Chí Tôn Vô Lại
Chương 143: Điều kiện của Tiên Âm

Chí Tôn Vô Lại

Chương 143: Điều kiện của Tiên Âm


Đã lâu rồi mới về nhà, vốn là một việc rất cao hứng. Nhưng mấy người đợi trong nhà cả ngày lại không thấy Tiểu Thanh và Như Hoa trở về, dần dần trong lòng Tiểu Lôi có chút bất an.
Cứ như vậy đợi đến đêm, nhưng vẫn không thấy bọn họ trở lại, không nói Tiểu Lôi lo lắng, ngay cả Lôi Hống cũng sốt ruột đến độ đi đi lại lại quanh phòng.
Tiểu Lôi và Lôi Hống hai người ngồi ở đại sảnh suốt đêm, bên cạnh chỉ có Diệu Yên cùng chờ đợi. Nguyệt Hoa và Bảo Nhi không cầm cự được, đã đi ngủ trước.
"Đợi đến hừng đông, phái người đi tìm kiếm chung quanh vậy." Tiểu Lôi tuy khuôn mặt vẫn điềm tĩnh nhưng trong lòng đã có chút lo lắng bồn chồn. Tiểu Thanh là xà tinh hóa thành người, theo lý mà nói pháp lực cũng không thấp, nếu có thể làm nàng gặp phải chuyện ngoài ý muốn, vậy địch nhân gặp được sợ rằng không phải chuyện đùa.
Vào lúc tảng sáng, Tiểu Lôi đang ngồi trong đại sảnh, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng hạc kêu trong trẻo, lập tức kình phong vang lên, cánh cửa đại sảnh liền mở ra, một con tiên hạc màu đỏ như lửa đáp bên ngoài, trên tiên hạc một đạo đồng mặc trường bào nhảy xuống, đi nhanh tới.
Đồng tử này nhìn qua, khoảng chừng không quá mười tuổi, chính lúc Tiểu Lôi đang nhìn đạo bào nó mặc, trong lòng chợt máy động. Trên đạo bào của đồng tử này có thêu một cành liễu, Tiểu Lôi cũng đã nhận ra, trong Vạn Tiên đại hội, môn đồ Tiên Sơn phái đều mặc đạo bào có hình dạng này, tiên hạc mà nó cưỡi, Tiểu Lôi liếc mắt một cái tự nhiên là đã nhìn ra đó là linh thú chỉ Tiên Sơn phái mới có.
"Ai là Tiểu Lôi?" Đồng tử nhìn qua tuổi còn trẻ, nhưng một lời nói ra, lại ra vẻ ngang ngược vô cùng. Tiểu Lôi biết người tu đạo đến bực này từ diện mạo không đoán được tuổi. Mắt thấy hắn tới không có ý tốt, nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Chính là ta!"
Đồng tử kia liếc nhìn Tiểu Lôi, trong mắt mang theo vài phần ngạo khí, lạnh lùng nói: "Ta phụng mệnh chưởng môn nhân tới đây, ngươi hãy nghe cho kỹ! Pháp lệnh của chưởng môn nhân chúng ta, lệnh cho ngươi trước giờ ngọ ngày mai, tới gặp trên đỉnh núi cách đây ba mươi dặm theo hướng bắc. Nếu như làm trái, hậu quả tự gánh lấy! Đây là thủ lệnh của chưởng môn nhân chúng ta, tiếp lấy!"
Nói xong, hắn vung tay lên, một chiếc ngọc điệp (đĩa ngọc) kích thước trung bình từ trong tay áo hắn bay ra, chiếc ngọc điệp này chậm rãi bay về phía Tiểu Lôi. Cứ như có một bàn tay ở phía dưới nâng nó lên. Trông bộ dạng là cố ý khoe khoang pháp lực.
Đừng thấy chiếc ngọc điệp này bay từ từ mà coi thường, kỳ thật trên mặt đã ẩn chứa pháp lực. Sợ rằng cũng nặng tựa ngàn cân, nếu tùy tiện tiếp lấy, e rằng cả cánh tay vị tất đã đỡ được.
Nhưng Tiểu Lôi chỉ vung tay liền dễ dàng tiếp lấy ngọc điệp. Chiêu này cũng là thủ pháp của Tiêu Dao phái. Sắc mặt đồng tử có chút chấn động, lạnh lùng nói: "Hừ, quả nhiên có chút đạo hạnh."
Hắn lại nhìn thoáng qua Diệu Yên đứng bên cạnh Tiểu Lôi, lạnh lùng nói: "Hừ! Chưởng môn nhân nói quả không sai. Quả nhiên nơi này còn có một yêu tinh biến thành chưởng môn nhân chúng ta, hừ, ngươi dám biến thành hình dạng chưởng môn nhân chúng ta, vậy ngươi chính là muốn tìm chết rồi. Ngày mai cũng đi gặp chưởng môn nhân lĩnh chết đi!
Nói xong, hắn phất tay áo muốn đi, Tiểu Lôi lạnh lùng nói: "Chờ một chút đi!"
Trong tay áo hắn vù một tiếng, bay ra một sợi dây màu đen, phảng phất như linh xà, tạo ra bảy tám vòng tròn, đem đạo đồng chụp ở bên trong. Sợi dây cuộn tròn lại, trói chặt lấy đạo đồng. Đạo đồng cũng không phải yếu sức, sắc mặt biến đổi, thân thể dường như chấn động, cũng không biết hắn làm như thế nào nhảy vượt ra ngoài, thoát khỏi sợi dây của Tiểu Lôi, rồi nhảy ra ngoài cửa, lập tức cưỡi lên tiên hạc rời đi, từ xa còn vọng lại một chuỗi thanh âm: "Ngươi cũng có chút pháp lực, bất quá bằng vào chút pháp lực nhỏ bé đó lại dám đắc tội với chưởng môn nhân chúng ta, rõ là muốn chết!"
Trong mắt Tiểu Lôi lóe lên vài phần nộ ý, giậm chân, nghiến răng: "Tiên Sơn phái! Xem ra là Tiên Âm bày trò! Hừ, Tiên Sơn phái quả nhiên lợi hại, một tên đồng tử nhỏ nhoi cũng dám lên mặt như thế."
Tiểu Lôi thời gian gần đây công lực tăng tiến không ít, thứ nhất là căn cơ của hắn thật sự hết sức thâm hậu, tu luyện cũng nhanh. Thứ hai, có Diệu Yên siêu cấp cao nhân lão bà ngày ngày bầu bạn bên cạnh, Diệu Yên không quản nhiều ít, có bao nhiêu pháp bảo cao thâm ảo diệu, chỉ cần Tiểu Lôi muốn học, đều một lòng một dạ dạy hắn, về phần pháp lực của Tiểu Lôi bây giờ, có thể thi triển hay không, cái đó căn bản không cần nghĩ tới. Còn về sợi dây thừng vừa rồi bắn ra trong tay áo Tiểu Lôi, chính là một kiện pháp bảo Diệu Yên giúp hắn tu luyện. Diệu Yên vốn có ba kiện pháp bảo lợi hại, Càn Khôn Kính, Chấn Thiên Linh và một sợi Phược Long Tác.
Có điều Phược Long Tác ngày đó, đã đánh mất trên Tiên Sơn Huyền Không đảo, mà sau đó Diệu Yên lại luyện được một sợi dây mới, có điều, một kiện pháp bảo lợi hại nếu không có vài món bảo bối đi kèm e rằng không xong. Mà Diệu Yên cũng chỉ thuận tiện, tùy ý chặt một nhánh cây, làm thành sợi dây này.
Mà Tiểu Lôi thấy Diệu Yên làm sợi dây này rất dễ nhìn, cũng dứt khoát đòi Diệu Yên cho mình sợi thừng này.
Diệu Yên mỉm cười: "Phu quân bất tất lưu tâm, cái tên trông như đồng tử kia, e rằng còn lớn tuổi hơn chàng nhiều. Nhưng pháp lực của hắn lại kém chàng xa. Bất quá bộ pháp của hắn lúc né tránh chàng, không phải bản lĩnh của hắn, chắc là pháp môn cứu mạng gì đó của Tiên Âm truyền cho hắn khi phái đi."
Nàng lắc đầu, yên lặng không nói, chỉ là khi nhắc tới hai chữ "Tiên Âm" sắc mặt Diệu Yên có chút buồn bã.
Tiểu Lôi thở dài, nắm lấy bàn tay Diệu Yên, dịu dàng nói: "Xem ra là Tiên Âm đã tới tìm chúng ta rồi. Không ngờ rằng lời Khinh Linh Tử nói không sai, ả ta quả nhiên vẫn còn sống. Nàng …… nàng không sao chứ?"
Ánh mắt Diệu Yên pha chút phức tạp, miễn cưỡng mỉm cười: "Ta không sao. Dù sao ngày đó khi Khinh Linh Tử đạo huynh nói, ta quá nửa cũng không muốn nàng chết. Chỉ là không nghĩ tới nàng ta đã tới tận cửa tìm nhanh như vậy, thật là Diệu Yên đã liên lụy đến phu quân."
Tiểu Lôi mắng to: "Nói linh tinh, nữ nhân đó tâm địa độc ác, lần trước không giết ả ta, lần này nhất định không để cho ả chạy mất nữa. Ai …… chỉ là Tiểu Thanh và Như Hoa, quá nửa là lọt vào tay ả rồi, không biết có gặp chuyện gì không."
Lôi Hống hét lớn: "Cái gì tiên âm tiên nhạc chứ, các ngươi vừa nói cái gì vậy? Tên vừa rồi lai lịch thế nào? Mẹ, không phải hắn đã bắt lão bà của ta chứ? Ta đi bắt hắn lại đổi lấy Như Hoa!"
Lôi Hống lo lắng quá liền chạy ra ngoài. Tiểu Lôi kéo lại, nghiêm mặt nói: "Đại tinh tinh, lần này gặp phải phiền toái lớn rồi, địch nhân này phi thường lợi hại. Bọn chúng vô luận tâm kế hay thực lực đều đứng đầu. Vừa rồi đồng tử nọ, ngươi vị tất đã là đối thủ của hắn, xem ra nên thương lượng một chút, xem đối phó với đại đối đầu kia như thế nào."
Sau đó, Tiểu Lôi đem một phen ân oán ngày đó cùng Tiên Âm kể sơ qua, Lôi Hống lập tức hét lên như sấm, mắng: "Mẹ! Ta chửi con mẹ nhà nó, làm sao lại có loại nữ nhân chó má đến vậy? Tâm địa ác độc như vậy? Nhược bằng gặp ta, trực tiếp tống cho một quyền là xong chuyện!"
Tiểu Lôi khoát khoát tay, ý bảo hắn hãy ngậm miệng lại. Lôi Hống trong lòng mặc dù vạn phần lo lắng. Nhưng dù sao ấn tượng Tiểu Lôi trong lòng hắn thần thông quảng đại đã khắc sâu quá mức. Lập tức thành thật ngậm miệng đứng sang bên cạnh.
"À, Tiên Âm kia là người tu hành. Cho dù là sau này trải qua thiên kiếp, không gặp báo ứng, nàng ta cũng sẽ không hồ loạn sát sanh đâu."
Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc ngọc điệp trong tay, sờ chỉ thấy trơn láng, cũng không biết ngọc điệp dùng loại ngọc gì chế tạo ra, bảo quang lấp lánh, vừa nhìn đã thấy không phải là phàm vật, kỳ quái duy nhất chính là trên mặt ngọc điệp không có ký tự nào cả. Chiến thư của Tiên Âm, cũng không nhìn thấy.
"Đây là ngọc điệp truyền tín hiệu của Tiên Sơn phái, phu quân, chàng hãy miết trong lòng bàn tay, đem một chút pháp lực rót vào trong đó, là có thể nhìn thấy.
Tiểu Lôi theo lời, đem một tia pháp lực chú nhập vào trong ngọc điệp.
Chỉ thấy trên ngọc điệp tỏa ra từng tia bạch quang, phụt một tiếng, trên ngọc điệp lập tức hiện ra một văn tự.
"Diệu Yên. Xem thư như thấy người. Ngày ấy trên Huyền Không đảo từ biệt, hai người tỷ muội ta đều thân mang trọng thương, vốn tưởng rằng phen này hai tỷ muội ta khó thoát chết. Nghĩ không ra tạo hóa an bài như thế. Ta cố nhiên được người bang trợ thoát được một trường kiếp nạn, ngươi cũng đã giữ được mạng sống. Đã như vậy, hai tỷ muội ta lại nâng chén chúc mừng, ta có chuẩn bị chén rượu nhạt, nhờ thanh phong phụng bồi, thỉnh tỷ muội gặp gỡ, Tiên Âm!"
"Hừ ……" Tiểu Lôi nhìn những dòng chữ này, hừ một tiếng: "Nữ nhân ác độc này, vẫn còn âm trầm như thế. Rõ ràng là tìm nàng báo thù, nhưng lại nói tốt đẹp như vậy." Diệu Yên trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên thở dài, buồn bã nói: "Phu quân, cừu hận năm xưa, ta đã không còn nhớ. Nàng mặc dù hại ta một lần, lại suýt giết ta một lần nữa. Chỉ có điều, ta cũng đã báo phục rồi. Nàng có thể đại nạn không chết, đó là tạo hóa của nàng, ta cũng không muốn tiếp tục trả thù nàng nữa. Huống hồ, nếu không phải bởi vậy, e rằng ta cũng sẽ có thể không gặp được phu quân. Tiên Âm mặc dù đáng hận, nhưng cũng là người đáng thương ……"
Tiểu Lôi lắc đầu, nói: "Nói thế này. Bây giờ hai bằng hữu của ta, khẳng định là đã bị nàng ta bắt đi rồi. Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải đi xem xem thế nào."
Diệu Yên gật gật đầu, nói: "Chuyện này thực ra không khó. Ta tự thấy hiện giờ công lực ta đại tiến, không như lúc trước trên Huyền Không đảo. Nếu Tiên Âm công lực không có biến hóa gì, lần này nàng ta tuyệt đối không phải đối thủ của ta, sẽ không tạo thành uy hiếp gì."
Tiểu Lôi lắc đầu: "Ngược lại ta không sợ chuyện đó, chỉ là Tiên Sơn phái của ả người đông thế mạnh, hiện tại trông như ả không phải chỉ có một người, nếu nàng ta mang đến đông đảo cao thủ trong Tiên Sơn phái, sợ rằng nàng vị tất có thể ứng phó được."
Diệu Yên chỉ gật gật đầu không nói.
Tiểu Lôi vỗ đùi, cao giọng cười: "Đúng rồi!"
Lập tức hắn thì thầm bên tai Diệu Yên vài câu, Diệu Yên sắc mặt biến đổi, liên tục lắc đầu, thần sắc trên mặt hết sức lo lắng: "Không được, tuyệt đối không được!"
Tiểu Lôi mỉm cười nói: "Không phải sợ, chỉ cần động tác của nàng nhanh một chút, ta nhất định không có việc gì. Chuyện này nhất định phải là nàng mới được. Ngự phong thuật của nàng cao cường, so với ta còn nhanh hơn nhiều."
Diệu Yên còn muốn lắc đầu, nhưng Tiểu Lôi đã nghiêm sắc mặt nói: "Ta là phu quân của nàng, chẳng lẽ ta nói nàng lại không nghe sao?"
Diệu Yên bất đắc dĩ, đành phải gật đầu.
Lại nói lúc chính ngọ ngày thứ hai, mặt trời chói chang trên đầu, ngay phía bắc ba mươi dặm, quả nhiên có một ngọn sơn phong. Loại đồi núi này, phía nam có rất nhiều, ngọn núi này phía nam thoai thoải phía bắc dựng đứng, mặc dù nhìn bất quá có mấy trăm thước cao, nhưng cũng có chút uy thế.
Chỉ thấy Tiên Âm đứng trên ngọn núi, thân thể đứng bên vách núi, ống tay áo bay phấp phới, nhìn qua thật cao khiết mỹ lệ, toàn thân tỏa ra một chút yên hỏa khí tức, trông như tiên tử lạc xuống trần gian.
Đôi mắt Tiên Âm dõi về phương xa, ánh mắt lại có chút trống rỗng, đột nhiên, trong mắt hiện lên một tia quang mang, liền nghe thấy một cơn gió nhẹ thổi qua phía sau, một bóng người bồng bềnh từ trên trời hạ xuống, đứng phía sau Tiên Âm.
Trường phát hắc bào, thân tư trác tuyệt, dung nhan diễm lệ, chính là Diệu Yên!
Tiên Âm chậm rãi xoay người lại, nhìn chằm chằm Diệu Yên chỉ trong vài giây, ánh mắt phức tạp, có điều ánh mắt ấy cũng không phải toàn bộ đều là hận ý, mà trong đó còn mơ hồ mang theo một chút khác lạ.
"Ngươi đã đến!" Tiên Âm chậm rãi nhả ra ba chữ.
"Ta đã tới."
Tiên Âm bỗng nhiên mĩm cười, vẻ mặt hàm chứa xuân phong: "Sao? Nam nhân của ngươi đâu? Tiểu Lôi đâu? Hắn không đi cùng ngươi sao?"
Diệu Yên hừ một tiếng, không nói gì.
Tiên Âm cười vài tiếng, nhưng trông thấy Diệu Yên diện trầm như thủy, nàng cũng thu lại tiếng cười, chỉnh sắc nói: "Diệu Yên, ngươi ta đấu đấu đá đá, cũng đã vài trăm năm. Mấy trăm năm này, ngươi có từng chán ghét chưa?"
"Ngươi nói cái gì?" Diệu Yên nhíu mày, không nghĩ tới Tiên Âm lại nói ra một câu như vậy.
Tiên Âm lắc đầu, nói: "Ngươi cho ta lần này, nhất định phải đẩy ngươi vào chỗ chết sao? Hừ hừ ……" Nàng lại lắc đầu: "Ta lần này có thể không chết, quả nhiên hung hiểm vạn phần, nếu không phải …… ai …… tâm cảnh ta hiện giờ so với trước đây bất đồng rất lớn. Cũng không nhất định phải giết ngươi. Ta ngươi ân oán mấy trăm năm, ta hại ngươi một lần, ngươi hủy đi tuệ căn vạn niên huyết ngọc thạch chung nhũ của Tiên Sơn ta. Ngươi đánh ta một chưởng, ta cũng đánh ngươi một chưởng. Nhưng ngươi không có chết, ta cũng không. Ân ân oán oán tính ra vĩnh viễn không có kết thúc. Hôm nay ta tới tìm ngươi, không phải muốn cùng ngươi, người chết ta sống …… ta chỉ muốn tìm một thứ của ngươi!"
"Sao?" Diệu Yên lãnh đạm trả lời một câu.
Ánh mắt Tiên Âm lộ ra vẻ kỳ dị, dường như mang theo vài phần đau đớn, lập tức lắc đầu, thu lại mục quang, mới nghiêm mặt nói: "Ngày đó ngươi hủy đi huyết ngọc thạch chung nhũ trên Huyền Không đảo, làm cho tuệ căn vạn năm của Tiên Sơn phái ta bị hủy đi. Từ nay về sau cũng không cách nào luyện chế lại Hóa Vũ Đan. Bất quá ta đối với ngươi đã hiểu rõ, trước khi ngươi nhất định hủy đi huyết ngọc thạch chung nhũ, vào lúc tối hậu đã lấy được một giọt linh dịch. Nếu ngươi nguyện ý cho ta, ta lập tức vỗ tay đi ngay, xà tinh và nữ nhân mà ta bắt nhất định trả lại cho ngươi. Từ nay về sau, ta ngươi không ai nợ nhau!"
Diệu Yên a một tiếng, giật mình nhìn Tiên Âm, vốn tưởng rằng Tiên Âm tới để báo cừu, không chết không thôi, nhưng lại nghĩ không ra Tiên Âm lại đưa ra một điều kiện như vậy.
Tác giả : Khiêu Vũ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại