Chí Tôn Vô Lại
Chương 100: Di vật của mẫu thân Bảo Nhi

Chí Tôn Vô Lại

Chương 100: Di vật của mẫu thân Bảo Nhi


Tiểu Lôi ở nhà đợi hai ngày, Lôi đại tiểu thư gọi điện thoại tới hai lần, hắn lần đầu tiên bắt máy, không đợi đối phương nói, hắn cầm điện thoại nói luôn: "Lão tử không chơi nữa có được không?" sau đó cúp máy.
Lần thứ hai, ngay cả dây điện thoại cũng giựt phăng. Sau đó, Tiểu Lôi dứt khoát chui vào trong phòng Khinh Linh Tử, không thèm ra nữa.
Khinh Linh Tử nằm trên giường, trong tay đang cầm một bình Remy Martin XO, vừa nhấm nháp, vừa cau mày lẩm bẩm nói: "Đây là cái thứ rượu hổ lốn gì, mùi vị thật kì quái, tên tiểu tử Lôi Hống kia đem loại rượu này hiếu kính lão nhân gia ta, ngày mai nếu dám đem loại rác rưởi này ra bỡn cợt ta lần nữa, ta sẽ cắt đứt cái chân chó của hắn."
Tiểu Lôi mỉm cười: "Đại tinh tinh kia cũng trở nên thông minh vậy à, còn biết mang rượu tới hối lộ ngươi …… nói thật đi sư huynh, ngươi cho hắn cái gì?"
Khinh Linh Tử nhướng mắt, nói: "Cũng không có gì, chỉ là cho hắn một bộ gọi là Tâm quyết vũ thần tâm pháp mà thôi ……"
Tiểu Lôi nhịn không được trợn mắt, hít vào một hơi: "Cái gì? Tâm quyết vũ thần tâm pháp?? Ngươi thế nhưng thật là to gan a! Tâm pháp này mặc dù không phải tuyệt học bổn môn, nhưng cũng thuộc về bí mật bất truyền! Ngươi dám dễ dàng truyền cho Lôi Hống?"
Khinh Linh Tử cười ngạo nghễ: "Lão tử ta muốn truyền, chẳng lẻ Tiêu Dao Tử tiểu lão nhi kia còn dám làm gì ta chứ? Hừ, nói cho ngươi biết, tâm pháp vốn chính là do ta sáng tạo! Ngươi tưởng là tuyệt học của phái Tiêu Dao các ngươi phải không? Chỉ bất quá ta bây giờ ký danh tại phái Tiêu Dao, tâm pháp này liền biến thành bản lãnh phái Tiêu Dao. Ngươi yên tâm được rồi, cho dù Tiêu Dao Tử biết, hắn cũng không dám nói nửa câu, cho dù hắn dám nói thì ta cũng làm cho hắn phải nuốt trở vào!"
Lão liếc mắt nhìn Tiểu Lôi, đột nhiên ngạc nhiên nói: "A? Tiểu tử này, hai ngày không tới gặp ta, hôm nay xem bộ dáng của ngươi, hình như có điểm bất đồng a ……"
Tiểu Lôi cười nhẹ: "Cũng không có gì, chỉ là nghĩ thông suốt một sự tình mà thôi."
Khinh Linh Tử bĩu bĩu môi, đột nhiên ngâm nga: "Thiếu niên không quen tư vị sầu khổ, tiểu tử này, khiến cho nhiều bông hoa xinh đẹp như vậy đau lòng sao? Làm người chính là đơn giản một ít mới tốt. Lại đây, đạo gia ta hôm nay thử xem tu vi ngươi gần đây có tiến triển gì không."
Lão hô lên một tiếng, nhảy khỏi giường, đơn thủ rút ra một cây phất trần, nhẹ nhàng phất lên, vạn sợi tơ trên phất trần hướng Tiểu Lôi xoắn tới. Tiểu Lôi mỉm cười, dưới chân lập tức thi triển "Tiêu Dao bộ pháp". Khinh Linh Tử hắc hắc cười hai tiếng, phất tay áo, một đạo kình phong đập vào mặt, Tiểu Lôi lập tức hô hấp đình trệ, nội tức rối loạn đến nửa phần, dưới chân cũng hơi trì hoãn, đã lập tức bị Khinh Linh Tử lợi dụng cơ hội bắt được.
Mắt thấy phất trần đã quấn ở cánh tay, ánh mắt Tiểu Lôi chớp động, đột nhiên vươn một ngón tay điểm xéo tới Khinh Linh Tử, Khinh Linh Tử khẻ cười một tiếng, thi triển thân thủ bắt cổ tay hắn, ngón tay vừa mới đụng vào cổ tay Tiểu Lôi, nhưng đột nhiên cảm thấy dưới da thịt Tiểu Lôi... mơ hồ có luồng lực bắn ra liên tục, lực đạo rung lên khiến cổ tay Khinh Linh Tử bật mở.
"Ồ?" Khinh Linh Tử tò mò..., lại vươn xuất thủ như thiểm điện.
Loại cao nhân cấp bậc như lão hai lần ra tay, há có thể vô công? Ba ngón tay đã túm chặt cổ tay Tiểu Lôi, run lên nhè nhẹ, Tiểu Lôi bị một luồng lực đạo cự đại ập tới, đẩy ngã xuống đất .
"Hức! Lại là như thế này!" Tiểu Lôi hừ một tiếng, bực bội nói: "Tại sao mỗi lần cùng ngươi so chiêu đều tránh không thoát?"
Khinh Linh Tử nhìn khinh khỉnh: "Né tránh một trảo này của ta, ngoài sư phụ ngươi Tiêu Dao Tử, thiên hạ cũng chỉ bốn năm người mà thôi. Cho dù là mấy người sư huynh của ngươi, muốn tránh khỏi một trảo này của ta, ít nhất còn cần hơn mười năm công phu đấy!"
Lão đột nhiên im bặt, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái, ba ngón tay kẹp cổ tay Tiểu Lôi đột nhiên buông ra, sau đó di chuyển như thiểm điện từ cổ tay Tiểu Lôi lên trên, cổ tay, bả vai, cổ, còn có tiểu phúc, trên đoạn đường dò xét một cổ lực lượng chuyển động nhu hòa theo nửa thân Tiểu Lôi, sắc mặt Khinh Linh Tử trở nên cổ quái, đột nhiên mở miệng nói:: "Quái, quái, ngươi ……"
"Ta làm sao?"
Khinh Linh Tử hắc hắc cười quái dị hai tiếng, nhìn vào mắt Tiểu Lôi nói: "Ngươi có phải đã bị phá thân đồng nam?"
Tiểu Lôi sắc mặt cổ quái, không đợi hắn trả lời, Khinh Linh Tử lại lắc đầu nói: "Không cần giấu diếm…… hắc hắc, loại... âm dương hòa hợp này, đạo gia chúng ta không kiêng kỵ, cũng không phải hòa thượng ăn chay, sợ cái gì. Nhưng thật ra ngươi quanh thân đều là tiên thiên chi khí, nữ tử được nguyên dương của ngươi, sợ rằng phúc trạch sẽ không ít, bất quá cũng là mệnh số của ngươi. số mệnh ngươi kỳ lạ, kì diệu đến nổi người bình thường có cầu cũng không cầu được, có tiên thiên chi khí, bán tiên chi thể. Trong cả cuộc đời này, sợ rằng …… ân, ta tính coi, tiểu tử ngươi khó thành vì mệnh phạm đào hoa? Bây giờ bên ngươi nữ hài tử thật không ít, không bằng đạo gia ta dứt khoát truyền cho ngươi một bộ song tu chi pháp, sau này ngươi có thể luyện tinh hóa khí, cũng là có được lợi ích a."
Tiểu Lôi cười cười: "Song tu? Chuyện này chẳng lẻ là thật sao?"
Khinh Linh Tử gật đầu, nói: "Vì nam là dương, nữ là âm. Nhưng cô dương bất trường, cô âm bất thịnh. Đạo lý này ngươi luôn hiểu mà. Ngươi mặc dù quanh thân đều là tiên thiên chi khí, nhưng là cũng không phải thuần dương càng thịnh càng tốt. Ta vốn lo lắng là tuổi ngươi còn nhỏ, đạo lý này, cái lão sư phụ cả đời xử nam của ngươi không nói cho ngươi…"
"Chờ một chút …… ngươi nói Tiêu Dao Tử là lão xử nam ……" Tiểu Lôi lập tức trợn tròn hai mắt.
"Phi!" Khinh Linh Tử mắng một câu: "Đạo gia ta cùng ngươi nói nghiêm chỉnh, ngươi đa sự làm gì? Cẩn thận sư phụ ngươi cắt đứt hai chân của ngươi!" lão ho khan hai tiếng, tiếp tục nói: "Đạo lý này nói như thế nào đây …… ân, ngươi có thấy người ta nấu cháo chưa? Khi lò đỏ lửa, cháo sôi trào không phải lập tức đem nồi ra khỏi bếp là ăn được mà còn phải rót vào một chút nước lạnh, đợi cho nó chậm rãi sôi trào, như thế lặp đi lặp lại, cuối cùng chờ đủ lửa mới được. Còn âm dương điều hòa, cơ bản cũng chính là cái đạo lý này. Hình như cái tên Lôi Hống kia, luyện cái gì chó má đồng tử công, cương thì có cương, nhưng là cương quá tất gãy, cho nên hắn luyện cũng không phải bản lãnh gì cao thâm. Ân ……"
Khinh Linh Tử đột nhiên cười, nói:: "Cuốn "Thiên địa âm dương giao hoan đại nhạc phú" trân quý sư phụ ngươi vốn cất kỹ là bị ngươi chôm phải không? Thật ra đó là âm dương song tu điển tịch, đáng tiếc sư phụ ngươi cả đời xử nam, loại bảo bối này ở trong tay hắn cũng là lãng phí. Nếu đã rơi vào tay ngươi, ta sẽ thuận thủy thôi chu, mượn hoa hiến phật, truyền bí pháp này cho ngươi ……"
Một kẻ thấy lớn không kính, một người điêu ngoa cổ quái, hai người một lớn một nhỏ ở trong phòng không biết là thảo luận cái gì. Nửa ngày sau, khi Tiểu Lôi đi ra cửa phòng, nghe thấy phía sau Khinh Linh Tử quát: "Nguy to! Tiểu tử kia, pháp môn này truyền cho ngươi, nếu ngươi dùng nó để làm trò thiết ngọc thâu hương thải hoa, đạo gia ta sẽ phế ngươi!"
Tiểu Lôi cũng không quay đầu lại, trề môi. Trong lòng lại nghĩ: "Tiêu Dao Tử là lão xử nam, nhưng Khinh Linh Tử tại sao lại hiểu về chuyện này nhiều như vậy? Chẳng lẽ lão không phải xử nam?"
Vừa xuống lầu, chợt nghe thấy ầm một tiếng, trong phòng bếp hỏa quang đại thịnh, một làn khói đen mỏng từ cửa sổ phòng bếp xông ra, nhìn thấy Tiểu Thanh liên tục ho khan, từ bên trong chạy ra, vẻ mặt buồn bực ủy khuất.
Tiểu Lôi vội vàng chạy tới, cười khổ nói: "Nàng lại làm gì thế?"
Tiểu Thanh đầy mặt ủy khuất: "Lâm gia muội muội đi rồi, hai ngày nay ngươi luôn tới nấu bếp, trong lòng ta cảm thấy không nguyện ý. Ngươi đường đường là một nam tử, thế nào có thể ủy khuất ở trong phòng bếp? Ta nghĩ, muốn ……"
Tiểu Lôi thở dài, chạy vào trong phòng bếp, không để ý khói đen cuồn cuộn trước tiên dập tắt bếp lò, mở cửa sổ, lúc này mới xoay người cười khổ nói: "Cho nên nàng đã nghĩ muốn xuống bếp làm trù sư?"
Tiểu Thanh cúi đầu xuống, thở dài nói: "Đáng tiếc ta quá ngu ngốc, làm thế nào cũng không tốt."
Tiểu Lôi nhìn cái chảo đáy bằng bị thiêu đến biến dạng, nhịn không được hỏi: "Nàng làm sao thành thế này?"
