Chí Tôn Vô Lại
Chương 234: Các cô gái nhà Tiểu Lôi
Ánh mặt trời chiếu trên đường, hôm nay vốn là một buổi chiều nóng nực, trên khu phố buôn bán phồn hoa nhất của thành phố, tựa hồ con người không hề bị ảnh hưởng bởi khí trời nóng như thiêu như đốt.
Thanh niên nam nữ ăn mặc thời trang, đi qua lại trên đường, trong các cao ốc, các cửa hàng lớn đang buôn bán, khí cầu bay trên trời mang các biển quảng cáo sắc màu rực rỡ, các loại tuyên truyền khuyến mãi hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Mà ngay tại ngã tư, một màn hình cực lớn treo trên một toà nhà, đang chiếu một bản tin.
Rất rõ ràng, trên màn hình là một cô phóng viên tin tức truyền hình, mọi người đều rất quen thuộc…… đây chính là vị nữ sĩ hấp dẫn từng có cơ hội "gần như đã" tiếp xúc thân mật với nhân vật chính Tiểu Lôi của chúng ta.
Đương nhiên, hiện tại trên màn hình, vị phóng viên tin tức không hề bày tỏ vẻ hấp dẫn của nàng tới ngàn vạn người xem, mà là mặc một bộ y phục nghiêm túc phù hợp với nghề nghiệp, dùng thanh âm bình ổn đưa tin.
"Buổi chiều ngày hôm qua, trên hòn đảo Marettimo*, ven bờ Địa Trung Hải, phía nam nước Ý, lại phát sinh một vụ nổ khủng bố. Bởi vì mùa du lịch chưa tới, cho nên không hề có thương vong. Nhưng một Giáo đường xây cách đây sáu trăm năm trên đảo cùng một ít pho tượng quý đã bị phá hủy. Trước mắt Vatican đã lên tiếng, cho rằng đây là thủ đoạn khủng bố tập kích nhằm vào tôn giáo…… theo bình luận của một nhân sĩ, đây là đợt tập kích khủng bố lần thứ sáu mươi ba trong ba năm gần đây nhằm vào Giáo hội. Trong ba năm qua, các đợt tập kích khủng bố tại các quốc gia Châu Âu nhằm vào Giáo hội đã khiến cho giáo đồ toàn thế giới phẫn nộ. Một nhân chứng đã lấy máy DV quay được một ít quá trình tập kích khủng bố, trong đó phát hiện nhiều thủ đoạn công kích rất phi thường……"
Nói đến đây, lời của tiểu thư phóng viên tin tức ngừng lại. Màn hình to lớn bắt đầu chiếu một đoạn phim mờ ảo.
Rất rõ ràng là máy quay đang vội vàng quay, mặc dù hình ảnh, màu sắc không tốt lắm, nhưng vẫn có thể thấy rõ một cảnh tượng làm cho người ta kinh ngạc……
Phía trên một Giáo đường, đột nhiên một đạo hắc sắc hỏa diễm bắn xuống, sau đó đánh trúng đỉnh Giáo đường, cây thập tự trên đỉnh Giáo đường lập tức vô thanh vô tức vỡ tan nát, …… mà cả quá trình, lại không có một chút hỏa quang bùng lên!
Lập tức ống kính lay động, dường như là người quay phát hiện một sự kiện kỳ dị. Trong lúc vội vàng lia ống kính, dường như có hai ba cái bóng từ Giáo đường bay ra ngoài, bay lên trời, dường như là ai đó trong Giáo đường truy tìm kẻ tập kích…… chỉ là hình ảnh quả thực quá mức mờ ảo, chỉ mơ hồ thấy những cái bóng đó hình như là nhân ảnh, hơn nữa không ngờ phía sau còn có cánh……
Tiểu thư phóng viên tiếp tục nói: "Đoạn phim này khiến mọi người suy đoán, căn cứ phát biểu của người phát ngôn Vatican, những cái bóng trong phim, chỉ là một vài con chim được nuôi trong Giáo đường bị vụ nổ làm kinh động…… làm người ta khó hiểu chính là, trong sự kiện khủng bố tập kích ba năm trước nhằm vào Giáo hội, các quốc gia Châu Âu vẫn yên lặng, không hề phát sinh hành động quân sự đại quy mô nhằm vào tổ chức khủng bố - mặc dù sau khi xảy ra, đã có hơn năm tổ chức khủng bố quốc tế tuyên bố nhận trách nhiệm……"
Sau đó màn hình chiếu lại đoạn phim, đặc biệt là những cái bóng bay lên không từ Giáo đường được phóng lớn năm lần, tựa như biểu thị hoài nghi đối với giải thích của Giáo hội.
