Chí Tôn Vô Lại
Chương 218: Lễ (thượng + hạ)
Lúc này trời đất hôn ám, mưa đầy trời đã ngăn trở hết thảy ánh sáng của trời đất, mưa rơi ào ào, chung quanh đều là một mảnh mơ hồ. Nhưng lúc này, Tiên Âm đang đứng trong mưa, áo trắng bay phấp phới, pháp lực tỏa khắp người, chung quanh bao phủ một tầng kim quang dày đặc, ban đêm nhìn lại, thật hết sức bắt mắt.
Mà theo pháp lực của nàng, trong chốc lát, đột nhiên thấy trên mặt đất của sơn cốc, đất cũng không phải đất, đá cũng không phải đá, mặt đất tựa như biến thành một tầng trong suốt, hai người Tiểu Lôi và Tiên Âm, tựa như đứng trên một mặt kính trong suốt.
Tiểu Lôi thấy rõ ràng dưới chân, có một thứ gì đó, tựa như một ngôi sao băng, chớp động rất nhanh.
Hắn không thèm lý đến Tiên Âm, liền phóng tới. Tiên Âm nghe hắn quát, quay đầu nhìn lại, sắc mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, thứ gì đó bên dưới, tựa như một con cá trong nước, chạy trái, rẻ phải, tản ra quang khí nhàn nhạt, nhưng phàm là nó đến nơi nào, cỏ cây trên mặt đất vốn khô héo, trong nháy mắt bắt đầu hóa xanh tươi, cây đứt rễ cũng sống lại, mầm khô héo cũng nảy nở, hết thảy cứ như vậy xuất hiện trước mắt, loại kỳ quan này làm tim Tiểu Lôi đập loạn !
Tiểu Lôi đuổi theo thứ đó, vài lần tung người, lại thủy chung đuổi không kịp, còn không chờ hắn tới gần, nó liền chạy trong nháy mắt, tốc độ nhanh như thiểm điện, làm sao truy kịp?
Tiểu Lôi thử vài lần. Thủy chung vẫn cùng bảo trì khoảng cách thứ đó, hắn thầm tức tối, hét lớn một tiếng, đột nhiên quỵ xuống. Quyền đầu của hắm nắm chặt, gắng sức đấm một quyền trên mặt đất. Liền nghe thấy ầmmột tiếng, một quyền của Tiểu Lôi đã dùng tới chân lực, thêm vào Nghịch Thiên Quyết, một quyền đấm xuống, vách núi bên cạnh chấn động đến rung rinh, đá vụn rơi xuống như mưa, mặt đất bị hắn đấm tạo thành một hố to, chung quanh rạn nứt như mạng nhện. Nhưng thứ đó hình như không bị ảnh hưởng bởi khí lực của hắn, mặc dù ở bên dưới nhưng nó vẫn linh hoạt chớp động.
Tiên Âm đứng cạnh cũng đang nhìn ngây dại, thấy Tiểu Lôi xuất thủ, lúc này mới đột nhiên lấy lại tinh thần. Đột nhiên nàng kêu khẻ một tiếng, trường kiếm trong tay giơ lên, đâm xuống đất.
Liền thấy thanh ngân sắc trường kiếm của nàng đột nhiên bốc cháy mãnh liệt, pháp lực xuất ra kim quang tựa như liệt hỏa, kiếm cắm vào mặt đất, liền thấy kim quang trên lưỡi kiếm lập tức biến vào trong đất, mặt đất chung quanh chợt sáng lên.
Toàn bộ tinh thần Tiểu Lôi đều đặt ở cái đó, đột nhiên liền thấy cái đó chợt lóe sáng dưới đất, rốt cuộc dừng ở dưới chân Tiên Âm!
Trường kiếm của Tiên Âm vốn đâm ngập trên mặt đất, thẳng đến tận chuôi. Kim quang chiếu sáng khắp mặt đất đang trong suốt như một mảnh kính, người ở bên trên, đều có thể nhìn rõ ràng thanh kiếm. Ngay lúc này. Cái đó lại đột nhiên dừng lại dưới chân Tiên Âm, lại chậm rãi nhích lại gần lưỡi kiếm.