Tiểu Thanh tròn mắt: "Lửa quá nhỏ, ta trong lòng sốt ruột, đã phóng ra một đạo tam vị chân hỏa……"
"Tam vị chân hỏa?" Tiểu Lôi hít sâu một hơi: "Nàng cũng thật lợi hại, dám dùng tam vị chân hỏa để nấu …… nàng …… nàng tưởng cái chảo này là pháp bảo luyện lò luyện đan sao? Cái thứ này như thế nào chịu được tam vị chân hỏa của nàng?"
Hắn đưa mắt nhìn lại, trên sàn bếp hơn phân nửa chén bát sớm đã biến hình , Tiểu Lôi cười khổ: "Tốt lắm,được rồi, hôm nay mọi người ra ngoài ăn."
Tiểu thanh áy náy nói:: "Xin lỗi, là ta ……"
Tiểu Lôi lắc đầu, nói:: "Không trách nàng. Tâm tư của nàng ta biết mà……"
Tiểu Thanh thu hết dũng khí, đột nhiên nói:: "Lâm gia muội muội đi rồi, ngươi không nghĩ tới đi tìm nàng sao? Ta ……"
Tiểu Lôi trầm mặc vài giây, đột nhiên cười cười: "Đi cũng là do nàng lựa chọn. Mỗi người đều có quyền tự mình lựa chọn cuộc sống, ta có quyền gì nhất định giữ nàng ở lại bên người? Tỷ như nàng, tương lai nàng chừng nào muốn rời đi, cũng đều có thể."
Ai ngờ Tiểu Thanh nghe xong lời này, lại đột nhiên khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, cuống quít lắc đầu nói: "Không, sẽ không …… ta, ta sẽ không, sẽ không ……"
Tiểu Lôi cười cười, vỗ nhẹ nhẹ bả vai nàng, đi qua cầm điện thoại lên.
"À, trung tâm ẩm thực XX phải không? Ân, ta muốn gọi một phần ăn gia đình ……"
Vừa nói tới đây, đột nhiên nhìn thấy trên lầu Như Hoa cùng Lôi Hống chạy xuống, Như Hoa hét lớn: "Làm sao vậy? Vừa rồi chuyện gì xảy ra? Nổ bình ga phải không?"
Tiểu Lôi nhìn hai người, thở dài, nói thêm vào điện thoại: "A, thế là hai phần đi, đặc biệt tăng thêm cái loại đó ……"
Tiểu thanh cười khổ: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi, là ta không cẩn thận trong phòng bếp ……"
Tiểu Lôi thản nhiên cười cắt đứt nàng, nghiêm mặt nói: "Không có cái gì xin lỗi. Nàng làm tốt lắm ……" hắn hạ thấp giọng: "Cám ơn nàng."
Lôi Hống gãi gãi đầu, đi xuống lầu, nói: "Tiểu Lôi, ngươi vẫn không tiếp điện thoại của tỷ tỷ ta sao? Vừa rồi tỷ tỷ mới điện thoại cho ta, sạc cho ta một trận đấy."
Tiểu Lôi trợn mắt: "Chuyện đó có quan hệ gì với ta?"
"Ân …… còn có Kha Nhi …… nàng hai ngày nay hình như rất thương tâm đấy …… ngươi xem ……"
Tiểu Lôi bĩu môi: "Nàng ta muốn ta mang theo chín trăm chín mươi chín đóa hồng tới nhà, sau đó đứng dưới cửa sổ nhà nàng hát tình ca mỗi đêm sao? Ta nói cho ngươi, nếu ta gặp Điền Kha Nhi, sợ rằng người thứ nhất muốn lấy mạng ta chính là Điền Chấn. Ngươi cho Điền Chấn nguyện ý để cho nữ nhi đi theo ta? Ngươi nói ta làm sao bây giờ? Một chưởng đánh chết lão già hủ lậu Điền Chấn? Sau đó cướp nữ nhi của lão mang đi?"
Hắn đột nhiên vỗ đầu: "A! Được rồi!"
Hắn lôi ra một tờ chi phiếu, cười nói: "Ngày mai cầm số tiền này ra ngoài, sau đó tìm một chỗ mua một căn nhà lớn, mọi chuyện sau đó cứ kệ nó, đi một bước tính một bước."
Lôi Hống há hốc miệng, muốn nói gì đó, nhưng chuông điện thoại đột nhiên reo.
Tiểu Lôi tay chỉ điện thoại: "Ngươi nghe điện thoại đi, nếu là tỷ tỷ ngươi, nói với nàng, lão tử xin bị sa thải có được không?"
Lôi Hống vẻ mặt đau khổ cầm lấy điện thoại, vừa nghe xong hai câu, thấp giọng nói: "Ông chờ một chút." quay đầu nói: "Tiểu Lôi, ngươi ……"
Tiểu Lôi trừng mắt, nói: "Ta, ta cái gì? Nói cho ngươi ta không tiếp điện thoại, tỷ tỷ ngươi muốn tìm ta để phiền toái, để cho nàng tới, ta sợ lại nghe ta chính là do nàng nuôi lớn! A sai, sai! Ta như thế nào có thể do nàng nuôi lớn!"
Lôi Hống nuốt nước bọt, khó nhọc nói: "Không, không phải tỷ tỷ của ta, là người Minh Nguyệt quán…… một nam nhân tên là Nguyệt Sơn, hắn nói có chuyện rất quan trọng muốn gặp ngươi ……"
Tiểu Lôi lúc này mới thở dài, đi qua cầm điện thoại.
Ngày hôm sau, trong Minh Nguyệt võ quán.
"Đây là di vật của mẫu thân Bảo Nhi?"
Nhìn cái rương gỗ trước mặt, Tiểu Lôi nhíu mày: "Chỉ có vài món đồ này?"
"Đúng vậy, chỉ còn những thứ này." Nguyệt Tinh thở dài, trên mắt có chút bi thương. Trên mặt nàng có chút uể oải, hiển nhiên hai ngày nay chạy về quê mang đồ lên, cũng có hơi mệt nhọc.
Trong rương chỉ có vài cuốn sách, một sợi dây chuyền bạc, trên dây chuyền có một cái nhẫn.
Tiểu Lôi cầm lấy sợi dây chuyền, ngón tay nhẹ nhàng ma sát cái nhẫn. Cái nhẫn tạo hình đơn giản, hơn nữa nhìn không thấy gì quý giá, loại trang sức nầy tựa như chỉ cần ra hàng rong là có thể mua được.
Hơn nữa nhìn qua mặc dù nó hiện ra thuần màu bạc, nhưng theo kinh nghiệm Tiểu Lôi từng đi theo thúc thúc hành nghề mà xem, hắn gặp qua châu báu cũng thật không ít, cái nhẫn này vừa nhìn vốn không phải bằng bạc, mặt ngoài mặc dù thấy lấp lánh, nhưng quá nửa là một loại xi mạ mà thôi. Loại nhẫn này tại mấy quầy hàng đêm, nhiều nhất chỉ hơn mười đồng mà thôi.
Một nữ nhân thuộc Minh Nguyệt gia tộc giàu có, tại sao lại dùng loại trang sức rẻ tiền này?
Tiểu Lôi quay đầu nhìn Nguyệt Tinh, vẻ mặt nàng cũng mờ mịt, hắn biết hỏi nàng cũng như không.
Hắn tiện tay nhìn qua mấy bộ sách.
Những cuốn này đều là thư tịch cổ. Nhưng làm cho Tiểu Lôi hơi bất ngờ, lại là chủng loại của chúng.
"Sơn hà đồ chí" "Từ Hà khách du ký"……
"A?" Tiểu Lôi kỳ quái nói: "Không ngờ mẫu thân Bảo Nhi là một người yêu thích cổ tịch, a, nàng thích xem những du ký núi sông cổ đại sao?"
Nguyệt Tinh suy nghĩ một chút, nói: " Hình như là nàng rất thích, từ nhỏ đã thích đi khắp nơi du lịch …… nếu không, cũng sẽ không ngàn dặm chạy đi ngoại quốc."
Tác giả : Khiêu Vũ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại