Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc
Chương 12: Chịu trách nhiệm - Trung
Chẳng cần biết là ở trên hay dưới, việc kia dứt khoát cần đến thể lực. Huống chi là một cơn hoan lạc kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ như thế, hiển nhiên phải hao tổn thể lực rồi.
Lại thêm mất ngày liên tiếp sầu não ủ ê, ăn cao lương mĩ vị gì cũng chỉ cảm thấy nhạt nhẽo chẳng khác nào nhá phải một đống sáp khó nuốt, tính ra mấy ngày nay đã chả có gì bỏ bụng.
“Nước lạnh rồi đấy." Người đàn ông đang ngâm mình trong bồn tắm chỉ chỉ vào làn nước, bản thân khoan khoái thoải người hưởng thụ lưng mình được kì cọ, vừa hài lòng thưởng thức bữa ăn khuya Ngô Hạo An tìm cho.
Đói… Thực đói quá…
Đói bụng quả nhiên ăn cái gì cũng thấy ngon mà…
Nhắp một ngụm vang đỏ, Hắc Dạ đưa mắt nhìn Ngô Hạo An đang xả nước nóng, hỏi “Ê, mấy giờ rồi?"
“Để tôi xem coi." Chàng trai tay áo đã xắn hết lên nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay trong giây lát rồi trả lời: “Bây giờ là một rưỡi sáng rồi." Ngô Hạo An mới vừa nói xong, khi ngẩng đầu lên liền thấy luôn một đôi mắt phát sáng rừng rực, tản ra những ánh nhìn gian ác ngó chằm chằm vào chiếc đồng hồ đeo tay của cậu, y hệt một con sói tham lam vậy, làm người ta cảm thấy từng cơn buốt lạnh chạy dọc sống lưng.
Ngô Hạo An theo bản năng lấy tay che khuất đồng hồ của mình đi, như thể giây tiếp theo sẽ bị Hắc Dạ cướp mất.
“Hừm —— Đồ đàn ông keo kiệt." Hắc Dạ thu hồi đường nhìn đang dính rịt vào chiếc đồng hồ trên tay Ngô Hạo An. Chẳng phải chỉ là một món đồ được đúc theo khuôn hình đặc biệt nom rất có giá trị thôi sao…
Cho dù bị hắn lấy thì thế nào nào, Hắc Dạ hắn cũng mấp mé cái chết rồi chả có phước mà hưởng đâu.
Tâm trạng vừa mới dịu vợi không ít tức khắc trở về u ám. Người đàn ông lại lần nữa vây hãm mình trong những đám mây đen tối tăm, toát ra hơi thở đầy suy sụp và tuyệt vọng, dường như người đàn ông quyến rũ bắn tung hào quang ra tứ phía vừa rồi chỉ là một thứ ảo ảnh mà thôi, tựa hoa trong gương, tựa trăng trong nước, rồi cũng theo gió tan biến.
Tất cả những biến hóa này đều lọt vào tầm mắt của Ngô Hạo An. Chàng trai đơn thuần không thấu đáo được nội tình, trong nháy mắt lầm tưởng hành động vừa rồi của mình đã tổn thương người đàn ông trước mặt.
Ngô Hạo An ơi Ngô Hạo An, mi đúng là đồ con heo mà!
Mi làm hại người ta một lần rồi, giờ lại hành động như vậy quả thực đã ác độc sát muối lên vết thương còn gì. Chẳng qua cũng chỉ là một cái đồng hồ thôi, cớ sao lại xử sự thế chứ? Huống hồ người ta nào nói muốn lấy, mới nhìn có tí tẹo ý mà, mi… Sao mi có thể nhỏ mọn như gà trống sắt không rỉ[1] vậy hả!
“Cho… Cho anh này." Ngô Hạo An vội vàng gỡ chiếc đồng hồ khỏi cổ tay mình định đeo lên tay Hắc Dạ, người kia lại như chả thèm đoái hoài gì đến Ngô Hạo An, hất phắt tay cậu ra: “Kẻ có liêm sỉ không nhận của bố thí!"
“Tôi sai rồi, chiếc đồng hồ này tặng cho anh đấy, anh đừng giận mà…" Kỳ thật Ngô Hạo An cũng không biết mình đã sai ở chỗ nào nữa, chẳng qua chỉ muốn được nhìn lại vẻ “hai mắt bừng sáng" của người đàn ông thôi. Thực sự là thế. Chứ không phải là một bầu không khí nặng nề.
“Mi nghĩ ta là loại người cơ hội hay sao?" Hắc Dạ đưa ánh mắt hèn mọn nhìn Ngô Hạo An, ấy vậy mà lại tiếp tục thúc người kia giúp hắn đeo đồng hồ lên tay hắn.
“Chiếc đồng hồ này quý giá lắm, nó đối với tôi vô cùng quan trọng." Lời Ngô Hạo An nói ra cũng là thật, đây chính chiếc đồng hồ bảo mệnh sinh nhật năm hai mươi tuổi thầy giáo tặng cho cậu.
“Mi là cái đồ hẹp hòi, đã vậy còn cho ta làm chi? Mi có mục đích xấu xa gì hả?" Nghe thấy hai từ “Quý giá", Hắc Dạ giả vờ giả vịt trong khi đang “bất đắc dĩ" xỏ chiếc đồng hồ đeo tay của Ngô Hạo An vào. Ừm,… cũng không tồi, đồ nạm kim cương, lại còn là mấy viên kim cương to đến thế cơ mà.
“Không phải đâu, anh đừng hiểu lầm." Gãi gãi đầu, Ngô Hạo An không biết tài ăn nói thường ngày tuyệt vời là thế của cậu giờ đã bay biến tới phương nào mất rồi. Vì sao khi đối diện với người đàn ông kì lạ này, đầu óc cậu đều đoản mạch nói không nên lời. Càng nghĩ càng thấy rắc rối, cậu lại tiếp tục cầm khăn lông hì hụi kì cọ cho Hắc Dạ, nhưng không biết lần này lực lớn quá, rốt cuộc chà da thịt của người đàn ông kia đến xước xát cả ra.
“Mẹ…" Hắc Dạ trợn mắt, những chỗ từng bị Vạn Tình cắn trên đùi đều đã mỏng manh quá đỗi, lại bị cái tên ánh mặt trời nom cũng đáng yêu nhưng khi tay ra sức thì chẳng đáng yêu tẹo nào này chà riết như thế, rốt cuộc rách xừ da rồi. Người đàn ông không nhịn được phải thầm rủa một tiếng, lẽ nào đêm nay Hắc Dạ hắn nhất định phải chết dưới tay một đám ngu ngốc biến thái hay sao?
“Ôi, xin lỗi…..xin lỗi!" Ngô Hạo An thoáng cái hốt hoảng. Cậu không nghĩ rằng trong lúc thất thần mình lại sử dụng quá lực mà làm rách da của người đàn ông, quáng quàng đưa tay khẽ xoa xoa vết thương trên đùi người kia.
Vết thương kéo dài tới tận tít cùng bắp đùi, dẫu rằng cũng là đàn ông nhưng khi Ngô Hạo An nhìn thấy cơ thể Hắc Dạ trống ngực vẫn không khỏi đập liên hồi. Vừa nãy chỉ lo lau chùi thân thể nên chưa nhìn kỹ, giờ quan sát cẩn thận rồi mới phát hiện dáng người Hắc Dạ chuẩn quá đi…..
Càng không muốn nhìn thì mắt lại càng dán vào đó, trong lúc lơ ngơ lóng ngóng tay cậu đã chạm trúng ngay nơi ấy của người đàn ông. “Ầm" một tiếng, khuôn mặt trắng nõn của Ngô Hạo An lập tức sung huyết chẳng khác nào trái táo đỏ.
“Shhh…Mẹ nó chứ, mi đồng tính à?" Ngó thấy biểu cảm khác thường của Ngô Hạo An, Hắc Dạ lập tức đứng phắt khỏi bồn tầm, vừa lấy áo tắm mặc vào, vừa mắng “Đừng có mà động dục với ông nội mi! Đồ con heo động dục!!!"
“Tôi không có!!!" Cậu chỉ…..chỉ là….
Cậu cũng không biết tại sao lại thành ra như vậy á! Trong đầu Ngô Hạo An là một mớ bòng bong. Mà cũng chả luấn quấn với điều đó làm chi nữa, giờ chỉ biết thấy vẻ ghét bỏ của Hắc Dạ khi nhìn cậu, miệng thì mắng cậu “Biến thái", bỗng có cảm giác mình đã bị người đàn ông trước mặt chán ghét, lòng thực vô cùng mất mát, lại càng khủng hoảng đến đáng sợ .
Cậu không phải đồng tính luyến ái, cũng không phải một tên biến thái, cậu chỉ muốn giúp đỡ, muốn bù đắp lại sai lầm của mình thôi mà.
“Anh hãy tin tưởng tôi có được không?!" Mắt thấy Hắc Dạ đi ra ngoài, Ngô Hạo An cuống quýt loạng quạng chạy theo.
“Biến!" Mắng một câu xong, Hắc Dạ đang định nhặt quần áo ở trên giường xỏ vào thì bất thình lình bị một lực mạnh nắm chặt cánh tay từ phía sau. Người đàn ông quay lại nhìn thì thấy Ngô Hạo An với vẻ oan ức như thể đang muốn giải thích mà nói chẳng nên lời.
“Anh…Anh đừng đi mà…"
“Mi phiền quá đấy!"
Hai người lằng nhằng giằng co. Trải qua một hồi chống cự, Hắc Dạ lại bị Ngô Hạo An đẩy xuống. Khi hắn bị ngã, trong đầu không ngừng mắng mỏ: Đúng là con heo ngốc sức quái vật!!!
“Phịch" một cái, Ngô Hạo An sẩy tay đẩy Hắc Dạ xuống giường. Bởi vì hai người lôi kéo cánh tay nhau, thành ra cái tên Ngô Hạo An chết toi này cũng thuận lợi Thái Sơn áp đỉnh[2] , đè cái uỵch lên người Hắc Dạ. Trong căn phòng thoáng đãng lập tức vọng ra một tiếng kêu rên đau đớn của hắn.
Mẹ nó chứ… lục phủ ngũ tạng của ta đều sắp phun ra hết cả rồi!
“Con mẹ nó, mi bị điên đấy à! Bò ngay ra cho ta!" Bị đè như thế, cơn giận của Hắc Dạ càng sôi sục lên.
“Không được, anh sẽ chạy mất!" Ngô Hạo An ghì chặt lấy Hắc Dạ không chịu buông. Tình hình đêm nay không ổn cho lắm, cậu không thể để cho người đàn ông này ra ngoài được.
“Ta chạy hay không mắc mớ gì tới mi ?! Mẹ nó, ta thấy mi chính là một thằng đồng tính luyến ái biến thái, muốn chơi đàn ông thì cứ nói phắt ra đi, còn giả mù sa mưa với ta cái gì?" Hắc Dạ đưa tay nắm lấy cằm Ngô Hạo An, hỏi “Không dám làm top hả? Thế thì để ta có được không?" Dứt lời, liền kéo đầu cậu xuống mà hôn nghiến.
Hết
[1] Gà trống sắt nên không vặt được chiếc lông nào, ý chỉ sự keo kiệt bủn xỉn, gà trống sắt không rỉ là nhấn mạnh sự keo kiệt.
[2] Dùng sức nặng tựa núi đè lấy ai đó
Lại thêm mất ngày liên tiếp sầu não ủ ê, ăn cao lương mĩ vị gì cũng chỉ cảm thấy nhạt nhẽo chẳng khác nào nhá phải một đống sáp khó nuốt, tính ra mấy ngày nay đã chả có gì bỏ bụng.
“Nước lạnh rồi đấy." Người đàn ông đang ngâm mình trong bồn tắm chỉ chỉ vào làn nước, bản thân khoan khoái thoải người hưởng thụ lưng mình được kì cọ, vừa hài lòng thưởng thức bữa ăn khuya Ngô Hạo An tìm cho.
Đói… Thực đói quá…
Đói bụng quả nhiên ăn cái gì cũng thấy ngon mà…
Nhắp một ngụm vang đỏ, Hắc Dạ đưa mắt nhìn Ngô Hạo An đang xả nước nóng, hỏi “Ê, mấy giờ rồi?"
“Để tôi xem coi." Chàng trai tay áo đã xắn hết lên nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay trong giây lát rồi trả lời: “Bây giờ là một rưỡi sáng rồi." Ngô Hạo An mới vừa nói xong, khi ngẩng đầu lên liền thấy luôn một đôi mắt phát sáng rừng rực, tản ra những ánh nhìn gian ác ngó chằm chằm vào chiếc đồng hồ đeo tay của cậu, y hệt một con sói tham lam vậy, làm người ta cảm thấy từng cơn buốt lạnh chạy dọc sống lưng.
Ngô Hạo An theo bản năng lấy tay che khuất đồng hồ của mình đi, như thể giây tiếp theo sẽ bị Hắc Dạ cướp mất.
“Hừm —— Đồ đàn ông keo kiệt." Hắc Dạ thu hồi đường nhìn đang dính rịt vào chiếc đồng hồ trên tay Ngô Hạo An. Chẳng phải chỉ là một món đồ được đúc theo khuôn hình đặc biệt nom rất có giá trị thôi sao…
Cho dù bị hắn lấy thì thế nào nào, Hắc Dạ hắn cũng mấp mé cái chết rồi chả có phước mà hưởng đâu.
Tâm trạng vừa mới dịu vợi không ít tức khắc trở về u ám. Người đàn ông lại lần nữa vây hãm mình trong những đám mây đen tối tăm, toát ra hơi thở đầy suy sụp và tuyệt vọng, dường như người đàn ông quyến rũ bắn tung hào quang ra tứ phía vừa rồi chỉ là một thứ ảo ảnh mà thôi, tựa hoa trong gương, tựa trăng trong nước, rồi cũng theo gió tan biến.
Tất cả những biến hóa này đều lọt vào tầm mắt của Ngô Hạo An. Chàng trai đơn thuần không thấu đáo được nội tình, trong nháy mắt lầm tưởng hành động vừa rồi của mình đã tổn thương người đàn ông trước mặt.
Ngô Hạo An ơi Ngô Hạo An, mi đúng là đồ con heo mà!
Mi làm hại người ta một lần rồi, giờ lại hành động như vậy quả thực đã ác độc sát muối lên vết thương còn gì. Chẳng qua cũng chỉ là một cái đồng hồ thôi, cớ sao lại xử sự thế chứ? Huống hồ người ta nào nói muốn lấy, mới nhìn có tí tẹo ý mà, mi… Sao mi có thể nhỏ mọn như gà trống sắt không rỉ[1] vậy hả!
“Cho… Cho anh này." Ngô Hạo An vội vàng gỡ chiếc đồng hồ khỏi cổ tay mình định đeo lên tay Hắc Dạ, người kia lại như chả thèm đoái hoài gì đến Ngô Hạo An, hất phắt tay cậu ra: “Kẻ có liêm sỉ không nhận của bố thí!"
“Tôi sai rồi, chiếc đồng hồ này tặng cho anh đấy, anh đừng giận mà…" Kỳ thật Ngô Hạo An cũng không biết mình đã sai ở chỗ nào nữa, chẳng qua chỉ muốn được nhìn lại vẻ “hai mắt bừng sáng" của người đàn ông thôi. Thực sự là thế. Chứ không phải là một bầu không khí nặng nề.
“Mi nghĩ ta là loại người cơ hội hay sao?" Hắc Dạ đưa ánh mắt hèn mọn nhìn Ngô Hạo An, ấy vậy mà lại tiếp tục thúc người kia giúp hắn đeo đồng hồ lên tay hắn.
“Chiếc đồng hồ này quý giá lắm, nó đối với tôi vô cùng quan trọng." Lời Ngô Hạo An nói ra cũng là thật, đây chính chiếc đồng hồ bảo mệnh sinh nhật năm hai mươi tuổi thầy giáo tặng cho cậu.
“Mi là cái đồ hẹp hòi, đã vậy còn cho ta làm chi? Mi có mục đích xấu xa gì hả?" Nghe thấy hai từ “Quý giá", Hắc Dạ giả vờ giả vịt trong khi đang “bất đắc dĩ" xỏ chiếc đồng hồ đeo tay của Ngô Hạo An vào. Ừm,… cũng không tồi, đồ nạm kim cương, lại còn là mấy viên kim cương to đến thế cơ mà.
“Không phải đâu, anh đừng hiểu lầm." Gãi gãi đầu, Ngô Hạo An không biết tài ăn nói thường ngày tuyệt vời là thế của cậu giờ đã bay biến tới phương nào mất rồi. Vì sao khi đối diện với người đàn ông kì lạ này, đầu óc cậu đều đoản mạch nói không nên lời. Càng nghĩ càng thấy rắc rối, cậu lại tiếp tục cầm khăn lông hì hụi kì cọ cho Hắc Dạ, nhưng không biết lần này lực lớn quá, rốt cuộc chà da thịt của người đàn ông kia đến xước xát cả ra.
“Mẹ…" Hắc Dạ trợn mắt, những chỗ từng bị Vạn Tình cắn trên đùi đều đã mỏng manh quá đỗi, lại bị cái tên ánh mặt trời nom cũng đáng yêu nhưng khi tay ra sức thì chẳng đáng yêu tẹo nào này chà riết như thế, rốt cuộc rách xừ da rồi. Người đàn ông không nhịn được phải thầm rủa một tiếng, lẽ nào đêm nay Hắc Dạ hắn nhất định phải chết dưới tay một đám ngu ngốc biến thái hay sao?
“Ôi, xin lỗi…..xin lỗi!" Ngô Hạo An thoáng cái hốt hoảng. Cậu không nghĩ rằng trong lúc thất thần mình lại sử dụng quá lực mà làm rách da của người đàn ông, quáng quàng đưa tay khẽ xoa xoa vết thương trên đùi người kia.
