Chỉ Yêu Mình Anh - Na Khẩu Trùng
Chương 3
Cảnh Tịnh Tề và mẹ cùng nhau tới bến xe buýt. Có rất nhiều người chờ xe, xem nhẹ ánh mắt khác thường xung quanh mình, Tịnh Tề đón túi ni-lông trong tay mẹ, “Mẹ, để con xách giúp mẹ cho."
“Không cần, không cần." Bà Cảnh vội vàng nói, sau đó cầm bàn tay gầy gò của con trai, đau lòng nói: “Trời lạnh như thế mà không nhớ mang găng."
“Con không lạnh mà." Cảnh Tịnh Tề cười.
Bà Cảnh nhẹ nhàng xoa bóp tay Tịnh Tề, nhẹ giọng nói: “Lần sau không được như thế, chân đã không tốt rồi, tay mà lại buốt nữa thì…"
“Được rồi, còn biết mà, mẹ đừng nói nữa, thật là dài dòng." Tịnh Tề cười ngắt lời mẹ.
“Ôi, đúng là con lớn không nghe mẹ, mẹ còn chưa nói gì đã chê mẹ dài dòng rồi." Bà Cảnh cố tỏ ra nghiêm nghị.
Cảnh Tịnh Tề cười, lộ ra hàm răng đều đặn, “Con biết mẹ muốn hỏi Cố tiểu thư vừa rồi là ai, phải không ạ?"
Bà Cảnh nhoẻn cười, “Thằng nhóc này, coi như còn thông minh, còn không chịu nói thật?"
Hai mẹ con đang nói chuyện vui vẻ thì xe chạy đến, cả đoàn người đi lên, mẹ con Tịnh Tề bị đẩy xuống cuối cùng. Khó khăn lắm bà Cảnh mới lên xe được, đứng ở cửa xe đón lấy chiếc nạng Tịnh Tề đưa. Hai tay Tịnh Tề vịn vào cửa, bà Cảnh luồn hai tay xuống dưới nách anh, hai mẹ con cùng dùng sức, Tịnh Tề mới nhảy lên được bậc thang cao. Lái xe đóng cửa lại, giọng sang sảng nói: “Ai nhường một chỗ cho người khuyết tật đi cái!"
Lập tức có người đứng lên nhường chỗ, Tịnh Tề mặt đỏ bừng, thoái thác mấy câu, người trung niên nhường chỗ kia bèn thẳng thắn vỗ vai Tịnh Tề, chen ra phía sau chuẩn bị xuống xe. Tịnh Tề dở khóc dở cười với chỗ ngồi từ trên trời rơi xuống này: “Mẹ, mẹ ngồi đi."
“Mẹ không mệt, con ngồi đi, chân con không tốt…" Bà Cảnh còn chưa nói xong, thấy vẻ mặt không vui của con trai, đành phải ngồi xuống.
Hai tay Cảnh Tịnh Tề bám trên tay vịn của xe, mắt nhìn ra cửa sổ. Anh biết tất cả mọi người trên xe đều đang nhìn mình, tuy anh đã không còn để ý đến ánh mắt người đời từ lâu, nhưng trong không gian khép kín này, từng ánh mắt hiếu kỳ và thương cảm không chút che đậy vẫn khiến anh cảm thấy không thoải mái.
Tịnh Tề và mẹ xuống xe ở bến cuối. Đây là vùng ven thành phố, bên đường có mấy tòa nhà tập thể kiểu cũ, nhà Tịnh Tề ở đây.
Tốc độ lên lầu của Cảnh Tịnh Tề rất nhanh, anh cầm ngang nạng, một tay vịn lan can, chân trái nhẹ nhàng nhảy lên, động tác nhanh nhẹn tự nhiên như trẻ con chơi trò chơi. Bà Cảnh đi phía sau lại cúi đầu khó chịu, tuy tai nạn đáng sợ kia đã trôi qua bảy năm, bà vẫn chưa thể nguôi ngoai, mỗi lần nhìn thấy con chỉ có thể nhảy để đi đường, bà đều hận không thể để chính mình thay thế con tiếp nhận sự bất tiện và đau đớn của thân thể không trọng vẹn.
“Mẹ, con lên trước mở cửa nhé!" Cảnh Tịnh Tề quay đầu nói, tăng tốc nhảy lên lầu.
“Ừ… Được rồi… Chậm một chút, cẩn thận ngã…" Bà Cảnh dặn dò.
Bà Cảnh theo Tịnh Tề vào nhà, thấy đứa con hiếm khi yên tĩnh lại đang nằm xoài trên giường, biết rằng con trai đã mệt muốn chết rồi. Đau lòng thở dài, bà vào phòng bếp rót một cái túi ấm, đến trước giường, yên lặng đặt lên phần chân cụt đùi phải của con.
Tịnh Tề ngồi bật dậy, nhận túi ấm tự mình chườm nóng, ngại ngùng cười nói: “Mẹ, con không mệt, mẹ đừng lo."
Bà Cảnh đưa tay xoa mái tóc ngắn của con, cố hết sức che giấu sự quan tâm trong lòng, giả bộ vu vơ hỏi: “Tịnh Tề à, con quen Cố tiểu thư từ bao giờ thế?"
Cảnh Tịnh Tề phì cười, “Con biết ngay mẹ sẽ phải hỏi, vừa rồi nhịn cả một đường, hẳn là sắp không chịu nổi rồi."
Bà Cảnh cũng cười, thuận thế gõ một cái lên đầu Tịnh Tề, “Thằng nhóc xấu xa này, còn dám trêu chọc cả mẹ mình nữa."
Tịnh Tề cười trốn vào góc giường, giơ túi ấm lên che đầu, liên mồm xin tha.
“Còn không nói?" Bà Cảnh truy hỏi.
“Thật ra con và cô ấy căn bản không coi là quen biết, cô ấy thấy con một mình đứng trong tuyết chờ mẹ, tốt bụng gọi con lên xe cô ấy ngồi một lúc, giúp người khuyết tật mà thôi!" Cảnh Tịnh Tề tự giễu. Gương mặt xinh đẹp đầy sức sống của Cố Ninh Nhi lại hiện lên trước mắt anh, anh nhẹ nhàng lắc đầu, không cho phép mình nghĩ tiếp. Cảnh Tịnh Tề, cô ấy và mi không phải người một đường. Tịnh Tề yên lặng nhắc nhở chính mình.
Ánh mắt bà Cảnh trở nên ảm đạm, tính cách của Tịnh Tề luôn vui tươi, trái lại khiến cho người làm mẹ như bà càng thêm đau lòng, nếu chân của con còn nguyên vẹn, nó sẽ là một thanh niên xuất sắc như thế nào, sẽ không bị đại học từ chối, không cần vì tìm việc mà bôn ba khắp nơi, hơn nữa chắc chắn sẽ có một cô bạn gái xinh xắn đáng yêu như Cố tiểu thư kia…
“Đúng rồi con, phỏng vấn thế nào?" Bà Cảnh che giấu chua xót trong lòng hỏi, bà biết Tịnh Tề sợ nhất là bà vì chân của anh mà đau lòng.
“Lúc con đi vào, tổng giám đốc có vẻ bất ngờ, chắc không nghĩ tới sẽ có người khuyết tật nhận lời mời phỏng vấn, nhưng vẫn triệu tập mấy phó tổng cùng phỏng vấn con. Hỏi qua một ít sơ yếu lý lịch, bảo con trở về chờ hồi âm, nhưng không đả động gì đến chuyện công ty của họ, chắc không có hy vọng rồi." Cặp mắt sáng sủa của Tịnh Tề lộ ra thần thái thất vọng.
“À…"
“Không sao, con cứ tìm dần dần, kiểu gì cũng sẽ có người tiếp nhận con mà. Hơn nữa con làm công việc cộng tác viên thiết kế trang web cũng có chút thu nhập, mẹ đừng lo lắng." Hít một hơi thật sâu, Cảnh Tịnh Tề lạc quan nói.
“Con ngoan, công việc cứ từ từ mà tìm, không cần sốt ruột, mẹ còn chưa già, vẫn làm được nhiều năm nữa mà." Bà Cảnh cầm tay con nói.
“Con biết mẹ còn rất trẻ, nhưng dù sao con cũng phải tìm công việc của mình đúng không? Mẹ yên tâm đi, tuy con thiếu một chân, nhưng vẫn có thể phụng dưỡng cho mẹ." Cảnh Tịnh Tề cười xòa.
“Chỉ cần con đừng xảy ra chuyện gì là được, mẹ biết chân con…" Bà Cảnh thở dài một hơi rất khẽ, nhỏ giọng nói.
“Mẹ! Mẹ lại tiếp tục rồi đó! Dài dòng!" Tịnh Tề giả bộ tức giận, nghiêm mặt.
