Chí Tôn Vô Lại

Chương 99: Khoảnh khắc đẹp đẽ


Tiểu Lôi chỉ cảm thấy trong người, dường như có thứ gì đó sắp bùng nổ mãnh liệt, bên tai nghe thấy tiếng rên rỉ của cô gái càng lúc càng trở nên nhu nhuyển vô lực, ngọn lửa trong người hắn ngày càng bốc cao, cơ hồ làm huyết dịch toàn thân đều sôi trào lên.
Rốt cục, hình như bên trong người có thứ gì đó đột nhiên gãy đổ, hắn gầm nhẹ một tiếng, khí lực toàn thân trong nháy mắt tiêu thất, thở hổn hển, chỉ cảm thấy trong đầu dường như trống rỗng.
Hình như trong đan điền có một cổ khí trào lên, làm cho bắp thịt toàn thân hắn đều được nới lỏng, thân thể nặng nề nằm trên giường, không còn dù chỉ một chút khí lực. Trong trạng thái tinh thần thả lỏng, Tiểu Lôi chìm sâu vào giấc ngủ. Trong cơ thể có một luồng khí vẫn đang di chuyển, chậm rãi chuyển động, Tiểu Lôi hô hấp càng ngày càng dài, cuối cùng khoãng cách giữa hai lần hô hấp cũng càng ngày càng dài, hình như đã tiến vào quá trình quy tức, hết thảy cảm giác bên ngoài cũng dần dần mất đi ……
Lúc này đã là đêm khuya, trong căn phòng tối đen, chỉ có tiếng hô hấp như ẩn như hiện, một bóng người mông lung chậm rãi bước tới, cúi nhìn Tiểu Lôi thật lâu, rốt cục nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
"Chỉ cầu một đêm, không cần gì khác."
Giọng nói mang vẻ quyết liệt, nàng dứt khoát đứng lên, lập tức nhẹ nhàng cầm quần áo, rời khỏi phòng. Chỉ là loáng thoáng, có vài giọt lệ rơi xuống sàn, trong nháy mắt lẫn vào lớp bụi trên mặt sàn.
Tiểu Lôi hô hấp càng dài, việc bên ngoài hoàn toàn chẳng biết, trong cơ thể một luồng khí phát triển không ngừng, toàn bộ tiên thiên khí tức vô cùng thâm hậu chứa đựng trong cơ thể được điều động, luồng khí giống như luân xa vận chuyển quanh thân, hắn đã tiến vào một cảnh giới kỳ lạ.
Trong gian phòng u ám đã chỉ còn lại có một mình Tiểu Lôi, hắn hô hấp khi thì dồn dập, khi thì bình hoãn, trong khi tiết tấu hô hấp biến hóa, khí tức trong thể nội cũng lưu chuyển không ngừng.
Trong lúc hôn mê, trong đầu Tiểu Lôi đột nhiên sinh ra vô số huyễn tượng, chỉ cảm thấy trước mắt thủy chung phảng phất có một bóng người thấp thoáng, người đó tóc dài tung bay, vóc dáng yêu kiều quyến rũ, một hồi cười nói vui vẻ, phảng phất như là Kha Nhi, một hồi lãnh diễm vô song, hình như là Diệu Yên, một hồi mặt như hoa đào, phảng phất là Tiểu Thanh, một hồi nước mắt ròng ròng, lại biến thành Lâm San San. Chỉ cảm thấy một bóng người biến thành bốn người, dần dần toàn bộ đều tiêu tán ……
"A!" Cũng không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên động thân ngồi dậy, hét to một tiếng. Khi để tay qua bên cạnh, chỗ này đã lạnh như băng, người bên cạnh sớm đã không biết đi về đâu.
Tiểu Lôi trong lòng kinh nghi không chừng, lúc này mới nhớ tới chuyện tối hôm qua, kêu lớn: "Lâm San San!"
Không người trả lời, Tiểu Lôi cẩn thận dựa vách tường chậm rãi đi tới phòng khách.
Trong nhà không có lấy nửa bóng người? Trong lúc đó trên mặt bàn phủ kín bụi bặm, có đặt một tờ giấy trắng, mặt trên đặc kín chữ.
"Nếu nói tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời này của em chính là tại sao em không gặp anh sớm hơn mấy năm? Em rất dơ bẩn, dơ bẩn đến ngay cả em tự mình cũng thống hận chính mình, thống hận từng dùng kim tiền để đổi lấy phù phiếm, thống hận sự sa đọa của mình. Em cũng biết em không xứng đáng với bản thân mình, cũng không xứng đáng với anh. Em cầu cũng chỉ là một buổi tối, một lần ân cần, một lần hạnh phúc. Một lần như vậy là đủ rồi ……
Em đã đem chính thứ duy nhất còn trong sạch cho anh. Không phải thân thể, mà là trái tim em."
Bút ký có chút lộn xộn, trên trang giấy mơ hồ còn có dấu lệ, Tiểu Lôi vò trang giấy trong tay, buồn vô cớ, không nói gì, trong mắt phảng phất có vài phần mờ mịt.