Đoạn tin tức hấp dẫn không ít người đi đường, rất nhiều người đứng lại xem, càng gợi lên nghị luận của mọi người.
"Nè, ngươi xem đám đen đen đó giống cái gì?"
"Ta làm sao biết, nói không chừng là người ngoài hành tinh?"
"Ngươi khùng à? Người ngoài hành tinh ở trong Giáo đường sao? Ta thấy kẻ tập kích Giáo hội quá nửa là người ngoài hành tinh, bằng không, làm sao ba năm qua cũng không bắt được bọn họ?"
"Ta thấy đầu ngươi hư rồi! Người ngoài hành tinh tập kích Giáo hội làm gì? Ăn no không có chuyện làm à? Con mẹ nó, mấy điểm đen đó tựa như có cánh, không phải là thiên sứ sao…… nghe nói thiên sứ đều là mỹ nữ."
"Biến đi, ngươi chỉ biết mỹ nữ……"
Người qua đường bàn tán xôn xao, sau đó lần lượt rời đi, tiếp tục công việc của mình.
Đích xác, sự tình này phát sinh tại Tây phương, đối với bọn họ mà nói, không hề quan hệ trực tiếp cuộc sống bọn họ. Bất quá là một ít lời trà dư tửu hậu mà thôi.
Mà đối diện bên đường, trong một quán cà phê cao cấp, máy lạnh trong quán dường như đã xua tan tất cả nóng nực ngày hè, bất quá máy lạnh mặc dù rất nhiều, nhưng vẫn không thể làm các vị khách nam trong quán tỉnh táo, ít nhất tám mươi phần trăm nam khách trong quán đang dùng một loại ánh mắt si mê cháy bỏng nhìn chăm chăm vị nữ khách ngồi gần sát đường. Mà hai mươi phần trăm nam khách còn lại, thì cũng đang vụng trộm nhìn.
"Ai ……" Phía sau một cánh cửa sổ lớn, một cô gái tóc dài nhìn màn hình lớn bên ngoài, đôi môi xinh xắn hơi trề ra: "Lại đánh nhau."
Nàng nhấc một tay, nhẹ nhàng vuốt tóc, lộ ra một vành tai xinh đẹp và chiếc cổ trắng ngần. Một tay nàng chống cằm, ánh mắt hơi nheo lại, vẻ mặt có chút chán chường. Trên cơ thể thon dài là một bộ áo mùa hè bó sát người màu đen, hai cánh tay trắng nõn đầy đặn, da thịt mịn màng.
Chỉ mới một bên mặt của nàng, đã khiến cho tất cả nam nhân trong quán cảm thấy một vẻ đẹp lộng lẫy quý phái. Thiếu nữ này quả thực xinh đẹp cực điểm, nàng cứ ngồi như vậy, phong thái ưu nhã, mềm mại.
Một thiếu nữ đối diện với nàng, thiếu nữ này cũng có mái tóc dài, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo, mái tóc hơi uốn khúc, tản ra một cỗ mị lực thành thục, dáng người nàng thon thả, đặc biệt là đôi mắt rất đẹp, ánh mắt trong veo nhưng lại mang theo ba phần thành thục, đôi môi mọng đỏ đang nhàm chán cắn một cái ống hút.
Thiếu nữ mặc áo đen ngồi đối diện, ánh mắt vốn lạnh như băng, chỉ có lúc nhìn nàng, mới lộ ra một chút nhu hòa.
"Diệu Yên tỷ, tỷ nói lại đánh, là ý gì?" Thiếu nữ tóc quăn nhẹ nhàng buông ống hút, hơi nhíu cặp lông mày cong vút mở miệng hỏi.