Vết thương kéo dài tới tận tít cùng bắp đùi, dẫu rằng cũng là đàn ông nhưng khi Ngô Hạo An nhìn thấy cơ thể Hắc Dạ trống ngực vẫn không khỏi đập liên hồi. Vừa nãy chỉ lo lau chùi thân thể nên chưa nhìn kỹ, giờ quan sát cẩn thận rồi mới phát hiện dáng người Hắc Dạ chuẩn quá đi…..
Càng không muốn nhìn thì mắt lại càng dán vào đó, trong lúc lơ ngơ lóng ngóng tay cậu đã chạm trúng ngay nơi ấy của người đàn ông. “Ầm" một tiếng, khuôn mặt trắng nõn của Ngô Hạo An lập tức sung huyết chẳng khác nào trái táo đỏ.
“Shhh…Mẹ nó chứ, mi đồng tính à?" Ngó thấy biểu cảm khác thường của Ngô Hạo An, Hắc Dạ lập tức đứng phắt khỏi bồn tầm, vừa lấy áo tắm mặc vào, vừa mắng “Đừng có mà động dục với ông nội mi! Đồ con heo động dục!!!"
“Tôi không có!!!" Cậu chỉ…..chỉ là….
Cậu cũng không biết tại sao lại thành ra như vậy á! Trong đầu Ngô Hạo An là một mớ bòng bong. Mà cũng chả luấn quấn với điều đó làm chi nữa, giờ chỉ biết thấy vẻ ghét bỏ của Hắc Dạ khi nhìn cậu, miệng thì mắng cậu “Biến thái", bỗng có cảm giác mình đã bị người đàn ông trước mặt chán ghét, lòng thực vô cùng mất mát, lại càng khủng hoảng đến đáng sợ .
Cậu không phải đồng tính luyến ái, cũng không phải một tên biến thái, cậu chỉ muốn giúp đỡ, muốn bù đắp lại sai lầm của mình thôi mà.
“Anh hãy tin tưởng tôi có được không?!" Mắt thấy Hắc Dạ đi ra ngoài, Ngô Hạo An cuống quýt loạng quạng chạy theo.
“Biến!" Mắng một câu xong, Hắc Dạ đang định nhặt quần áo ở trên giường xỏ vào thì bất thình lình bị một lực mạnh nắm chặt cánh tay từ phía sau. Người đàn ông quay lại nhìn thì thấy Ngô Hạo An với vẻ oan ức như thể đang muốn giải thích mà nói chẳng nên lời.
“Anh…Anh đừng đi mà…"
“Mi phiền quá đấy!"
Hai người lằng nhằng giằng co. Trải qua một hồi chống cự, Hắc Dạ lại bị Ngô Hạo An đẩy xuống. Khi hắn bị ngã, trong đầu không ngừng mắng mỏ: Đúng là con heo ngốc sức quái vật!!!
“Phịch" một cái, Ngô Hạo An sẩy tay đẩy Hắc Dạ xuống giường. Bởi vì hai người lôi kéo cánh tay nhau, thành ra cái tên Ngô Hạo An chết toi này cũng thuận lợi Thái Sơn áp đỉnh[2] , đè cái uỵch lên người Hắc Dạ. Trong căn phòng thoáng đãng lập tức vọng ra một tiếng kêu rên đau đớn của hắn.
Mẹ nó chứ… lục phủ ngũ tạng của ta đều sắp phun ra hết cả rồi!
“Con mẹ nó, mi bị điên đấy à! Bò ngay ra cho ta!" Bị đè như thế, cơn giận của Hắc Dạ càng sôi sục lên.
“Không được, anh sẽ chạy mất!" Ngô Hạo An ghì chặt lấy Hắc Dạ không chịu buông. Tình hình đêm nay không ổn cho lắm, cậu không thể để cho người đàn ông này ra ngoài được.
“Ta chạy hay không mắc mớ gì tới mi ?! Mẹ nó, ta thấy mi chính là một thằng đồng tính luyến ái biến thái, muốn chơi đàn ông thì cứ nói phắt ra đi, còn giả mù sa mưa với ta cái gì?" Hắc Dạ đưa tay nắm lấy cằm Ngô Hạo An, hỏi “Không dám làm top hả? Thế thì để ta có được không?" Dứt lời, liền kéo đầu cậu xuống mà hôn nghiến.
Hết
[1] Gà trống sắt nên không vặt được chiếc lông nào, ý chỉ sự keo kiệt bủn xỉn, gà trống sắt không rỉ là nhấn mạnh sự keo kiệt.
[2] Dùng sức nặng tựa núi đè lấy ai đó
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương