Chí Tôn Vô Lại
Chương 211: Ai là thằng ngốc?
Chuyện về Xích châu, Tiểu Lôi nghe xong trong lòng cũng không thể không tin, nhưng cũng không quá tin, dù sao đây là chuyện hư vô mờ ảo. Nhưng có một việc, không thể không có, là có điều cổ quái sau núi của Phục Hổ tự.
Tiểu Lôi đảo mắt mấy vòng, liếc nhìn Diệu Nghiêm, cười nói :"Rất tốt, ngươi nói rất rõ ràng." Sau đó đánh hắn ngất đi.
Rồi làm cho Diệu Tâm tỉnh lại, uy bức dụ dỗ, hỏi cẩn thận vài lần, hai người nói cơ hồ không có gì bất đồng, nên Tiểu Lôi cũng yên tâm.
Thở dài, Tiểu Lôi trong lòng cũng có chủ ý muốn Xích châu. Bất quá, hắn liền sinh ra một ý niệm trong đầu.
Cái gọi là thất phu vô tội, mang ngọc có tội! Hòa thượng ở Phục Hổ tự này không xen vào chuyện thị phi, chỉ là bị hoài nghi trong chùa có bảo vật, mới gặp đại họa như vậy, nếu không nhờ có Tiểu Lôi ta, sợ rằng đã bị diệt môn rồi.
Cho dù có thể lấy được Xích châu đó, thì có thể được gì?
Tin tức này nếu truyền ra ngoài, sẽ đưa tới một đám pháp lực cao cường tới quấy phá. Dù sao lòng người khó dò! Tiểu Lôi có thể nghĩ ra được sau khi tìm được bảo vật, ngày nào cũng sẽ có người đến cửa cướp đoạt. Có thể nói, không sợ ăn trộm, chỉ sợ trộm rình mò!
Trừ phi …. Giết người diệt khẩu?
Giết chết tên hòa thượng mặt đen kia, thì sẽ không việc gì. Dù sao hắn cũng không phải thứ tốt lành gì. Nhưng còn Diệu Nghiêm, Diệu Tâm, cũng giết luôn sao? Cho dù đều giết Diệu Nghiêm, Diệu Tâm, vậy còn những hòa thượng của Phục Hổ Tự bị đưa đến Thiên Đài tự, cũng diệt khẩu luôn sao?
Tiểu Lôi cười khổ lắc đầu.
Tự biết mình tuy là tên vô lại. Nhưng dù sao cũng không phải sát thủ máu lạnh. Mặc kệ có thế nào, trước tiên đi xem thử cái đã?
Tiểu Lôi tự an ủi như vậy, nhìn Diệu Nghiêm, Diệu Tâm hai hòa thượng ngất trên mặt đất. Hai tên gia hỏa đáng thương này, trộm gà không thành lại bị mất nắm gạo, bất quá chỉ bị lòng tham làm mờ mắt mà thôi. Thiết nghĩ cho dù cái tên gia hỏa Thánh Huyết Tông đó có thật sự cướp được Xích châu, sao lại có thể giúp hai tên ngu ngốc này tu luyện chứ? Tiện tay lợi dụng, chờ khi xong việc, tự nhiên là giết chết cho xong.
Tiểu Lôi theo bóng đêm đi về phía sau núi. Trong chùa lúc này, một mảnh yên tĩnh. Bên trong nội đường đã hư hỏng do trận đánh ban ngày, đám hòa thượng của Thiên Đài tự bị đưa tới ra sửa chữa, phần lớn cũng đã ngủ.
Dù sao hòa thượng của Phật Hổ tự đều là người xuất gia, không phải mấy thứ giám công độc ác. Tính tình nhân hậu… haha.
Một trận gió phất qua, hắn nhẹ nhàng đi về phía sau núi. Dù Phật Hổ tự này hắn đã đi qua nhiều lần, nhưng phía sau núi thì chưa đến bao giờ. Cũng không có nguyên nhân gì khác, chỉ là Tiểu Lôi vốn đối với trọng địa sau núi của Phật Hổ tự không có hứng thú gì. Các trọng địa của các tông môn, đều cất giấu một ít công pháp bí cấp tu luyện, nếu không cũng là mấy thứ pháp bảo gì đó.
Tiểu Lôi xuất thân từ Tiêu Dao phái, có thứ công pháp bí cấp cao thâm hay pháp bảo lợi hại nào mà không biết qua chứ? Làm gì thèm để ý tới đồ vật của Phục Hổ tự?
Cũng may mặc dù chưa tới qua, nhưng vẫn nhận ra con đường sau núi.
Phục Hổ tự này cũng thật lớn, nguyên là khi vừa kiến lập Đường triều, Phục Hổ tự từng có công, hoàng đế đã ban cho chùa một mảnh đất lớn, cho nên phía sau núi này, đã trở thành hậu gia viên của Phục Hổ tự.
Nếu luận về địa bàn, cũng thật là rất lớn! Đủ để làm một thâm sơn lão lâm! Xuyên vào trong, trong bóng đêm chim kêu dế gáy, trong bụi cỏ rắn trùng hoảng sợ chạy mất, không khí tràn đây khí vị thanh lương ẩm ướt của rừng đêm. Thật có vài phần cảm giác cổ quái. Bầu trời đêm cũng bị cành lá che đi.
Ra khỏi cánh rừng, trước mặt chỉ thấy một vách núi, bên trong có một hẻm núi, mờ mờ hiện ra một căn thiền phòng. Tiểu Lôi định tâm lại, chậm rãi tiến vào, hẻm núi chính chính là một cửa gió, gió thổi làm y phục tung bay, hắn cảm thấy kỳ quái, nhịn không được nghĩ đến, chỗ như vậy, còn nói có phật pháp gì đó…. Trái lại là quỷ khí sâm sâm thì có.
Nhưng bước lại gần dãy núi, hắn lại càng thêm kinh ngạc!
Hẻm núi này cơ hồ chuyển hướng chín mươi độ, căn thiền phòng ở ngay khúc quanh, qua khỏi khúc quanh, liền thấy được một đầu ra khác của hẻm núi, Tiểu Lôi nhìn lại, không khỏi than một tiếng sợ hãi.
Một nơi thú vị!!
Vốn là trong hẻm núi này, đều trải đầy loạn thạch, đá sỏi lởm chởm, trên bề mặt lại không có đất cát gì. Nhưng lại là một mảnh rừng xanh tốt.
Chỉ là dưới bóng đêm, mảnh rừng cây có chút đen tối. Tiểu Lôi từng bước đi vào, chỉ cảm thấy đã tới một thế giới kỳ dị.
Đó là cảm giác gì?
Những cây chung quanh, đều có cành lá xum xuê, tràn đầy sinh cơ. Hoa cỏ đều nở rộ.
Nhưng ở trong mắt Tiểu Lôi, mơ hồ cảm thấy cổ quái, lại có vài phần khó chịu, tựa hồ những hoa cỏ cây cối này, mặc dù là xinh đẹp, nhưng sao lại huyền diệu như có sinh mạng vậy…
Đúng vậy, hết thảy ở đây giống như là giả vậy! Giống như những cánh hoa này, nhìn như đủ loại màu sắc, thật ra đều là giả.
Tiểu Lôi ngắt một chiếc lá, tay có chút ẩm thấp, đó là nước trong lá. Rồi lại khom người bứt một bông hoa, kề sát mũi ngửi, quả nhiên là có mùi hương.
Mặc dù mùi hương tràn ngập trong mũi và trên tay còn chất dịch nhầy như muốn nói cho mình biết đây là hoa thật, cây thật.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy, đây hết thảy là giả.
Tiểu Lôi lắc đầu, cố kiềm chế cảm giác không thoải mái. Vì sao ta lại cảm thấy như vậy?
Đột nhiên lòng hắn kinh động. Còn mùi hương thì sao?
Không phải nói nơi này có mùi hương thơm ngát hay sao? Sao lại không ngửi được?
Hắn cố ngửi thử, quả thật là không có hương khí kỳ dị mà Diệu Nghiêm hòa thượng đã nói. Chỉ có hương thơm của hoa dại. Loại hương cay mũi như vậy, làm cho hắn không thoải mái.
