Chí Tôn Vô Lại
Chương 271: Kẻ ngưỡng mộ Diệu Yên
Ngọc Cơ Tử đứng lên. Khi lão biết Hoạt Bồ Tát là sư huynh của Tiểu Lôi, trong lòng đối với Tiểu Lôi đặc biệt coi trọng thêm vài phần. Hơn nữa bất luận Tiểu Lôi cùng mình có ân oán gì, đơn thuần chỉ nhìn Tiểu Lôi là sư đệ của Hoạt Bồ Tát, vậy cái thân phận này cũng đã cao kinh người.
Sắc mặt Ngọc Cơ Tử thoáng lộ ra vẻ ngượng ngùng, đằng hắng rồi mới trịnh trọng nói: "Nay lại có thêm vài vị cao nhân tới đây, đang ở Thượng Thiên Thê dưới chân núi. Tiểu… ừm, Lôi tiên sinh không ngại thì nhìn một chút."
Tiểu Lôi ngồi cạnh vách núi, liếc mắt một cái rồi nói: "Hả? Là ai vậy?"
Ngọc Cơ Tử đưa mắt nhìn Tiêu Dao Tử. Tiêu Dao Tử cười nói: "Côn Luân chưởng môn nhân không cần nhìn ta, bần đạo chỉ là lần đầu tới tham gia thịnh hội, xin mời Côn Luân chưởng môn giới thiệu cho."
"Ừm... dưới núi chính là Ẩn Nguyệt Tông tông chủ, Tam Thanh Tông tông chủ, còn có một vị là Quân Kiếm tiên tử của Tiên Sơn phái. Ba vị cao nhân này giờ phút này đang ở dưới chân núi, đã đi được công phu một nén hương rồi."
Nói xong liền đưa tay chỉ chỉ một chỗ trên mặt đất. Chỉ thấy trên mặt đất có đặt một cái lư hương đồng, ở trên có cắm một cây đàn hương, đã cháy sắp tới gốc rồi.
"Ồ, Quân Kiếm tiên tử, vị này là người quen cũ." Tiểu Lôi nhìn Tiên Âm ở phía sau, nhìn thấy sắc mặt Tiên Âm không có gì biến hóa, lại hỏi: "Ẩn Nguyệt Tông cùng Tam Thanh Tông có lai lịch thế nào?"
Tiêu Dao Tử cười mắng: "Tiểu tử không biết trời cao đất rộng. Ẩn Nguyệt Tông cùng Tam Thanh Tông đều là môn phái huyền môn chính tông. Ẩn Nguyệt Tông hàng năm đều ở trên hải ngoại đảo phía Đông Hải, không hay lui tới với đông thổ chúng ta. Nhưng tông chủ đời đời đều là nhất đẳng cao nhân."
Diệu Yên biết Tiểu Lôi đối với nhân vật trong Tiên Lâm không rành lắm liền tiếp tục giải thích: "Tông chủ Ẩn Nguyệt Tông đã từng tham gia thịnh hội lần trước, pháp lực trác tuyệt, nhất là "Ẩn Tự Quyết". Ngự phong thuật đã tu luyện tới mức cao thâm, nội trong một ngày có thể đi qua lại thiên sơn ngàn dặm! Thiếp thân cũng bội phục." Dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Còn Tam Thanh Tông chủ lại càng hơn. Môn hạ đồ đệ ba trăm, thế lực tại Lĩnh Nam rất lớn, lại có đệ tử tại phàm gian khai tông lập phái. Pháp thuật cả phái Tam Thanh là từ nông lên sâu, có chỗ rất độc đáo. Lần trước luận đạo, một chút kiến giải của Tam Thanh tông chủ, đã khiến kẻ khác bội phục. Tam Thanh nhất phái của ông ta có "Hóa Kinh", pháp thuật biến hóa ảo diệu, tinh thông các loại phương pháp biến hình! Khi tu luyện xong, người có thể biến hóa thành các loại hoa điểu trùng thú."
Tiểu Lôi gật đầu. Nhưng đột nhiên nhìn thấy Bạch Mi cùng Côn Bằng hai lão gia hỏa này không ngờ cũng ngồi trong đám người. Chỉ là mơ hồ lùi ra ngoài vài bước, trong lòng không khỏi kỳ quái: Hai tên da mặt dầy này cũng lợi hại thật, không ngờ còn vác mặt mũi ở lại chỗ này.
Trong lòng hắn không biết, hết thảy những người pháp thuật có thể tu luyện tới mức cao thâm, có ai không phải là người tâm chí không cứng cỏi? Nếu nghị lực kém, sao lại có thể nhẫn nại khổ tu dài đằng đẵng, tu luyện mười mấy năm đến cả trăm năm?
Bạch Mi đối với Tiên Lâm thịnh hội kỳ vọng rất cao. Mặc dù hôm qua chịu nhục, nhưng vị tất đã cam tâm bỏ đi. Huống hồ sau đó lại biết hai vị "sư huynh" lợi hại kia của Tiểu Lôi đã rời đi, trong lòng lại có thêm vài phần hi vọng. Theo bọn họ thấy, sư huynh của Tiểu Lôi mặc dù lợi hại, nhưng bản thân tiểu tử này chưa hẳn đã có bản lĩnh lớn lao gì.
Thế nên mới nói lùi một bước để đi tới.
Dù sao hai vị "sư huynh" lợi hại kia đã rời đi, còn lại những người này, chưa chắc đã là đối thủ của lão. Bản thân lão vị tất không có cơ hội để áp chế quần hùng, đoạt được địa vị thiên hạ đệ nhất kia.
Lúc này thì cây đàn hương trong lư hương đồng đã cháy hết. Tàn lửa xẹt lên hai lần rồi lặng lẽ tắt ngúm. Ngọc Cơ Tử vung tay áo lên, chỉ thấy một đạo kim quang bắn ra ngoài. Một cây đàn hương lại được cắm vào lư đồng, hỏa quang xẹt một cái, lại được đốt lên. Ngọc Cơ Tử thấp giọng quát: "Nén hương thứ hai. Xin báo cho ba vị hay."
Dưới chân núi vọng lên một thanh âm nam tử trong trẻo, cười nói: "Đa tạ Ngọc Cơ Tử đạo huynh, tiểu đệ còn miễn cưỡng cầm cự được." Những lời này từng chữ từng chữ, rõ ràng lạc vào tai mỗi người ngồi đây. Tiểu Lôi không khỏi ngạc nhiên nói: "Ồ, tu vi người này rất ư là không tệ a."
Chỉ không biết người này là của Tam Thanh Tông hay Ẩn Nguyệt Tông?
Hắn vốn tưởng rằng người của hai tông phái gì đó, quá nửa là có bản lãnh chỉ ngang ngửa Gia Cát môn chủ. Nhưng không nghĩ ra lên Thượng Thiên Thê còn có thể mở miệng ung dung nói chuyện, cũng thật là khá quá.
Diệu Yên mỉm cười, thấp giọng nói: "Hừ, đây là Ẩn Nguyệt tông chủ Truy Tinh Tử. Cách biệt ba trăm năm, nghĩ không ra pháp lực hắn không ngờ lại tinh tiến như thế."
Tiểu Lôi thở dài: "Ta vốn khinh thường anh hùng thiên hạ. Nhìn bộ dáng Truy Tinh Tử, pháp lực đã tới bậc cao của Tu Pháp Kỳ rồi."
Diệu Yên cười nói: "Tiên Lâm thịnh hội, vốn lấy "luận đạo" làm chủ, cũng không phải tất cả mọi người đều ra tay đánh nhau. Cho dù cuối cùng đoạt được ngũ phương cao nhân bảng, vị tất đã là năm người có pháp lực tối cường trong thiên hạ."
Tiểu Lôi gật đầu rồi đột nhiên nói: "Được rồi, lúc này trời đã sáng, sao chỉ có những người này tới. Ta biết tổng cộng có hai mươi miếng ngọc bài, vậy những người khác đâu?"
Diệu Yên nhíu mày, lắc đầu nói: "Thiếp cũng không biết, dựa theo đạo lý mà nói, hẳn là đã sớm tới rồi. Chỉ là không biết năm nay vì sao thiếu đi nhiều người như vậy."
Tiểu Lôi nhịn không được liếc nhìn Cổ Chung hòa thượng. Cổ Chung hòa thượng cười khổ nói: "Lôi thí chủ chớ có nhìn bần tăng. Bần tăng không dám động tay chân gì. Ngọc bài đó, bần tăng đã sớm phát tới tay cho chư vị cao nhân trong thiên hạ."
Tiểu Lôi cười lạnh hắc hắc hai tiếng rồi không hề để ý tới lão nữa.
Trên đỉnh núi mọi người ngồi xuống, nén nhang thứ hai dần dần cũng đã cháy hết. Tiểu Lôi sớm chịu không nổi, đứng lên ngồi xuống ba bốn lần, sau lại dứt khoát nằm thẳng cẳng trên mặt đất, ghếch chân lên trên.
Bạch Mi nhìn thấy, trong lòng thầm vui mừng, nghĩ rằng người này tâm tư bất ổn. Ngay cả một điểm bản lãnh hàm dưỡng cũng không có, nào có tu vi cao thâm gì? Nhìn bộ dáng nhất định là không có bao nhiêu bản sự. Có thể tới tham gia thịnh hội, hơn phân nửa là vì quan hệ sư môn - chỉ là không biết sư môn hắn rốt cục có lai lịch gì? Lại lợi hại như thế? Sao cho tới giờ chưa hề nghe nói nhân gian có một môn phái lợi hại như thế?
