Chí Tôn Long Thần Hệ Thống
Chương 62: Cố ý gây khó dễ
Dịch: Sylvesta
Thấy Lưu Vũ hỏi dò, Chiến Thiên Minh nhếch miệng cười.
Một lúc sau, hắn mới nói: “Cẩu Đản, kỳ thực đầu Yêu thú ta đã sớm thu thập đầy đủ, hơn nữa không chỉ có một đầu đâu. Vì lẽ đó, những đầu Yêu thú kia có hay không cũng không ảnh hưởng gì."
“Cái gì?" Lưu Vũ có chút giật mình.
Đã sớm thu thập đầy đủ?
Thế nhưng, trên người cũng không thấy mang theo à.
“Đi thôi, đi thôi. Trở về thôn nhanh thôi." Chiến Thiên Minh thúc giục, nhanh chân đi về phía trước.
Lưu Vũ có chút bị hồ đồ rồi.
“Mặc kệ, ta cứ vác thi thể con Yêu thú này trở lại, đến thời điểm đó thể nào cũng có người trong thôn không tin Thiên Minh."
Lưu Vũ cũng mặc kệ nhiều như vậy, đem Tiễn Lang Thú trên mặt đất vác lên người, bước nhanh đuổi theo.
Tiễn Lang Thú cũng không khổng lồ giống như Tam Vĩ Lôi Lang.
Nếu không thì Lưu Vũ căn bản không có cách nào một mình một người mà vừa vác vừa đi được.
“Ta nói này Cẩu Đản, ngươi vác cái này làm gì?" Chiến Thiên Minh kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là vác về ăn à." Lưu Vũ nhếch miệng cười.
“Cái này rất khó ăn." Chiến Thiên Minh nói.
“Ngươi ăn rồi?" Lưu Vũ hỏi.
“Ách... Cái này..."
Chiến Thiên Minh không biết trả lời làm sao, cũng không thể nói cho Cẩu Đản biết Chí Tôn Long Thần hệ thống đã lấy đi phần tinh hoa tốt nhất, phần thịt lưu lại này đã trở nên rất khó ăn?
Nếu mà nói thật như vậy có khi càng phiền toái hơn.
Cuối cùng, Chiến Thiên Minh chỉ có thể nói: “Không tin ngươi mang về nếm thử đi."
“Ha ha... Ta chính là nghĩ như vậy." Lưu Vũ cười nói.
“Vậy thì cùng nhau vác đi." Nói xong, Chiến Thiên Minh vươn tay ra, chuẩn bị hỗ trợ.
“Không cần, một mình ta cũng có thể vác được." Lưu Vũ khoát tay tỏ vẻ không cần.
Rất nhanh, hai người liền đến gần cổng Nam Thành thôn.
Từ rất xa đã có người phát hiện ra bọn họ.
“Các ngươi mau nhìn, đây không phải là Chiến Thiên Minh sao? Hắn lại sống sót trở về? Còn có người bên cạnh hắn, thật giống... Hình như là tiểu tử thúi Lưu Vũ nhà lão Lưu mất tích tuần trước?"
“Ồ, đúng rồi."
“Thì ra Cẩu Đản tiểu tử kia cùng Chiến Thiên Minh đồng thời vào núi, khó trách chúng ta làm sao cũng không tìm được hắn."
“Hừ! Đều là lỗi của Chiến Thiên Minh, thế mà lại đem tiểu tử Lưu Vũ kia lừa gạt vào trong sơn mạch."
“..."
Tiếng oán giận vang lên không ngừng.
Chiến Thiên Minh cùng Lưu Vũ cũng không thèm để ý.
Mà ánh mắt của mọi người rất nhanh liền rơi xuống Tiễn Lang Thú trên vai Lưu Vũ.
“Trời ạ! Các ngươi mau nhìn Lưu Vũ đang vác cái gì trên vai đó?"
“Cái... Hình như là Yêu thú?"
“Không phải hình như, mà đúng là Yêu thú, hơn nữa... Hơn nữa còn là nhất phẩm Yêu thú Tiễn Lang Thú."
“Cái gì? Đó chính là Tiễn Lang thú?"
Người dân trong Nam Thanh thôn tất cả đều chấn kinh.
Nhất phẩm Yêu thú?
Nhiều người ở trong bọn họ ngay cả bát phẩm, cửu phẩm hung thú đều chưa từng thấy, đừng nói gì đến nhất phẩm Yêu thú.
Tin tức này như một cơn cuồng phong, quét ngang toàn bộ Nam Thanh thôn.
Quảng trường Nam Thanh thôn.
Thôn dân nghe được tin từ bốn phía đổ xô tới.
Mọi người tranh nhau nhìn.
Cha mẹ Lưu Vũ ôm con trai mình thật chặt, mừng đến phát khóc, lệ rơi đầy mặt.
Một ít thôn dân thậm chí cũng chảy nước mắt theo.
Dưới sự động viên của mấy người dân, cha mẹ Lưu Vũ cuối cùng cũng ngừng khóc.
Lúc này...
Mấy lão nhân trong thôn đi tới quảng trường.
Bọn họ đều đang nghi hoặc, tạm quyền trưởng thôn Trương Dụng đến cùng chạy đi nơi nào?
Nhiều ngày như vậy, thậm chí ngay cả một bóng người cũng không có.
Một vị lão nhân tiến lên phía trước nói: “Chư vị thôn dân, tạm quyền trưởng thôn không biết đã đi nơi nào, vì thế ta quyết định tự mình đến chủ trì."
Các thôn dân cũng không có dị nghị gì.
Trần thúc công ở trong thôn vẫn có vài phần uy vọng.
Đến gần Tiễn Lang Thú, Trần thúc công cẩn thận kiểm tra.
Quả nhiên là nhất phẩm Yêu thú Tiễn Lang Thú.
Không giả một chút nào.
Cuối cùng, lão quay đầu nhìn về Chiến Thiên Minh hỏi: “Chiến Thiên Minh, ta hỏi ngươi, đầu Tiễn Lang Thú này là tự tay ngươi đánh chết?"
“Vâng." Chiến Thiên Minh gật đầu.
“Có bằng chứng không?" Trần thúc công hỏi lại.
Bỗng dưng, Chiến Thiên Minh trừng mắt lên.
Ta đệch cả nhà lão.
Còn muốn bằng chứng?
Ném thi thể đầu Yêu thú này ở trước mặt các ngươi còn chưa đủ, lại còn muốn bằng chứng?
Ta nhổ vào mặt các ngươi!
Đây rõ ràng chính là cố ý làm khó dễ mình.
Cái lão già chết tiệt này.
Chiến Thiên Minh trong lòng có chút nổi giận.
Thấy Chiến Thiên Minh không trả lời, Vương Man là người đầu tiên kêu lên: “Chiến Thiên Minh, ngươi tại sao không nói câu nào? Ngươi mau trả lời à. Ha ha... Ta biết rồi, con Yêu thú này là ngươi vận cứt chó nhặt được đúng không? Vì thế ngươi căn bản không lấy ra nổi chứng cứ."
Nghe vậy, không ít thôn dân đều cảm thấy có lý.
“Chiến Thiên Minh, tuy rằng người mang về thi thể một con Yêu thú, thế nhưng điều này không chứng minh được gì."
“Đúng! Theo ta thấy, con Yêu thú này chính là ngươi kiếm về cho có lệ."
“Hừ! Nhặt một đầu Yêu thú đã chết về cho có lệ, quả thực là một tên lừa gạt."
“Phế vật chính là phế vật, lại còn muốn lừa dối qua ải?"
“Thực sự là không biết xấu hổ..."
Tiếng chỉ trích cùng hoài nghi không ngừng truyền đến.
Chiến Thiên Minh ánh mắt sắc lạnh quét xung quanh.
Bỗng nhiên dừng lại trước Vương Man.
“Vương Man, vậy theo lời ngươi nói, như thế nào mới có thể chứng minh chính ta giết Yêu thú?" Chiến Thiên Minh mặt âm trầm hỏi.
Trong lòng hắn đã có một cơn tức giận.
Vương Man nhếch miệng nở nụ cười: “Trừ phi ngươi có thể lấy ra đầu Yêu thú khác."
Lưu Vũ không nhìn nổi, đứng ra quát: “Vương Man, ngươi thực sự là khinh người quá đáng."
“Ta làm sao bắt nạt hắn?" Vương Man trợn mắt nhìn Lưu Vũ một chút, châm biếm nói
“Lưu Vũ, người nào không biết ngươi cùng Chiến Thiên Minh có quan hệ tốt? Đừng tưởng rằng như vậy ngươi liền có thể giúp hắn nói chuyện. Ta cho ngươi biết, ngươi có thể hỏi mọi người một chút, Chiến Thiên Minh như vậy có tính hoàn thành thí luyện hay không?"
“Không tính!"
Còn không chờ Lưu Vũ mở miệng hỏi dò, đã có người tỏ thái độ.
“Đúng, không tính. Trừ phi Chiến Thiên Minh có thể lấy ra đầu Yêu thú khác nếu không lấy được coi như hắn không hoàn thành thí luyện."
“Đúng, ta cũng cho rằng như vậy."
“Chiến Thiên Minh, nếu như muốn chứng minh chính ngươi đã giết Yêu thú, vậy thì lấy ra đầu Yêu thú khác."
“..."
Không ít người dồn dập hưởng ứng.
Chiến Thiên Minh khẽ gật đầu, trong lòng phi thường khó chịu.
Bất quá hắn không có biểu hiện ra.
Chỉ là giương mắt nhìn về phía Vương Man.
“Vương Man, nếu như ta lấy ra đầu Yêu thú khác thì ngươi tính sao?"
“Ha ha..." Vương Man xem thường cười lạnh.
Cuối cùng, hắn khinh bỉ nói: “Chiến Thiên Minh, nếu như ngươi thật sự lấy ra đầu Yêu thú khác, Vương Man ta cởi truồng chạy quanh thôn 100 vòng, vừa chạy vừa hô to ‘Ta phục rồi’. Nếu như ngươi không lấy ra được, vậy ngươi cũng làm như thế. Thế nào?"
Vương Man cười lạnh nhìn Chiến Thiên Minh.
Hắn cũng không tin, Chiến Thiên Minh còn có thể bỗng dưng biến ra một đầu Yêu thú khác?
Trong lòng đầy xem thường.
“Hừ!"
“Chiến Thiên Minh? Lần này, ta xem ngươi còn không phải mất hết mặt mũi?"
Vương Man phảng phất đã thấy cảnh tượng Chiến Thiên Minh với cái mông trần chạy quanh thôn. Trong lòng hắn đầy sảng khoái.
“Được! Ta đánh cuộc với ngươi."
Ngay khi Vương Man âm thầm đắc ý, Chiến Thiên Minh hạ xuống âm thanh đồng ý.
Trời đất đảo lộn cả rồi!
Tự mình đưa mặt ra cho ca đánh?
Con mẹ nó, chưa từng thấy người nào ngu như vậy.
Không đánh không được.
Đánh!
Nhất định phải đánh bạo mặt hắn, hơn nữa phải hung hăng mà đánh! Tốt nhất là đánh cho Vương Man tên hỗn đản này cả đời cũng không nhấc đầu lên nổi.
Tâm tư chợt lóe, ánh mắt Dịch: Sylvesta
Thấy Lưu Vũ hỏi dò, Chiến Thiên Minh nhếch miệng cười.
Một lúc sau, hắn mới nói: “Cẩu Đản, kỳ thực đầu Yêu thú ta đã sớm thu thập đầy đủ, hơn nữa không chỉ có một đầu đâu. Vì lẽ đó, những đầu Yêu thú kia có hay không cũng không ảnh hưởng gì."
“Cái gì?" Lưu Vũ có chút giật mình.
Đã sớm thu thập đầy đủ?
Thế nhưng, trên người cũng không thấy mang theo à.
“Đi thôi, đi thôi. Trở về thôn nhanh thôi." Chiến Thiên Minh thúc giục, nhanh chân đi về phía trước.
Lưu Vũ có chút bị hồ đồ rồi.
“Mặc kệ, ta cứ vác thi thể con Yêu thú này trở lại, đến thời điểm đó thể nào cũng có người trong thôn không tin Thiên Minh."
Lưu Vũ cũng mặc kệ nhiều như vậy, đem Tiễn Lang Thú trên mặt đất vác lên người, bước nhanh đuổi theo.
Tiễn Lang Thú cũng không khổng lồ giống như Tam Vĩ Lôi Lang.
Nếu không thì Lưu Vũ căn bản không có cách nào một mình một người mà vừa vác vừa đi được.
“Ta nói này Cẩu Đản, ngươi vác cái này làm gì?" Chiến Thiên Minh kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là vác về ăn à." Lưu Vũ nhếch miệng cười.
“Cái này rất khó ăn." Chiến Thiên Minh nói.
“Ngươi ăn rồi?" Lưu Vũ hỏi.
“Ách... Cái này..."
Chiến Thiên Minh không biết trả lời làm sao, cũng không thể nói cho Cẩu Đản biết Chí Tôn Long Thần hệ thống đã lấy đi phần tinh hoa tốt nhất, phần thịt lưu lại này đã trở nên rất khó ăn?
Nếu mà nói thật như vậy có khi càng phiền toái hơn.
Cuối cùng, Chiến Thiên Minh chỉ có thể nói: “Không tin ngươi mang về nếm thử đi."
“Ha ha... Ta chính là nghĩ như vậy." Lưu Vũ cười nói.
“Vậy thì cùng nhau vác đi." Nói xong, Chiến Thiên Minh vươn tay ra, chuẩn bị hỗ trợ.
“Không cần, một mình ta cũng có thể vác được." Lưu Vũ khoát tay tỏ vẻ không cần.
Rất nhanh, hai người liền đến gần cổng Nam Thành thôn.
Từ rất xa đã có người phát hiện ra bọn họ.
“Các ngươi mau nhìn, đây không phải là Chiến Thiên Minh sao? Hắn lại sống sót trở về? Còn có người bên cạnh hắn, thật giống... Hình như là tiểu tử thúi Lưu Vũ nhà lão Lưu mất tích tuần trước?"
“Ồ, đúng rồi."
“Thì ra Cẩu Đản tiểu tử kia cùng Chiến Thiên Minh đồng thời vào núi, khó trách chúng ta làm sao cũng không tìm được hắn."
“Hừ! Đều là lỗi của Chiến Thiên Minh, thế mà lại đem tiểu tử Lưu Vũ kia lừa gạt vào trong sơn mạch."
“..."
Tiếng oán giận vang lên không ngừng.
Chiến Thiên Minh cùng Lưu Vũ cũng không thèm để ý.
Mà ánh mắt của mọi người rất nhanh liền rơi xuống Tiễn Lang Thú trên vai Lưu Vũ.
“Trời ạ! Các ngươi mau nhìn Lưu Vũ đang vác cái gì trên vai đó?"
“Cái... Hình như là Yêu thú?"
“Không phải hình như, mà đúng là Yêu thú, hơn nữa... Hơn nữa còn là nhất phẩm Yêu thú Tiễn Lang Thú."
“Cái gì? Đó chính là Tiễn Lang thú?"
Người dân trong Nam Thanh thôn tất cả đều chấn kinh.
Nhất phẩm Yêu thú?
Nhiều người ở trong bọn họ ngay cả bát phẩm, cửu phẩm hung thú đều chưa từng thấy, đừng nói gì đến nhất phẩm Yêu thú.
Tin tức này như một cơn cuồng phong, quét ngang toàn bộ Nam Thanh thôn.
Quảng trường Nam Thanh thôn.
Thôn dân nghe được tin từ bốn phía đổ xô tới.
Mọi người tranh nhau nhìn.
Cha mẹ Lưu Vũ ôm con trai mình thật chặt, mừng đến phát khóc, lệ rơi đầy mặt.
Một ít thôn dân thậm chí cũng chảy nước mắt theo.
Dưới sự động viên của mấy người dân, cha mẹ Lưu Vũ cuối cùng cũng ngừng khóc.
Lúc này...
Mấy lão nhân trong thôn đi tới quảng trường.
Bọn họ đều đang nghi hoặc, tạm quyền trưởng thôn Trương Dụng đến cùng chạy đi nơi nào?
Nhiều ngày như vậy, thậm chí ngay cả một bóng người cũng không có.
Một vị lão nhân tiến lên phía trước nói: “Chư vị thôn dân, tạm quyền trưởng thôn không biết đã đi nơi nào, vì thế ta quyết định tự mình đến chủ trì."
Các thôn dân cũng không có dị nghị gì.
Trần thúc công ở trong thôn vẫn có vài phần uy vọng.
Đến gần Tiễn Lang Thú, Trần thúc công cẩn thận kiểm tra.
Quả nhiên là nhất phẩm Yêu thú Tiễn Lang Thú.
Không giả một chút nào.
Cuối cùng, lão quay đầu nhìn về Chiến Thiên Minh hỏi: “Chiến Thiên Minh, ta hỏi ngươi, đầu Tiễn Lang Thú này là tự tay ngươi đánh chết?"
“Vâng." Chiến Thiên Minh gật đầu.
“Có bằng chứng không?" Trần thúc công hỏi lại.
Bỗng dưng, Chiến Thiên Minh trừng mắt lên.
Ta đệch cả nhà lão.
Còn muốn bằng chứng?
Ném thi thể đầu Yêu thú này ở trước mặt các ngươi còn chưa đủ, lại còn muốn bằng chứng?
Ta nhổ vào mặt các ngươi!
Đây rõ ràng chính là cố ý làm khó dễ mình.
Cái lão già chết tiệt này.
Chiến Thiên Minh trong lòng có chút nổi giận.
Thấy Chiến Thiên Minh không trả lời, Vương Man là người đầu tiên kêu lên: “Chiến Thiên Minh, ngươi tại sao không nói câu nào? Ngươi mau trả lời à. Ha ha... Ta biết rồi, con Yêu thú này là ngươi vận cứt chó nhặt được đúng không? Vì thế ngươi căn bản không lấy ra nổi chứng cứ."
Nghe vậy, không ít thôn dân đều cảm thấy có lý.
“Chiến Thiên Minh, tuy rằng người mang về thi thể một con Yêu thú, thế nhưng điều này không chứng minh được gì."
“Đúng! Theo ta thấy, con Yêu thú này chính là ngươi kiếm về cho có lệ."
“Hừ! Nhặt một đầu Yêu thú đã chết về cho có lệ, quả thực là một tên lừa gạt."
“Phế vật chính là phế vật, lại còn muốn lừa dối qua ải?"
“Thực sự là không biết xấu hổ..."
Tiếng chỉ trích cùng hoài nghi không ngừng truyền đến.
Chiến Thiên Minh ánh mắt sắc lạnh quét xung quanh.
Bỗng nhiên dừng lại trước Vương Man.
“Vương Man, vậy theo lời ngươi nói, như thế nào mới có thể chứng minh chính ta giết Yêu thú?" Chiến Thiên Minh mặt âm trầm hỏi.
Trong lòng hắn đã có một cơn tức giận.
Vương Man nhếch miệng nở nụ cười: “Trừ phi ngươi có thể lấy ra đầu Yêu thú khác."
Lưu Vũ không nhìn nổi, đứng ra quát: “Vương Man, ngươi thực sự là khinh người quá đáng."
“Ta làm sao bắt nạt hắn?" Vương Man trợn mắt nhìn Lưu Vũ một chút, châm biếm nói
“Lưu Vũ, người nào không biết ngươi cùng Chiến Thiên Minh có quan hệ tốt? Đừng tưởng rằng như vậy ngươi liền có thể giúp hắn nói chuyện. Ta cho ngươi biết, ngươi có thể hỏi mọi người một chút, Chiến Thiên Minh như vậy có tính hoàn thành thí luyện hay không?"
“Không tính!"
Còn không chờ Lưu Vũ mở miệng hỏi dò, đã có người tỏ thái độ.
“Đúng, không tính. Trừ phi Chiến Thiên Minh có thể lấy ra đầu Yêu thú khác nếu không lấy được coi như hắn không hoàn thành thí luyện."
“Đúng, ta cũng cho rằng như vậy."
“Chiến Thiên Minh, nếu như muốn chứng minh chính ngươi đã giết Yêu thú, vậy thì lấy ra đầu Yêu thú khác."
“..."
Không ít người dồn dập hưởng ứng.
Chiến Thiên Minh khẽ gật đầu, trong lòng phi thường khó chịu.
Bất quá hắn không có biểu hiện ra.
Chỉ là giương mắt nhìn về phía Vương Man.
“Vương Man, nếu như ta lấy ra đầu Yêu thú khác thì ngươi tính sao?"
“Ha ha..." Vương Man xem thường cười lạnh.
Cuối cùng, hắn khinh bỉ nói: “Chiến Thiên Minh, nếu như ngươi thật sự lấy ra đầu Yêu thú khác, Vương Man ta cởi truồng chạy quanh thôn 100 vòng, vừa chạy vừa hô to ‘Ta phục rồi’. Nếu như ngươi không lấy ra được, vậy ngươi cũng làm như thế. Thế nào?"
Vương Man cười lạnh nhìn Chiến Thiên Minh.
Hắn cũng không tin, Chiến Thiên Minh còn có thể bỗng dưng biến ra một đầu Yêu thú khác?
Trong lòng đầy xem thường.
“Hừ!"
“Chiến Thiên Minh? Lần này, ta xem ngươi còn không phải mất hết mặt mũi?"
Vương Man phảng phất đã thấy cảnh tượng Chiến Thiên Minh với cái mông trần chạy quanh thôn. Trong lòng hắn đầy sảng khoái.
“Được! Ta đánh cuộc với ngươi."
Ngay khi Vương Man âm thầm đắc ý, Chiến Thiên Minh hạ xuống âm thanh đồng ý.
Trời đất đảo lộn cả rồi!
Tự mình đưa mặt ra cho ca đánh?
Con mẹ nó, chưa từng thấy người nào ngu như vậy.
Không đánh không được.
Đánh!
Nhất định phải đánh bạo mặt hắn, hơn nữa phải hung hăng mà đánh! Tốt nhất là đánh cho Vương Man tên hỗn đản này cả đời cũng không nhấc đầu lên nổi.
Tâm tư chợt lóe, ánh mắt Chiến Thiên Minh hơi lạnh lẽo.
“Vương Man, ngươi mở to mắt ra mà nhìn."Chiến Thiên Minh hơi lạnh lẽo.
“Vương Man, ngươi mở to mắt ra mà nhìn."
Thấy Lưu Vũ hỏi dò, Chiến Thiên Minh nhếch miệng cười.
Một lúc sau, hắn mới nói: “Cẩu Đản, kỳ thực đầu Yêu thú ta đã sớm thu thập đầy đủ, hơn nữa không chỉ có một đầu đâu. Vì lẽ đó, những đầu Yêu thú kia có hay không cũng không ảnh hưởng gì."
“Cái gì?" Lưu Vũ có chút giật mình.
Đã sớm thu thập đầy đủ?
Thế nhưng, trên người cũng không thấy mang theo à.
“Đi thôi, đi thôi. Trở về thôn nhanh thôi." Chiến Thiên Minh thúc giục, nhanh chân đi về phía trước.
Lưu Vũ có chút bị hồ đồ rồi.
“Mặc kệ, ta cứ vác thi thể con Yêu thú này trở lại, đến thời điểm đó thể nào cũng có người trong thôn không tin Thiên Minh."
Lưu Vũ cũng mặc kệ nhiều như vậy, đem Tiễn Lang Thú trên mặt đất vác lên người, bước nhanh đuổi theo.
Tiễn Lang Thú cũng không khổng lồ giống như Tam Vĩ Lôi Lang.
Nếu không thì Lưu Vũ căn bản không có cách nào một mình một người mà vừa vác vừa đi được.
“Ta nói này Cẩu Đản, ngươi vác cái này làm gì?" Chiến Thiên Minh kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là vác về ăn à." Lưu Vũ nhếch miệng cười.
“Cái này rất khó ăn." Chiến Thiên Minh nói.
“Ngươi ăn rồi?" Lưu Vũ hỏi.
“Ách... Cái này..."
Chiến Thiên Minh không biết trả lời làm sao, cũng không thể nói cho Cẩu Đản biết Chí Tôn Long Thần hệ thống đã lấy đi phần tinh hoa tốt nhất, phần thịt lưu lại này đã trở nên rất khó ăn?
Nếu mà nói thật như vậy có khi càng phiền toái hơn.
Cuối cùng, Chiến Thiên Minh chỉ có thể nói: “Không tin ngươi mang về nếm thử đi."
“Ha ha... Ta chính là nghĩ như vậy." Lưu Vũ cười nói.
“Vậy thì cùng nhau vác đi." Nói xong, Chiến Thiên Minh vươn tay ra, chuẩn bị hỗ trợ.
“Không cần, một mình ta cũng có thể vác được." Lưu Vũ khoát tay tỏ vẻ không cần.
Rất nhanh, hai người liền đến gần cổng Nam Thành thôn.
Từ rất xa đã có người phát hiện ra bọn họ.
“Các ngươi mau nhìn, đây không phải là Chiến Thiên Minh sao? Hắn lại sống sót trở về? Còn có người bên cạnh hắn, thật giống... Hình như là tiểu tử thúi Lưu Vũ nhà lão Lưu mất tích tuần trước?"
“Ồ, đúng rồi."
“Thì ra Cẩu Đản tiểu tử kia cùng Chiến Thiên Minh đồng thời vào núi, khó trách chúng ta làm sao cũng không tìm được hắn."
“Hừ! Đều là lỗi của Chiến Thiên Minh, thế mà lại đem tiểu tử Lưu Vũ kia lừa gạt vào trong sơn mạch."
“..."
Tiếng oán giận vang lên không ngừng.
Chiến Thiên Minh cùng Lưu Vũ cũng không thèm để ý.
Mà ánh mắt của mọi người rất nhanh liền rơi xuống Tiễn Lang Thú trên vai Lưu Vũ.
“Trời ạ! Các ngươi mau nhìn Lưu Vũ đang vác cái gì trên vai đó?"
“Cái... Hình như là Yêu thú?"
“Không phải hình như, mà đúng là Yêu thú, hơn nữa... Hơn nữa còn là nhất phẩm Yêu thú Tiễn Lang Thú."
“Cái gì? Đó chính là Tiễn Lang thú?"
Người dân trong Nam Thanh thôn tất cả đều chấn kinh.
Nhất phẩm Yêu thú?
Nhiều người ở trong bọn họ ngay cả bát phẩm, cửu phẩm hung thú đều chưa từng thấy, đừng nói gì đến nhất phẩm Yêu thú.
Tin tức này như một cơn cuồng phong, quét ngang toàn bộ Nam Thanh thôn.
Quảng trường Nam Thanh thôn.
Thôn dân nghe được tin từ bốn phía đổ xô tới.
Mọi người tranh nhau nhìn.
Cha mẹ Lưu Vũ ôm con trai mình thật chặt, mừng đến phát khóc, lệ rơi đầy mặt.
Một ít thôn dân thậm chí cũng chảy nước mắt theo.
Dưới sự động viên của mấy người dân, cha mẹ Lưu Vũ cuối cùng cũng ngừng khóc.
Lúc này...
Mấy lão nhân trong thôn đi tới quảng trường.
Bọn họ đều đang nghi hoặc, tạm quyền trưởng thôn Trương Dụng đến cùng chạy đi nơi nào?
Nhiều ngày như vậy, thậm chí ngay cả một bóng người cũng không có.
Một vị lão nhân tiến lên phía trước nói: “Chư vị thôn dân, tạm quyền trưởng thôn không biết đã đi nơi nào, vì thế ta quyết định tự mình đến chủ trì."
Các thôn dân cũng không có dị nghị gì.
Trần thúc công ở trong thôn vẫn có vài phần uy vọng.
Đến gần Tiễn Lang Thú, Trần thúc công cẩn thận kiểm tra.
Quả nhiên là nhất phẩm Yêu thú Tiễn Lang Thú.
Không giả một chút nào.
Cuối cùng, lão quay đầu nhìn về Chiến Thiên Minh hỏi: “Chiến Thiên Minh, ta hỏi ngươi, đầu Tiễn Lang Thú này là tự tay ngươi đánh chết?"
“Vâng." Chiến Thiên Minh gật đầu.
“Có bằng chứng không?" Trần thúc công hỏi lại.
Bỗng dưng, Chiến Thiên Minh trừng mắt lên.
Ta đệch cả nhà lão.
Còn muốn bằng chứng?
Ném thi thể đầu Yêu thú này ở trước mặt các ngươi còn chưa đủ, lại còn muốn bằng chứng?
Ta nhổ vào mặt các ngươi!
Đây rõ ràng chính là cố ý làm khó dễ mình.
Cái lão già chết tiệt này.
Chiến Thiên Minh trong lòng có chút nổi giận.
Thấy Chiến Thiên Minh không trả lời, Vương Man là người đầu tiên kêu lên: “Chiến Thiên Minh, ngươi tại sao không nói câu nào? Ngươi mau trả lời à. Ha ha... Ta biết rồi, con Yêu thú này là ngươi vận cứt chó nhặt được đúng không? Vì thế ngươi căn bản không lấy ra nổi chứng cứ."
Nghe vậy, không ít thôn dân đều cảm thấy có lý.
“Chiến Thiên Minh, tuy rằng người mang về thi thể một con Yêu thú, thế nhưng điều này không chứng minh được gì."
“Đúng! Theo ta thấy, con Yêu thú này chính là ngươi kiếm về cho có lệ."
“Hừ! Nhặt một đầu Yêu thú đã chết về cho có lệ, quả thực là một tên lừa gạt."
“Phế vật chính là phế vật, lại còn muốn lừa dối qua ải?"
“Thực sự là không biết xấu hổ..."
Tiếng chỉ trích cùng hoài nghi không ngừng truyền đến.
Chiến Thiên Minh ánh mắt sắc lạnh quét xung quanh.
Bỗng nhiên dừng lại trước Vương Man.
“Vương Man, vậy theo lời ngươi nói, như thế nào mới có thể chứng minh chính ta giết Yêu thú?" Chiến Thiên Minh mặt âm trầm hỏi.
Trong lòng hắn đã có một cơn tức giận.
Vương Man nhếch miệng nở nụ cười: “Trừ phi ngươi có thể lấy ra đầu Yêu thú khác."
Lưu Vũ không nhìn nổi, đứng ra quát: “Vương Man, ngươi thực sự là khinh người quá đáng."
“Ta làm sao bắt nạt hắn?" Vương Man trợn mắt nhìn Lưu Vũ một chút, châm biếm nói
“Lưu Vũ, người nào không biết ngươi cùng Chiến Thiên Minh có quan hệ tốt? Đừng tưởng rằng như vậy ngươi liền có thể giúp hắn nói chuyện. Ta cho ngươi biết, ngươi có thể hỏi mọi người một chút, Chiến Thiên Minh như vậy có tính hoàn thành thí luyện hay không?"
“Không tính!"
Còn không chờ Lưu Vũ mở miệng hỏi dò, đã có người tỏ thái độ.
“Đúng, không tính. Trừ phi Chiến Thiên Minh có thể lấy ra đầu Yêu thú khác nếu không lấy được coi như hắn không hoàn thành thí luyện."
“Đúng, ta cũng cho rằng như vậy."
“Chiến Thiên Minh, nếu như muốn chứng minh chính ngươi đã giết Yêu thú, vậy thì lấy ra đầu Yêu thú khác."
“..."
Không ít người dồn dập hưởng ứng.
Chiến Thiên Minh khẽ gật đầu, trong lòng phi thường khó chịu.
Bất quá hắn không có biểu hiện ra.
Chỉ là giương mắt nhìn về phía Vương Man.
“Vương Man, nếu như ta lấy ra đầu Yêu thú khác thì ngươi tính sao?"
“Ha ha..." Vương Man xem thường cười lạnh.
Cuối cùng, hắn khinh bỉ nói: “Chiến Thiên Minh, nếu như ngươi thật sự lấy ra đầu Yêu thú khác, Vương Man ta cởi truồng chạy quanh thôn 100 vòng, vừa chạy vừa hô to ‘Ta phục rồi’. Nếu như ngươi không lấy ra được, vậy ngươi cũng làm như thế. Thế nào?"
Vương Man cười lạnh nhìn Chiến Thiên Minh.
Hắn cũng không tin, Chiến Thiên Minh còn có thể bỗng dưng biến ra một đầu Yêu thú khác?
Trong lòng đầy xem thường.
“Hừ!"
“Chiến Thiên Minh? Lần này, ta xem ngươi còn không phải mất hết mặt mũi?"
Vương Man phảng phất đã thấy cảnh tượng Chiến Thiên Minh với cái mông trần chạy quanh thôn. Trong lòng hắn đầy sảng khoái.
“Được! Ta đánh cuộc với ngươi."
Ngay khi Vương Man âm thầm đắc ý, Chiến Thiên Minh hạ xuống âm thanh đồng ý.
Trời đất đảo lộn cả rồi!
Tự mình đưa mặt ra cho ca đánh?
Con mẹ nó, chưa từng thấy người nào ngu như vậy.
Không đánh không được.
Đánh!
Nhất định phải đánh bạo mặt hắn, hơn nữa phải hung hăng mà đánh! Tốt nhất là đánh cho Vương Man tên hỗn đản này cả đời cũng không nhấc đầu lên nổi.
Tâm tư chợt lóe, ánh mắt Dịch: Sylvesta
Thấy Lưu Vũ hỏi dò, Chiến Thiên Minh nhếch miệng cười.
Một lúc sau, hắn mới nói: “Cẩu Đản, kỳ thực đầu Yêu thú ta đã sớm thu thập đầy đủ, hơn nữa không chỉ có một đầu đâu. Vì lẽ đó, những đầu Yêu thú kia có hay không cũng không ảnh hưởng gì."
“Cái gì?" Lưu Vũ có chút giật mình.
Đã sớm thu thập đầy đủ?
Thế nhưng, trên người cũng không thấy mang theo à.
“Đi thôi, đi thôi. Trở về thôn nhanh thôi." Chiến Thiên Minh thúc giục, nhanh chân đi về phía trước.
Lưu Vũ có chút bị hồ đồ rồi.
“Mặc kệ, ta cứ vác thi thể con Yêu thú này trở lại, đến thời điểm đó thể nào cũng có người trong thôn không tin Thiên Minh."
Lưu Vũ cũng mặc kệ nhiều như vậy, đem Tiễn Lang Thú trên mặt đất vác lên người, bước nhanh đuổi theo.
Tiễn Lang Thú cũng không khổng lồ giống như Tam Vĩ Lôi Lang.
Nếu không thì Lưu Vũ căn bản không có cách nào một mình một người mà vừa vác vừa đi được.
“Ta nói này Cẩu Đản, ngươi vác cái này làm gì?" Chiến Thiên Minh kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là vác về ăn à." Lưu Vũ nhếch miệng cười.
“Cái này rất khó ăn." Chiến Thiên Minh nói.
“Ngươi ăn rồi?" Lưu Vũ hỏi.
“Ách... Cái này..."
Chiến Thiên Minh không biết trả lời làm sao, cũng không thể nói cho Cẩu Đản biết Chí Tôn Long Thần hệ thống đã lấy đi phần tinh hoa tốt nhất, phần thịt lưu lại này đã trở nên rất khó ăn?
Nếu mà nói thật như vậy có khi càng phiền toái hơn.
Cuối cùng, Chiến Thiên Minh chỉ có thể nói: “Không tin ngươi mang về nếm thử đi."
“Ha ha... Ta chính là nghĩ như vậy." Lưu Vũ cười nói.
“Vậy thì cùng nhau vác đi." Nói xong, Chiến Thiên Minh vươn tay ra, chuẩn bị hỗ trợ.
“Không cần, một mình ta cũng có thể vác được." Lưu Vũ khoát tay tỏ vẻ không cần.
Rất nhanh, hai người liền đến gần cổng Nam Thành thôn.
Từ rất xa đã có người phát hiện ra bọn họ.
“Các ngươi mau nhìn, đây không phải là Chiến Thiên Minh sao? Hắn lại sống sót trở về? Còn có người bên cạnh hắn, thật giống... Hình như là tiểu tử thúi Lưu Vũ nhà lão Lưu mất tích tuần trước?"
“Ồ, đúng rồi."
“Thì ra Cẩu Đản tiểu tử kia cùng Chiến Thiên Minh đồng thời vào núi, khó trách chúng ta làm sao cũng không tìm được hắn."
“Hừ! Đều là lỗi của Chiến Thiên Minh, thế mà lại đem tiểu tử Lưu Vũ kia lừa gạt vào trong sơn mạch."
“..."
Tiếng oán giận vang lên không ngừng.
Chiến Thiên Minh cùng Lưu Vũ cũng không thèm để ý.
Mà ánh mắt của mọi người rất nhanh liền rơi xuống Tiễn Lang Thú trên vai Lưu Vũ.
“Trời ạ! Các ngươi mau nhìn Lưu Vũ đang vác cái gì trên vai đó?"
“Cái... Hình như là Yêu thú?"
“Không phải hình như, mà đúng là Yêu thú, hơn nữa... Hơn nữa còn là nhất phẩm Yêu thú Tiễn Lang Thú."
“Cái gì? Đó chính là Tiễn Lang thú?"
Người dân trong Nam Thanh thôn tất cả đều chấn kinh.
Nhất phẩm Yêu thú?
Nhiều người ở trong bọn họ ngay cả bát phẩm, cửu phẩm hung thú đều chưa từng thấy, đừng nói gì đến nhất phẩm Yêu thú.
Tin tức này như một cơn cuồng phong, quét ngang toàn bộ Nam Thanh thôn.
Quảng trường Nam Thanh thôn.
Thôn dân nghe được tin từ bốn phía đổ xô tới.
Mọi người tranh nhau nhìn.
Cha mẹ Lưu Vũ ôm con trai mình thật chặt, mừng đến phát khóc, lệ rơi đầy mặt.
Một ít thôn dân thậm chí cũng chảy nước mắt theo.
Dưới sự động viên của mấy người dân, cha mẹ Lưu Vũ cuối cùng cũng ngừng khóc.
Lúc này...
Mấy lão nhân trong thôn đi tới quảng trường.
Bọn họ đều đang nghi hoặc, tạm quyền trưởng thôn Trương Dụng đến cùng chạy đi nơi nào?
Nhiều ngày như vậy, thậm chí ngay cả một bóng người cũng không có.
Một vị lão nhân tiến lên phía trước nói: “Chư vị thôn dân, tạm quyền trưởng thôn không biết đã đi nơi nào, vì thế ta quyết định tự mình đến chủ trì."
Các thôn dân cũng không có dị nghị gì.
Trần thúc công ở trong thôn vẫn có vài phần uy vọng.
Đến gần Tiễn Lang Thú, Trần thúc công cẩn thận kiểm tra.
Quả nhiên là nhất phẩm Yêu thú Tiễn Lang Thú.
Không giả một chút nào.
Cuối cùng, lão quay đầu nhìn về Chiến Thiên Minh hỏi: “Chiến Thiên Minh, ta hỏi ngươi, đầu Tiễn Lang Thú này là tự tay ngươi đánh chết?"
“Vâng." Chiến Thiên Minh gật đầu.
“Có bằng chứng không?" Trần thúc công hỏi lại.
Bỗng dưng, Chiến Thiên Minh trừng mắt lên.
Ta đệch cả nhà lão.
Còn muốn bằng chứng?
Ném thi thể đầu Yêu thú này ở trước mặt các ngươi còn chưa đủ, lại còn muốn bằng chứng?
Ta nhổ vào mặt các ngươi!
Đây rõ ràng chính là cố ý làm khó dễ mình.
Cái lão già chết tiệt này.
Chiến Thiên Minh trong lòng có chút nổi giận.
Thấy Chiến Thiên Minh không trả lời, Vương Man là người đầu tiên kêu lên: “Chiến Thiên Minh, ngươi tại sao không nói câu nào? Ngươi mau trả lời à. Ha ha... Ta biết rồi, con Yêu thú này là ngươi vận cứt chó nhặt được đúng không? Vì thế ngươi căn bản không lấy ra nổi chứng cứ."
Nghe vậy, không ít thôn dân đều cảm thấy có lý.
“Chiến Thiên Minh, tuy rằng người mang về thi thể một con Yêu thú, thế nhưng điều này không chứng minh được gì."
“Đúng! Theo ta thấy, con Yêu thú này chính là ngươi kiếm về cho có lệ."
“Hừ! Nhặt một đầu Yêu thú đã chết về cho có lệ, quả thực là một tên lừa gạt."
“Phế vật chính là phế vật, lại còn muốn lừa dối qua ải?"
“Thực sự là không biết xấu hổ..."
Tiếng chỉ trích cùng hoài nghi không ngừng truyền đến.
Chiến Thiên Minh ánh mắt sắc lạnh quét xung quanh.
Bỗng nhiên dừng lại trước Vương Man.
“Vương Man, vậy theo lời ngươi nói, như thế nào mới có thể chứng minh chính ta giết Yêu thú?" Chiến Thiên Minh mặt âm trầm hỏi.
Trong lòng hắn đã có một cơn tức giận.
Vương Man nhếch miệng nở nụ cười: “Trừ phi ngươi có thể lấy ra đầu Yêu thú khác."
Lưu Vũ không nhìn nổi, đứng ra quát: “Vương Man, ngươi thực sự là khinh người quá đáng."
“Ta làm sao bắt nạt hắn?" Vương Man trợn mắt nhìn Lưu Vũ một chút, châm biếm nói
“Lưu Vũ, người nào không biết ngươi cùng Chiến Thiên Minh có quan hệ tốt? Đừng tưởng rằng như vậy ngươi liền có thể giúp hắn nói chuyện. Ta cho ngươi biết, ngươi có thể hỏi mọi người một chút, Chiến Thiên Minh như vậy có tính hoàn thành thí luyện hay không?"
“Không tính!"
Còn không chờ Lưu Vũ mở miệng hỏi dò, đã có người tỏ thái độ.
“Đúng, không tính. Trừ phi Chiến Thiên Minh có thể lấy ra đầu Yêu thú khác nếu không lấy được coi như hắn không hoàn thành thí luyện."
“Đúng, ta cũng cho rằng như vậy."
“Chiến Thiên Minh, nếu như muốn chứng minh chính ngươi đã giết Yêu thú, vậy thì lấy ra đầu Yêu thú khác."
“..."
Không ít người dồn dập hưởng ứng.
Chiến Thiên Minh khẽ gật đầu, trong lòng phi thường khó chịu.
Bất quá hắn không có biểu hiện ra.
Chỉ là giương mắt nhìn về phía Vương Man.
“Vương Man, nếu như ta lấy ra đầu Yêu thú khác thì ngươi tính sao?"
“Ha ha..." Vương Man xem thường cười lạnh.
Cuối cùng, hắn khinh bỉ nói: “Chiến Thiên Minh, nếu như ngươi thật sự lấy ra đầu Yêu thú khác, Vương Man ta cởi truồng chạy quanh thôn 100 vòng, vừa chạy vừa hô to ‘Ta phục rồi’. Nếu như ngươi không lấy ra được, vậy ngươi cũng làm như thế. Thế nào?"
Vương Man cười lạnh nhìn Chiến Thiên Minh.
Hắn cũng không tin, Chiến Thiên Minh còn có thể bỗng dưng biến ra một đầu Yêu thú khác?
Trong lòng đầy xem thường.
“Hừ!"
“Chiến Thiên Minh? Lần này, ta xem ngươi còn không phải mất hết mặt mũi?"
Vương Man phảng phất đã thấy cảnh tượng Chiến Thiên Minh với cái mông trần chạy quanh thôn. Trong lòng hắn đầy sảng khoái.
“Được! Ta đánh cuộc với ngươi."
Ngay khi Vương Man âm thầm đắc ý, Chiến Thiên Minh hạ xuống âm thanh đồng ý.
Trời đất đảo lộn cả rồi!
Tự mình đưa mặt ra cho ca đánh?
Con mẹ nó, chưa từng thấy người nào ngu như vậy.
Không đánh không được.
Đánh!
Nhất định phải đánh bạo mặt hắn, hơn nữa phải hung hăng mà đánh! Tốt nhất là đánh cho Vương Man tên hỗn đản này cả đời cũng không nhấc đầu lên nổi.
Tâm tư chợt lóe, ánh mắt Chiến Thiên Minh hơi lạnh lẽo.
“Vương Man, ngươi mở to mắt ra mà nhìn."Chiến Thiên Minh hơi lạnh lẽo.
“Vương Man, ngươi mở to mắt ra mà nhìn."
Tác giả :
Cửu Hỏa