Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh
Chương 49
Lúc trước, sau khi Cố Phượng Ngọc ly hôn với chồng, mang theo đứa con gia đình chồng không cần mà rời đi. Khi ấy chồng cô ta có niềm vui mới, đang khi tuổi trẻ khỏe mạnh, tất nhiên sẽ có đứa con mới, lại không cần đứa con trai này nữa, bảo Cố Phượng Ngọc đưa đi.
Nhưng theo thời gian ngày qua ngày, vợ mới vẫn không mang thai, người chồng nôn nóng, đi bệnh viện khám, hoá ra những năm gần đây bởi vì nguyên nhân nào đó trong chuyện làm ăn, khả năng sống sót của tinh trùng anh ta trở nên cực thấp, vốn không đủ điều kiện để cho phụ nữ mang thai.
Vậy làm sao bây giờ, dù sao vẫn không thể để cho nhà mình không người nối dõi chứ? Vì thế lúc này, nhà trai nhớ đến đứa con lúc trước. Kết quả hỏi cả nhà Cố Phượng Ngọc, mới biết được Cố Phượng Ngọc đã sớm đưa con đi thủ đô làm ăn, đã nhiều năm rồi không về. Người chồng sốt ruột, tuổi đứa trẻ còn nhỏ, nếu Cố Phượng Ngọc dẫn theo nó gả cho người ta, nhận người ta làm ba thì nên làm sao bây giờ? Vừa nghĩ tới khả năng đó, người chồng liền vò đầu bứt tai ngồi không yên.
Kết quả bây giờ anh ta tìm đến đây, vừa thấy Cố Phượng Ngọc đã đòi con trai đầu tiên.
Dáng vẻ bây giờ của Cố Phượng Ngọc, làm sao có thể khiến người ta tin cô ta là một người mẹ tốt đây? Ngay cả nuôi con cô ta cũng không làm được, càng khỏi nói cho con một cuộc sống tốt hơn. Tuy nói chút tiền bạc trong nhà trai ở thủ đô chẳng là gì, nhưng nếu ở thành phố Dung, cũng là tiêu chuẩn nhất định, ít nhất sau này d.d.l.q.dhọc phí, xe, nhà cửa... của đứa trẻ đều không phải băn khoăn. Dưới điều kiện như vậy, toà án cũng sẽ cân nhắc tình hình bên người cha.
Làm sao Cố Phượng Ngọc chịu bỏ? Năm ấy cô ta ly hôn với chồng, kỳ thật là lỗi ở cô ta. Hôm đó vừa đúng là sinh nhật của Hàn Ngộ Chi, cô ta hồn bay phách lạc đi quán bar mua say, kết quả ai biết uống rượu lại có tình một đêm với người giống Hàn Ngộ Chi mấy phần, ai biết sáng hôm sau bị chồng phát hiện, bởi vì cô ta lại ngu ngốc đến nổi mang bạn tình một đêm về nhà mình! Người chồng lập tức đề xuất việc ly hôn, đương nhiên Cố Phượng Ngọc không đồng ý, hai người cãi cọ hơn một tháng, Cố Phượng Ngọc đột nhiên phát hiện mình mang thai.
Nhưng cô ta không thể khẳng định rốt cuộc đứa bé này là của ai.
Đây cũng là lý do vì sao khi ấy người chồng lại ly hôn với Cố Phượng Ngọc, một trong những nguyên nhân không phản đối yêu cầu đưa con đi của cô ta - đến cùng có phải con trai của mình hay không cũng khó nói, anh ta cần gì phải nuôi con thay người khác chứ? Anh ta đối đãi với Cố Phượng Ngọc, nếu xét lương tâm, có thể nói là đủ tốt, nhưng mà dù vậy, Cố Phượng Ngọc vẫn phản bội anh ta, người phụ nữ như vậy, anh ta thật chẳng dám cần. Cưới về chẳng qua được mấy ngày yên ổn, ai muốn cả ngày xuân buồn thu đau sầu nọ sầu kia đâu?
May mà vợ mới cũng vô cùng hiểu chuyện, sau khi biết không thể có con, đã chấp nhận nuôi con trai của Cố Phượng Ngọc như con mình.
Bây giờ đứa trẻ đã bị nhà trai đưa đi, nói là rất nhanh sẽ gặp Cố Phượng Ngọc ở toà án, muốn Cố Phượng Ngọc mau về thành phố Dung để lên tòa, bởi vì hộ khẩu của cô ta không ở đây. Cố Phượng Ngọc thứ nhất không có tiền về, thứ hai không có tiền mời luật sư, chắc chắn thua quyết định của quan tòa.
Cô ta không ngu ngốc, hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, cho nên cô ta mới đến tìm Mạnh Nịnh, có lẽ Mạnh Nịnh có thể giúp đỡ. Cô ta không có tiền, Mạnh Nịnh có, cô ta không có nhân mạch, Mạnh Nịnh có, cô ta không có quyền thế, Mạnh Nịnh cũng có... Chỉ cần Mạnh Nịnh chịu giúp cô ta, cô ta còn sợ gì nữa?!
Nhưng sau khi nghe Cố Phượng Ngọc hùng hồn một hồi, Mạnh Nịnh cũng lộ ra nụ cười quỷ dị: "Hóa ra là như vậy... Tôi còn không biết tình tiết bên trong đấy!"
Cố Phượng Ngọc nhạy cảm cảm thấy lời này có gì đó không thích hợp, tức khắc ánh mắt liền ngưng lại: "Tình tiết gì cơ? Cậu có ý gì?"
"Ý là..." Mạnh Nịnh nở nụ cười. "Tôi biết chuyện này đấy!"
"... Cái gì?! Cậu biết? Sao cậu có thể biết?!" Cố Phượng Ngọc đột nhiên nhớ tới lời nói muốn trả thù cô ta khi trước của Mạnh Nịnh, sắc mặt của cô ta trở nên trắng bệch: "Cậu, ý của cậu là..."
"Không phải tôi." Ý cười của Mạnh Nịnh d,d,l,q,dkhông thay đổi. "Cô biết là ai mà."
Thi Vinh.
Ngoại trừ người đàn ông đáng sợ kia, không còn ai làm như thế nữa.
Lòng của Cố Phượng Ngọc nguội lạnh trong nháy mắt. Cô ta biết, sau khi Thi Vinh biết sự xuất hiện của cô ta thì nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta, nhất là dưới tình huống cô ta còn chưa đủ lễ phép với Mạnh Nịnh. Sắc mặt Cố Phượng Ngọc nhợt nhạt, lại nhớ tới nhiều năm trước, chuyện sau khi cô ta phản bội Mạnh Nịnh.
Cho dù lúc đó cô ta đã tốn khá nhiều công sức trong chuyện giữa Thi Vinh và mạnh ninh, nhưng Thi Vinh vẫn trừng phạt cô ta vì cô ta phản bội Mạnh Nịnh. Nghĩ tới những sự trừng phạt đáng sợ này, toàn thân Cố Phượng Ngọc run lên. Cô ta hối hận rồi! Cô ta biết sai rồi! Cô ta không nên tới tìm Mạnh Nịnh, không nên xuất hiện trước mặt Mạnh Nịnh, càng không nên tự cho là đúng có thể gây khó dễ cho Mạnh Nịnh!
Sao cô ta lại quên, ai có ý nghĩ không tốt với Mạnh Nịnh, người đàn ông đáng sợ kia sẽ ra tay chứ?!
Nếu cô ta yên phận, thành thành thật thật, tất cả sẽ không xảy ra. Bây giờ cô ta còn có thể có một công việc, còn có thể sống cùng với con trai... Vậy mà cô ta đã khiến mình tới nông nỗi này! Quá quắt như vậy, bẽ mặt như vậy, không biết liêm sỉ như vậy!
Sự áy náy đã lâu không xuất hiện lặng lẽ tuôn trào vào thời khắc này. Cố Phượng Ngọc đột nhiên nhớ tới tất cả những gì mình làm với Mạnh Nịnh, cô ta gây thêm những vết thương vĩnh viễn không cách nào lành lại trên người Mạnh Nịnh và Hàn Ngộ Chi. Dưới tình huống như vậy, cô ta còn có tư cách gì đi lên án Mạnh Nịnh không giúp cô ta chứ? Suy bụng ta ra bụng người, nếu bây giờ cô ta hoán đổi với Mạnh Nịnh, Cố Phượng Ngọc tin rằng, cô ta chắc chắn sẽ không giúp đỡ đối phương, thậm chí còn có thể giậu đổ bìm leo!
Mạnh Nịnh nhìn vẻ mặt Cố Phượng Ngọc thay đổi mấy lần trong thời gian ngắn, trong lòng liền châm biếm không thôi. Cô cũng gợi mở như thế rồi, Cố Phượng Ngọc vẫn cứ muốn làm phiền, Thi Vinh còn không xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta đã bị dọa đến thế này rồi, xem ra, làm người xấu thật sự là bản lĩnh trời sinh, cô có học thêm mấy đời cũng chẳng học hết nổi khí chất ma quỷ trên người Thi Vinh.
Cố Phượng Ngọc khập khiễng đi, lúc này Mạnh Nịnh mới phát hiện bóng lưng cô ta hơi còng. Nhưng... Có thể trách ai được đây? Mọi thứ vốn có thể không phải xảy ra. Cố Phượng Ngọc vốn có tương lai tốt đẹp, nhưng cô ta vì lợi riêng mà hủy diệt một đời của người ta, cũng hủy diệt chính cô ta. Sau này lúc đêm khuya yên tĩnh, cô ta nhớ lại, không biết liệu có hối hận cắn gối, yên lặng rơi nước hay không?
Cho dù có thể hay không, cũng chẳng liên quan đến Mạnh Nịnh. Cô còn phải đi mua bánh quy mài răng cho Quả Quả bé nhỏ, còn như Cố Phượng Ngọc... Mạnh Nịnh nghĩ, d/d/l/q/dlần này, cô ta thật sự sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trong đầu cô nữa.
Thật sự là thực tại khiến người tan nát cõi lòng lại phải chấp nhận. Không ai có thể thuận buồm xuôi gió, ai cũng phải trả giá thật nhiều vì sự lựa chọn của mình. Những thứ có thể không làm mà hưởng, phần lớn đều là không có tự do, cũng không cần tự do.
Giống như là cung nhân sống trong cung cấm tìm niềm vui nơi chim chóc, cánh chim mỹ lệ, giọng hót tuyệt đẹp, giang cánh ra là có thể bay lượn trên bầu trời, cuối cùng chỉ có thể ở trong một lồng chim nhỏ bé. Nghĩ tới đây, trên mặt Mạnh Nịnh thoáng hiện nét cười khổ.
Những chuyện cực phẩm này luôn xảy ra liên tiếp, bởi vì liên quan đến sự xuất hiện của Hạ Vô Pháp, trong khoảng thời gian này Thi Vinh cực kỳ bận. Trước kia một năm Mạnh Nịnh có thể nhìn thấy Trương Hoàng hai, ba lần đã coi là nhiều rồi, bây giờ thì hay rồi, tên này không có việc gì thì đến tìm Thi Vinh, ba người thần thần bí bí chẳng biết đang làm gì. Mạnh Nịnh không hỏi, nếu Thi Vinh muốn để cô biết, thì ngay cả khi cô không hỏi, anh cũng sẽ nói. Bây giờ anh chưa nói gì cả, như vậy chuyện này không thích hợp cho cô biết.
Lòng hiếu kỳ của Mạnh Nịnh cũng không mãnh liệt như thế, cô nhận thấy như vậy.
Cũng đã cùng với bệnh thần kinh như Thi Vinh mấy năm nay rồi, cô còn hiếm lạ gì nữa sao?
