Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế
Quyển 2 - Chương 59-2: Miêu đích dạng đích thiếu niên (2)
Chuyển ngữ: Nuy
****
"Bạch Nha, tại sao lại nhảy xuống, không phải ta đã nói, bất kể là người nào cũng không được đi theo ta sao?" Ban đầu là vì nắm chặt thời gian để đi tới nơi này, nên Sở Thanh cũng không có trách cứ Bạch Nha, nhưng hôm nay đã thuận tiện tới, dĩ nhiên là cô sẽ không bỏ qua kẻ không nghe lời!
"Ô ~~~" Âm thanh của Bạch Nha mang theo vài phần cầu khẩn, còn có mấy phần đau khổ hứng thú làm cho người ta không nói được lời nào, khiến cho Sở Thanh có chút dở khóc dở cười, đây là nó đang làm nũng với cô sao?
Nhìn qua lều, Sở Thanh thấy sắc trời bên ngoài cũng đã tối lại, mặc dù không biết người cứu cô về là ai, nhưng hôm nay, hiển nhiên không có cơ hội nói một tiếng cám ơn rồi, đành phải đợi sáng mai thức dậy, cô sẽ đi tìm ân nhân nói lời cám ơn mới được.
Cứ như vậy, Sở Thanh không có chút gánh nặng nào trong lòng chìm vào giấc ngủ, mà không khí ở trong lều của một người khác có chút quỷ dị.
"Hả? Ông nói người nhặt về hôm nay đã tỉnh?" Giọng nói trong trẻo giống như của thiếu niên vang lên, nhưng trong giọng nói lại mơ hồ có sự biếng nhác khó phát hiện, mà chính vì giọng nói như của thiếu niên nọ mới làm cho toàn thân người đàn ông cao lớn trong lều run rẩy.
"Dạ...Đúng vậy, thủ lĩnh, này, người kia tỉnh lại lúc xế chiều, bất quá Tiểu Thất nói tình huống của cậu ta không phải là rất tốt, nên cũng không có mang cậu ta tới gặp thủ lĩnh." Người đàn ông cao lớn đem lời nói của người tới thăm Sở Thanh truyền lại cho thủ lĩnh của mình, hy vọng sau khi biết được đáp án, thủ lĩnh có thể tha cho ông ta một mạng.
"Ồ? Phải không?" Âm thanh của thiếu niên lại vang lên, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nhắc tới cũng là, không biết cậu ta trôi trên nước bao lâu, dị năng cũng nhanh hao hết mới bị phát hiện, nghĩ đến tình trạng như hiện giờ cũng không có tốt. Được rồi, ông đi về trước đi."
Người đàn ông cao lớn nghe được lời nói của thiếu niên kia, suýt chút nữa là đã dập đầu nói cám ơn, rồi như một làn khói mà chạy ra khỏi lều, bộ dáng kia giống như là có ác quỷ nào đó đuổi theo sau lưng, làm cho thiếu niên nọ phát ra tiếng cười sáng sủa, sau đó, ngay lập tức, mọi âm thanh trong lều lại biến mất một lần nữa.
Một đêm này, Sở Thanh ngủ tương đối ổn định, một lần nữa thức dậy, thì trời đã sáng, vốn là mây đen bao phủ hai ngày đã hoàn toàn biến mất không thấy, mọi người lại một lần nữa thấy được bầu trời xanh.
"Vị thiếu gia này, ngài, ừm, ngày hôm qua có ngủ được hay không?" Bởi vì ngày hôm qua bị Sở Thanh hù dọa, cho nên hôm nay, Tiểu Thất gặp cô cũng có nhiều thêm mấy phần cẩn thận, cộng thêm việc hắn nhớ tới lời người đàn ông cao to đối với Sở Thanh, càng thêm cung kính.
Được thủ lĩnh thu nhận lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy tính tình của thủ lĩnh tốt như vậy, cho nên, đối với người thiếu niên trước mặt này, bọn họ cũng coi trọng hơn."Ngày hôm qua ngủ rất ngon, cám ơn." Sở Thanh nở nụ cười ôn hòa trên mặt, nhưng ánh mắt vẫn lãnh đạm như cũ, cô nhìn đối phương, thản nhiên nói: "Ngày hôm qua mới tới, còn chưa gặp chủ nhân chỗ này, hi vọng tiểu ca có thể dẫn đường để tôi nói một tiếng cảm ơn."
Lời vừa ra, Tiểu Thất hơi sửng sờ, vốn nghĩ rằng mình cần phải ra ám hiệu để vị này đi gặp thủ lĩnh, mà bây giờ nhìn lại, ngày hôm qua, thân thể của vị này phải là vô cùng khó chịu, cho nên mới không nói đến chuyện này đi.
Đi theo Tiểu Thất ra khỏi lều, Sở Thanh phát hiện chỗ này cũng không phải là căn cứ gì, mà giống như là điểm tụ tập của những người may mắn còn sống, phần lớn người chỗ này đều là người bình thường, lúc nhìn thấy Bạch Nha bên cạnh cô, thì đều dùng ánh mắt kính sợ, dĩ nhiên, cũng có không ít người có dị năng cảm thất được áp lực trên người cô, cũng cẩn thận mà nhìn Sở Thanh, hiển nhiên, cô cũng sẽ không ra tay với bọn họ.
Thật ra thì Sở Thanh cũng sẽ không có hứng thú mưu đồ gì đối với nơi này, mặc dù chỗ này có người dị năng, nhưng đại đa số đều là người dị năng cấp 1 bình thường, hơn nữa, phẩm hạnh những người ở đây cũng là tốt xấu lẫn lộn, dĩ nhiên cô sẽ không để ý đến họ.
Rốt cuộc, đi tới trước một cái lều lớn, cảm giác được hơi thở bên trong, Sở Thanh hơi nhướng mày.
Đối phương là người có dị năng, điểm này Sở Thanh có thể xác định, nhưng hình như người dị năng lần này cũng không giống như đám người dị năng mà cô thấy trước đó, lực lượng nội liễm, không có lực bộc phát bình thường, cũng không có mờ ảo như dị năng hệ Tinh thần, là dị năng thuộc về đặc biệt đặc thù.
Mà chính là vì sự đặc thù này mới đến đến lòng hiếu kỳ ít ỏi của Sở Thanh.
Đi vào lều, Sở Thanh theo bản năng quay lại nhìn người đang đứng cung kính bên ngoài, hơi hơi nhướng mi, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, tựa hồ người này cũng có phương pháp quản lý người bên dưới đi!
Quay đầu, thứ đầu tiên chiếu vào mắt Sở Thanh cũng không phải là người đàn ông trong lều, mà là con mèo Ba Tư đang làm nũng lăn qua lăn lại dưới chân cô.
Bộ lông màu trắng rối bù mềm mại, con mắt uyên ương một vàng một xanh hấp dẫn ánh mắt của Sở Thanh, nó nhẹ nhàng uốn bên chân Sở Thanh, giống như đang đợi cô vuốt ve, chờ nửa ngày, hình như có chút không nhịn được, liền meo meo hai tiếng với Sở Thanh, sau đó đưa móng vuốt nhỏ ra chộp lấy ống quần của Sở Thanh, nhầm gây chú ý với cô.
Cuối cùng, hình như nó quá dễ thương đi, Sở Thanh đưa tay qua gãy cằm của nó, nghe nó phát ra tiếng kêu vui vẻ, thành công làm cho khóe môi Sở Thanh nhếch lên.
"Cậu là người thứ nhất ngoại trừ tôi ra có thể làm cho Cầu Nhi thích, thật là khó mà." Trong lúc Sở Thanh vui vẻ trêu chọc mèo con, thì âm thanh trong sáng của thiếu niên vang lên, mang theo một tia lười biếng trầm trầm, làm cho người ta cảm giác được giống như một con mèo vừa tỉnh dậy, chạy tới người nó thấy thích mà làm nũng.
Khi Sở Thanh ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên trước mắt, rốt cục trong mắt cũng thoáng qua một tia ngạc nhiên, không nghĩ tới sẽ gặp phải người này.
Người này cô đã nghe nói qua, không, phải nói là ở giữa mạt thế cô đã nghe quá nhiều người nhắc tới người này, Cận Hi - Hồng ca tinh (*) đương thời, có thể nói là nam thần trong cảm nhận của đại chúng, chỉ cần nghe hắn hát, mọi người sẽ yêu hắn!
(*) hồng ca tinh: giống như ca sĩ nổi tiếng, đại bài
Mặc dù Sở Thanh không có ấn tượng quá khắc sâu với người này, nhưng với giọng nói của hắn cũng là nhất thanh nhị sở (*biết rõ một hai), cái loại âm thanh ma mỵ đó, phàm là nghe qua lần đầu thì sẽ không thể nào không nhớ!
"Cậu biết tôi?" Nhìn người thiếu niên trước mắt, ánh mắt Cận Hi mang theo vào phần trêu đùa, chắc chắn người thiếu niên này biết mình, nhưng lại không có bất kỳ biểu hiện cuồng nhiệt nào, không vui mừng, không sùng bái, giống như là đang gặp một người bình thường vậy.