Lại tiếp tục đi thêm một trăm bước nữa, quả nhiên thấy trước mặt có một sơn động nhỏ, chỉ là vừa thấy, không khỏi có chút thất vọng.
Nơi đây là sơn động gì chứ? Nếu không muốn nói hình tượng một chút…. thì chỉ là một cái hố trong núi mà thôi!
Cái hố này sâu bất quá hai thước, cao không quá ba thước. Liếc mắt nhìn qua, cái gì cũng thấy rõ ràng, nơi đây là sơn động gì? Có thể giấu đồ gì chứ?
Tiểu Lôi trong lòng vẫn chưa muốn từ bỏ, đi qua xem xét cẩn thận lại. trong cái "hố" này, sờ lên vách tường, cảm giác hơi trơn nhẵn, xem ra đây quả nhiên là nơi các đời tăng nhân của Phục Hổ tự tọa tu, trong cái "hố" này qua không biết bao nhiêu năm tháng, cũng không biết đã có bao nhiêu người ngồi tại đây, ngay cả vách núi cũng trơn nhẵn như vậy.
Nhưng nơi này, lại không có cất giấu vật gì. Tiểu Lôi cẩn thận gõ lên mặt đất, đều chắc nịch. Ở dưới không có ẩn tàng gì.
Hắn quay đầu nhìn lại phía sau một mảnh vườn đầy hoa cỏ … sinh khí thịnh vượng như vậy, lấy đâu ra chứ?
Tiểu Lôi thở dài, đột nhiên động tâm, hắn lập tức nghiêng người ẩn sau một gốc đại thụ. Đứng nhìn từ xa, thấy được hai nhân ảnh chậm rãi đi tới, lại không có đi sâu vào trong, chỉ là đi tới thiền phòng ngay khúc quanh.
Tiểu Lôi lập tức tránh đi, đứng ở ngoài tường, áp tai lắng nghe.
"Sư huynh, việc hôm nay …" là thanh âm của Quan Giác.
Sau đó liền nghe thấy tiếng thở dài của Quan Nguyệt :"Ai … sư đệ, cũng là do ta một lúc sơ ý, mới có việc hôm nay."
Quan Giác trầm mặc, lại nghe Quan Nguyệt nói :"Việc hậu sơn, ta thấy cũng không nên tiếp tục che dấu tên Tiểu Lôi đó nữa, người này tinh minh dị thường, ta thấy hắn hôm nay lưu lại hai tên Diệu Nghiêm và Diệu Tâm, sợ rằng có tâm tư với bản tự …. Ai. Trong lần kỳ ngộ này, lúc đầu ngươi cũng nói qua, chuyện này vị tất là chuyện tốt. Hôm nay quả nhiên đã chứng minh …."
"A di đà phật!" Quan Giác lúc này mới chậm rãi nói :"Nói đến việc này, chúng ta cũng là thân bất do kỷ, là do thiên ý. Cái này gọi là phượng hoàng không bay tới nơi không có bảo tàng! Hậu sơn của chúng ta đột nhiên lại sinh ra dị tượng này …. Bị người ta nghe được, sẽ hoài nghi, cho rằng chùa chúng ta có bảo bối …. Nói đến cũng buồn cười, hai sư huynh đệ ta, lại tự nhiên bị oan uổng vô cớ."
Tiểu Lôi đứng ngoài nghe được trong lòng vừa động :"Chẳng lẽ bọn họ thật không có bảo bối gì sao?"
Quả nhiên, liền nghe thấy Quan Nguyệt thiện sư thở dài :"Từ lúc khe núi này phát sinh dị biến, trong lòng ta luôn bất an. Chỉ là việc này quá mức thần kỳ, vốn là một khe núi bình thường, lại có thể từ trong đá sinh ra cây cối, không ngừng sinh sản. Còn có hương khí kỳ quái kia nữa … cũng thật là cổ quái … ai, nói tới cũng do sư huynh đệ ta nổi tham niệm, thèm ngửi thứ hương khí đó để nâng cao tu vi."
Quan Giác đột nhiên cười, nói :"Không sai… đúng là như vậy… hắc hắc, hai huynh đệ chúng ta, thường chạy tới nơi này nhiều lần. Ngồi thiền khổ tu, một ngày bằng tới ba bốn ngày thường, đệ thấy, cũng là do lòng tham trổi dậy."
Nói đến đây, hai người đồng thời niệm phật hiệu :"A di đà phật!" Trong ngữ khí mang theo ý ăn năn tự trách.
Hai người lại trầm mặc trong chốc lát, Tiểu Lôi lại nghe thấy Quan Nguyệt đại sư kia nói :"Đám tà ma ngoại đạo hoài nghi chúng ta ở đây dấu bảo bối …. Hắc hắc, trong lòng ta cũng biết, bọn họ đang hoài nghi cái gì … Xích châu … Xích châu .. .. truyền thuyết hoang đường này, lại có người tin vào. Phật gia từ bi, chỉ phổ độ người hữu duyên, công đức nhân quả, đều có định số, kiến giải về Xích châu gì đó, đúng là hoang đường khó tin."
Quan Giác tiếp lời :"Phải, chỉ tiếc là Xích châu trong truyền thuyết đó, hiện tượng miêu tả lại giống hệt trong chùa chúng ta, ngay cả trong một số phật kinh cũng miêu tả vậy, khó trách thế gian nhiều người tin tưởng. Bọn ta cũng là có lời khó nói a …"
Nghe vậy, Tiểu Lôi rốt cục cũng có thể khẳng định, hai hòa thượng này xem ra quả thật không có Xích châu, nơi đây xuất hiện hiện tượng kỳ dị thì có. Hương khí trong truyền thuyết đó, ngửi vào có thể giúp người ta gấp bội trong lúc luyện công, cũng có. Việc nghe đồn là thật, chỉ có điều, hai hòa thượng này xem ra thật không có Xích châu.
Tiểu Lôi tự cười mình, chuyện khó tin như vậy, cũng có thể tin tưởng sao?
Chẳng lẻ đột nhiên ta thành thằng ngốc rồi sao?
Nghĩ như vậy, hắn cũng không ở thiền phòng nghe hai hòa thượng nói chuyện nữa, mà lặng lẽ rời đi. Tiểu Lôi không nghĩ về việc này nữa, đi thẳng về phòng, lại thấy Ngọc Hư tử quả nhiên còn ở chỗ này.
"Ngươi không đi sao." Tiểu Lôi cười cười, ngồi xuống.
"Ngươi xem ra cũng không sợ sao?" Ngọc Hư tử nhướng mày lên.
Tiểu Lôi cười cười :"Ngươi cũng biết đi không được, huống hồ ngươi cũng không phải thằng ngốc."
Sắc mặt Ngọc Hư Tử lộ vẻ phức tạp :" Dù sao thua trong tay ngươi, ta cũng đã nhận. Mấy ngày nay ta thấy ngươi hành sự, thua về tay ngươi, xem ra cũng không uổng."
Tiểu Lôi cười ha ha, đứng dậy, đột nhiên vỗ vỗ quần áo, nói :"Chúng ta đi thôi."
"Đi?" Ngọc Hư Tử có vài phần kỳ quái :"Ngươi không phải nói muốn xem Phật môn chi bảo sao?"
"Là giả thôi!" Tiểu Lôi lạnh lùng nói.
"Giả sao?" Ngọc Hư Tử cau mày, cũng không hỏi nhiều.
Tên gia hỏa Thánh Huyết tông kia, Tiểu Lôi đã giao cho Phục Hổ tự xử lí, hắn đã bị Tiểu Lôi chế phục. pháp thuật theo máu tươi chảy ra mà từ mười thành còn lại chưa đến ba thành, cũng không cần lo nữa. còn Diệu Nghiêm Diệu Tâm bên ngoài cửa, là hai tên ngu ngốc mà thôi, cũng không cần lo.
Hai người đều có pháp lực cao cường, lặng lẽ ra khỏi chùa, cũng không ai biết được, đợi ra khỏi chùa, hai người hướng về sơn môn đi thẳng.
Đi về bên trái, là sườn núi, sơn môn của Tiêu Dao phái ẩn ở đó. Về bên phải, chính là con đường xuống núi.
Tiểu Lôi ngẫm nghĩ, cười nói :"Tốt rồi, Ngọc Hư Tử, chúng ta từ biệt thôi, ngươi về Côn Luân của ngươi, ta về nhà với lão bà và hài tử."
Ngọc Hư Tử cả kinh :"Ngươi không đem ta giao cho Tiêu Dao phái sao?"
Tiểu Lôi cố ý cười :"Vì sao? Ngươi không phải cũng có chân sao? Hay là ngươi không biết đường về núi Côn Luân?"
Sắc mặt của Ngọc Hư Tử trở nên phức tạp, ngẫm nghĩ:"Ngươi thả ta trở về, không sợ ta lại đến tìm ngươi trả thù sao? Nếu ngươi đem ta giao lại cho Tiêu Dao tử, Tiêu Dao tử đưa ta về Côn Luân sơn, chưởng môn sư huynh nhất định sẽ trừng phạt ta. Quá nửa sẽ tống giam ta, lúc đó thì không cần sợ ta lại tới tìm ngươi gây phiền toái nữa."
Tiểu Lôi cười lên ha ha :"Sợ ngươi tìm ta gây phiền toái? Nói thật nha, cho dù ngươi có đến tìm ta mười lần, ta tự hỏi ngươi cũng không phải đối thủ của ta, ta sợ cái gì chứ? Vốn chỉ muốn đem ngươi quăng cho Tiêu Dao phái, để Tiêu Dao phái nói với chưởng môn của ngươi, cho ngươi chịu chút giáo huấn, ta cũng bớt đi phiền toái. Bất quá, bây giờ xem ra … à … lão đạo sĩ ngươi, cũng không phải quá xấu xa, mặc dù tính tình có chút đáng ghét, tính khí lại vừa thối vừa cứng đầu, nhưng nói về tổng thể, cũng có vài phần đáng yêu. Ít nhất hôm nay ta giải khai cấm chế cho ngươi, ngươi còn ra tay giúp ta đối phó với tên gia hỏa Thánh Huyết tông đó."
"Hừ! Hàng ma trừ yêu, chính là nghĩa vụ của người trong chính đạo! Không thể nói là giúp ngươi được!" Ngọc Hư Tử ngang nhiên nói.
Tiểu Lôi chỉ vào Ngọc Hư tử cười lên ha ha :"Nói ngươi tính tình vừa thối vừa cứng đầu, quả nhiên không sai."
Ngọc Hư Tử trầm mặc chốc lát, đột nhiên trầm giọng nói :"Tiểu tử, ta lần này trở về núi, lão đạo ta tự hỏi cũng không phải là đối thủ của ngươi, sau này cũng không đến tìm ngươi nữa. nhưng ta vẫn còn một câu muốn nói với ngươi … đừng xem tất cả người trong thiên hạ là thằng ngốc, ngươi mặc dù thông minh, lại chưa chắc không có lúc ngu ngốc."
Nói xong, Ngọc Hư Tử ngang nhiên quay đầu mà đi, ống tay phất phơ, biến mất vào trong không trung.
Tiểu Lôi đứng tại đương trường, đột nhiên cười to nói :"Không sai không sai! Ta đúng là có lúc cũng ngu ngốc, lần này một chuyến tới Nga Mi sơn, chỉ là uổng công. Ha ha ….."
Nói đến đây, Tiểu Lôi lắc đầu cười khổ nói :"đứa ngốc sao… Diệu Nghiêm Diệu Tâm kia, không phải thằng ngốc sao? Tên Thánh Huyết Tông kia, cũng không phải thằng ngốc, chỉ có hai tên hoà thượng Quan Nguyệt Quan Giác, thì rất ngu xuẩn …"
Nói tới đây, Tiểu Lôi đột nhiên trong lòng vừa động, nhớ tới cái gì đó!!
Sắc mặt hắn liền biến đổi!!
Thằng ngốc?
Tiểu Lôi trong lòng cân nhắc hai chữ này, càng nghĩ càng không đúng, rốt cuộc kêu to:"Hay cho kế giả ngốc!! Hắc hắc ! Hay lắm hay lắm! Không ngờ có thể lừa được ta!!"
Diệu Nghiêm Diệu Tâm có thể chạy từ xa tới đây cướp bảo bối, yêu nhân Thánh Huyết tông kia có thể không để ý tới chuyện thân phận bị phơi bày, chạy tới cướp bảo bối, bọn họ chỉ đơn thuần là ngốc sao??
Diệu Nghiêm Diệu Tâm, chẳng lẽ thật sự là thằng ngốc sao? Có thể chấp chưởng một ngôi chùa, là đồ ngốc được sao??
Người của Thánh Huyết Tông, bị chính đạo đuổi giết, bị ma đạo tránh xa, lại có thể bình yên sống trên đời, ẩn dấu thân phận, sẽ là thằng ngốc sao??
Hai hòa thượng Quan Nguyệt và Quan Giác của Phục Hổ tự, sẽ là đồ ngốc ư??
Tiểu Lôi nghĩ vậy, cười lạnh nói :"Hay cho Quan Nguyệt Quan Giác, hai tên tặc ngốc giảo hoạt a! Rõ ràng biết tiểu gia ta bên ngoài nghe lén, lại cố ý nói những lời này lừa ta!! Hừ hừ, ngươi đã lừa tiểu gia nhà ngươi, vậy xem thủ đoạn của tiểu gia đây!!"
Nói xong, Tiểu Lôi xoay người, như một trận gió quay lại Phục Hổ tự …
Tiểu Lôi thân pháp vừa động, lại đột nhiên thấy trên núi truyền tới tiếng ồn ào! Lập tức thấy được khu rừng ở hậu sơn, hỏa quang tận trời!!
Tiểu Lôi "a ha" một tiếng, tức giận hét lớn :"Hay cho Nguyệt Quan! Hay cho Quan Giác!! Vì hủy diệt chứng cớ, vì muốn giữ phật bảo, lại có thể tự thiêu cả chùa! Thủ đoạn thật là lợi hại!!"
Tiểu Lôi như một trận gió, trong nháy mắt đã tới dưới sơn môn của Phục Hổ tự, liền thấy ngôi đại tự chìm trong biển lửa, trong từ từng đại điện, mờ mờ có ngọn lửa bốc lên. Nhưng nơi có thế lửa lớn nhất, quả nhiên là phía sau nội đường …
Sau nội đường, chính là hậu sơn!!
Tiểu Lôi cười hắc hắc hai tiếng, đã nghĩ ra cách phá kế sách của Quan Nguyệt Quan Giác, hắn thả lỏng tâm tình, bắt đầu bước đi, nhìn thấy Diệu Nghiêm Diệu Tâm nằm ngất trên đất, trong lòng hắn đột nhiên nghĩ ra một kế sách!
Ngươi đối với ta bất nhân, vậy đừng trách ta bất nghĩa!
Tiểu Lôi tung cước, khai mở sơn môn, sau đó bước vào.
Chỉ thấy trong chùa, không ít tăng nhân chạy qua chạy lại, hoảng loạn đem nước đi cứu hỏa. Trên núi không có giếng nước, khi cần dùng nước, đều là lấy nước từ suối.
Tiểu Lôi chậm rãi đi vào trong, xung quanh đều là các hòa thượng đang chạy loạn, Tiểu Lôi dùng ẩn thân pháp, sau đó nhắm hướng một một đại điện, vận động pháp lực, há mồm phun ra một ngọn lửa. đại điện lập tức bị thiêu cháy.
Tiểu Lôi cười ha ha, cố gắng hét lên :"Cứu hỏa a! cứu hỏa a!"
Sau đó hắn cười ha ha, tiếp tục chạy đi. Trên đường, hắn phóng hỏa khắp nơi, làm cho bọn hòa thượng Phục Hổ tự chạy vắt chân lên cổ, vừa mới dập xong lửa phía đông, phía tây lại nổi lửa, dập xong bốn bên, phía nam lại nổi lửa…
Tiểu Lôi thừa lúc rối loạn mà tiến vào nội đường, chạy thẳng ra hậu sơn ….
Tác giả :
Khiêu Vũ