Trước khi Đinh phu nhân đề xuất phương án kỳ cục kia, Mạnh Nịnh vẫn không biết cô em gái cùng mẹ khác cha này lại thích Thi Vinh, khi đó Mạnh Nịnh nghe thấy lời của Đinh phu nhân thì phản ứng đầu tiên là: Có phải Đinh Linh bị mù rồi hay không? Về sau nghĩ lại, không phải là mù rồi sao, nếu không mù thì sao có thể vừa ý người đàn ông như Thi Vinh chứ?
Nhưng mà nếu nhìn trên phương diện khác, Thi Vinh quả thực là xuất sắc muốn chết. Người đàn ông như vậy khiến phụ nữ khó cưỡng lại nhất, hơn nữa anh lại rất tuấn tú, rất nhiều tiền, dáng người đẹp, quan trọng nhất là, anh đối tốt với cô. Gì cũng mua cho cô, mang lại cho cô những gì tốt nhất, nuông chiều cô vô điều kiện... Chỉ cần cô còn sống, đâu đâu cũng là tình yêu của anh dành cho mình.
Đúng vậy, điều cuối cùng còn quan trọng hơn nữa, anh cực kỳ yêu cô.
Cũng chính vì vậy, thứ mọi người thấy là bề ngoài của Thi Vinh, người đàn ông anh tuấn giàu có, quyền thế ngập trời, vì vợ mà bằng lòng trả giá tất cả đó. Bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ điên cuồng bạo lực của anh. Dù là Đinh Linh, ảo tưởng trong lòng, đương nhiên là vương tử hoàn mỹ trong lòng cô bé lọ lem.
Nào ngờ trên đời vốn chẳng có vương tử nào cả, cho dù có, đó cũng là đồ ngốc.
Từ sau khi Đinh Linh bị giáng chức xuống làm nhân viên vệ sinh, cô ta càng khó "tình cờ gặp gỡ" với Thi Vinh. Trước kia làm việc ở tầng cao nhất, số lần nhìn thấy Thi Vinh đã có thể đếm được trên đầu ngón tay rồi, bây giờ bị giáng chức... Mỗi ngày ngoại trừ WC WC, bồn cầu bồn cầu, sàn nhà sàn nhà, chẳng còn cái gì nữa. Đôi khi Đinh Linh nghĩ, cứ làm bình nứt không sợ vỡ, cứ thế cắm chốt ở toilet nam đi - dù sao đổng sự trưởng cũng không thể không đi toilet đâu nhỉ?
Nhưng mà rất nhanh Đinh Linh đã gạt bỏ ý nghĩ này, bởi vì cô ta nhớ tới trên tầng cao nhất có toilet chuyên dụng của đổng sự trưởng... Bây giờ cấp bậc của cô ta quá thấp, muốn lên tầng cao nhất dọn dẹp cũng không có cơ hội, khỏi nói đến việc gặp mặt Thi Vinh. Đinh Linh cực kỳ không vui, điều này chẳng giống nội dung tiểu thuyết với phim thần tượng gì cả, theo lý thuyết... Lúc này cô ta hẳn là đã được đổng sự trưởng chú ý, hơn nữa khiến anh cảm thấy cô ta là cô gái cực kỳ hồn nhiên, cực kỳ hoạt bát lại cực kỳ thông minh. Quan trọng nhất là... cực kỳ hợp với anh.
... Đều là giả!
Đinh Linh cầm khăn lau trong tay mệt đến mức muốn chết. Tiền lương của nhân viên vệ sinh không cao, lượng công việc lại lớn kinh người. Bây giờ mỗi ngày cô ta lau sàn cũng mất mấy tiếng, lúc tan việc cũng eo mỏi lưng đau. Nếu còn tiếp tục như vậy, Đinh Linh cảm thấy, đừng nói là tiến công chiếm đóng được đổng sự trưởng, ngay cả sống sót cũng thật khó khăn!
Ở nhà Đinh Linh là đại tiểu thư được nâng niu trong lòng bàn tay, lúc nào phải chịu tội như vậy đâu? Nếu không phải thích Thi Vinh, cô ta đã sớm cau mặt mặc kệ rồi! Công việc như thế này, ngày nào cũng quay như con quay, lại không được có bao nhiêu tiền, ngay cả mua túi xách cũng chẳng đủ!
Nhưng theo thời gian ngày qua ngày, vợ mới vẫn không mang thai, người chồng nôn nóng, đi bệnh viện khám, hoá ra những năm gần đây bởi vì nguyên nhân nào đó trong chuyện làm ăn, khả năng sống sót của tinh trùng anh ta trở nên cực thấp, vốn không đủ điều kiện để cho phụ nữ mang thai.
Vậy làm sao bây giờ, dù sao vẫn không thể để cho nhà mình không người nối dõi chứ? Vì thế lúc này, nhà trai nhớ đến đứa con lúc trước. Kết quả hỏi cả nhà Cố Phượng Ngọc, mới biết được Cố Phượng Ngọc đã sớm đưa con đi thủ đô làm ăn, đã nhiều năm rồi không về. Người chồng sốt ruột, tuổi đứa trẻ còn nhỏ, nếu Cố Phượng Ngọc dẫn theo nó gả cho người ta, nhận người ta làm ba thì nên làm sao bây giờ? Vừa nghĩ tới khả năng đó, người chồng liền vò đầu bứt tai ngồi không yên.
Kết quả bây giờ anh ta tìm đến đây, vừa thấy Cố Phượng Ngọc đã đòi con trai đầu tiên.
Dáng vẻ bây giờ của Cố Phượng Ngọc, làm sao có thể khiến người ta tin cô ta là một người mẹ tốt đây? Ngay cả nuôi con cô ta cũng không làm được, càng khỏi nói cho con một cuộc sống tốt hơn. Tuy nói chút tiền bạc trong nhà trai ở thủ đô chẳng là gì, nhưng nếu ở thành phố Dung, cũng là tiêu chuẩn nhất định, ít nhất sau này d.d.l.q.dhọc phí, xe, nhà cửa... của đứa trẻ đều không phải băn khoăn. Dưới điều kiện như vậy, toà án cũng sẽ cân nhắc tình hình bên người cha.
Làm sao Cố Phượng Ngọc chịu bỏ? Năm ấy cô ta ly hôn với chồng, kỳ thật là lỗi ở cô ta. Hôm đó vừa đúng là sinh nhật của Hàn Ngộ Chi, cô ta hồn bay phách lạc đi quán bar mua say, kết quả ai biết uống rượu lại có tình một đêm với người giống Hàn Ngộ Chi mấy phần, ai biết sáng hôm sau bị chồng phát hiện, bởi vì cô ta lại ngu ngốc đến nổi mang bạn tình một đêm về nhà mình! Người chồng lập tức đề xuất việc ly hôn, đương nhiên Cố Phượng Ngọc không đồng ý, hai người cãi cọ hơn một tháng, Cố Phượng Ngọc đột nhiên phát hiện mình mang thai.
Nhưng cô ta không thể khẳng định rốt cuộc đứa bé này là của ai.
Đây cũng là lý do vì sao khi ấy người chồng lại ly hôn với Cố Phượng Ngọc, một trong những nguyên nhân không phản đối yêu cầu đưa con đi của cô ta - đến cùng có phải con trai của mình hay không cũng khó nói, anh ta cần gì phải nuôi con thay người khác chứ? Anh ta đối đãi với Cố Phượng Ngọc, nếu xét lương tâm, có thể nói là đủ tốt, nhưng mà dù vậy, Cố Phượng Ngọc vẫn phản bội anh ta, người phụ nữ như vậy, anh ta thật chẳng dám cần. Cưới về chẳng qua được mấy ngày yên ổn, ai muốn cả ngày xuân buồn thu đau sầu nọ sầu kia đâu?
May mà vợ mới cũng vô cùng hiểu chuyện, sau khi biết không thể có con, đã chấp nhận nuôi con trai của Cố Phượng Ngọc như con mình.
Bây giờ đứa trẻ đã bị nhà trai đưa đi, nói là rất nhanh sẽ gặp Cố Phượng Ngọc ở toà án, muốn Cố Phượng Ngọc mau về thành phố Dung để lên tòa, bởi vì hộ khẩu của cô ta không ở đây. Cố Phượng Ngọc thứ nhất không có tiền về, thứ hai không có tiền mời luật sư, chắc chắn thua quyết định của quan tòa.
Cô ta không ngu ngốc, hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, cho nên cô ta mới đến tìm Mạnh Nịnh, có lẽ Mạnh Nịnh có thể giúp đỡ. Cô ta không có tiền, Mạnh Nịnh có, cô ta không có nhân mạch, Mạnh Nịnh có, cô ta không có quyền thế, Mạnh Nịnh cũng có... Chỉ cần Mạnh Nịnh chịu giúp cô ta, cô ta còn sợ gì nữa?!
Nhưng sau khi nghe Cố Phượng Ngọc hùng hồn một hồi, Mạnh Nịnh cũng lộ ra nụ cười quỷ dị: "Hóa ra là như vậy... Tôi còn không biết tình tiết bên trong đấy!"
Cố Phượng Ngọc nhạy cảm cảm thấy lời này có gì đó không thích hợp, tức khắc ánh mắt liền ngưng lại: "Tình tiết gì cơ? Cậu có ý gì?"
"Ý là..." Mạnh Nịnh nở nụ cười. "Tôi biết chuyện này đấy!"
"... Cái gì?! Cậu biết? Sao cậu có thể biết?!" Cố Phượng Ngọc đột nhiên nhớ tới lời nói muốn trả thù cô ta khi trước của Mạnh Nịnh, sắc mặt của cô ta trở nên trắng bệch: "Cậu, ý của cậu là..."
"Không phải tôi." Ý cười của Mạnh Nịnh d,d,l,q,dkhông thay đổi. "Cô biết là ai mà."
Thi Vinh.
Ngoại trừ người đàn ông đáng sợ kia, không còn ai làm như thế nữa.
Lòng của Cố Phượng Ngọc nguội lạnh trong nháy mắt. Cô ta biết, sau khi Thi Vinh biết sự xuất hiện của cô ta thì nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta, nhất là dưới tình huống cô ta còn chưa đủ lễ phép với Mạnh Nịnh. Sắc mặt Cố Phượng Ngọc nhợt nhạt, lại nhớ tới nhiều năm trước, chuyện sau khi cô ta phản bội Mạnh Nịnh.
Cho dù lúc đó cô ta đã tốn khá nhiều công sức trong chuyện giữa Thi Vinh và mạnh ninh, nhưng Thi Vinh vẫn trừng phạt cô ta vì cô ta phản bội Mạnh Nịnh. Nghĩ tới những sự trừng phạt đáng sợ này, toàn thân Cố Phượng Ngọc run lên. Cô ta hối hận rồi! Cô ta biết sai rồi! Cô ta không nên tới tìm Mạnh Nịnh, không nên xuất hiện trước mặt Mạnh Nịnh, càng không nên tự cho là đúng có thể gây khó dễ cho Mạnh Nịnh!
Sao cô ta lại quên, ai có ý nghĩ không tốt với Mạnh Nịnh, người đàn ông đáng sợ kia sẽ ra tay chứ?!
Nếu cô ta yên phận, thành thành thật thật, tất cả sẽ không xảy ra. Bây giờ cô ta còn có thể có một công việc, còn có thể sống cùng với con trai... Vậy mà cô ta đã khiến mình tới nông nỗi này! Quá quắt như vậy, bẽ mặt như vậy, không biết liêm sỉ như vậy!
Sự áy náy đã lâu không xuất hiện lặng lẽ tuôn trào vào thời khắc này. Cố Phượng Ngọc đột nhiên nhớ tới tất cả những gì mình làm với Mạnh Nịnh, cô ta gây thêm những vết thương vĩnh viễn không cách nào lành lại trên người Mạnh Nịnh và Hàn Ngộ Chi. Dưới tình huống như vậy, cô ta còn có tư cách gì đi lên án Mạnh Nịnh không giúp cô ta chứ? Suy bụng ta ra bụng người, nếu bây giờ cô ta hoán đổi với Mạnh Nịnh, Cố Phượng Ngọc tin rằng, cô ta chắc chắn sẽ không giúp đỡ đối phương, thậm chí còn có thể giậu đổ bìm leo!
Mạnh Nịnh nhìn vẻ mặt Cố Phượng Ngọc thay đổi mấy lần trong thời gian ngắn, trong lòng liền châm biếm không thôi. Cô cũng gợi mở như thế rồi, Cố Phượng Ngọc vẫn cứ muốn làm phiền, Thi Vinh còn không xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta đã bị dọa đến thế này rồi, xem ra, làm người xấu thật sự là bản lĩnh trời sinh, cô có học thêm mấy đời cũng chẳng học hết nổi khí chất ma quỷ trên người Thi Vinh.
Cố Phượng Ngọc khập khiễng đi, lúc này Mạnh Nịnh mới phát hiện bóng lưng cô ta hơi còng. Nhưng... Có thể trách ai được đây? Mọi thứ vốn có thể không phải xảy ra. Cố Phượng Ngọc vốn có tương lai tốt đẹp, nhưng cô ta vì lợi riêng mà hủy diệt một đời của người ta, cũng hủy diệt chính cô ta. Sau này lúc đêm khuya yên tĩnh, cô ta nhớ lại, không biết liệu có hối hận cắn gối, yên lặng rơi nước hay không?
Cho dù có thể hay không, cũng chẳng liên quan đến Mạnh Nịnh. Cô còn phải đi mua bánh quy mài răng cho Quả Quả bé nhỏ, còn như Cố Phượng Ngọc... Mạnh Nịnh nghĩ, d/d/l/q/dlần này, cô ta thật sự sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trong đầu cô nữa.
Thật sự là thực tại khiến người tan nát cõi lòng lại phải chấp nhận. Không ai có thể thuận buồm xuôi gió, ai cũng phải trả giá thật nhiều vì sự lựa chọn của mình. Những thứ có thể không làm mà hưởng, phần lớn đều là không có tự do, cũng không cần tự do.
Giống như là cung nhân sống trong cung cấm tìm niềm vui nơi chim chóc, cánh chim mỹ lệ, giọng hót tuyệt đẹp, giang cánh ra là có thể bay lượn trên bầu trời, cuối cùng chỉ có thể ở trong một lồng chim nhỏ bé. Nghĩ tới đây, trên mặt Mạnh Nịnh thoáng hiện nét cười khổ.
Những chuyện cực phẩm này luôn xảy ra liên tiếp, bởi vì liên quan đến sự xuất hiện của Hạ Vô Pháp, trong khoảng thời gian này Thi Vinh cực kỳ bận. Trước kia một năm Mạnh Nịnh có thể nhìn thấy Trương Hoàng hai, ba lần đã coi là nhiều rồi, bây giờ thì hay rồi, tên này không có việc gì thì đến tìm Thi Vinh, ba người thần thần bí bí chẳng biết đang làm gì. Mạnh Nịnh không hỏi, nếu Thi Vinh muốn để cô biết, thì ngay cả khi cô không hỏi, anh cũng sẽ nói. Bây giờ anh chưa nói gì cả, như vậy chuyện này không thích hợp cho cô biết.
Lòng hiếu kỳ của Mạnh Nịnh cũng không mãnh liệt như thế, cô nhận thấy như vậy.
Cũng đã cùng với bệnh thần kinh như Thi Vinh mấy năm nay rồi, cô còn hiếm lạ gì nữa sao?
Trước khi Đinh phu nhân đề xuất phương án kỳ cục kia, Mạnh Nịnh vẫn không biết cô em gái cùng mẹ khác cha này lại thích Thi Vinh, khi đó Mạnh Nịnh nghe thấy lời của Đinh phu nhân thì phản ứng đầu tiên là: Có phải Đinh Linh bị mù rồi hay không? Về sau nghĩ lại, không phải là mù rồi sao, nếu không mù thì sao có thể vừa ý người đàn ông như Thi Vinh chứ?
Nhưng mà nếu nhìn trên phương diện khác, Thi Vinh quả thực là xuất sắc muốn chết. Người đàn ông như vậy khiến phụ nữ khó cưỡng lại nhất, hơn nữa anh lại rất tuấn tú, rất nhiều tiền, dáng người đẹp, quan trọng nhất là, anh đối tốt với cô. Gì cũng mua cho cô, mang lại cho cô những gì tốt nhất, nuông chiều cô vô điều kiện... Chỉ cần cô còn sống, đâu đâu cũng là tình yêu của anh dành cho mình.
Đúng vậy, điều cuối cùng còn quan trọng hơn nữa, anh cực kỳ yêu cô.
Cũng chính vì vậy, thứ mọi người thấy là bề ngoài của Thi Vinh, người đàn ông anh tuấn giàu có, quyền thế ngập trời, vì vợ mà bằng lòng trả giá tất cả đó. Bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ điên cuồng bạo lực của anh. Dù là Đinh Linh, ảo tưởng trong lòng, đương nhiên là vương tử hoàn mỹ trong lòng cô bé lọ lem.
Nào ngờ trên đời vốn chẳng có vương tử nào cả, cho dù có, đó cũng là đồ ngốc.
Từ sau khi Đinh Linh bị giáng chức xuống làm nhân viên vệ sinh, cô ta càng khó "tình cờ gặp gỡ" với Thi Vinh. Trước kia làm việc ở tầng cao nhất, số lần nhìn thấy Thi Vinh đã có thể đếm được trên đầu ngón tay rồi, bây giờ bị giáng chức... Mỗi ngày ngoại trừ WC WC, bồn cầu bồn cầu, sàn nhà sàn nhà, chẳng còn cái gì nữa. Đôi khi Đinh Linh nghĩ, cứ làm bình nứt không sợ vỡ, cứ thế cắm chốt ở toilet nam đi - dù sao đổng sự trưởng cũng không thể không đi toilet đâu nhỉ?
Nhưng mà rất nhanh Đinh Linh đã gạt bỏ ý nghĩ này, bởi vì cô ta nhớ tới trên tầng cao nhất có toilet chuyên dụng của đổng sự trưởng... Bây giờ cấp bậc của cô ta quá thấp, muốn lên tầng cao nhất dọn dẹp cũng không có cơ hội, khỏi nói đến việc gặp mặt Thi Vinh. Đinh Linh cực kỳ không vui, điều này chẳng giống nội dung tiểu thuyết với phim thần tượng gì cả, theo lý thuyết... Lúc này cô ta hẳn là đã được đổng sự trưởng chú ý, hơn nữa khiến anh cảm thấy cô ta là cô gái cực kỳ hồn nhiên, cực kỳ hoạt bát lại cực kỳ thông minh. Quan trọng nhất là... cực kỳ hợp với anh.
... Đều là giả!
Đinh Linh cầm khăn lau trong tay mệt đến mức muốn chết. Tiền lương của nhân viên vệ sinh không cao, lượng công việc lại lớn kinh người. Bây giờ mỗi ngày cô ta lau sàn cũng mất mấy tiếng, lúc tan việc cũng eo mỏi lưng đau. Nếu còn tiếp tục như vậy, Đinh Linh cảm thấy, đừng nói là tiến công chiếm đóng được đổng sự trưởng, ngay cả sống sót cũng thật khó khăn!
Ở nhà Đinh Linh là đại tiểu thư được nâng niu trong lòng bàn tay, lúc nào phải chịu tội như vậy đâu? Nếu không phải thích Thi Vinh, cô ta đã sớm cau mặt mặc kệ rồi! Công việc như thế này, ngày nào cũng quay như con quay, lại không được có bao nhiêu tiền, ngay cả mua túi xách cũng chẳng đủ!
Tác giả :
Ai Lam