Chí Tôn
Chương 269: Vương giả bí tàng, tân thế giới trong lòng đất (hạ)
Tuy rằng thực lực lão mạnh mẽ, nhưng cũng biết được, bên trong mật tàng, thực lực của lão hoàn toàn chưa đủ. Ánh mắt sắc bén, ý nghĩ linh hoạt, thủ đoạn cao thâm đồng dạng cũng vô cùng trọng yếu. Trong lòng lão vô cùng chần chờ, sau đó xoay người lại,
vỗ vỗ bờ vai Sở Vân:
- Tiểu tử, nhìn biểu hiện lúc trước của ngươi, không phải là ngươi rất giỏi suy luận sao? Tinh Hải Long cung còn bị ngươi tìm ra, ngươi nói thử xem, hiện giờ đang xảy ra chuyện gì?
Sở Vân cười lạnh:
- Ngươi nói ta dựa vào cái gì phải giúp ngươi?
- Hừ! Tiểu tử thối muốn ăn đòn? Gia gia hỏi ngươi, chính là để mắt đến ngươi, đừng có không biết điều như vậy!
Thiếu Chủ Viêm Gia lập tức quát.
- Không biết sống chết!
- Ỷ vào việc chúng ta không giết ngươi, lại dám hung hăng càn quấy sao?
- Lão tổ, để thuộc hạ ra tay, giáo huấn cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này một trận! Tưởng rằng chúng ta không lấy tính mệnh của ngươi, thì không có cách nào khiến ngươi mở mồm?
Mọi người bắt đầu kêu gào, sợ hãi đọng lại trong nội tâm, giống như là tìm được nơi phát tiết ở trên người Sở Vân.
- Ta chết còn không sợ, còn sợ vài cái nghiêm hình, tra tấn sao? Hừ, không có bản lĩnh, sợ chết thì còn tìm Hỏa Đức Cung làm cái gì?
Sở Vân không chút sợ hãi, tuy rằng bị trói, ánh mắt vẫn lăng lệ như đao, khiến cho kẻ khác không dám nhìn trực diện.
Lão Tổ Viêm Gia càng ngày càng nhăn mày. Lúc lão ẩn nấp trên bờ biển đã nghe rõ ràng Sở Vân hướng Kim Bích Hàm giải thích, cùng với suy luận về Phi Hổ. Trong lòng Lão Tổ Viêm Gia vô cùng chấn động, lão lập tức nghĩ đến, mượn phần tài hoa này của Sở Vân, trợ giúp bản thân lấy được bảo tàng của Hỏa Đức Cung. Lão nắm rất rõ tư liệu về Sở Vân. Truyền thừa của tam đại viện chủ, Tinh Hải Long cung, đều là do Sở Vân dựa vào tài hoa cùng trí lực của bản thân, mà thăm dò ra. Chỉ là hiện tại, xem ra là không thể dùng vũ lực bức bách Sở Vân bán mạng cho mình. Trừ cách đó ra, chỉ còn biện pháp dụ dỗ. Người Thư Gia Đảo, tính tình đều vô cùng cương trực, chưa bao giờ khuất phục cường quyền.
- Nếu ngươi có thể phá giải cục diện trước mắt, lão phu lập tức triệt bỏ võng lửa trên người ngươi, cho ngươi tự do hành động.
Xưa nay Lão Tổ Viêm Gia chưa từng nhượng bộ rốt cục cũng đã lui lại một bước. Hỏa Đức Cung đối với Viêm gia mà nói, quả thực quá mức trọng yếu, lão phải nhanh chóng đoạt được vào trong tay.
- Được rồi, bất quá ngươi phải cởi trói cho ta trước.
Sở Vân khẽ đảo tròng mắt, rốt cục cũng lui một một bước, đáp ứng. Võng lửa trói chặt hắn, chỉ cần hắn giãy dụa một chút, hỏa lực ẩn ở bên trong sẽ lập tức phóng ra một tia nhiệt lượng, thiêu đốt khiến cho hắn đau đớn vạn phần. Hành động vô cùng bất tiện, căn bản cử động còn khó chứ đừng nói tới việc chạy trốn. Trong lòng hắn hiểu vô cùng rõ thực lực của Lão Tổ Viêm Gia. Muốn chạy trốn, quả thực phi thường không dễ dàng. Mượn cơ hội này, hắn muốn cẩn thận hành động.
- Hừ!
Lão Tổ Viêm Gia hừ lạnh một tiếng, Kim Diễm bút trong tay vung lên vẽ một cái, võng lửa trói chặt ở trên người Sở Vân lập tức biến mất vô ảnh vô tung. Đương nhiên hỏa quyển trói buộc tiên nang, tuyệt đối sẽ không biến mất, vẫn dính chặt ở trên miệng tiên nang.
- Nói đi!
Lão Tổ Viêm Gia lạnh lùng nhìn Sở Vân. Ngự yêu sư không có yêu vật ở trong tay, căn bản là không cần phải lo lắng. Mặc dù trả lại cho Sở Vân tự do hành động, nhưng thuộc hạ của hắn có hai đại Linh Yêu, thực lực cực mạnh, căn bản không cần phải lo lắng.
- Tiếp tục đi là được rồi.
Sở Vân một bên cử động tứ chi, thư giãn gân cốt, một bên tùy ý nói:
- Ngươi!
- Tiểu tử thối, dám đùa bỡn chúng ta!
- Lão tổ, người để thuộc hạ ra tay, ta đảm bảo thằng ranh con này sẽ muốn sống không được, muốn chết không xong!
Mọi người giận dữ, cảm thấy bản thân vừa bị hí lộng, còn bị hí lộng bởi một tên tù nhân, nhao nhao xoa tay, nhìn về phía Sở Vân ánh mắt vô cùng bất thiện.
- Một đám ngu ngốc!
Sở Vân liếc xéo bọn hắn, kinh thường cười xùy một tiếng.
- Hành lang bất tận là kết quả của người đời sau. Thời đại của Hỏa Đức Vương đã làm gì có hành lang bất tận? Không gian có liên đới tới hành lang bất tận sẽ vô cùng sạch sẽ, lấy đâu ra tro bụi dày như vậy? Chẳng lẽ các ngươi không phát giác ra, nhiệt độ trong không khí càng ngày càng cao sao? Rõ ràng là đã sắp đến điểm cuối cùng của thông đạo.
- Thực sự như vậy?
- Ngươi không phải là muốn lừa gạt chúng ta, dụ chúng ta tiến vào bẫy rập đồng quy vu tận?
Rất nhiều người đều cười lạnh, nhìn Sở Vân một cách vô cùng không tin tưởng.
Thiếu Chủ Viêm Gia cũng cảm thấy không quá tin tưởng. Bằng vào hiểu biết của hắn đối với Sở Vân, với tính cách của Sở Vân, hoàn toàn có khả năng làm ra chuyện như vậy.
Sắc mặt Lão Tổ Viêm Gia lại hơi đổi, lão cảm thụ thoáng qua, lập tức biết rõ Sở Vân nói không sai. Nhiệt độ bên trong không khí chính xác là đang lặng lẽ tăng lên. Sau khi trầm ngâm một lúc, lão lại sai hai người tiến lên phía trước dò đường.
- Lão tổ, phát hiện ra điểm cuối thông đạo rồi!
- Phía dưới dường như là một thế giới dưới lòng đất!
- Địa đàn, có bảy tòa địa đàn!
...
Rất nhanh hai người mặt mũi tràn đầy hưng phấn mà quay trở lại, la lớn. Đám người vừa mới trào phúng, nghi ngờ Sở Vân, sắc mặt lập tức trở nên cứng đờ.
- Hừ! Coi như ngươi thức thời!
- Ngoan ngoãn nghe lời phối hợp với chúng ta, sẽ không phải chịu nỗi đau xác thịt.
- Đi mau!
Có người ở phía sau lưng Sở Vân, mạnh mẽ xô đẩy hắn tiếp tục đi tới. Chỉ chốc lát sau, đoàn người rốt cục cũng đi tới điểm cuối cầu thang, xuất hiện trước một cửa động.
- Đây là một cái cầu thang xoắn ốc. Bị người xảo diệu sắp đặt lại, kết hợp với hoàn cảnh u tối, có thể ảnh hưởng tới nhân tâm. Khiến cho con người cảm thấy mình đang đi thẳng xuống. Thì ra là thế... Nguồn truyện: Truyện FULL
Lão Tổ Viêm Gia quay đầu nhìn lên, lập tức phát hiện ra ảo diệu bên trong.
- Tiểu tử này tuyệt đối đã sớm biết được.
Liếc mắt nhìn Sở Vân, Lão Tổ Viêm Gia không khỏi hừ lạnh một tiếng. Vừa rồi, người của lão lại tự mình dọa mình, trì trệ không tiến. Sở Vân căn bản là không có làm chuyện gì, nhưng bởi vậy lại có thể khôi phục được tự do hành động. Nhưng ngay sau đó, sự chú ý của lão đã bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn.
- Nơi này quả thực chính là một thế giới khác!
Thiếu Chủ Viêm Gia sợ hãi thán phục, nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng trước mắt.
Thế giới dưới lòng đất này sinh cơ bừng bừng. Mặt đất màu nâu đỏ, tản ra một tầng hơi nóng. Nham tương đã khô ráo đến cực điểm, bề mặt hiện lên một tầng bóng loáng.
Những cây nấm lớn cực lớn cao như một thân cây phổ thông, kết thành từng mảng.
Tác giả :
Cổ Chân Nhân