Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ
Chương 31
Phòng ký túc xá nữ tầng năm, khu tây
“Này cậu, cậu không được lên đó!", dì Vương ngồi trong phòng bảo vệ cổng ký túc xá nữ thấy một nam sinh cõng một nữ sinh trên vai xông thẳng vào ký túc xá nữ thì vội ngăn lại.
“Cô ấy bị thương", Thiệu Minh Vỹ đang rất lo lắng nên hơi xẵng giọng.
“Như vậy cũng không được. Cậu gọi bạn cùng phòng xuống cõng con bé lên." Một nam sinh mà chạy lên ký túc xá nữ, chắc chắn sẽ gây náo loạn nửa ngày mất.
“Cháu chỉ cõng cô ấy lên rồi sẽ lập tức xuống ngay." Thiệu Minh Vỹ năn nỉ, mấy cô nàng kia sao đủ sức cõng Kiều Ân lên chứ.
“Không được!", dì Vương lớn tiếng, “Cô ấy ở phòng nào?"
“Phòng 502 ạ. Hay để cho chắc chắn dì cùng cháu đưa cô ấy lên đó. Đưa cô ấy vào phòng cháu sẽ xuống ngay!", Thiệu Minh Vỹ hơi mất bình tĩnh nhưng lại không muốn Kiều Ân tỉnh giấc.
Phòng 502, dì Vương cũng hơi do dự. Nhìn con bé này béo vậy, chắc người thường không thể cõng được đâu.
“Thôi được, cậu đợi chút rồi tôi lên đó cùng cậu." Nói xong, dì Vương nhanh chóng chạy vào phòng nói gì đó với người cùng trực.
Hai người cùng đưa Kiều Ân lên phòng.
Nữ sinh các tầng ùa nhau ra xem, quả đúng là nam sinh xuất hiện có khác. Họ nhìn một lúc rồi ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc, quả nhiên là Thiệu Minh Vỹ. Hơn nữa, cô nàng đang nằm trên lưng Thiệu Minh Vỹ chẳng phải Kiều Ân sao? Dáng cô ta mập mạp như vậy, chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra.
Dì Vương giục mấy cô nữ sinh đó vào phòng, đừng để ý chuyện người khác rồi bảo Thiệu Minh Vỹ nhanh chóng rời khỏi đây.
“Minh An Nhã!", vừa đặt chân đến tầng năm, Thiệu Minh Vỹ lập tức gọi to.
Dì Vương thò đầu vào phòng 502 kiểm tra, xem có cô nàng nào ăn mặc hớ hênh hay có chuyện gì bất ổn không rồi mới ra hiệu cho anh vào.
Nghe thấy tiếng Thiệu Minh Vỹ, A Nhã vội vội vàng vàng mở cửa. Vừa thấy Kiều Ân trên lưng anh, A Nhã giật mình thét lên: “Kiều Ân?".
“Ân Ân bị thương, mau lên, đỡ cô ấy nằm xuống." Thiệu Minh Vỹ vừa nói vừa cõng Kiều Ân vào phòng.
“Mau, đặt cậu ấy lên giường đi!" Toàn Nhược Lăng cũng nhảy xuống, chạy ra chỉ giường gần đó cho Thiệu Minh Vỹ cõng Kiều Ân vào.
Thiệu Minh Vỹ khẽ đặt Kiều Ân lên giường rồi đỡ cô nằm xuống.
“Cậu ấy sao vậy? Sao lại đến nông nỗi này?" Thấy trán Kiều Ân băng miếng gạc trắng lớn, Đình Đình lo lắng hỏi.
“Cô ấy ngã cầu thang nên bị thương." Thiệu Minh Vỹ ngồi xuống cạnh giường, nắm tay Kiều Ân đang đặt bên cạnh.
“Được rồi, được rồi, người đã đưa lên, cậu mau xuống đi!", dì Vương đứng giục ngoài cửa.
Thiệu Minh Vỹ buông tay Kiều Ân ra rồi đưa A Nhã chiếc túi, nói: “Trong này có thuốc của Kiều Ân, em nhớ cho cô ấy uống thuốc đúng giờ nhé. Ngày mai anh tới đưa Kiều Ân đi thay băng". Trong lòng Minh Vỹ rất lo lắng nên mắt anh vẫn dán lên Kiều Ân đang nằm trên giường.
“Được rồi, anh đi trước đi. Nếu có chuyện gì bọn em sẽ gọi điện báo anh." Minh An Nhã vỗ vai anh như muốn bảo rằng, có họ chăm sóc cho Kiều Ân rồi, anh không cần phải lo lắng nữa.
Dì Vương thấy vậy liền kéo Thiệu Minh Vỹ ra ngoài phòng, đi thẳng xuống dưới tầng.
“Sao lại xảy ra chuyện này?", Toàn Nhược Lăng xót xa vuốt ve khuôn mặt Kiều Ân, máu vẫn hơi rỉ ra trên mặt.
“Đừng hỏi nữa, để cậu ấy nghỉ đi. Nhược Lăng, hôm nay cậu ngủ giường Kiều Ân nhé!", A Nhã có vẻ là người bình tĩnh nhất lúc này.
“OK, không có gì!"
“Trước tiên phải thay đồ, rửa mặt cho Ân Ân đã. Cẩn thận, đừng làm cậu ấy tỉnh giấc. Chắc cậu ấy mệt lắm rồi!", A Nhã dặn dò mọi người, còn mình lấy đơn thuốc trong túi Kiều Ân ra xem.
Mọi người ai làm việc người nấy nhưng trong lòng vẫn thắc mắc không lý giải nổi.
Rốt cuộc Kiều Ân đã đắc tội với ai? Vừa giải quyết xong mấy bài viết trên diễn đàn, giờ lại bị ngã cầu thang, chuyện quái gì đang diễn ra thế này!
“Này cậu, cậu không được lên đó!", dì Vương ngồi trong phòng bảo vệ cổng ký túc xá nữ thấy một nam sinh cõng một nữ sinh trên vai xông thẳng vào ký túc xá nữ thì vội ngăn lại.
“Cô ấy bị thương", Thiệu Minh Vỹ đang rất lo lắng nên hơi xẵng giọng.
“Như vậy cũng không được. Cậu gọi bạn cùng phòng xuống cõng con bé lên." Một nam sinh mà chạy lên ký túc xá nữ, chắc chắn sẽ gây náo loạn nửa ngày mất.
“Cháu chỉ cõng cô ấy lên rồi sẽ lập tức xuống ngay." Thiệu Minh Vỹ năn nỉ, mấy cô nàng kia sao đủ sức cõng Kiều Ân lên chứ.
“Không được!", dì Vương lớn tiếng, “Cô ấy ở phòng nào?"
“Phòng 502 ạ. Hay để cho chắc chắn dì cùng cháu đưa cô ấy lên đó. Đưa cô ấy vào phòng cháu sẽ xuống ngay!", Thiệu Minh Vỹ hơi mất bình tĩnh nhưng lại không muốn Kiều Ân tỉnh giấc.
Phòng 502, dì Vương cũng hơi do dự. Nhìn con bé này béo vậy, chắc người thường không thể cõng được đâu.
“Thôi được, cậu đợi chút rồi tôi lên đó cùng cậu." Nói xong, dì Vương nhanh chóng chạy vào phòng nói gì đó với người cùng trực.
Hai người cùng đưa Kiều Ân lên phòng.
Nữ sinh các tầng ùa nhau ra xem, quả đúng là nam sinh xuất hiện có khác. Họ nhìn một lúc rồi ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc, quả nhiên là Thiệu Minh Vỹ. Hơn nữa, cô nàng đang nằm trên lưng Thiệu Minh Vỹ chẳng phải Kiều Ân sao? Dáng cô ta mập mạp như vậy, chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra.
Dì Vương giục mấy cô nữ sinh đó vào phòng, đừng để ý chuyện người khác rồi bảo Thiệu Minh Vỹ nhanh chóng rời khỏi đây.
“Minh An Nhã!", vừa đặt chân đến tầng năm, Thiệu Minh Vỹ lập tức gọi to.
Dì Vương thò đầu vào phòng 502 kiểm tra, xem có cô nàng nào ăn mặc hớ hênh hay có chuyện gì bất ổn không rồi mới ra hiệu cho anh vào.
Nghe thấy tiếng Thiệu Minh Vỹ, A Nhã vội vội vàng vàng mở cửa. Vừa thấy Kiều Ân trên lưng anh, A Nhã giật mình thét lên: “Kiều Ân?".
“Ân Ân bị thương, mau lên, đỡ cô ấy nằm xuống." Thiệu Minh Vỹ vừa nói vừa cõng Kiều Ân vào phòng.
“Mau, đặt cậu ấy lên giường đi!" Toàn Nhược Lăng cũng nhảy xuống, chạy ra chỉ giường gần đó cho Thiệu Minh Vỹ cõng Kiều Ân vào.
Thiệu Minh Vỹ khẽ đặt Kiều Ân lên giường rồi đỡ cô nằm xuống.
“Cậu ấy sao vậy? Sao lại đến nông nỗi này?" Thấy trán Kiều Ân băng miếng gạc trắng lớn, Đình Đình lo lắng hỏi.
“Cô ấy ngã cầu thang nên bị thương." Thiệu Minh Vỹ ngồi xuống cạnh giường, nắm tay Kiều Ân đang đặt bên cạnh.
“Được rồi, được rồi, người đã đưa lên, cậu mau xuống đi!", dì Vương đứng giục ngoài cửa.
Thiệu Minh Vỹ buông tay Kiều Ân ra rồi đưa A Nhã chiếc túi, nói: “Trong này có thuốc của Kiều Ân, em nhớ cho cô ấy uống thuốc đúng giờ nhé. Ngày mai anh tới đưa Kiều Ân đi thay băng". Trong lòng Minh Vỹ rất lo lắng nên mắt anh vẫn dán lên Kiều Ân đang nằm trên giường.
“Được rồi, anh đi trước đi. Nếu có chuyện gì bọn em sẽ gọi điện báo anh." Minh An Nhã vỗ vai anh như muốn bảo rằng, có họ chăm sóc cho Kiều Ân rồi, anh không cần phải lo lắng nữa.
Dì Vương thấy vậy liền kéo Thiệu Minh Vỹ ra ngoài phòng, đi thẳng xuống dưới tầng.
“Sao lại xảy ra chuyện này?", Toàn Nhược Lăng xót xa vuốt ve khuôn mặt Kiều Ân, máu vẫn hơi rỉ ra trên mặt.
“Đừng hỏi nữa, để cậu ấy nghỉ đi. Nhược Lăng, hôm nay cậu ngủ giường Kiều Ân nhé!", A Nhã có vẻ là người bình tĩnh nhất lúc này.
“OK, không có gì!"
“Trước tiên phải thay đồ, rửa mặt cho Ân Ân đã. Cẩn thận, đừng làm cậu ấy tỉnh giấc. Chắc cậu ấy mệt lắm rồi!", A Nhã dặn dò mọi người, còn mình lấy đơn thuốc trong túi Kiều Ân ra xem.
Mọi người ai làm việc người nấy nhưng trong lòng vẫn thắc mắc không lý giải nổi.
Rốt cuộc Kiều Ân đã đắc tội với ai? Vừa giải quyết xong mấy bài viết trên diễn đàn, giờ lại bị ngã cầu thang, chuyện quái gì đang diễn ra thế này!
Tác giả :
Hốt Nhiên Chi Gian