Bình thường mà nói, người luyện khí, ngay cả bế quan ngồi yên năm ba năm, cũng chỉ là chuyện thường như cơm bữa mà thôi. Người cao thâm, bế quan khổ tu tám mười năm, cũng là chuyện thường có. Còn như Tiểu Lôi thứ người sanh tính bay nhảy, vốn cũng không thích hợp tu tiên.
Bạch Mi suy đoán mặc dù chính xác, nhưng vừa đúng ngay chỗ không biết là một thân bản lĩnh của Tiểu Lôi, vốn không phải là do khổ tu mà ra. Mười phần thì có chín phần là nhờ vận may, cùng với các loại kỳ ngộ xảo hợp kỳ quái khác mà có. Nói tóm lại, chỉ có thể dùng bốn chữ "bất lao nhi hoạch" mà nói. (không làm mà hưởng)
Chờ quá một bữa cơm, ước chừng nửa canh giờ, lại nghe thấy phía dưới có một thanh âm nam nhân rè rè thở dài nói: "Thôi thôi, hai vị đạo hữu pháp lực cao thâm, bần đạo tự thẹn không bằng. Thượng Thiên Thê này, bần đạo chịu nhận thua."
Vừa dứt lời, chỉ thấy một thân ảnh từ dưới chân núi phóng lên, nhẹ nhàng đảo một vòng hạ xuống mặt đất, chính là một đạo sĩ mặc thanh bào, vóc người nhỏ gầy, sắc mặt vàng vọt, duy chỉ có đôi mắt sáng ngời có thần, chắp tay chào bốn phía: "Bần đạo Linh Hóa, xin ra mắt các vị đạo hữu."
Ngọc Cơ Tử mỉm cười, nói: "Mời đạo huynh ngồi. Chúng ta còn phải xem Truy Tinh Tử cùng Quân Kiếm tiên tử hai người, rốt cục là ngự phong thuật trong Ẩn Tự Quyết của Ẩn Nguyệt Tông lợi hại hay là thân pháp ảo diệu của Nghê Thường Vũ Tiên Sơn phái lợi hại."
Linh Hóa cười cười nói: "Bần đạo xem như phục rồi. Ta ở nhà tu luyện nhiều năm, khó khăn lắm mới chịu nổi gần nửa canh giờ, lại không ngờ vẫn vô dụng như thế.... Hề hề." Sắc mặt ông ta không hề lộ ra chút ý tứ nào là không đành lòng thua, thong dong ngồi xuống.
Chung quanh phàm là người biết ông ta, tỷ như Ngọc Cơ Tử, còn có Diệu Yên, mấy người từng tham gia thịnh hội lần trước, đều hướng về ông ta gật đầu chào hỏi.
Tiểu Lôi nhìn thấy người này mặc dù tướng mạo không có gì đặc biệt, nhưng khí độ bất phàm, không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm, cũng quay sang cười với hắn.
Linh Hóa thấy bên Tiểu Lôi có Diệu Yên cùng Tiên Âm đang ngồi, không khỏi có phần kỳ quái, sắc mặt có chút quái dị. Lại nhìn thấy Diệu Yên đang tựa lưng vào Tiểu Lôi, không khỏi trịnh trọng nói: "Không biết vị tiểu hữu này thuộc phái nào? Thật sự rất lạ mặt."
Tiểu Lôi mỉm cười nói: "Đạo trưởng không cần phải khách khí. Ta bất quá là người trong giới dã nhân mà thôi, môn phái không đề cập tới cũng được. Có điều chưởng môn Tiêu Dao phái từng là sư phụ của ta."
Linh Hóa cười nói: "Thì ra là cao đồ phái Tiêu Dao. Tiêu Dao Tử, ngươi thu được đồ đệ tốt a."
Tiêu Dao Tử hiển nhiên cùng Linh Hóa quen biết, cười nói: "Việc này thì không dám nhận, nào so được với ba trăm đồ đệ của ngươi, đó mới là nhân tài đông đúc."
Linh Hóa lắc đầu: "Nhiều mà không dùng được, không cần đề cập tới cũng được." Dừng một chút, lão nghiêm mặt nói: "Sao không thấy Khinh Linh Tử đạo huynh cùng Đông Phương Vô Thắng lão tửu quỷ kia?"
Tiêu Dao Tử do dự một chút thì Tiểu Lôi đã cười nói: "Khinh Linh Tử sư huynh của ta sợ rằng đã phi thăng rồi. Về phần Đông Phương Vô Thắng tiên sinh thế nào, e là phải hỏi Quân Kiếm tiên tử rồi."
Linh Hóa gật đầu, lại nhìn Diệu Yên cùng Tiên Âm, do dự chốc lát, cũng không phân biệt được trong hai người, rốt cục ai là Tiên Sơn chưởng môn, chỉ có thể cười khổ nói: "Cái này… xin ra mắt Tiên Sơn chưởng môn. Chỉ là lão đạo mắt hoa rồi, không biết vị nào là Tiên Âm tiên tử?"
Diệu Yên cười nói: "Ta gọi là Diệu Yên, vị này mới là Tiên Âm."
Diệu Yên mới nói xong những lời này, lại nghe thấy dưới chân núi truyền lên thanh âm của Quân Kiếm quát: "Tiên Âm? Tiên Sơn chưởng môn nhân của ta ở đâu?"
Vừa dứt lời, một bóng trắng đã phóng lên cao, trong nháy mắt từ dưới chân núi lên tới, đáp xuống trong trường, liếc mắt thấy Tiên Âm, trên mặt thần sắc phức tạp, trầm giọng nói: "Tốt lắm! Ngươi quả nhiên ở chỗ này." Nàng do dự một chút rồi khom người nói: "Xin ra mắt chưởng môn nhân."
Chỉ là trong ánh mắt, có pha vài phần oán hận.
Diệu Yên thở dài, thấp giọng nói: "Quân Kiếm sư thúc, Tiên Âm nàng giờ sợ rằng thương cũ chưa khỏi, cho nên rất nhiều chuyện không được rõ ràng...."
Quân Kiếm đứng lên, lạnh lùng nói: "Mặc kệ thế nào, nàng vẫn là Tiên Sơn chưởng môn nhân!" Rồi chậm rãi đi tới trước mặt Tiên Âm, thấp giọng nói: "Ngươi bỏ đi là đi, còn trên trên dưới dưới Tiên Sơn phái thì thế nào?"
Tiên Âm sắc mặt bình tĩnh, đưa mắt nhìn Quân Kiếm rồi lắc đầu nói: "Ta... ta không biết."
Trong mắt Quân Kiếm chợt lóe lên sự tức giận, lập tức nhìn kỹ Tiên Âm, thở dài, thấp giọng nói: "Ba năm qua, sự vụ trên dưới Tiên Sơn đều do Huyền Các bốn người chúng ta giải quyết. Mọi người đều hy vọng chưởng môn sớm một ngày trở về."
Tiên Âm vẫn dùng giọng điệu thản nhiên nói: "Ừ, các ngươi thay mặt làm là tốt rồi. Ta không nghĩ tới việc trở về."
Quân Kiếm thầm cắn răng, nhưng nhìn sắc mặt Tiên Âm có phần mờ mịt, không khỏi trong lòng mềm nhũn, thở dài rồi lắc đầu, chậm rãi ngồi xuống.
Lúc này mới nghe thấy thanh âm trong trẻo kia cười khổ dưới chân núi: "Quân Kiếm tiên tử, ngươi bỏ đi, quẳng lại bần đạo ở chỗ này."
Quân Kiếm lạnh nhạt quát: "Truy Tinh Tử, Thượng Thiên Thê coi như ngươi thắng rồi."
Truy Tinh Tử phía dưới cười khổ nói: "Chuyện này thật khiến bần đạo xấu hổ. Nếu luận tu vi, bần đạo không phải là đối thủ của tiên tử. Tiên tử nhường như vậy, sẽ khiến người trong thiên hạ nói bần đạo là kẻ nhân cơ hội chiếm tiện nghi."
Nói xong, một bóng trắng phiêu hốt hạ xuống, thân hình tiêu sái, đáp xuống chính giữa, nhìn kỹ một chút cũng là một bạch y nam tử vóc người dong dỏng cao.
Chờ khi nhìn rõ nam tử này, đến Tiểu Lôi cũng nhịn không được kêu lên một tiếng.
Quả là một nhân vật đẹp trai.
Chỉ thấy vị tông chủ Ẩn Nguyệt Tông, vóc người thon dài, thân cao tám xích, một thân bạch y như tuyết, không chút bụi trần, mặt như quan ngọc, một đôi mày kiếm tám sắc, đôi con ngươi như đông nhật hàn tinh, mũi như ngọc châu, môi đỏ như son. Nhìn bộ dáng thanh nhã tới cực điểm. Nhất là trong mỗi cái giơ tay nhấc nhân mơ hồ hàm chứa vài phần tiên khí, như là người trong tranh bước ra. Nếu là thật có thần tiên hạ phàm, vậy đương nhiên cũng là bộ dáng như hắn ta thế này.
Chỉ thấy trong tay hắn nắm một tấm biển cong, vẻ mặt có ba phần mỉm cười, trong nét thanh nhã lại mang theo vài phần khí độ thong dong, mỉm cười nói: "Ẩn Nguyệt Truy Tinh Tử, xin ra mắt chư vị đồng đạo."
Hắn vừa tiến vào trường, dường như trong nháy mắt khiến tất cả ánh sáng rực rỡ xung quanh tụ lên một mình hắn. Toàn trường ngoại trừ Diệu Yên cùng Tiên Âm hai tuyệt sắc mỹ nữ ra, không một ai không lộ ra vẻ buồn bã thất sắc. Nhất là cô cháu gái kia của Thiên Cơ Môn Khương Đại Hồ Tử, sắc mặt càng đỏ lên, cặp mắt sáng loè nhìn chằm chằm Truy Tinh Tử, cơ hồ như muốn phóng ra ánh sáng.
Loại nhân vật tựa thần tiên này, ngay cả Tiểu Lôi trong lòng cũng sinh ra vài phần ghen tị.
Con mẹ nó! Tên gia hỏa này mà diễn màn làm minh tinh, sợ rằng nam nhân thiên hạ đều không có cơm ăn.
Lập tức Truy Tinh Tử cùng Ngọc Cơ Tử, Cổ Chung hòa thượng, còn có Tiêu Dao Tử chào hỏi lẫn nhau, còn mấy người khác, trong đó có Gia Cát Môn, Thiên Cơ Môn, thêm Đan Hà Tử, cũng đều một lượt chào hỏi. Cuối cùng ánh mắt lại rơi lên mình Tiểu Lôi.
Chỉ thấy hắn nhìn Tiên Âm cùng Diệu Yên một chút, không khỏi sinh ra một tia dị sắc trong mắt, bất quá thần sắc khác thường này cũng chỉ lóe qua là hết, lập tức mục quang lại rơi lên mình Diệu Yên, mỉm cười nói: "Cách biệt ba trăm năm, tiên tử phong thái vẫn như xưa. Tại hạ mỗi lần trên núi nhớ lại phong thái của tiên tử năm đó, thật là vô cùng tuyệt vời."
Nói xong, cúi mình vái chào.
Tiểu Lôi lập tức rùng mình: "Tên gia hỏa này không đơn giản! Không ngờ nhìn một cái là nhận ra sự khác biệt giữa Diệu Yên cùng Tiên Âm. Vừa nhìn là nhận ra Diệu Yên tham gia thịnh hội năm đó."
Diệu Yên cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, lập tức thản nhiên nói: "Ẩn Nguyệt Tông chủ khách khí rồi. Diệu Yên không dám. Tông chủ phong thái vẫn như xưa."
Truy Tinh Tử mỉm cười nói: "Ôi, không biết tiên tử bây giờ đặt chân nơi nào. Ta từng mấy lần đi tới Tiên Sơn bái phỏng, nhưng lại không thấy bóng dáng tiên tử. Ài, sao mà độ nhật đây…"
Nói xong, nhìn Tiên Âm một chút, gật đầu cười nói: "Xin ra mắt Tiên Sơn chưởng môn nhân."
Tiểu Lôi lúc này mới hiểu được, chỉ là trong lòng đối với tên gia hỏa này sinh ra vài phần ghê tởm.
Thì ra tên gia hỏa này không ngờ đã từng chạy tới Tiên Sơn phái tìm Diệu Yên. Nhưng lại gặp phải Tiên Âm thật sự... Chỉ là hắn không ngờ thật lợi hại, cũng đã phân biệt được ra, Tiên Âm tịnh không phải là Diệu Yên tham gia thịnh hội.
Chỉ là thằng mặt trắng này chạy đi tìm Diệu Yên làm gì?
Khó chịu thật, thật là vô cùng khó chịu.
Bất quá lúc này, Tiên Âm lại lạnh như băng trả lời một câu: "Ngươi là ai, ta không nhận được ngươi."
Tiểu Lôi thầm phì cười, nhịn không được thích thú nhìn Tiên Âm một cái, hận không thể ôm nàng hôn một cái mới được.
Nhưng Truy Tinh Tử chỉ thoáng ngạc nhiên, lập tức mỉm cười, không chút nào sửa đổi, thản nhiên nói: "Tại hạ là người sơn dã, Tiên Sơn chưởng môn không nhớ được tại hạ, cũng là bình thường."
Trong lời nói của hắn luôn mang theo vài phần thong dong điềm đạm, dường như trên thế giới không có gì khiến hắn thất thố.
Nhưng không biết tại sao Tiểu Lôi nhìn tên này không vừa mắt cực độ.
Quả nhiên, Truy Tinh Tử không ngờ lại chậm rãi ngồi bên cạnh Diệu Yên không xa, mỉm cười nói: "Tại hạ trong lòng ngưỡng mộ tiên tử. Cách biệt ba trăm năm, nói vậy tiên tử tu vi càng hơn năm xưa rồi."
Diệu Yên hơi nhíu mày, nói: "Không dám, Diệu Yên đã lập gia đình rồi, tu vi sợ rằng đã bỏ phế từ lâu."
Nghe được ba chữ "lập gia đình" này, trên mặt Truy Tinh Tử không che dấu được, lộ ra vài phần mất mác, không khỏi thở dài một hơi, đôi mắt như hàn tinh nhìn chăm chú Diệu Yên một lúc lâu rồi thấp giọng nói: "Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm, đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim."
(neopunk1 chú thích: trích bài thơ Đoản Ca Hành của Tào Tháo. Ý đại khái là rất mong nhớ hiền tài, ta mặc dù không thể tìm người, sao người không chủ động liên lạc với ta…)
Ngưng mắt rồi đột nhiên nhỏ giọng nói: "Khanh trụ trường giang đầu, ngã trụ trường giang vĩ, nhật nhật tư khanh bất kiến khanh, cộng ẩm trường giang thủy..."
(Tạm dịch: Bạn ở đầu sông Trường Giang, tôi cuối sông, ngày ngày nhớ nhau mà không thấy nhau, uống chung dòng nước Trường Giang)
Nét u oán trong ánh mắt kia không chút che dấu.
Tiểu Lôi đột nhiên nổi giận, không ngờ trước mặt lão bà của lão tử lại nói cái gì "nhật nhật tư khanh"? (mỗi ngày nghĩ tới khanh, khanh chỉ cách bạn bè hoặc vợ chồng xưng hô thân mật)
Trong lòng tiểu vô lại hét lớn: "Con mẹ nó." Nắm tay vừa muốn phát tác thì đã bị Diệu Yên đè lại. Chỉ thấy Diệu Yên mỉm cười với mình, quay đầu lại nhìn Truy Tinh Tử thản nhiên nói: "Thâm ý của túc hạ, ta không dám nhận. Huống chi phu quân ta ở bên, lời này nói ra, thì đã nói rồi! Nếu lại có lời phi lễ nữa, chớ trách Diệu Yên không niệm tình đồng đạo."
Nói xong, sắc mặt giận dữ, không thèm nhìn Truy Tinh Tử nữa.
Truy Tinh Tử buồn vô cớ thở dài, mặt lộ vẻ cười khổ, vẫn thong dong không ép tới, chỉ khom người một cái, lập tức đứng lên đi sang một bên ngồi xuống. Chỉ là ánh mắt quay sang đánh giá Tiểu Lôi, mục quang hàm chứa đầy thâm ý.
Tiểu Lôi cũng lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng lại thầm bắt đầu tính toán.
Diệu Yên bên cạnh nhẹ nhàng cầm tay Tiểu Lôi, ôn nhu nói: "Phu quân, tên này bất quá chỉ là một kẻ cuồng vọng mà thôi, cần gì phải so đo với hắn. Không lý tới hắn là được." Ngưng một chút, sắc mặt đỏ lên, ghé tai Tiểu Lôi nói nhỏ: "Diệu Yên tự nhiên là cả người Diệu Yên là của phu quân, cần gì để ý tới người khác nghĩ gì?"
Tức giận trong lòng Tiểu Lôi giảm đi một chút, chỉ là khóe miệng lộ vẻ mỉm cười có vài phần giảo hoạt.
Mẹ nó. Tiểu tử, đắc tội ta, ngươi chết chắc rồi.
Ngay lúc đó, Ngọc Cơ Tử đột nhiên đứng dậy, đi tới giữa sân, nhìn sắc trời trên đỉnh đầu rồi cất cao giọng nói: "Chư vị, lúc này thời thần sớm đã qua, giờ thịnh hội đã tới. Chỉ là không biết tại sao còn nhiều đồng đạo chưa tới. Nhưng quy củ không thể phá, chúng ta đành chỉ có thể không đợi nữa...."
Dừng một chút, lão cười khổ nói: "Bần đạo thân là chưởng môn Côn Luân. Ở chỗ này xem như là địa chủ. Thiết nghĩ Côn Luân phái ta đời đời đều là chủ trì thịnh hội hiếm có này. Thịnh hội năm nay, lại có vị đồng đạo không thể đăng tràng tham gia, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Ài... nếu việc đến nước này, lễ không thể phế. Xin thỉnh mọi người cùng nhau xuất ra ngọc bài, rồi chúng ta chuẩn bị đăng thiên môn thôi."
"Thiên môn?" Tiểu Lôi lấy ra Huyền Cơ ngọc bài, không khỏi run run.
Diệu Yên hé miệng cười nói: "À, là thiếp thân quên nói. Đăng thiên môn là một việc không thể thiếu của thịnh hội. Huyền cơ là ở ngay trên ngọc bài. Phu quân chàng nghĩ xem, Tiên Lâm thịnh hội, tại sao phải có ngọc bài mới có thể tham gia? Tử Khuyết Phong trên núi Côn Luân cũng không phải là nơi không thể tới được. Bất kỳ tu hành giả nào, chỉ cần chân tay lanh lẹ, muốn bò lên vách núi vạn trượng này, cũng không phải không thể. Chỉ là trên đỉnh núi, kỳ thật còn có huyền cơ."
Ngay lúc đó, liền nhìn lên trời thấy ánh dương quang đã ra khỏi áng mây đen chiếu xuống dưới, rơi vào trên đỉnh núi. Nhất thời hào quang chói lọi bắn ra bốn phía. Chỉ thấy trong không trung, vô số kỳ môn chớp động, vân ảnh tách ra, lộ ra một đỉnh núi bị mây mù quyện lấy.
"A! Cái này sao lại như một tòa Huyền Không Đảo!"
Tiểu Lôi kỳ quái nói.
Diệu Yên gật đầu, nói: "Đây là vào lúc thịnh hội lần đầu năm đó, sư tổ Tiên Sơn phái, còn có chưởng môn các đại môn phái hợp lực tạo ra một nơi, gọi là "Thiên Đài". Chính là dùng pháp lực của các vị cao nhân, hợp lực tạo ra một tiên gia trận pháp, chặt đứt một ngọn núi, cho trôi bên trên. Chỉ là ngày thường bị tiên pháp ẩn đi, cứ ba trăm năm mới hiển lộ ra một lần. Bất quá ngọn núi này so với Huyền Không Đảo thì nhỏ hơn nhiều. Hơn nữa thủ hộ trận pháp trên đó cũng không có sát cơ mười phần lợi hại như của Huyền Không Đảo. Chỉ là ẩn giấu thì kỹ hơn. "Thiên Đài" này bố trí tầng tầng trận pháp, chính là các vị chưởng môn các đại phái năm xưa, các lộ cao thủ hợp lực bố trí ra. Mặc dù lực sát thương không mạnh, nhưng đơn thuần luận phòng ngự, lại bỏ xa sát trận lợi hại kia trên Huyền Không Đảo. Phu quân chàng nghĩ xem, thịnh hội mỗi giới, cao thủ đoạt được địa vị thiên hạ ngũ phương cao nhân, đều phải một lần nữa ra tay quán thông pháp lực, làm cho trận pháp mạnh lên, cứ vậy từng đời, uy lực của trận pháp có thể tưởng tượng được là thế nào! Ngọc bài này, mặt trên có khắc phá môn thuật của trận pháp, phải có ngọc bài mới lên được Thiên Đài. Nếu không, thường nhân không tiến được vào trận pháp, leo lên cũng không được."
"Ồ..." Tiểu Lôi nhíu mày: "Nhưng nói vậy, nàng chẳng phải không vào được sao? Còn có Tiên Âm..."
Diệu Yên mỉm cười nói: "Cũng không phải vậy. Thiếp năm đó từng tiến vào trận pháp một lần. Trong trận pháp còn lưu lại ấn ký pháp lực của thiếp. Lúc này đây, trận pháp nhận thức được pháp lực của thiếp, sẽ không ngăn trở thiếp. Phàm là những ai đã từng được liệt vào hàng ngũ phương cao nhân, không cần ngọc bài, vẫn có thể vào trận." Dừng một chút, sắc mặt nàng có chút khó coi: "Chỉ là Tiên Âm... lại…"
Quân Kiếm đột nhiên lạnh lùng nói: "Ta có một tấm ngọc bài, vốn là đưa tới Tiên Sơn mời người trong Huyền Các. Bất quá ta không cần thứ này, nên để cho chưởng môn nhân vậy." Nói xong, từ trong tay áo lấy ra một mảnh Huyền Cơ ngọc bài, đưa cho Diệu Yên.
Diệu Yên mỉm cười tiếp nhận, nói: "Thế này tốt lắm, Quân Kiếm sư thúc năm đó từng được liệt vào hàng ngũ phương cao nhân, bản thân không cần ngọc bài này." Sau đó đưa cho Tiên Âm.
Tiên Âm tiếp nhận, nhìn Tiểu Lôi không nói gì.
Ngọc Cơ Tử quát: "Thời thần đã đến, thỉnh đăng đài."
Nói xong liền nhìn thấy từ ngọn núi lơ lửng trên không trung, đột nhiên một đạo kim quang loé lên từ bậc thang lên đài thành một đoạn đường kéo dài tới chỗ mọi người đang đứng. Ngọc Cơ Tử quay về phía mọi người cung tay mỉm cười nói: "Bần đạo thân là địa chủ, xin được đi trước."
Lập tức ông ta đi nhanh lên trước, tự mình đi lên bậc thềm kim sắc lên đài kia rồi thân thể lập tức chợt lóe một cái rồi biến mất.
Bạch Mi lạnh lùng cười, ngang nhiên bước nhanh lên trên. Bên cạnh hắn còn có tên Côn Bằng không ngờ cũng đã lấy ra một miếng ngọc bài, cùng đi ngay phía sau.
Còn lại, Cổ Chung hòa thượng và Tiêu Dao Tử, khách khí một chút rồi hai người sánh vai đi tới, đều chợt lóe lên rồi biến mất. Gia Cát môn chủ noi theo đó ở phía sau đi tới.
Cô cháu gái của Thiên Cơ Môn Khương Đại Hồ Tử hiếu kỳ, nhịn không được đi tới dò xét, nhưng chân còn chưa bước lên trên thì một đạo kim quang đã bắn tới, đánh văng cô nàng trở về, ngã ngồi mạnh một cái trên mặt đất. Khương Đại Hồ Tử trách mắng: "Hồ đồ, đó là nơi ngươi có thể đi vào sao!"
Ông ta quay lại cười với Tiểu Lôi đang đứng ở xa xa rồi cũng đi lên.
Sau khi Đan Hà Tử cùng Việt Sư trước sau đăng đài, vị tông chủ Tam Thanh Tông kia nhìn Truy Tinh Tử cười nói: "Mời!"
Truy Tinh Tử lắc đầu: "Ta đợi tiên tử lên trước. Xin mời Tam Thanh Tông chủ cứ đi trước đi."
Tam Thanh Tông chủ Linh Hóa đạo nhân mỉm cười, nghênh ngang đi lên.
Truy Tinh Tử đối mặt với Diệu Yên cười nói: "Tiên tử xin mời."
Diệu Yên lạnh lùng nói: "Ta cùng đi với phu quân của ta."
Truy Tinh Tử cười khổ một tiếng, thở dài rồi mới bước vào.
Chờ khi mọi người xung quanh toàn bộ đều đã lên Thiên Đài, trên mặt đất chỉ còn lại đám môn hạ đệ tử của Thiên Cơ Môn cùng Gia Cát Môn, Tiểu Lôi lúc này mới cười nói: "Tốt lắm, lần này mới là thật sự được kiến thức Tiên Lâm thịnh hội rồi."
Diệu Yên một mặt kéo Tiểu Lôi, trong mi mắt lại có vài phần khác lạ, chậm rãi nói: "Phu quân, thiếp cảm giác trong lòng có gì đó bất thường."
"Hả? Tại sao vậy?"
Diệu Yên chậm rãi nói: "Theo các kỳ cử hành trước, mỗi lần thịnh hội đều có hơn hai mươi người. Ngoại trừ những người đã từng liệt vào hàng ngũ phương cao nhân, còn lại là hai mươi người có được ngọc bài, phần lớn sẽ không bỏ qua loại thịnh hội này... Nhưng lần này lại thiếu đi nhiều người như vậy, trong lòng thiếp cứ luôn cảm thấy cổ quái! Phải biết rằng người tu hành, có thể tham gia thịnh hội ba trăm năm một lần này, thật sự là khó có được. Ngay cả có chuyện lớn cỡ nào, cũng phải để sang một bên, không lý nào không tới. Lần này thiếu đi nhiều người như vậy, thiếp cứ luôn cảm thấy... có chút quỷ dị."
Tiểu Lôi gật đầu, mỉm cười nói: "Ta cũng cảm thấy kỳ quái. Nhưng thật sự có chuyện gì đi nữa, chúng ta cũng phải lên tới mới biết được."
Nhìn thấy Tiểu Lôi tươi cười ấm áp, Diệu Yên cũng cười ngọt ngào: "Là thiếp cả nghĩ thôi. Có phu thê chúng ta lần này, cho dù có cái gì ám tàng... còn có chi đáng sợ chứ?"
Tiên Âm mặt sau có chút mất tự nhiên, ánh mắt tựa hồ nhìn lướt qua hai người đang nắm chặt tay trong tay, lạnh lùng nói: "Sợ cái gì, nếu có chuyện gì, có người gì chướng mắt, đánh một chưởng giết đi là được."
Rồi không ngờ lập tức không nhìn Tiểu Lôi cùng Diệu Yên, đi trước lên Thiên Đài, còn Quân Kiếm thì đi theo sát phía sau.
Sắc mặt Tiểu Lôi cổ quái, lè lưỡi, cười nói: "Bộ dáng này của nàng ta, mới có điểm quyết đoán, sát phạt kia của Tiên Âm năm xưa."
Diệu Yên ngược lại lắc đầu, hé miệng cười nói: "Phu quân, thiếp thật cảm giác được hình như nàng ta có điểm khác biệt lớn."
Nói xong, hai người nắm tay đăng đài. Chỉ thấy kim quang chợt lóe, thân ảnh lập tức biến mất.
Tác giả :
Khiêu Vũ