Chí Tôn Long Thần Hệ Thống
Chương 14: Cút cho ta
Dịch: Sylvesta
Ầm!
Vương Man căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy đột nhiên trước mắt hoa lên một cái, Chiến Thiên Minh đã không thấy tăm hơi, sau đó lập tức cảm thấy bụng đau đớn một hồi, cả người đột nhiên bay ngược ra ngoài, oanh đánh vào bên trên tường viện, trực tiếp đem tường viện đều va đến sụp đổ, từng khối thạch đầu lớn bay tán lạc khắp mặt đất.
Vương Man đã té xỉu ở trong đống đá vụn.
Cửu Long quyền!
Chiến Thiên Minh duy trì Cửu Long quyền đánh ra quyền phong liên tục.
Lúc này nắm đấm cũng hơi run rẩy.
Cú đấm này, hắn không có thủ hạ lưu tình một chút nào.
Một quyền mang theo sự tức giận chất chứa từ nãy đến giờ.
Nắm đấm dường như trở thành một con Nộ Long chân chính.
Uy lực cực cường.
Bên cạnh, phu phụ Vương Tự Chân nhìn nhi tử với ánh mắt ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Man nhi..."
Nhìn nhi tử ngã vào đống đá vụn, hai vợ chồng Vương Tự Chân trong lòng sinh hoảng loạn.
Phục hồi lại tinh thần, Vương Tự Chân càng là giận tím mặt, lúc nãy hắn còn tự tin lên mặt không để Chiến Thiên Minh làm ra sóng gió gì. Ấy vậy mà...
“Tiểu tạp chủng, chết đi cho ta!"
Đột nhiên, Vương Tự Chân dường như nhanh như hổ đói vồ mồi đánh về phía Chiến Thiên Minh, một quyền đánh ra phải chất chứa đến 8000 cân cự lực, mạnh mẽ đánh về phía đầu Chiến Thiên Minh, quyết tâm đánh chết hắn ngay tại chỗ.
Bây giờ, hắn căn bản không để ý nhiều nữa.
Coi như Chiến Thiên Minh là Sơn Thần chọn lựa trở thành người thừa kế trưởng thôn đi chăng nữa nhưng vậy thì như thế nào?
Đánh!
Một quyền đem hắn đánh chết, thay nhi tử báo thù.
Vương Tự Chân một điểm cũng không có hạ thủ lưu tình.
Chiến Thiên Minh trong lòng vốn cất giấu nộ hỏa.
Hắn nhẫn một nhà này đã rất lâu rồi.
Hắn đều nhịn không có đi tìm Vương gia gây phiền phức, thế nhưng người một nhà này lại tự vác mặt đến tận cửa nhà mình để kiếm chuyện. Đúng là tự tìm đường chết!
Ác nhân như vậy.
Có muốn nhẫn cũng không nhẫn nổi!
“Kháng Long Hữu Hối!"
Trong miệng quát khẽ một tiếng, Chiến Thiên Minh ầm ầm đánh ra một chưởng.
“Leng keng! Phát động gấp đôi uy lực, phát động hiệu quả giảo sát."
Chiến Thiên Minh vui vẻ, thực sự là tốt hơn dự kiến. Ha ha... Trời cũng muốn các ngươi chết đây mà.
Một chưởng này bỗng nhiên đánh tới.
Ầm ầm!
Quyền chưởng tấn công.
Nặng nề vang rền.
Răng rắc răng rắc...
Vương Tự Chân cảm nhận từ trong cánh tay truyền ra một loạt tiếng gãy xương, thân thể như diều đứt dây hướng về sau bay ngược ra ngoài.
Một tiếng vang ầm ầm, đem một đoạn tường viện khác sụp đổ.
Mà Chiến Thiên Minh thì lại duy trì hành động xuất chưởng, người vững như Thái Sơn.
Trong lòng bàn tay, truyền đến một luồng chấn động đầy đau đớn.
Thế nhưng, đáng giá!
Chiến Thiên Minh tuy rằng chỉ có tu vi ngũ tinh Võ Đồ, nhưng Kháng Long Hữu Hối lại là Chí Tôn cấp võ kỹ, hơn nữa vừa nãy còn bùng nổ ra gấp đôi uy lực cùng hiệu quả giảo sát, mà Vương Tự Chân bất quá là dựa vào man lực đánh ra một quyền thì làm sao có khả năng là đối thủ của hắn? Hắn không chết là phải tạ ơn trời đất phù hộ rồi.
Thế nhưng ăn phải một chưởng này, Vương Tự Chân cũng đã bị trọng thương.
Đặc biệt là hiệu quả giảo sát, càng đem xương tay của hắn tất cả đều xoắn nát.
Chiến Thiên Minh ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi quét về phía mụ béo Trương Thẩm nhìn như heo giống uống thuốc tăng trọng vậy, ngây ngốc đứng cách đó không xa.
“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Trương Thẩm hoàn toàn bị dọa cho sợ rồi, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Chiến Thiên Minh thực sự là muốn lớn tiếng hỏi một câu: “Cái quái gì vậy, ngươi hỏi cứ như ca đang chuẩn bị hiếp dâm ngươi ấy? Buồn nôn!"
Bất quá, hắn không tài nào hét được.
Chỉ quát khẽ nói: “Cút cho ta!"
Ầm.
Trương Thẩm sợ đến mức đặt mông ngồi trên đất, trên mặt tất cả đều là vẻ bối rối, hai tay chống lui về phía sau mà đi.
Nâng đỡ Vương gia phụ tử bị trọng thương đứng dậy, một nhà ba người chạy trốn rời đi như chó nhà có tang.
Thôn dân phụ cận nghe được tiếng động, tò mò ra ngoài nhìn.
Đáng tiếc, lúc này đã không có một bóng người, tất cả chỉ còn lại một đống tường viện đổ nát.
...
Trong doanh trướng trên quảng trường của Nam Thanh thôn.
Trang trí tuy rằng có chút đơn giản, nhưng cũng tuyệt không phải bất kỳ một nhà dân nào tại Nam Thanh thôn có khả năng so được.
Trong doanh trướng đơn giản mà hoa lệ, ánh nến sáng sủa.
Hai cô gái cực kỳ mỹ lệ, tuyệt sắc ngồi ở trong đó, đặc biệt là hoàng y nữ tử, càng là tuyệt sắc khó cầu.
“Hương Nhi, ngươi nói tên mao tặc kia sẽ mắc lừa sao?" Tông Chính Uyển Du hỏi.
“Quận chúa, ngài cứ yên tâm đi." Hương Nhi dáng vẻ đầy tự tin, “Chúng ta không phải đưa ra điều kiện dựa theo suy đoán về tên mao tặc kia mà chế định sao? Vương phủ đưa ra điều kiện hấp dẫn như vậy, mao tặc này lại tham tài như thế, nhất định sẽ tham gia."
“Đến thời điểm đó chỉ cần hắn vào Vương phủ làm phủ vệ, quận chúa người muốn làm sao trừng trị hắn thì cứ việc dùng mọi thủ đoạn mà trừng trị."
“Hừ, xem hắn còn dám nhìn lén quận chúa người tắm rửa nữa hay không?"
Vừa nghĩ tới Chiến Thiên Minh, Hương Nhi liền tỏ rõ vẻ tức giận.
Bên cạnh Tông Chính Uyển Du, tương tự cũng là một mặt đầy sương lạnh.
Nhìn lén quận chúa tắm?
Đây cũng là tội lớn mất đầu.
“Hừ! Mao tặc, không tốn bao nhiêu thời gian, bản quận chúa liền có thể bắt được ngươi, đến thời điểm đó sẽ làm ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong."
“Không, không thể để cho ngươi bị chết nhẹ nhõm như vậy."
“Bản quận chúa muốn ngươi mỗi ngày làm thịt nướng cho ta, chỉ cần có một ngày làm không được, bản quận chúa liền tàn nhẫn mà trừng trị ngươi, lột sạch quần áo ngươi trói lên rồi dùng roi da quất ngươi sau đó dùng ngọn nến nhỏ sáp lên người ngươi, để người quỳ trước mặt bản quận chúa xin tha."
Nghĩ tới đây, Tông Chính Uyển Du trên mặt mới lộ ra một ít dáng vẻ hả giận.
“Quận chúa, ngươi đây là muốn chơi trò Nữ Vương cùng Quái thú (BDSM:))) sao?" Hương Nhi nhỏ giọng hỏi.
“Không sai, bản quận chúa muốn chơi chính là Nữ Vương cùng..."
Đột nhiên, âm thanh dừng lại.
Tông Chính Uyển Du phục hồi lại tinh thần, đôi mắt trừng về phía Hương Nhi đang ở một bên lén lút cười.
“Tốt, ngươi cái Hương Nhi này, ngươi ngứa da rồi đúng hay không?"