Nhưng chính là ánh mắt như vậy lại làm cho hắn càng cảm thấy thần kỳ hơn, không có người nào có thể đem hắn xem như vô hình, cậu ta là người đầu tiên, cũng là người duy nhất, nhưng cũng bởi vì cái duy nhất này, mới càng làm cho hắn muốn lưu cậu ta lại!
"Cận Hi, hồng ca tinh đương đại, Đại thiếu gia nhà họ Cận ở thành phố A, thiếu niên thiên tài, có giọng hát như thiên sứ, nhưng lại có thể phát ra xướng ca của ác ma." Những lời này cũng không phải là Sở Thanh nghĩ ra, mà là do một nhà âm nhạc đánh giá Cận Hi, lời vừa ra, đã nhận được không ít tán đồng của một số người.
"Ồ! Hiểu rõ tôi như vậy sao? Chẳng lẽ lại không có một chút hứng thú đặc biệt nào với tôi?" Giọng nói của Cận Hi mang theo một chút cười cợt: "Bất quá rất xin lỗi, tôi chỉ yêu người khác phái, mặc dù dáng dấp của cậu rất đẹp, nhưng mà tôi lại không thể phóng điện với đồng tính được."
"Meo meo ~~~" Giống như là bất mãn với lời của Cận Hi, mèo Ba Tư kêu lên một tiếng, bò qua chỗ Cận Hi, hạ móng vuốt không nặng không nhẹ vào ống quần của hắn, làm cho quần dài vốn chỉnh tề xuất hiện vài vết rách nhỏ.
Cảm giác được mèo con nhà mình không chút khách khí tặng cho vài vuốt, đột nhiên Cận Hi cười một tiếng, xem ra tiểu Cầu Nhi đúng là rất thích cậu thiếu niên trước mắt này, đây cũng là làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, xưa nay Cầu Nhi không thích người ngoài, nếu có ai vào lều hắn thì Cầu Nhi không giương nanh múa vuốt, cũng là thấp giọng uy hiếp, dù sao nhìn thấy người ngoài vào liền đặc biệt không thích, nhưng hôm nay khi thấy thiếu niên này lại có không ít thân thiết đi.
****
"Bạch Nha, tại sao lại nhảy xuống, không phải ta đã nói, bất kể là người nào cũng không được đi theo ta sao?" Ban đầu là vì nắm chặt thời gian để đi tới nơi này, nên Sở Thanh cũng không có trách cứ Bạch Nha, nhưng hôm nay đã thuận tiện tới, dĩ nhiên là cô sẽ không bỏ qua kẻ không nghe lời!
"Ô ~~~" Âm thanh của Bạch Nha mang theo vài phần cầu khẩn, còn có mấy phần đau khổ hứng thú làm cho người ta không nói được lời nào, khiến cho Sở Thanh có chút dở khóc dở cười, đây là nó đang làm nũng với cô sao?
Nhìn qua lều, Sở Thanh thấy sắc trời bên ngoài cũng đã tối lại, mặc dù không biết người cứu cô về là ai, nhưng hôm nay, hiển nhiên không có cơ hội nói một tiếng cám ơn rồi, đành phải đợi sáng mai thức dậy, cô sẽ đi tìm ân nhân nói lời cám ơn mới được.
Cứ như vậy, Sở Thanh không có chút gánh nặng nào trong lòng chìm vào giấc ngủ, mà không khí ở trong lều của một người khác có chút quỷ dị.
"Hả? Ông nói người nhặt về hôm nay đã tỉnh?" Giọng nói trong trẻo giống như của thiếu niên vang lên, nhưng trong giọng nói lại mơ hồ có sự biếng nhác khó phát hiện, mà chính vì giọng nói như của thiếu niên nọ mới làm cho toàn thân người đàn ông cao lớn trong lều run rẩy.
"Dạ...Đúng vậy, thủ lĩnh, này, người kia tỉnh lại lúc xế chiều, bất quá Tiểu Thất nói tình huống của cậu ta không phải là rất tốt, nên cũng không có mang cậu ta tới gặp thủ lĩnh." Người đàn ông cao lớn đem lời nói của người tới thăm Sở Thanh truyền lại cho thủ lĩnh của mình, hy vọng sau khi biết được đáp án, thủ lĩnh có thể tha cho ông ta một mạng.
"Ồ? Phải không?" Âm thanh của thiếu niên lại vang lên, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nhắc tới cũng là, không biết cậu ta trôi trên nước bao lâu, dị năng cũng nhanh hao hết mới bị phát hiện, nghĩ đến tình trạng như hiện giờ cũng không có tốt. Được rồi, ông đi về trước đi."
Người đàn ông cao lớn nghe được lời nói của thiếu niên kia, suýt chút nữa là đã dập đầu nói cám ơn, rồi như một làn khói mà chạy ra khỏi lều, bộ dáng kia giống như là có ác quỷ nào đó đuổi theo sau lưng, làm cho thiếu niên nọ phát ra tiếng cười sáng sủa, sau đó, ngay lập tức, mọi âm thanh trong lều lại biến mất một lần nữa.
Một đêm này, Sở Thanh ngủ tương đối ổn định, một lần nữa thức dậy, thì trời đã sáng, vốn là mây đen bao phủ hai ngày đã hoàn toàn biến mất không thấy, mọi người lại một lần nữa thấy được bầu trời xanh.
"Vị thiếu gia này, ngài, ừm, ngày hôm qua có ngủ được hay không?" Bởi vì ngày hôm qua bị Sở Thanh hù dọa, cho nên hôm nay, Tiểu Thất gặp cô cũng có nhiều thêm mấy phần cẩn thận, cộng thêm việc hắn nhớ tới lời người đàn ông cao to đối với Sở Thanh, càng thêm cung kính.
Được thủ lĩnh thu nhận lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy tính tình của thủ lĩnh tốt như vậy, cho nên, đối với người thiếu niên trước mặt này, bọn họ cũng coi trọng hơn."Ngày hôm qua ngủ rất ngon, cám ơn." Sở Thanh nở nụ cười ôn hòa trên mặt, nhưng ánh mắt vẫn lãnh đạm như cũ, cô nhìn đối phương, thản nhiên nói: "Ngày hôm qua mới tới, còn chưa gặp chủ nhân chỗ này, hi vọng tiểu ca có thể dẫn đường để tôi nói một tiếng cảm ơn."
Lời vừa ra, Tiểu Thất hơi sửng sờ, vốn nghĩ rằng mình cần phải ra ám hiệu để vị này đi gặp thủ lĩnh, mà bây giờ nhìn lại, ngày hôm qua, thân thể của vị này phải là vô cùng khó chịu, cho nên mới không nói đến chuyện này đi.
Đi theo Tiểu Thất ra khỏi lều, Sở Thanh phát hiện chỗ này cũng không phải là căn cứ gì, mà giống như là điểm tụ tập của những người may mắn còn sống, phần lớn người chỗ này đều là người bình thường, lúc nhìn thấy Bạch Nha bên cạnh cô, thì đều dùng ánh mắt kính sợ, dĩ nhiên, cũng có không ít người có dị năng cảm thất được áp lực trên người cô, cũng cẩn thận mà nhìn Sở Thanh, hiển nhiên, cô cũng sẽ không ra tay với bọn họ.
Thật ra thì Sở Thanh cũng sẽ không có hứng thú mưu đồ gì đối với nơi này, mặc dù chỗ này có người dị năng, nhưng đại đa số đều là người dị năng cấp 1 bình thường, hơn nữa, phẩm hạnh những người ở đây cũng là tốt xấu lẫn lộn, dĩ nhiên cô sẽ không để ý đến họ.
Rốt cuộc, đi tới trước một cái lều lớn, cảm giác được hơi thở bên trong, Sở Thanh hơi nhướng mày.
Đối phương là người có dị năng, điểm này Sở Thanh có thể xác định, nhưng hình như người dị năng lần này cũng không giống như đám người dị năng mà cô thấy trước đó, lực lượng nội liễm, không có lực bộc phát bình thường, cũng không có mờ ảo như dị năng hệ Tinh thần, là dị năng thuộc về đặc biệt đặc thù.
Mà chính là vì sự đặc thù này mới đến đến lòng hiếu kỳ ít ỏi của Sở Thanh.
Đi vào lều, Sở Thanh theo bản năng quay lại nhìn người đang đứng cung kính bên ngoài, hơi hơi nhướng mi, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, tựa hồ người này cũng có phương pháp quản lý người bên dưới đi!
Quay đầu, thứ đầu tiên chiếu vào mắt Sở Thanh cũng không phải là người đàn ông trong lều, mà là con mèo Ba Tư đang làm nũng lăn qua lăn lại dưới chân cô.
Bộ lông màu trắng rối bù mềm mại, con mắt uyên ương một vàng một xanh hấp dẫn ánh mắt của Sở Thanh, nó nhẹ nhàng uốn bên chân Sở Thanh, giống như đang đợi cô vuốt ve, chờ nửa ngày, hình như có chút không nhịn được, liền meo meo hai tiếng với Sở Thanh, sau đó đưa móng vuốt nhỏ ra chộp lấy ống quần của Sở Thanh, nhầm gây chú ý với cô.
Cuối cùng, hình như nó quá dễ thương đi, Sở Thanh đưa tay qua gãy cằm của nó, nghe nó phát ra tiếng kêu vui vẻ, thành công làm cho khóe môi Sở Thanh nhếch lên.
"Cậu là người thứ nhất ngoại trừ tôi ra có thể làm cho Cầu Nhi thích, thật là khó mà." Trong lúc Sở Thanh vui vẻ trêu chọc mèo con, thì âm thanh trong sáng của thiếu niên vang lên, mang theo một tia lười biếng trầm trầm, làm cho người ta cảm giác được giống như một con mèo vừa tỉnh dậy, chạy tới người nó thấy thích mà làm nũng.
Khi Sở Thanh ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên trước mắt, rốt cục trong mắt cũng thoáng qua một tia ngạc nhiên, không nghĩ tới sẽ gặp phải người này.
Người này cô đã nghe nói qua, không, phải nói là ở giữa mạt thế cô đã nghe quá nhiều người nhắc tới người này, Cận Hi - Hồng ca tinh (*) đương thời, có thể nói là nam thần trong cảm nhận của đại chúng, chỉ cần nghe hắn hát, mọi người sẽ yêu hắn!
(*) hồng ca tinh: giống như ca sĩ nổi tiếng, đại bài
Mặc dù Sở Thanh không có ấn tượng quá khắc sâu với người này, nhưng với giọng nói của hắn cũng là nhất thanh nhị sở (*biết rõ một hai), cái loại âm thanh ma mỵ đó, phàm là nghe qua lần đầu thì sẽ không thể nào không nhớ!
"Cậu biết tôi?" Nhìn người thiếu niên trước mắt, ánh mắt Cận Hi mang theo vào phần trêu đùa, chắc chắn người thiếu niên này biết mình, nhưng lại không có bất kỳ biểu hiện cuồng nhiệt nào, không vui mừng, không sùng bái, giống như là đang gặp một người bình thường vậy.
Nhưng chính là ánh mắt như vậy lại làm cho hắn càng cảm thấy thần kỳ hơn, không có người nào có thể đem hắn xem như vô hình, cậu ta là người đầu tiên, cũng là người duy nhất, nhưng cũng bởi vì cái duy nhất này, mới càng làm cho hắn muốn lưu cậu ta lại!
"Cận Hi, hồng ca tinh đương đại, Đại thiếu gia nhà họ Cận ở thành phố A, thiếu niên thiên tài, có giọng hát như thiên sứ, nhưng lại có thể phát ra xướng ca của ác ma." Những lời này cũng không phải là Sở Thanh nghĩ ra, mà là do một nhà âm nhạc đánh giá Cận Hi, lời vừa ra, đã nhận được không ít tán đồng của một số người.
"Ồ! Hiểu rõ tôi như vậy sao? Chẳng lẽ lại không có một chút hứng thú đặc biệt nào với tôi?" Giọng nói của Cận Hi mang theo một chút cười cợt: "Bất quá rất xin lỗi, tôi chỉ yêu người khác phái, mặc dù dáng dấp của cậu rất đẹp, nhưng mà tôi lại không thể phóng điện với đồng tính được."
"Meo meo ~~~" Giống như là bất mãn với lời của Cận Hi, mèo Ba Tư kêu lên một tiếng, bò qua chỗ Cận Hi, hạ móng vuốt không nặng không nhẹ vào ống quần của hắn, làm cho quần dài vốn chỉnh tề xuất hiện vài vết rách nhỏ.
Cảm giác được mèo con nhà mình không chút khách khí tặng cho vài vuốt, đột nhiên Cận Hi cười một tiếng, xem ra tiểu Cầu Nhi đúng là rất thích cậu thiếu niên trước mắt này, đây cũng là làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, xưa nay Cầu Nhi không thích người ngoài, nếu có ai vào lều hắn thì Cầu Nhi không giương nanh múa vuốt, cũng là thấp giọng uy hiếp, dù sao nhìn thấy người ngoài vào liền đặc biệt không thích, nhưng hôm nay khi thấy thiếu niên này lại có không ít thân thiết đi.
Tác giả :
Công Tử Khinh Cuồng