Chí Tôn
Chương 157: A! Lão Nhị của ta (hạ)
- Lão Đại, Phong Nhận Trảm!
Vệ Khiếp bỗng nhiên hét lớn một tiếng. Hắn dùng "Lão Đại" để gọi Cương Vũ Ưng thật kỳ quái.
Cương Vũ Ưng dang rộng hai cánh, nhất thời vỗ cánh nhanh hơn. Tạo ra vô số Phong Nhận màu xanh nhạt, tựa như nửa vầng trăng. Bản thân Phong Nhận cũng không ngừng tự xoay, hình thành một lưới Phong Nhận muốn chụp xuống đầu Sở Vân.
- Tuyết Nha.
Sở Vân rút ra Túy Tuyết Đao, hô nhẹ một tiếng.
Ánh đao tăng vọt gấp ba, ngưng đọng lại thành thực chất. Ánh đao nở rộ sáng như tuyết. Hắn múa may Túy Tuyết Đao, đón đỡ Phong Nhận Trảm.
- Không ngừng!
Ánh mắt Vệ Khiếp tăng vọt, lại ra lệnh một tiếng.
Cánh Cương Vũ Ưng vù vù chấn động. Phong Nhận Trảm cuồn cuộn không ngừng, giống như thác nước màu xanh, trút xuống vô số hỏa lực. Ánh đao xoay quanh Sở Vân thành lớp sáng chói lọi, hoàn toàn bao phủ Sở Vân ở bên trong.
Theo ngoài nhìn lại, Phong Nhận hình thành một mảng lớn màu xanh nhạt, vù vù xoay tròn, trút xuống dữ dội. Toàn bộ đấu trường đầy vết chém, giăng kín toàn bộ đấu trường, làm người xem kinh sợ.
- Hỏa Lực thật mạnh mẽ!
- Cương Vũ Ưng của học trưởng Vệ Khiếp đã có năm trăm sáu mươi năm tu vi. Thật là lợi hại!
- Sở Vân bị đè nặng đánh, ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Những tiếng kêu sợ hãi truyền, đến. Rất nhiều người đều chà mắt, dáng vẻ không dám tưởng tượng.
- Trước kia đều là Sở Vân, xung phong đi trước, dũng cảm tiến tới liều chết. Lúc này, đối thủ bay ở trên trời, thật không có cách nào.
Tuy rằng chiến thuật của học trưởng Vệ Khiếp hơi vô sỉ, nhưng nhằm vào Sở Vân thật sự là Tiên thiên đã đứng tại thế bất bại!
Cũng có rất nhiều người cảm thán, thậm chí có rất nhiều người đã đưa ra kết luận.
- Trận này Sở Vân bị đánh bại.
- Hắn không thể không bại. Đối phương đánh hắn, hắn lại không đánh đến đối phương.
- Ha ha ha, hiện tại học đệ ngươi đã biết khuyết điểm của mình chưa? Mau mau nhận thua đi. Học trưởng ta đại nhân đại lượng, sẽ không so đo trách tội với ngươi.
Vệ Khiếp ngồi ung dung lưng chim ưng, cười ha ha, rất đắc ý.
Hắn kích động, cơ hồ khó có thể tự kiềm chế. Nhìn thấy Sở Vân bị mình ép hắn, nghe người chung quanh nghị luận, một loại cảm giác thành tựu thật lớn lập tức trỗi dậy ở trong lòng.
- Tuyết Nguyệt Thiên Trùng!
Trong tiếng gió vù vù, đột nhiên truyền đến giọng nói của Sở Vân.
Một đạo Nguyệt Nha sáng như tuyết, ngược với Phong Nhận xanh như thác nước, tiến thẳng hướng về phía trước.
Tất cả mọi người phát ra những tiếng kêu kinh sợ. Sở Vân bắt đầu phản kích.
Nhưng rất nhanh, đạo pháp Tuyết Nguyệt Thiên Trùng bị Phong Nhận kéo dài không dứt đánh vào, hầu như không còn thấy nữa. Sau đó một mình xông lên.
- Ôi... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Có rất nhiều người đều phát ra tiếng thở dài đầy thất vọng.
Lúc trước, trong lòng Vệ Khiếp cũng hoảng sợ. Tự nhiên Sở Vân lại kết hợp một chiêu đạo pháp trung đẳng hoàn toàn mới. Chẳng qua, cũng may Cương Vũ Ưng của mình đã dùng toàn lực không để ánh đao của hắn nghịch sát.
- Học đệ, thu tay lại đi. Giãy dụa làm gì làm vô ích. Hiện tại nhận thua còn kịp. Miễn cho đến lúc đó bộ dạng lại chật vật không chịu nổi. Truyền ra đi còn tưởng rằng Vệ Khiếp ta lấy lớn ức hiếp nhỏ.
Hai mắt Vệ Khiếp quan sát Sở Vân, dùng giọng điệu rất tùy ý, nói.
Sở Vân cũng không trả lời, hắn đang chờ đợi thời cơ.
- Đại Long Văn!
Bỗng nhiên hai mắt hắn mở lớn, nắm giữ thời cơ chiến đấu đến, đánh đạo pháp thượng đẳng ra ngoài.
Rống!
Không khí chấn động, một tiếng rồng rống to phát ra. Đao khí tăng vọt hình thành một con cự long trắng như tuyết, bay lượn hướng về phía trước, khí thế cuồng bạo cuồn cuộn nổi lên, tấn công về phía Vệ Khiếp.
Trong phút chốc, sắc mặt Vệ Khiếp kịch biến, hai mắt co lại nhìn chăm chú. Cự long nghịch đẩy lùi vô số Phong Nhận, miệng rồng há lớn, dữ dội bắn về hướng hắn.
Dưới tình thế cấp bách, hắn vỗ tiên nang bên hông. Từ trong một con Cương Vũ Ưng lại bay ra.
- Lão Nhị, dùng đạo pháp Cương Y, ngăn cản nó!
Vệ Khiếp vội vàng rống to.
Con Cương Vũ Ưng thứ hai, rít lên một tiếng, lông chim trên người cứng rắn như sắt thép, dũng mãnh không sợ hãi đánh vào đao khí Đại Long Văn.
Ầm một tiếng, đao khí tán loạn. Cương Vũ Ưng bị đánh bay ra ngoài, đụng vào vách tường.
Rơi xuống. Khi tới gần mặt đất, lúc này mới tỉnh lại, miễn cưỡng vỗ cánh, bay trở về bên cạnh Vệ Khiếp.
Mọi người đều ồ lên một tiếng.
- Vừa rồi là cái gì vậy? Đao khí hình một con rồng thật lớn!
Có người sợ hãi than.
- Đó là đạo pháp Đại Long Văn, cấp số thượng đẳng, vô cùng sang quý! Sở Vân đã dùng rất nhiều phọc phần để đổi...
Có người hâm mộ.
- Cư nhiên sử dụng yêu thú thứ hai! Có lầm hay không vậy...
Có người tỏ vẻ xem thường Vệ Khiếp.
- Hừ, ai quy định không thể dùng yêu thú thứ hai? Trước khi chiến đấu lại không có quy định.
Giọng điệu người phản bác cũng không kiên định lắm.
- Khi luận bàn đấu trường, đã thành lệ chỉ dùng một con yêu để tác chiến. Học trưởng Vệ Khiếp rất không có phong phạm. Tự nhiên mặt dày mày dạn sử dụng yêu thú thứ hai.
- Đáng tiếc, nếu không có Cương Vũ Ưng thứ hai. Chiêu Đại Long Văn của Sở Vân nhất định có thể đánh tới Vệ Khiếp.
Tuyệt đại đa số mọi người đều cảm thấy tiếc cho Sở Vân tỏ vẻ bất mãn với hành vi vô lại của Vệ Khiếp.
Sắc mặt Vệ Khiếp thật sự không tốt, đỏ ửng lên. Hai mắt nhìn trừng trừng về phía Sở Vân. Ánh mắt như muốn phun hỏa. Hắn nghiến răng nghiến lợi, không còn phong phạm lúc trước nữa:
- Không ngờ ngươi học đạo pháp Đại Long Văn. Được, tốt lắm. Làm học trưởng ta kinh hãi. Chẳng qua, cũng chỉ như vậy thôi.
Hắn thẹn quá hóa giận, lấy tay chỉ Sở Vân, ra lệnh cho Cương Vũ Ưng thứ hai:
- Lão Nhị sử dụng Cương Y, lại dùng Ưng Trảo Cầm Nã Công, bắt lấy hắn cho ta.
Lại ra lệnh đối với Cương Vũ Ưng thứ nhất:
- Lão Đại, dùng Toàn Phong Tỏa, khóa trụ hành động của hắn.
Sở Vân hừ lạnh một tiếng:
- Nghĩ thật hay, Phi Huyền Ngự Thiên Đao.
Ngay sau đó, hành động của hắn làm mọi người sợ ngây người. Hắn chợt ném chiến đao trong tay lên không trung.
Một chút sáng trắng như tuyết hiện lên, xé rách không khí, ở không trung vẽ ra một đạo tuyết hồng. Trực tiếp xuyên qua Cương Vũ Ưng thứ hai. Cuối cùng vang lên một tiếng, cắm thật sâu địa ở phía trên đỉnh vách núi.
Cương Vũ Ưng thứ hai, nhất thời phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Trong lúc đó, lồng ngực bị phá vỡ thành một lỗ hổng lớn. Đao khí ở trong cơ thể nó tản ra bốn phía, băng lạnh thấu xương. Rất nhanh ầm một tiếng, nó hóa thành yêu tinh loảng xoảng
rơi xuống bên chân Sở Vân.
- A! Lão Nhị của ta!
Vệ Khiếp kêu to, tê tâm liệt phế.
Tác giả :
Cổ Chân Nhân