“Quận chúa tha mạng à, Hương Nhi không dám."
“Hừ! Còn nói không dám? Lần sau còn dám trêu chọc bản quận chúa, ta liền đem ngươi gả cho mao tặc làm vợ."
“À? Quận chúa, không muốn à, Hương Nhi biết sai rồi..."
Nhìn dáng vẻ xin tha của Hương Nhi, Tông Chính Uyển Du lộ ra sắc mặt vui mừng đắc thắng.
...
Ngày thứ hai, trời trong nắng ấm.
Ánh mặt trời chiếu xuống quảng trường Nam Thanh thôn, thỉnh thoảng ở trong hư không còn có thể nhìn thấy từng vầng sáng năm màu.
Tướng quân Lý Quảng Thành trên người mặc một bộ chiến giáp đen bóng, ánh mắt lấp lánh, đứng ngạo nghễ trên quảng trường.
Ánh mắt nghiêm nghị kia tỏa ra nhìn khắp bốn phía chúng dân.
Nhất thời làm cho hết thảy thôn dân đều câm như hến, không dám lên tiếng.
Cường giả!
Lý Quảng Thành này tuyệt đối là một cường giả!
Ở bên cạnh Lý Quảng Thành, là Tạm quyền trưởng thôn Trương Dụng, một người đàn ông trung niên cao khoảng hai thước ba, hắn nói ngắn gọn: “Các vị thôn dân, quận vương phủ đến Nam Thanh thôn chúng ta để chọn phủ vệ, đây đúng là vinh quang của toàn bộ thôn chúng ta, các ngươi phải hảo hảo biểu hiện..."
Trương Dụng không dám chiếm quá nhiều thời gian của Lý Quảng Thành, sau khi nói xong, hướng về phía bên cạnh Lý Quảng Thành mặc chiến giáp khom người gật đầu.
Lý Quảng Thành khẽ gật đầu.
Hắn không thích những kẻ chỉ biết nịnh nọt người khác, cho nên đối với biểu hiện của Trương Dụng vẫn có chút thoả mãn.
Quân nhân, chính là muốn đơn giản trực tiếp.
Nói một là một.
Nói hai là hai.
Không một lời nói nhảm.
Lý Quảng Thành tiến lên hai bước, lớn tiếng nói: “Các vị thôn dân, bản Tướng quân lần này đến đây chọn phủ vệ, đưa ra ba cái điều kiện."
“Một, tuổi tác nhất định phải từ 16 tuổi đến 20 tuổi."
“Hai, tu vi nhất định phải từ nhị tinh Võ Đồ trở lên."
“Ba, nhất định phải nắm giữ kỹ thuật nướng thịt tuyệt hảo."
“Ba cái, thiếu một thứ cũng không được."
Nghe vậy, rất nhiều thôn dân chuẩn bị hảo hảo biểu hiện một phen, nhất thời tất cả đều há hốc mồm.
Đặc biệt là những người tuổi tác vượt quá hoặc là không đạt tiêu chuẩn còn lại càng là một trận phiền muộn.
Hơn nữa, mọi người đều đối với điều kiện cuối cùng, biểu lộ vẻ không rõ.
Làm một phủ vệ mà thôi, tại sao còn muốn nắm giữ kỹ thuật nướng thịt tuyệt hảo?
Lẽ nào quận vương phủ đến chọn không phải phủ vệ mà là đầu bếp?
Nhưng đây là quận vương phủ yêu cầu, không ai dám nghi vấn.
“Được rồi, những người tuổi tác từ 16 tuổi đến 20 tuổi, tu vi từ nhị tinh Võ Đồ trở lên đứng dậy, tất cả đều lên đài tiếp thu thử thách. Nếu như thông qua các vòng thử thách, liền có thể chính thức trở thành Lâm Thượng Quận quận vương phủ phủ vệ." Nói xong, Lý Quảng Thành Tướng quân lui lại mấy bước, đặt một tấm da Hắc Hùng trên ghế rồi ngồi xuống.
Trương Dụng hướng về phía dưới hô: “Không nghe Lý tướng quân nói sao, ai đủ điều kiện mau đi lên."
Nhất thời, hơn ba mươi thanh thiếu niên lục tục lên đài.
Những người này tất cả đều là sắc mặt vui mừng.
Chỉ cần bước vào đại môn quận vương phủ, vậy thì cả đời thăng quan tiến chức rất nhanh.
Mà hiện tại, cơ hội này lại đang bày ra trước mặt bọn họ, không vui sao được.
Ầm!
Vương Man căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy đột nhiên trước mắt hoa lên một cái, Chiến Thiên Minh đã không thấy tăm hơi, sau đó lập tức cảm thấy bụng đau đớn một hồi, cả người đột nhiên bay ngược ra ngoài, oanh đánh vào bên trên tường viện, trực tiếp đem tường viện đều va đến sụp đổ, từng khối thạch đầu lớn bay tán lạc khắp mặt đất.
Vương Man đã té xỉu ở trong đống đá vụn.
Cửu Long quyền!
Chiến Thiên Minh duy trì Cửu Long quyền đánh ra quyền phong liên tục.
Lúc này nắm đấm cũng hơi run rẩy.
Cú đấm này, hắn không có thủ hạ lưu tình một chút nào.
Một quyền mang theo sự tức giận chất chứa từ nãy đến giờ.
Nắm đấm dường như trở thành một con Nộ Long chân chính.
Uy lực cực cường.
Bên cạnh, phu phụ Vương Tự Chân nhìn nhi tử với ánh mắt ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Man nhi..."
Nhìn nhi tử ngã vào đống đá vụn, hai vợ chồng Vương Tự Chân trong lòng sinh hoảng loạn.
Phục hồi lại tinh thần, Vương Tự Chân càng là giận tím mặt, lúc nãy hắn còn tự tin lên mặt không để Chiến Thiên Minh làm ra sóng gió gì. Ấy vậy mà...
“Tiểu tạp chủng, chết đi cho ta!"
Đột nhiên, Vương Tự Chân dường như nhanh như hổ đói vồ mồi đánh về phía Chiến Thiên Minh, một quyền đánh ra phải chất chứa đến 8000 cân cự lực, mạnh mẽ đánh về phía đầu Chiến Thiên Minh, quyết tâm đánh chết hắn ngay tại chỗ.
Bây giờ, hắn căn bản không để ý nhiều nữa.
Coi như Chiến Thiên Minh là Sơn Thần chọn lựa trở thành người thừa kế trưởng thôn đi chăng nữa nhưng vậy thì như thế nào?
Đánh!
Một quyền đem hắn đánh chết, thay nhi tử báo thù.
Vương Tự Chân một điểm cũng không có hạ thủ lưu tình.
Chiến Thiên Minh trong lòng vốn cất giấu nộ hỏa.
Hắn nhẫn một nhà này đã rất lâu rồi.
Hắn đều nhịn không có đi tìm Vương gia gây phiền phức, thế nhưng người một nhà này lại tự vác mặt đến tận cửa nhà mình để kiếm chuyện. Đúng là tự tìm đường chết!
Ác nhân như vậy.
Có muốn nhẫn cũng không nhẫn nổi!
“Kháng Long Hữu Hối!"
Trong miệng quát khẽ một tiếng, Chiến Thiên Minh ầm ầm đánh ra một chưởng.
“Leng keng! Phát động gấp đôi uy lực, phát động hiệu quả giảo sát."
Chiến Thiên Minh vui vẻ, thực sự là tốt hơn dự kiến. Ha ha... Trời cũng muốn các ngươi chết đây mà.
Một chưởng này bỗng nhiên đánh tới.
Ầm ầm!
Quyền chưởng tấn công.
Nặng nề vang rền.
Răng rắc răng rắc...
Vương Tự Chân cảm nhận từ trong cánh tay truyền ra một loạt tiếng gãy xương, thân thể như diều đứt dây hướng về sau bay ngược ra ngoài.
Một tiếng vang ầm ầm, đem một đoạn tường viện khác sụp đổ.
Mà Chiến Thiên Minh thì lại duy trì hành động xuất chưởng, người vững như Thái Sơn.
Trong lòng bàn tay, truyền đến một luồng chấn động đầy đau đớn.
Thế nhưng, đáng giá!
Chiến Thiên Minh tuy rằng chỉ có tu vi ngũ tinh Võ Đồ, nhưng Kháng Long Hữu Hối lại là Chí Tôn cấp võ kỹ, hơn nữa vừa nãy còn bùng nổ ra gấp đôi uy lực cùng hiệu quả giảo sát, mà Vương Tự Chân bất quá là dựa vào man lực đánh ra một quyền thì làm sao có khả năng là đối thủ của hắn? Hắn không chết là phải tạ ơn trời đất phù hộ rồi.
Thế nhưng ăn phải một chưởng này, Vương Tự Chân cũng đã bị trọng thương.
Đặc biệt là hiệu quả giảo sát, càng đem xương tay của hắn tất cả đều xoắn nát.
Chiến Thiên Minh ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi quét về phía mụ béo Trương Thẩm nhìn như heo giống uống thuốc tăng trọng vậy, ngây ngốc đứng cách đó không xa.
“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Trương Thẩm hoàn toàn bị dọa cho sợ rồi, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Chiến Thiên Minh thực sự là muốn lớn tiếng hỏi một câu: “Cái quái gì vậy, ngươi hỏi cứ như ca đang chuẩn bị hiếp dâm ngươi ấy? Buồn nôn!"
Bất quá, hắn không tài nào hét được.
Chỉ quát khẽ nói: “Cút cho ta!"
Ầm.
Trương Thẩm sợ đến mức đặt mông ngồi trên đất, trên mặt tất cả đều là vẻ bối rối, hai tay chống lui về phía sau mà đi.
Nâng đỡ Vương gia phụ tử bị trọng thương đứng dậy, một nhà ba người chạy trốn rời đi như chó nhà có tang.
Thôn dân phụ cận nghe được tiếng động, tò mò ra ngoài nhìn.
Đáng tiếc, lúc này đã không có một bóng người, tất cả chỉ còn lại một đống tường viện đổ nát.
...
Trong doanh trướng trên quảng trường của Nam Thanh thôn.
Trang trí tuy rằng có chút đơn giản, nhưng cũng tuyệt không phải bất kỳ một nhà dân nào tại Nam Thanh thôn có khả năng so được.
Trong doanh trướng đơn giản mà hoa lệ, ánh nến sáng sủa.
Hai cô gái cực kỳ mỹ lệ, tuyệt sắc ngồi ở trong đó, đặc biệt là hoàng y nữ tử, càng là tuyệt sắc khó cầu.
“Hương Nhi, ngươi nói tên mao tặc kia sẽ mắc lừa sao?" Tông Chính Uyển Du hỏi.
“Quận chúa, ngài cứ yên tâm đi." Hương Nhi dáng vẻ đầy tự tin, “Chúng ta không phải đưa ra điều kiện dựa theo suy đoán về tên mao tặc kia mà chế định sao? Vương phủ đưa ra điều kiện hấp dẫn như vậy, mao tặc này lại tham tài như thế, nhất định sẽ tham gia."
“Đến thời điểm đó chỉ cần hắn vào Vương phủ làm phủ vệ, quận chúa người muốn làm sao trừng trị hắn thì cứ việc dùng mọi thủ đoạn mà trừng trị."
“Hừ, xem hắn còn dám nhìn lén quận chúa người tắm rửa nữa hay không?"
Vừa nghĩ tới Chiến Thiên Minh, Hương Nhi liền tỏ rõ vẻ tức giận.
Bên cạnh Tông Chính Uyển Du, tương tự cũng là một mặt đầy sương lạnh.
Nhìn lén quận chúa tắm?
Đây cũng là tội lớn mất đầu.
“Hừ! Mao tặc, không tốn bao nhiêu thời gian, bản quận chúa liền có thể bắt được ngươi, đến thời điểm đó sẽ làm ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong."
“Không, không thể để cho ngươi bị chết nhẹ nhõm như vậy."
“Bản quận chúa muốn ngươi mỗi ngày làm thịt nướng cho ta, chỉ cần có một ngày làm không được, bản quận chúa liền tàn nhẫn mà trừng trị ngươi, lột sạch quần áo ngươi trói lên rồi dùng roi da quất ngươi sau đó dùng ngọn nến nhỏ sáp lên người ngươi, để người quỳ trước mặt bản quận chúa xin tha."
Nghĩ tới đây, Tông Chính Uyển Du trên mặt mới lộ ra một ít dáng vẻ hả giận.
“Quận chúa, ngươi đây là muốn chơi trò Nữ Vương cùng Quái thú (BDSM:))) sao?" Hương Nhi nhỏ giọng hỏi.
“Không sai, bản quận chúa muốn chơi chính là Nữ Vương cùng..."
Đột nhiên, âm thanh dừng lại.
Tông Chính Uyển Du phục hồi lại tinh thần, đôi mắt trừng về phía Hương Nhi đang ở một bên lén lút cười.
“Tốt, ngươi cái Hương Nhi này, ngươi ngứa da rồi đúng hay không?"
“Quận chúa tha mạng à, Hương Nhi không dám."
“Hừ! Còn nói không dám? Lần sau còn dám trêu chọc bản quận chúa, ta liền đem ngươi gả cho mao tặc làm vợ."
“À? Quận chúa, không muốn à, Hương Nhi biết sai rồi..."
Nhìn dáng vẻ xin tha của Hương Nhi, Tông Chính Uyển Du lộ ra sắc mặt vui mừng đắc thắng.
...
Ngày thứ hai, trời trong nắng ấm.
Ánh mặt trời chiếu xuống quảng trường Nam Thanh thôn, thỉnh thoảng ở trong hư không còn có thể nhìn thấy từng vầng sáng năm màu.
Tướng quân Lý Quảng Thành trên người mặc một bộ chiến giáp đen bóng, ánh mắt lấp lánh, đứng ngạo nghễ trên quảng trường.
Ánh mắt nghiêm nghị kia tỏa ra nhìn khắp bốn phía chúng dân.
Nhất thời làm cho hết thảy thôn dân đều câm như hến, không dám lên tiếng.
Cường giả!
Lý Quảng Thành này tuyệt đối là một cường giả!
Ở bên cạnh Lý Quảng Thành, là Tạm quyền trưởng thôn Trương Dụng, một người đàn ông trung niên cao khoảng hai thước ba, hắn nói ngắn gọn: “Các vị thôn dân, quận vương phủ đến Nam Thanh thôn chúng ta để chọn phủ vệ, đây đúng là vinh quang của toàn bộ thôn chúng ta, các ngươi phải hảo hảo biểu hiện..."
Trương Dụng không dám chiếm quá nhiều thời gian của Lý Quảng Thành, sau khi nói xong, hướng về phía bên cạnh Lý Quảng Thành mặc chiến giáp khom người gật đầu.
Lý Quảng Thành khẽ gật đầu.
Hắn không thích những kẻ chỉ biết nịnh nọt người khác, cho nên đối với biểu hiện của Trương Dụng vẫn có chút thoả mãn.
Quân nhân, chính là muốn đơn giản trực tiếp.
Nói một là một.
Nói hai là hai.
Không một lời nói nhảm.
Lý Quảng Thành tiến lên hai bước, lớn tiếng nói: “Các vị thôn dân, bản Tướng quân lần này đến đây chọn phủ vệ, đưa ra ba cái điều kiện."
“Một, tuổi tác nhất định phải từ 16 tuổi đến 20 tuổi."
“Hai, tu vi nhất định phải từ nhị tinh Võ Đồ trở lên."
“Ba, nhất định phải nắm giữ kỹ thuật nướng thịt tuyệt hảo."
“Ba cái, thiếu một thứ cũng không được."
Nghe vậy, rất nhiều thôn dân chuẩn bị hảo hảo biểu hiện một phen, nhất thời tất cả đều há hốc mồm.
Đặc biệt là những người tuổi tác vượt quá hoặc là không đạt tiêu chuẩn còn lại càng là một trận phiền muộn.
Hơn nữa, mọi người đều đối với điều kiện cuối cùng, biểu lộ vẻ không rõ.
Làm một phủ vệ mà thôi, tại sao còn muốn nắm giữ kỹ thuật nướng thịt tuyệt hảo?
Lẽ nào quận vương phủ đến chọn không phải phủ vệ mà là đầu bếp?
Nhưng đây là quận vương phủ yêu cầu, không ai dám nghi vấn.
“Được rồi, những người tuổi tác từ 16 tuổi đến 20 tuổi, tu vi từ nhị tinh Võ Đồ trở lên đứng dậy, tất cả đều lên đài tiếp thu thử thách. Nếu như thông qua các vòng thử thách, liền có thể chính thức trở thành Lâm Thượng Quận quận vương phủ phủ vệ." Nói xong, Lý Quảng Thành Tướng quân lui lại mấy bước, đặt một tấm da Hắc Hùng trên ghế rồi ngồi xuống.
Trương Dụng hướng về phía dưới hô: “Không nghe Lý tướng quân nói sao, ai đủ điều kiện mau đi lên."
Nhất thời, hơn ba mươi thanh thiếu niên lục tục lên đài.
Những người này tất cả đều là sắc mặt vui mừng.
Chỉ cần bước vào đại môn quận vương phủ, vậy thì cả đời thăng quan tiến chức rất nhanh.
Mà hiện tại, cơ hội này lại đang bày ra trước mặt bọn họ, không vui sao được.
Tác giả :
Cửu Hỏa