"A?" Tiểu Lôi vừa cảm thấy kỳ quái, Tiên Âm lại càng thêm giật mình, cái đó lại đã dừng ở dưới lưỡi kiếm của nàng, không hề nhúc nhích, lúc này hai người mới rốt cuộc nhìn rõ ràng hình dáng cái đó.
Chỉ thấy một thứ gì đó đỏ xanh vàng tím…… nếu nói nó tựa như dạ minh châu, thì sáng gấp trăm ngàn lần so với dạ minh châu! Nếu nói nó tựa như sao trên trời, nhưng sao trên trời sao lại có ngũ sắc bảo quang ?
Đột nhiên, nó đã kề sát lưỡi kiếm của Tiên Âm, hồng quang của nó chậm rãi lan tới tới trường kiếm, đột nhiên tràn lên trên, trong nháy mắt Ngân Kiếm trong tay Tiên Âm tựa như biến thành lửa đỏ.
"A !" Tiên Âm đột nhiên kêu lên một tiếng, lại vẩy mạnh chuôi kiếm, sắc mặt kinh hãi, không khỏi lui về phía sau vài bước.
"Làm sao vậy ?"
"Kiếm này…… không thể nắm !" Tiên Âm kinh hãi kêu lên.
Lúc này, thanh kiếm cắm trên mặt đất, hồng quang bên dưới đã truyền đến kiếm, từ lưỡi kiếm đến chuôi kiếm, đều bị nhiễm một lớp màu đỏ! Tiểu Lôi nghe Tiên Âm nói như vậy, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Hắn tâm tư linh mẫn, lập tức thầm nghĩ: Không thể nắm? Với tu vi của Tiên Âm, cho dù là hỏa diễm, nàng cũng sẽ cầm được!
Chẳng lẻ là ……
Hắn động tâm, lập tức đưa tay chụp chuôi kiếm. Bàn tay và chuôi kiếm vừa tiếp xúc, liền cảm thấy chưởng tâm đau nhức, a một tiếng, buông tay theo phản xạ có điều kiện, liền thấy chưởng tâm đã một đỏ bừng, suýt nữa cháy sém.
"Tam muội chân hỏa !" Tiểu Lôi hít sâu một hơi. Cái đó không ngờ còn có thể tự thả ra tam muội chân hỏa !!
Phải biết rằng, với thể chất Tiểu Lôi, hắn vốn là bán tiên chi thể, thoát thai hoán cốt. Nhục thân sớm đã không phải nhục thân tầm thường! Mặc dù khoảng cách hắn tu thành đại đạo, tu luyện thành bất họai kim thân, còn có một chút khoảng cách, nhưng dù sao với pháp lực hiện tại của hắn, hơn nữa hắn nếm qua nhiều linh đơn diệu dược và thảo mộc tiên gia như vậy, cho dù thanh kiếm này bị nung thành thép chảy, hắn cầm trên tay cũng sẽ không sao.
Với tu vi đạt được của Tiểu Lôi, tại phàm gian này, những thứ có thể tạo thành thương tổn đối với hắn rất hiếm có, tam muội chân hỏa, chính là một trong những thứ đó!
Đang lúc sửng sốt, liền nghe thấy vang lên những tiếng u u, trường kiếm cắm trên mặt đất, không ngờ chậm rãi lún xuống…… tựa như bên dưới có một thứ gì đó, đang thả ra một luồng hấp lực, muốn đem này trường kiếm này hút xuống dưới!
"A? Chết toi! Nó muốn 'cướp' thanh kiếm!" Động tác của Tiểu Lôi rất nhanh, nhanh chóng từ trong túi Càn Khôn lấy ra một thứ gì đó, thuận tay quăng ra, bách một tiếng, quấn lấy chuôi kiếm, chính là một sợi dây thừng màu đen. Hắn nắm lấy một đầu dây thừng gắng sức kéo, nhưng trong nháy mắt, dây thừng bị nhiễm tam muội chân hỏa, lập tức bị thiêu rụi.
Tiểu Lôi lui về phía sau hai bước, nhìn lại, một đầu dây thừng đã cháy rụi, vòng dây quấn trên chuôi kiếm trong nháy mắt đã tan biến thành tro bụi.
Hắn quay đầu nhìn Tiên Âm, cười khổ nói: "Ngươi còn đứng đó!"
Tiên Âm hừ lạnh một tiếng: "Tam muội chân hỏa, làm sao có thể ngăn được ta!"
Liền thấy nàng đột nhiên đưa tay vào trong người, tìm kiếm một chút, đầu ngón tay nhón lấy một thứ gì đó, gắng sức bắn mạnh ……
Keng !!
Một âm thanh trong trẻo vang lên, liền thấy một đạo bạch tuyến bắn ra. Không ngờ lại bắn thủng chuôi kiếm! Nhìn kỹ lại là một cây châm ngân sắc nhỏ như lông bò!!
Một đầu châm cột một sợi ngân ti (sợi tơ màu bạc) nhỏ như sợi tóc, một đầu ngân ti được quấn trên tay Tiên Âm.
Nói đến cũng kỳ quái, tam muội chân hỏa trên chuôi kiếm, ngay cả sợi dây thừng của Tiểu Lôi có thể thiêu rụi, nhưng cây ngân châm này lại không hề hấn gì. Chẳng những vậy, ngân châm ở trong lửa cũng không hề đổi sắc. Tiên Âm một tay nắm ngân ti, sắc mặt ngưng trọng, gắng sức kéo lại. Nhưng làm sao kéo được?
Nàng liền cảm thấy bên dưới truyền đến một luồng lực kéo cực mạnh! Sắc mặt Tiên Âm dần dần có chút kinh ngạc, ngân ti quấn quanh ngón tay hơi run rẩy, đột nhiên a một tiếng, nàng trượt chân, không ngờ cơ thể lại bị kéo về phía trước một thước !
Sắc mặt Tiên Âm trầm xuống, đột nhiên cơ thể chuyển động, đem ngân ti quấn một vòng quanh hông. Nàng xoãi chân đứng vững, quát nhẹ: "Lên!"
Ngân ti bị kéo căng không ngờ phát ra âm thanh u u, khuôn mặt Tiên Âm đã dần dần hiện ra một lớp kim sắc nhàn nhạt, pháp lực đều thi triển ra hết, trán dần dần toát mồ hôi lạnh, nhưng cơ thể vẫn bị kéo về phía trước !!
"Ngươi còn nhìn! Còn không mau hỗ trợ !" Tiên Âm thấy Tiểu Lôi còn đứng một bên mà nhìn, cả giận nói.
Tiểu Lôi chạy tới. Chỉ là ngân ti quá nhỏ, kéo cũng kéo không được, hắn chần chờ một chút, rồi ôm lấy eo Tiên Âm, kéo ra sau.
Lúc này, lại biến thành tựa như kéo co, hai cao nhân hạng nhất đương thời, mặc dù thi triển ra toàn thân pháp lực, lại không thể làm cái đó chuyển động một phân nào. Ngân ti ông ông rung động, thanh trường kiếm lại vẫn lún dần vào đất ……
Liền nghe thấy Tiên Âm đột nhiên "Hừ" một tiếng nhỏ, thanh âm có vài phần đau đớn, một giọt máu đỏ từ ngón tay nàng rơi xuống, chính là ngân ti xiết chặt làm ngón tay bị xé rách.
Lúc này hai người sớm đã không vận pháp lực chắn mưa, toàn bộ bản sự đều dụng tại một việc suy nhất, chính là "Kéo !"
Mưa rơi trên người, cả hai đều ướt sủng, Tiên Âm càng tệ hại, mái tóc dài và quần áo, đều dính sát trên người, Tiểu Lôi kiên quyết ôm eo nàng, lại hồn nhiên không để ý tư thế của hai người, tựa như là đang ôm nhau, quả thực là có chút không ổn.
"Không được! Như vậy không được ……" Tiểu Lôi đột nhiên kêu to một tiếng: "Xú bà nương, kiếm của ngươi là ở đâu ra ? Làm sao cái thứ ở phía dưới lại kiên quyết lôi xuống?"
Tiên Âm thở gấp, một nửa là bởi vì gắng sức, một nửa lại là bởi vì bị hắn ôm quá chặt, hít thở khó khăn, hổn hển nói: "Kiếm của ta là từ Tiên Sơn đem đi, lấy trộm từ trong một lầu các."
Tiểu Lôi nghe xong, trong lòng lại có ý khác.
Thanh kiếm này sợ rằng cũng không đơn giản!
