Chỉ Yêu Người
Chương 29 Con quá cưng chiều nó rồi.
"Cuối cùng...... Kết thúc —— hô —— "
Kiều Cảnh Nhiên vẫn luôn an tĩnh ngồi trước bàn học làm đề, duỗi cái eo lười, thở một hơi dài, rốt cuộc mới thả lỏng.
Trước kỳ nghỉ hè, cô cũng đã lập cho bản thân một quy định nghiêm khắc, mấy tháng qua vẫn luôn nghiêm khắc chấp hành.
Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể yên lòng thả lỏng một chút.
Cái kế hoạch này, chỉ có bản thân Kiều Cảnh Nhiên biết, cô không có nói cho Kiều Dĩ Phong, cũng vì để tránh cho Kiều Dĩ Phong nhìn thấy, cô đều lấy di động cài giờ, mỗi lần đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, cũng trở về phòng mình.
Đều vì phòng ngừa Kiều Dĩ Phong biết chuyện này.
Ban đầu.
Loại chuyện nổ lực này, tự mình biết là được rồi, cô cũng không quá muốn nói cho Kiều Dĩ Phong.
"Chỉ là không nghĩ tới lại vất vả như vậy." Kiều Cảnh Nhiên nhìn chữ viết của cô trên sách tham khảo trước mắt, không khỏi mắng chửi một chút.
Kiều Cảnh Nhiên mở thời gian biểu trên di động ra, lúc này đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, nghỉ một lát, ăn cơm trưa xong thì lại tiếp tục.
Những kế hoạch lập ra trong kỳ nghỉ, nhớ đến kiếp trước, cô mặc kệ thế nào cũng không tuân thủ, dù sao cũng được nghỉ mà, nghỉ đương nhiên phải chơi mới đúng, những kế hoạch trong kỳ nghỉ đó cũng chỉ dùng để làm dáng mà thôi, nhưng tới hiện tại, cô thật sự trốn không thoát.
Không có cách nào không chấp hành.
Bởi vì nội tâm, sẽ hoảng loạn.
Cho nên Kiều Cảnh Nhiên đều buộc chính mình kiên trì, buộc chính mình đắm chìm trong kiến thức, buộc chính mình rời khỏi Kiều Dĩ Phong, ngẫm lại sau này có thể ở bên Kiều Dĩ Phong, những chuyện bức bách mình, cũng không đáng kể rồi.
Từ trước đến nay Kiều Cảnh Nhiên đối với chuyện bài vở tài giỏi có thừa, đột nhiên quyết định dốc lòng học tập, nếu bản thân cô thích học là tốt được, chính là Kiều Dĩ Phong biết rõ Kiều Cảnh Nhiên, cô đối với việc học...... dường như...... không để bụng như thế.
Cho dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Kiều Dĩ Phong cũng không biểu hiện ra ngoài, rốt cuộc chuyện Kiều Cảnh Nhiên có thể nguyện ý chủ động dốc lòng học tập này, bất luận là nhìn từ phương diện nào, đều là chuyện tốt.
Nàng không có lập trường gì, đi phản đối chuyện này.
Hơn nữa, chính nàng, cũng muốn nỗ lực a.
"Dì Lý, Tiểu Phong và Nhiên Nhiên đâu rồi, ở chỗ nào vậy? Sao không thấy chúng nó đâu?" Từ lúc Kiều Dĩ Phong lên đại học, Phương Du Khanh đều muốn tận lực bồi bên người con cái, chẳng qua bà vẫn bận rộn hơn dự tính của mình, cho đến gần đây thật vất vả mới dành ra được chút thời gian, bà liền đem công việc về nhà, về nhà từ từ làm, như vậy cũng có thời gian bồi hai đứa con gái.
"A, phu nhân, Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, đến bây giờ vẫn chưa có xuống lầu." Phòng ngủ chính đều ở lầu hai, chỉ có thư phòng và phòng cho khách ở lầu một, dì Lý ở phòng bếp bận rộn từ sớm, cũng không thấy lầu hai có người xuống dưới.