Diệu Yên lắc đầu, nhàm chán mân mê mái tóc, lạnh lùng nói: "Còn có thể là ai, là đám gia hỏa thờ tây phương thập tự giá. Hừ, ai kêu bọn họ lúc trước trêu chọc chúng ta, hừ …… kể ra, sự tình này, cũng là tại Khinh Linh Tử."
"Khinh Linh Tử? Chính là vị tiên sinh cùng chúng ta trở về từ Châu Âu năm ấy? Pháp thuật của ông ấy tựa như rất lợi hại! Ông ấy hóa ra là sư phụ Bảo Nhi sao?"
Diệu Yên mỉm cười, nói: "Muội còn nhớ rõ à. A, lúc trước hắn trút giận cho chúng ta, chạy đến đám gia hỏa đó đại náo một hồi, sau đó vỗ mông bỏ chạy. Đám gia hỏa không biết lai lịch hắn, lại tra tìm không ra, kết quả là……"
Thiếu nữ tóc quăn đột nhiên sáng mắt, che miệng cười nói: "Muội biết. Là lúc trước Tiểu Lôi nói qua Hắc Ám Hội Nghị gì đó phải không? Chính là đám bại hoại từng định bắt đi Bảo Nhi nhà chúng ta phải không?"
"Không sai, sự tình tựa như thế…… đám gia hỏa thập tự giá, tìm không ra Khinh Linh Tử, cũng không biết hắn ở đâu, kết quả liền hoài nghi tới Hắc Ám Hội Nghị gì đó. Tựa như bọn họ vốn có cừu hận rất sâu, đánh nhau mấy ngàn năm. Bị Khinh Linh Tử náo loạn một hồi, song phương liền bắt đầu đánh nhau, kết quả ngươi đối phó ta một hồi, ta đối phó ngươi một chút, cứ đánh qua lại như vậy, đủ ba năm."
Thiếu nữ tóc quăn mỉm cười, nói: "Diệu Yên tỷ tỷ, tỷ không biết, tại thế giới này, Giáo hội là tông giáo tây phương đứng đầu, bọn họ không dễ khoan nhượng sự khiêu khích như thế! Phàm là liên quan đến đấu tranh tôn giáo, đều là cực kỳ thảm liệt. Không chết không thôi!"
Diệu Yên nghe vậy đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng nhéo chiếc mũi xinh xắn thiếu nữ đó: "Nguyệt Hoa, khẩu khí của muội, càng ngày càng giống Tiểu Lôi. Tựa như lúc trước chàng cũng từng nói như vậy."
Nguyệt Hoa nhẹ nhàng nghiêng đầu, chỉ là nụ cười trên mặt lại ảm đạm rất nhiều, hai nữ nhân nhìn nhau, đều thở dài xa xôi. Chỉ nghe thấy Nguyệt Hoa nhẹ nhàng nói: "Ba năm …… anh ấy, anh ấy rốt cuộc lúc nào mới có thể trở về…… lúc trước nói khi muội sinh hài tử sẽ có thể trở về, đáng tiếc……"
Diệu Yên miễn cưỡng cười, nói: "Tốt rồi, muội yên tâm đi. Vận khí của chàng luôn rất tốt. Huống hồ chàng cũng không phải đang làm sự tình nguy hiểm gì, chỉ là đi theo một gia hỏa lợi hại học nghệ. Đợi sau khi chàng học xong xuôi, tự nhiên sẽ trở về."
Vẻ mặt Nguyệt Hoa càng u buồn, hạ giọng nói: "Ai…… các người đều là thần tiên tiên tử, đều có bản sự lợi hại, nhưng muội lại không hiểu chút nào. Học pháp thuật trọng yếu như vậy sao? Có thể mặc kệ chúng ta ở chỗ này……
Diệu Yên nghiêng người, nhẹ nhàng ôm Nguyệt Hoa, hòa nhã nói: "Mọi người có vận số của mình, người tu hành chúng ta, thường thường trong quá trình tu luyện, thời gian qua rất nhanh, trong khi lơ đãng, đã qua đi mấy năm mà mình không biết. Nói vậy trong lòng chàng cũng lo âu cho chúng ta, sẽ trở về rất nhanh." Dừng một chút, thấy Nguyệt Hoa có vẻ thất vọng, Diệu Yên vội vàng cười chuyển đề tài: "Sao? Hai tiểu gia hỏa chạy đi lâu như vậy, làm sao còn chưa trở lại?"
Nhắc tới hài tử, Nguyệt Hoa mới lấy lại tinh thần, lập tức nhìn chung quanh, cười nói: "Đại khái là lại nghịch ngợm, bất quá có Tiểu Thanh đi theo, sẽ không có việc gì đâu."
Diệu Yên cười, nghĩ thầm với bản sự hiện tại của Bảo Nhi, làm sao có thể có việc gì?
Hai vị mỹ nữ đang cười nói, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Nguyệt Hoa ngẩng đầu liền thấy một nam nhân lạ mặt đi tới.
Nguyên lai là dưới rất nhiều ánh mắt thèm muốn chung quanh, rốt cuộc cũng có người lấy dũng khí đi tới bắt chuyện với mỹ nữ, dù sao với loại mị lực siêu cấp của Diệu Yên, đã khó có thể chống lại, huống hồ Nguyệt Hoa cũng rất xinh đẹp.
"Hai quý cô, xin thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi……" Ánh mắt nam nhân này rõ ràng có chút khẩn trương, bất quá hắn dần dần trấn định lại, mỉm cười tự nhiên, công tâm mà nói, hắn cũng có chút tiền vốn. Ít nhất dáng người hắn cao ráo, tướng mạo cũng khá đẹp trai, mặc một bộ quần áo mùa hè nhãn hiệu nổi tiếng, nhìn qua rất sạch sẽ, chỉ là ánh mắt có chút không nghiêm túc, không ngừng dò xét Diệu Yên và Nguyệt Hoa.
"Tôi có thể ngồi xuống chứ?" Nam nhân này cười, không đợi Diệu Yên Nguyệt Hoa trả lời, hắn đã ngồi giữa hai nữ nhân.
Nguyệt Hoa lập tức cảm giác khí tức Diệu Yên liền biến thành âm lạnh. Diệu Yên nheo mắt, lạnh lùng nhìn nam nhân này.
Bằng vào kinh nghiệm từ trước, Nguyệt Hoa lập tức hiểu rằng, đây là dấu hiệu trước khi phát hỏa của Diệu Yên!
Đến nhà Tiểu Lôi đã ba năm, ba năm qua, vẻ xinh đẹp của Diệu Yên không phải là lần đầu tiên dẫn đến mấy tên dâm đãng, ít nhất tháng trước, lúc Diệu Yên cùng Nguyệt Hoa ra bên ngoài đi dạo, có một nam nhân không ngờ gan lớn bằng trời, dám nắm tay Diệu Yên……
Kết quả tên đó bây giờ còn nằm trong bệnh viện, phỏng chừng trong vòng ba tháng không thể rời giường.
Nghĩ đến đây, Nguyệt Hoa nhìn nam nhân này thông cảm, thầm cầu khấn hi vọng tên gia hỏa này thức thời ly khai cho nhanh.
Nhưng nam nhân này thấy tư thái nheo mắt của Diệu Yên, lại nhìn đến si dại…… cách Diệu Yên chớp mắt, quả thực có chút mê hồn khó tả, đặc biệt là ánh mắt nàng lấp lánh hàn quang. Người khác lại tưởng rằng nàng dường như đang phóng điện.
Nam nhân này đấu tranh một hồi, rốt cuộc quyết định đem mục tiêu đặt vào Diệu Yên, dù sao nữ nhân này càng nhìn càng xinh đẹp. Hắn hơi nghiêng người, đưa tay ra …… trên cổ tay hắn đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền.
