Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh
Chương 74
Editor: Đường Thất Công Tử - Diễn đàn
Cho nên nói có lúc cảm giác của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, Mạnh Nịnh cũng không phải loại người theo ngữ pháp tình yêu Plato(1) đó, lúc ở trường trung học(cấp ba) cô và Hàn Ngộ Chi xác lập quan hệ không lâu, chẳng hạn cũng sẽ thường xuyên dắt tay hôn nhẹ lên mặt, nhưng chưa từng tiến thêm một bước, cho nên anh vẫn cho rằng, nếu như hai người nói yêu thương, tất nhiên sẽ không vừa bắt đầu sẽ phải hôn hoặc vuốt ve.
(1) Plato: Tình yêu lý tưởng thuần khiết (đối lại với nhục dục)/ (thông tục) lý thuyết, không thiết thực, suông
Miệng Thi Vinh cố tình xác định. Bày tỏ với người mình thích như thế nào đây? Cũng không phải là tiếp xúc cơ thể sao? Trong lòng hai người có ý tưởng của mình, ai lại cố tình không nói, dần dà hình thành một loại thói quen.
Đến đây bỏ bớt 2000 chữ.
Đương nhiên, lúc Thi Vinh lật cơ thể cô qua, chân của cô đã mềm nhũn, cũng may khoảng thời gian này cô không xin nghỉ buổi nào, buổi chiều không có lớp, không đi cũng không sao. Vì vậy Thi Vinh đưa cô về nhà, Mạnh Nịnh bất tỉnh, ngủ ở trên giường hai tiếng rưỡi, cho đến khi cô bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Điện thoại di động cũng không biết ném ở chỗ nào, Mạnh Nịnh nhắm hai mắt quơ lung tung, sau đó bắt được nói một tiếng "Alo".
Lại là Đinh Linh. Giọng nói của em ấy khác lúc thường rất nhiều, tràn ngập ý định tạm biệt: "Chị....."
"Đinh Linh sao?" Mạnh Nịnh sững sờ, giữa cô và Đinh Linh chỉ coi như là người xa lạ có quen biết, mặc dù trong cơ thể chảy một nửa huyết thống, nhưng có lẽ cô chưa từng nghĩ muốn làm chị em tốt với Đinh Linh: “Có chuyện gì sao?"
Cho dù Mạnh Nịnh vừa mở miệng hỏi mình có sao không, Đinh Linh cũng không cảm thấy đau lòng, ai bảo cô cho Mạnh Nịnh loại cảm giác này? Đây vốn là lỗi của cô.
"Chị......Bây giờ chị là người thân duy nhất của em." Mẹ chết rồi, cha không cần cô, về phần người anh trai kia...... Đinh Linh không muốn nói cho anh ta, bởi vì đến bây giờ, cô cũng không biết mục đích Trầm Trọng trở lại nhà họ Đinh vì điều gì. Thái độ của anh ta với cô cũng rất lạnh nhạt, không ghét cô cũng không thích cô, nhưng lúc quan trọng lại chặn ngang cô.
"Em...em muốn đi."
"Đi?" Mạnh Nịnh kinh ngạc không thôi. "Đi đâu?"
"Trầm Trọng cho em đi nước ngoài du học, nói như vậy em cũng không cần ở lại đây nữa, cũng không còn người chỉ chỉ trỏ trỏ em." Đinh Linh hít mũi một cái, thật ra hành lí của cô đã thu dọn xong rồi, nhưng trước mấy giờ khi cô lên máy bay, đột nhiên cô cảm thấy trống rỗng trong lòng. Đây là đất nước cô sinh ra, từ nhỏ lớn lên ở đây, nhưng bây giờ cô lại muốn rời xa quê hương, một người con đi xa vạn dặm, cuộc sống phải đến nơi đất khách quê người. "Em muốn ở lại nhưng cha sẽ không tha thứ cho em, cũng không thích em nữa, mà Mộc Nhung Nhung cũng sẽ không bỏ qua cho em...em chỉ có thể trốn."
Mạnh Nịnh lặng im mấy phút mới nói: "...... Vậy cũng rất tốt, đi nhiều hơn một chút, luôn có những chỗ tốt đẹp." Ở lại cũng không có chỗ tốt gì, chi bằng rời khỏi, chuyển sang nơi khác bắt đầu lại lần nữa, quên hết những việc đời mục nát này.
"Sau khi em ra nước ngoài vẫn có thể liên lạc với chị chứ?" Đinh Linh hơi thấp thỏm lại hơi do dự hỏi, nghe được giọng cô rất hồi hộp, chỉ sợ Mạnh Nịnh sẽ từ chối cô.
Trên thực tế Mạnh Nịnh xác thực định từ chối: "Không cần, giữa chúng ta cũng không thích hợp liên lạc, em sống cho tốt là được rồi."
Đinh Linh cũng nghĩ tới Mạnh Nịnh sẽ không đồng ý với mình. Nhưng có thể trách ai đây? Chẳng lẽ đây không phải là lỗi của cô sao? Thoáng nghĩ đổi lại vị trí, nếu như cô là Mạnh Nịnh, cô cũng sẽ không muốn một đứa em gái lòng dạ khó lường tính toán hẹp hòi.
"Chị, chuyện trước em làm sai rồi, sau này em cũng không đến làm phiền cuộc sống của chị và anh rể nữa, chị.... Chào chị, hẹn gặp lại." Nói xong, cô cũng không đợi Mạnh Nịnh đáp lời lập tức tắt điện thoại, sau đó người vùi ở góc tường, ôm lấy đầu khóc hu hu lên.
Lúc cô đang không kiềm chế được khóc lên, đột nhiên điện thoại di động vang lên. Đinh Linh vừa mở đôi mắt đẫm lệ vừa nhìn, lại là tin nhắn Mạnh Nịnh gửi đến, chỉ có bốn chữ: Chúc em may mắn.
Sau đó Đinh Linh lập tức cười lên.
Cho dù cuối cùng Trầm Trọng muốn làm gì nhà họ Đinh cũng không liên quan đến cô, so với người cha đã vứt bỏ cô mà đi, ngược lại Trầm Trọng lại đối xử tốt với cô hơn. Đinh Linh không muốn cảm hóa chuyện mưu mô ngầm, cô cũng đồng ý tin tưởng Trầm Trọng chỉ muốn cô đi mà thôi. Mà thật sự thì cô cũng phải đến một nơi khác bắt đầu lại từ đầu, cho dù xét đến mặt nào, ra nước ngoài là một lựa chọn rất tốt. Trầm Trọng không chỉ tìm xong trường học cho cô mà còn chuyện ăn, mặc, ở, đi lại cũng thay cô chuẩn bị thật tốt rồi. Đinh Linh không muốn dùng tiền của Trầm Trọng, cô có tay có chân mà. Tiếng anh cũng rất tốt, tin bản thân có thể sống bằng sức mình.
Chờ sau này cô trở lại, nhất định sẽ không phải một Đinh Linh tồi tệ như bây giờ.
Mộc Nhung Nhung... Nhớ đã từng là "Bạn tốt", Đinh Linh cắn môi, ai cô cũng có thể tha thứ, chỉ riêng Mộc Nhung Nhung là không thể. Cô chờ, chờ một ngày cô ta rơi từ thiên đường xuống đáy địa ngục! Cho đến bây giờ, nhất định cô sẽ nhớ và trả lại tất cả sự sỉ nhục của ngày hôm nay.
Sau khi tắt cuộc điện thoại của Đinh Linh, Mạnh Nịnh tiện tay đặt lại điện thoại di động lên đầu giường, nhưng nghĩ, lại muốn đứng lên gửi cho Đinh Linh một tin nhắn. Cuối cùng thì cô cũng không phải loại người có tâm địa sắt đá, nếu như nói Đinh Linh phạm sai lầm, cho đến bây giờ chuyện như vậy cô ta đã chịu khổ đủ nhiều rồi, chỉ hi vọng cô ta có thể sống thật tốt thôi. Bị Đinh Linh gọi giữa chừng, Mạnh Nịnh rất buồn ngủ, cô lại nằm trên giường một lát, nhìn TV nửa giờ, đứng dậy cho chó ăn.
"Bánh Ú"(tên con chó-.-) đang nằm trong ổ chó, thấy Mạnh Nịnh xuất hiện, lập tức lè lưỡi cười híp mắt chào đón, Samo(loại chó Samoyed)(2) được xưng là nụ cười thiên thần, vừa nhìn thấy nụ cười của Bánh Ú, cả người Mạnh Nịnh mệt mỏi cũng tan biến. Tiếc rằng vì Thi Vinh quá nhạy cảm, anh cũng không được phép gần gũi quá nhiều với Bánh Ú, bình thường phần lớn là việc của Quả Quả, nhưng ngoài dự đoán của mọi người là Bánh Ú thích Mạnh Nịnh nhất, vừa nhìn thấy cô thì lập tức vội vàng mà không ngừng cọ lên người cô.
(2) Samoyed là một giống chó săn có nguồn gốc từ vùng Siberia, đây là giống chó có bộ lông trắng tinh như tuyết cùng tính cách mang nhiều đặc điểm của chó sói là những đặc trưng nổi bật của giống chó này. Samoyed có nghĩa là giống chó có khả năng tự tìm ra thức ăn. Samoyed từng là chó kéo xe trượt tuyết trước khi trở thành bạn dành cho giới thượng lưu và hợp thời trang như ngày nay, nó cũng từng được những người thợ săn và đánh cá nuôi. Trang nhã và lanh lợi, giống chó này ngày nay trở nên một trong những giống chó mốt nhất của những người yêu chó và được gọi là Nàng Bạch tuyết của rừng Taiga.
Trước tiên sờ sờ đầu con chó, sau đó đổ đầy thức ăn chó cho nó, vật cưng uống nước là dịp ban ngày, dạ dày Bánh Ú không tốt lắm, ăn thịt tươi một lần thì đau bụng ngay, cho nên vẫn ăn thức ăn cho chó. Mạnh Nịnh ngồi xổm trên mặt đất chống cằm nhìn Bánh Ú một lúc lâu, mới vừa cười vừa xoa bóp chân trước cho nó, vuốt ve sợi lông trắng tuyết mềm nhẵn. Tính tình Bánh Ú rất tốt, trừ hoạt bát ra thì dường như không có một chút khuyết điểm nào, lại gần gũi người quen, cho dù lúc ăn bê tô cơm của nó đi thì nó cũng không giận, ngược lại sẽ nhào lên liếm mặt người chủ, cho đến khi người chủ đầu hàng.
Nếu Thi vinh cũng nghe lời như Bánh Ú thì tốt - Mạnh Nịnh nghĩ. Ngay sau đó cô nghĩ đến dáng vẻ Thi vinh ngồi xổm trên mặt đất lè lưỡi giải nhiệt, không nhịn được cười.
Thời gian cách bữa tối là 4 tiếng, Mạnh Nịnh suy nghĩ một chút, đứng dậy đổi quần áo ngủ, mặc quần áo mềm mại thoải mái ở nhà. Lúc đi bộ cô không dám bước nhanh, bởi vì bên trong bắp đùi vẫn còn đau âm ỉ, lúc đi hơi mất tự nhiên. Cũng may đang trong nhà, không ai thấy. Trong tủ lạnh vẫn còn mặt lạ vừa mới mua hôm qua, trong lại còn thịt – nhân bánh, hơn nữa thời gian cũng rất dư dả, cho nên Mạnh Nịnh quyết định làm sủi cảo(3).
(3) Sủi cảo (bắt nguồn từ tiếng Quảng Đông “水餃", âm Hán Việt: thuỷ giáo), còn gọi là bánh chẻo (“chẻo" bắt nguồn từ tiếng phổ thông Trung Quốc “餃", âm Hán Việt: giáo) là một loại bánh hấp của Trung Quốc được ăn phổ biến ở Đông Á. Đây là một trong những món ăn chính trong dịp Tết nguyên đán cũng như là món ăn quanh năm tại các tỉnh phía Bắc. Mặc dù được coi là một phần của ẩm thực Trung Hoa, sủi cảo còn phổ biến ở nhiều khu vực khác của Châu Á và các nước phương Tây. Sủi cảo thường bao gồm thịt nghiền hoặc rau chất đầy và cuốn trong một mảnh bột mỏng, sau đó được ép chặt lại bằng cách nhấn mạnh các góc bánh vào nhau hoặc xếp thành nếp.
Chuẩn bị dụng cụ xong, lại mở TV lên, Mạnh Nịnh ngồi bên cạnh bàn, sau khi cơm nước xong Bánh Ú cũng chạy tới, nằm nghỉ ngơi ở cô bên chân, mặt mong ngóng mà nhìn sủi cảo nhân thịt ở trong nồi. Mạnh Nịnh đành chịu, cô không phải không nỡ cho nó ăn, thật sự là dạ dày “người này" rất yếu ớt, trước những cơn đau khử trùng, cô thật là không dám cho ăn. Áp lực chỉ vào đôi mắt vô tội của nó, Mạnh Nịnh lặng lẽ gói sủi cảo, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn TV, cô không thường xuyên xem tiết mục biểu diễn nghệ thuật này, cũng rất khó thấy nụ cười của bọn họ, cảm giác tách rời với xã hội bên ngoài.
Lúc cô đang làm xong sủi cảo được một nửa, Quả Quả tan học về nhà. Bởi vì Bánh Ú chạy vội trước một bước tới cạnh cửa chờ đợi, còn ngậm dép cất kỹ, cho nên cô mới biết.
Cho nên nói có lúc cảm giác của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, Mạnh Nịnh cũng không phải loại người theo ngữ pháp tình yêu Plato(1) đó, lúc ở trường trung học(cấp ba) cô và Hàn Ngộ Chi xác lập quan hệ không lâu, chẳng hạn cũng sẽ thường xuyên dắt tay hôn nhẹ lên mặt, nhưng chưa từng tiến thêm một bước, cho nên anh vẫn cho rằng, nếu như hai người nói yêu thương, tất nhiên sẽ không vừa bắt đầu sẽ phải hôn hoặc vuốt ve.
(1) Plato: Tình yêu lý tưởng thuần khiết (đối lại với nhục dục)/ (thông tục) lý thuyết, không thiết thực, suông
Miệng Thi Vinh cố tình xác định. Bày tỏ với người mình thích như thế nào đây? Cũng không phải là tiếp xúc cơ thể sao? Trong lòng hai người có ý tưởng của mình, ai lại cố tình không nói, dần dà hình thành một loại thói quen.
Đến đây bỏ bớt 2000 chữ.
Đương nhiên, lúc Thi Vinh lật cơ thể cô qua, chân của cô đã mềm nhũn, cũng may khoảng thời gian này cô không xin nghỉ buổi nào, buổi chiều không có lớp, không đi cũng không sao. Vì vậy Thi Vinh đưa cô về nhà, Mạnh Nịnh bất tỉnh, ngủ ở trên giường hai tiếng rưỡi, cho đến khi cô bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Điện thoại di động cũng không biết ném ở chỗ nào, Mạnh Nịnh nhắm hai mắt quơ lung tung, sau đó bắt được nói một tiếng "Alo".
Lại là Đinh Linh. Giọng nói của em ấy khác lúc thường rất nhiều, tràn ngập ý định tạm biệt: "Chị....."
"Đinh Linh sao?" Mạnh Nịnh sững sờ, giữa cô và Đinh Linh chỉ coi như là người xa lạ có quen biết, mặc dù trong cơ thể chảy một nửa huyết thống, nhưng có lẽ cô chưa từng nghĩ muốn làm chị em tốt với Đinh Linh: “Có chuyện gì sao?"
Cho dù Mạnh Nịnh vừa mở miệng hỏi mình có sao không, Đinh Linh cũng không cảm thấy đau lòng, ai bảo cô cho Mạnh Nịnh loại cảm giác này? Đây vốn là lỗi của cô.
"Chị......Bây giờ chị là người thân duy nhất của em." Mẹ chết rồi, cha không cần cô, về phần người anh trai kia...... Đinh Linh không muốn nói cho anh ta, bởi vì đến bây giờ, cô cũng không biết mục đích Trầm Trọng trở lại nhà họ Đinh vì điều gì. Thái độ của anh ta với cô cũng rất lạnh nhạt, không ghét cô cũng không thích cô, nhưng lúc quan trọng lại chặn ngang cô.
"Em...em muốn đi."
"Đi?" Mạnh Nịnh kinh ngạc không thôi. "Đi đâu?"
"Trầm Trọng cho em đi nước ngoài du học, nói như vậy em cũng không cần ở lại đây nữa, cũng không còn người chỉ chỉ trỏ trỏ em." Đinh Linh hít mũi một cái, thật ra hành lí của cô đã thu dọn xong rồi, nhưng trước mấy giờ khi cô lên máy bay, đột nhiên cô cảm thấy trống rỗng trong lòng. Đây là đất nước cô sinh ra, từ nhỏ lớn lên ở đây, nhưng bây giờ cô lại muốn rời xa quê hương, một người con đi xa vạn dặm, cuộc sống phải đến nơi đất khách quê người. "Em muốn ở lại nhưng cha sẽ không tha thứ cho em, cũng không thích em nữa, mà Mộc Nhung Nhung cũng sẽ không bỏ qua cho em...em chỉ có thể trốn."
Mạnh Nịnh lặng im mấy phút mới nói: "...... Vậy cũng rất tốt, đi nhiều hơn một chút, luôn có những chỗ tốt đẹp." Ở lại cũng không có chỗ tốt gì, chi bằng rời khỏi, chuyển sang nơi khác bắt đầu lại lần nữa, quên hết những việc đời mục nát này.
"Sau khi em ra nước ngoài vẫn có thể liên lạc với chị chứ?" Đinh Linh hơi thấp thỏm lại hơi do dự hỏi, nghe được giọng cô rất hồi hộp, chỉ sợ Mạnh Nịnh sẽ từ chối cô.
Trên thực tế Mạnh Nịnh xác thực định từ chối: "Không cần, giữa chúng ta cũng không thích hợp liên lạc, em sống cho tốt là được rồi."
Đinh Linh cũng nghĩ tới Mạnh Nịnh sẽ không đồng ý với mình. Nhưng có thể trách ai đây? Chẳng lẽ đây không phải là lỗi của cô sao? Thoáng nghĩ đổi lại vị trí, nếu như cô là Mạnh Nịnh, cô cũng sẽ không muốn một đứa em gái lòng dạ khó lường tính toán hẹp hòi.
"Chị, chuyện trước em làm sai rồi, sau này em cũng không đến làm phiền cuộc sống của chị và anh rể nữa, chị.... Chào chị, hẹn gặp lại." Nói xong, cô cũng không đợi Mạnh Nịnh đáp lời lập tức tắt điện thoại, sau đó người vùi ở góc tường, ôm lấy đầu khóc hu hu lên.
Lúc cô đang không kiềm chế được khóc lên, đột nhiên điện thoại di động vang lên. Đinh Linh vừa mở đôi mắt đẫm lệ vừa nhìn, lại là tin nhắn Mạnh Nịnh gửi đến, chỉ có bốn chữ: Chúc em may mắn.
Sau đó Đinh Linh lập tức cười lên.
Cho dù cuối cùng Trầm Trọng muốn làm gì nhà họ Đinh cũng không liên quan đến cô, so với người cha đã vứt bỏ cô mà đi, ngược lại Trầm Trọng lại đối xử tốt với cô hơn. Đinh Linh không muốn cảm hóa chuyện mưu mô ngầm, cô cũng đồng ý tin tưởng Trầm Trọng chỉ muốn cô đi mà thôi. Mà thật sự thì cô cũng phải đến một nơi khác bắt đầu lại từ đầu, cho dù xét đến mặt nào, ra nước ngoài là một lựa chọn rất tốt. Trầm Trọng không chỉ tìm xong trường học cho cô mà còn chuyện ăn, mặc, ở, đi lại cũng thay cô chuẩn bị thật tốt rồi. Đinh Linh không muốn dùng tiền của Trầm Trọng, cô có tay có chân mà. Tiếng anh cũng rất tốt, tin bản thân có thể sống bằng sức mình.
Chờ sau này cô trở lại, nhất định sẽ không phải một Đinh Linh tồi tệ như bây giờ.
Mộc Nhung Nhung... Nhớ đã từng là "Bạn tốt", Đinh Linh cắn môi, ai cô cũng có thể tha thứ, chỉ riêng Mộc Nhung Nhung là không thể. Cô chờ, chờ một ngày cô ta rơi từ thiên đường xuống đáy địa ngục! Cho đến bây giờ, nhất định cô sẽ nhớ và trả lại tất cả sự sỉ nhục của ngày hôm nay.
Sau khi tắt cuộc điện thoại của Đinh Linh, Mạnh Nịnh tiện tay đặt lại điện thoại di động lên đầu giường, nhưng nghĩ, lại muốn đứng lên gửi cho Đinh Linh một tin nhắn. Cuối cùng thì cô cũng không phải loại người có tâm địa sắt đá, nếu như nói Đinh Linh phạm sai lầm, cho đến bây giờ chuyện như vậy cô ta đã chịu khổ đủ nhiều rồi, chỉ hi vọng cô ta có thể sống thật tốt thôi. Bị Đinh Linh gọi giữa chừng, Mạnh Nịnh rất buồn ngủ, cô lại nằm trên giường một lát, nhìn TV nửa giờ, đứng dậy cho chó ăn.
"Bánh Ú"(tên con chó-.-) đang nằm trong ổ chó, thấy Mạnh Nịnh xuất hiện, lập tức lè lưỡi cười híp mắt chào đón, Samo(loại chó Samoyed)(2) được xưng là nụ cười thiên thần, vừa nhìn thấy nụ cười của Bánh Ú, cả người Mạnh Nịnh mệt mỏi cũng tan biến. Tiếc rằng vì Thi Vinh quá nhạy cảm, anh cũng không được phép gần gũi quá nhiều với Bánh Ú, bình thường phần lớn là việc của Quả Quả, nhưng ngoài dự đoán của mọi người là Bánh Ú thích Mạnh Nịnh nhất, vừa nhìn thấy cô thì lập tức vội vàng mà không ngừng cọ lên người cô.
(2) Samoyed là một giống chó săn có nguồn gốc từ vùng Siberia, đây là giống chó có bộ lông trắng tinh như tuyết cùng tính cách mang nhiều đặc điểm của chó sói là những đặc trưng nổi bật của giống chó này. Samoyed có nghĩa là giống chó có khả năng tự tìm ra thức ăn. Samoyed từng là chó kéo xe trượt tuyết trước khi trở thành bạn dành cho giới thượng lưu và hợp thời trang như ngày nay, nó cũng từng được những người thợ săn và đánh cá nuôi. Trang nhã và lanh lợi, giống chó này ngày nay trở nên một trong những giống chó mốt nhất của những người yêu chó và được gọi là Nàng Bạch tuyết của rừng Taiga.
Trước tiên sờ sờ đầu con chó, sau đó đổ đầy thức ăn chó cho nó, vật cưng uống nước là dịp ban ngày, dạ dày Bánh Ú không tốt lắm, ăn thịt tươi một lần thì đau bụng ngay, cho nên vẫn ăn thức ăn cho chó. Mạnh Nịnh ngồi xổm trên mặt đất chống cằm nhìn Bánh Ú một lúc lâu, mới vừa cười vừa xoa bóp chân trước cho nó, vuốt ve sợi lông trắng tuyết mềm nhẵn. Tính tình Bánh Ú rất tốt, trừ hoạt bát ra thì dường như không có một chút khuyết điểm nào, lại gần gũi người quen, cho dù lúc ăn bê tô cơm của nó đi thì nó cũng không giận, ngược lại sẽ nhào lên liếm mặt người chủ, cho đến khi người chủ đầu hàng.
Nếu Thi vinh cũng nghe lời như Bánh Ú thì tốt - Mạnh Nịnh nghĩ. Ngay sau đó cô nghĩ đến dáng vẻ Thi vinh ngồi xổm trên mặt đất lè lưỡi giải nhiệt, không nhịn được cười.
Thời gian cách bữa tối là 4 tiếng, Mạnh Nịnh suy nghĩ một chút, đứng dậy đổi quần áo ngủ, mặc quần áo mềm mại thoải mái ở nhà. Lúc đi bộ cô không dám bước nhanh, bởi vì bên trong bắp đùi vẫn còn đau âm ỉ, lúc đi hơi mất tự nhiên. Cũng may đang trong nhà, không ai thấy. Trong tủ lạnh vẫn còn mặt lạ vừa mới mua hôm qua, trong lại còn thịt – nhân bánh, hơn nữa thời gian cũng rất dư dả, cho nên Mạnh Nịnh quyết định làm sủi cảo(3).
(3) Sủi cảo (bắt nguồn từ tiếng Quảng Đông “水餃", âm Hán Việt: thuỷ giáo), còn gọi là bánh chẻo (“chẻo" bắt nguồn từ tiếng phổ thông Trung Quốc “餃", âm Hán Việt: giáo) là một loại bánh hấp của Trung Quốc được ăn phổ biến ở Đông Á. Đây là một trong những món ăn chính trong dịp Tết nguyên đán cũng như là món ăn quanh năm tại các tỉnh phía Bắc. Mặc dù được coi là một phần của ẩm thực Trung Hoa, sủi cảo còn phổ biến ở nhiều khu vực khác của Châu Á và các nước phương Tây. Sủi cảo thường bao gồm thịt nghiền hoặc rau chất đầy và cuốn trong một mảnh bột mỏng, sau đó được ép chặt lại bằng cách nhấn mạnh các góc bánh vào nhau hoặc xếp thành nếp.
Chuẩn bị dụng cụ xong, lại mở TV lên, Mạnh Nịnh ngồi bên cạnh bàn, sau khi cơm nước xong Bánh Ú cũng chạy tới, nằm nghỉ ngơi ở cô bên chân, mặt mong ngóng mà nhìn sủi cảo nhân thịt ở trong nồi. Mạnh Nịnh đành chịu, cô không phải không nỡ cho nó ăn, thật sự là dạ dày “người này" rất yếu ớt, trước những cơn đau khử trùng, cô thật là không dám cho ăn. Áp lực chỉ vào đôi mắt vô tội của nó, Mạnh Nịnh lặng lẽ gói sủi cảo, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn TV, cô không thường xuyên xem tiết mục biểu diễn nghệ thuật này, cũng rất khó thấy nụ cười của bọn họ, cảm giác tách rời với xã hội bên ngoài.
Lúc cô đang làm xong sủi cảo được một nửa, Quả Quả tan học về nhà. Bởi vì Bánh Ú chạy vội trước một bước tới cạnh cửa chờ đợi, còn ngậm dép cất kỹ, cho nên cô mới biết.
Tác giả :
Ai Lam