"Đúng đó, vợ, anh cũng không thấy Tiểu Phong và Nhiên Nhiên xuống." Kiều Lễ và Phương Du Khanh cũng nghĩ như nhau, cho nên thường bớt thời giờ về nhà, lúc này, hôm nay liền nói phải làm cho vợ và con một bữa cơm, cho nên đang ở trong bếp bận rộn.
"Như vậy sao. Em lên xem chúng nó đang làm gì." Phương Du Khanh gật gật đầu.
"Đi thôi đi thôi. Nhớ nói cho Tiểu Phong với Nhiên Nhiên, chờ bữa trưa anh làm cho chúng nó bữa tiệc lớn." Kiều Lễ mang tạp dề, trong tay cầm xoong nồi, vẻ mặt hưng phấn.
Phương Du Khanh cười quay đầu lại nói được, cũng là vẻ mặt hạnh phúc, liền đi lên lầu hai.
Đông đông.
Kiều Cảnh Nhiên nghe tiếng, từ sách vở ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phương Du Khanh đẩy cửa vào, hỏi, "Mẹ, làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Không có, chuyện gì cũng không có. Mẹ đến xem xem, mấy ngày nay con ở trong phòng làm cái gì." Phương Du Khanh đi đến bên cạnh Kiều Cảnh Nhiên, luôn cảm thấy căn phòng này yên tĩnh vô cùng, không giống phòng con gái út của bà.
Còn có một chuyện, Kiều Cảnh Nhiên...... rất ít khi ở trong phòng của cô, bình thường Phương Du Khanh đều đi thẳng đến phòng Kiều Dĩ Phong tìm cô, một lần tìm là tìm được, nghĩ là con gái của bà, ở một mình sẽ sợ hãi, cho nên ngốc trong phòng Kiều Dĩ Phong.
Chỉ là lần trước phát hiện Kiều Cảnh Nhiên lại không ở trong phòng Kiều Dĩ Phong, sau đó mỗi lần mới đều sẽ tới phòng cô nhìn trước.
"Không có. Chính là...... Tùy tiện xem thôi. Dù sao, khai giảng chính là học sinh cao trung rồi." Kiều Cảnh Nhiên nhất thời không biết nói như thế nào mới được, liền tùy tiện qua loa lấy lệ vài câu.
"Dụng công như vậy sao?" Phương Du Khanh cúi đầu nhìn vài lần, thật đúng là, trên bàn một quyển lại một quyển sách tham khảo, hơn nữa các môn học đều có, nhìn dáng vẻ, Kiều Cảnh Nhiên đang nói sự thật, cô nghiêm túc?
"Đúng vậy. Mẹ, con có tuyệt vời hay không." Kiều Cảnh Nhiên bắt được cơ hội liền làm nũng.
Kiếp trước không cơ hội làm, một đời này cô muốn bù đắp.
"Có. Đương nhiên là có rồi." Chính là...... Không quá thường thấy...... Nói chính xác, kỳ thật là...... Rất khó được.
Tuy rằng thời gian Phương Du Khanh ở bên Kiều Cảnh Nhiên rất ít, nhưng Kiều Cảnh Nhiên là do bà sinh ra, là con gái của bà, ít nhiều cũng hiểu chút ít, Kiều Cảnh Nhiên sao...... Thành tích ưu dị, thường xuyên ở trong TOP3, ngay cả những lần không phải người đứng đầu cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chẳng qua...... Muốn nói cô thích học, Phương Du Khanh bà rất muốn khoe khoang, nhưng cũng không thể không thừa nhận, cũng không phải như vậy.
Kiều Cảnh Nhiên không phải đứa nhiệt tình học tập.
Cô thuộc về loại, cô có thể học tập, có thể đi học, nhưng cũng không phải một kẻ thích học.
Điểm này Phương Du Khanh vẫn biết đến.
Hiện tại sao......
Kiều Cảnh Nhiên đây là...... đổi tính?
"Nhiên Nhiên giỏi quá." Phương Du Khanh khen thưởng tính sờ đầu Kiều Cảnh Nhiên, sau đó nói, "Nhiên Nhiên, sao con nghĩ đến, muốn đọc sách vào kỳ nghỉ hè?"
"Không có ạ. Chỉ là...... không có chuyện gì làm, cho nên liền...... đọc sách." Kiều Cảnh Nhiên nói vẻ mặt bình thường.
"Như vậy sao. Chẳng qua, nỗ lực là rất tốt, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi, vừa học vừa chơi, biết không? Muốn ra ngoài chơi liền cứ đi, đừng quá áp lực chính mình. Hiểu không?" Phương Du Khanh vỗ vỗ bả vai Kiều Cảnh Nhiên, ngữ khí nhẹ nhàng nói, "Vậy mẹ không quấy rầy con nữa."
"Dạ, con biết rồi. Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con đâu, con biết chăm sóc bản thân như thế nào." Kiều Cảnh Nhiên gật đầu.
Phương Du Khanh chậm rãi đi ra cửa phòng, muốn nói Kiều Cảnh Nhiên thật sự dụng công dốc sức học tập như vậy, bà là...... Không quá tin, có điều như vậy cũng phải chuyện gì xấu, cũng liền không nghiên cứu quá kỹ.
Nhìn Kiều Cảnh Nhiên xong, Phương Du Khanh liền đến phòng Kiều Dĩ Phong.
"Tiểu Phong."
"A, mẹ." Kiều Dĩ Phong đang dựa vào đầu giường, trên tay đang cầm một quyển sách.
"Đang làm gì đó?"
"Dạ...... Sách chuyên ngành."
"Trường học?" Phương Du Khanh đi đến mép giường, ngồi xuống.
"Dạ."
"Mẹ biết, con luôn luôn thói quen chuẩn bị bài trước, có điều thật vất vả mới được nghỉ, con nên ra ngoài chơi với bạn học nhiều hơn một chút, như là dạo phố này, du lịch gì đó. Ở nhà mãi, buồn lắm." Phương Du Khanh cầm tay Kiều Dĩ Phong, sâu sắc nói.
Phương Du Khanh vẫn luôn biết, con gái lớn của bà, trước nay chưa từng làm bà thất vọng, bà cũng chưa từng vì nàng mà nhọc lòng, nhưng càng như vậy, Phương Du Khanh càng cảm thấy, rất có lỗi với nàng.
"Mẹ, con biết rồi. Con tự có chừng mực." Kiều Dĩ Phong xoa xoa tay Phương Du Khanh nắm lấy tay nàng, trấn an nói.
"Con còn muốn gạt mẹ sao. Mẹ hỏi dì Lý của con, nghỉ hè đã hơn một tháng, con cũng chưa từng đi ra ngoài." Phương Du Khanh hiểu rõ, Kiều Dĩ Phong là một người rất đúng mực, cũng là một đứa con gái hiểu chuyện, chính là bà muốn đứa con gái này có thể vui vẻ một chút.
"Được rồi." Kiều Dĩ Phong le lưỡi, hiếm khi mới làm nũng, có lẽ là bởi vì ở trước mặt mẹ, "Đều bị mẹ phát hiện mất rồi."
"Con hiểu ý của mẹ mà, mẹ chỉ không muốn con cứ ở nhà mãi, vì cái giá này, vì bồi Nhiên Nhiên, con nên có cuộc sống của con, có vòng luẩn quẩn của chính con, có bạn bè của con."
"Được rồi, mẹ, con biết rồi. Lần nào mẹ cũng nói như vậy, con nghe đến lỗ tai đóng kén luôn rồi." Kiều Dĩ Phong giả vờ không kiên nhẫn, còn cố ý dùng bàn tay che kín lỗ tai, ra vẻ không muốn nghe.
"Con đó. Thật là."
"Đúng rồi, mẹ, con muốn nói với mẹ một việc."
"Hử? Chuyện gì?" Kiều Dĩ Phong rất ít khi tìm bà thương lượng, bởi vì rất nhiều chuyện, Kiều Dĩ Phong đều có thể tự mình cân nhắc tốt, tự mình đưa ra quyết định chính xác, cho nên Phương Du Khanh cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào suy nghĩ cùng quyết định của nàng.
"Chính là...... Không phải con năm tư đại học chỉ một năm thôi sao, khai giảng xong một thời gian mới có lớp, con nghĩ, nghĩ nội dung, con cơ bản đều biết rồi, hơn nữa năm tư đại học khẳng định sẽ có rất nhiều bạn học đi thực tập hoặc tham gia thông báo tuyển dụng sẽ rất bận gì đó, người đi học hẳn là rất ít...... Cho nên......"
"Cho nên?" Phương Du Khanh đại khái đoán được Kiều Dĩ Phong muốn nói cái gì.
"Con muốn xin năm tư đại học khai giảng xong không cần đến trường." Kiều Dĩ Phong nói rất trấn định.
Phương Du Khanh gật gật đầu, nhưng lại không có phản đối trước, mà nói, "Vì sao?"
"Dù sao con cũng có thể mà. Hơn nữa năm tư đại học sắp tốt nghiệp, học sinh không có tâm nghe, giảng viên cũng không có tâm giảng. Đúng không?"
"Có đạo lý." Phương Du Khanh đồng ý quan điểm của Kiều Dĩ Phong, bởi vì đích xác là như thế, "Vậy nếu, mẹ không đồng ý thì sao?"
"Con đã...... nói qua với chủ nhiệm. Nói mẹ đồng ý." Kiều Dĩ Phong nghiêm mặt nói, dù sao nàng cũng đã hạ quyết tâm, chuyện này nói đều đã nói, đã thành kết cục đã định.
"Con đã tiền trảm hậu tấu, hỏi mẹ còn ý nghĩa sao?" Phương Du Khanh cố ý lạnh mặt nói.
Ơ......
Không có phản đối. Không có tức giận.
Đây là......
Đồng ý.
"Cám ơn mẹ!"
Kiều Dĩ Phong biết cách làm việc của Phương Du Khanh, nếu bà muốn phản đối, nhất định là lúc mình nói đến chuyện này, liền sẽ biểu đạt ý kiến phản đối của mình, hơn nữa liệt kê ra hết thảy không hợp lý không nên.
Nhưng hiện tại, cũng không có, nói cách khác, đối với chuyện này Phương Du Khanh là đồng ý.
Dù cho miễn cưỡng đồng ý, vậy cũng là đồng ý a ~
Nghĩ đến đây, Kiều Dĩ Phong liền cao hứng lên.
Nói như vậy, nàng liền có thể ở bên Kiều Cảnh Nhiên nhiều hơn, em ấy cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch, cảm thấy sợ hãi.
Càng sẽ không cảm thấy em ấy sẽ mất đi chị gái của mình?
"Là vì, Nhiên Nhiên đi?"
Kiều Dĩ Phong vì câu nói của Phương Du Khanh mà sửng sốt, không nghĩ tới bà sẽ lập tức đáp trả như thế, "Không phải. Không phải vì Nhiên Nhiên." Nàng sợ Phương Du Khanh trách cứ Kiều Cảnh Nhiên tùy hứng, liền theo bản năng không hề nghĩ ngợi liền nói không phải.
"Con đó, cũng đừng có gạt mẹ. Từ nhỏ con chỉ cần có chuyện gì, nếu có quan hệ với con, con đều sẽ hỏi ý kiến của mẹ, nhưng nếu có quan hệ với Nhiên Nhiên, con đều quyết định hết thảy rồi mới hỏi ý mẹ. Con chỉ vì Nhiên Nhiên mới tiền trảm hậu tấu." Phương Du Khanh nhìn ra, Kiều Dĩ Phong có bao nhiêu yêu thương Kiều Cảnh Nhiên.
"......" Kiều Dĩ Phong không biết nên nói gì, vừa bị Phương Du Khanh nói như vậy, nàng mới chú ý tới, thật sự là như thế...... Chỉ cần vì Kiều Cảnh Nhiên, nàng mới có thể dựa theo nguyện vọng của Kiều Cảnh Nhiên mà làm như vậy.