"Quý cô xinh đẹp. Cô xem……" Nam nhân ra vẻ thâm tình chậm rãi nói: "Hiện tại là ba giờ mười lăm phút chiều…… từ khi tôi vừa thấy cô, tôi liền nhịn không được ca ngợi Thượng Đế! Cảm tạ ông ấy đã cho tôi tại năm nay hôm nay buổi chiều này, tại thời khắc này, ở chỗ này, gặp được quý cô xinh đẹp như vậy! Hiện tại…… đã là ba giờ mười sáu phút…… tôi nghĩ cả đời tôi, đều không thể quên một phút vừa vừa rồi…… một phút này, tôi đã ngồi ở bên cạnh cô, chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, lắng nghe nhịp thở tuyệt vời của cô…… tôi nghĩ, một phút này sẽ vĩnh viễn khắc họa thật sâu trong sinh mệnh của tôi……,
Diệu Yên đã không thể kìm chế được, trên người phát ra sát khí, ngay cả Nguyệt Hoa ngồi ở đối diện cũng đã cảm giác được hàn ý. Nam nhân đó không biết, ngược lại còn nhíu mày: "Máy lạnh nơi này sao mở to quá!"
Diệu Yên nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Một phút thật không? Ta cho ngươi một phút, lập tức biến mất trước mặt ta…… bằng không, ta cam đoan ngươi sẽ băng qua cửa sổ bay ra đường."
Sắc mặt nam nhân lập tức biến đổi, xấu hổ nhìn Diệu Yên, miễn cưỡng nói: "Tiểu thư. Không cần như vậy……"
Nguyệt Hoa thấy tay Diệu Yên đã co lại dưới bàn, vội vàng nói: "Này tiên sinh, chúng ta đang đợi bạn, mời ngài ly khai nơi này, nếu ngài là một quý ông, xin ngài chú ý lời nói và tư thái!"
Sắc mặt nam nhân càng thêm cứng đờ, hắn ho khan một tiếng, đứng dậy xấu hổ bỏ đi. Miệng hãy còn thì thầm: "Mẹ, còn bày đặt!"
Tay Diệu Yên đã đưa lên, Nguyệt Hoa vội vàng nắm lấy cổ tay nàng, cười khổ: "Diệu Yên tỷ…… hay là…… tên lần trước, gần như mất mạng. Hiện tại chúng ta đang ở chỗ này, hay là không cần gây thêm chuyện."
Diệu Yên hừ một tiếng, buông tay.
Nam nhân đó lại không biết, mình đã dạo môt vòng trước quỷ môn quan.
Nhưng, trên thế giới này vẫn còn có những tên gia hỏa không sợ chết.
Nửa phút sau, một tên khác lại đến. Lần này là một nam nhân ba mươi tuổi, tóc dài, tướng mạo cố ý ra vẻ ngang ngạnh, trên cổ tay đeo một ít vòng tay tạo hình kỳ quái, tên này không ngờ không hỏi gì, nghênh ngang ngồi xuống.
Rất rõ ràng, mục tiêu của hắn là Nguyệt Hoa.
"Chào em, anh tên là Toni." Nam nhân tóc dài tươi cười, ánh mắt lại giả vờ nhìn chiếc tách trước mặt Nguyệt Hoa, cười nói: "Có thể cho biết tên của em được không? Dù sao tại địa phương này có thể nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như em, quả thực là rất hiếm có."
"Không được." Nguyệt Hoa nghiêm mặt.
"Em tựa hồ rất cảnh giác." Nam nhân tóc dài cố ý làm ra vẻ tự nhiên, cười nói: "Anh không có ác ý gì. Anh chỉ muốn mời em một ly cà phê."
Nguyệt Hoa thở dài, lạnh lùng nói: "Rất tiếc, anh bắt chước kiểu trên phim phải không …… tôi có thể nói cho anh, tôi từng ở Châu Âu hơn một năm, đã có rất nhiều người diễn trò này trước mặt tôi rồi. Mời anh đi cho!"
Nam nhân hơi sượng một chút, xấu hổ ho khan một tiếng, lại vẫn không bỏ đi, cố ý cười to: "Anh chú ý tới em đang uống cà phê đen…… rất ít người thích uống loại cà phê đắng thế này……
"Thật không?" Nguyệt Hoa lạnh lùng nói: "Nếu trong một phút, anh không rời khỏi cái ghế này, vậy tôi cam đoan, chỗ cà phê này sẽ lập tức bay vào miệng anh…… cả chiếc tách xinh đẹp này cũng vậy!"
"Ha ha ha ……" Nam nhân tóc dài không hề sợ hãi cười vài tiếng, thần thái hắn có vẻ vô lại, cợt nhã nhìn Nguyệt Hoa: "Cô em xinh đẹp, nói ra những câu này, thật sự làm cho người ta cảm thấy rất buồn cười, đương nhiên, cũng rất đáng yêu……"
Hắn vừa nói xong, liền nghe thấy một giọng nói tức giận ồm ồm vang lên: "Ta cam đoan, mỗi lời cô ấy nói là thật!"
Lời nói vừa xong, nam nhân tóc dài liền cảm thấy một cánh tay rất to từ phía sau nắm lấy cổ mình, sau đó hai chân hắn lập tức rời khỏi mặt đất, tựa như một con gà con bị giơ lên.
Trong khi giãy dụa, hắn quay đầu ra sau, liền thấy một tráng hán giống như một con đại tinh tinh, cao gần hai mét, bắp thịt toàn thân tựa như một lực sĩ, trên khuôn mặt tràn đầy sát khí.
Ầm một tiếng, nam nhân tóc dài bị quăng ra ngoài, đập nát chiếc bàn phía xa.
Đại tinh tinh phủi tay ngồi xuống, mặc kệ ánh mắt khủng bố chung quanh đang phóng tới, sát khí trên mặt nhanh chóng thu lại, bày ra một vẻ cung kính: "Hai vị sư mẫu, sao lại có hứng thú ra ngoài giải sầu?"
Nguyệt Hoa mỉm cười: "Lôi Hống, may mắn anh đã đến, bằng không hôm nay Diệu Yên tỷ tỷ sợ rằng muốn đập bỏ quán cafe này."
Lôi Hống cười hắc hắc, nói: "Tôi vừa lúc cùng Như Hoa đi qua. Thấy có đám ruồi nhặng quấy rầy các người, liền đến xem." Nói xong. Hắn quay đầu trừng mắt nhìn đám người.
Quản lý quán thấy hình dáng Lôi Hống, làm sao dám đến gần?
Vẻ tức giận trên mặt Diệu Yên cũng tan đi, nàng ngó ra sau hỏi: "Như Hoa đâu?"
"Như Hoa vừa rồi gặp Tiểu Thanh cô nương và hai đứa trẻ bên ngoài, liền đi theo họ rồi."
Có Lôi Hống ở bên cạnh làm Kim Cương Hộ Pháp, liền không có tên vô công rồi nghề nào đến quấy rối. Ba người tùy ý nói vài câu, bàn về chuyện Lôi đại tiểu thư.
Diệu Yên thực hiện phương pháp giải Huyết Chú, quả nhiên có hiệu quả, Lôi đại tiểu thư trước mắt đã qua hai mươi ba tuổi, vô bệnh vô tai. Chỉ là sự tình đệ đệ mình rốt cuộc là ai, vẫn canh cánh trong lòng. Có điều Tiểu Lôi mất tích, không thể tra rõ. Chuyện này vẫn không nói cho Lôi Hống biết.
Diệu Yên mặc dù biết rõ, nhưng theo ý Tiểu Lôi, không nói sự thực cho Lôi đại tiểu thư biết.
Lại nói vẫn không có tin tức của Tiểu Lôi, vẻ mặt Diệu Yên và Nguyệt Hoa có chút thất vọng.
Ba năm.
Từ sau khi Độc Lang Quân đến báo tin, Tiểu Lôi vẫn không về nhà. Lúc Nguyệt Hoa sinh em bé, từng chờ đợi thật lâu, những vẫn không nhìn thấy Tiểu Lôi, sau đó Nguyệt Hoa còn bệnh một thời gian.
Sau khi Lôi Hống kết hôn, đã hiểu chuyện. Thấy Diệu Yên và Nguyệt Hoa không vui, không dám hỏi sự tình Tiểu Lôi, vội vàng đem một ít nghi hoặc lúc mình tu luyện, thỉnh giáo Diệu Yên.
Lúc trước Khinh Linh Tử từng truyền cho Lôi Hống một ít pháp thuật tâm pháp, Lôi Hống khổ tâm tu luyện lâu như vậy, tự nhiên có chút thành tựu, mà gặp được đại cao thủ Diệu Yên, cũng chỉ điểm cho hắn một ít.
Nói đến kinh nghiệm pháp thuật, thảo luận tâm pháp tu hành và đạo luyện khí dưỡng khí của đạo gia, Nguyệt Hoa nghe có chút nhàm chán.
Không biết vì sao, dù trong nhà có vài cao thủ tu hành, Nguyệt Hoa lại đối với chuyện pháp thuật và tu hành, không hề có chút hứng thú. Nàng ngáp dài, mở miệng nói: "Hai bảo bối nhà chúng ta đã đi đâu rồi?"
Lôi Hống toét miệng cười nói: "Vừa rồi Như Hoa gặp họ bên ngoài, nói đã lâu không nhìn thấy Bảo Nhi, dẫn họ đi ăn kem, phỏng chừng lúc này họ vẫn còn ở nơi đó."
Nguyệt Hoa cười: "Các người nói chuyện đi, muội nghe cũng không hiểu, hay là đi xem mấy người vậy."
Nói xong, nàng vừa mới đứng lên, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng "Ầm", lập tức liền thấy một mặt kính của một cửa hàng nơi góc phố phía xa đột nhiên vỡ tung, vô số mảnh nhỏ bắn ra, người đi đường bị kinh động, kinh hoảng kêu lên, chạy tán loạn.
Xa xa, lại thấy bên trong cửa hàng, mờ mờ toát ra hỏa quang, khói bốc lên cuồn cuộn. Còn có người thét lên chạy ra từ bên trong.
Nguyệt Hoa ngẩn người, sau đó lại nghe "Đùng đùng! Đùng!"
"Có chuyện gì vậy?"
Lôi Hống đột nhiên đứng dậy, cẩn thận nghe thanh âm đó, sắc mặt hơi biến đổi: "A! Là tiếng súng!"
Diệu Yên lại bĩu môi: "Súng?"
Lôi Hống lại lớn tiếng nói: "Không xong, Như Hoa mang theo đám Bảo Nhi đến nơi đó mua kem, nơi đó có một quán kem Haggen Dazz!"
Hắn chỉ vào ngôi nhà to phía xa đang bốc khói cuồn cuộn, lo lắng hét lớn.
"Đừng sốt ruột, có Tiểu Thanh đi theo, còn có Bảo Nhi ở đó, không có chuyện gì đâu." Diệu Yên không hề khẩn trương.
"Nhưng Như Hoa lại không biết pháp thuật!" Lôi Hống đã vọt ra ngoài.
Nguyệt Hoa cũng biến sắc, nói: "Phải rồi! Bảo Nhi và Tiểu Thanh biết pháp thuật, nhưng Bối Nhi của chúng ta, lại không biết gì hết!"
Thấy Nguyệt Hoa lo lắng, Diệu Yên nhẹ nhàng giữ chặt tay nàng, hạ giọng nói: "Đừng lo lắng, chúng ta đi xem thử."
Nàng lại nghĩ khác: Không nói đến tu vi hiện tại của Bảo Nhi, cho dù chỉ có Tiểu Thanh, với tu vi pháp lực của Tiểu Thanh, ai cũng không thể gây thương tổn cho các nàng.
Còn như…… súng ?
Diệu Yên càng thêm khinh thường, trong mắt cao nhân tu hành, thứ đó bất quá chỉ là đồ chơi mà thôi.
Còn…… Bối Nhi, cũng không biết pháp thuật ?
Diệu Yên nhếch môi, cười rất ý vị.
*: theo phiên âm HV là đảo Marion, nhưng theo tư liệu trên Wiki (http://en.wikipedia.org/wiki/List_of_islands_of_Italy - cám ơn bác ní ồ) thì các đảo bắt đầu bằng vần M tại Địa Trung Hải chỉ có 6 và không có đảo Marion (đảo này thuộc Nam Phi, phía nam Ấn Độ Dương) nên mạn phép lấy tên trên.
Tác giả :
Khiêu Vũ