Chí Tôn Vô Lại
Chương 308: Gặp lại (hạ)
Tiểu Lôi ôm Lâm San San lên thẳng lầu, tìm chiếc ghế để nàng dựa vào, nhân viên trong tiệm vội vàng đi lên, Tiểu Lôi lập tức phẩy tay, móc ví lấy ra một tờ tiền: "Không được nói gì, cũng không được hỏi gì! Pha cho ta một ấm trà nóng!"
Người nọ thần tình đau khổ, không dám nhận tiền của Tiểu Lôi, chỉ cầu xin: "Tiên sinh này, ta thấy ngài cũng nên chóng đi thôi! Ngài đánh người của Nguyệt gia, nếu ở lại nơi này, trong chốc lát có thể sẽ gặp tai họa. Hơn nữa đắc tội với người của Nguyệt gia, ngài tiếp tục ở lại nơi này, còn có thể liên lụy đến sinh ý của tiểu điếm…… tiền này ta không dám lấy, ta cầu xin ngài đi nhanh đi."
Tiểu Lôi chẳng nói câu nào, tùy ý cầm lấy một chiếc ghế, bàn tay nắm nhẹ lại, chỉ thấy chân ghế rời ra thành từng miếng gỗ vụn rơi qua kẽ tay hắn.
Nhân viên tiệm bánh nhìn đến con ngươi cơ hồ rớt xuống, thần tình hoảng sợ. Tiểu Lôi lạnh lùng nói: "Ngươi nguyện ý lấy tiền, hay mong muốn đắc tội với ta, tự chọn đi."
Người nọ không dám nói gì, xoay người bỏ chạy. Nguyệt Hoa mềm lòng, kéo người nọ nói vài câu, sắc mặt người nọ lúc này mới bình tĩnh quay đầu nhìn Tiểu Lôi, vẻ mặt phảng phất như đang nói: "Khó trách, khó trách……"
Tiểu Lôi đặt Lâm San San xuống, nhẹ nhàng bóp vài cái trên nhân trung của nàng, rồi nhìn Lôi Đậu Đậu đứng bên cạnh.
Hai mắt đen láy của thằng bé nhìn chăm chăm Tiểu Lôi. Tiểu Lôi động tâm, mỉm cười, hòa nhã nói: "Con còn nhận ra ta không?"
Lôi Đậu Đậu lắc đầu, lập tức lại gật đầu, nói: "Vừa rồi không nhận ra, hiện tại nhận ra rồi. Chú là người lần trước, cháu còn đi qua nhà chú."
Tiểu Lôi cười: "Ồ? Con có thể nhận ra ta à?"
Lôi Đậu Đậu gật đầu: "Mặt chú không giống, nhưng…… Cháu có thể cảm giác được mùi trên người của chú và ngữ khí chú nói chuyện."
Tiểu Lôi gật đầu, lấy ra một viên đơn dược, bỏ vào miệng Lâm San San. Hắn biết Lâm San San là do tâm tình kích động nên ngất đi, không vội làm nàng tỉnh lại, mà là giúp nàng uống một chút an thần gì đó. Để nàng ngủ trong chốc lát, thoáng bình phục một chút cũng tốt. Lúc này mới quay đầu nhìn Lôi Đậu Đậu, trầm ngâm một hồi: "Vậy, con có biết ta là ai không?"
"Không biết." Lôi Đậu Đậu lắc đầu: "Mẹ nói chúng ta thiếu chú rất nhiều tiền, cho nên phải trốn chú. Chú tại Nam Đô cho nhiều người tìm chúng ta như vậy, đều bị cháu trốn khỏi…… nhưng giờ lại bị chú tìm được…… Ai, chú thật sự rất lợi hại."
"Vậy con có sợ ta không?" Tiểu Lôi bị nó nói dở khóc dở cười: "Con không sợ ta sao?"
"Sợ cái gì!" Lôi Đậu Đậu ưỡn ngực: "Không phải chỉ là thiếu tiền sao? Cháu trả lại chú là được! Cháu trong tương lai có thể kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền!" Lập tức trên mặt nó lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Hơn nữa chú lợi hại như vậy…… Lần trước cháu còn thấy chú đánh bại quái vật, cháu không phải đối thủ của chú…… Sợ cũng vô dụng. Hơn nữa, cháu nhớ rõ, cháu đã đến nhà chú…… Chú không phải người xấu."
Tiểu Lôi nhìn đứa nhỏ đứng trước mặt mình, lần trước vội vàng nhìn qua, thật ra không hề có cảm giác gì. Hôm nay nhìn kỹ như vậy, chỉ cảm thấy thằng bé này không có chỗ nào không giống mình lúc nhỏ. Linh khí trong ánh mắt, còn có cái trán quật cường, mười phần nhất định là phiên bản lúc nhỏ của mình. Trong lòng càng xem càng thích, ánh mắt không khỏi càng ôn hòa.
"Mẹ con gạt con, các người không thiếu tiền ta…… Mà là ta thiếu mẹ con rất nhiều rất nhiều……" Tiểu Lôi thở dài.
"Thật vậy sao?" Trên mặt Lôi Đậu Đậu lộ ra vẻ kinh ngạc kỳ quái: "Chú nói…… chú thiếu chúng ta rất nhiều rất nhiều tiền sao? Nhưng nhà chúng ta rất nghèo mà."
Tiểu Lôi lắc đầu, chuyện này hiện tại nói với nó cũng không được, nên thay đổi khẩu khí hỏi tiếp: "Ta nhớ rõ con biết một chút pháp thuật, võ công cũng không tệ. Vừa rồi mấy tên kia khi dễ các người, mẹ con không cho con xuất thủ sao?"
"Phải." Lôi Đậu Đậu thở dài, có chút bất đắc dĩ: "Mẹ không cho cháu dùng pháp thuật, không cho cháu dùng võ công…… Cháu trước kia thường xuyên gây họa, còn hay làm hư đồ của người khác, luôn để mẹ phải kiếm tiền đền cho người ta. Mẹ nói, có một số việc, chúng ta có thể nhẫn thì nên nhẫn, đừng nên đắc tội với người khác." Lập tức hừ một tiếng: "Vừa rồi mấy tên gia hỏa kia, cháu dùng ba quyền hai cước là có thể đánh gục rồi!"
Tiểu Lôi cười ha ha, ôm lấy Lôi Đậu Đậu, hăm hở nói: "Hay lắm! Con đã chịu không ít đau khổ! Sau này con đi theo ta, không cần nhẫn cái gì! Chỉ có con khi dễ người khác! Tuyệt đối không ai dám khinh thường con! Sau này ai khi dễ con, con cứ dùng quyền đầu đập bẹp mũi hắn! Nếu con đánh không lại. Ba…… à, ta ra mặt cho con!!"
"Thật sao?!" Ánh mắt Lôi Đậu Đậu tỏa sáng, reo vui: "Hay lắm! Trước kia cháu đều là bị người khác coi khinh! Ta đã sớm muốn đánh đám gia hỏa đó lắm rồi!"
"Con có muốn học pháp thuật không?" Tiểu Lôi cười hì hì.
"Muốn!" Lôi Đậu Đậu lập tức gật đầu, nhưng lập tức ánh mắt lại trở nên buồn bã: "Nhưng sau đó hòa thượng sư phụ của cháu cũng không gặp được nữa. Cháu lần này cùng mẹ đi chính là tìm sư phụ."
"Hừ……" Tiểu Lôi nhướng mày: "Sư phụ con là bại tướng dưới tay ta, có gì mà lợi hại! Con thích pháp thuật gì, ta dạy cho con!"
Lôi Đậu Đậu lại đột nhiên lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Không được không được! Mẹ nói, làm người phải có lương tâm! Cháu đã bái hòa thượng làm sư phụ, không thể bái chú làm sư phụ được nữa."
Tiểu Lôi cười: "Vậy như vậy đi, ta không cần con bái ta làm sư phụ, mà vẫn dạy con, được không?"
Lôi Đậu Đậu ngạc nhiên: "Thật sự sao?" Lập tức nó tựa hồ có chút xấu hổ, gãi đầu: "Kỳ thật…… Cháu biết chú rất có bản sự, cháu cũng muốn bái chú làm sư phụ…… sư phụ cháu là hòa thượng…… cháu làm đồ đệ hắn, tương lai quá nửa phải đi làm hòa thượng…… Cháu không muốn làm hòa thượng."
Tiểu Lôi ngẩn người, lập tức cười ha ha vài tiếng: "Chuyện này đơn giản thôi, ta biết sư phụ con, ta đi tìm hắn, bảo hắn không làm sư phụ con nữa, sau này ta dạy con là được."
Lôi Đậu Đậu lập tức hoan hô một tiếng, nhảy lên: "Hay lắm! Cháu sợ làm hòa thượng! Chú dạy cháu ngay bây giờ được không?"
Tiểu Lôi mỉm cười, nói: "Được, hiện tại ta nói khẩu quyết cho con, con niệm theo ta……"
Lập tức hắn truyền một bộ khẩu quyết Ngự Phong Thuật cho Lôi Đậu Đậu. Thằng bé yên lặng niệm vài lần, liền tức thì nhớ kỹ. Từ từ nhắm hai mắt nghĩ một hồi, sau khi mở mắt, đột nhiên thả lỏng người nhảy lên bàn, sau đó nhảy tới vài thước, tựa như một con bướm, bay ra thật xa, lúc này mới chậm rãi đáp xuống.
Dù sao là con của Tiểu Lôi, kế thừa thể chất bán tiên chi thể của hắn nên thiên phú của Lôi Đậu Đậu không ngờ không hề dưới Bảo Nhi, Bối Nhi. Mặc dù chỉ là một bộ Ngự Phong Thuật đơn giản nhất, nó đã học xong vài thành trong chốc lát!
Tiểu Lôi vui thích, lập tức truyền một hơi mấy bộ khẩu quyết cho nó. Tiểu Lôi và con mình gặp lại, trong lòng kích động, tự nhiên là có pháp thuật gì tốt, toàn bộ đều nói ra. Hồn nhiên mặc kệ đứa nhỏ này tuổi quá nhỏ, pháp lực không đủ, có thể tu luyện hay không.
Qua một lát, hai cha con còn đang cười vui, Nguyệt Hoa vẫn chỉ ngồi một bên, lẳng lặng nhìn. Dưới lầu quản lý tiệm lại đột nhiên thất tha thất thểu chạy lên, miệng kêu to: "Không tốt! Không tốt! Người Nguyệt gia đến đây…… hơn chục người!"
Tiểu Lôi giữ chặt tay Lôi Đậu Đậu, cười nói: "Đi, ta mang con đi xem trò."
Mặt khác một tay giữ chặt Nguyệt Hoa, hạ giọng nói: "Em ở chỗ này chăm sóc nàng. Nàng có thể còn phải ngủ trong chốc lát. Phía dưới có anh, không có việc gì."
Nguyệt Hoa mỉm cười: "Anh đi đi, em ở lại."
Tiểu Lôi ôm Lôi Đậu Đậu, để nó ngồi trên vai, bước xuống lầu.
Chỉ thấy phía trước tiệm đã đứng hơn mười người. Trên bến sông cũng có hơn mười chiếc thuyền đang đậu lại. Vài thanh niên Nguyệt gia đứng phía trước, hiển nhiên là người có chút địa vị trong Nguyệt gia. Mấy người này, không ngờ Tiểu Lôi đều nhận ra. Mấy ngày nay tìm kiếm mẹ con Lâm San San, Nguyệt Sơn phái người đi khắp nơi, mấy người này cũng từng tìm Tiểu Lôi báo tin.
Mấy thanh niên vừa thấy Tiểu Lôi, vội vàng cung kính đi lên, một người trong đó nói: "Lôi tiên sinh, vừa rồi không biết là ngài ở chỗ này, đắc tội rồi."
Nói xong, hắn vung tay lên, phía sau hơn mười đại hán tránh ra, lộ ra một mảnh đất trống phía sau.
Trên mặt đất, mấy tên gia hỏa vừa rồi bị Tiểu Lôi giáo huấn, mỗi người đều bị trói hai tay quỳ gối, mặt mũi bầm dập, rên rỉ cầu xin tha thứ. Gã đeo dây chuyền thê thảm nhất, hai bên má sưng phồng lên, còn rõ ràng dấu năm ngón tay, cũng không biết là bị ai đánh.
Thanh niên Nguyệt gia nói: "Lôi tiên sinh, ta là Nguyệt gia Nguyệt Quý, chúng ta mấy ngày trước đã gặp qua…… sự tình hôm nay, quả thực là xin lỗi…… Đám hỗn đản này không biết ngài là bằng hữu tộc trưởng, vừa rồi sau khi hắn trở về, nói là bị người đánh, ta liền dò hỏi kỹ càng tướng mạo của đối thủ, hắn nói còn có một bé trai bốn năm tuổi, lúc ấy ta liền lập tức nghĩ tới, người này quá nửa là ngài…… Ta đã đánh hắn một trận. Hiện tại trói hắn đến thỉnh tội với ngài!"
Thanh niên tên Nguyệt Quý nói xong, xoay người đá một cước vào người gã đàn ông, mắng: "Hỗn đản không có mắt, đây là quý khách của tộc trưởng, ngươi cũng dám đắc tội!"
Gã đàn ông lập tức khóc lóc, lớn tiếng cầu xin tha thứ. Đáng tiếc hai bên má đều bị đánh sưng vù, nói không rõ, không biết hắn ô ô oa oa nói cái gì.
