Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý
Chương 36: Dây dưa [Hạ]
Không, không thể, nhất định không phải là Hoa Thành Vân. Nhưng ngoài hai người kia thì còn ai biết chuyện riêng của ta chứ?
Vương đại thẩm bảo ta mấy ngày tới đừng ra ngoài, chờ đến khi lời đồn lắng xuống rồi xuất hiện cũng chưa muộn.
Ta cười nói, chỉ sợ lúc cháu đi ra ngoài phong ba lại nổi lên thôi.
Lúc Vương đại thẩm đi về, bà vẫn cẩn thận ngó nghiêng như trước, nhìn trái nhìn phải rồi tất tả chạy. Cảm thấy từng đợt sóng bi ai dội trong lòng, ta không muốn làm gì cả, chỉ chầm chậm bước về giường ngả lưng, cặp mắt mở to chảy xuống hai hàng nước mắt.
Vài ngày sau, rốt cuộc ta không thể nhịn nữa, ta đã sai ư? Ta dám làm dám chịu, sợ cái gì, chỉ cần mình luôn ngẩng cao đầu thì sẽ không thua! Lời đàm tiếu cũng tự biến mất!
Nghĩ như vậy, ta ra ngoài. Sự thật chứng minh ta ngây thơ biết bao, ngay cả khi ta ngẩng cao đầu, tiếng mọi người rì rầm bình luận, tiếng cười nhạo vẫn cứ đập vào tai. Ánh mắt mọi người mang theo coi thường, mang theo khinh rẻ, mang theo chế giễu, mang theo kỳ thị, mang theo cười cợt trên nỗi đau của người khác, tất cả hòa với tiếng nói của đám đông đan thành một cái lưới, quăng lên đầu ta.
Ta đứng giữa ngã tư đường, nghĩ rằng nếu lúc này có người ra lệnh một tiếng, hẳn ta sẽ phải hứng chịu vô số trứng thối, rau nát, đá cứng ném vào người. Ta yên lặng lùi vào góc tường, nhưng dù đi đến đâu, ta vẫn là tiêu điểm của mọi người.
“Nhìn xem nhìn xem, nữ nhân không biết xấu hổ đến kìa…"
“Ai cơ? Nàng ta hả? Không phải chính là cô nương mấy ngày trước vừa dụ dỗ Ba Đặc Nhĩ tướng quân sao?"
“Cô nương cái gì, là giả đấy… Đã gả chồng rồi…"
“Gả rồi? Gả rồi mà còn dám xưng là cô nương? Thật đúng là phường kỹ nữ thấp hèn, rõ như ban ngày mà dám quyến rũ nam nhân trên đường…"
“Ả thông đồng với địch phản quốc…"
“Ả vô liêm sỉ nên bị chồng bỏ…"
“Ả muốn dụ dỗ Hoa đại phu của chúng ta…"
“Dâm phụ như ả đáng bị thả trôi sông…"
“Bắt ả đến nha môn…"
Tiếng bàn luận càng lúc càng to, đứng dưới bóng râm mà ta còn cảm thấy ánh mặt trời sáng đến lóa mắt, muốn đi tiếp về phía trước cũng chẳng thấy đường, chiếc lưới kia đã siết chặt, ta chỉ có thể hoang mang đứng đó nghe mọi người phê phán. Chiếc vỏ cứng cáp trong lòng bị lột xuống từng lớp, ta đưa mắt nhìn quanh, không ai giúp ta.
Ta sẽ bị thả trôi sông, sẽ bị bắt đến nha môn ư? Lý trí nói với ta nên lập tức rời khỏi đây, chạy trốn cũng được, chạy trốn đến một nơi không bị họ tìm thấy, không bị người khác soi mói nhục mạ. Nhưng vì sao ta không thể cất bước, vì sao ta thà nghe mắng chửi sỉ nhục cũng không muốn rời khỏi thành Định Châu này, chẳng lẽ thiên hạ to lớn nhưng không có chỗ để ta dung thân?
Không, Định Châu là mục tiêu hàng đầu của ta, sao ta có thể cúp đuôi trốn chạy như vậy? Lý trí giằng co với tình cảm cũng chính là sự tranh chấp giữa đối mặt và trốn tránh, ta không thể chịu được những lời nói khó nghe này nữa, nhưng lại không có chỗ trốn. Ta ngồi xổm xuống, vòng tay ôm chân, vùi đầu vào hai gối, chờ đợi, chờ đợi những người này chửi mắng xong sẽ tản đi.
Đột nhiên bả vai bị vỗ nhẹ, ta cả kinh, chẳng lẽ thực sự có người đi báo quan? Ta ngẩng đầu lên, thấy Hoa Thành Vân mang theo nụ cười nhẹ nói với ta: “Hỏi sao tìm khắp nơi không thấy nàng, thì ra nàng ở đây."
Ta chưa thể hoàn hồn, cứ mở to mắt nhìn, hắn không phát hiện mọi người xung quanh đang chỉ trỏ ta ư? Sao hắn còn dám bắt chuyện với ta?
Thấy bộ dạng ngơ ngác của ta, hắn cười đến mức mắt cong thành trăng non: “Còn thất thần làm gì? Đi thôi!"
Nói xong, hắn vươn tay về phía ta.
Ngón tay hắn thon dài trắng nõn, ba đường chỉ tay dài và rõ nét, lòng bàn tay có vết chai dày, ta chần chừ, chẳng lẽ hắn không biết nếu nắm tay ta trước mặt bao nhiêu người ở đây liền chứng tỏ hắn có quan hệ ám muội không rõ với ta, thậm chí còn… muốn cưới ta? Hai tay ta tì trên đầu gối, lòng bàn tay nhớp mồ hôi, ta nhìn nụ cười trước sau như một của hắn, vì sao cứ cảm thấy nụ cười này còn đẹp hơn cả ánh mặt trời lấp lánh vậy?
Thấy ta không cử động, Hoa Thành Vân chủ động dắt tay ta, kéo ta đứng dậy trong tiếng thở hắt vì ngạc nhiên của mọi người. Một mùi hương thanh nhã thoảng qua, nhất thời lồng ngực ta tràn đầy hương vị ngọt ngào đạm mạc này. Hắn nắm tay ta, đôi môi nở nụ cười ôn hòa, mở ra một con đường trong đám đông. Tay hắn to lớn mạnh mẽ, khô ráo và ấm áp, không giống như ta ướt đẫm mồ hôi.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, hắn đưa ta về tận nhà. Ta hỏi hắn sao lại biết ta đang ở đâu.
Hắn đáp thấy ta bị một đám người vây quanh nên đi đến nhìn xem.
Ta hỏi hắn có biết hậu quả của việc hôm nay dắt ta rời đi không.
Hắn gật đầu.
Là vì ân cứu mạng dù thế nào cũng không thể báo đáp kia ư?
Hắn lắc đầu.
Vì gặp chuyện bất bình nảy sinh lòng hiệp nghĩa ư?
Vẫn lắc đầu.
Ta không hỏi tiếp, hắn cũng không giải thích. Ta cười khổ, có lẽ thật sự đã đến lúc rời đi.
Chuyện của Hoa Thành Vân và ta xôn xao khắp phố lớn ngõ nhỏ, phần lớn các cô nương đều bênh vực Hoa Thành Vân, ghen tị nói nhất định ta đã dùng thủ đoạn gì đó để cám dỗ hắn, thế nên hắn mới có quan hệ với loại người ‘dâm đãng’ như ta, cho dù ta được cưới về cũng chỉ làm thiếp thôi. Sóng gió thân phận khí phụ của ta dần dần lắng xuống, Vương đại thẩm lại vui mừng quang minh chính đại vào nhà ta, dù sao, bây giờ ta đã có người để ý.
Vương đại thẩm khen ta che giấu giỏi, hỏi ta từ lúc nào đã phát triển đến mức này với Hoa Thành Vân. Ta cười khổ không thể đáp cũng không thể phủ nhận, chỉ đành bảo bà đi hỏi Hoa Thành Vân ấy.
Trong vài ngày yên ả, ta tự hỏi vì sao sau khi vào thành Định Châu cái gì cũng loạn hết cả lên, thậm chí còn hoài nghi cả cách làm việc của bản thân. Sự yên bình bị phá vỡ, cuộc sống đột nhiên không thanh thản, dường như nó đã biến thành một con quái thú khổng lồ, chỉ chờ ta buông vũ khí đầu hàng sẽ nuốt chửng lấy ta.
Ta chợt nhớ những ngày đi từ Gia Châu đến Định Châu, mặc dù khổ cực, xóc nảy lại mệt mỏi, nhưng ta luôn cảm thấy thoải mái vui vẻ. Khi gặp phải khó khăn, khi cảm thấy cô đơn, khi ốm đau chán chường, ta có thể cổ vũ bản thân, Định Châu không còn xa nữa. Lúc ấy Định Châu là mục tiêu sống sót của ta, mà Định Châu bây giờ thì sao? Mục tiêu của ta đang ở đâu?
Hải đăng của cuộc sống đã biến mất, mặt biển tối đen chỉ còn mình ta cô đơn phiêu bạt. Cho đến khi Hoa Thành Vân vươn tay về phía ta, mùi hương thanh nhã vương vấn trong xoang mũi, ta mới hiểu được, hóa ra thứ mình tìm kiếm còn là sự ấm áp như vậy. Nhưng đáng tiếc, sự ấm áp này không phải là của ta.
Từ thiện cảm ban đầu đến lưu luyến hiện tại với Hoa Thành Vân, càng lúc ta càng không thể kiểm soát được tình cảm của chính mình. Chẳng lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên? Không, ta lắc đầu, yêu từ cái nhìn đầu tiên trong quan điểm của ta chỉ là hấp dẫn vẻ ngoài, ta chưa bao giờ tin. Chẳng lẽ vì Hoa Thành Cẩm? Đột nhiên ta không dám suy nghĩ tiếp, vội ra ngoài mua một cái bản đồ da dê, mục tiêu kế tiếp phản chiếu qua ánh mắt, Bồng Lai ở cạnh Đông Hải. Trong truyền thuyết cổ, Đông Hải có ba tòa núi tiên là Bồng Lai, Phương Trượng và Doanh Châu. Chân đặt trên đất tiên, đến ngọn núi nổi danh tìm người ở ẩn, thăm viếng học hỏi, há chẳng phải là hạnh phúc?
Nghĩ vậy, ta nắm chặt tấm da dê trong tay, tự tin mỉm cười, hào khí bỗng trào lên trong lồng ngực, ngỡ như sức mạnh vừa mất đi nháy mắt đã quay trở lại.
Vương đại thẩm bảo ta mấy ngày tới đừng ra ngoài, chờ đến khi lời đồn lắng xuống rồi xuất hiện cũng chưa muộn.
Ta cười nói, chỉ sợ lúc cháu đi ra ngoài phong ba lại nổi lên thôi.
Lúc Vương đại thẩm đi về, bà vẫn cẩn thận ngó nghiêng như trước, nhìn trái nhìn phải rồi tất tả chạy. Cảm thấy từng đợt sóng bi ai dội trong lòng, ta không muốn làm gì cả, chỉ chầm chậm bước về giường ngả lưng, cặp mắt mở to chảy xuống hai hàng nước mắt.
Vài ngày sau, rốt cuộc ta không thể nhịn nữa, ta đã sai ư? Ta dám làm dám chịu, sợ cái gì, chỉ cần mình luôn ngẩng cao đầu thì sẽ không thua! Lời đàm tiếu cũng tự biến mất!
Nghĩ như vậy, ta ra ngoài. Sự thật chứng minh ta ngây thơ biết bao, ngay cả khi ta ngẩng cao đầu, tiếng mọi người rì rầm bình luận, tiếng cười nhạo vẫn cứ đập vào tai. Ánh mắt mọi người mang theo coi thường, mang theo khinh rẻ, mang theo chế giễu, mang theo kỳ thị, mang theo cười cợt trên nỗi đau của người khác, tất cả hòa với tiếng nói của đám đông đan thành một cái lưới, quăng lên đầu ta.
Ta đứng giữa ngã tư đường, nghĩ rằng nếu lúc này có người ra lệnh một tiếng, hẳn ta sẽ phải hứng chịu vô số trứng thối, rau nát, đá cứng ném vào người. Ta yên lặng lùi vào góc tường, nhưng dù đi đến đâu, ta vẫn là tiêu điểm của mọi người.
“Nhìn xem nhìn xem, nữ nhân không biết xấu hổ đến kìa…"
“Ai cơ? Nàng ta hả? Không phải chính là cô nương mấy ngày trước vừa dụ dỗ Ba Đặc Nhĩ tướng quân sao?"
“Cô nương cái gì, là giả đấy… Đã gả chồng rồi…"
“Gả rồi? Gả rồi mà còn dám xưng là cô nương? Thật đúng là phường kỹ nữ thấp hèn, rõ như ban ngày mà dám quyến rũ nam nhân trên đường…"
“Ả thông đồng với địch phản quốc…"
“Ả vô liêm sỉ nên bị chồng bỏ…"
“Ả muốn dụ dỗ Hoa đại phu của chúng ta…"
“Dâm phụ như ả đáng bị thả trôi sông…"
“Bắt ả đến nha môn…"
Tiếng bàn luận càng lúc càng to, đứng dưới bóng râm mà ta còn cảm thấy ánh mặt trời sáng đến lóa mắt, muốn đi tiếp về phía trước cũng chẳng thấy đường, chiếc lưới kia đã siết chặt, ta chỉ có thể hoang mang đứng đó nghe mọi người phê phán. Chiếc vỏ cứng cáp trong lòng bị lột xuống từng lớp, ta đưa mắt nhìn quanh, không ai giúp ta.
Ta sẽ bị thả trôi sông, sẽ bị bắt đến nha môn ư? Lý trí nói với ta nên lập tức rời khỏi đây, chạy trốn cũng được, chạy trốn đến một nơi không bị họ tìm thấy, không bị người khác soi mói nhục mạ. Nhưng vì sao ta không thể cất bước, vì sao ta thà nghe mắng chửi sỉ nhục cũng không muốn rời khỏi thành Định Châu này, chẳng lẽ thiên hạ to lớn nhưng không có chỗ để ta dung thân?
Không, Định Châu là mục tiêu hàng đầu của ta, sao ta có thể cúp đuôi trốn chạy như vậy? Lý trí giằng co với tình cảm cũng chính là sự tranh chấp giữa đối mặt và trốn tránh, ta không thể chịu được những lời nói khó nghe này nữa, nhưng lại không có chỗ trốn. Ta ngồi xổm xuống, vòng tay ôm chân, vùi đầu vào hai gối, chờ đợi, chờ đợi những người này chửi mắng xong sẽ tản đi.
Đột nhiên bả vai bị vỗ nhẹ, ta cả kinh, chẳng lẽ thực sự có người đi báo quan? Ta ngẩng đầu lên, thấy Hoa Thành Vân mang theo nụ cười nhẹ nói với ta: “Hỏi sao tìm khắp nơi không thấy nàng, thì ra nàng ở đây."
Ta chưa thể hoàn hồn, cứ mở to mắt nhìn, hắn không phát hiện mọi người xung quanh đang chỉ trỏ ta ư? Sao hắn còn dám bắt chuyện với ta?
Thấy bộ dạng ngơ ngác của ta, hắn cười đến mức mắt cong thành trăng non: “Còn thất thần làm gì? Đi thôi!"
Nói xong, hắn vươn tay về phía ta.
Ngón tay hắn thon dài trắng nõn, ba đường chỉ tay dài và rõ nét, lòng bàn tay có vết chai dày, ta chần chừ, chẳng lẽ hắn không biết nếu nắm tay ta trước mặt bao nhiêu người ở đây liền chứng tỏ hắn có quan hệ ám muội không rõ với ta, thậm chí còn… muốn cưới ta? Hai tay ta tì trên đầu gối, lòng bàn tay nhớp mồ hôi, ta nhìn nụ cười trước sau như một của hắn, vì sao cứ cảm thấy nụ cười này còn đẹp hơn cả ánh mặt trời lấp lánh vậy?
Thấy ta không cử động, Hoa Thành Vân chủ động dắt tay ta, kéo ta đứng dậy trong tiếng thở hắt vì ngạc nhiên của mọi người. Một mùi hương thanh nhã thoảng qua, nhất thời lồng ngực ta tràn đầy hương vị ngọt ngào đạm mạc này. Hắn nắm tay ta, đôi môi nở nụ cười ôn hòa, mở ra một con đường trong đám đông. Tay hắn to lớn mạnh mẽ, khô ráo và ấm áp, không giống như ta ướt đẫm mồ hôi.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, hắn đưa ta về tận nhà. Ta hỏi hắn sao lại biết ta đang ở đâu.
Hắn đáp thấy ta bị một đám người vây quanh nên đi đến nhìn xem.
Ta hỏi hắn có biết hậu quả của việc hôm nay dắt ta rời đi không.
Hắn gật đầu.
Là vì ân cứu mạng dù thế nào cũng không thể báo đáp kia ư?
Hắn lắc đầu.
Vì gặp chuyện bất bình nảy sinh lòng hiệp nghĩa ư?
Vẫn lắc đầu.
Ta không hỏi tiếp, hắn cũng không giải thích. Ta cười khổ, có lẽ thật sự đã đến lúc rời đi.
Chuyện của Hoa Thành Vân và ta xôn xao khắp phố lớn ngõ nhỏ, phần lớn các cô nương đều bênh vực Hoa Thành Vân, ghen tị nói nhất định ta đã dùng thủ đoạn gì đó để cám dỗ hắn, thế nên hắn mới có quan hệ với loại người ‘dâm đãng’ như ta, cho dù ta được cưới về cũng chỉ làm thiếp thôi. Sóng gió thân phận khí phụ của ta dần dần lắng xuống, Vương đại thẩm lại vui mừng quang minh chính đại vào nhà ta, dù sao, bây giờ ta đã có người để ý.
Vương đại thẩm khen ta che giấu giỏi, hỏi ta từ lúc nào đã phát triển đến mức này với Hoa Thành Vân. Ta cười khổ không thể đáp cũng không thể phủ nhận, chỉ đành bảo bà đi hỏi Hoa Thành Vân ấy.
Trong vài ngày yên ả, ta tự hỏi vì sao sau khi vào thành Định Châu cái gì cũng loạn hết cả lên, thậm chí còn hoài nghi cả cách làm việc của bản thân. Sự yên bình bị phá vỡ, cuộc sống đột nhiên không thanh thản, dường như nó đã biến thành một con quái thú khổng lồ, chỉ chờ ta buông vũ khí đầu hàng sẽ nuốt chửng lấy ta.
Ta chợt nhớ những ngày đi từ Gia Châu đến Định Châu, mặc dù khổ cực, xóc nảy lại mệt mỏi, nhưng ta luôn cảm thấy thoải mái vui vẻ. Khi gặp phải khó khăn, khi cảm thấy cô đơn, khi ốm đau chán chường, ta có thể cổ vũ bản thân, Định Châu không còn xa nữa. Lúc ấy Định Châu là mục tiêu sống sót của ta, mà Định Châu bây giờ thì sao? Mục tiêu của ta đang ở đâu?
Hải đăng của cuộc sống đã biến mất, mặt biển tối đen chỉ còn mình ta cô đơn phiêu bạt. Cho đến khi Hoa Thành Vân vươn tay về phía ta, mùi hương thanh nhã vương vấn trong xoang mũi, ta mới hiểu được, hóa ra thứ mình tìm kiếm còn là sự ấm áp như vậy. Nhưng đáng tiếc, sự ấm áp này không phải là của ta.
Từ thiện cảm ban đầu đến lưu luyến hiện tại với Hoa Thành Vân, càng lúc ta càng không thể kiểm soát được tình cảm của chính mình. Chẳng lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên? Không, ta lắc đầu, yêu từ cái nhìn đầu tiên trong quan điểm của ta chỉ là hấp dẫn vẻ ngoài, ta chưa bao giờ tin. Chẳng lẽ vì Hoa Thành Cẩm? Đột nhiên ta không dám suy nghĩ tiếp, vội ra ngoài mua một cái bản đồ da dê, mục tiêu kế tiếp phản chiếu qua ánh mắt, Bồng Lai ở cạnh Đông Hải. Trong truyền thuyết cổ, Đông Hải có ba tòa núi tiên là Bồng Lai, Phương Trượng và Doanh Châu. Chân đặt trên đất tiên, đến ngọn núi nổi danh tìm người ở ẩn, thăm viếng học hỏi, há chẳng phải là hạnh phúc?
Nghĩ vậy, ta nắm chặt tấm da dê trong tay, tự tin mỉm cười, hào khí bỗng trào lên trong lồng ngực, ngỡ như sức mạnh vừa mất đi nháy mắt đã quay trở lại.
Tác giả :
Minh Hồ Lãnh Nguyệt