“Rồi rồi, mẹ không dài dòng nữa, mẹ gói sủi cảo cho con nhé, nhớ phải xoa bóp chân một chút, hôm nay vừa ẩm vừa lạnh." Bà Cảnh nói xong liền đứng dậy vào bếp.
Cảnh Tịnh Tề đặt túi nước ấm lên trên phần đùi phải còn sót lại, một phần vì thời tiết, một phần vì hôm nay mệt nhọc quá mức, phần chân cụt đau nhức không chịu nổi, vừa rồi anh nín nhịn không nói, chính là không muốn để mẹ mình lo lắng. Mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới, khuyết điểm duy nhất là có phần dài dòng, nếu để bà biết chân anh lại bị đau, chắc chắn sẽ hạn chế anh đi ra ngoài.
Nhớ lại buổi phỏng vấn hôm nay, Tịnh Tề có phần ủ rũ, nhìn vẻ mặt của Tiêu tổng là biết anh ta sẽ không tuyển mình. Đây là lần thất bại thứ bao nhiêu, Tịnh Tề đã không còn nhớ rõ. Bằng cấp đại học trở lên, thành thạo tự động hóa phần mềm, có khả năng viết lách, yêu cầu đăng trên thông báo tuyển dụng anh đều phù hợp, nhưng toàn vì cái chân này mà bị từ chối, cho dù anh có lạc quan hơn nữa, trong lòng cũng không dễ chịu. Anh biết dựa vào văn bằng kỹ thuật mạng qua cuộc sát hạch tự học của mình, muốn tìm công việc chuyên ngành tương xứng sẽ rất khó, cho nên mới nghĩ lùi mà xin làm nhân viên văn phòng, ai ngờ vẫn vấp phải trắc trở khắp nơi.
“Nếu thật sự không được, đành trở về nhà máy làm công nhân!" Tịnh Tề giận dỗi nằm xuống giường, ngay sau đó nhếch môi nở nụ cười, “Thật không có tiền đồ!" Anh nói xấu chính mình.
“Ủa, hồ sơ của mình đâu rồi?" Vừa nằm xuống, Tịnh Tề đột nhiên nhớ ra, hình như sau khi về nhà đã không thấy tập hồ sơ đâu cả.
Tìm hết trong phòng nhỏ, ngay cả bóng dáng hồ sơ cũng không thấy, Tịnh Tề có phần sốt ruột, bằng tốt nghiệp và chứng minh thư của anh đều ở trong đó.
“Mẹ ơi, mẹ có thấy tập hồ sơ của con đâu không?" Tịnh Tề một chân nhảy đến cửa phòng bếp hỏi.
“Không thấy, hình như từ lúc lên xe buýt đã không thấy con cầm rồi." Bà Cảnh đáp.
Cảnh Tịnh Tề nhớ lại một chút, lẩm bẩm: “Nguy rồi, hình như để trên xe cô ấy."
Bà Cảnh cũng lo lắng, bằng tốt nghiệp không thể cấp lại, con trai vì muốn lấy cái văn bằng đó, mặc trời gió mưa cũng phải lê cái chân đau đến lớp học buổi tối nghe giảng, về nhà cũng học đến nửa đêm. “Để trên xe Cố tiểu thư à? Vậy làm sao bây giờ!"
“Cô ấy có cho con danh thiếp, để con tìm xem." Cảnh Tịnh Tề quay người nhảy về phòng, rốt cuộc tìm thấy danh thiếp của Ninh Nhi trong túi áo âu phục.
Tịnh Tề cầm danh thiếp, bấm xuống di động một dãy số, lúc sắp ấn nút gọi, anh lại do dự. Anh không xác định rốt cuộc hồ sơ để trên xe Ninh Nhi hay vẫn còn ở công ty Thụy Minh, nhỡ may quên ở Thụy Minh, liệu Cố tiểu thư có cho rằng mình cố tình tiếp cận cô ấy không?
Cảnh Tịnh Tề cầm di động ngẩn ngơ. Không biết vì sao, anh đặc biệt để ý cái nhìn của Cố Ninh Nhi với mình. Tuy về sau không có nhiều khả năng gặp lại, anh vẫn không hy vọng phá hỏng ấn tượng trong lòng cô. Có lẽ người đàn ông nào cũng hy vọng lưu lại ấn tượng tốt trong lòng một cô gái xinh đẹp đi! Tịnh Tề nghĩ, bất giác đã thất thần xa tít mù tắp.
“Tịnh Tề, con gọi được Cố tiểu thư chưa?" Bà Cảnh gọi từ phòng bếp.
“Vâng, con đang gọi đây…" Tịnh Tề đáp, trong lòng luốn cuống, ấn nút kết nối.
“Không cần, không cần." Bà Cảnh vội vàng nói, sau đó cầm bàn tay gầy gò của con trai, đau lòng nói: “Trời lạnh như thế mà không nhớ mang găng."
“Con không lạnh mà." Cảnh Tịnh Tề cười.
Bà Cảnh nhẹ nhàng xoa bóp tay Tịnh Tề, nhẹ giọng nói: “Lần sau không được như thế, chân đã không tốt rồi, tay mà lại buốt nữa thì…"
“Được rồi, còn biết mà, mẹ đừng nói nữa, thật là dài dòng." Tịnh Tề cười ngắt lời mẹ.
“Ôi, đúng là con lớn không nghe mẹ, mẹ còn chưa nói gì đã chê mẹ dài dòng rồi." Bà Cảnh cố tỏ ra nghiêm nghị.
Cảnh Tịnh Tề cười, lộ ra hàm răng đều đặn, “Con biết mẹ muốn hỏi Cố tiểu thư vừa rồi là ai, phải không ạ?"
Bà Cảnh nhoẻn cười, “Thằng nhóc này, coi như còn thông minh, còn không chịu nói thật?"
Hai mẹ con đang nói chuyện vui vẻ thì xe chạy đến, cả đoàn người đi lên, mẹ con Tịnh Tề bị đẩy xuống cuối cùng. Khó khăn lắm bà Cảnh mới lên xe được, đứng ở cửa xe đón lấy chiếc nạng Tịnh Tề đưa. Hai tay Tịnh Tề vịn vào cửa, bà Cảnh luồn hai tay xuống dưới nách anh, hai mẹ con cùng dùng sức, Tịnh Tề mới nhảy lên được bậc thang cao. Lái xe đóng cửa lại, giọng sang sảng nói: “Ai nhường một chỗ cho người khuyết tật đi cái!"
Lập tức có người đứng lên nhường chỗ, Tịnh Tề mặt đỏ bừng, thoái thác mấy câu, người trung niên nhường chỗ kia bèn thẳng thắn vỗ vai Tịnh Tề, chen ra phía sau chuẩn bị xuống xe. Tịnh Tề dở khóc dở cười với chỗ ngồi từ trên trời rơi xuống này: “Mẹ, mẹ ngồi đi."
“Mẹ không mệt, con ngồi đi, chân con không tốt…" Bà Cảnh còn chưa nói xong, thấy vẻ mặt không vui của con trai, đành phải ngồi xuống.
Hai tay Cảnh Tịnh Tề bám trên tay vịn của xe, mắt nhìn ra cửa sổ. Anh biết tất cả mọi người trên xe đều đang nhìn mình, tuy anh đã không còn để ý đến ánh mắt người đời từ lâu, nhưng trong không gian khép kín này, từng ánh mắt hiếu kỳ và thương cảm không chút che đậy vẫn khiến anh cảm thấy không thoải mái.
Tịnh Tề và mẹ xuống xe ở bến cuối. Đây là vùng ven thành phố, bên đường có mấy tòa nhà tập thể kiểu cũ, nhà Tịnh Tề ở đây.
Tốc độ lên lầu của Cảnh Tịnh Tề rất nhanh, anh cầm ngang nạng, một tay vịn lan can, chân trái nhẹ nhàng nhảy lên, động tác nhanh nhẹn tự nhiên như trẻ con chơi trò chơi. Bà Cảnh đi phía sau lại cúi đầu khó chịu, tuy tai nạn đáng sợ kia đã trôi qua bảy năm, bà vẫn chưa thể nguôi ngoai, mỗi lần nhìn thấy con chỉ có thể nhảy để đi đường, bà đều hận không thể để chính mình thay thế con tiếp nhận sự bất tiện và đau đớn của thân thể không trọng vẹn.
“Mẹ, con lên trước mở cửa nhé!" Cảnh Tịnh Tề quay đầu nói, tăng tốc nhảy lên lầu.
“Ừ… Được rồi… Chậm một chút, cẩn thận ngã…" Bà Cảnh dặn dò.
Bà Cảnh theo Tịnh Tề vào nhà, thấy đứa con hiếm khi yên tĩnh lại đang nằm xoài trên giường, biết rằng con trai đã mệt muốn chết rồi. Đau lòng thở dài, bà vào phòng bếp rót một cái túi ấm, đến trước giường, yên lặng đặt lên phần chân cụt đùi phải của con.
Tịnh Tề ngồi bật dậy, nhận túi ấm tự mình chườm nóng, ngại ngùng cười nói: “Mẹ, con không mệt, mẹ đừng lo."
Bà Cảnh đưa tay xoa mái tóc ngắn của con, cố hết sức che giấu sự quan tâm trong lòng, giả bộ vu vơ hỏi: “Tịnh Tề à, con quen Cố tiểu thư từ bao giờ thế?"
Cảnh Tịnh Tề phì cười, “Con biết ngay mẹ sẽ phải hỏi, vừa rồi nhịn cả một đường, hẳn là sắp không chịu nổi rồi."
Bà Cảnh cũng cười, thuận thế gõ một cái lên đầu Tịnh Tề, “Thằng nhóc xấu xa này, còn dám trêu chọc cả mẹ mình nữa."
Tịnh Tề cười trốn vào góc giường, giơ túi ấm lên che đầu, liên mồm xin tha.
“Còn không nói?" Bà Cảnh truy hỏi.
“Thật ra con và cô ấy căn bản không coi là quen biết, cô ấy thấy con một mình đứng trong tuyết chờ mẹ, tốt bụng gọi con lên xe cô ấy ngồi một lúc, giúp người khuyết tật mà thôi!" Cảnh Tịnh Tề tự giễu. Gương mặt xinh đẹp đầy sức sống của Cố Ninh Nhi lại hiện lên trước mắt anh, anh nhẹ nhàng lắc đầu, không cho phép mình nghĩ tiếp. Cảnh Tịnh Tề, cô ấy và mi không phải người một đường. Tịnh Tề yên lặng nhắc nhở chính mình.
Ánh mắt bà Cảnh trở nên ảm đạm, tính cách của Tịnh Tề luôn vui tươi, trái lại khiến cho người làm mẹ như bà càng thêm đau lòng, nếu chân của con còn nguyên vẹn, nó sẽ là một thanh niên xuất sắc như thế nào, sẽ không bị đại học từ chối, không cần vì tìm việc mà bôn ba khắp nơi, hơn nữa chắc chắn sẽ có một cô bạn gái xinh xắn đáng yêu như Cố tiểu thư kia…
“Đúng rồi con, phỏng vấn thế nào?" Bà Cảnh che giấu chua xót trong lòng hỏi, bà biết Tịnh Tề sợ nhất là bà vì chân của anh mà đau lòng.
“Lúc con đi vào, tổng giám đốc có vẻ bất ngờ, chắc không nghĩ tới sẽ có người khuyết tật nhận lời mời phỏng vấn, nhưng vẫn triệu tập mấy phó tổng cùng phỏng vấn con. Hỏi qua một ít sơ yếu lý lịch, bảo con trở về chờ hồi âm, nhưng không đả động gì đến chuyện công ty của họ, chắc không có hy vọng rồi." Cặp mắt sáng sủa của Tịnh Tề lộ ra thần thái thất vọng.
“À…"
“Không sao, con cứ tìm dần dần, kiểu gì cũng sẽ có người tiếp nhận con mà. Hơn nữa con làm công việc cộng tác viên thiết kế trang web cũng có chút thu nhập, mẹ đừng lo lắng." Hít một hơi thật sâu, Cảnh Tịnh Tề lạc quan nói.
“Con ngoan, công việc cứ từ từ mà tìm, không cần sốt ruột, mẹ còn chưa già, vẫn làm được nhiều năm nữa mà." Bà Cảnh cầm tay con nói.
“Con biết mẹ còn rất trẻ, nhưng dù sao con cũng phải tìm công việc của mình đúng không? Mẹ yên tâm đi, tuy con thiếu một chân, nhưng vẫn có thể phụng dưỡng cho mẹ." Cảnh Tịnh Tề cười xòa.
“Chỉ cần con đừng xảy ra chuyện gì là được, mẹ biết chân con…" Bà Cảnh thở dài một hơi rất khẽ, nhỏ giọng nói.
“Mẹ! Mẹ lại tiếp tục rồi đó! Dài dòng!" Tịnh Tề giả bộ tức giận, nghiêm mặt.
“Rồi rồi, mẹ không dài dòng nữa, mẹ gói sủi cảo cho con nhé, nhớ phải xoa bóp chân một chút, hôm nay vừa ẩm vừa lạnh." Bà Cảnh nói xong liền đứng dậy vào bếp.
Cảnh Tịnh Tề đặt túi nước ấm lên trên phần đùi phải còn sót lại, một phần vì thời tiết, một phần vì hôm nay mệt nhọc quá mức, phần chân cụt đau nhức không chịu nổi, vừa rồi anh nín nhịn không nói, chính là không muốn để mẹ mình lo lắng. Mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới, khuyết điểm duy nhất là có phần dài dòng, nếu để bà biết chân anh lại bị đau, chắc chắn sẽ hạn chế anh đi ra ngoài.
Nhớ lại buổi phỏng vấn hôm nay, Tịnh Tề có phần ủ rũ, nhìn vẻ mặt của Tiêu tổng là biết anh ta sẽ không tuyển mình. Đây là lần thất bại thứ bao nhiêu, Tịnh Tề đã không còn nhớ rõ. Bằng cấp đại học trở lên, thành thạo tự động hóa phần mềm, có khả năng viết lách, yêu cầu đăng trên thông báo tuyển dụng anh đều phù hợp, nhưng toàn vì cái chân này mà bị từ chối, cho dù anh có lạc quan hơn nữa, trong lòng cũng không dễ chịu. Anh biết dựa vào văn bằng kỹ thuật mạng qua cuộc sát hạch tự học của mình, muốn tìm công việc chuyên ngành tương xứng sẽ rất khó, cho nên mới nghĩ lùi mà xin làm nhân viên văn phòng, ai ngờ vẫn vấp phải trắc trở khắp nơi.
“Nếu thật sự không được, đành trở về nhà máy làm công nhân!" Tịnh Tề giận dỗi nằm xuống giường, ngay sau đó nhếch môi nở nụ cười, “Thật không có tiền đồ!" Anh nói xấu chính mình.
“Ủa, hồ sơ của mình đâu rồi?" Vừa nằm xuống, Tịnh Tề đột nhiên nhớ ra, hình như sau khi về nhà đã không thấy tập hồ sơ đâu cả.
Tìm hết trong phòng nhỏ, ngay cả bóng dáng hồ sơ cũng không thấy, Tịnh Tề có phần sốt ruột, bằng tốt nghiệp và chứng minh thư của anh đều ở trong đó.
“Mẹ ơi, mẹ có thấy tập hồ sơ của con đâu không?" Tịnh Tề một chân nhảy đến cửa phòng bếp hỏi.
“Không thấy, hình như từ lúc lên xe buýt đã không thấy con cầm rồi." Bà Cảnh đáp.
Cảnh Tịnh Tề nhớ lại một chút, lẩm bẩm: “Nguy rồi, hình như để trên xe cô ấy."
Bà Cảnh cũng lo lắng, bằng tốt nghiệp không thể cấp lại, con trai vì muốn lấy cái văn bằng đó, mặc trời gió mưa cũng phải lê cái chân đau đến lớp học buổi tối nghe giảng, về nhà cũng học đến nửa đêm. “Để trên xe Cố tiểu thư à? Vậy làm sao bây giờ!"
“Cô ấy có cho con danh thiếp, để con tìm xem." Cảnh Tịnh Tề quay người nhảy về phòng, rốt cuộc tìm thấy danh thiếp của Ninh Nhi trong túi áo âu phục.
Tịnh Tề cầm danh thiếp, bấm xuống di động một dãy số, lúc sắp ấn nút gọi, anh lại do dự. Anh không xác định rốt cuộc hồ sơ để trên xe Ninh Nhi hay vẫn còn ở công ty Thụy Minh, nhỡ may quên ở Thụy Minh, liệu Cố tiểu thư có cho rằng mình cố tình tiếp cận cô ấy không?
Cảnh Tịnh Tề cầm di động ngẩn ngơ. Không biết vì sao, anh đặc biệt để ý cái nhìn của Cố Ninh Nhi với mình. Tuy về sau không có nhiều khả năng gặp lại, anh vẫn không hy vọng phá hỏng ấn tượng trong lòng cô. Có lẽ người đàn ông nào cũng hy vọng lưu lại ấn tượng tốt trong lòng một cô gái xinh đẹp đi! Tịnh Tề nghĩ, bất giác đã thất thần xa tít mù tắp.
“Tịnh Tề, con gọi được Cố tiểu thư chưa?" Bà Cảnh gọi từ phòng bếp.
“Vâng, con đang gọi đây…" Tịnh Tề đáp, trong lòng luốn cuống, ấn nút kết nối.
Tác giả :
Na Khẩu Trùng