Đương nhiên, đây là khi không quy phạm quy tắc, dưới tình huống không dẫm đến điểm mấu chốt của Kiều Dĩ Phong.
"Kỳ thật, mẹ không muốn đáp ứng con chuyện này. Nếu như con vì chính con mà nói, mẹ nhất định không nói hai lời liền đáp ứng, cố tình nguyên nhân con làm chuyện này, đều chỉ vì Nhiên Nhiên." Phương Du Khanh đang cười, rồi lại nhịn không được than thở, "Con quá cưng chiều nó rồi."
"Nhiên Nhiên...... Em ấy là em gái của con, con đương nhiên muốn cưng chiều em ấy rồi." Kiều Dĩ Phong cũng cười nói, nàng cưng chiều Kiều Cảnh Nhiên, không phải chuyện rất đương nhiên sao?
"Mẹ xin lỗi, từ lúc con mười lăm tuổi, trên cơ bản đều không có thời gian ở bên con, ở bên Nhiên Nhiên. Cho nên chuyện của Nhiên Nhiên, tất cả đều để con nhọc lòng, làm con cưng chiều nó gấp bội, liền thay mẹ và ba con cưng chiều nó. Mẹ đều biết." Phương Du Khanh sờ sờ đầu Kiều Dĩ Phong, thật là ủy khuất đứa con gái này.
"Mẹ, mẹ đừng như vậy." Kiều Dĩ Phong lắc lắc cánh tay Phương Du Khanh, thật ra nàng cảm thấy mình cũng không có làm được bao nhiêu chuyện.
Nàng chỉ cưng chiều Kiều Cảnh Nhiên một chút, chuyện này cũng không có gì đáng trách chứ?
"Cũng may con đối với Nhiên Nhiên cũng đủ nghiêm khắc, nó rất nghe lời con, cũng bởi vì con, nó trở nên rất ưu tú, không có cậy sủng mà kiêu. Đây vốn là chuyện mà mẹ và ba con nên làm, lại đều đè lên người con. Con vốn dĩ cũng đang tuổi cần ba mẹ yêu thương. Ủy khuất con rồi." Phương Du Khanh nói, liền nhịn không được có chút muốn khóc lên, hốc mắt có chút đỏ.
"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy. Con nuông chiều Nhiên Nhiên, là bởi vì tự con muốn nuông chiều em ấy, em ấy là em gái của Kiều Dĩ Phong con, con đương nhiên muốn cưng chiều em ấy rồi, chuyện này không có quan hệ với ba mẹ. Con dạy dỗ Nhiên Nhiên, là bởi vì con là chị gái của em ấy, đây cũng là chuyện con nên làm, nào có cái gì ủy khuất với không ủy khuất chứ." Kiều Dĩ Phong duỗi tay ôm lấy Phương Du Khanh, rúc vào trong ngực bà, làm cô gái nhỏ làm nũng.
"Tiểu Phong, con cũng phải đối tốt với bản thân một chút biết không. Tâm nguyện lớn nhất của mẹ với ba con, chỉ là hy vọng con cùng Nhiên Nhiên, đều có thể vui vẻ. Không hơn, như vậy là đủ rồi." Phương Du Khanh ôm con gái lớn, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
"Dạ. Con biết rồi." Kiều Dĩ Phong đáp.
Kỳ thật Kiều Dĩ Phong rất muốn nói với mẹ mìn, quá cưng chiều Kiều Cảnh Nhiên gì đó...... Trong lòng nàng vô cùng rõ ràng, đối với việc nàng cưng chiều Kiều Cảnh Nhiên, thật sự chẳng qua là chính nàng muốn làm như vậy mà thôi, với ai cũng không có quan hệ.
Đứa bé kia......
Bất luận là em gái của nàng, hay là Kiều Cảnh Nhiên.
Kiều Dĩ Phong, đều muốn cưng chiều em ấy, bởi vì...... Dáng vẻ em ấy cười lên, luôn làm Kiều Dĩ Phong cảm thấy, giống như...... cả thế giới, đều trở nên bừng sáng.