Tiểu Lôi lạnh nhạt: "Chuyện này Nguyệt Sơn biết không?"
Sắc mặt thanh niên tên Nguyệt Quý có chút xấu hổ: "Lôi tiên sinh, tộc trưởng đã biết, là ta gọi điện thoại cho ông ấy. Nhưng mà bây giờ ông ấy còn đang xử lý một số chuyện sản nghiệp trong tộc, nói là tối nay sẽ tự mình đến bồi tội với ngài."
Tiểu Lôi lạnh lùng nói: "Gã này đắc tội ta, cũng không kể là chuyện gì. Bất quá là tự tìm chút khổ đau. Nhưng hắn tựa như đã làm nhiều chuyện ác xung quanh nơi này, không chỉ có chuyện hôm nay thôi phải không? Dù cho người như thế ở bên ngoài làm bậy, đối với thanh danh Nguyệt gia cũng không phải là chuyện tốt lành gì."
Sắc mặt Nguyệt Quý có chút xấu hổ, hạ giọng nói: "Vốn hắn là con em Lục phòng, chúng ta cũng không quản đến hắn." Dừng một chút, hắn hạ giọng nói: "Gia tộc nhiều người, tốt xấu lẫn lộn, Lôi tiên sinh, ý của ngài, tộc trưởng cũng biết. Ông ấy nói chuyện này đã xong, sẽ chỉnh đốn lại một chút."
Nói xong, hắn cao giọng nói: "Lên! Chấp hành gia pháp!"
Lời vừa nói, lập tức có hai hán tử cao lớn đi lên, mỗi người cầm một cây tre đường kính to miệng chén!
Cây tre tựa như thứ mà thuyền gia thường dùng để chống thuyền trên thủy đạo, vừa thô vừa cứng, bởi vì đã được ngâm tẩm trong nước, nên rất cứng cáp.
Nguyệt Quý lớn tiếng nói: "Lợi dụng thanh danh Nguyệt gia ra ngoài làm bậy, theo tộc quy phải như thế nào?"
Hai hán tử cầm gậy tre đồng thời cùng quát: "Đánh ba mươi gậy! Đuổi khỏi Nguyệt môn!"
Nguyệt Quý gật đầu, lạnh lùng nhìn gã đàn chú nằm trên mặt đất: "Chấp hành."
Hắn ra lệnh, hai hán tử lập tức chụp lấy gậy tre quay về gã kia đánh xuống, trong tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của gã, đánh ba mươi lần, cuối cùng, da thịt đã rách bươm, cổ họng gã kia cũng đã câm bặt.
"Tốt, sau này ngươi không phải người Nguyệt gia nữa. Nếu lại càn quấy, tự nhiên có người trị ngươi! Nếu ngươi dám lại dùng danh tự Nguyệt gia đàn áp người khác, vậy ngươi hãy coi chừng."
Tiểu Lôi thầm gật đầu.
Hắn minh bạch, cảnh tượng hôm nay, chẳng những là để mình xem, có lẽ trong đó còn có ý khác. Nguyệt Sơn tiếp nhậm Nguyệt gia, tự nhiên phải chỉnh đốn một phen, có lẽ trong đó cũng có vài phần giết gà dọa khỉ, xem như là lập uy.
Chủ ý này, quá nửa không phải của kiểu người trực tính như Nguyệt Sơn đưa ra, nói không chừng là tác phẩm của Nguyệt Tinh.
Một cảnh tượng như vậy, chẳng những là làm cho Tiểu Lôi xem, cũng là cho người của Nguyệt gia xem.
Nguyệt Quý lập tức dẫn người đem gã đàn ông xuống thuyền, cung kính cáo từ Tiểu Lôi, rồi cùng người của Nguyệt gia rời đi.
Tiểu Lôi nhìn người đã đi xa, đột nhiên nghe thấy Lôi Đậu Đậu trên vai thở dài, giọng nói non nớt chậm rãi nói: "Ai…… Xem ra có quyền có thế, nhất định uy phong a! Ngay cả đánh người, cũng không cần tự mình động thủ, tự nhiên có người động thủ thay chú."
Tiểu Lôi nhướng mày, điềm đạm nói: "Sao vậy? Con hâm mộ sao?"
Lôi Đậu Đậu trầm mặc một hồi: "Không biết…… Dù sao sau này, cháu không muốn lại bị người ta coi khinh."
Tiểu Lôi nắm lấy tay nó, ngang nhiên nói: "Được! Sau này trên đời, tuyệt đối không có ai dám coi thường con!"
Tác giả :
Khiêu Vũ