Chí Tôn Đào Phi
Quyển 3 - Chương 3: Bị bán
Những người còn lại của Mộc gia hầu như đã bị trừ khử, nhìn bên cạnh còn sót lại ba người, hơn nữa ba người này ngay cả đứng thẳng cũng không vững, Mộc Ngâm Phong nở nụ cười sầu thảm.
Xem ra, hôm nay mọi chuyện thực sự phải kết thúc.
Trên người Thương Diễm Túc cùng Diệp Trần Nhiên cũng đều có thương tích, Diệp Trần Nhiên nhếch miệng, dường như là đối với tình huống như vậy không được vừa lòng cho lắm, hoặc chính là cảm cảm thấy rất đau. Mà kiếm của Thương Diễm Túc đã đặt ở trên cổ Mộc Ngâm Phong, những người còn lại hắn cũng không thèm để ý đến.
“Mộc Ngâm Phong, Nghiên nhi rốt cuộc ở nơi nào?" Hắn đã khám xét tiểu viện này một lần, nhưng không hề phát hiện ra bóng dáng của Nghiên nhi.
Nghe vậy, biểu tình trên mặt Mộc Ngâm Phong có chút bất đắc dĩ, về phần kiếm còn ở trên cổ hắn, hắn lại giống như không cảm thấy gì cả, chỉ nói: “Ta đã nói qua vài lần, Thanh Nghiên đã đi rồi, nhưng ngươi không tin".
Nhướng mày, chuyện này quả thật rất khó làm cho người ta tin tưởng, nếu nhanh như vậy để cho nàng đi, cần gì phải đem nàng bắt đến nơi đây? Cho dù là có lời gì cần nói hay có chuyện gì, hoàn toàn không cần thiết phải lãng phí sức lực đem nàng đến đây.
Diệp Trần Nhiên xử lý qua miệng vết thương trên người hắn, với hắn mà nói, đây cũng chỉ là một chút lòng thành, có điều khi nghe Mộc Ngâm Phong nói như vậy, hắn cũng giống như vậy là không tin, không khỏi đi đến trước mặt hắn, nói: “Mộc Ngâm Phong, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ tin tưởng những lời này của ngươi hay sao?"
“Các ngươi đã không tin, ta đây cũng không có cách gì cả".
Mộc Ngâm Phong vân đạm phong khinh nói, sắc mặt bình tĩnh, giống như muốn đem hết thảy đều buông xuôi, mặc cho Thương Diễm Túc muốn xử trí hắn như thế nào, muốn chém giết róc thịt, muốn làm gì thì làm.
Thương Diễm Túc nhẹ nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Nàng đi về phía nào?"
Câu hỏi đột nhiên làm cho Mộc Ngâm Phong sửng sốt một chút, không phải vừa rồi còn không tin lời hắn sao? Nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều, chỉ chỉ về phía cửa, nói: “Ra cửa, nàng liền trực tiếp đi về phía trước rồi, về phần sau đó nàng đi đâu, ta cũng không biết".
Dừng lại, lại tiếp tục nói: “Nếu các ngươi muốn tìm nàng, tốt nhất nhanh một chút, bởi vì lúc để nàng rời đi, chúng ta đem huyệt đạo trên người nàng phong bế, nàng không thể dùng nội lực".
Vẫn một câu vân đạm phong khinh, lại khiến cho Thương Diễm Túc cùng Diệp Trần Nhiên sắc mặt đều thay đổi, trên tay không khỏi dùng sức, ở trên cổ Mộc Ngâm Phong vạch ra một tia máu, ánh mắt híp lại lạnh lẽo nhìn hắn, nói: “Mộc Ngâm Phong, ngươi quả nhiên đáng chết!"
Trong khu rừng nguy hiểm như thế này, nếu là người bình thường, hơn nữa lại không phân rõ được phương hướng tình huống, tùy lúc đều có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng!
Vết thương trên cổ cùng đau đớn không thể làm cho Mộc Ngâm Phong lộ ra nửa phần cảm xúc, chỉ là khi nói xong lời cuối cùng kia, thần sắc có chút ảm đạm, cũng không biết rốt cuộc là hy vọng Thanh Nghiên chết dưới nanh vuốt dã thú, hay là có thể có người cứu được nàng.
“Nếu phương hướng Thanh Nghiên rời đi không thể thay đổi, vậy thì ta có thể nói cho các ngươi biết, địa phương ở phía trước không đến mười dặm, buổi tối thường có bầy sói lui tới".
Thương Diễm Túc đồng tử đột nhiên co rút lại, không mảy may dừng lại, thu kiếm liền hướng tới cửa bay vút đi, rất xa truyền đến thanh âm của hắn: “Nể mặt Nghiên nhi, lúc này ta tha cho ngươi một mạng, lần sau gặp mặt, ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi!"
Kỳ thật hắn thật sự rất muốn một kiếm giết Mộc Ngâm Phong, nhưng mà Nghiên nhi đã từng cầu hắn, nếu có một ngày huynh đệ hai người Mộc Ngâm Phong rơi vào tay hắn, tha cho bọn hắn một lần, coi như là những năm qua, báo đáp bọn họ đã chiếu cố nàng.
Thương Diễm Túc cũng không muốn cho Nghiên nhi phải nợ người ta cái gì, nhất là người có tâm tư khác thường đối với Nghiên nhi, cho nên hắn lúc này tạm tha Mộc Ngâm Phong, không giết hắn, nếu Mộc Ngâm Phong về sau còn xuất hiện trước mặt hắn, hắn cam đoan nhất định sẽ không lại để hắn ta có cơ hội rời đi!
Phía trước mười dặm, có bầy sói thường lui tới, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Mộc Ngâm Phong, trong lòng hắn đột nhiên căng thẳng, từng đợt hoảng loạn như gợn sóng, càng thêm tăng tốc độ bay về phía trước.
Nghiên nhi bị phong bế nội lực, vạn nhất vừa vặn gặp đám sói kia, nàng sao có thể chống cự được đây?
Diệp Trần Nhiên quay đầu lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộc Ngâm Phong, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó cũng bay theo Thương Diễm Túc, đương nhiên, hắn tuyệt đối cũng không quên hai người còn tránh ở phòng bên cạnh.
Có điều sau khi đi được một đoạn, quả nhiên thấy Thương Diễm Túc đã đi trước đang đứng tại chỗ chờ bọn họ, không khỏi hết sức ngạc nhiên, hắn không vội đi cứu Thanh Nghiên?
Thương Diễm Túc cũng không có liếc nhìn Diệp Trần Nhiên lấy một cái, chính là đem tầm mắt ở trên người Bạch Hổ, hỏi: “Chung quanh đây có hơi thở của Nghiên nhi hay không?"
Hắn cũng bởi vậy nên mới dừng lại, dù sao cánh rừng lớn như vậy, hắn cũng không biết Nghiên nhi rốt cuộc là đi hướng nào, nếu như cứ tìm không có phương hướng như vậy, khẳng định sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Bạch Hổ lắc đầu vài cái, giống như nghe hiểu lời nói của Thương Diễm Túc, sau đó cúi đầu ở bên cạnh khẽ ngửi, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn chung quanh, giống như đang cẩn thận phân biệt.
Lại một lần nữa ai oán, nó đường đường là vua trong loài vậy mà lại làm như chó săn a, ai!
Tiểu tử kia cũng mở to hai mắt nhìn, ngay cả chớp mắt cũng không nhìn chằm chằm Bạch Hổ, mẹ đi nơi nào đâu?
Vừa rồi hình như tên trứng thối bắt mẹ đi nói mẹ đang ở trong khu rừng này, hơn nữa đáng giận hơn là, bọn họ thế nhưngm cho mẹ không thể dùng nội lực, ai nha nha, như vậy rất nguy hiểm a? Vạn nhất gặp chuyện gì phải làm sao bây giờ nha?
Ngẩng đầu điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Thương Diễm Túc, khẽ gọi: “Phụ thân…"
Thương Diễm Túc trong lòng mềm nhũn, vươn tay bế bé từ trên lưng Bạch Hổ xuống, nói: “Yên tâm đi, rất nhanh có thể tìm được mẹ".
“Vâng!"
Đại khái quay trở về khoảng một dặm sau, Bạch Hổ rốt cục tìm được hơi thở của Lãnh Thanh Nghiên, lập tức đứng thẳng theo hơi thở đi về phía trước. Có điều vừa đi không đến năm dặm, liền ngay cả Thương Diễm Túc cũng có thể ngửi được mùi máu tươi phiêu đãng trong không khí, đồng tử không khỏi co rụt lại, không chút do dự liền nhanh chóng đi về hướng đó.
Dưới một gốc cây đại thụ bên bờ sông, máu tươi trên mặt đất, còn có mấy chục thi thể sói hoang, trên cành cây thân cây cũng đầy vết xước, Thương Diễm Túc theo cây hướng lên phía trên xem xét, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, trực tiếp phi thân lên cây, đem chiếc dây lưng còn mắc trên cây xuống.
Nhìn ống tay áo vô cùng quen thuộc này, Thương Diễm Túc trong lòng không khỏi căng thẳng, vội vàng xoay người nhìn chung quanh, cẩn thận không buông tha một chút dấu vết gì, thậm chí trong đầu hắn đã có thể hiện ra Nghiên nhi khi đang đứng ở vị trí hắn đứng này, cảnh tượng nàng đối phó với những con sói nhào về phía mình.
Diệp Trần Nhiên ở dưới tàng cây, sau khi thoáng nhìn Thương Diễm Túc đứng ở trên cây, hắn đã đem hầu hết tâm tư đặt ở phía dưới, cẩn thận xem xét.
Một thi thể sói hoang, máu tươi vẫn đang chảy, tuy rằng bây giờ còn là buổi tối, nhưng dưới ánh trăng chiếu rọi, bằng vào nhãn lực hơn người, vẫn có thể phát hiện được một ít mảnh nhỏ quần áo.
Trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng, Thanh Nghiên chạy đi nơi đâu?
Hắn cũng không cho rằng, dưới tình huống bị phong bế nội lực, nàng còn có thể dựa vào sức lực của một người mà đối phó được với đàn sói này, tuy rằng nơi này chỉ có khoảng sáu mươi thi thể sói hoang, nhưng theo hiện trường hỗn loạn này, những con trưởng thành cũng không ít.
Tiểu tử kia đi theo bên cạnh Bạch Hổ, tuy rằng chỗ này thực đáng ghét, thật là khủng khiếp, nhưng bé thực ngoan đứng ở bên người Ban Ban, sau đó thấy được Ban Ban đang lay một cái gì đó.
Cẩn thận tiến lên, nhờ ánh trăng chiếu xuống, bé có thể thấy rõ ràng cái kia, không khỏi kinh hô một tiếng: “A, mẹ!"
Đột nhiên nghe thấy tiểu tử kia kinh hô, bất kể là Diệp Trần Nhiên hay là Thương Diễm Túc ở trên cây, đều phi người về phía bé, khẩn trương nhìn xung quanh, nhưng cũng không phát hiện được cái gì, không khỏi hỏi: “Cục cưng, làm sao vậy?"
Tiểu tử kia nhặt một chiếc túi hương từ trên mặt đất lên, xoay người đưa tới trước mặt Thương Diễm Túc, nói: “Đây là của mẹ, Ban Ban cũng nhờ vào túi hương này mới tìm được hành tung của mẹ".
Có điều lúc này, túi hương kia cũng đã dính đầy máu tươi, một mảnh dơ bẩn, phát ra chỉ có mùi máu tươi.
Bất kể là túi hương hay là ống tay áo vừa rồi Thương Diễm Túc ở trên cây nhặt được, đều đủ để chứng minh Lãnh Thanh Nghiên quả thật đã tới nơi này, nhưng lại cùng bầy sói đấu một hồi, kết quả cuối cùng thế nào, ai cũng không biết.
“Nghiên nhi…" Thương Diễm Túc dùng sức nắm chặt ống tay áo trong tay, sau đó cẩn thận thu vào trong ngực, tuy rằng công lực Lãnh Thanh Nghiên không thể sử dụng, tám phần là lành ít dữ nhiều, nhưng nếu không có căn cứ xác thực, Thương Diễm Túc sẽ không tin tưởng.
Diệp Trần Nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh trăng giống như bắt đầu mờ dần rồi, thở nhẹ ra một hơi, quay đầu nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Trước tiên ở trong này nghỉ ngơi chốc lát, trời cũng sắp sáng, chờ hừng đông có thể điều tra nơi này rõ ràng hơn, cũng có thể biết Thanh Nghiên có rời đi hay không, hay đi về phía nào".
Vốn muốn xoay người đi tìm Thương Diễm Túc nghe vậy dừng lại cước bộ, cau mày lại trên mặt tràn đầy thần sắc bất đắc dĩ.
Hắn không biết nếu như mà trì hoãn lâu hơn như vậy có thể khiến cho Nghiên nhi gặp nguy hiểm lớn hơn, nhưng không thể xác nhận nàng rốt cuộc là đi hướng nào, quả thật hắn cũng không biết phải đi đâu tìm nàng.
Dù sao, hắn là tuyệt đối không cho rằng Nghiên nhi của hắn đã bị bầy sói xé nát.
Tuy rằng máu tươi thịt nát như vậy, còn có mảnh nhỏ quần áo, nhưng chỉ có thể nói rõ Nghiên nhi đã tới nơi này, còn cùng bầy sói đã xảy ra đánh nhau về phần máu tươi thịt nát, hoàn toàn có thể là sói hoang chết đi hoặc là bị thương.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đã có thể nhìn thấy sao mai, quả thật là trời cũng sắp sáng, nhẹ gật đầu, nói: “Vậy trước chờ hừng đông đem nơi này điều tra cẩn thận lại đi tìm Nghiên nhi".
Nói xong, ôm lấy tiểu tử kia, sau đó phi thân lên trên một cây đại thụ gần đó, ngồi trên nhánh cây dựa lưng vào thân cây, tiểu tử kia nằm ở trong lòng hắn, mặc kệ thế nào, phía dưới cũng không thể nghỉ ngơi, ngay cả địa phương đặt chân dường như cũng không có.
Tiểu tử kia ở trong lòng hắn cọ vài cái, ngẩng đầu chớp mắt nhìn hắn, có chút khó hiểu hỏi: “Phụ thân, vì sao không đi tìm mẹ?"
Khẽ vuốt đầu bé, nhẹ giọng nói: “Chờ sau khi hừng đông, mới có thể cẩn thận xem xét chỗ này, đến lúc đó có thể biết hướng mẹ đi, nếu không, cánh rừng lớn như vậy, vài người chúng ta còn không biết tới khi nào mới có thể tìm được mẹ đâu!"
“Nha! Con đã biết, hơn nữa nghỉ ngơi tốt mới có thể có sức lực đi tìm mẹ đâu!"
Tiểu tử kia hiểu biết gật gật đầu, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi, về phần bé có thể ngủ được hay không, vậy cũng chỉ có chính bé mới biết.
Thương Diễm Túc thoáng buộc chặt cánh tay, tuy rằng lo lắng cơ hồ bao phủ hết lòng hắn, hận hiện tại không thể ngay lập tức tìm được Nghiên nhi, nhưng mà phải đi đâu tìm nàng?
Nghĩ đến vừa rồi ở trên mặt đất nhìn thấy mảnh nhỏ quần áo, tâm Thương Diễm Túc loạn thành một đoàn, thậm chí làm cho hắn có cảm giác khó thở, Nghiên nhi, nàng ở nơi nào?
***
Lãnh Thanh Nghiên mở mắt, nhìn một mảnh trời trước mắt, lăng lăng ngẩn người.
Vì sao nàng lại ở chỗ này? Không phải bị đàn sói tấn công mà đã bị rơi xuống khỏi cây sao, sau, sau đó đã xảy ra chuyện gì? Hình như nàng cũng chưa có chết a?
Nhẹ động thân dưới, muốn ngồi dậy, nhưng mà vừa động thân vài cái, liền cảm thấy cả người vô cùng đau đớn, hít hít vài hơi mới cẩn thận ngồi dậy.
Nhìn quần áo trên người mình dường như so với tên ăn mày còn rách nát hơn, bất đắc dĩ thở dài, sau đó đứng dậy cẩn thận xử lý miệng vết thương, hình như nghe được cách đó không xa có tiếng nước chảy.
Giãy dụa đứng lên, theo hướng thanh âm truyền đến mà đi tới, trên người có dấu vết bị cắn cùng cào của sói, còn có vài chỗ vết thương sâu có thể thấy được xương, cho dù nơi này không có thuốc trị thương, nhưng ít ra cũng phải đem miệng vết thương rửa sạch một chút.
Trải qua chuyện tình đêm qua, Lãnh Thanh Nghiên lại càng không biết hiện tại mình đang ở nơi nào, tuy rằng có thể nhận ra phương hướng, nhưng mà do ở bên trong rừng rậm, nhận biết được đông tây nam bắc cũng không có gì hữu dụng.
Xem ra, thật sự chỉ có thể dựa theo ý tưởng ngày hôm qua, vẫn hướng về bắc, mặc kệ phía bắc có phải kinh thành của Thương Lang quốc hay không, đều phải ra khỏi cánh rừng trước rồi nói sau.
Chỉ là rửa sạch miệng vết thương mà thôi, gần như là đã dùng hết khí lực của toàn thân, vô lực tựa vào một gốc cây đại thụ, thở dốc.
Đêm qua, ừm, hẳn là đêm qua đi? Sau đó rốt cuộc là thế nào?
Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra đêm qua, nàng chỉ nhớ rõ nàng đấu cùng đàn sói, ban đầu còn ở trên cây, sau đó lại bị nhiều sói đụng vào như vậy, hơn nữa khí lực hao tổn, khiến cho nàng không thể lại tiếp tục đứng ở trên cây, đành phải xuống dưới.
Gần như là đưa tới cửa cho bầy sói tấn công, ban đầu nàng còn có thể nhắm đúng thời cơ dùng ít lực nhất để giết hoặc đẩy lui đàn sói, nhưng sau đó, số lượng sói tấn công càng lúc càng nhiều, hơn nữa càng ngày càng vô lực, đến cuối cùng hầu như một chút ý thức cũng không còn để múa kiếm.
Về phần vì sao hiện tại nàng lại ở chỗ này, nàng cũng không có ấn tượng nhiều lắm, ngay cả đã chém giết được bao nhiêu sói hoang, cũng không có ấn tượng.
Mắt thấy hoàn cảnh chung quanh, tuy rằng cũng là sông, bên cạnh là rừng cây, nhưng nàng cũng biết, đây cũng không phải nơi đêm qua nàng đã ở.
Mà hiện tại, nàng thật đói a!
Tìm chút quả dại, hiện tại cũng chỉ có thể tìm được một ít quả dại, nếu muốn bắt thỏ hoang hay gì đó, nàng căn bản là không còn hơi sức đâu.
Nàng biết nàng không thể dừng lại trong rừng lâu, nơi này rất nguy hiểm, ai cũng không biết khi nào thì đột nhiên xuất hiện mãnh thú, mà nàng hiện tại, không có năng lực có thể đối phó.
Một đường hướng về phía bắc, nàng không biết phía trước là nơi như thế nào, nhưng ít ra ra khỏi cánh rừng, sẽ tạm thời an toàn.
Chỉ là, cùng bầy sói đấu đến mệt mỏi, hơn nữa mất máu quá nhiều, làm cho đầu nàng có chút hỗn loạn, thậm chí ngay cả cảnh sắc trước mắt đều nhìn không rõ lắm, hơn nữa đầu càng ngày càng nặng.
***
Thương Diễm Túc liều mạng áp chế sự dày vò trong nội tâm, cẩn thận tìm kiếm không bỏ qua nửa điểm dấu vết, chỉ là sau khi bình minh lên, hắn đã tìm kiếm khắp chung quanh một lần, vẫn không thể xác định được rốt cuộc là Nghiên nhi đã đi về hướng nào, thậm chí chung quanh căn bản là không có dấu vết nàng rời đi.
Chẳng lẽ, nàng thật sự đã táng thân nơi miệng sói? Ý nghĩ này khiến cho hắn lập tức lắc đầu, hắn sẽ không tin tưởng loại chuyện này.
Diệp Trần Nhiên đứng ở bờ sông, lặng yên không biết là đang nghĩ gì, đột nhiên nói: “Thanh Nghiên, có thể đào tẩu theo đường sông hay không?"
Hắn cũng giống vậy không thể tin rằng Lãnh Thanh Nghiên đã táng thân ở nơi này, tuy rằng có rất nhiều căn cứ chính xác có thể chứng minh, nhưng hắn vẫn không tin như cũ.
Những lời này của hắn khiến cho Thương Diễm Túc sửng sốt một chút, thoáng trầm ngâm sau đó liền hướng tới hạ du con sông, đây dường như là khả năng duy nhất.
Đi không đến mười dặm đường, cước bộ Thương Diễm Túc đột nhiên ngừng lại, nhìn vết máu cách đó không xa, còn có một chút mảnh nhỏ quần áo, tim đập trong giây lát nhanh hơn vài nhịp.
***
Lãnh Thanh Nghiên lại một lần nữa từ trong hôn mê tỉnh lại, chỉ là vừa tỉnh lại được một chút, nàng lại liền ngẩn ngơ ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu đột nhiên không thể nào thích ứng được.
Đây là một nơi, ưm, nói như thế nào đây, một căn phòng màu hồng phấn, nơi nơi đều là màu hồng phấn, hơn nữa còn có mùi gì đó nồng đến gay mũi, hiện tại nàng đang nằm trên giường trong phòng, chăn màn trên giường cũng đều là màu hồng như vậy.
Đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại, nàng thực chán ghét màu hồng nhiều như vậy, hơn nữa nơi này còn lộ ra một cỗ mùi tục tằng, khiến cho cả người nàng không thoải mái.
Đây là nơi nào vậy? Trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không tốt, mà đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, sau đó một bà trang điểm nồng đậm dáng người thướt tha đi tới.
Nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên đã tỉnh lại, mặt mày không khỏi một trận hớn hở, nói: “Ai u, Như Hoa ngươi tỉnh rồi, làm người ta lo chết đi được!"
Như… Như Hoa? Lãnh Thanh Nghiên đầu “Ông" một chút, sao lại gọi nàng bằng cái tên ghê tởm như vậy? Hay là linh hồn của mình lại bám vào người khác?
Ý tưởng này rất nhanh đã bị nàng loại khỏi não, bởi vì nàng biết hiện tại nàng cả người bị thương, quần áo trên người tuy rằng bị thay đổi, nhưng cũng không thể khiến nàng hoài nghi linh hồn mình lại một lần nữa chiếm thân thể người khác.
“Nơi này là chỗ nào? Ngươi là ai?" Kỳ thật thời điểm hỏi vấn đề này, nàng có thể đoán được đáp án, nhưng mà nàng không thể tin được, nàng lại có thể đi tới nơi như thế này.
Lão bà kia đi tới bên cạnh nàng, phút chốc một cỗ mùi nồng gay mũi bay vào mũi Lãnh Thanh Nghiên, làm cho nàng nhịn không được ngay hắt xì ba cái.
Có điều tú bà này hiển nhiên là không hiểu vì sao Lãnh Thanh Nghiên hắt xì, vung vung khăn về phía nàng, nói: “Như Hoa, nơi này chính là Vạn Hoa Lâu lớn nhất, ta là ma ma ở nơi này".
Khóe miệng hung hăng run rẩy vài cái, Vạn… Vạn Hoa Lâu?
“Vì sao ta lại ở chỗ này?"
“Đương nhiên vì ngươi về sau cũng là người Vạn Hoa Lâu".
Lãnh Thanh Nghiên trong mắt hàn quang thoáng hiện, biểu tình trên mặt lại càng lạnh lùng hơn, lạnh lùng nhìn tú bà. Giống như là bị ánh mắt của nàng dọa sợ, tú bà co rúm lại một chút, sau đó nói: “Ngươi cũng đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, là tướng công ngươi đem ngươi bán cho Vạn Hoa Lâu ta, ngươi muốn oán phải đi oán tướng công ngươi!"
“Tướng công?" Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày, trong mắt sát khí lóe ra, vậy mà chẳng những có người mang nàng bán vào thanh lâu, lại lấy danh nghĩa tướng công, tốt nhất đừng để nàng biết người này là ai, nếu không, nàng nhất định sẽ giết hắn.
Tú bà hình như rất là đắc ý, lập tức lại thở dài một hơi, nói: “Ai, ta nhưng phải mất một trăm lượng bạc mới mua được ngươi từ trong tay tướng công ngươi, ngươi cũng đừng oán, vẫn là nhận mệnh đi, yên tâm, chỉ cần ngươi nghe lời, ma ma sẽ không bạc đãi ngươi!"
Lãnh Thanh Nghiên một lần nữa nhắm hai mắt lại, trước khi thân thể khôi phục hoàn toàn, nàng nhịn.
Nhưng mà tú bà đối với hành vi của Lãnh Thanh Nghiên lại vô cùng bất mãn, đẩy đẩy thân thể của nàng, nói: “Hắc, ngươi đừng ngủ a, mau đứng lên để mama trang điểm cho ngươi một chút, vận ngươi cũng thật tốt, hiện tại vừa vặn là thời gian mỗi ngày săn bắn, liền ngay cả Hoàng Thượng cũng đã đến trấn trên chúng ta nghỉ ngơi rồi".
“Săn bắn? Hoàng Thượng?" Lãnh Thanh Nghiên lại đem ánh mắt lặng lẽ mở ra, nàng không nhớ rõ Thương Lang quốc sẽ tới rừng này săn bắn, chẳng lẽ, nàng đã không còn ở Thương Lang quốc?
Tú bà cũng không biết Lãnh Thanh Nghiên trong lòng suy nghĩ cái gì, chỉ là thấy nàng lại mở to mắt, không khỏi có chút vui mừng, nói: “Đợi cho Hoàng Thượng đi vào trấn nhỏ của chúng ta, tự nhiên sẽ có một vài quý công tử đến Vạn Hoa Lâu ta, đến lúc đó, dựa vào tư sắc của ngươi chỉ sợ thật đúng là có thể làm cho mỗi vị công tử lão gia nhìn trúng, mai kia bay lên làm phượng hoàng!"
Nói xong, nàng còn nhịn không được muốn sờ vài cái lên mặt Lãnh Thanh Nghiên, ngoài miệng chậc chậc khen: “Khuôn mặt này thật xinh đẹp, ta đã sống cả đời rồi, nhưng cũng chưa có gặp qua người nào đẹp như vậy a!"
Lãnh Thanh Nghiên chán ghét tránh khỏi tay bà ta, lạnh giọng hỏi: “Đội săn bắn của Hoàng Thượng khi nào thì tới?"
“Ha ha, làm gì mà vội như vậy? Chờ ngươi dưỡng tốt vết thương trên người này, hẳn là cũng liền không sai biệt lắm. Ai, nếu không thấy ngươi có khuôn mặt đẹp như vậy, ta còn thực không nỡ tốn nhiều bạc như vậy mua ngươi về đâu!"
Lãnh Thanh Nghiên không để ý đến bà ta, nghe lời của bà ta, hẳn là tạm thời không có gì nguy hiểm, vậy trước đem vết thương trên người dưỡng cho tốt đi đã.
***
Im lặng ngồi ở cửa sổ, nhìn những người qua lại trên đường, đội săn bắn được vạn người quỳ bái kia, Lãnh Thanh Nghiên híp ánh mắt lại, nếu nàng không có nhìn lầm, đây là…
Khóe miệng hiện lên một tiếng cười khó hiểu, nàng ở trong này đã tám ngày, thời gian tám ngày, cũng đủ nàng đem thân mình dưỡng thật tốt, thậm chí ngay cả vết thương trên người cũng đã đóng vảy hết, vết thương nhẹ thì ngay cả dấu vết cũng tìm không thấy.
Cũng không thân thể này phát triển như thế nào, lực tự lành kinh người không tính, còn ngay cả nửa điểm vết thương cũng không lưu lại, duy nhất lưu lại, chỉ sợ cũng chỉ có dấu răng trên vai.
Nhẹ tay xoa khóe mắt, đóa huyết hoa sen ban đầu ở đây sớm đã biến mất không thấy, đơn giản nó vốn chính là giả, bởi vì lực tự lành quỷ dị, khiến cho trên mặt nàng căn bản không lưu lại nửa điểm vết sẹo, vậy thì vết thương ngân châm gây ra sao có thể lưu lại được?
Đội săn bắn đóng trú ngay dưới trấn nhỏ kia, hầu như chỉ trong nháy mắt, trấn nhỏ bên cạnh này cũng như phát ra hào quang, cũng náo nhiệt lên.
Kinh thành Thương Lang quốc cánh rừng cách đó mười dặm, mà đi xuyên cánh rừng về phía bắc chính là một quốc gia khác, Lãnh Thanh Nghiên khẽ thở dài, cánh rừng kia, nghe nói là cánh rừng nguy hiểm nhất khắp đại lục, nàng có thể còn sống rời đi nơi đó, thật là xem như mệnh lớn.
Có điều, là tên hỗn đản nào, dám đem nàng bán vào thanh lâu, lúc ấy, hẳn là lúc ấy nàng đã sắp ra được khỏi cánh rừng, nếu không trong rừng kia hàng năm cũng đâu có người nào xuất hiện.
Hiện tại kinh thành quốc gia này, hẳn là cách nơi này mười dặm khoảng cách trái phải, nhưng trấn nhỏ bên cạnh vẫn sẽ không phồn hoa được, giống như Thương Lang quốc, trấn nhỏ gần cánh rừng này cũng không phồn hoa, về phần vì sao, cũng không phải là chuyện nàng muốn biết.
Tú bà dáng người thướt tha đi đến, trên mặt cười nở hoa, nói: “Ta nói Như Hoa này, tối hôm nay ngươi nhất định phải chuẩn bị cho thật tốt, mama đã đem tin tức đêm nay mỹ nhân tuyệt sắc nhất của Vạn Hoa Lâu đêm nay sẽ xuất trướng, nếu như thu về nhiều bạc, ma ma tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!"
Lãnh Thanh Nghiên ngay cả nhìn cũng không nhìn bà ta một cái, hiện tại nàng thực chán ghét cách xưng hô mama này, sau khi trở về, nhất định phải bảo cục cưng sửa lại!
Ừm, liền giống như những người trong thời đại này, gọi là nương đi, đừng kêu mama, ở trong này, mama là xưng hô đối với tú bà thanh lâu…
Có điều, nàng bị bọn Mộc Ngâm Phong bắt đi, đến bây giờ đã mười ngày đi? Không biết tình huống bên ngoài, rốt cuộc là thế nào.
Đối với sự trầm mặc của Lãnh Thanh Nghiên, tú bà đều đã thành thói quen, cũng chỉ nghĩ là nàng ta không thích nói chuyện, cũng không thèm để ý, hơn nữa cũng không biết là xảy ra chuyện gì, mỗi lần nhìn thấy “Như Hoa", bà liền không hiểu trong lòng có chút sợ hãi, giống như “Như Hoa" là thần linh vậy, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, không dám khinh thường.
Có điều nghĩ đến tối hôm nay tài nguyên cuồn cuộn, bà liền nhịn không được tâm hoa nộ phóng, hận không thể kéo mặt trời nhanh chút xuống núi, ban đêm nhanh chút đến đi!
Xem ra, hôm nay mọi chuyện thực sự phải kết thúc.
Trên người Thương Diễm Túc cùng Diệp Trần Nhiên cũng đều có thương tích, Diệp Trần Nhiên nhếch miệng, dường như là đối với tình huống như vậy không được vừa lòng cho lắm, hoặc chính là cảm cảm thấy rất đau. Mà kiếm của Thương Diễm Túc đã đặt ở trên cổ Mộc Ngâm Phong, những người còn lại hắn cũng không thèm để ý đến.
“Mộc Ngâm Phong, Nghiên nhi rốt cuộc ở nơi nào?" Hắn đã khám xét tiểu viện này một lần, nhưng không hề phát hiện ra bóng dáng của Nghiên nhi.
Nghe vậy, biểu tình trên mặt Mộc Ngâm Phong có chút bất đắc dĩ, về phần kiếm còn ở trên cổ hắn, hắn lại giống như không cảm thấy gì cả, chỉ nói: “Ta đã nói qua vài lần, Thanh Nghiên đã đi rồi, nhưng ngươi không tin".
Nhướng mày, chuyện này quả thật rất khó làm cho người ta tin tưởng, nếu nhanh như vậy để cho nàng đi, cần gì phải đem nàng bắt đến nơi đây? Cho dù là có lời gì cần nói hay có chuyện gì, hoàn toàn không cần thiết phải lãng phí sức lực đem nàng đến đây.
Diệp Trần Nhiên xử lý qua miệng vết thương trên người hắn, với hắn mà nói, đây cũng chỉ là một chút lòng thành, có điều khi nghe Mộc Ngâm Phong nói như vậy, hắn cũng giống như vậy là không tin, không khỏi đi đến trước mặt hắn, nói: “Mộc Ngâm Phong, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ tin tưởng những lời này của ngươi hay sao?"
“Các ngươi đã không tin, ta đây cũng không có cách gì cả".
Mộc Ngâm Phong vân đạm phong khinh nói, sắc mặt bình tĩnh, giống như muốn đem hết thảy đều buông xuôi, mặc cho Thương Diễm Túc muốn xử trí hắn như thế nào, muốn chém giết róc thịt, muốn làm gì thì làm.
Thương Diễm Túc nhẹ nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Nàng đi về phía nào?"
Câu hỏi đột nhiên làm cho Mộc Ngâm Phong sửng sốt một chút, không phải vừa rồi còn không tin lời hắn sao? Nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều, chỉ chỉ về phía cửa, nói: “Ra cửa, nàng liền trực tiếp đi về phía trước rồi, về phần sau đó nàng đi đâu, ta cũng không biết".
Dừng lại, lại tiếp tục nói: “Nếu các ngươi muốn tìm nàng, tốt nhất nhanh một chút, bởi vì lúc để nàng rời đi, chúng ta đem huyệt đạo trên người nàng phong bế, nàng không thể dùng nội lực".
Vẫn một câu vân đạm phong khinh, lại khiến cho Thương Diễm Túc cùng Diệp Trần Nhiên sắc mặt đều thay đổi, trên tay không khỏi dùng sức, ở trên cổ Mộc Ngâm Phong vạch ra một tia máu, ánh mắt híp lại lạnh lẽo nhìn hắn, nói: “Mộc Ngâm Phong, ngươi quả nhiên đáng chết!"
Trong khu rừng nguy hiểm như thế này, nếu là người bình thường, hơn nữa lại không phân rõ được phương hướng tình huống, tùy lúc đều có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng!
Vết thương trên cổ cùng đau đớn không thể làm cho Mộc Ngâm Phong lộ ra nửa phần cảm xúc, chỉ là khi nói xong lời cuối cùng kia, thần sắc có chút ảm đạm, cũng không biết rốt cuộc là hy vọng Thanh Nghiên chết dưới nanh vuốt dã thú, hay là có thể có người cứu được nàng.
“Nếu phương hướng Thanh Nghiên rời đi không thể thay đổi, vậy thì ta có thể nói cho các ngươi biết, địa phương ở phía trước không đến mười dặm, buổi tối thường có bầy sói lui tới".
Thương Diễm Túc đồng tử đột nhiên co rút lại, không mảy may dừng lại, thu kiếm liền hướng tới cửa bay vút đi, rất xa truyền đến thanh âm của hắn: “Nể mặt Nghiên nhi, lúc này ta tha cho ngươi một mạng, lần sau gặp mặt, ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi!"
Kỳ thật hắn thật sự rất muốn một kiếm giết Mộc Ngâm Phong, nhưng mà Nghiên nhi đã từng cầu hắn, nếu có một ngày huynh đệ hai người Mộc Ngâm Phong rơi vào tay hắn, tha cho bọn hắn một lần, coi như là những năm qua, báo đáp bọn họ đã chiếu cố nàng.
Thương Diễm Túc cũng không muốn cho Nghiên nhi phải nợ người ta cái gì, nhất là người có tâm tư khác thường đối với Nghiên nhi, cho nên hắn lúc này tạm tha Mộc Ngâm Phong, không giết hắn, nếu Mộc Ngâm Phong về sau còn xuất hiện trước mặt hắn, hắn cam đoan nhất định sẽ không lại để hắn ta có cơ hội rời đi!
Phía trước mười dặm, có bầy sói thường lui tới, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Mộc Ngâm Phong, trong lòng hắn đột nhiên căng thẳng, từng đợt hoảng loạn như gợn sóng, càng thêm tăng tốc độ bay về phía trước.
Nghiên nhi bị phong bế nội lực, vạn nhất vừa vặn gặp đám sói kia, nàng sao có thể chống cự được đây?
Diệp Trần Nhiên quay đầu lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộc Ngâm Phong, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó cũng bay theo Thương Diễm Túc, đương nhiên, hắn tuyệt đối cũng không quên hai người còn tránh ở phòng bên cạnh.
Có điều sau khi đi được một đoạn, quả nhiên thấy Thương Diễm Túc đã đi trước đang đứng tại chỗ chờ bọn họ, không khỏi hết sức ngạc nhiên, hắn không vội đi cứu Thanh Nghiên?
Thương Diễm Túc cũng không có liếc nhìn Diệp Trần Nhiên lấy một cái, chính là đem tầm mắt ở trên người Bạch Hổ, hỏi: “Chung quanh đây có hơi thở của Nghiên nhi hay không?"
Hắn cũng bởi vậy nên mới dừng lại, dù sao cánh rừng lớn như vậy, hắn cũng không biết Nghiên nhi rốt cuộc là đi hướng nào, nếu như cứ tìm không có phương hướng như vậy, khẳng định sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Bạch Hổ lắc đầu vài cái, giống như nghe hiểu lời nói của Thương Diễm Túc, sau đó cúi đầu ở bên cạnh khẽ ngửi, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn chung quanh, giống như đang cẩn thận phân biệt.
Lại một lần nữa ai oán, nó đường đường là vua trong loài vậy mà lại làm như chó săn a, ai!
Tiểu tử kia cũng mở to hai mắt nhìn, ngay cả chớp mắt cũng không nhìn chằm chằm Bạch Hổ, mẹ đi nơi nào đâu?
Vừa rồi hình như tên trứng thối bắt mẹ đi nói mẹ đang ở trong khu rừng này, hơn nữa đáng giận hơn là, bọn họ thế nhưngm cho mẹ không thể dùng nội lực, ai nha nha, như vậy rất nguy hiểm a? Vạn nhất gặp chuyện gì phải làm sao bây giờ nha?
Ngẩng đầu điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Thương Diễm Túc, khẽ gọi: “Phụ thân…"
Thương Diễm Túc trong lòng mềm nhũn, vươn tay bế bé từ trên lưng Bạch Hổ xuống, nói: “Yên tâm đi, rất nhanh có thể tìm được mẹ".
“Vâng!"
Đại khái quay trở về khoảng một dặm sau, Bạch Hổ rốt cục tìm được hơi thở của Lãnh Thanh Nghiên, lập tức đứng thẳng theo hơi thở đi về phía trước. Có điều vừa đi không đến năm dặm, liền ngay cả Thương Diễm Túc cũng có thể ngửi được mùi máu tươi phiêu đãng trong không khí, đồng tử không khỏi co rụt lại, không chút do dự liền nhanh chóng đi về hướng đó.
Dưới một gốc cây đại thụ bên bờ sông, máu tươi trên mặt đất, còn có mấy chục thi thể sói hoang, trên cành cây thân cây cũng đầy vết xước, Thương Diễm Túc theo cây hướng lên phía trên xem xét, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, trực tiếp phi thân lên cây, đem chiếc dây lưng còn mắc trên cây xuống.
Nhìn ống tay áo vô cùng quen thuộc này, Thương Diễm Túc trong lòng không khỏi căng thẳng, vội vàng xoay người nhìn chung quanh, cẩn thận không buông tha một chút dấu vết gì, thậm chí trong đầu hắn đã có thể hiện ra Nghiên nhi khi đang đứng ở vị trí hắn đứng này, cảnh tượng nàng đối phó với những con sói nhào về phía mình.
Diệp Trần Nhiên ở dưới tàng cây, sau khi thoáng nhìn Thương Diễm Túc đứng ở trên cây, hắn đã đem hầu hết tâm tư đặt ở phía dưới, cẩn thận xem xét.
Một thi thể sói hoang, máu tươi vẫn đang chảy, tuy rằng bây giờ còn là buổi tối, nhưng dưới ánh trăng chiếu rọi, bằng vào nhãn lực hơn người, vẫn có thể phát hiện được một ít mảnh nhỏ quần áo.
Trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng, Thanh Nghiên chạy đi nơi đâu?
Hắn cũng không cho rằng, dưới tình huống bị phong bế nội lực, nàng còn có thể dựa vào sức lực của một người mà đối phó được với đàn sói này, tuy rằng nơi này chỉ có khoảng sáu mươi thi thể sói hoang, nhưng theo hiện trường hỗn loạn này, những con trưởng thành cũng không ít.
Tiểu tử kia đi theo bên cạnh Bạch Hổ, tuy rằng chỗ này thực đáng ghét, thật là khủng khiếp, nhưng bé thực ngoan đứng ở bên người Ban Ban, sau đó thấy được Ban Ban đang lay một cái gì đó.
Cẩn thận tiến lên, nhờ ánh trăng chiếu xuống, bé có thể thấy rõ ràng cái kia, không khỏi kinh hô một tiếng: “A, mẹ!"
Đột nhiên nghe thấy tiểu tử kia kinh hô, bất kể là Diệp Trần Nhiên hay là Thương Diễm Túc ở trên cây, đều phi người về phía bé, khẩn trương nhìn xung quanh, nhưng cũng không phát hiện được cái gì, không khỏi hỏi: “Cục cưng, làm sao vậy?"
Tiểu tử kia nhặt một chiếc túi hương từ trên mặt đất lên, xoay người đưa tới trước mặt Thương Diễm Túc, nói: “Đây là của mẹ, Ban Ban cũng nhờ vào túi hương này mới tìm được hành tung của mẹ".
Có điều lúc này, túi hương kia cũng đã dính đầy máu tươi, một mảnh dơ bẩn, phát ra chỉ có mùi máu tươi.
Bất kể là túi hương hay là ống tay áo vừa rồi Thương Diễm Túc ở trên cây nhặt được, đều đủ để chứng minh Lãnh Thanh Nghiên quả thật đã tới nơi này, nhưng lại cùng bầy sói đấu một hồi, kết quả cuối cùng thế nào, ai cũng không biết.
“Nghiên nhi…" Thương Diễm Túc dùng sức nắm chặt ống tay áo trong tay, sau đó cẩn thận thu vào trong ngực, tuy rằng công lực Lãnh Thanh Nghiên không thể sử dụng, tám phần là lành ít dữ nhiều, nhưng nếu không có căn cứ xác thực, Thương Diễm Túc sẽ không tin tưởng.
Diệp Trần Nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh trăng giống như bắt đầu mờ dần rồi, thở nhẹ ra một hơi, quay đầu nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Trước tiên ở trong này nghỉ ngơi chốc lát, trời cũng sắp sáng, chờ hừng đông có thể điều tra nơi này rõ ràng hơn, cũng có thể biết Thanh Nghiên có rời đi hay không, hay đi về phía nào".
Vốn muốn xoay người đi tìm Thương Diễm Túc nghe vậy dừng lại cước bộ, cau mày lại trên mặt tràn đầy thần sắc bất đắc dĩ.
Hắn không biết nếu như mà trì hoãn lâu hơn như vậy có thể khiến cho Nghiên nhi gặp nguy hiểm lớn hơn, nhưng không thể xác nhận nàng rốt cuộc là đi hướng nào, quả thật hắn cũng không biết phải đi đâu tìm nàng.
Dù sao, hắn là tuyệt đối không cho rằng Nghiên nhi của hắn đã bị bầy sói xé nát.
Tuy rằng máu tươi thịt nát như vậy, còn có mảnh nhỏ quần áo, nhưng chỉ có thể nói rõ Nghiên nhi đã tới nơi này, còn cùng bầy sói đã xảy ra đánh nhau về phần máu tươi thịt nát, hoàn toàn có thể là sói hoang chết đi hoặc là bị thương.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đã có thể nhìn thấy sao mai, quả thật là trời cũng sắp sáng, nhẹ gật đầu, nói: “Vậy trước chờ hừng đông đem nơi này điều tra cẩn thận lại đi tìm Nghiên nhi".
Nói xong, ôm lấy tiểu tử kia, sau đó phi thân lên trên một cây đại thụ gần đó, ngồi trên nhánh cây dựa lưng vào thân cây, tiểu tử kia nằm ở trong lòng hắn, mặc kệ thế nào, phía dưới cũng không thể nghỉ ngơi, ngay cả địa phương đặt chân dường như cũng không có.
Tiểu tử kia ở trong lòng hắn cọ vài cái, ngẩng đầu chớp mắt nhìn hắn, có chút khó hiểu hỏi: “Phụ thân, vì sao không đi tìm mẹ?"
Khẽ vuốt đầu bé, nhẹ giọng nói: “Chờ sau khi hừng đông, mới có thể cẩn thận xem xét chỗ này, đến lúc đó có thể biết hướng mẹ đi, nếu không, cánh rừng lớn như vậy, vài người chúng ta còn không biết tới khi nào mới có thể tìm được mẹ đâu!"
“Nha! Con đã biết, hơn nữa nghỉ ngơi tốt mới có thể có sức lực đi tìm mẹ đâu!"
Tiểu tử kia hiểu biết gật gật đầu, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi, về phần bé có thể ngủ được hay không, vậy cũng chỉ có chính bé mới biết.
Thương Diễm Túc thoáng buộc chặt cánh tay, tuy rằng lo lắng cơ hồ bao phủ hết lòng hắn, hận hiện tại không thể ngay lập tức tìm được Nghiên nhi, nhưng mà phải đi đâu tìm nàng?
Nghĩ đến vừa rồi ở trên mặt đất nhìn thấy mảnh nhỏ quần áo, tâm Thương Diễm Túc loạn thành một đoàn, thậm chí làm cho hắn có cảm giác khó thở, Nghiên nhi, nàng ở nơi nào?
***
Lãnh Thanh Nghiên mở mắt, nhìn một mảnh trời trước mắt, lăng lăng ngẩn người.
Vì sao nàng lại ở chỗ này? Không phải bị đàn sói tấn công mà đã bị rơi xuống khỏi cây sao, sau, sau đó đã xảy ra chuyện gì? Hình như nàng cũng chưa có chết a?
Nhẹ động thân dưới, muốn ngồi dậy, nhưng mà vừa động thân vài cái, liền cảm thấy cả người vô cùng đau đớn, hít hít vài hơi mới cẩn thận ngồi dậy.
Nhìn quần áo trên người mình dường như so với tên ăn mày còn rách nát hơn, bất đắc dĩ thở dài, sau đó đứng dậy cẩn thận xử lý miệng vết thương, hình như nghe được cách đó không xa có tiếng nước chảy.
Giãy dụa đứng lên, theo hướng thanh âm truyền đến mà đi tới, trên người có dấu vết bị cắn cùng cào của sói, còn có vài chỗ vết thương sâu có thể thấy được xương, cho dù nơi này không có thuốc trị thương, nhưng ít ra cũng phải đem miệng vết thương rửa sạch một chút.
Trải qua chuyện tình đêm qua, Lãnh Thanh Nghiên lại càng không biết hiện tại mình đang ở nơi nào, tuy rằng có thể nhận ra phương hướng, nhưng mà do ở bên trong rừng rậm, nhận biết được đông tây nam bắc cũng không có gì hữu dụng.
Xem ra, thật sự chỉ có thể dựa theo ý tưởng ngày hôm qua, vẫn hướng về bắc, mặc kệ phía bắc có phải kinh thành của Thương Lang quốc hay không, đều phải ra khỏi cánh rừng trước rồi nói sau.
Chỉ là rửa sạch miệng vết thương mà thôi, gần như là đã dùng hết khí lực của toàn thân, vô lực tựa vào một gốc cây đại thụ, thở dốc.
Đêm qua, ừm, hẳn là đêm qua đi? Sau đó rốt cuộc là thế nào?
Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra đêm qua, nàng chỉ nhớ rõ nàng đấu cùng đàn sói, ban đầu còn ở trên cây, sau đó lại bị nhiều sói đụng vào như vậy, hơn nữa khí lực hao tổn, khiến cho nàng không thể lại tiếp tục đứng ở trên cây, đành phải xuống dưới.
Gần như là đưa tới cửa cho bầy sói tấn công, ban đầu nàng còn có thể nhắm đúng thời cơ dùng ít lực nhất để giết hoặc đẩy lui đàn sói, nhưng sau đó, số lượng sói tấn công càng lúc càng nhiều, hơn nữa càng ngày càng vô lực, đến cuối cùng hầu như một chút ý thức cũng không còn để múa kiếm.
Về phần vì sao hiện tại nàng lại ở chỗ này, nàng cũng không có ấn tượng nhiều lắm, ngay cả đã chém giết được bao nhiêu sói hoang, cũng không có ấn tượng.
Mắt thấy hoàn cảnh chung quanh, tuy rằng cũng là sông, bên cạnh là rừng cây, nhưng nàng cũng biết, đây cũng không phải nơi đêm qua nàng đã ở.
Mà hiện tại, nàng thật đói a!
Tìm chút quả dại, hiện tại cũng chỉ có thể tìm được một ít quả dại, nếu muốn bắt thỏ hoang hay gì đó, nàng căn bản là không còn hơi sức đâu.
Nàng biết nàng không thể dừng lại trong rừng lâu, nơi này rất nguy hiểm, ai cũng không biết khi nào thì đột nhiên xuất hiện mãnh thú, mà nàng hiện tại, không có năng lực có thể đối phó.
Một đường hướng về phía bắc, nàng không biết phía trước là nơi như thế nào, nhưng ít ra ra khỏi cánh rừng, sẽ tạm thời an toàn.
Chỉ là, cùng bầy sói đấu đến mệt mỏi, hơn nữa mất máu quá nhiều, làm cho đầu nàng có chút hỗn loạn, thậm chí ngay cả cảnh sắc trước mắt đều nhìn không rõ lắm, hơn nữa đầu càng ngày càng nặng.
***
Thương Diễm Túc liều mạng áp chế sự dày vò trong nội tâm, cẩn thận tìm kiếm không bỏ qua nửa điểm dấu vết, chỉ là sau khi bình minh lên, hắn đã tìm kiếm khắp chung quanh một lần, vẫn không thể xác định được rốt cuộc là Nghiên nhi đã đi về hướng nào, thậm chí chung quanh căn bản là không có dấu vết nàng rời đi.
Chẳng lẽ, nàng thật sự đã táng thân nơi miệng sói? Ý nghĩ này khiến cho hắn lập tức lắc đầu, hắn sẽ không tin tưởng loại chuyện này.
Diệp Trần Nhiên đứng ở bờ sông, lặng yên không biết là đang nghĩ gì, đột nhiên nói: “Thanh Nghiên, có thể đào tẩu theo đường sông hay không?"
Hắn cũng giống vậy không thể tin rằng Lãnh Thanh Nghiên đã táng thân ở nơi này, tuy rằng có rất nhiều căn cứ chính xác có thể chứng minh, nhưng hắn vẫn không tin như cũ.
Những lời này của hắn khiến cho Thương Diễm Túc sửng sốt một chút, thoáng trầm ngâm sau đó liền hướng tới hạ du con sông, đây dường như là khả năng duy nhất.
Đi không đến mười dặm đường, cước bộ Thương Diễm Túc đột nhiên ngừng lại, nhìn vết máu cách đó không xa, còn có một chút mảnh nhỏ quần áo, tim đập trong giây lát nhanh hơn vài nhịp.
***
Lãnh Thanh Nghiên lại một lần nữa từ trong hôn mê tỉnh lại, chỉ là vừa tỉnh lại được một chút, nàng lại liền ngẩn ngơ ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu đột nhiên không thể nào thích ứng được.
Đây là một nơi, ưm, nói như thế nào đây, một căn phòng màu hồng phấn, nơi nơi đều là màu hồng phấn, hơn nữa còn có mùi gì đó nồng đến gay mũi, hiện tại nàng đang nằm trên giường trong phòng, chăn màn trên giường cũng đều là màu hồng như vậy.
Đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại, nàng thực chán ghét màu hồng nhiều như vậy, hơn nữa nơi này còn lộ ra một cỗ mùi tục tằng, khiến cho cả người nàng không thoải mái.
Đây là nơi nào vậy? Trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không tốt, mà đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, sau đó một bà trang điểm nồng đậm dáng người thướt tha đi tới.
Nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên đã tỉnh lại, mặt mày không khỏi một trận hớn hở, nói: “Ai u, Như Hoa ngươi tỉnh rồi, làm người ta lo chết đi được!"
Như… Như Hoa? Lãnh Thanh Nghiên đầu “Ông" một chút, sao lại gọi nàng bằng cái tên ghê tởm như vậy? Hay là linh hồn của mình lại bám vào người khác?
Ý tưởng này rất nhanh đã bị nàng loại khỏi não, bởi vì nàng biết hiện tại nàng cả người bị thương, quần áo trên người tuy rằng bị thay đổi, nhưng cũng không thể khiến nàng hoài nghi linh hồn mình lại một lần nữa chiếm thân thể người khác.
“Nơi này là chỗ nào? Ngươi là ai?" Kỳ thật thời điểm hỏi vấn đề này, nàng có thể đoán được đáp án, nhưng mà nàng không thể tin được, nàng lại có thể đi tới nơi như thế này.
Lão bà kia đi tới bên cạnh nàng, phút chốc một cỗ mùi nồng gay mũi bay vào mũi Lãnh Thanh Nghiên, làm cho nàng nhịn không được ngay hắt xì ba cái.
Có điều tú bà này hiển nhiên là không hiểu vì sao Lãnh Thanh Nghiên hắt xì, vung vung khăn về phía nàng, nói: “Như Hoa, nơi này chính là Vạn Hoa Lâu lớn nhất, ta là ma ma ở nơi này".
Khóe miệng hung hăng run rẩy vài cái, Vạn… Vạn Hoa Lâu?
“Vì sao ta lại ở chỗ này?"
“Đương nhiên vì ngươi về sau cũng là người Vạn Hoa Lâu".
Lãnh Thanh Nghiên trong mắt hàn quang thoáng hiện, biểu tình trên mặt lại càng lạnh lùng hơn, lạnh lùng nhìn tú bà. Giống như là bị ánh mắt của nàng dọa sợ, tú bà co rúm lại một chút, sau đó nói: “Ngươi cũng đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, là tướng công ngươi đem ngươi bán cho Vạn Hoa Lâu ta, ngươi muốn oán phải đi oán tướng công ngươi!"
“Tướng công?" Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày, trong mắt sát khí lóe ra, vậy mà chẳng những có người mang nàng bán vào thanh lâu, lại lấy danh nghĩa tướng công, tốt nhất đừng để nàng biết người này là ai, nếu không, nàng nhất định sẽ giết hắn.
Tú bà hình như rất là đắc ý, lập tức lại thở dài một hơi, nói: “Ai, ta nhưng phải mất một trăm lượng bạc mới mua được ngươi từ trong tay tướng công ngươi, ngươi cũng đừng oán, vẫn là nhận mệnh đi, yên tâm, chỉ cần ngươi nghe lời, ma ma sẽ không bạc đãi ngươi!"
Lãnh Thanh Nghiên một lần nữa nhắm hai mắt lại, trước khi thân thể khôi phục hoàn toàn, nàng nhịn.
Nhưng mà tú bà đối với hành vi của Lãnh Thanh Nghiên lại vô cùng bất mãn, đẩy đẩy thân thể của nàng, nói: “Hắc, ngươi đừng ngủ a, mau đứng lên để mama trang điểm cho ngươi một chút, vận ngươi cũng thật tốt, hiện tại vừa vặn là thời gian mỗi ngày săn bắn, liền ngay cả Hoàng Thượng cũng đã đến trấn trên chúng ta nghỉ ngơi rồi".
“Săn bắn? Hoàng Thượng?" Lãnh Thanh Nghiên lại đem ánh mắt lặng lẽ mở ra, nàng không nhớ rõ Thương Lang quốc sẽ tới rừng này săn bắn, chẳng lẽ, nàng đã không còn ở Thương Lang quốc?
Tú bà cũng không biết Lãnh Thanh Nghiên trong lòng suy nghĩ cái gì, chỉ là thấy nàng lại mở to mắt, không khỏi có chút vui mừng, nói: “Đợi cho Hoàng Thượng đi vào trấn nhỏ của chúng ta, tự nhiên sẽ có một vài quý công tử đến Vạn Hoa Lâu ta, đến lúc đó, dựa vào tư sắc của ngươi chỉ sợ thật đúng là có thể làm cho mỗi vị công tử lão gia nhìn trúng, mai kia bay lên làm phượng hoàng!"
Nói xong, nàng còn nhịn không được muốn sờ vài cái lên mặt Lãnh Thanh Nghiên, ngoài miệng chậc chậc khen: “Khuôn mặt này thật xinh đẹp, ta đã sống cả đời rồi, nhưng cũng chưa có gặp qua người nào đẹp như vậy a!"
Lãnh Thanh Nghiên chán ghét tránh khỏi tay bà ta, lạnh giọng hỏi: “Đội săn bắn của Hoàng Thượng khi nào thì tới?"
“Ha ha, làm gì mà vội như vậy? Chờ ngươi dưỡng tốt vết thương trên người này, hẳn là cũng liền không sai biệt lắm. Ai, nếu không thấy ngươi có khuôn mặt đẹp như vậy, ta còn thực không nỡ tốn nhiều bạc như vậy mua ngươi về đâu!"
Lãnh Thanh Nghiên không để ý đến bà ta, nghe lời của bà ta, hẳn là tạm thời không có gì nguy hiểm, vậy trước đem vết thương trên người dưỡng cho tốt đi đã.
***
Im lặng ngồi ở cửa sổ, nhìn những người qua lại trên đường, đội săn bắn được vạn người quỳ bái kia, Lãnh Thanh Nghiên híp ánh mắt lại, nếu nàng không có nhìn lầm, đây là…
Khóe miệng hiện lên một tiếng cười khó hiểu, nàng ở trong này đã tám ngày, thời gian tám ngày, cũng đủ nàng đem thân mình dưỡng thật tốt, thậm chí ngay cả vết thương trên người cũng đã đóng vảy hết, vết thương nhẹ thì ngay cả dấu vết cũng tìm không thấy.
Cũng không thân thể này phát triển như thế nào, lực tự lành kinh người không tính, còn ngay cả nửa điểm vết thương cũng không lưu lại, duy nhất lưu lại, chỉ sợ cũng chỉ có dấu răng trên vai.
Nhẹ tay xoa khóe mắt, đóa huyết hoa sen ban đầu ở đây sớm đã biến mất không thấy, đơn giản nó vốn chính là giả, bởi vì lực tự lành quỷ dị, khiến cho trên mặt nàng căn bản không lưu lại nửa điểm vết sẹo, vậy thì vết thương ngân châm gây ra sao có thể lưu lại được?
Đội săn bắn đóng trú ngay dưới trấn nhỏ kia, hầu như chỉ trong nháy mắt, trấn nhỏ bên cạnh này cũng như phát ra hào quang, cũng náo nhiệt lên.
Kinh thành Thương Lang quốc cánh rừng cách đó mười dặm, mà đi xuyên cánh rừng về phía bắc chính là một quốc gia khác, Lãnh Thanh Nghiên khẽ thở dài, cánh rừng kia, nghe nói là cánh rừng nguy hiểm nhất khắp đại lục, nàng có thể còn sống rời đi nơi đó, thật là xem như mệnh lớn.
Có điều, là tên hỗn đản nào, dám đem nàng bán vào thanh lâu, lúc ấy, hẳn là lúc ấy nàng đã sắp ra được khỏi cánh rừng, nếu không trong rừng kia hàng năm cũng đâu có người nào xuất hiện.
Hiện tại kinh thành quốc gia này, hẳn là cách nơi này mười dặm khoảng cách trái phải, nhưng trấn nhỏ bên cạnh vẫn sẽ không phồn hoa được, giống như Thương Lang quốc, trấn nhỏ gần cánh rừng này cũng không phồn hoa, về phần vì sao, cũng không phải là chuyện nàng muốn biết.
Tú bà dáng người thướt tha đi đến, trên mặt cười nở hoa, nói: “Ta nói Như Hoa này, tối hôm nay ngươi nhất định phải chuẩn bị cho thật tốt, mama đã đem tin tức đêm nay mỹ nhân tuyệt sắc nhất của Vạn Hoa Lâu đêm nay sẽ xuất trướng, nếu như thu về nhiều bạc, ma ma tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!"
Lãnh Thanh Nghiên ngay cả nhìn cũng không nhìn bà ta một cái, hiện tại nàng thực chán ghét cách xưng hô mama này, sau khi trở về, nhất định phải bảo cục cưng sửa lại!
Ừm, liền giống như những người trong thời đại này, gọi là nương đi, đừng kêu mama, ở trong này, mama là xưng hô đối với tú bà thanh lâu…
Có điều, nàng bị bọn Mộc Ngâm Phong bắt đi, đến bây giờ đã mười ngày đi? Không biết tình huống bên ngoài, rốt cuộc là thế nào.
Đối với sự trầm mặc của Lãnh Thanh Nghiên, tú bà đều đã thành thói quen, cũng chỉ nghĩ là nàng ta không thích nói chuyện, cũng không thèm để ý, hơn nữa cũng không biết là xảy ra chuyện gì, mỗi lần nhìn thấy “Như Hoa", bà liền không hiểu trong lòng có chút sợ hãi, giống như “Như Hoa" là thần linh vậy, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, không dám khinh thường.
Có điều nghĩ đến tối hôm nay tài nguyên cuồn cuộn, bà liền nhịn không được tâm hoa nộ phóng, hận không thể kéo mặt trời nhanh chút xuống núi, ban đêm nhanh chút đến đi!
Tác giả :
Nặc Nặc Bảo Bối