Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ
Chương 97
Chương 97: Thư ký mới tới, Lâm Thùy Ngọc.
“Làm sao cơ?" Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị cô nhìn thấu, Lê Nhật Linh là người rất thông minh, nhưng ngay lúc này đây anh ta tuyệt đối không thề thừa nhận.
“Anh đang muốn kéo dài thời gian có đúng không?" Cô bỏ tay anh ta ra, lập tức đẩy cửa muốn bước vào văn phòng chủ tịch.
Hà Dĩ Phong chặn ở trước mặt cô, ngăn không cho cô nhìn vào bên trong: “Em không thể chừa cho tôi chút mặt mũi được sao, ngồi xuống uống một ly trà cũng không được?"
Hành vi này của anh ta càng làm cho cô thêm nghi ngờ, từ trong tay thư kí bên cạnh lấy đi đồ ngọt cùng thức uống mà mình mang đến, nhét hết vào lồng ngực của Hà Dĩ Phong: “Cho anh hết đấy, vậy bây giờ tôi vào trong được hay chưa?"
Hà Dĩ Phong: “…"
Lê Nhật Linh này cũng thật sự kỳ lạ, tại sao cô cứ cố tình không chịu làm theo sắp xếp của người khác.
“Hà Dĩ Phong, anh buông tay, chúng ta không thân thiết đến mức đó đâu, anh đừng có ở đây lôi kéo tôi như vậy."
Hà Dĩ Phong vẫn tiếp tục cố gắng: “Không sao cả, Lâm Quân sẽ không hiểu lầm chúng ta đâu, thật ra tôi chỉ muốn…"
“Được rồi được rồi, xem như tôi sợ anh được chưa, anh muốn đi đâu thì tự quyết định đi."
“A, được chứ."
Hà Dĩ Phong nhẹ nhàng thở ra, anh ta vừa mới nới lỏng tay, ngay lập tức Lê Nhật Linh nhanh nhẹn lách sang một bên, một đá liền đem cửa kính mở tung ra.
Hình ảnh bên trong văn phòng cứ thế xuất hiện trước mắt cô, đợi đến lúc Hà Dĩ Phong phục hồi lại tinh thần, muốn tiến lên chắn tầm nhìn của cô thì đã quá muộn.
Lê Nhật Linh trừng mắt nhìn vào cảnh tượng phía trước, trong lòng muốn giả vờ tỏ ra không có chuyện gì, thế nhưng theo cảm xúc hốc mắt lại từ từ nóng lên.
Thì ra đây chính là lý do mà Hà Dĩ Phong không chân chừ đầy cô ra, trách không được tại sao anh ta lại nói nhiều thứ như vậy muốn ngăn không cho cô đi vào, nguyên nhân chính là một màn trước mắt kia, vẫn còn đang ở trong phòng làm việc mà hai người bọn họ đã nóng lòng đến nỗi làm ra loại chuyện này.
Tình huống giống hệt như lần trước cô tự mình tìm đến đây, vẫn như cũ là một thư kí đang ngồi trên đùi của Lâm Quân, chẳng qua người phụ nữ ấy bây giờ không còn là Lưu Ly nữa mà thôi.
Không, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt cô so với lần trước còn tệ hơn.
Áo sơ mi chỉnh tề sáng nay của Lâm Quân giờ đây đã tháo xuống ba nút, một nửa lồng ngực tráng kiện lộ ra bên ngoài, trên hõm vai cùng gò má vẫn còn in đậm hai dấu son môi đỏ chót vô cùng chói mắt, mà những vết tích kia rõ ràng đến từ người phụ nữ đang ngồi trên đùi anh.
Thoạt nhìn cô ta còn rất trẻ tuổi, dáng vẻ đầy sức sống rất giống một sinh viên đại học vừa mới ra trường, đồ trang sức trên người vô cùng phù hợp lại nhã nhặn, mang đến cho người khác một cảm giác trong sáng lại có phần mê người. Đã thế còn không sợ hành vi của mình bị người khác bắt gặp, lúc nhìn thấy cô bước vào còn nũng nịu chào hỏi một tiếng: “Xin chào vợ của chủ tịch, tôi là thư ký vừa mới nhận chức, tên của tôi là LâmThùy Ngọc."
Giọng điệu như vậy, chính là đang tỏ vẻ trước mặt cô.
Ánh mắt cô gắt gao nhìn về phía Lâm Quân, trong lòng như đang thầm cầu xin anh dù chỉ một chút cũng hãy phản ứng lại, chỉ cần anh chịu giải thích, dù là sự thật hay chỉ là qua loa lấy lệ, cô đều nhất định Sẽ tin.
Thanh âm của Lê Nhật Linh giống như run lên: “Lâm Quân, tại sao vậy…"
“Cô không phải đã từng nói, xung quanh tôi cho dù có bao nhiêu người phụ nữ đi chăng nữa, cô cũng không quan tâm hay sao? Nếu như cô đã rộng rãi như vậy, đương nhiên tôi cũng phải thỏa mãn bản thân mình cho thật tốt."
Lâm Quân thậm chí còn không liếc mắt nhìn cô dù chỉ một lần, hai tay dùng sức ôm người phụ nữ kia vào lòng, hai người vừa hôn vừa quấn lấy nhau càng lúc càng chặt hơn.
Anh tự mình cởi bỏ quần áo của Lâm Thùy Ngọc, cặp chân thon dài của cô ta từ từ lộ ra trong không khí, thời điểm nhìn thấy anh đưa đôi tay rắn chắc sờ vào phần ngực trắng muốt của Lâm Thùy Ngọc, dường như cô đã đạt tới giới hạn của bản thân mình, hoàn toàn không thể tiếp tục nhìn thêm một giây phút nào nữa.
Cô xoay người bước di.
Đi đến trước thang máy chuyên dụng của chủ tịch, nhìn thấy cửa thang máy mở ra, nhưng cô lại không đi vào.
Trách không được tại sao hôm nay khi mình bước vào thang máy, ánh mắt của những người đó đều giống như nhau vô cùng kì lạ, xem ra, chỉ cần là người phụ nữ của Lâm Quân đều có thể tùy ý ra vào nơi này. Vậy mà cô vẫn luôn nghĩ đây là đặc quyền của riêng mình, là thứ mà người duy nhất được gọi là “vợ chủ tịch Lâm" mới có thể hưởng thụ.
Cô không bước vào thang máy, hai bàn tay mảnh khảnh xoa xoa đôi mắt đã sưng đỏ, một bên vừa lau nước mắt vừa đi về phía thang bộ.
Thà rằng tự mình đi xuống còn hơn bước vào cái thứ gọi là thang máy chuyên dụng ghê tởm này.
Một bàn tay dày rộng ấm áp đột nhiên giữ chặt lấy cổ tay cô, cô không được tự nhiên quay mặt đi: “Không phải bên cạnh anh đã có người phụ nữ mới rồi hay sao, anh còn ở đây quan tâm tôi làm gì!"
“À… chuyện này…"
Người đàn ông chậm rãi mở miệng, thì ra anh ta là Hà Dĩ Phong.
Nhìn thấy bộ dáng xấu hồ không nói nên lời của Hà Dĩ Phong, ngược lại cô lập tức liền thông suốt.
Vậy mà cô còn ở đây ảo tưởng, nghĩ rằng Lâm Quân sẽ cảm thấy có lỗi mà đuổi theo giải thích với mình. Thì ra tất cả mọi chuyện đều là do cô tự mình nghĩ nhiều.