Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh
Chương 72
Editor: Đường Thất Công Tử
Ngoài dự kiến của Mạnh Nịnh, Thi Vinh lại lựa chọn ẩn danh quyên tiền. Nhưng nghĩ lại thì cô cũng hiểu, đây nhất định là ẩn danh, không ẩn danh, Hàn Ngộ Chi chắc chắn sẽ biết. Thi Vinh muốn cam đoan Hàn Ngộ Chi không chạy được đây mà, người đàn ông này, lúc nào cũng tính toán thiệt hơn, người nào cũng không sánh bằng anh.
Thế nhưng một số tiền lớn kia, đối với những đứa trẻ vùng núi mà nói, có thể trợ giúp được bao nhiêu, song Mạnh Nịnh có thể tưởng tượng được. Cho nên cô hoàn toàn xem như không biết Thi Vinh nhỏ mọn, theo dõi cô không nói, nếu như đến cả việc này cũng không cho phép, e rằng cô phải tức giận.
Bởi vì Thi Vinh này khó có được sự rộng rãi và chịu đựng, dẫn đến có một khoảng thời gian rất dài Mạnh Nịnh đều đòi lấy tùy tiện với anh, ngàn theo trăm thuận, ngoan không thể ngoan hơn nữa. Điều này còn thay đổi Thi Vinh dậy lên lòng tự trọng ít đến đáng thương, cho nên đầu tư vốn đến trường tiểu học khá xa, nơi vun đắp hi vọng, vì đó là để Mạnh Nịnh có thể nhoẻn miệng cười.
Chuyện Hàn Ngộ Chi thì chẳng qua anh ta là một bọt nước nho nhỏ kích thích giữa cuộc sống của bọn cô, cũng không ai nói cho cha Mạnh phát hiện tung tích Hàn Ngộ Chi. Trong lúc đó Mạnh Nịnh và Thi Vinh vô cùng ăn ý đây mà, Thi Vinh không muốn Hàn Ngộ Chi quay về, cho nên Mạnh Nịnh sẽ không nói. Bởi vì nếu như cha biết, nhất định sẽ đi tìm, mà Hàn Ngộ Chi chắc chắn sẽ không quay về. Đến khi đó, có lẽ tất cả mọi chuyện đều bị phơi bày dưới ánh mặt trời.
E rằng tương lai sẽ có một ngày như vậy, nhưng chắc chắn không phải hiện tại. Mạnh Nịnh cảm giác mình sẽ giấu diếm cha cả đời, cô sẽ luôn mang theo điều bí mật này trong phần mộ của mình. Mà bây giờ việc cô phải làm, chính là nên đi thăm hỏi mỗi một phút mỗi một giây.
Nhưng cuộc sống bình thản chẳng được mấy ngày nữa, còn chưa kịp huấn luyện hồi não(1) của Bánh Ú(tên con chó nhà chị-.-) tìm đón bóng, trong trường học vẫn vì chuyện vô căn cứ một học sinh nữ có thai trước khi kết hôn. Ngày thường Mạnh Nịnh chẳng chú ý những thứ "Bát Quái" này, nhưng không có nghĩa là tin tức cô chậm chạp. Giáo viên công tác trong đội, lãnh đạo phê bình nặng nề chuyện này. Có thai trước khi lập gia đình còn phá thai... Đây không phải là Đinh Linh sao?
(1) Hồi não: Phản hồi nhận được từ hình nhân được trực tiếp xử lí bởi não bộ
Từ lúc biết được Đinh Linh mang thai, Mạnh Nịnh cũng biết chuyện này và Mộc Nhung Nhung thoát không khỏi liên quan, cô cũng cảm thấy kỳ lạ rất lâu, một cô gái dịu dàng nhìn qua yếu đuối như vậy, tại sao lòng dạ có thể độc ác như thế? Cô đến gần Đinh Linh, giả vờ làm bạn tốt với em ấy, nhưng vừa ghen tị em ấy, cho nên dụ dỗ Đinh Hoài Chí, sau khi nghi ngờ có con của Đinh Hoài Chí, cô ta lại nhìn Đinh Linh không vừa mắt, cho nên muốn Đinh Linh phải nếm thử đỉnh đau khổ của bản thân... Song con đường này không phải chính cô ta chọn sao? Chắc chắn có người đã từng ép cô ta làm như vậy sao?
Mình không chịu trách nhiệm lựa chọn của mình, ngược lại đổ thù hận lên trên kẻ khác, làm người ta rất tức giận chính là, còn dùng thủ đoạn hèn hạ dơ bẩn như vậy.
Nhìn trong ảnh chụp phát tán bày ra các loại "tư thế" khó coi không che đậy, và lan truyền trong ngoài bốn phía ba tầng trường học, Mạnh Nịnh bỗng có chút tức giận, cô cũng nói không nên lời tại sao mình lại có một luồng tức giận, có lẽ vì năm đó Thi Vinh cũng đã từng dùng một chiêu này uy hiếp cô, cho nên... Cô cảm kích khác nào bản thân chịu ơn?
Nhưng mà so với Thi Vinh, Mộc Nhung Nhung phải bỉ ổi hơn. Chí ít Thi Vinh chỉ uy hiếp trên miệng, cũng sẽ không chính thức làm ra chuyện tổn hại đến danh dự của cô. Nhưng Mộc Nhung Nhung làm như vậy, thì chuyện học hành của Đinh Linh hoàn toàn bị hủy! Trường này còn chỗ nào đối xử nhân nhượng với em ấy nữa?
Dĩ nhiên Đinh Linh sẽ không đến trường học. Mới hai mươi tuổi đầu, nhưng thoạt nhìn em ấy lại già dặn hơn Mạnh Nịnh. Đôi mắt không ánh sáng sưng vù, thậm chí khóe mắt còn có nếp nhăn mờ, vẻ mặt mệt mỏi tuyệt vọng vừa nhìn chính là gặp đả kích lớn. Mà với một người con gái như vậy, Đinh Hoài Chí lại nói thế này: "Tôi không có đứa con gái không biết xấu hổ, bại hoại gia phong(làm hư hại tiếng tăm gia đình) như vậy!"
Về gia phong ư, vậy mà nhà họ Đinh ông cũng có việc này? Mạnh Nịnh rất muốn cười nhạo một lần, nhưng cô nhìn bộ dáng Đinh Linh bị một cái tát quật ngã xuống đất thật sự tội nghiệp, cũng không chống cự, chỉ ôm mặt khóc hu hu, có lẽ cũng thật sự cảm thấy xấu hổ, lại không có sức lực chống lại nữa. Mà Mộc Nhung Nhung... Cô ta đứng ở bên người Đinh Hoài Chí, mặt lộ vẻ ân cần, nhưng vui vẻ trong mắt thật sự quá rõ. Dường như Đinh Linh càng thê thảm thì càng có thể lấy lòng cô ta, nếu như Đinh Hoài Chí có thể đánh chết Đinh Linh, chỉ sợ cô ta sẽ càng vui hơn.
Bụng lớn như vậy... Vậy mà cũng lắc lư theo ra ngoài.
Mạnh Nịnh vẫn đứng nhìn xa xa, không nói gì cả. Đến khi Đinh Linh giống như một cái đầu xe lửa bò dậy từ dưới đất, cũng không biết sức lực ở đâu đến, đẩy Đinh Hoài Chí ngăn ở trước mặt ra, Đinh Hoài Chí bị đẩy lảo đảo một cái, cả người té lăn trên đất, thừa cơ hội này, Đinh Linh xông tới, nhắm ngay mặt Mộc Nhung Nhung mặt mà tát mấy cái thật dữ dội.
Mộc Nhung Nhung nhỏ bé di chuyển đường đi yểu điệu, am hiểu tư tưởng đánh vào mặt, hầu như vũ lực đáng giá là số lẻ. Mà Đinh Linh thích chơi đến cùng, cơ thể mạnh mẽ cứng cáp, Mộc Nhung Nhung đâu phải là đối thủ của cô. Chỉ thấy cô đá Mộc Nhung Nhung một cước ngã xuống đất, nhấc chân đạp trên bụng của cô ta. Mộc Nhung Nhung bị dọa sắc mặt trắng bệch, ngay cả Mạnh Nịnh cũng hô dừng tay theo bản năng.
Ở nơi giờ phút ngàn cân treo sợi tóc này, một cánh tay lớn chợt nắm cổ tay Đinh Linh. Mặt Đinh Linh đầy thù hận ngẩng đầu, thấy là Thẩm Trọng, hận đến cắn răng nghiến lợi: "Buông tôi ra!"
"Đáng giá không?" Thẩm Trọng chỉ hỏi câu này.
Một lúc lâu sau, Đinh Linh nước mắt rơi như mưa.
Đúng vậy, đáng giá không? Coi như nay cô ngây thơ làm cho đứa trẻ trong bụng Mộc nhung Nhung không còn, thì thế nào đây? Cha vẫn trước sau như một còn có thể thích cô chứ, mẹ đã chết cũng sẽ không trở về nữa. Mà mình, nói không chừng còn phải gông xiềng lách cách ngồi tù, rơi vào cái kết quả thê thảm.
Nghĩ đến đây, cô càng thêm đau buồn, giọt nước mắt như nối gót đứt đoạn tự rơi xuống đường.
Mạnh Nịnh thấy, nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, một giây kia cô thật sự bị giật mình. Bất kể Mộc Nhung Nhung quá mức ác độc, Đinh Hoài chí quá mức kém cỏi, đứa trẻ trong bụng không có quyền lợi lựa chọn cha mẹ. Chẳng qua là cô vẫn không nhịn được cảm thấy than thở, nhìn đi, đã từng bức bách người khác lấy được tình yêu, cuối cùng thì vẫn phải rơi vào kết cục như vậy sao? Một chút đều không tốt đẹp, thậm chí tràn đầy đau khổ.
Mộc Nhung Nhung bị dọa sợ, cô bắt đầu chỉ vào đứa trẻ trong bụng đến lúc phân chia tài sản với Thẩm Trọng đâu được, nếu là không sinh được con trai, đến lúc đó cô có thể vét được bao nhiêu? Đinh Hoài Chí cưng chiều cô nữa, chẳng lẽ còn có thể vượt qua con trai Thẩm Trọng của ông ta sao?
Mộc Nhung Nhung cũng không có mấy phần ý định với Đinh Hoài Chí, cô rất muốn tiền của ông ta.
Đinh Linh đứng tại chỗ, trên mặt có dấu bàn tay đỏ tươi, nửa bên mặt đã sưng biến dạng. Nhưng dù vậy, Đinh Hoài Chí vẫn muốn đánh cô cho Mộc Nhung Nhung hả giận, nếu như không phải là Thẩm Trọng ngăn, Đinh Linh nghĩ, có lẽ ngay cả cũng đánh chết tim mình rồi. Hiện tại cái gì cô cũng mất, cô hoàn toàn xong rồi. Trường học đối xử cô chưa xong, sức mạnh dư luận có thể làm cô chết đuối. Mà nhà... Cô đã sớm không còn nhà. Hiện tại ở trên thế giới này, không có bất kỳ người nào sẽ nhớ cô, cũng không có bất kỳ người nào đâu vì cô.
Đột nhiên, Đinh Linh ngồi chồm hổm xuống, gào khóc lên. Cô khóc thật giống như đứa bé, nước mũi nước mắt chặn ngang. Vừa đúng Thẩm Trọng cách gần cô, vì vậy cô ngừng khóc dứt khoát bắt được Thẩm Trọng lau chùi nước mắt nước mũi lên người anh ta, động tác lưu loát làm liền một mạch, làm người ta than thở không dứt.
Thẩm Trọng: "..." Anh đây trêu ai ghẹo ai, chẳng qua là anh nhìn Đinh Linh đáng thương, tùy ý chặn ngang kéo cô mà thôi, phải biết rằng, bình thường giữa bọn họ như nước với lửa.
Có lẽ Đinh Linh khóc đến mức quá chân thật, cho nên dẫn đến rất nhiều người xung quanh vây xem cũng lộ ra vẻ mặt đồng tình. Đúng vậy, một người con gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, bị người chụp loại hình này, còn dán ở trên lan can trường học... Nhìn kiểu mẫu này, nhà cũng là loạn thành một đoàn. Hơn nữa bình thường ở trường học Đinh Linh thuộc về nhân vật quan trọng, đối với bạn bè chân thành, có lẽ vừa buông thả, rất nhiều người cũng chơi đùa đùa được, bởi cô vừa khóc, không ít người cũng nhớ lại cô tốt, Đinh Hoài Chí lại cảm thấy mất mặt, muốn đi lên lôi Đinh Linh đi: "Không được khóc ở đây! Mày không biết xấu hổ, mặt tao còn đây!"
Nhưng anh lại để người yêu bất cẩn như thế, động tác thô lỗ kéo con gái Đinh Linh không có thương tiếc của cha đối với con gái chút nào. Không ít người nhìn cũng chậc chậc lấy làm kỳ lạ. Mộc Nhung Nhung đi theo sau lưng Đinh Hoài chí, hận đến cắn răng nghiến lợi, nếu có thể muốn, cô thật muốn tàn nhẫn nhào tới đòi lại cái tát vừa rồi! Nhưng bây giờ hình tượng của cô ta là phụ nữ có thai yếu đuối bất lực, tự nhiên không thể làm chuyện độc ác như vậy. Đinh Linh cho rằng đánh cô xong là có thể chiếm ưu thế sao? Không thể nào! Cô sẽ không chịu nổi trả thù cô ta!
Nghĩ tới đây, Mộc Nhung Nhung cúi đầu, đáy mắt chợt lóe lên nham hiểm. Lúc ngẩng đầu lần nữa, vẫn là dáng vẻ gọn gàng đang yêu chọc người luyến tiếc mà yêu thương. Chí ít Đinh Hoài Chí nhìn. Ông càng thích Mộc Nhung Nhung, đối với con gái Đinh Linh này trách móc cũng càng lớn, cho nên nói đàn ông lúc tinh trùng lên não, mọi thứ cha mẹ con cái, ở trong mắt của ông đều là chó má, chỉ có ông muốn thượng người phụ nữ kia mới là quan trọng nhất.
Rất khó suy nghĩ trước kia hình dạng một người cha Đinh Hoài Chí yêu con gái, lắc mình một cái là chỉ thích sắc đẹp giả mạo. Cũng không biết rốt cuộc Mộc Nhung Nhung là bản lĩnh đến đâu, mà có thể quyến rũ linh hồn nhỏ bé của Đinh Hoài Chí đi mất, để cho ngay cả con gái ruột của ông cũng vứt bỏ như giày cũ.
Mạnh Nịnh đang làm việc trên cửa sổ máy tính, cũng nhìn chưa xong thì cấp dưới kia làm một màn trò cười. Kể từ mấy năm trước mẹ Đinh lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt cô, ba người nhà họ Đinh bắt đầu nhiều lần nhìn cô, nếu chuyện hư hỏng của người nhà này mỗi khi đêm tối tám còn phức tạp cẩu huyết nhiều.
Cô trở lại chỗ ngồi của mình, ngẩn người về phía máy tính. Lúc này đột nhiên có tiếng tin nhắn nhắc nhở, là Thi Vinh.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, người đàn ông này chi thích liên lạc với cô trên mạng. Lúc Mạnh Nịnh làm việc, thì chỗ anh thỉnh thoảng gửi tin nhắn đến đây, có đôi khi là hỏi buổi trưa ăn cái gì, có lúc gọi cô sau khi tan việc chờ anh đón cô, còn có lúc cái gì cũng không nói, dù cho mặt Tiểu Hoàng bình thường. Mạnh Nịnh từ lúc mới bắt đầu gặp quỷ, đến bây giờ đã có thể rất bình tĩnh mà đón nhận.
Anh nói đợi tan ca không về nhà mà mang cô đi ăn món cay Tứ Xuyên. Điểm này Mạnh Nịnh và Thi Vinh rất không giống nhau, khẩu vị cô thích nghiêng về đồ chút cay chua ngọt, Thi Vinh nhìn Hải Nạp Bách Xuyên(4), thật ra thì khẩu vị rất nhẹ.
(4) Cả câu Hải Nạp Bách Xuyên, hữu dung nãi đại: Tạm dịch: Biển có thể thu nạp trăm sông, dung chứa được nên mới thành ra to lớn. Ý chỉ người bao dung độ lượng nên tấm lòng lớn lao --) Chắc tên quán ăn-.-
Ngoài dự kiến của Mạnh Nịnh, Thi Vinh lại lựa chọn ẩn danh quyên tiền. Nhưng nghĩ lại thì cô cũng hiểu, đây nhất định là ẩn danh, không ẩn danh, Hàn Ngộ Chi chắc chắn sẽ biết. Thi Vinh muốn cam đoan Hàn Ngộ Chi không chạy được đây mà, người đàn ông này, lúc nào cũng tính toán thiệt hơn, người nào cũng không sánh bằng anh.
Thế nhưng một số tiền lớn kia, đối với những đứa trẻ vùng núi mà nói, có thể trợ giúp được bao nhiêu, song Mạnh Nịnh có thể tưởng tượng được. Cho nên cô hoàn toàn xem như không biết Thi Vinh nhỏ mọn, theo dõi cô không nói, nếu như đến cả việc này cũng không cho phép, e rằng cô phải tức giận.
Bởi vì Thi Vinh này khó có được sự rộng rãi và chịu đựng, dẫn đến có một khoảng thời gian rất dài Mạnh Nịnh đều đòi lấy tùy tiện với anh, ngàn theo trăm thuận, ngoan không thể ngoan hơn nữa. Điều này còn thay đổi Thi Vinh dậy lên lòng tự trọng ít đến đáng thương, cho nên đầu tư vốn đến trường tiểu học khá xa, nơi vun đắp hi vọng, vì đó là để Mạnh Nịnh có thể nhoẻn miệng cười.
Chuyện Hàn Ngộ Chi thì chẳng qua anh ta là một bọt nước nho nhỏ kích thích giữa cuộc sống của bọn cô, cũng không ai nói cho cha Mạnh phát hiện tung tích Hàn Ngộ Chi. Trong lúc đó Mạnh Nịnh và Thi Vinh vô cùng ăn ý đây mà, Thi Vinh không muốn Hàn Ngộ Chi quay về, cho nên Mạnh Nịnh sẽ không nói. Bởi vì nếu như cha biết, nhất định sẽ đi tìm, mà Hàn Ngộ Chi chắc chắn sẽ không quay về. Đến khi đó, có lẽ tất cả mọi chuyện đều bị phơi bày dưới ánh mặt trời.
E rằng tương lai sẽ có một ngày như vậy, nhưng chắc chắn không phải hiện tại. Mạnh Nịnh cảm giác mình sẽ giấu diếm cha cả đời, cô sẽ luôn mang theo điều bí mật này trong phần mộ của mình. Mà bây giờ việc cô phải làm, chính là nên đi thăm hỏi mỗi một phút mỗi một giây.
Nhưng cuộc sống bình thản chẳng được mấy ngày nữa, còn chưa kịp huấn luyện hồi não(1) của Bánh Ú(tên con chó nhà chị-.-) tìm đón bóng, trong trường học vẫn vì chuyện vô căn cứ một học sinh nữ có thai trước khi kết hôn. Ngày thường Mạnh Nịnh chẳng chú ý những thứ "Bát Quái" này, nhưng không có nghĩa là tin tức cô chậm chạp. Giáo viên công tác trong đội, lãnh đạo phê bình nặng nề chuyện này. Có thai trước khi lập gia đình còn phá thai... Đây không phải là Đinh Linh sao?
(1) Hồi não: Phản hồi nhận được từ hình nhân được trực tiếp xử lí bởi não bộ
Từ lúc biết được Đinh Linh mang thai, Mạnh Nịnh cũng biết chuyện này và Mộc Nhung Nhung thoát không khỏi liên quan, cô cũng cảm thấy kỳ lạ rất lâu, một cô gái dịu dàng nhìn qua yếu đuối như vậy, tại sao lòng dạ có thể độc ác như thế? Cô đến gần Đinh Linh, giả vờ làm bạn tốt với em ấy, nhưng vừa ghen tị em ấy, cho nên dụ dỗ Đinh Hoài Chí, sau khi nghi ngờ có con của Đinh Hoài Chí, cô ta lại nhìn Đinh Linh không vừa mắt, cho nên muốn Đinh Linh phải nếm thử đỉnh đau khổ của bản thân... Song con đường này không phải chính cô ta chọn sao? Chắc chắn có người đã từng ép cô ta làm như vậy sao?
Mình không chịu trách nhiệm lựa chọn của mình, ngược lại đổ thù hận lên trên kẻ khác, làm người ta rất tức giận chính là, còn dùng thủ đoạn hèn hạ dơ bẩn như vậy.
Nhìn trong ảnh chụp phát tán bày ra các loại "tư thế" khó coi không che đậy, và lan truyền trong ngoài bốn phía ba tầng trường học, Mạnh Nịnh bỗng có chút tức giận, cô cũng nói không nên lời tại sao mình lại có một luồng tức giận, có lẽ vì năm đó Thi Vinh cũng đã từng dùng một chiêu này uy hiếp cô, cho nên... Cô cảm kích khác nào bản thân chịu ơn?
Nhưng mà so với Thi Vinh, Mộc Nhung Nhung phải bỉ ổi hơn. Chí ít Thi Vinh chỉ uy hiếp trên miệng, cũng sẽ không chính thức làm ra chuyện tổn hại đến danh dự của cô. Nhưng Mộc Nhung Nhung làm như vậy, thì chuyện học hành của Đinh Linh hoàn toàn bị hủy! Trường này còn chỗ nào đối xử nhân nhượng với em ấy nữa?
Dĩ nhiên Đinh Linh sẽ không đến trường học. Mới hai mươi tuổi đầu, nhưng thoạt nhìn em ấy lại già dặn hơn Mạnh Nịnh. Đôi mắt không ánh sáng sưng vù, thậm chí khóe mắt còn có nếp nhăn mờ, vẻ mặt mệt mỏi tuyệt vọng vừa nhìn chính là gặp đả kích lớn. Mà với một người con gái như vậy, Đinh Hoài Chí lại nói thế này: "Tôi không có đứa con gái không biết xấu hổ, bại hoại gia phong(làm hư hại tiếng tăm gia đình) như vậy!"
Về gia phong ư, vậy mà nhà họ Đinh ông cũng có việc này? Mạnh Nịnh rất muốn cười nhạo một lần, nhưng cô nhìn bộ dáng Đinh Linh bị một cái tát quật ngã xuống đất thật sự tội nghiệp, cũng không chống cự, chỉ ôm mặt khóc hu hu, có lẽ cũng thật sự cảm thấy xấu hổ, lại không có sức lực chống lại nữa. Mà Mộc Nhung Nhung... Cô ta đứng ở bên người Đinh Hoài Chí, mặt lộ vẻ ân cần, nhưng vui vẻ trong mắt thật sự quá rõ. Dường như Đinh Linh càng thê thảm thì càng có thể lấy lòng cô ta, nếu như Đinh Hoài Chí có thể đánh chết Đinh Linh, chỉ sợ cô ta sẽ càng vui hơn.
Bụng lớn như vậy... Vậy mà cũng lắc lư theo ra ngoài.
Mạnh Nịnh vẫn đứng nhìn xa xa, không nói gì cả. Đến khi Đinh Linh giống như một cái đầu xe lửa bò dậy từ dưới đất, cũng không biết sức lực ở đâu đến, đẩy Đinh Hoài Chí ngăn ở trước mặt ra, Đinh Hoài Chí bị đẩy lảo đảo một cái, cả người té lăn trên đất, thừa cơ hội này, Đinh Linh xông tới, nhắm ngay mặt Mộc Nhung Nhung mặt mà tát mấy cái thật dữ dội.
Mộc Nhung Nhung nhỏ bé di chuyển đường đi yểu điệu, am hiểu tư tưởng đánh vào mặt, hầu như vũ lực đáng giá là số lẻ. Mà Đinh Linh thích chơi đến cùng, cơ thể mạnh mẽ cứng cáp, Mộc Nhung Nhung đâu phải là đối thủ của cô. Chỉ thấy cô đá Mộc Nhung Nhung một cước ngã xuống đất, nhấc chân đạp trên bụng của cô ta. Mộc Nhung Nhung bị dọa sắc mặt trắng bệch, ngay cả Mạnh Nịnh cũng hô dừng tay theo bản năng.
Ở nơi giờ phút ngàn cân treo sợi tóc này, một cánh tay lớn chợt nắm cổ tay Đinh Linh. Mặt Đinh Linh đầy thù hận ngẩng đầu, thấy là Thẩm Trọng, hận đến cắn răng nghiến lợi: "Buông tôi ra!"
"Đáng giá không?" Thẩm Trọng chỉ hỏi câu này.
Một lúc lâu sau, Đinh Linh nước mắt rơi như mưa.
Đúng vậy, đáng giá không? Coi như nay cô ngây thơ làm cho đứa trẻ trong bụng Mộc nhung Nhung không còn, thì thế nào đây? Cha vẫn trước sau như một còn có thể thích cô chứ, mẹ đã chết cũng sẽ không trở về nữa. Mà mình, nói không chừng còn phải gông xiềng lách cách ngồi tù, rơi vào cái kết quả thê thảm.
Nghĩ đến đây, cô càng thêm đau buồn, giọt nước mắt như nối gót đứt đoạn tự rơi xuống đường.
Mạnh Nịnh thấy, nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, một giây kia cô thật sự bị giật mình. Bất kể Mộc Nhung Nhung quá mức ác độc, Đinh Hoài chí quá mức kém cỏi, đứa trẻ trong bụng không có quyền lợi lựa chọn cha mẹ. Chẳng qua là cô vẫn không nhịn được cảm thấy than thở, nhìn đi, đã từng bức bách người khác lấy được tình yêu, cuối cùng thì vẫn phải rơi vào kết cục như vậy sao? Một chút đều không tốt đẹp, thậm chí tràn đầy đau khổ.
Mộc Nhung Nhung bị dọa sợ, cô bắt đầu chỉ vào đứa trẻ trong bụng đến lúc phân chia tài sản với Thẩm Trọng đâu được, nếu là không sinh được con trai, đến lúc đó cô có thể vét được bao nhiêu? Đinh Hoài Chí cưng chiều cô nữa, chẳng lẽ còn có thể vượt qua con trai Thẩm Trọng của ông ta sao?
Mộc Nhung Nhung cũng không có mấy phần ý định với Đinh Hoài Chí, cô rất muốn tiền của ông ta.
Đinh Linh đứng tại chỗ, trên mặt có dấu bàn tay đỏ tươi, nửa bên mặt đã sưng biến dạng. Nhưng dù vậy, Đinh Hoài Chí vẫn muốn đánh cô cho Mộc Nhung Nhung hả giận, nếu như không phải là Thẩm Trọng ngăn, Đinh Linh nghĩ, có lẽ ngay cả cũng đánh chết tim mình rồi. Hiện tại cái gì cô cũng mất, cô hoàn toàn xong rồi. Trường học đối xử cô chưa xong, sức mạnh dư luận có thể làm cô chết đuối. Mà nhà... Cô đã sớm không còn nhà. Hiện tại ở trên thế giới này, không có bất kỳ người nào sẽ nhớ cô, cũng không có bất kỳ người nào đâu vì cô.
Đột nhiên, Đinh Linh ngồi chồm hổm xuống, gào khóc lên. Cô khóc thật giống như đứa bé, nước mũi nước mắt chặn ngang. Vừa đúng Thẩm Trọng cách gần cô, vì vậy cô ngừng khóc dứt khoát bắt được Thẩm Trọng lau chùi nước mắt nước mũi lên người anh ta, động tác lưu loát làm liền một mạch, làm người ta than thở không dứt.
Thẩm Trọng: "..." Anh đây trêu ai ghẹo ai, chẳng qua là anh nhìn Đinh Linh đáng thương, tùy ý chặn ngang kéo cô mà thôi, phải biết rằng, bình thường giữa bọn họ như nước với lửa.
Có lẽ Đinh Linh khóc đến mức quá chân thật, cho nên dẫn đến rất nhiều người xung quanh vây xem cũng lộ ra vẻ mặt đồng tình. Đúng vậy, một người con gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, bị người chụp loại hình này, còn dán ở trên lan can trường học... Nhìn kiểu mẫu này, nhà cũng là loạn thành một đoàn. Hơn nữa bình thường ở trường học Đinh Linh thuộc về nhân vật quan trọng, đối với bạn bè chân thành, có lẽ vừa buông thả, rất nhiều người cũng chơi đùa đùa được, bởi cô vừa khóc, không ít người cũng nhớ lại cô tốt, Đinh Hoài Chí lại cảm thấy mất mặt, muốn đi lên lôi Đinh Linh đi: "Không được khóc ở đây! Mày không biết xấu hổ, mặt tao còn đây!"
Nhưng anh lại để người yêu bất cẩn như thế, động tác thô lỗ kéo con gái Đinh Linh không có thương tiếc của cha đối với con gái chút nào. Không ít người nhìn cũng chậc chậc lấy làm kỳ lạ. Mộc Nhung Nhung đi theo sau lưng Đinh Hoài chí, hận đến cắn răng nghiến lợi, nếu có thể muốn, cô thật muốn tàn nhẫn nhào tới đòi lại cái tát vừa rồi! Nhưng bây giờ hình tượng của cô ta là phụ nữ có thai yếu đuối bất lực, tự nhiên không thể làm chuyện độc ác như vậy. Đinh Linh cho rằng đánh cô xong là có thể chiếm ưu thế sao? Không thể nào! Cô sẽ không chịu nổi trả thù cô ta!
Nghĩ tới đây, Mộc Nhung Nhung cúi đầu, đáy mắt chợt lóe lên nham hiểm. Lúc ngẩng đầu lần nữa, vẫn là dáng vẻ gọn gàng đang yêu chọc người luyến tiếc mà yêu thương. Chí ít Đinh Hoài Chí nhìn. Ông càng thích Mộc Nhung Nhung, đối với con gái Đinh Linh này trách móc cũng càng lớn, cho nên nói đàn ông lúc tinh trùng lên não, mọi thứ cha mẹ con cái, ở trong mắt của ông đều là chó má, chỉ có ông muốn thượng người phụ nữ kia mới là quan trọng nhất.
Rất khó suy nghĩ trước kia hình dạng một người cha Đinh Hoài Chí yêu con gái, lắc mình một cái là chỉ thích sắc đẹp giả mạo. Cũng không biết rốt cuộc Mộc Nhung Nhung là bản lĩnh đến đâu, mà có thể quyến rũ linh hồn nhỏ bé của Đinh Hoài Chí đi mất, để cho ngay cả con gái ruột của ông cũng vứt bỏ như giày cũ.
Mạnh Nịnh đang làm việc trên cửa sổ máy tính, cũng nhìn chưa xong thì cấp dưới kia làm một màn trò cười. Kể từ mấy năm trước mẹ Đinh lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt cô, ba người nhà họ Đinh bắt đầu nhiều lần nhìn cô, nếu chuyện hư hỏng của người nhà này mỗi khi đêm tối tám còn phức tạp cẩu huyết nhiều.
Cô trở lại chỗ ngồi của mình, ngẩn người về phía máy tính. Lúc này đột nhiên có tiếng tin nhắn nhắc nhở, là Thi Vinh.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, người đàn ông này chi thích liên lạc với cô trên mạng. Lúc Mạnh Nịnh làm việc, thì chỗ anh thỉnh thoảng gửi tin nhắn đến đây, có đôi khi là hỏi buổi trưa ăn cái gì, có lúc gọi cô sau khi tan việc chờ anh đón cô, còn có lúc cái gì cũng không nói, dù cho mặt Tiểu Hoàng bình thường. Mạnh Nịnh từ lúc mới bắt đầu gặp quỷ, đến bây giờ đã có thể rất bình tĩnh mà đón nhận.
Anh nói đợi tan ca không về nhà mà mang cô đi ăn món cay Tứ Xuyên. Điểm này Mạnh Nịnh và Thi Vinh rất không giống nhau, khẩu vị cô thích nghiêng về đồ chút cay chua ngọt, Thi Vinh nhìn Hải Nạp Bách Xuyên(4), thật ra thì khẩu vị rất nhẹ.
(4) Cả câu Hải Nạp Bách Xuyên, hữu dung nãi đại: Tạm dịch: Biển có thể thu nạp trăm sông, dung chứa được nên mới thành ra to lớn. Ý chỉ người bao dung độ lượng nên tấm lòng lớn lao --) Chắc tên quán ăn-.-
Tác giả :
Ai Lam