Nếu không, nếu chỉ là một thanh phi kiếm bình thường, bị tam muội chân hỏa thiêu đốt, sợ rằng đã sớm hủy, huống chi bị đốt lâu như vậy, lại không hề hư hao.
Hơn nữa, bảo bối đột nhiên xuất hiện, lại vừa lúc do Tiên Âm cùng với mình động thủ, vận kiếm khí xuất ra thanh trường kiếm này,.
Chẳng lẻ, là thanh trường kiếm này dẫn dụ bảo bối ?
Yêu nhân Thánh Huyết Tông nói, chỉ có pháp bảo pháp khí của Phật môn, mới có thể dẫn bảo bối này ra, chẳng lẻ thanh kiếm này có điều gì cổ quái ?
"Như vậy không được !" Hai cao thủ Tu Pháp Kỳ, hợp lực cũng không lay động, ngược lại cây kiếm đã dần dần lún xuống đất, chỉ còn lại một phần ba chuôi kiếm. Tiểu Lôi quả quyết suy đóan, hai người sợ rằng không thể kéo lên!
Hắn lớn tiếng quát: "Buông tay ! Như vậy không được, chúng ta nghĩ biện pháp khác!"
Hắn thả đôi tay đang ôm Tiên Âm, lại phát hiện Tiên Âm kêu lên một tiếng, mất đi trợ giúp của Tiểu Lôi, cơ thể lại bắn về phía trước.
"Ta …… ta bị cuốn lấy …… Tiên Âm đột nhiên rên rỉ một tiếng, máu tươi trên ngón tay chảy ròng ròng, ngay cả y phục trên phần eo cũng rách tọac, ngân ti quấn chặt trên ngón tay và hông của nàng, hiện tại gậy ông đập lưng ông, không thể thoát ra.
Tiểu Lôi kinh hãi thất sắc, vội vàng lại đưa tay ôm lấy Tiên Âm, lúc này, cơ thể hai người kề sát vào nhau, miệng Tiểu Lôi cơ hồ kề sát tai Tiên Âm, quát: "Ngươi còn có kiếm không? Phải chặt đứt ngân ti này!!"
Eo Tiên Âm bị ngân ti cuốn lấy càng lúc càng chặt, sắc mặt nàng dần dần tái nhợt, khí tức trở nên yếu ớt, hạ giọng nói: "Trong …… trong bách bảo …… nang ……"
Thấy Tiên Âm gặp tình huống bất diệu, nếu nàng không có pháp lực khổ tu cả đời, sợ rằng lúc này đã bị bóp nghẹt ! Tiểu Lôi trong lúc vội vàng, đưa tay tìm kiếm túi Bách Bảo trong người Tiên Âm.
Trong cơn mưa, quần áo và thân thể dính chặt thành một mảnh, hai người dựa vào nhau quá sát, Tiểu Lôi thuận tay sờ soạng, quả nhiên liền chạm tới một thứ gì đó mềm mại, hắn tự nhiên vuốt nhẹ, chỉ là cách một lớp vải nhưng vẫn cảm giác có chút mịn màng, tựa như không phải túi Bách Bảo ……
"A ……" Tai hắn liền nghe thấy Tiên Âm đột nhiên thấp giọng rên lên một tiếng, sắc mặt vốn tái nhợt trong nháy mắt đã đỏ bừng, Tiểu Lôi giật mình " Đáng chết đáng chết, chỗ này không thể sờ……
Nhưng hắn lại không dám rụt tay lại, liều mình tìm kiếm một hồi trước ngực nàng. Lần chạm đầu tiên vốn không sao, Tiên Âm còn có thể duy trì một lát, nhưng bị hắn chạm đến lần sau, cơ thể nhất thời mềm đi vài phần, gần như rũ ra.
"Tìm được rồi!" Tiểu Lôi hoan hô một tiếng, lấy ra một túi bách bảo, Tiểu Lôi đã biết làm sao giải khai túi Bách Bảo này, vội vàng tìm trong chốc lát, rốt cuộc cũng tìm được một thứ sắc bén, lấy được một thanh đao nhỏ, thứ này rõ ràng là công cụ hái thuốc!
Tiểu Lôi thầm kêu khổ: Nếu thái đao bảo bối của ta vẫn còn thì tốt rồi !
Lập tức hắn không dám chần chờ, cầm lấy thanh đao nhỏ, gắng sức chém xuống sợi ngân ti.
Ông một tiếng, con dao chém xuống chỉ chấn động rồi bắn ra.
"Vô dụng …… đây là Vạn Niên Thiên Tàm Ti của Tiên Sơn, binh khí tầm thường không thể cắt được……" Khí tức Tiên Âm dần dần yếu đi. Đột nhiên bước chân nàng lảo đảo, bị kéo về phía trước, Tiểu Lôi một tay nắm chặt eo nàng, lại thấy sắc mặt Tiên Âm thống khổ, áo bên hông đã nhiễm hồng, không ngờ đã chảy máu.
Tiểu Lôi lớn tiếng nói: "Xú bà nương câm miệng !" Đột nhiên hắn gầm nhẹ một tiếng, hai ngón tay nắm tiểu đao chỉ thiên ……
Liền thấy mây đen đầy trời đột nhiên quay cuồng mãnh liệt, trong tầng mây vang động tiếng sấm, tiếng sấm này khác hẳn so với tiếng sấm vừa rồi…"
Tiểu Lôi tay cầm đao. Một tay ôm lấy Tiên Âm, miệng không ngừng đọc nhanh kiếm quyết. Đột nhiên tiểu đao trên tay hắn phát ra kim quang kéo theo mây đen trên trời không ngừng chuyển động. Chỉ nghe thấy một tiếng sấm nổ chấn động cả bầu trời.....
Bầu trời như bị xé toang ra. Từ trong vết rách, một tia thiểm điện sáng rực đánh thẳng vào mũi đao trên tay Tiểu Loi.
Tiểu Lôi như bị sét đánh trúng. Tiểu đao trong tay bị sét đánh vào, bắt đầu tan ra từ đầu mũi đao. Tiểu Lôi nghiến răng liều mạng thúc động pháp lực. Pháp lực trong người không ngừng vận chuyển, hắn đột nhiên hét lớn, tay cầm tiểu đao lúc này chỉ còn hơn một nửa chém xuống mang theo sức công phá của tia sét kia chém thẳng vào sợi ngân ti lúc này đang căng như sợi dây đàn.
Ông!!!
Ngân ti tức thì đứt đoạn. Tiểu Lôi cùng lúc đó theo quán tính ôm lấy Tiên Âm nhảy ra ngoài
Nên biết vừa rồi hai người đều dùng hết sức lực để giữ thì phải biết sức mạnh lớn như thế nào? Vừa nhảy ra ngoài thì hai người va thẳng vào vách núi. Tiên Âm thì còn đỡ , được Tiểu Lôi ôm trong tay, Còn cả người Tiểu Lôi thì va mạnh vào vách núi khiến hắn ọe lên một tiếng thổ ra một ngụm máu.
Vách núi đồng thời cũng bị đánh vỡ ra thành một cái hố to khoảng bốn năm mét.
Bịch, bịch hai tiếng, cả hai người đều ngả lăn ra đất. Tiểu Lôi lúc này buông Tiên Âm ra, hắn cảm thấy sau lưng truyền lên một cơn đau kịch liệt. đột nhiên hắn phun ra một ngụm máu rồi vội vã hít sâu điều tức.
Máu ứ trong ngực phun ra khiến cho hắn ngược lại còn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tiểu Lôi miễn cưỡng đứng dậy nhìn thì thấy thanh kiếm sớm đã bị cái đó kéo xuống dưới đất để lại trên mặt đất lúc này một cái hố đen nhỏ
Cái đó dưới lòng đất lúc này quấn lấy thanh kiếm, cả hai từ từ dung nhập vào nhau để rồi cuối cùng thanh kiếm từ từ biến mất.
"Trời! Sao cái thứ này giống như là đang ăn thanh kiếm ...."
Tiểu Lôi đứng không nổi, loạng choạng té xuống đất. Lúc này nước mưa mặc dù đã ngấm hết vào lòng đất khiến cho mặt đất chỉ còn là bùn nhưng hắn cũng không e ngại. Từ phía sau một cánh tay đặt lên vai hắn
"Ngươi...ngươi sao rồi?"
Tiểu Lôi lắc đầu nói: "Mẹ nó, thật đúng là mất mặt!Chúng ta cả hai đều là cao thủ đương thời mà lại bị một vật không rõ chơi cho thảm hại thế này!"
Tiểu Lôi hít sau một hơi rồi thở phì ra:
"Nếu không phải tiểu gia ta liều mạng chịu sét đánh thi triển tuyệt chiêu cuối cùng của Lôi Tự Quyết là Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm chém sợi sợi ngân ti....hừm....thì xú bà nương ngươi chỉ sợ đã bị sợi dây cắt làm đôi rồi"
Nói tới đó hắn phun ra một ngụm nước bọt, chỉ là tức giận phun sao khiến miệng dính đầy nước miếng.
"Vừa rồi đúng thật là nguy hiểm con mẹ nó đi được. Cái chiêu Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm này lão tử ta vẫn còn chưa luyện thành! Cuối cùng dẫn tới không phải tia sét thông thường! Con mẹ tên thiên lôi! Lão tử nếu không phải cầm chặt thì hai chúng ta đều đã bị sét đánh rồi! Hừ bị thiên lôi đánh trúng rồi lại còn phải chịu khổ nữa chứ! Nè xú bà nương! Cái sợi dây ngân ti kia được làm bằng cái gì mà sao dai thế "
Tiên Âm nghe hắn chửi rủa cả nửa ngày thì khí tức cũng bình thường trở lại. Nàng trừng mắt nhìn hắn giận dữ nói: "Ta sao mà biết thứ đó nó lợi hại như vậy! Ta ra tay cũng chỉ vì có lòng tốt giúp ngươi thôi! Vậy mà xém nữa là mất mạng rồi! Ngươi còn không mau đền cho ta hai món pháp bảo đó nữa! Ngươi thì biết cái gì! Ngân châm của ta chính là dùng Băng Cực Tinh Phách luyện ra. Vật đó dù cho ngươi có dùng tam muội chân hỏa đốt nó một ngày một đêm nó cũng không bị suy suyển nữa! Vậy mà bây giờ nó lại ị hủy đi rồi! Còn ngân ti chính là sợi tơ nhện của con nhện hàn băng vạn năm trên núi Tiên Sơn tạo ra. Loài nhện này cả trăm năm chỉ có thể tạo ra sợi tơ dài một tấc thôi! Vừa rồi sợi tờ dài như vậy mà lại bị hủy mất! Ngươi biết để nó dài như vậy thì phải mất bao nhiêu năm không!!!"
Tiên Âm càng nói càng giận, đột nhiên đưa tay đánh một chưởng lên vai Tiểu Lôi. Chỉ có điều lúc này nàng hoàn toàn không còn chút hơi sức nào nên chưởng này chỉ tạo ra một cảm giác ê ẩm cho hắn. Tiên Âm hét lớn: "Chưởng này là ngươi đền cho sợi dây của ta!" Tiếp đó lại thêm một quyền lên vai Tiểu Lôi : "Quyền này là ngươi đền cho ngân châm của ta"
Cuối cùng, sắc mặt nàng ửng hồng, ánh mắt thoáng qua tia giận dữ lẫn xấu hổ, đưa tay tát Tiểu Lôi một bạt tai, trầm giọng nói: ""Chưởng này là ngươi....ngươi....ngươi đã khinh bạc ta!""
Tiểu Lôi nguyên trong lòng đã đang muốn nổi giận, đang muốn đánh trả thì nghe Tiên Âm nói câu cuối tức thì cảm thấy xấu hổ, không dám đánh nữa.
Hai người ngồi trên mặt đất ướt đẫm nước mưa trừng mắt nhìn nhau. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả hai giống như đang đấu xem ai thắng vậy.
Hồi lâu sau, Tiểu Lôi đột nhiên bật cười, bề mặt lộ ra vài nét xảo quyệt : "Hi hi....cái đó thì đã thấm vào đâu......toàn thân của ngươi khi xưa ta cũng đã thấy hết rồi mà....."
Tiên Âm giận dữ hét lớn : "Ngươi nói bậy bạ gì thế! Ngươi.....lúc đó ngươi....."
Tiểu Lôi cười: "Bản thân ngươi không nhớ đó thôi chứ ta thì vẫn còn nhớ rất rõ đó!"
Nói tới đây, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy vật dưới đất lúc này quang mang đã dần ảm đạm tựa như muốn chạy đi khiến hắn bất giác nhíu mày: "Cái thứ này thật là quái lạ.....giống như nó ăn mất thanh kiếm của ngươi vậy....nè, xú bà nương, thanh kiếm của ngươi rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy? Vì sao cái thứ dưới đất kia sớm không tới, muộn không tới lại ngay lúc ngươi rút kiếm thì bị hấp dẫn chui ra vậy?"
Nói được mấy câu xong hắn quay đầu nhìn lại thì thấy vật nọ đã sớm biến đâu mất. Tiểu Lôi bất đắc dĩ đành thở dài nói tiếp: "Bỏ đi, bỏ đi. Cái này đúng là trộm gà không được còn mất thóc nữa. Trời sáng mất rồi. Xem ra ta không có duyên với nó vậy"
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Tiên Âm mặc dù không nói gì nhưng mặt mũi thì đang đỏ bừng lên, vẫn còn đang tức giận.
Tiểu Lôi cười cười nói: "Được rồi, chúng ta đi rửa người rồi hẵng nói tiếp. Ngươi ngôi trong bùn đất như vậy bộ thấy thích thú lắm sao? Ai dà, sao cứ mỗi lần hai chúng ta ở cùng một chỗ là bị xui xẻo vậy kìa.....Lần trước cũng vậy, lần này cũng như vậy"
Tiên Âm nghe thấy động tâm. sắc mặt ửng hồng hỏi khẽ: "Lần trước...lần trước...nó như thế nào?"
Tiểu Lôi lắc lắc đầu trong lòng thầm nghĩ : Ngươi bộ dạng ra như thế này quá nửa là do ta gây ra, sao có thể kể cho ngươi nghe được. Vì vậy hắn chỉ lắc đầu không nói
Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng từ không trung vang xuống: "Thiên lôi vừa rồi là do ngươi dẫn phát ra!"
Tiểu Lôi cùng tiên Âm đồng thời biến sắc. Cả hai không thể ngờ lúc này lại có người tới đây.
Quay đầu nhìn lại thì cả hai thấy một nhân ảnh cao lêu nghêu đứng trong trời mưa. Tiên Âm như gặp phải đại địch tức thì đứng dậy. Chỉ đáng tiếc là trên người nàng không hề có vũ khí
Tiểu Lôi nhìn thấy người này lấy làm kỳ lạ: "Ủa? Sao lại là ngươi? Ngươi là....ngươi tên là cái gì....A! đúng rồi, Ba La Na Tề, đúng không?"
Bà La Na Tề sắc mặt trầm trọng chăm chú nhìn Tiểu Lôi hét lớn: "Quả nhiên là ngươi....ngươi vừa rồi thi triển không lẽ chính là tuyệt chiêu của Côn Luân phái Lôi tự nhất bách linh bát trảm?"
Hắn nói xong thì người cũng từ từ hạ xuống. Bà La Na Tề đưa mắt nhìn Tiểu Lôi: "Quái lạ, pháp thuật của ngươi sao lại hỗn tạp như vậy"
Tiểu Lôi nhíu mày : "Nè, tên lông mày trắng kia. Người xuất gia không nói dối. Lần trước ngươi chẳng phải đã nói là buông tha ta sao, sao bây giờ lại chạy tới tìm ta thế?"
Bà La Na Tề lãnh đạm trả lời: "Ta không có tìm ngươi gây phiền làm gì. Chỉ là sư tôn Bồ Tát ra lệnh cho ta âm thầm theo ngươi"
Ngưng một chút, hắn nghiêm trang nói tiếp: "Ngươi có biết vừa rồi dẫn phát thiên lôi xém chút nữa đã gây họa lớn không?"
Tiểu Lôi le lưỡi liếm mép nói: "Họa gì chứ! Đây vốn là tuyệt chiêu Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm của Côn Luân phái, sao có thể tạo thành đại họa được?"
Bà La Na Tề nhíu mày: "Đúng là không biết trời cao đất dày. Với pháp lực của ngươi hiện tại căn bản không thể thi triển pháp thuật như vậy. Nếu như cố cưỡng ép thi triển thì chỉ sợ bản thân sẽ bị thiên lôi thôn phệ thôi! Với ngươi bây giờ nếu bị thiên lôi đánh thì chẳng khác nào đi tìm cái chết cả! Nên biết rằng nếu ngươi khống chế thiên lôi không tốt thì nó sẽ đánh vào nơi khác. Phía ngoài này chính là chùa chiền, tăng nhân trong đó làm gì có pháp thuật. Một khi thiên lôi đánh xuống thì chỉ sợ chết hết mất"
Tiểu Lôi quơ tay nói: "Được rồi, được rồi. Vừa rồi ta miễn cưỡng thi triển một lần, cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra. Hồi nãy ta cũng chịu đau khổ không ít. Vì vậy, dù cho lần sau ngươi có cầu ta ta cũng không có dùng chiêu này lại đâu"
Bà La Na Tề thở dài: "A di đà phật! Còn có lần sau sao? Vừa rồi nếu không phải ta tới kịp thời, đứng giữa không trung đỡ giùm ngươi chín thành uy lực của thiên lôi thì với pháp lực hiện tại của ngươi, thiên lôi đó đánh xuống thì ngươi sớm đã thành tro bụi rồi"
Tiên Âm đứng phía sau lạnh lùng lên tiếng: "Cái tên gia hỏa này ở đâu chui ra vậy! Chúng ta ở đây xử lý việc của chúng ta, liên quan gì tới ngươi? Mau mau cút đi cho ta"
Bà La Na Tề đưa mắt nhìn Tiên Âm lắc đầu, đi về phía sau hai bước, không hề nổi giận vì lời bất kính vừa rồi của Tiên Âm
Tiểu Lôi đưa mắt nhìn Tiên Âm cười khổ: "Chúng ta ra ngoài trước cái đã, tìm lấy chỗ nào đó để tắm rửa một chút"
Tiên Âm lắc đầu nghiêm trọng nói: "Không! Ta nhất định phải tìm cho ra cái thứ kia! Nó dám ăn mất trường kiếm của ta.......thanh kiếm đó.....thanh kiếm đó không phải của ta"
Tiểu Lôi nhíu mày: "Một thanh kiếm thôi mà...huống chi vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy rồi. Hai người chúng ta khi nãy gần như là đồ chơi của nó vậy"
Tiên Âm lắc đầu : "Thanh kiếm đó....là khi ta bỏ đi lén lấy trộm được. Lúc ta ở trên núi tỉnh lại, trên núi có một nữ nhân đối xử với ta rất tốt. Sau đó, ta mới nhìn thấy thanh kiếm này ở trên các lâu....À, nơi đó gọi là Khiếu Huyền các. Nữ nhân đó thường hay ngồi trước thanh kiếm , nhìn thanh kiếm tới phát ngốc. Lúc đó ta ai cũng không quen biết. Chỉ có nàng ta là nói chuyện dịu dàng với ta. Nàng ta nói cho ta biết thanh kiếm này chính là một pháp khí rất lợi hại. Là một nhân vật rất lợi hại khi xưa đã tặng nó cho nàng ta"
Tiểu Lôi trong lòng thoáng động bất giác đưa mắt nhìn Bà La Na Tề , hỏi: "Nữ nhân mà ngươi nói hình dáng trông như thế nào?"
Tiên Âm nghĩ ngợi một hồi :"Nàng ta mặc một bộ y phục màu xanh.....bộ dạng...nhìn rất là xinh đẹp"
Tiểu Lôi nghe xong tức thì biết ngay người mà Tiên Âm nói chính là Ngọc Tu La.
Ngừng một chút, Tiên Âm nói tiếp: "Nàng ta nói, thanh kiếm này tên gọi là Ma Kha kiếm, phi kiếm trong thiên hạ ít có cái nào có thể so với nó được. Nữ nhân này đối với ta rất tốt , vì vậy mặc dù ta lấy trộm kiếm bỏ đi nhưng khi ta quay về nhất định phải mang thanh kiếm trả lại cho nàng ta"
Tiểu Lôi vẫn cứ luôn nhìn về hướng Bà La Na Tề. Quả nhiên, khi Bà La Na Tề nghe thấy Ma Kha kiếm, đôi lông mày trắng hơi nhích động.
Tác giả :
Khiêu Vũ