đình chậm rãi nhắm lại hai mắt, dây dưa trong khoang miệng của cậu, hắn chậm rãi rút cánh tay dưới thân Đường Dịch ra. Phủ lấy hai tay đang luống cuống của cậu, mười ngón tay tiện đà cởi đi mấy nút áo. Lưỡi thuận thế tiến vào càng sâu, môi lưỡi quấn vào nhau từng chút từng chút một nóng bỏng giao triền.
Động tác chiếm dục cực mạnh. Đường Dịch theo nụ hôn không có dấu hiệu dừng lại của Cố Ngôn Đình mà đầu óc trong nháy mắt trống rỗng. Cả người đều bị Cố Ngôn Đình mạnh mẽ áp chế, động một chút cũng bị đối phương giữ chặt. Cố Ngôn Đình như một con thú hoang cả người căng cứng bá đạo đem cậu cuốn vào nhu tình mật ý, động tác chậm rãi lấy lòng.
Thân thể Đường Dịch như bị một cỗ sóng lớn đẩy ngã, trên dưới nhấp nhô. Một cỗ tê dại như điện giật từ đỉnh đầu trực tiếp theo hai mạch nhân đốc chạy loạn, cả người như bị phỏng. Cố Ngôn Đình lúc đầu hôn còn đem theo chút bá đạo mạnh bạo, đến sau tiết tấu dần chuyển sang thong thả chậm rãi, ngay cả hô hấp cũng thật cẩn thận. Như là đối với kì trân dị bảo, đầu tiên ngậm môi dưới của cậu mơn trớn, sau đó chậm rãi lui ra. Đường Dịch vừa được hít thở lại bị hắn cướp đoạt đôi môi khiến cậu lại lâm vào mụ mị. Đợi lúc cậu có chút hít thở không thông, hắn lại một hơi chậm rãi tiến vào.
Động tác như vậy rất nhanh khiến hai người đều có phản ứng. Sau một lúc lâu Cố Ngôn Đình rốt cuộc chậm rãi thối lui một chút, nhưng chóp mũi hai người khoảng cách vẫn như cũ rất gần nhau. Đường Dịch hoảng hốt, trước mắt là một mảnh mênh mông. Lát sau cậu hạ mắt, mới phát hiện khóe mắt mình thế nhưng lại rơi ra một giọt lệ.
Cố Ngôn Đình ánh mắt trầm xuống dõi theo cậu, trên môi còn lưu lại một dòng nước, khóe mắt cũng đỏ lên.
" Cố … Ngôn Đình, anh muốn làm gì " Đường Dịch nhắm mắt lại, thở dốc chậm rãi bình phục lại, lúc mở mắt ra cũng mở miệng nói, biểu tình trên mặt dần lạnh xuống:" Anh muốn làm gì “
" Em " Cố Ngôn Đình hô hấp có chút nặng nề, lúc nói chuyện hạ thân cũng chậm rãi di chuyển, như vô tình mà cọ xát nơi cả hai đều đã phản ứng:" Được không “
" Được " Đường Dịch nhắm hai mắt lại:" Tùy ý anh. Nếu anh muốn tôi hận anh cả đời thì làm đi “
Cố Ngôn Đình:" … “
Cố Ngôn Đình nằm trên người Đường Dịch trầm mặc thật lâu. Cuối cùng yên lặng chống người đứng dậy, hắn đưa tay kéo cậu lên. Đường Dịch lại tránh đi tay hắn, đứng lên ngay cả dư quang cũng không ban cho hắn. Chỉ là lúc xoay người đột nhiên nhấc chân đạp đổ bàn trà thủy tinh bên cạnh.
Bàn trà bị lật, đồ vật bên trên cũng rơi xuống đất. May mắn ở dưới có thảm, bàn trà chỉ bị nứt một góc, lúc vết nứt bung ra rơi xuống Cố Ngôn Đình không tiếng động hít khí, hắn ở phòng khách đứng yên thật lâu. Đợi lửa nóng trong người dần dập tắt mới yên lặng đi vào phòng ngủ.
Đường Dịch dùng chăn đem chính mình cuộn chặt lại, gắt gao dựa sát vào bên giường như là đang tránh né ôn dịch. Cố Ngôn Đình biết nếu không phải vì mình còn đang phát sốt, có lẽ đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà. Trong lòng hắn cũng không khác Đường Dịch bao nhiêu, vô cùng không thoải mái. Thậm chí nếu thay đổi góc độ mà nói, mặc dù Đường Dịch cùng cái họ Chu gì đó cãi nhau, chỉ cần không chia tay. Thì vị trí Cố Ngôn Đình hiện tại thực sự khiến người ta cảm thấy lúng túng.
Hắn mở to mắt phát hiện như thế nào cũng không ngủ được. Nhưng mà đối với xúc động vừa rồi cũng không hề hối hận. Bởi vì lúc hai người vừa mới bắt đầu quấn quít giao triền, Đường Dịch trong một khắc đó cũng hơi có ý đáp lại. Hắn trong lòng thầm mắng một câu:" Thao, chết cũng đáng “
Chính là cảm giác lúc này có điểm sống không bằng chết mà thôi.
Ngày hôm sau Đường Dịch rất sớm tỉnh dậy. Cậu cả đêm qua quần áo đều chưa cởi, buổi sáng áo sơ mi mặc trên người có chút nhăn nhúm không ra hình dạng gì. Cố Ngôn Đình một đêm không ngủ, thời điểm phát hiện Đường Dịch rời giường liền vội vàng giả vờ nhắm mắt lại, sau đó hắn nghe thấy thanh âm cửa tủ quần áo bị người mở ra tiếp đó là tiếng mở cửa phòng ngủ – Đường Dịch cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh.
Cố Ngôn Đình do dự nửa ngày, cuối cùng xoay người xuống giường. Chờ lúc Đường Dịch đi ra, hắn ho nhẹ một tiếng.
Đường Dịch không để ý đến hắn, xoay người đi lấy bao công văn. Cố Ngôn Đình cuối cùng nhịn không được chặn cậu lại, thấp giọng nói:" Thực xin lỗi, hôm qua là tôi nhất thời xúc động “
Đường Dịch cúi đầu suy nghĩ, không nhúc nhích. Cố Ngôn Đình dừng một chút nói:" Em coi như gặp ác mộng bị chó cắn một cái được không Nói thật tôi cũng chịu không nổi, hai năm qua tôi như hòa thượng mà chịu khổ. Nguời khác đôi khi còn mời con gái nhà người ta đi ăn cơm, còn tôi mỗi ngày đều như thánh tăng khổ hạnh hiện tại nhìn heo nái cũng thành hai mí cả rồi “
Hắn mặc áo sơ mi mỏng manh bị gió lạnh thổi qua mà phát sốt. Ngày hôm qua uống thuốc mồ hôi đã vã ra, nhưng thêm cơn trùng kích ở phòng khách, rồi cả đêm không thể ngủ. Lúc này nói chuyện thanh âm phá lệ khàn khàn.
Đường Dịch mí mắt khẽ giật cuối cùng cầm lên áo khoác tránh khỏi tay hắn. Thời điểm ra đến cửa đột nhiên dừng lại, Cố Ngôn Đình sửng sốt một chút vội vàng dựng lỗ tai lên.
" Quay về nhà anh đi, Cố Ngôn Đình. Anh đùa cũng đủ rồi “
Đường Dịch ở công ty đến giữa trưa vẻ mặt luôn vô cùng nghiêm túc. Cảnh tượng này khiến hiệu suất làm việc của cậu càng nâng cao. Vừa đến giữa trưa cậu liền xem xong văn kiện bình thường ba ngày mới xem xong. Tiểu Dương bận như ngựa không ngừng vó mà chạy qua chạy lại. Còn bận rộn đi hâm cho Đường Dịch một ly sữa bò bưng đến trước, sau đó mới nhận ra túi sữa cầm trong tay đã quá hạn. Chờ y bị dọa đến mặt không còn chút máu chạy đến văn phòng thì Đường Dịch đã đem ly sữa uống một ngụm.
Tiểu Dương không thể tin nhìn Đường Dịch, nhưng cũng không dám nói ra yên lặng đem cái ly đi rửa. Đợi đến giờ tan tầm giữa trưa y vẫn là nhịn không được chạy đến trước mặt Đường Dịch, vô cùng không yên lòng mà tự kiểm điểm:" Đường tổng, sữa buổi sáng ngài uống có chút vấn đề “
Đường Dịch từ trong sấp văn kiện giương mắt nhìn y một cái:" Sữa gì “
" Ngài uống lúc sáng a! “
" Tôi không uống cái gì cả " Đường Dịch kinh ngạc trả lời, đồng thời đưa qua một phần văn kiện:" Đem đưa cho phòng tài vụ “
Tiểu Dương trợn mắt há hốc mồm cầm lấy văn kiện. Nghĩ thầm Đường tổng cả buổi sáng có chút không đúng a, có phải xảy ra chuyện gì không Có điều y không dám hỏi, chỉ có thể yên lặng lui đi, còn để lại một hộp thuốc xổ.
Đường Dịch đợi mọi người đều tan tầm đi ăn cơm mới đi đến khóa trái cửa phòng, nhốt mình trong phòng ngã xuống ghế salon.
Chuyện tối hôm qua khiến cậu cảm thấy thật phiền não. Mà nguyên nhân phiền não chỉ có mình cậu là rõ ràng nhất. Bởi vì cậu thế nhưng lại hôn Cố Ngôn Đình mà trước đây từng nói cả đời không qua lại với nhau. Mà cậu cũng từng vì lần đó mình tuyệt tình lãnh tính mà tự trầm trồ khen ngợi. Nhưng sự thật chứng minh chính là cậu chỉ đang lừa mình dối người. Cố Ngôn Đình bất quá chỉ một lần cưỡng hôn lại khiến cậu thiếu chút bị đánh tơi bời. Cậu cũng không phải người cấm dục, đêm khuya một mình cũng sẽ có lúc tự giải quyết. Chỉ là hai năm qua phóng thích cũng không bằng một phần mười ngày hôm qua … sảng khoái.
Đường Dịch thật mạnh thở dài, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua lại nhịn không được trong lòng thầm mắng một tiếng. Buổi chiều trạng thái của cậu đã trở lại bình thường. Lão tổng của công ty bên kia phái người đến cùng Ninh Trạch Vũ bàn luận, Nghiêm Kha bên đó cũng rục rịch có điểm mờ ám. Hơn nữa Thẩm Phàm lại cấp cho cậu tin tức tốt. Chu Đông Truyện trước đó lôi kéo không ít thủ hạ của Thẩm Phàm. Mà y mấy năm nay sau lưng điều tra không ít về lão Chu, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc khó khăn tránh được một kiếp,
Cảnh giới bên kia đã được giải trừ. Tâm tình sung sướng mà dành cả ngày chủ nhật đi mắng cả nhà họ Chu. Cuối cùng mắng đến nghiện mà hung tợn nói cả nhà đó thật ra là cái động hồ ly.
Những lời này mắng một chút cũng không oan uổng.
Trên thực tế bất quá công phu hơn hai ngày qua, bộ phận nhân sự bên này của Đường Dịch cũng đã nhận không ít " Đơn xin nghỉ “. Rất nhiều người mượn cớ để đến công ty khác. Nhiều người còn đang chờ đợi xem tình hình thế nào. Ở bên ngoài mục tiêu hướng đến là công ty đáng kỳ vọng của Chu Gia đi, mà Đường Dịch từ lúc bị mấy cuộc điện thoại từ chối phải tự hạ mình, áp lực từ công ty cũng ngày càng nhiều lên.
Đường Dịch nghe Thẩm Phàm mắng đến hăng say, nhịn không được cười nói:" Nói xong chưa Nói xong tôi còn phải đến ngân hàng tặng lễ đó “
Thẩm Phàm sách một tiếng nhắc nhở cậu:" Ngân hàng hiện tại còn cho em vay sao Nằm mơ đi, em xem làm thế nào kéo dài thời gian ra. Chỉ cần kéo dài hết tháng này, bên này tôi có thể chống đỡ được “
" Không trông cậy vào bọn họ " Đường Dịch nói:" Chỉ làm thử xem sao thôi. Chuyện bên Hoa Nguyên anh đã điều tra xong chưa Lúc ấy là ai đứng sau dẫn dắt “
Đơn đặt hàng bên Hoa Nguyên rất lớn. Đối phương đích xác cũng có nhu cầu này, chỉ là trong đó bẫy rập quá rõ ràng. Đường Dịch đến nay cũng vẫn hoài nghi động cơ bên Hoa Nguyên. Hết thảy đều thuận lý thành chương, Hoa Nguyên tạo bẫy cho cậu nhảy vào. Sau đó Chu gia ở giữa ngư ông đắc lợi, đáng tiếc cẩn thận ngẫm nghĩ, Hoa Nguyên ở giữa thì có lợi gì Công ty bọn họ nhỏ như vậy cũng không có sức lực khiến Chu Đông Truyện phí sức khổ tâm vậy đi
Đường Dịch luôn nghĩ đến vấn đề này. Thế nhưng tập đoàn Hoa Nguyên ở xa. Hiện giờ cùng bọn họ liên hệ cũng là nhân viên chuyên môn bên pháp lý. Vì thế cậu để Thẩm Phàm điều tra, xem có thể tìm ra dấu vết nào để lại hay không.
Thẩm Phàm nghe cậu hỏi xong liền thở dài:" Chuyện này vấn đề cuối cùng nằm trong hợp đồng. Chẳng thể truy cứu trách nhiệm lên người bọn họ được, tôi cũng để người ta chú ý một chút nhưng người tham dự ngày hôm đó cũng không có gì bất thường “
Đường Dịch môi giật giật, cuối cùng nhịn không được hỏi:" Lâm Duệ cũng không phải là vấn đề “
" Không có a! Ít nhất hiện tại không có “
" A “
" Đường Dịch. Em không phải là đối với Lâm Duệ vẫn có thành kiến gì chứ “
Thẩm Phàm dừng một chút hỏi:" Chuyện tư cũng đã là quá khứ qua nhiều năm rồi. Lâm Duệ ở tổng công ty bên này biểu hiện cũng không có thiếu sót gì. Năm đó bị Chu Hạo đá đến tổng bộ làm nhân viên nghiệp vụ cũng chưa nghe y nói cái gì. Kỳ thật năm nay y đem đến không ít khách hàng. Em có biết đầu tư này so với bán mấy cái phần mềm càng phức tạp hơn không, tôi vốn nghĩ năm nay sẽ đề bạt y một chút. Nhưng lại bận tâm đến em nên mới thôi “
Y thở dài, cuối cùng nói:" Chuyện của em và Cố Ngôn Đình là chuyện của hai người. Muốn nói trêu chọc cũng là Cố Ngôn Đình cạo đầu quang gánh một đầu nhiệt*. Lâm Duệ mấy năm nay ăn không ít khổ, nói hơn phân nửa cũng đều tại em nhìn y khó chịu. Chuyện này cứ thế bỏ qua đi, em cũng đừng không thuận theo liền không buông như thế “
[*Cạo đầu quang gánh một đầu nhiệt: dùng để so sánh một việc, một bên bằng lòng, bên kia không đồng ý. Chẳng hạn như trong yêu đương, một bên yêu cuồng nhiệt, bên kia lãnh đạm]
Cre: http://tieuthuyethay.vn/doc-truyen/hoan-kho-the-tu-phi/quyen-1-chuong-66-chuong-66/
Đường Dịch trầm mặc trong chốc lát. Thẩm Phàm không đem cậu coi như người ngoài, nói chuyện cũng sẽ không giấu diếm. Chính là mấy chữ " Không thuận theo liền không buông " vẫn khiến ngực Đường Dịch nghẹn một chút.
Cậu cuối cùng cúi đầu ừ một tiếng.
…
Cố Ngôn Đình thời điểm đang ở bên ngoài thì nhận được tin nhắn của Đường Dịch. Hẹn hắn đến nhà hàng Tây ăn cơm.
Lúc hắn đến Đường Dịch đã ngồi chờ bên trong. Một người ngồi sau bàn cơm Tây thật lớn, thân hình thẳng tắp, bộ dáng phục tùng, ánh mắt tĩnh lặng. Một tay chống thái dương không biết nhìn cái gì đến xuất thần. Cố Ngôn Đình ngồi xuống khụ một tiếng, Đường Dịch vội vàng hoàn hồn, gương mặt thoáng có chút xấu hổ.
Chuyện sáng nay khiến hai người có chút vướng mắc. Chỉ là Cố Ngôn Đình từ xa nhìn thấy bộ dáng này của Đường Dịch, lại tự dưng cảm thấy đối phương có chút cô đơn. Cậu trước giờ đều là bộ dáng nghiêm túc, cũng đoán được Đường Dịch có chuyện muốn nói với hắn. Vì thế sau khi bồi bàn qua gọi cơm xong liền chủ động hỏi:" Em không phải có việc gì chứ "
" … Là " Đường Dịch nhìn mặt bàn, đợi trong chốc lát nói:" Tôi cùng Chu Hạo chia tay “
Cố Ngôn Đình sững người:" A Em nói cái gì “
" Tôi cùng Chu Hạo đã chia tay " Đường Dịch nhíu nhíu mày.
" Sao lại chia tay Là, là bởi vì tối hôm qua … " Cố Ngôn Đình há miệng thở dốc, lời còn chưa nói xong thì bị Đường Dịch không kiên nhẫn quăng cho một câu:" Câm miệng “
Cố Ngôn Đình ngậm miệng. Đường Dịch hiện tại tâm phiền ý loạn hắn có thể nhận ra. Căn cứ vào xúc động ngày hôm qua khiến quan hệ hai người quay về thời điểm băng lạnh, hắn cũng không dám lỗ mãng. Chỉ có thể như Đường Dịch nhìn chằm chằm mặt bàn.
Lát sau hắn nhìn thấy mi tâm Đường Dịch càng nhíu chặt, rốt cuộc nhịn không được nói:" Chúng ta có thể quay lại không "
" … " Đường Dịch trầm mặc trong chốc lát, nhẹ nhàng thở dài:" Đây cũng là nguyên nhân tôi gọi anh ra đây “
" Đó là … “
" Không thể " Đường Dịch cúi đầu suy nghĩ, thấp giọng nói:" Việc anh làm quả thực khiến tôi cảm động. Nhưng hết thảy thật sự không cần phải … anh còn như vậy tôi sẽ càng cảm thấy phiền phức. Nếu thật sự không được, tôi chỉ có thể chuyển nhà hoặc bán căn hộ kia. Đến khi nào anh tìm không thấy tôi thì thôi “
Cố Ngôn Đình hít một ngụm lãnh khí, hắn cảm thấy thân thể mình bắt đầu rét run. Lạnh đến mười ngón tay cũng có chút tê dại. Nửa ngày sau hắn nuốt xuống một ngụm nước miếng, có chút gian nan nói:" Đường Dịch, em không thể như vậy “
" … “
" Tôi làm thủ tục chuyển sang nơi khác công tác, hai ngày là có thể phê chuẩn xong. Không vì cái gì khác, chỉ là lần trước tôi nói phải đi khiến em mất hứng. Tôi ghen tị với cái tên Chu Hạo kia, thậm chí không chỉ một lần có ý nghĩ muốn chia rẽ hai người. Chỉ là tôi không dám, tôi sợ em đau khổ " Hắn thật sâu hít một hơi, có chút gấp gáp như muốn biểu đạt cái gì. Chỉ là ngẫm lại thì không biết nên nói câu nào mới có hiệu qủa nhất. Đường Dịch vẫn cúi đầu nghĩ ngợi không nhìn đến hắn. Trong lòng chua xót cũng phải nhịn xuống. Tình cảnh phảng phất như trở về hai năm trước, Đường Dịch lạnh lùng nói chia tay với hắn, mà hắn lại vô kế khả thi không biết làm gì.
Hắn nhớ rõ lúc ấy Đường Dịch vô cùng bình tĩnh nói một câu cuối – " Ngôn Đình, tôi sớm muộn gì cũng sẽ chấp nhận một tình cảm mới. Có lẽ anh cũng nên thử xem, thử chấp nhận một người khác “
Cố Ngôn Đình nhắm mắt lại, hai tay ở dưới bàn đan vào nhau. Cuối cùng lấy lại bình tĩnh chậm rãi nói:" Hai năm qua tôi chưa từng thử qua với bất kỳ ai. Từ đầu đến cuối trong lòng tôi chỉ có em. Hiện giờ Chu Hạo đã đi, em tại sao không thể cho tôi một cơ hội “
" … Không có tại sao " Đường Dịch thoáng trầm mặc, rốt cuộc giương mắt nhìn hắn:" Năm đó chúng ta chia tay cũng không phải vì hắn “
Hai người cách nhau một cái bàn lẳng lặng nhìn nhau trong chốc lát. Đường Dịch dừng một chút, chậm rãi nói ;" Là Lâm Duệ. Tôi nghĩ đến y thì liền cảm thấy ghê tởm. Tôi nghĩ đến việc anh đối với y liền cảm thấy ghê tởm. Tôi hận không thể khiến y vĩnh viễn biến mất. Chỉ là y cút rất xa rồi, tôi cũng không quên được, cũng không bỏ xuống được. “
" Tôi chính là không thuận theo sẽ không buông. Là tôi cố tình gây sự, tôi bụng dạ hẹp hòi " Đường Dịch cúi đầu, nhẹ giọng nói:" Nhưng tôi chính là không vượt qua được vướng mắc này, điểm quyết định này đối với tôi mà nói luôn nghẹn trong họng " Cậu dừng một chút, đột nhiên cười khổ:" Cố Ngôn Đình. Anh không biết, tôi đã từng có bao nhiêu hận anh “
Tác giả :
Ngũ Quân