Tiểu Lôi buông tay, lông mày nhíu lại, đột nhiên lại cầm tờ giấy lên, cẩn thận gấp lại, bỏ vào trong ngực. Lúc này mới đi nhanh rời khỏi phòng.
Hắn không chậm trễ, thi triển ngự phong thuật dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến trang viên.
Trong nhà vắng hoe, chỉ có Như Hoa một mình ngồi trong đại sảnh, nhìn Tiểu Lôi đẩy cửa tiến đến, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiểu Lôi.
"Lâm San San đâu?"
"Đi rồi." Như Hoa nhún vai.
"Đi rồi?" Tiểu Lôi cau mày: "đi đâu?"
Như Hoa trừng mắt nhìn Tiểu Lôi: "Đi đến nơi nàng muốn đi. Tiểu Lôi, có phải ngươi cho rằng nàng nên đi theo bên ngươi? Hẳn là đi theo bên ngươi để van xin thương cảm của ngươi? Nàng không phải cái bình hoa bên cạnh ngươi, mà là một người, một người sống sờ sờ. Nàng có sinh nhai của chính mình, có mục tiêu của mình, cuộc sống của mình."
Tiểu Lôi lạnh lùng nói: "Ta chỉ hỏi ngươi, nàng đi đâu?"
Như Hoa cười cười, bất quá, nụ cười rất miễn cưỡng: "Cũng không có đi nơi nào …… chuyện của nàng đều phải nói cho ngươi sao? Là người ai cũng có tự tôn, ngươi cấp cho nàng một chút tự tôn, có được không?"
Tiểu Lôi xoay người hướng ra phía ngoài chạy: "Không được, ta phải mang cô ấy trở về!"
Như Hoa thở dài: "Đứng lại!! Ngươi tại sao đi tìm nàng? Là bởi vì thương hại? Đơn thuần vì cảm thấy đáng tiếc cho nàng? Ngươi tìm nàng trở về làm gì? Làm nữ nhân của ngươi? Hay là tiếp tục làm bảo mẫu cho ngươi?? Ngươi tự mình suy nghĩ kĩ chưa? Ta nói cho ngươi, nàng còn suy nghĩ rõ ràng hơn ngươi nhiều!! Rõ ràng hơn ngươi có thể hiểu!! Năm đó, khi nàng bị buộc phải dùng chính thân thể mình hoán đổi cuộc sống, nàng đã tự hiểu. Trên thế giới, không ai trời sanh đã hạ tiện, không người nào trời sanh tự cam chịu đắm mình trong suy đồi. Nhưng Lâm San San nàng biết, nếu nàng bước vào, vô luận lúc đầu nàng có bất đắc dĩ cỡ nào, lúc đầu không có chọn lựa thế nào, nhưng là nếu đi vào con đường này, sau này đều không có khả năng quay đầu lại nữa, bởi vì không người nào để nàng trong mắt nữa. Ngươi có thể xem thường nàng, nhưng ta cho tới bây giờ không có. Đại khái bởi vì ta cũng thường thường bị người xem thường, đại khái là đồng bệnh tương liên …… nhưng ta nói cho ngươi, lúc nàng mười bốn tuổi đã phải nghĩ tới những điều này, khi nàng lưu lạc ngoài đường, không có chỗ để ngủ, không có tiền để ăn cơm, sau đó phải đem chính mình lên con đường này, nàng đã nghĩ tới những điều này!"
Như Hoa đứng lên: "Ngươi biết, nàng từng cùng ta nói gì không? Nàng nói: Mọi người có lẽ xem thường ta, nhưng là chỉ có ta tự mình biết, ta chỉ là vì để cho chính mình sinh tồn, vì để cho chính mình có thể có cơm ăn. Nếu nói một người, một cô gái mười bốn tuổi, không tự bán chính mình, ngươi cho rằng nàng như thế nào sống sót? Nếu nàng không bán chính mình, có thể chỉ hai ngày sẽ chết đói ở ven đường."
Như Hoa không hề nhìn Tiểu Lôi, chậm rãi nói:: "Bây giờ, ngươi sao? Ngươi trở về là tìm nàng phải không? Nàng đã đi rồi, hôm nay sáng sớm đã quay về một lần sau đó đã đi rồi. Bây giờ ngay cả ta cũng không biết nàng ở nơi nào…… nàng nhờ ta chuyển cáo ngươi một câu nói."
"Cái gì??" Tiểu Lôi nhào tới trước mặt Như Hoa, nắm bả vai của nàng.
Như Hoa thở dài: "Nàng nói ngươi không nên đi tìm nàng, nàng sẽ tìm đến của ngươi. Hy vọng ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng, chờ khi nàng trở lại tìm ngươi, khi đó, nếu ngươi nguyện ý tiếp nhận, nàng sẽ đem cả đời cho ngươi. Nếu ngươi không muốn …… nàng từ lúc bắt đầu không có hy vọng xa vời ở bên cạnh ngươi …… nàng cầu chỉ là một khoảnh khắc đẹp đẽ mà thôi."
Tiểu Lôi vẫy vẫy tay, nói: "Tốt lắm, được rồi, không cần phải nói nữa. Ta rõ rồi."
Hắn nhìn Như Hoa thật sâu, rồi xoay người đi lên lầu.
Tiểu Lôi vào phòng mình, ngồi ở trên sàn nhà, nhìn sinh mạng duy nhất trong phòng.
Đó là cây hoa sen cắm ở "Cửu Chuyển Thông Linh bình".
"Này, Diệu Yên, lên tiếng đi, nàng coi như là lão bà của ta…… bây giờ tâm lý của ta thật sự có hơi hoảng sợ. Nghĩ tới nghĩ lui, ngay cả người nói chuyện cũng không có. Hôm nay ta mới phát hiện, phụ nữ thật là một loại sinh vật kỳ quái. Có lúc, khi ta tưởng rằng mình đã rõ ràng, nhưng thật ra căn bản không hiểu con mẹ gì hết." Tiểu Lôi cười khổ, mắt nhìn đóa hoa sen, phảng phất là đang lầm bầm lầu bầu: "Vừa rồi lúc ta quay lại thật sự muốn đi tìm nàng trở về. Nhưng là nàng ở nơi nào? Ta phải đi đâu tìm? Mẹ kiếp, phim trên TV diễn viên nam đi tìm diễn viên nữ đều chỉ cần tìm là thấy…… Tại sao nàng ấy lại bỏ đi? Chỉ cần nàng trở về, ta nhất định sẽ không để cho nàng đi nữa. Mẹ nó, ta là nam nhân mà ……"
Tiểu Lôi dù sao cũng không hiểu.
Hắn chỉ mới mười chín tuổi, vẫn còn trẻ. Ngay cả hắn dù học được nhiều pháp thuật, nhưng là đối mặt tình cảm rắc rối này, hắn vẫn là một con người bình thường.
Tiểu Lôi ở trong phòng đợi suốt một ngày, trong ngày này hắn không bước ra khỏi cửa. Không ai biết hắn tại trong phòng làm gì, chỉ là Như Hoa trong lòng có chút tò mò, từng lặng lẽ đứng ở cửa, chỉ là nghe thấy bên trong phảng phất có thanh âm người nói chuyện mà thôi.
Đến buổi tối, cửa phòng Tiểu Lôi đột nhiên bật mở, hắn đi nhanh từ bên trong ra, vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai của Như Hoa đang đứng ở cửa phòng, thản nhiên nói: "Nghe lén đủ rồi phải không? Nghe đủ rồi sao chưa đi xuống đi. Ta đã đói bụng rồi, hôm nay buổi tối ăn cái gì? Cô nương trong vỏ ốc của chúng ta đã đi rồi, mọi người đêm nay không phải để bụng rỗng chứ?"
Hắn đi nhanh xuống lầu, nhưng đột nhiên thấp giọng nói một câu: "Nàng tạm thời né tránh, chủ yếu chỉ là giữ lại một chút tự tôn, yêu cầu này cũng không quá cao, chúng ta cũng không có quyền cự tuyệt nàng, phải không? Ai, nàng thật ra chỉ là sợ đối mặt ta, sợ ta sẽ cự tuyệt nàng, không muốn nàng…… đàn bà tại sao lại như vậy chứ? Chờ nàng trở lại, nhất định phải đánh vào mông nàng."
Hắn đi xuống lầu, đột nhiên nhìn thấy một bóng người từ trong phòng bếp đi ra, mái tóc dài chấm vai, trên người đeo một cái tạp dề, khuôn mặt tựa hồ dính một lớp tro bụi màu đen, Tiểu Lôi sửng sốt một chút: "Sao lại là nàng?"
Tiểu Thanh có chút xấu hổ, mặt đỏ bừng, lí nhí nói: "Ta, ta đang nấu cơm …… nhưng ta làm không được tốt, vừa rồi ……"
Tiểu Lôi cười ha ha, đi tới, đưa tay nhẹ nhàng lau lớp tro bụi trên mặt nàng, cười nói: "Đi ra ngoài đi, để ta. Trù nghệ của ta năm đó không thể che dấu được nữa rồi"
Tiểu Lôi cầm cái xẻng nấu cơm, lấy cái tạp dề trên người Tiểu Thanh quấn lên người mình, sau đó đẩy nàng ra khỏi phòng bếp, hắn vừa thấp giọng ư hử một tiểu khúc, vừa bắt đầu bận rộn.
Như Hoa từ trên lầu đi xuống, đứng bên cạnh Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh nhíu mày: "Hắn …… hắn ngâm nga cái gì thế?"
Như Hoa liếc mắt nhìn Tiểu Thanh, khinh khỉnh nói: "Hình như là …… hình như là không cầu cái gì thiên trường địa cửu, nhưng cầu một lần được…… đây là cái gì khúc nhạc quái quỷ gì, ta cũng chưa từng nghe qua."
Tiểu Thanh vẫn thản nhiên cười, không nói gì.
Tác giả : Khiêu Vũ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại