Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh
Chương 7
Thời điểm Thi Vinh lái xe đến cổng trường tiểu học, Quả Quả đang ở cùng với chủ nhiệm lớp, vô cùng buồn chán ngồi chồm hổm dưới đất chọc con kiến chơi. Trẻ con đều đáng yêu trời sinh, nhưng Quả Quả vốn sinh ra đã phấn điêu ngọc trác mà đứng giữa đám trẻ con như vậy, cho dù xung quanh tất cả đều là những đứa nhóc nhỏ bé đáng yêu, thì cậu bé vẫn là người nổi bật nhất. Vừa nghe thấy Thi Vinh gọi mình, ánh mắt cậu bé sáng lên, ôm cặp sách chạy đến, trước khi đi vẫn không quên chào tạm biệt cô giáo.
Cửa bên ghế phụ vừa mở ra, Quả Quả liền khinh xa thục lộ (quen thuộc) mà leo lên đùi Mạnh Nịnh, bám trên người Mạnh Nịnh không chịu xuống. Cậu bé là đứa trẻ rất thích làm nũng, nhưng Thi Vinh lại không thích nhất điều này, không liên quan đến chuyện làm người cha nghiêm khắc, hắn vẫn ghen tị với con trai có thể tuỳ ý làm nũng với Mạnh Nịnh. Ngày hôm nay tâm tình của hắn tốt không ngờ, cũng có lẽ là bởi vì nguyên nhân Mạnh Nịnh đồng ý với hắn trở về thành phố Dung, cho nên thấy Quả Quả làm nũng cũng không quát cậu như thường ngày. Thừa dịp chờ đèn đỏ, Thi Vinh nhéo mặt trái táo của con trai một cái, báo tin tốt cho cậu biết: “Chờ mấy ngày nữa, ba dẫn con đi gặp ông ngoại, có được hay không?"
“Ông ngoại?" Quả Quả chớp chớp mắt to. “Chính là ông già tóc bạc trong hình kia sao?"
Mạnh Nịnh nghe thấy, trong lòng chua xót. Từ khi Quả Quả được sinh ra đến bây giờ, số lần gặp ông ngoại cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, bây giờ lại là nhiều năm không gặp, sợ là đã sớm quên mất rồi. Cô khẽ cốc đầu con trai, nói: “Không cho phép con không lễ độ như thế."
Quả Quả bĩu môi: “Con gọi ông nội là ông già, ông nội không tức giận mà."
Ông Thi chắc chắn là không tức giận, ông còn thiếu chút nữa cưng chiều đứa cháu bảo bối này lên tận trời. Nếu không có ông bố mặt lạnh Thi Vinh này, nhất định hiện tại Quả Quả đã là một hỗn thế tiểu ma vương rồi. Theo như lời của ông Thi thì, cậu và Thi Vinh hồi nhỏ giống nhau như đúc. Từ khi Thi Vinh trở nên hung ác, bất kì ai hắn cũng không nhận, coi như ba hắn đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng dám cầm bình rượu ném lên đầu ông lắm, người như vậy, ngay cả chết còn không sợ, thử nói xem hắn còn sợ cái gì nữa? Cho nên năm ấy, Thi Vinh muốn kết hôn với Mạnh Nịnh, cho dù ông không vui, cũng không phản đối.
Thi gia là nhà đại phú đại quý, nếu không phải là tính tình Thi Vinh quá thô bạo, quá nặng nề, ông cũng không nỡ ném đứa con độc đinh này đi rèn luyện trong quân ngũ. Cho tới bây giờ Thi gia bọn họ không dính dáng đến chính trị, cũng không muốn đi trên con đường này. Nhưng chính là như vậy mà làm hư Thi Vinh, cứ thế nuôi dạy đứa trẻ trở nên lệch lạc, cuối cùng đành phải để Đảng và quân đội tới giáo dục.
Hiện tại Thi Vinh ngược lại là có tiến bộ, cho dù là ông Thi đứng trước mặt hắn cũng không nhìn ra nông sâu ra sao, tiếc là chỉ cần một chuyện gì đó liên quan tới Mạnh Nịnh, ba giây đồng hồ là Thi Vinh đã lộ ra bộ mặt thật rồi. Hắn chính là người như vậy, từ nhỏ đến lớn, ai cũng không thể làm trái ý của hắn, nếu không hắn sẽ làm náo loạn cả nhà người ta đến gà chó không yên.
Cho nên hắn vừa trừng mắt, lập tức Quả Quả liền nghe lời, nằm trong lòng Mạnh Nịnh không dám thở mạnh một cái nào. Khi ba ba dịu dàng thì sẽ đặc biệt dịu dàng, cũng có thể cho cậu bé cưỡi lên cổ luôn, nhưng nếu như khuôn mặt ba ba nghiêm lại, Quả Quả liền không dám nói tiếp nữa.
Buổi tối hôm đó trở về đại trạch, hiện nay chỉ có mình ông Thi ở đó, trong nhà nuôi rất nhiều chó sói giống Đức, ngày thường ở nhà ông hay uống chút trà, chơi ván cờ, dắt chó đi dạo, cuộc sống rất sung sướng, mặt mày hồng hào, không ai có thể nhìn ra được ông đã 70 tuổi rồi.
Ngay từ đầu, ông vốn không đồng ý cho Thi Vinh cưới Mạnh Nịnh. Ngược lại không phải là Mạnh Nịnh không tốt, dáng dấp cô bé cũng xinh xắn, thành tích học tập cũng tốt, con người cũng ngoan ngoãn, xuất thân coi như là dòng dõi thư hương, nếu thật muốn lưỡng tình tương duyệt (hai người yêu nhau) cùng với Thi Vinh, ông Thi sẽ chẳng ngăn cản làm gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác với tính tình này của Thi Vinh, ngay cả người làm cha như ông cũng chẳng thể lay chuyển được. Thi Vinh nói muốn là muốn, chính là không chừa thủ đoạn nào cũng phải có bằng được.
Chẳng phải là Mạnh Nịnh cứ như vậy mà bị hắn thu vào trong tay sao?
Cho nên những năm gần đây, mỗi khi ông đối mặt với Mạnh Nịnh, vẫn luôn khó tránh khỏi có chút áy náy. Chẳng qua bây giờ cháu trai cũng lớn rồi, Mạnh Nịnh coi như không còn để bụng với Thi Vinh nữa, nể mặt con trai, cả đời này chỉ có thể cùng với hắn thôi chứ? Ông vừa nghĩ như thế, trong lòng liền thanh thản, nói thật, Thi gia bọn họ có lỗi với con gái nhà người ta, nhưng mà con trai mình đã coi trọng, người làm cha như ông sao có thể không cho hắn đâu? Năm đó bởi vì chuyện này, ông ném tên tiểu tử thúi này vào quân ngũ, nhưng hắn vẫn giữ cái tính xấu này, quả thực là kiên trì được ba năm, quang vinh lập công đệ nhất liền chính thức giải ngũ.
Kể từ lúc đó, ông liền thông suốt, đứa con này của ông, ai cũng không quản nổi, thích làm gì thì làm thôi! Chỉ cần hắn không làm hại con gái người ta, có thể phụ trách tới cùng, cũng dễ thôi.
Cũng may những năm gần đây, Thi Vinh đã thay đổi, ông quan sát, trong lòng cũng hết sức vui mừng, từ một tên công tử chỉ biết gây chuyện thị phi biến thành con người thành công quyết đoán sát phạt như hôm nay, cũng không dễ dàng gì.
Vừa nhìn thấy cháu trai bảo bối kia, ông Thi liền vui vẻ, vừa trò chuyện với Quả Quả liền không dừng được. Thi Vinh đưa Mạnh Nịnh trở về căn phòng của hai người, đại trạch vẫn giữ lại phòng tân hôn của bọn họ, nhưng mà Thi Vinh không thích có người xen vào thế giới hai người, cho nên ở đại trạch chưa được vài ngày liền dời ra ngoài.
Gian phòng rất sạch sẽ quần áo Mạnh Nịnh ở đây cũng đầy đủ. Quả Quả thấy ông nội liền không cần bố mẹ nữa, đòi đêm nay không ngủ phòng trẻ con, muốn ngủ với ông nội. Ông Thi cũng vui lòng mang theo cậu bé, vì thế sau khi ăn cơm tối xong, hai ông cháu cười ha hả đi vào phòng chơi game, Mạnh Nịnh thì trở về phòng ngủ rửa mặt, cơ thể cô không mệt mỏi nhưng tinh thần lại căng thẳng cả ngày, nói cái gì cũng không chịu được.
Ông Thi cũng không có ý kiến gì với việc bọn họ trở về thành phố Dung, chỉ dặn dò Thi Vinh nhất định phải mua quà đi gặp ba vợ, còn nhớ kỹ không được xấc láo trước ba vợ. Thi Vinh nghe tai trái ra tai phải, hắn vẫn luôn khéo léo trước mặt ba Mạnh, ông còn chưa thấy bao giờ.
Mạnh Nịnh thay đồ ngủ đi rửa mặt, lúc đánh răng xong đang chuẩn bị rửa mặt, đột nhiên thấy cái gương lớn sáng loáng trên bồn rửa mặt.
Dung mạo của cô không nghi ngờ gì là rất xinh đẹp, trên thực tế sợ rằng hai chữ này còn không đủ hình dung ra vẻ đẹp của cô, nếu không thì sao Thi Vinh lại liếc mắt một cái liền nhìn trúng cô đâu?
Từ trong gương phản chiếu ra, không bao giờ còn là cô gái non nớt đơn thuần của rất nhiều năm trước kia. Sau này dưới sự tưới tắm của Thi Vinh, người phụ nữ trẻ tuổi kiều diễm nở rộ như một đoá hoa, sắc mặt hồng nhuận trong mắt chứa xuân tình, da mềm đến mức có thể bóp ra nước, một cái nhăn mày một tiếng cười cũng tràn đầy phong vị nữ tính, ngay cả động tác tùy ý vén tóc ra sau tai cũng hết sức động lòng người.
Mạnh Nịnh lại càng hoảng sợ, không dám nhìn nữa.
Cô mới vừa rửa mặt xong, còn chưa kịp đi ra ngoài, Thi Vinh liền đi vào, vóc người cao lớn của hắn trong nháy mắt làm cho phòng vệ sinh không nhỏ có vẻ chật chội.
Hắn thân mật cầm lấy bàn chải đánh răng của cô, lấy kem đánh răng rồi đưa vào miệng đánh răng, nhưng kỳ thật bàn chải đánh răng của hắn lại để ở bên cạnh.
Thi Vinh rất thích động tác thân mật như vậy, bởi vì kiểu này khiến hắn có thể cảm nhận được mình và Mạnh Nịnh liên kết chặt chẽ không thể tách rời. Những năm gần đây hôn nhân của hắn vô cùng, Mạnh Nịnh đối với hắn rất tốt, trách nhiệm và nghĩa vụ của một người vợ cô đều hoàn thành, nhưng Thi Vinh vẫn cảm thấy không thỏa mãn, mười năm trước khi hắn giữ lại người của Mạnh Nịnh, hắn liền quyết định cũng muốn giữ lại lòng của cô.
Trước đây hắn động một tí liền cưỡng bức dụ dỗ cô, hiện tại hắn cũng sửa lại rồi, mấy năm nay tôi luyện không ít, Thi Vinh đã sớm không phải là cậu ấm bất cần đời kia, nói chung, chỉ cần Mạnh Nịnh nghe lời, đi theo hắn là hắn có thể cưng chiều cô đến tận trời đi.
Nhưng đến cùng trong lòng vẫn còn có chút vướng mắc, vừa nghĩ tới cô đối với hắn, đó là lòng không phục, trong lòng Thi Vinh liền khó chịu muốn chết. Nhưng hắn đã sớm quen đeo mặt nạ kiêu ngạo lãnh khốc rồi, nếu muốn hắn hèn mọn đi hỏi cô, hắn lại ngại mất mặt, cho nên nếu là hắn trong lòng khó chịu, thì phải khiến Mạnh Nịnh cùng khó chịu, ai bảo người làm cho hắn không thoải mái chính là cô chứ?
Đương nhiên, thời điểm duy nhất hắn có thể khiến cho Mạnh Nịnh không thoải mái cũng chỉ có thể là ở trên giường. Hôn nhân của ai có thể không có tình dục mà yêu nhau được? Ngược lại Thi Vinh không làm nổi. Hắn thừa nhận mình là nam nhân có tính dục rất mãnh liệt, đối với bà xã của mình, hắn muốn làm liền làm, sợ gì phiền đến ai?
Đời này của hắn coi như bại bởi Mạnh Nịnh, hắn cũng không tin, tiểu nha đầu mảnh mai kia còn có thể cố chấp với hắn được bao lâu nữa.
“Lộ Lộ, đưa khăn mặt cho anh." Nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, Thi Vinh chìa tay ra.
Mạnh Nịnh ngoan ngoãn đưa khăn mặt cho hắn, Thi Vinh cũng không nhận lấy, chỉ là cúi xuống thấp một chút. Mạnh Nịnh biết đây là hắn gọi mình lau mặt cho hắn, vì thế đành nhẫn nhịn mà vắt khăn lông ướt rồi chăm sóc Thi Vinh như khi chăm sóc Quả Quả vậy.
Cửa bên ghế phụ vừa mở ra, Quả Quả liền khinh xa thục lộ (quen thuộc) mà leo lên đùi Mạnh Nịnh, bám trên người Mạnh Nịnh không chịu xuống. Cậu bé là đứa trẻ rất thích làm nũng, nhưng Thi Vinh lại không thích nhất điều này, không liên quan đến chuyện làm người cha nghiêm khắc, hắn vẫn ghen tị với con trai có thể tuỳ ý làm nũng với Mạnh Nịnh. Ngày hôm nay tâm tình của hắn tốt không ngờ, cũng có lẽ là bởi vì nguyên nhân Mạnh Nịnh đồng ý với hắn trở về thành phố Dung, cho nên thấy Quả Quả làm nũng cũng không quát cậu như thường ngày. Thừa dịp chờ đèn đỏ, Thi Vinh nhéo mặt trái táo của con trai một cái, báo tin tốt cho cậu biết: “Chờ mấy ngày nữa, ba dẫn con đi gặp ông ngoại, có được hay không?"
“Ông ngoại?" Quả Quả chớp chớp mắt to. “Chính là ông già tóc bạc trong hình kia sao?"
Mạnh Nịnh nghe thấy, trong lòng chua xót. Từ khi Quả Quả được sinh ra đến bây giờ, số lần gặp ông ngoại cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, bây giờ lại là nhiều năm không gặp, sợ là đã sớm quên mất rồi. Cô khẽ cốc đầu con trai, nói: “Không cho phép con không lễ độ như thế."
Quả Quả bĩu môi: “Con gọi ông nội là ông già, ông nội không tức giận mà."
Ông Thi chắc chắn là không tức giận, ông còn thiếu chút nữa cưng chiều đứa cháu bảo bối này lên tận trời. Nếu không có ông bố mặt lạnh Thi Vinh này, nhất định hiện tại Quả Quả đã là một hỗn thế tiểu ma vương rồi. Theo như lời của ông Thi thì, cậu và Thi Vinh hồi nhỏ giống nhau như đúc. Từ khi Thi Vinh trở nên hung ác, bất kì ai hắn cũng không nhận, coi như ba hắn đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng dám cầm bình rượu ném lên đầu ông lắm, người như vậy, ngay cả chết còn không sợ, thử nói xem hắn còn sợ cái gì nữa? Cho nên năm ấy, Thi Vinh muốn kết hôn với Mạnh Nịnh, cho dù ông không vui, cũng không phản đối.
Thi gia là nhà đại phú đại quý, nếu không phải là tính tình Thi Vinh quá thô bạo, quá nặng nề, ông cũng không nỡ ném đứa con độc đinh này đi rèn luyện trong quân ngũ. Cho tới bây giờ Thi gia bọn họ không dính dáng đến chính trị, cũng không muốn đi trên con đường này. Nhưng chính là như vậy mà làm hư Thi Vinh, cứ thế nuôi dạy đứa trẻ trở nên lệch lạc, cuối cùng đành phải để Đảng và quân đội tới giáo dục.
Hiện tại Thi Vinh ngược lại là có tiến bộ, cho dù là ông Thi đứng trước mặt hắn cũng không nhìn ra nông sâu ra sao, tiếc là chỉ cần một chuyện gì đó liên quan tới Mạnh Nịnh, ba giây đồng hồ là Thi Vinh đã lộ ra bộ mặt thật rồi. Hắn chính là người như vậy, từ nhỏ đến lớn, ai cũng không thể làm trái ý của hắn, nếu không hắn sẽ làm náo loạn cả nhà người ta đến gà chó không yên.
Cho nên hắn vừa trừng mắt, lập tức Quả Quả liền nghe lời, nằm trong lòng Mạnh Nịnh không dám thở mạnh một cái nào. Khi ba ba dịu dàng thì sẽ đặc biệt dịu dàng, cũng có thể cho cậu bé cưỡi lên cổ luôn, nhưng nếu như khuôn mặt ba ba nghiêm lại, Quả Quả liền không dám nói tiếp nữa.
Buổi tối hôm đó trở về đại trạch, hiện nay chỉ có mình ông Thi ở đó, trong nhà nuôi rất nhiều chó sói giống Đức, ngày thường ở nhà ông hay uống chút trà, chơi ván cờ, dắt chó đi dạo, cuộc sống rất sung sướng, mặt mày hồng hào, không ai có thể nhìn ra được ông đã 70 tuổi rồi.
Ngay từ đầu, ông vốn không đồng ý cho Thi Vinh cưới Mạnh Nịnh. Ngược lại không phải là Mạnh Nịnh không tốt, dáng dấp cô bé cũng xinh xắn, thành tích học tập cũng tốt, con người cũng ngoan ngoãn, xuất thân coi như là dòng dõi thư hương, nếu thật muốn lưỡng tình tương duyệt (hai người yêu nhau) cùng với Thi Vinh, ông Thi sẽ chẳng ngăn cản làm gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác với tính tình này của Thi Vinh, ngay cả người làm cha như ông cũng chẳng thể lay chuyển được. Thi Vinh nói muốn là muốn, chính là không chừa thủ đoạn nào cũng phải có bằng được.
Chẳng phải là Mạnh Nịnh cứ như vậy mà bị hắn thu vào trong tay sao?
Cho nên những năm gần đây, mỗi khi ông đối mặt với Mạnh Nịnh, vẫn luôn khó tránh khỏi có chút áy náy. Chẳng qua bây giờ cháu trai cũng lớn rồi, Mạnh Nịnh coi như không còn để bụng với Thi Vinh nữa, nể mặt con trai, cả đời này chỉ có thể cùng với hắn thôi chứ? Ông vừa nghĩ như thế, trong lòng liền thanh thản, nói thật, Thi gia bọn họ có lỗi với con gái nhà người ta, nhưng mà con trai mình đã coi trọng, người làm cha như ông sao có thể không cho hắn đâu? Năm đó bởi vì chuyện này, ông ném tên tiểu tử thúi này vào quân ngũ, nhưng hắn vẫn giữ cái tính xấu này, quả thực là kiên trì được ba năm, quang vinh lập công đệ nhất liền chính thức giải ngũ.
Kể từ lúc đó, ông liền thông suốt, đứa con này của ông, ai cũng không quản nổi, thích làm gì thì làm thôi! Chỉ cần hắn không làm hại con gái người ta, có thể phụ trách tới cùng, cũng dễ thôi.
Cũng may những năm gần đây, Thi Vinh đã thay đổi, ông quan sát, trong lòng cũng hết sức vui mừng, từ một tên công tử chỉ biết gây chuyện thị phi biến thành con người thành công quyết đoán sát phạt như hôm nay, cũng không dễ dàng gì.
Vừa nhìn thấy cháu trai bảo bối kia, ông Thi liền vui vẻ, vừa trò chuyện với Quả Quả liền không dừng được. Thi Vinh đưa Mạnh Nịnh trở về căn phòng của hai người, đại trạch vẫn giữ lại phòng tân hôn của bọn họ, nhưng mà Thi Vinh không thích có người xen vào thế giới hai người, cho nên ở đại trạch chưa được vài ngày liền dời ra ngoài.
Gian phòng rất sạch sẽ quần áo Mạnh Nịnh ở đây cũng đầy đủ. Quả Quả thấy ông nội liền không cần bố mẹ nữa, đòi đêm nay không ngủ phòng trẻ con, muốn ngủ với ông nội. Ông Thi cũng vui lòng mang theo cậu bé, vì thế sau khi ăn cơm tối xong, hai ông cháu cười ha hả đi vào phòng chơi game, Mạnh Nịnh thì trở về phòng ngủ rửa mặt, cơ thể cô không mệt mỏi nhưng tinh thần lại căng thẳng cả ngày, nói cái gì cũng không chịu được.
Ông Thi cũng không có ý kiến gì với việc bọn họ trở về thành phố Dung, chỉ dặn dò Thi Vinh nhất định phải mua quà đi gặp ba vợ, còn nhớ kỹ không được xấc láo trước ba vợ. Thi Vinh nghe tai trái ra tai phải, hắn vẫn luôn khéo léo trước mặt ba Mạnh, ông còn chưa thấy bao giờ.
Mạnh Nịnh thay đồ ngủ đi rửa mặt, lúc đánh răng xong đang chuẩn bị rửa mặt, đột nhiên thấy cái gương lớn sáng loáng trên bồn rửa mặt.
Dung mạo của cô không nghi ngờ gì là rất xinh đẹp, trên thực tế sợ rằng hai chữ này còn không đủ hình dung ra vẻ đẹp của cô, nếu không thì sao Thi Vinh lại liếc mắt một cái liền nhìn trúng cô đâu?
Từ trong gương phản chiếu ra, không bao giờ còn là cô gái non nớt đơn thuần của rất nhiều năm trước kia. Sau này dưới sự tưới tắm của Thi Vinh, người phụ nữ trẻ tuổi kiều diễm nở rộ như một đoá hoa, sắc mặt hồng nhuận trong mắt chứa xuân tình, da mềm đến mức có thể bóp ra nước, một cái nhăn mày một tiếng cười cũng tràn đầy phong vị nữ tính, ngay cả động tác tùy ý vén tóc ra sau tai cũng hết sức động lòng người.
Mạnh Nịnh lại càng hoảng sợ, không dám nhìn nữa.
Cô mới vừa rửa mặt xong, còn chưa kịp đi ra ngoài, Thi Vinh liền đi vào, vóc người cao lớn của hắn trong nháy mắt làm cho phòng vệ sinh không nhỏ có vẻ chật chội.
Hắn thân mật cầm lấy bàn chải đánh răng của cô, lấy kem đánh răng rồi đưa vào miệng đánh răng, nhưng kỳ thật bàn chải đánh răng của hắn lại để ở bên cạnh.
Thi Vinh rất thích động tác thân mật như vậy, bởi vì kiểu này khiến hắn có thể cảm nhận được mình và Mạnh Nịnh liên kết chặt chẽ không thể tách rời. Những năm gần đây hôn nhân của hắn vô cùng, Mạnh Nịnh đối với hắn rất tốt, trách nhiệm và nghĩa vụ của một người vợ cô đều hoàn thành, nhưng Thi Vinh vẫn cảm thấy không thỏa mãn, mười năm trước khi hắn giữ lại người của Mạnh Nịnh, hắn liền quyết định cũng muốn giữ lại lòng của cô.
Trước đây hắn động một tí liền cưỡng bức dụ dỗ cô, hiện tại hắn cũng sửa lại rồi, mấy năm nay tôi luyện không ít, Thi Vinh đã sớm không phải là cậu ấm bất cần đời kia, nói chung, chỉ cần Mạnh Nịnh nghe lời, đi theo hắn là hắn có thể cưng chiều cô đến tận trời đi.
Nhưng đến cùng trong lòng vẫn còn có chút vướng mắc, vừa nghĩ tới cô đối với hắn, đó là lòng không phục, trong lòng Thi Vinh liền khó chịu muốn chết. Nhưng hắn đã sớm quen đeo mặt nạ kiêu ngạo lãnh khốc rồi, nếu muốn hắn hèn mọn đi hỏi cô, hắn lại ngại mất mặt, cho nên nếu là hắn trong lòng khó chịu, thì phải khiến Mạnh Nịnh cùng khó chịu, ai bảo người làm cho hắn không thoải mái chính là cô chứ?
Đương nhiên, thời điểm duy nhất hắn có thể khiến cho Mạnh Nịnh không thoải mái cũng chỉ có thể là ở trên giường. Hôn nhân của ai có thể không có tình dục mà yêu nhau được? Ngược lại Thi Vinh không làm nổi. Hắn thừa nhận mình là nam nhân có tính dục rất mãnh liệt, đối với bà xã của mình, hắn muốn làm liền làm, sợ gì phiền đến ai?
Đời này của hắn coi như bại bởi Mạnh Nịnh, hắn cũng không tin, tiểu nha đầu mảnh mai kia còn có thể cố chấp với hắn được bao lâu nữa.
“Lộ Lộ, đưa khăn mặt cho anh." Nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, Thi Vinh chìa tay ra.
Mạnh Nịnh ngoan ngoãn đưa khăn mặt cho hắn, Thi Vinh cũng không nhận lấy, chỉ là cúi xuống thấp một chút. Mạnh Nịnh biết đây là hắn gọi mình lau mặt cho hắn, vì thế đành nhẫn nhịn mà vắt khăn lông ướt rồi chăm sóc Thi Vinh như khi chăm sóc Quả Quả vậy.
Tác giả :
Ai Lam