Chí Tôn Đào Phi
Quyển 2 - Chương 7: Ta là giải dược của ngươi!
“Oanh!" Trong ý thức của Thương Diễm Túc đột nhiên nổi lên một trận sóng to, trong lòng chỉ còn lại hai chữ, Nghiên nhi, Nghiên nhi…
Tất cả những hình ảnh của Lãnh Thanh Nghiên đều hiện ra trong đầu hắn, chỉ một cái nhíu mày cười của nàng, nhất cử nhất động, tất cả mọi thứ, toàn bộ đều là Nghiên nhi của hắn.
Chậm rãi mở mắt, Sử Vân Kiều trước mắt hắn bỗng nhiên lại biến thành bộ dáng của Lãnh Thanh Nghiên, Thương Diễm Túc trong mắt tràn ngập thâm tình, đó là điều duy nhất trên đời khiến cho kẻ cứng rắn như hắn tan chảy ôn nhu:"Nghiên nhi..".
Bàn tay chậm rãi xoa khuôn mặt của Sử Vân Kiều, tầm mắt cũng bắt đầu đảo qua thân thể trần truồng tuyệt mỹ kia của nàng, trong mắt lửa dục vọng hừng hực thiêu đốt, những xao động trong cơ thể cũng mất đi áp chế, bắt đầu phi nhanh, khiến cho nhiệt độ cơ thể của Thương Diễm Túc không ngừng tăng lên, thân thể cũng mãnh liệt nổi lên phản ứng, nhu cầu cấp bách tìm một nơi để phát tiết.
Sử Vân Kiều đôi mắt đẹp phủ một lớp sương mù nhìn Thương Diễm Túc, nghe hắn gọi một tiếng Nghiên nhi, trong lòng một mảnh chua xót, trong mắt thoáng hiện ghen ghét đến khắc cốt, lập tức lại càng thêm áp sát vào Thương Diễm Túc vài phần, cả người dường như đã ngồi trong lòng hắn.
“Ta là Nghiên nhi, Vương gia, ta chính là Nghiên nhi của người.. “.
Sử Vân Kiều nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn, đôi môi đỏ mọng hôn lên hai má hắn.
Mà ngay lúc đó, Thương Diễm Túc trong giây lát bừng tỉnh, dùng sức đẩy nàng ra ngoài, hai mắt như sắp biến thành một mảnh đỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sử Vân Kiều, thanh âm khàn khàn nói: “Ngươi không phải Nghiên nhi!"
“Vương gia?" Sử Vân Kiều tâm thần rung mạnh, nàng thật không ngời rằng cho đến lúc này, thế nhưng hắn vẫn có thể khôi phục lại tỉnh táo, điều này sao có thể? Làm sao có thể?
Kia nhưng mười người phân lượng a, tuy rằng hắn cũng không có đem trà uống hết hoàn toàn, chỉ mới uống mấy ngụm, nhưng liều lượng tiến vào trong cơ thể hắn tuyệt đối cũng không có ít, đó chính là Mị Tâm Hồn, là mị dược mạnh nhất trên đời, cho dù hắn có thể kiên trì, cũng tuyệt đối không có khả năng kiên trì trong khoảng thời gian quá dài.
Hơn nữa, vừa rồi rõ ràng đã mất đi tia lí trí cuối cùng, vì sao lại có thể thanh tỉnh lại? Vì sao?
Kìm lại bối rối trong lòng, Sử Vân Kiều trong mắt hiện lên một tia dứt khoát, đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, đi đến trước mặt Thương Diễm Túc, gắt gao ôm lấy hắn, nỉ non nói: “Vương gia, người làm sao vậy? Chẳng lẽ người không biết Nghiên nhi sao? Ta là Nghiên nhi đây!"
Thương Diễm Túc gần như sắp dừng lại, giờ phút này lại nghe Sử Vân Kiều nói như vậy, trong mắt lại bắt đầu kịch liệt nổi sóng lên, “Nghiên nhi..".
“Đúng, ta là Nghiên nhi, ta chính là Nghiên nhi đây, Vương gia!"
Trong mắt Thương Diễm Túc lại hiện lên một tia dao động, lại một lần nữa đem Sử Vân Kiều đẩy ra ngoài, lắc đầu nói: “Không phải, ngươi không phải Nghiên nhi!"
Nhưng chính lúc này đây, lực lượng của hắn so với trước cũng đã nhỏ hơn rất nhiều, hắn đứng thẳng người lên có chút lảo đảo, dường như sắp đứng không vững.
Sử Vân Kiều chậm rãi từ mặt đất đứng dậy, sau đó thân mình trần trụi đứng trước mặt Thương Diễm Túc, hấp dẫn ánh mắt của Thương Diễm Túc, cố nén ngượng ngùng, hai chân gắt gao khép lại, thân mình nhẹ nhàng ngọ nguậy, loại động tác này vô cùng là khiêu khích, hơn nữa vẻ mặt kiều mỵ nhìn Thương Diễm Túc, ôn nhu nói: “Vương gia, ta đẹp không?"
Ánh mắt lại một lần nữa kịch liệt chớp chớp, tầm mắt dường như không chịu khống chế dừng lại trên thân mình trần trụi của nàng, lửa nóng trong cơ thể càng lúc càng lớn, thân thể hắn dường như sắp nổ tung vậy.
Sử Vân Kiều nhãn tình sáng lên, cố nén ngượng ngùng trong lòng, hai tay nắm chặt ở bên người, ở trước ngực là một khe hẹp thật sâu, dụ hoặc tràn ngập như vậy đánh sâu vào một chút lí trí còn lại của Thương Diễm Túc yếu ớt đến vô cùng.
Lãnh Thanh Nghiên ôm tiểu tử kia về tới vương phủ, về phần Bạch Hổ kia, nàng đương nhiên không thể mang theo nó mà ngênh ngang xuất hiện, nếu không sẽ dọa người khác sợ chết khiếp mất.
“Vương phi, ngài đã trở lại?"
Quản gia cung kính tiến lên đón tiếp, Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười gật đầu, hỏi: “Vương gia đâu?"
“Bẩm Vương phi, Vương gia sau khi trở về vẫn luôn ở trong thư phòng".
Gật đầu, sau đó xoay người hướng về phía thư phòng đi tới, nàng phải đem chuyện vừa gặp người tên Vu Hi kia nói cho hắn biết.
“Vương phi!"
Dừng lại cước bộ khẽ quay người lại nhìn, nhìn quản gia, hỏi: “Còn có việc gì sao?"
Quản gia ngẩng đầu nhìn thoáng qua tiểu tử kia đang ngủ say trong lòng Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Hay là để cho lão nô đem tiểu Vương gia đi ngủ đi".
Sửng sốt một chút, sau đó đi đến đem bảo bối cẩn thận giao cho quản gia, nhỏ giọng dặn dò vài câu, sau đó xoay người liền hướng tới thư phòng đi đến.
Vừa đi đến gần thư phòng, liền nhìn thấy thị vệ canh giữ chung quanh thư phòng giờ đây lại đang đứng cách đó xa như vậy, không khỏi khẽ nhíu mày, đi đến trước một gã thị vệ liền hỏi, hỏi: “Sao lại thế này? Vì sao các ngươi lại đứng cách thư phòng xa như vậy?"
“Bẩm Vương phi, là do Sử tiểu thư sai tại hạ đứng cách xa phòng một chút".
“Sử Vân Kiều?" Lãnh Thanh Nghiên trong lòng khẽ động, vội vàng hỏi, “Nàng ta vì sao muốn làm như vậy?"
“Này… Thuộc hạ không biết, Sử tiểu thư chỉ nói là, có chuyện quan trọng muốn nói với Vương gia, cho nên chúng thuộc hạ không được quấy rầy".
Chuyện quan trọng? Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu đôi mày, nhưng cũng không có nói gì thêm, liền trực tiếp hướng về phía cửa thư phòng đi đến, thị vệ tất nhiên cũng sẽ không ngăn cản nàng.
Bên trong thư phòng, Thương Diễm Túc đột nhiên đánh một chưởng vào chính ngực mình, trong lúc đó liền phun ra một ngụm máu tươi, mà thần trí mờ mịt bị Sử Vân Kiều dụ hoặc cũng thanh tỉnh được lại vài phần.
“Vương gia!" Sử Vân Kiều quả thực không thể tin được hai mắt của mình, nàng không thể nào mà hiểu được, dưới tác dụng của thuốc như vậy, vì sao cho tới tận bây giờ Vương gia lại vẫn có thể bảo trì được thần trí? Nàng không thể tin được, Vương gia thế nhưng vì không muốn cùng mình đồng hoan, mà tình nguyện đả thương chính hắn!
Bởi vì tác dụng của Mị Tâm Hồn, Sử Vân Kiều trước mắt hắn, rõ ràng chính là bộ dáng của Lãnh Thanh Nghiên, hơn nữa, hắn thật sự sắp không kiên trì được nữa.
Hắn không muốn phản bội Nghiên nhi, cho dù là dưới tình huống như vậy, cho dù chỉ còn lại một chút lí trí. Vốn là Sử Vân Kiều cũng không có làm cái gì, hắn cũng đã sắp ngăn không được hiệu lực của Mị Tâm Hồn, hơn nữa khi đó Sử Vân Kiều cũng toan tính dụ hoặc, một tia lí trí còn lại cũng sắp biến mất
Vốn hắn có thể đả thương Sử Vân Kiều, thậm chí giết nàng ta, nhưng hắn cũng không thể cam đoan sau khi làm như vậy hắn sẽ như thế nào nữa. Dưới tác dụng của mị dược như vậy, hắn lại vẫn làm ra chuyện tình thực xin lỗi Nghiên nhi đây?
Cho nên phương pháp tốt nhất chính là đả thương chính mình, dùng thương thế, dùng đau đớn đến bức bách chính mình khôi phục một chút thanh tỉnh, tuy rằng hắn không biết lần này hắn có năng lực kiên trì được bao lâu.
Lạnh lùng nhìn Sử Vân Kiều, trong mắt chậm rãi xuất hiện một tia kim quang mà từ bốn năm trước sau khi Lãnh Thanh Nghiên chết chưa có xuất hiện qua, hơn nữa càng ngày càng mạnh.
Mà ngay lúc đó, cửa thư phòng đột nhiên bị dùng sức đẩy ra, Sử Vân Kiều theo bản năng lấy tay bảo vệ thân thể của mình, sau đó xoay người phẫn nộ quát: “Cẩu nô tài lớn mật, ai cho phép ngươi… Tỷ tỷ?"
Nhìn Lãnh Thanh Nghiên đang đứng ở cửa, trong giây lát sắc mặt Sử Vân Kiều tái nhợt một mảng.
Lãnh Thanh Nghiên lạnh lùng nhìn thân mình trần truồng của Sử Vân Kiều, lại quay đầu nhìn về phía Thương Diễm Túc nửa người nằm trên mặt đất, quần áo hỗn độn, nửa thân trên cởi trần, nhìn đến vết máu nơi khóe miệng hắn, trên đùi còn đang cắm một thanh đoản kiếm sắc bén, trên người Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên phát tán ra cuồng bạo sát khí.
“Ngươi đang làm cái gì?"
Sát khí mãnh liệt như vậy, trực tiếp lao tới, khiến cho Sử Vân Kiều cảm giác da thịt trên người từng đợt đau đớn, tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng tràn ngập sát khí của nàng, thân mình đột nhiên mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
“Tỷ tỷ..".
Lãnh Thanh Nghiên đi lên phía trước từng bước một, từng bước chân nho nhỏ này, cũng lại giống như đạp trong lòng Sử Vân Kiều, làm cho lòng của nàng ta hung hăng run rẩy một chút, sợ hãi cùng rét lạnh tràn ngập.
Độ ấm trong mắt cũng đã rơi xuống âm mấy ngàn độ C, nhìn vẻ mặt sợ hãi của Sử Vân Kiều, lạnh lùng nói: “Ai là tỷ tỷ của ngươi?"
“Nghiên nhi..".
Thanh âm của Thương Diễm Túc đột nhiên truyền đến, mang theo vô tận áp lực cùng khàn khàn, sự xuất hiện của Lãnh Thanh Nghiên khiến cho hắn trong nháy mắt đã thanh tỉnh, nhưng dù sao hắn cũng đã nhẫn nại nhiều như vậy, cũng sắp đến cực hạn.
Chịu đựng tra tấn lớn như vậy, thì cần sự tự chủ như thế nào, mới có thể không thể nhào lên về phía của Lãnh Thanh Nghiên?
Trong mắt Thương Diễm Túc vẫn đỏ bừng một mảnh, một tia kim quang vừa xuất hiện vừa rồi cũng đã tiêu tán không thấy, mà hắn giờ phút này, bàn tay dùng sức nắm lấy vết thương trên đùi, dùng đau đớn đến bức bách một tia thần trí còn sót lại kia.
Lãnh Thanh Nghiên trong mắt hàn băng nhanh chóng tan chảy, tâm hung hăng run rẩy, vài bước đã đi tới trước mặt hắn, đột nhiên giơ tay hung hăng đánh một quyền, trực tiếp đánh ngã Thương Diễm Túc.
“Hỗn đản, ai bảo ngươi phải chịu đựng như vậy?" Nói xong, hơi nước đã tích tụ lâu trong mắt rốt cục tràn ra, nếu như ở trong tình huống như vậy, nàng sẽ không trách hắn, thật sự là sẽ không trách hắn. Nhưng hắn vì sao hắn lại muốn tự hại mình như vậy, chẳng lẽ hắn không biết nàng nhìn sẽ có bao nhiêu đau lòng sao?
Cổ tay đột nhiên bị dùng sức bắt lấy, một trận đại lực truyền đến đem Lãnh Thanh Nghiên hung hăng kéo vào trong lòng, Thương Diễm Túc xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, hôn môi vuốt ve như mưa rền gió dữ buông xuống trên người nàng.
“Tê!"Quần áo trên người cũng trực tiếp bị xé rách.
Lãnh Thanh Nghiên chủ động ôm chặt lấy hắn, không thể ngăn chặn được nước mắt, trong lòng tràn đầy đầy cảm động.
Dư quang nơi khóe mắt thấy được Sử Vân Kiều đang xụi lơ trên mặt đất, giờ phút này chính là đang ngạc nhiên nhìn các nàng, Lãnh Thanh Nghiên dùng đến khí lực lớn nhất mới miễn cưỡng giãy ra khỏi vòng ôm của Thương Diễm Túc, sau đó liền điểm huyệt nói của Sử Vân Kiều, rồi đánh bay ra khỏi thư phòng.
Cửa thư phòng gắt gao đóng lại, bên trong thư phòng, hai người gắt gao dây dưa, hắn là độc của nàng, nàng là giải dược của hắn.
Trong phòng, Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng nằm ở trên giường, đã qua ba ngày rồi, nàng vẫn không có tỉnh lại. Ba ngày qua, Thương Diễm Túc không ăn không uống ngồi bên cạnh thân thể nàng, không có rời đi nửa bước, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hôn nhẹ, nhìn đôi mắt nhắm chặt lại trong hôn mê của nàng, trong mắt hắn tràn ngập tự trách cùng thương tiếc.
Cửa phòng bị nhẹ nhàng mở ra, chiếc đầu nhỏ của tiểu tử kia từ bên ngoài dò xét tiến vào, lẳng lặng nhìn phụ thân vẫn luôn ngồi bên giường trong phòng, còn có mẹ đã ngủ đến ba ngày.
Khuôn mặt nho nhỏ nhăn nhó lại, vì sao nó chỉ ngủ trưa trong chốc lát thôi, sau khi tỉnh lại thì hình như đã xảy ra chuyện tình rất lớn vậy?
Một bàn tay to xuất hiện trên đỉnh đầu của tiểu tử kia, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó vài cái, tiểu tử kia xoay đầu lại nhìn người phía sau, khó hiểu hỏi: “Trần Nhiên thúc thúc, mẹ cháu làm sao vậy? Vì sao mẹ ngủ lâu như vậy mà còn chưa có tỉnh a?"
Diệp Trần Nhiên liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, sau đó cúi đầu nhìn tiểu tử kia, nói: “Không có việc gì, nàng chỉ là mệt mỏi quá thôi, cho nên cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút".
“Ah? Quá mệt mỏi? Có phải là do cục cưng không nghe lời, rất nghịch ngợm, làm cho mẹ mệt mỏi muốn chết rồi?
“Làm sao có thể đâu? Cục cưng từ trước tới nay rất là nghe lời nha".
Tiểu tử kia cũng không có nghe, vẫn chu cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ giọng nói: “Khẳng định là do cục cưng rất bướng bỉnh, vừa rồi cục cưng không nên để cho mẹ ôm về, cục cưng nặng như vậy, mẹ ôm nhất định là mệt chết đi".
Diệp Trần Nhiên một trận ngạc nhiên, bất đắc dĩ nở nụ cười vài cái, đem tiểu tử kia ôm lên, nhìn nó nói: “Vậy về sau, cục cưng đừng để cho mẹ mệt nhọc, không phải là tốt rồi sao? Hiện tại, chờ mẹ ngủ đủ, nàng sẽ tỉnh lại, cục cưng không muốn quấy rầy mẹ, phải không?"
“Ah, được!"Quay đầu lại theo khe cửa nhìn vào trong phòng, còn nói thêm, “Phụ thân thì sao? Hình như phụ thân đã rất lâu rồi không có ăn cái gì, có thể rất đói bụng hay không a?"
“Không có việc gì, phụ thân muốn ở cùng mẹ, chờ mẹ tỉnh, bọn họ sẽ cùng nhau ăn cái gì đó".
Tên kia, thân thể thực là lợi hại, đói vài ngày khẳng định cũng không có chết được. Có điều, hắn xuống tay cũng thật độc a, một đao kia đâm xuống, xương cốt cũng đều lộ ra, còn có một chưởng kia, nếu đánh vào trên người bình thường, khẳng định sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Sau đó, Diệp Trần Nhiên cũng liền ôm tiểu tử kia rời khỏi cửa phòng, tiểu tử kia ghé mặt trên bờ vai của hắn, trông mong nhìn về phía trong phòng, ô ô, mấy ngày nay mẹ cùng phụ thân không thể chơi đùa cùng cục cưng, cục cưng thật là cô đơn a!
Trong phòng vẫn yên tĩnh một mảnh như cũ, Thương Diễm Túc si ngốc nhìn Lãnh Thanh Nghiên, tất cả mọi việc bên ngoài hắn đều không quan tâm, thậm chí cũng không để mọi việc trong tai, trong mắt.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên mặt khẽ xoa, thấp giọng nói: “Nghiên nhi, thực xin lỗi, đều là do ta không tốt, thế nhưng lại không phát hiện bên trong trà có vấn đề, thế nhưng lại để cho Sử Vân Kiều suýt chút nữa thì thực hiện được ý đồ, còn thương tổn Nghiên nhi. Thực xin lỗi, Nghiên nhi..".
“Vậy chàng tính bồi thường cho ta thế nào đây?"
Thanh âm của nàng đột nhiên vang lên khiến cho Thương Diễm Túc sợ sệt một hồi lâu cũng chưa có phản ứng lại, cuối cùng mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, chỉ thấy nàng chính là đang cười nhẹ nhàng nhìn hắn.
Đột nhiên có một loại cảm giác giống như mình đang ở trong mơ, Thương Diễm Túc đột nhiên đứng lên nhưng lại không cẩn thận mà ảnh hưởng đến vết thương trên đùi, không khỏi lại ngã xuống giường.
Lãnh Thanh Nghiên đưa tay giúp đỡ hắn, nhìn bộ dáng chật vật của hắn, khuôn mặt hình như tiều tụy đi rất nhiều, thậm chí trên cằm còn có chút râu dài ra, có chút đau lòng, nhưng trong mắt cũng nhịn không được mà tràn ra ý cười, nói: “Chàng cẩn thận một chút".
Nếu như đã ngã vào bên cạnh thân thể của nàng, Thương Diễm Túc đơn giản cũng không muốn đứng dậy, đưa tay dùng sức kéo nàng vào trong lòng ôm, như thế mới cảm nhận được độ ấm chân thật của nàng, hô hấp của nàng, nỉ non nói: “Nghiên nhi, nàng lo lắng cho ta".
Nằm ở trong lòng hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ta ngủ bao lâu?"
“Ba ngày".
“Lâu như vậy?" Lãnh Thanh Nghiên trong lòng cả kinh, đưa tay ôm lấy mặt hắn, cảm nhận được cảm giác đau đớn rất nhỏ từ ngón tay truyền đến, cảm giác đau lòng tràn ngập trái tim, hỏi, “Chàng luôn luôn ở bên cạnh ta sao?"
“Ừ!"
Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên ngồi dậy, ghé lên bờ vai của hắn liền hung hăng cắn một cái, nói: “Ai cho chàng làm như vậy? Chẳng lẽ chàng không biết mình đang bị thương trong người sao?"
Thương Diễm Túc tùy ý để cho nàng cắn, trên mặt vẫn mang theo ý cười nồng đậm như cũ, ôm chặt nàng, nói: “Ta lo lắng cho nàng, nên không thể nghỉ ngơi".
Hít hít cái mũi, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên nói: “Ta đói bụng".
“Ta cũng đói bụng".
“Không phải là đã ba ngày chàng không ăn cái gì chứ?"
“Ừm? Hình như là vậy". Mắt thấy Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày lại, trong mắt lại tản mát ra hàn khí, Thương Diễm Túc vội vàng đem nàng ôm chặt, nói, “Nghiên nhi vẫn mê man bất tỉnh, ta làm sao có khẩu vị mà ăn này nọ?"
Tuy rằng nói là ngủ ba ngày, tinh thần trên cơ bản khôi phục, nhưng thương tổn cũng không có khôi phục được hết, xương sống cùng thắt lưng vẫn đau như cũ, cả người xương cốt như tan rã vậy, ngay cả đi đường cũng có chút không xong.
Mà Thương Diễm Túc bởi vì bị thương trên đùi, tuy rằng hắn đã tận lực áp chế, nhưng vẫn rất rõ ràng nhìn ra, đi đường có chút cà nhắc.
Thời điểm hai người này xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người đương nhiên tránh không được mà khuôn mặt có chút run rẩy, lập tức cười rộ lên, một chút cũng không có lo lắng về bộ dáng của bọn họ.
Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu đôi mày thanh tú, vẻ mặt uy hiếp nhìn bọn họ, hỏi: “Cười vui lắm sao?"
“Không phải cười vui lắm". Tang Dĩnh lắc lắc đầu, sau đó nói, “Là vô cùng buồn cười, ha ha!"
Khóe miệng run rẩy, nhìn những kẻ một chút cũng không có đồng tình mà còn một kẻ so với một kẻ còn khoa trương hơn, Lãnh Thanh Nghiên sinh ra ý nghĩ mãnh liệt muốn giết người.
Hai người ngồi xuống ghế, buồn bực chờ những người đó cười xong.
Người đầu tiên ngừng cười chính là Vân Mộng Tuyết, quay đầu nhìn Thương Diễm Túc, hỏi: “Ta nói Vương gia, vì sao lúc ấy ngươi không trực tiếp giết Sử Vân Kiều kia đi, ngược lại lại muốn tự mình đả thương chính mình như vậy?"
Thương Diễm Túc còn chưa có mở miệng, Diệp Trần Nhiên đột nhiên lắc đầu nói: “Không thể không thể, Mị Tâm Hồn chính là mị dược mạnh nhất thế gian, hơn nữa nữ nhân kia còn cho một phân lượng lớn như vậy, cho dù Lạc vương gia có thể giết chết nữ nhân kia, nhưng mị dược trong cơ thể phải làm sao bây giờ? Dưới tác dụng mãnh liệt của mị dược, cho dù đứng trước mặt hắn là một đầu heo mẹ, hắn cũng sẽ cảm thấy đó chính là tuyệt thế đại mĩ nhân, huống chi đó lại là một người chết xinh đẹp? Cho nên thay vì lãng phí khí lực đi giết người, không bằng tập trung tinh lực bảo trì lí trí của mình đi, như vậy có lẽ còn có thể kiên trì lâu hơn một chút".
Lâm Duyệt Tâm khẽ nhíu mày, nói: “Người chết thì ít nhất cũng không có làm ra hành vi gì để dụ hoặc đi?"
Diệp Trần Nhiên nhếch miệng nở nụ cười, tươi cười kia dĩ nhiên là có chút nói không nên lời là âm trầm, nói: “Đúng, người chết sẽ không thể chủ động đi dụ hoặc người khác, nhưng đối với Vương gia lúc đó cũng chỉ mới là bắt đầu, không bao lâu sau, thì thi thể mĩ nữ nằm trên mặt đất đối với hắn sẽ còn mê hoặc hơn, thậm chí là so với mĩ nhân yêu diễm cũng còn lớn hơn!"
“Làm sao có thể?"
“Vì sao lại không có khả năng? Mị Tâm Hồn, tên như ý nghĩa của nó có thể mị hoặc được tâm hồn của người khác, ta thề, lúc ấy Vương gia nhìn đến Sử Vân Kiều căn bản chính là bộ dáng của Thanh Nghiên, ngươi cảm thấy trần trụi nằm trên mặt đất, giống như một Thanh Nghiên tùy ý cho hắn chà đạp đối với hắn dụ hoặc lớn, hay là một Sử Vân Kiều còn sống đối với hắn có dụ hoặc lớn hơn?"
Chúng nữ trong phòng đều đỏ mặt lên, thậm chí trong đó có vài vị nam tử đơn thuần cũng nhịn không được mà khuôn mặt nóng lên.
Khẽ ho một tiếng, Tử Tiêm nhíu mày nói: “Nếu thấy đều là bộ dáng của Thanh Nghiên, đương nhiên là khi còn sống sẽ có dụ hoặc lớn hơn, cho dù không có tư thái để cho người ta tùy ý chà đạp, nhưng nàng ta lại có thể chủ động di câu dẫn người khác!"
“Không phải!" Thương Diễm Túc đột nhiên mở miệng nói, đem ánh mắt của toàn bộ mọi người hấp dẫn qua, ngoại trừ Diệp Trần Nhiên, tất cả mọi người đều là vẻ mặt khó hiểu.
Bàn tay đang nắm tay Lãnh Thanh Nghiên khẽ buộc chặt một chút, Thương Diễm Túc nhẹ giọng nói: “Một ít ngôn hành cử chỉ của Sử Vân Kiều, có thể khiến cho ta cảm giác được, nàng ta không phải Nghiên nhi".
Lãnh Thanh Nghiên trong mắt vừa động, khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười ngọt ngào, những người khác hai mặt nhìn nhau, Tang Dĩnh lập tức nhíu mày nói: “U, cảm tình của Vương gia đối với Nghiên nhi nhà ta thật là tình thâm ý nặng a?"
“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem đây là nam nhân của ai!" Lãnh Thanh Nghiên cười đến vẻ mặt ngọt ngào, chủ động lao vào trong lòng Thương Diễm Túc.
Tang Dĩnh nhìn đến chói mắt, lấy tay che đi ánh sáng quang mang từ trên người Lãnh Thanh Nghiên bắn ra, bĩu môi khinh thường nói: “Nhìn ngươi như vậy, giống như trên đời cũng chỉ có mình nam nhân ngươi như vậy a".
Thương Diễm Túc nhẹ ôm người trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Tang Dĩnh đang khinh thường nhìn bọn họ, đột nhiên nói: “Mới vừa rồi thám tử hồi báo, có người của Ngọc Diễm Quốc bí mật lẻn vào Thương Lang quốc “.
Tang Dĩnh thần sắc cứng đờ, con mắt chuyển động, sau đó nói: “Ai u, vậy cũng thật là, Vương gia ngươi cũng nên cẩn thận, hiện tại Thương Lang quốc cùng Ngọc Diễm quốc đang giao chiến, nói không chừng bọn họ là muốn tới Thương Lang quốc tìm hiểu chuyện cơ mật đâu".
“Nhưng thật ra bổn vương không có lo lắng, chính là nghe nói, bọn họ dường như là đang tìm người nào đó, đang đi về phía kinh thành".
Tang Dĩnh khóe miệng run rẩy vài cái, đột nhiên nhẹ nhàng vung tay lên, nói: “Thiết, như vậy thì làm sao? Dù sao cũng không liên quan gì tới ta".
Trong phòng vang lên những âm thanh khinh thường, Tang Dĩnh lại làm như không nghe thấy, đem mặt chuyển ra phía ngoài, hừ hừ vài tiếng không thèm để ý đến những người này.
Ai nha, tình huống như vậy thật không ổn nha, cái tên Ngọc Nhàn Dật kia đã phát hiện nàng ở trong này, những người phái ra tìm nàng cũng đã sắp đến kinh thành Thương Lang quốc rồi, vậy phải làm sao bây giờ nha? Nếu như bị bắt trở về, khẳng định sẽ bị hắn hung hăng đánh!
Nghĩ vậy, Tang Dĩnh đột nhiên cảm thấy mông ẩn ẩn bị đau.
Không ai để ý tới Tang Dĩnh, bởi vì bọn họ biết, tuy rằng nàng nói giống như cùng nàng không có chút quan hệ nào, nhưng trong lòng khẳng định là đã bắt đầu hoảng loạn rồi.
Lãnh Thanh Nghiên đem tầm mắt chuyển đến trên người Diệp Trần Nhiên, nói: “Nghe nói, hiện tại Sử Vân Kiều đang ở trong tay ngươi?"
Nhún vai, nói: “Đúng vậy, hôm đó ta thấy nàng ta bị ngươi ném ra ngoài cửa, huyệt đạo bị điểm, trên người cũng không có mặc chút quần áo gì, liền nằm ở bên ngoài để cho người ta thưởng thức, cũng không có ai dám đến giúp đỡ.Còn nha hoàn của nàng cũng liều mạng nâng nàng lên, kết quả còn tạo ra thật nhiều vết thương, bản thần y nhìn đau lòng a, một mỹ nhân yểu điệc như vậy, thế nhưng lại phải chịu khổ như vậy, bản thần y nhìn thật sự là không đành lòng, cho nên đã mang nàng đi theo".
Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười tà ác, nói: “Nếu như Diệp thần y thích nàng ta như vậy, Vương gia ta có thể đối với những chuyện tình mà nàng ta đã gây ra có thể bỏ qua, về sau để cho nàng ta đi theo ngươi đi “.
Diệp Trần Nhiên lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, hung hăng rùng mình một cái, nói: “Đa tạ hảo ý của Vương gia, tại hạ tâm lĩnh, nữ nhân kia ngài vẫn thu hồi lại đi, tại hạ nhưng thật là không thể nhận rồi".
“Diệp thần y không cần khách khí".
“Không khách khí không khách khí, nhưng Vương gia ngài không cần quá khách khí! Đương nhiên, nếu Vương gia có thể đem Thanh Nghiên giao cho tại hạ như vậy, vậy thì tại hạ khẳng định sẽ vui lòng nhận lấy, còn về phần nữ nhân kia, coi như xong!"
Thương Diễm Túc trong mắt hiện lên một tia mũi nhọn lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn Diệp Trần Nhiên, Diệp Trần Nhiên vẫn cứ vô tâm tươi cười như cũ, đôi diện với Thương Diễm Túc, nhưng trong ánh mắt kia, hiếm khi lại thấy chân thật như vậy.
Rất nhanh hai người cũng liền rời tầm mắt đi nơi khác, những người bên cạnh không ai phát hiện ra ánh mắt vừa rồi của bọn họ, chỉ có hai người bọn họ là rõ ràng nhất.
Không khỏi cúi đầu nhìn xuống tiểu nữ tử trong lòng, bàn tay đang nắm cánh tay nàng thoáng buộc chặt, tầm mắt của Diệp Trần Nhiên cũng đảo qua trên người Lãnh Thanh Nghiên, tươi cười vẫn như trước, nhưng ở nơi mắt người khác không thấy được, có một tia bất đắc dĩ cùng chua sót.
Hắn tuy rằng là thần y, nhưng lại mang một thân kịch độc, cũng không biết khi nào thì sẽ đột nhiên chết đi, cho nên vẫn là thừa dịp còn sống được chút nào, vì mọi người mà làm thêm nhiều chuyện đi.
Đối với câu nói của hắn, ngoại trừ Thương Diễm Túc, thì những người khác chỉ cho rằng đó là vui đùa, dù sao người bị hắn đùa giỡn như thế cũng không phải chỉ có một mình Lãnh Thanh Nghiên, hơn nữa, cho tới bây giờ cũng không có ai biết, những lời này của hắn, câu nào là thật, câu nào là giả, bởi vì bất kể là thật hay là giả, hắn lại vĩnh viễn vẫn là một bộ biểu tình như vậy.
Diệp Trần Nhiên tùy tay ném một bình nhỏ về phía Thương Diễm Túc, nói: “Đây là trà ngày đó ngươi uống còn sót lại, bản thần y giúp ngươi giữ lại, dù sao ở đây vẫn còn một chút tương đối khá Mị Tâm Hồn, đó chính là một thứ tốt a, mị dược mạnh nhất thế gian a!"
Thương Diễm Túc khóe miệng có chút run rẩy, quái dị nhìn Diệp Trần Nhiên, nói: “Bổn vương trái lại cũng không cho rằng thứ này có cái gì tốt đâu".
Diệp Trần Nhiên nhếch miệng cười quái dị, còn Lãnh Thanh Nghiên lại với tay cầm lấy bình sứ kia, nhẹ nhàng lắc lắc vài cái, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, nói: “Mị dược này cũng đã bỏ vào trong nước trà, lại còn là nước trà đã uống qua, Diệp Trần Nhiên ngươi thật sự là ghê tởm, những thứ này mà cũng có thể giữ lại được sao, chỉ sợ cũng đã thối rồi “.
Nghe vậy, tươi cười trên mặt cứng đờ, nói: “Được rồi được rồi, là do bản thần y rất nhàm chán, vốn còn tưởng ràng ngươi sẽ thích mới đúng".
Thương Diễm Túc có chút khó hiểu nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, tuy rằng nàng nói lời như vậy, nhưng biểu tình trên mặt lại hoàn toàn không phải là như vậy. Ừm, sao lại thấy nàng như thực là tà ác tươi cười đâu?
“Nghiên nhi?"
Không để ý tới hắn, cười xấu xa nhìn Diệp Trần Nhiên, nói: “Sử Vân Kiều đâu? Ngươi đã đem nàng ta thả đi đâu rồi?"
“Hắc hắc, qua hai ngày nữa sẽ biết?"
Khẽ nhíu đôi mày, câu trả lời của Diệp Trần Nhiên làm cho nàng thực khó hiểu, hỏi: “Vì sao? Chẳng lẽ ngươi thực sự luyến tiếc nàng?Nếu như ngươi thực sự như vậy, ừm, ta thật sự có thể buông tha cho nàng ta!"
Nghe vậy liên tục lắc đầu, nói: “Làm sao có thể? Bản thần y chính là đang chế tạo ra một loại thuốc mới, đang lo không thể tìm thấy người mà thí nghiệm một chút, cho nên ngày đó nhìn thấy nàng ta bị thương ở ngoài cửa, liền thuận tay mang nàng ta đi thôi “.
Trong phòng vang lên những thanh âm hút không khí, Tử Tiêm nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Trần Nhiên hung hăng nói: “Diệp Trần Nhiên, ngươi thực là nhẫn tâm, một tiểu mĩ nhân như hoa như ngọc vậy mà ngươi lại có thể hạ độc thủ như vậy được!"
Người khác lập tức tràn đầy đồng cảm gật gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Trần Nhiên giống như hắn đã phạm phải tội tày trời gì đó, là chuyện khiến cho người thần đều phẫn nộ vậy.
“Thí nghiệm thuốc?" Thương Diễm Túc đột nhiên cười khẽ một tiếng, nói, “ Nếu như thực sự là như vậy, vậy cho ngươi mượn thêm vài ngày cũng không có vấn đề gì “.
Tất cả mọi người đều đem tầm mắt chuyển đến trên người Thương Diễm Túc, thật sự là một kẻ so với một kẻ lại càng nhẫn tâm hơn, cũng chỉ có Diệp Trần Nhiên trên mặt cười như nở hoa, liên tục nói lời cảm tạ, mà Lãnh Thanh Nghiên thần sắc cũng không thay đổi, vẻ mặt cười ngọt ngào nằm ở trong lòng Thương Diễm Túc.
Chuyện Sử Vân Kiều hạ độc Thương Diễm Túc, dường như trong vòng một ngày đã lan truyền khắp kinh thành, cho dù Lạc Vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, hạ nhân trong phủ cũng cẩn thận lời nói, nhưng xảy ra chuyện tình lớn như vậy, Sử Vân Kiều kia trần truồng bị Vương phi ném ra khỏi cửa thư phòng, người ngoài cho dù muốn không biết cũng có chút khó khăn.
Cửa Lạc Vương phủ đóng chặt ba ngày, bất luận kẻ nào cũng không thể ra vào, ngay cả Tiết công công do Hoàng Thượng phái tới cũng bị bỏ ở ngoài, cuối cùng, ba ngày sau, cửa Lạc Vương phủ mới mở ra.
Chuyện tình của Sử Vân Kiều, khiến cho triều đình chấn động, cũng là lí do tốt để giải thích. Có người nói, Sử Vân Kiều vốn là sườn phi của Lạc Vương gia, thì vợ chồng chi lễ như vậy cũng thực là bình thường, huống hồ bốn năm nay, Lạc vương gia luôn lạnh nhạt với Sử Vân Kiều, như vậy thực là khiến cho Sử Vân Kiều ủy khuất rồi.
Đương nhiên, cũng có người cho rằng, Sử Vân Kiều không biết liêm sỉ, Vương gia lạnh nhạt với nàng ta, đương nhiên là do nàng ta mị lực không đủ, không thể khiến cho Vương gia yêu thích nàng ta.Dù sao, mặc kệ là như thế nào, nàng ta cũng không nên làm ra chuyện tình như vậy, tuy rằng không có lòng hại người, cũng không phải hạ cái độc dược gì nặng, nhưng vẫn như cũ lấy tội mưu hại để xét xử.
Mọi người tranh luận ba ngày, nhưng cũng không ai có thể tranh luận ra cái gì, mà phụ thân của Sử Vân Kiều, Sử thừa tướng cũng trầm mặc ba ngày, cũng không có tỏ vẻ cái gì.
Ngày thứ tư, Thương Diễm Túc thế nhưng lại vào triều, trong bốn năm gần đây, đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện ở trong triều, mà Sử thừa tướng, cuối cùng cũng có phản ứng.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều phát hiện ra Thương Diễm Túc có điểm khác thường, Thương Lang hoàng lại trực tiếp từ trên long ỷ đứng dạy, vẻ mặt thân thiết nhìn hắn, hỏi: “Túc nhi, chân con làm sao vậy?"
Vết thương trên đùi tất nhiên không thể ở trong ba ngày ngắn ngủi mà khỏi hẳn được, huống chi ba ngày qua hắn căn bản cũng không có hảo hảo mà dưỡng thương, nếu không phải Diệp Trần Nhiên y thuật cao minh, chỉ sợ thương thế của hắn sẽ lại càng nặng thêm thôi.
Đối với vấn đề của Thương Lang Hoàng, Thương Diễm Túc chỉ thản nhiên nói một câu: “Không có gì, chỉ là bị thương một chút mà thôi".
Lời này vừa nói ra, trong triều vang lên tiếng hút không khí, Sử thừa tướng sắc mặt cũng khẽ biến.Ai cũng đều biết bản lĩnh của Thương Diễm Túc, khi mười tuổi một mình hắn có thể giết được cả một quân đoàn, làm sao lại có thể dễ dàng bị thương như vậy?
Thương Lang hoàng lại khẩn trương, vội vàng hỏi: “Đây là có chuyện gì? Là người nào khiến con bị thương?"
Nói xong, cũng không quên lạnh lùng liếc nhìn Sử thừa tướng một cái, ai cũng biết ba ngày trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không ai biết cụ thể rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Thương Diễm Túc khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, ngữ khí vẫn bình thản như cũ nói: “Chính là do ta tự đâm mình bị thương".
“Cái gì?Con vì sao lại tự đâm mình bị thương như vậy?"
“Đương nhiên là vì bổn vương không muốn bị mị dược khống chế, không để cho âm mưu của Sử Vân Kiều thực hiện được, lại càng không muốn bởi vậy mà làm ra chuyện tình khiến Nghiên nhi hiểu lầm mà thương tâm".
Lúc ấy, nếu không phải Nghiên nhi xuất hiện kịp thời, hắn thậm chí còn muốn dùng phương thức càng thêm cuồng bạo để bắt mình thanh tỉnh trở lại, đương nhiên, làm như vậy hắn cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Lời nói của Thương Diễm Túc, khiến cho những quan viên còn đang bàn luận về Sử Vân Kiều nhắm chặt miệng lại, mà Sử thừa tướng cũng đã đi lên từng bước, nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Lạc vương gia, Vân Kiều vốn là sườn phi của người, những năm gần đây, người lại lạng nhạt với nàng, hiện tại lại muốn đem nàng đuổi ra khỏi Lạc vương phủ, nàng tất nhiên là ủy khuất rồi!"
“Ah? Như vậy tướng gia cho rằng, như thế thì nàng ta có thể làm ra chuyện tình như vậy được hay sao?"
“Ta.. “.
“Tướng gia, năm đó nếu không phải ngươi kiên quyết đen nữ nhi gả cho bổn vương, ngươi cho rằng nàng ta có thể đi được vào đại môn của Vương phủ sao? Huống chi, năm đó bổn vương cũng chưa có cùng nàng bái đường thành thân, hiện tại nàng ta lại ở trong Vương phủ như vậy vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận!"
Sử thừa tướng trong mắt tức giận thoáng hiện, trầm giọng nói: “Vương gia, Vân Kiều nhưng do Hoàng Thượng tứ hôn cho người, thậm chí ngay cả kiệu hoa cũng đã được nâng vào Lạc Vương phủ của người, vậy mà hiện tại người lại có thể nói ra lời như vậy! Nếu ngươi đem nàng đuổi ra vương phủ, về sau nàng còn có thể làm người thế nào được đây?"
“Bổn vương cũng là do nghĩ như vậy, cho nên này bốn năm nay vẫn để cho nàng ta ở bên trong Vương phủ “.
“Vương gia những lời này là có ý gì?"
“Có ý gì? Ý của ta chính là, ban đầu bổn vương tính làm xong một số chuyện sẽ đi theo Nghiên nhi, đến lúc đó, những người ở trong Lạc Vương phủ cũng không còn quan hệ gì đến ta nữa. Hơn nữa niệm tình nàng thân bất do kỷ, đáng thương, không muốn để cho một người vô tội như vậy vì các ngươi mà lại không thể làm người, cho nên mới vẫn để cho nàng ta ở bên trong Vương phủ “.
“Ngươi.. “.
Thương Diễm Túc cười lạnh một tiếng, không nhìn Sử thừa tướng đang trợn mắt nhìn, tiếp tục nói: “Nếu hiện tại Nghiên nhi đã quay trở về, bổn vương tất nhiên không có khả năng lại đi tự sát, như vậy thì những người trong Vương phủ đó tất nhiên là liên quan đến bổn vương, đương nhiên sẽ không có khả năng tiếp tục để cho những người dư thừa ở lại bên trong Vương phủ".
Những lời này của Thương Diễm Túc khiến cho trong triều một mảnh yên tĩnh, tất cả đều trừng to mắt không dám tin nhìn hắn, chỉ có Thương Lang hoàng khẽ thở dài, âm thầm cảm thấy may mắn Lãnh Thanh Nghiên không có chết thực sự, hơn nữa hiện tại cũng đã quay trở lại.
Kỳ thật hắn cũng đã sớm biết, Sử Vân Kiều cho tới bây giờ vốn cũng không được Thương Diễm Túc để ở trong lòng, bởi vì không cho là nàng là kẻ đã khiến cho hắn cùng Nghiên nhi phải sinh li tử biệt, ngoài việc điên cuồng trả thù những kẻ đã khiến cho hắn và Nghiên nhi phải xa cách ra, những chuyện khác căn bản là hắn cũng mặc kệ.
Sở dĩ Sử thừa tướng không có bị hắn trả thù, là vì Sử thừa cũng không có làm cái gì, chuyện tứ hôn đều là do Thương Lang Hoàng quyết định, ngay cả đối tượng tứ hôn cũng là do Thương Lang Hoàng chỉ định.
Đương nhiên, tuy rằng hắn không có làm cái gì, nhưng đối với chuyện nữ nhi của mình có thể gả cho Thương Diễm Túc, vẫn rất là thích ý, dù sao làm Thừa tướng, hắn cũng hiểu được Hoàng Thượng sẽ đem ngôi vị Hoàng đế cố ý truyền cho vị hoàng tử nào.
Hiện tại Lãnh Thanh Nghiên đã trở lại, hắn tất nhiên sẽ để ý đến những chuyện kia, nói cách khác, chẳng lẽ hắn vẫn còn muốn đi tự sát hay sao? Hiện tại hắn cũng không có lỡ đi tìm cái chết.
Sắc mặt Sử thừa tướng không ngừng biến hóa, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thương Diễm Túc, cuối cùng cũng chỉ hỏi ra một câu: “Nếu như vậy Vương gia muốn xử trí Vân Kiều thế nào đây?"
Trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Tướng gia cho rằng, nàng ta còn có thể có kết quả thế nào nữa đây?"
Đồng tử một trận co rút lại, trầm giọng hỏi: " Vậy không biết hiện tại Vân Kiều đang ở nơi đâu?"
“Tướng gia đã không thể thấy nàng rồi “.
“Cái gì? Ngươi đã muốn.. “.
Trên mặt ý cười tràn ra, nhưng đáy mắt cũng là một mảnh băng hàn, Thương Diễm Túc lạnh lùng nhìn Sử thừa tướng, nói: “Không, nàng ta còn chưa có chết, có điều, cũng nhanh thôi".
“Ngươi… Vương gia chẳng lẽ là muốn lạm dụng hình phạt riêng?"
“Lạm dụng hình phạt riêng?" Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, tầm mắt đảo qua những quan viên đang đứng bên cạnh, sau đó dừng lại trên người Lưu hình bộ thượng thư, hỏi, “Lưu đại nhân, ngươi tới nói cho bổn vương, đối với Sử Vân Kiều, bổn vương có tư cách xử trí nàng ta hay không?"
Bị điểm danh Lưu đại nhân mồ hôi lạnh một trận đầm đìa, cẩn thận liếc mắt nhìn Sử thừa tướng một cái, sau đó lại khó xử ngẩng đầu nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Này… Này…"
“Lưu đại nhân vì sao phun ra nuốt vào không nói? Có như thế nào thì cứ nói thẳng là được, tin tưởng là sẽ không có người vì chuyện này mà đến khó xử Lưu đại nhân đâu".
“Hạ quan không dám!" Lưu đại nhân cẩn thận lau lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó nói, “Sử Vân Kiều ý đồ mưu hại Vương gia, tội… Tội nên vạn… Muôn lần chết, nhưng lý ra..nên giao cho… Hình bộ điều tra xét xử, có điều Vương gia có kim bài ngự ban, có quyền quyết định xử trí phạm nhân như thế nào, không cần phải giao cho hình bộ, huống chi, Sử Vân Kiều vẫn là người trong Vương phủ của Vương gia “.
Theo lời nói của Lưu đại nhân, Sử thừa tướng sắc mặt càng ngày càng khó coi, đột nhiên xoay người quỳ gối trước mặt Thương Lang hoàng, nói: “Lão thần cầu Hoàng Thượng khai ân, Vân Kiều cũng không phải là có lòng hãm hại Vương gia!"
Thương Diễm Túc đi lên vài bước đứng ở bên người hắn, cười lạnh nói: “Vậy Tướng gia cho rằng phải như thế nào mới gọi là mưu đồ hãm hại bổn vương đây?"
“Vương gia hiện tại không phải đã bình yên vô sự sao?"
“Tướng gia thật sự là hay nói giỡn, ai nói bổn vương bình yên vô sự?"
“Ngươi…Chẳng phải vừa rồi ngươi cũng đã nói, đó là do ngươi tự đâm mình bị thương hay sao!"
“Nếu như không phải Sử Vân Kiều có ý đồ, vậy thì bổn vương cần gì lãng phí sức lực chính mình?"
Sử thừa tướng sắc mặt âm trầm, nhưng vẫn cãi chày cãi cối như cũ nói:"Vân Kiền vốn là sườn phi của ngươi, làm như thế, cũng không có gì đáng trách!"
“Tướng gia cho là như vậy hay sao?" Tươi cười trên mặt Thương Diễm Túc đột nhiên đông cứng lại, lạnh lùng nhìn hắn, nói, “Sử Lâm, ngươi thật to gan, thế nhưng dám bảo làm như vậy không có gì đáng trách!"
Thời điểm vừa nói ra như vậy, Sử thừa tướng cũng liền nhận ra dưới tình thế cấp bách mà đã lỡ lời, mà thời điểm nghe thấy câu nói kia của hắn sắc mặt Thương Lang Hoàng cũng khẽ biến, vỗ mạnh xuống bàn, cả giận nói: “Sử Lâm, đường đường là Thừa tướng, vậy mà ngươi lại có thể nói ra những lời như vậy! Vậy có muốn trẫm nói cho ngươi biết, nữ nhi của ngươi rốt cuộc đã làm ra được chuyện tốt gì
“Hoàng Thượng.. “.
“Hừ! Không chỉ hạ Mị Tâm Hồn đối với Lạc Vương gia, mà lại còn dùng đến mười phân lượng, trước không nói đến nàng ta dùng phương thức này để lọt vào mắt xanh của Vương gia, vì vậy hành động này làm trong Vương phủ có phải hay không có tội, chỉ cần dựa vào phân lượng của thuốc cũng đã đủ để phán quyết, nàng rõ ràng chính là muốn hại chết Lạc vương, vậy mà hiện tại ngươi còn dám nói ra lời như vậy?"
“Hoàng Thượng..".
“Câm miệng, nếu không phải Lạc vương không uống hết toàn bộ trà kia, ngươi cho rằng giờ phút này trẫm còn có thể ngồi ở đây để nghe ngươi nói xạo hay sao?"
Sử thừa tướng quỳ rạp trên mặt đất, hắn cũng thật không ngờ, Vân Kiều thế nhưng lại hạ một phân lượng lớn như vậy, nếu như lúc đó Thương Diễm Túc thực sự đem toàn bộ trà đó uống hết, thì cho dù bản lãnh có cao tới đâu, cho dù có không chết, chỉ sợ cũng sẽ biến thành một phế nhân mà thôi.
Thương Diễm Túc cũng không thèm liếc mắt nhìn Sử thừa tướng một cái, ngược lại đem tầm mắt chuyển đến trên người các đại thần bên cạnh nói: “Các vị đại nhân cũng không cần tiếp tục chú ý đến chuyện của Lạc Vương phủ, chuyện này, bổn vương sẽ tự mình xử lý, các vị đại nhân cũng đừng lo lắng".
Nghe thấy vậy, những vị đại nhân đối với chuyện của Lạc Vương phủ đặc biệt chú ý trong lòng không hiểu sao khẽ run lên, vội vàng cười gượng gật đầu xác nhận.
Hạ triều, Thương Diễm Hách bước nhanh đuổi theo Thương Diễm Túc, hỏi: “Thất ca, huynh không sao chứ?"
“Không có việc gì!"
Cúi đầu nhìn hai chân đi có chút không cân đối, Thương Diễm Hách đưa tay đến trước mặt Thương Diễm Túc, thân thiết hỏi: “Thất ca, muốn đệ đỡ huynh đi không a?"
Thương Diễm Túc dừng chân lại một chút, lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó cũng không thèm nhìn bàn tay đang vươn ra của hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Thương Diễm Hách miệng kéo kéo, hắn cũng là có ý tốt mà thôi, không thể tưởng tượng được, là thương thế như thế nào, lại có thể khiến cho thất ca biểu hiện ra rõ ràng như vậy.
Đều là do Sử Vân Kiều chết tiệt kia, vốn là mấy năm nay thấy nàng ta vẫn an phận ở bên tây sương phòng kia, còn có điểm đồng tình với hoàn cảnh của nàng ta, dù sao gả cho ai đối với nàng ta mà nói, hoàn toàn là thân bất do kỷ. Lại không nghĩ rằng nàng ta thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy, xem ra là hắn đã bị biểu hiện ngoài mặt của nàng ta đánh lừa rồi!
Xoay người lại đuổi theo Thương Diễm Túc, hỏi: “Thất ca, huynh muốn xử trí Sử Vân Kiều kia như thế nào đây?"
“Nghiên nhi muốn xử trí nàng ta thế nào thì làm như vậy đi".
“Ừm, cái đó, thất tẩu nàng, không có việc gì chứ?" Lời này, Thương Diễm Hách hỏi thật cẩn thận, chỉ sợ thất ca sẽ nổi giận mà một tát đánh bay hắn.
Thương Diễm Túc trong mắt hiện lên một tia sát khí, nhưng cũng lập tức khôi phục lại bình thường, thản nhiên nói: “Đã không có việc gì rồi".
“Đã không có việc gì?" Thương Diễm Hách chớp chớp ánh mắt, ngây ngốc hỏi, “Nói như vậy, lúc trước còn có việc gì sao?"
Vừa thốt ra lời kia, hắn lại đột nhiên cảm giác được cả người chợt lạnh, cũng là thất ca đang dùng ánh mắt giết người nhìn hắn, vội vàng xua tay nói: “A, thất ca huynh đừng hiểu lầm a, đệ không có ý tứ gì khác nha. Chỉ là, thất ca, thực xin lỗi a, nếu không phải lúc trước đệ cầu xin giúp nàng ta với huynh, thì nàng ta kỳ thật cũng đã sớm bị huynh đuổi ra khỏi Vương phủ rồi, để bây giờ cũng không có xảy ra chuyện như vậy".
Nhìn bộ dáng tự trách kia của Thương Diễm Hách, Thương Diễm Túc vẻ mặt thoáng có chút dịu đi, lắc đầu nói: “Đừng nói như vậy, việc này cũng không thể trách ngươi, ta cũng không ngờ rằng nàng ta lại có thể làm ra chuyện tình như vậy được. Dù sao, thời điểm đó, kỳ thật ta cũng không có tâm tình nào để đi để ý chuyện này “.
“Thất ca huynh không trách ta sao?"
“Ừ, đi thôi, trải qua hôm nay, Sử Lâm xem như đứng về phía hoàn toàn đối lập với chúng ta, kế tiếp chỉ sợ sẽ lại phát sinh thêm nhều chuyện hơn".
Thương Diễm Túc đi về phía trước, Thương Diễm Hách sau khi xác nhận thất ca không có trách hắn, thần thái liền sánh láng lên, lảo đảo chạy lên phía trước, nói: “Sử lão nhân kia hai năm trước cũng đã âm thầm bắt đầu hành động, có điều bây giờ, hắn lại càng có thể làm quang minh chính đại mà thôi “.
Sử thừa tướng nhìn bóng dáng hai huynh đệ Thương Diễm Túc đang rời đi, sắc mặt âm trầm, ánh mắt oán độc, xoay người liền hướng về phía hậu cung mà đi tới.
Bên trong Phượng Nghi cung, Trữ hoàng hậu đang ngắm hoa, một cái thái giám chạy chậm mà đến, cúi đầu nói: “Nương nương, tướng gia cầu kiến".
“Ah?" Trữ hoàng hậu trên mặt có chút thần sắc kinh ngạc, sau đó nói “Mau mời!"
“Dạ!"
Tiểu tử kia lảo đảo đi vào vương phủ, thị vệ đứng ở cửa Vương phủ cung kính chào: “Tiểu Vương gia!"
Tiểu tử kia lúc này nhảy dựng lên, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Đừng gọi ta tiểu vương gia nha, từ nay về sau các ngươi cũng cứ xem như không có thấy ta, đã biết hay chưa?"
“Dạ, tiểu vương gia!"
“.. “. Tiểu tử kia lộ ra một cái biểu tình thực 囧, cong cong cái miệng nhỏ nhắn, xoay người đi rồi đi vào.
Bên trong Vương phủ, Lãnh Thanh Nghiên nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp đặt gần cửa sổ, nghiêng người nhìn cảnh sắc bên ngoài, thân mình không khoẻ, khiến cho nàng ngay cả nhúc nhích một chút cũng không hề muốn.
Rất xa đã nhìn thấy con bảo bối đang chạy về phía này, không khỏi cười nhẹ nhàng, nói: “Cục cưng, con lại đi đâu chơi đùa vậy?"
Tiểu tử kia nhãn tình sáng lên, chạy vội đến phía trước cửa sổ, bám người lên trên cửa sổ nhìn nàng, cười híp cả hai mắt, nói: “Mẹ, con mua được trâm hoa rất đẹp cho mẹ nha!"
“Thật sao?" Con thực ngoan a, Lãnh Thanh Nghiên cảm thấy chính mình như đang bay bay trong bể hạnh phúc vậy.
Tiểu tử kia liên tục gật đầu, sau đó vừa nghĩ liền muốn leo từ cửa sổ vào phòng. Thấy thế, Lãnh Thanh Nghiên nâng tay gõ nhẹ lên đầu nó, nói: “Cửa ở bên kia!"
Lè lưỡi, không thèm nhìn cửa phòng, cứ theo cửa sổ mà leo vào bên trong phòng, nằm bò ở trên người mẹ cười tủm tỉm nói: “Cửa phòng thật là xa a!"
Khẽ nhéo nhéo hai má của nó, trên mặt là tràn đầy yêu thương.
Tiểu tử kia ngồi thẳng người xuống bên cạnh, sau đó từ trong lòng lấy ra một chiếc trâm hoa màu lam nhạt, giống như đưa lên vật trân quý đưa đến trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Mẹ, mẹ xem đi, rất đẹp phải không?"
“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là con của ai lựa chọn, phải không?"
“Đúng, bổn soái ca chính là mĩ nam tuyệt thế siêu cấp vô địch a“.Lại bò lên trên thêm một chút, hai mắt sáng trong suốt nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói, “Mẹ, cục cưng giúp người cài nha “.
“Được!"
Tiểu tử kia thật cẩn thận đem trâm hoa kia cài lên trên tóc của Lãnh Thanh Nghiên, cười tủm tỉm nhìn trong chốc lát, nói: “Mẹ, người thật xinh đẹp!"
Đưa tay kéo con ôm vào trong ngực cười nói: “Đó là đương nhiên, nếu không sao lại có thể sinh ra một mĩ nam tuyệt thế siêu cấp vô địch đâu?"
“Hắc hắc, mẹ, người có mệt hay không?"
“Không mệt, làm sao vậy?"
“Mẹ không mệt là tốt rồi, không có việc gì nha!"
Thương Diễm Túc từ xa đã thấy hai người nằm trên nhuyễn tháp nằm sát vào nhau, chính là đang ngọt ngào ngủ trưa, ánh mặt trời chiếu xuống, lưu chuyển nhiều điểm huỳnh quang, giống như là hình ảnh đẹp nhất thế gian.
Đến gần nhìn kỹ, tiểu tử kia ngã chỏng vó nửa thân thể nằm ở trên người mẹ, vù vù ngủ say sưa, Thương Diễm Túc không khỏi lộ nụ cười từ ái, khẽ nhéo nhéo cái mũi nhỏ của hắn.
Lầm bầm một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn một chút, gạt tay hắn ra, sau đó lại tiếp tục ngủ say.
Thương Diễm Túc khẽ cười, sau đó tầm mắt cũng chuyển đến trên người Nghiên nhi, nhìn dung nhan ngủ say của nàng, vẻ mặt ôn nhu cùng thương yêu say đắm, đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, gắt gao nhìn chằm chằm chiếc trâm hoa màu lam nhạt trên đầu nàng, trong mắt hàn quang thoáng hiện.
“Nghiên nhi, mau tỉnh lại!"
Tất cả những hình ảnh của Lãnh Thanh Nghiên đều hiện ra trong đầu hắn, chỉ một cái nhíu mày cười của nàng, nhất cử nhất động, tất cả mọi thứ, toàn bộ đều là Nghiên nhi của hắn.
Chậm rãi mở mắt, Sử Vân Kiều trước mắt hắn bỗng nhiên lại biến thành bộ dáng của Lãnh Thanh Nghiên, Thương Diễm Túc trong mắt tràn ngập thâm tình, đó là điều duy nhất trên đời khiến cho kẻ cứng rắn như hắn tan chảy ôn nhu:"Nghiên nhi..".
Bàn tay chậm rãi xoa khuôn mặt của Sử Vân Kiều, tầm mắt cũng bắt đầu đảo qua thân thể trần truồng tuyệt mỹ kia của nàng, trong mắt lửa dục vọng hừng hực thiêu đốt, những xao động trong cơ thể cũng mất đi áp chế, bắt đầu phi nhanh, khiến cho nhiệt độ cơ thể của Thương Diễm Túc không ngừng tăng lên, thân thể cũng mãnh liệt nổi lên phản ứng, nhu cầu cấp bách tìm một nơi để phát tiết.
Sử Vân Kiều đôi mắt đẹp phủ một lớp sương mù nhìn Thương Diễm Túc, nghe hắn gọi một tiếng Nghiên nhi, trong lòng một mảnh chua xót, trong mắt thoáng hiện ghen ghét đến khắc cốt, lập tức lại càng thêm áp sát vào Thương Diễm Túc vài phần, cả người dường như đã ngồi trong lòng hắn.
“Ta là Nghiên nhi, Vương gia, ta chính là Nghiên nhi của người.. “.
Sử Vân Kiều nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn, đôi môi đỏ mọng hôn lên hai má hắn.
Mà ngay lúc đó, Thương Diễm Túc trong giây lát bừng tỉnh, dùng sức đẩy nàng ra ngoài, hai mắt như sắp biến thành một mảnh đỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sử Vân Kiều, thanh âm khàn khàn nói: “Ngươi không phải Nghiên nhi!"
“Vương gia?" Sử Vân Kiều tâm thần rung mạnh, nàng thật không ngời rằng cho đến lúc này, thế nhưng hắn vẫn có thể khôi phục lại tỉnh táo, điều này sao có thể? Làm sao có thể?
Kia nhưng mười người phân lượng a, tuy rằng hắn cũng không có đem trà uống hết hoàn toàn, chỉ mới uống mấy ngụm, nhưng liều lượng tiến vào trong cơ thể hắn tuyệt đối cũng không có ít, đó chính là Mị Tâm Hồn, là mị dược mạnh nhất trên đời, cho dù hắn có thể kiên trì, cũng tuyệt đối không có khả năng kiên trì trong khoảng thời gian quá dài.
Hơn nữa, vừa rồi rõ ràng đã mất đi tia lí trí cuối cùng, vì sao lại có thể thanh tỉnh lại? Vì sao?
Kìm lại bối rối trong lòng, Sử Vân Kiều trong mắt hiện lên một tia dứt khoát, đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, đi đến trước mặt Thương Diễm Túc, gắt gao ôm lấy hắn, nỉ non nói: “Vương gia, người làm sao vậy? Chẳng lẽ người không biết Nghiên nhi sao? Ta là Nghiên nhi đây!"
Thương Diễm Túc gần như sắp dừng lại, giờ phút này lại nghe Sử Vân Kiều nói như vậy, trong mắt lại bắt đầu kịch liệt nổi sóng lên, “Nghiên nhi..".
“Đúng, ta là Nghiên nhi, ta chính là Nghiên nhi đây, Vương gia!"
Trong mắt Thương Diễm Túc lại hiện lên một tia dao động, lại một lần nữa đem Sử Vân Kiều đẩy ra ngoài, lắc đầu nói: “Không phải, ngươi không phải Nghiên nhi!"
Nhưng chính lúc này đây, lực lượng của hắn so với trước cũng đã nhỏ hơn rất nhiều, hắn đứng thẳng người lên có chút lảo đảo, dường như sắp đứng không vững.
Sử Vân Kiều chậm rãi từ mặt đất đứng dậy, sau đó thân mình trần trụi đứng trước mặt Thương Diễm Túc, hấp dẫn ánh mắt của Thương Diễm Túc, cố nén ngượng ngùng, hai chân gắt gao khép lại, thân mình nhẹ nhàng ngọ nguậy, loại động tác này vô cùng là khiêu khích, hơn nữa vẻ mặt kiều mỵ nhìn Thương Diễm Túc, ôn nhu nói: “Vương gia, ta đẹp không?"
Ánh mắt lại một lần nữa kịch liệt chớp chớp, tầm mắt dường như không chịu khống chế dừng lại trên thân mình trần trụi của nàng, lửa nóng trong cơ thể càng lúc càng lớn, thân thể hắn dường như sắp nổ tung vậy.
Sử Vân Kiều nhãn tình sáng lên, cố nén ngượng ngùng trong lòng, hai tay nắm chặt ở bên người, ở trước ngực là một khe hẹp thật sâu, dụ hoặc tràn ngập như vậy đánh sâu vào một chút lí trí còn lại của Thương Diễm Túc yếu ớt đến vô cùng.
Lãnh Thanh Nghiên ôm tiểu tử kia về tới vương phủ, về phần Bạch Hổ kia, nàng đương nhiên không thể mang theo nó mà ngênh ngang xuất hiện, nếu không sẽ dọa người khác sợ chết khiếp mất.
“Vương phi, ngài đã trở lại?"
Quản gia cung kính tiến lên đón tiếp, Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười gật đầu, hỏi: “Vương gia đâu?"
“Bẩm Vương phi, Vương gia sau khi trở về vẫn luôn ở trong thư phòng".
Gật đầu, sau đó xoay người hướng về phía thư phòng đi tới, nàng phải đem chuyện vừa gặp người tên Vu Hi kia nói cho hắn biết.
“Vương phi!"
Dừng lại cước bộ khẽ quay người lại nhìn, nhìn quản gia, hỏi: “Còn có việc gì sao?"
Quản gia ngẩng đầu nhìn thoáng qua tiểu tử kia đang ngủ say trong lòng Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Hay là để cho lão nô đem tiểu Vương gia đi ngủ đi".
Sửng sốt một chút, sau đó đi đến đem bảo bối cẩn thận giao cho quản gia, nhỏ giọng dặn dò vài câu, sau đó xoay người liền hướng tới thư phòng đi đến.
Vừa đi đến gần thư phòng, liền nhìn thấy thị vệ canh giữ chung quanh thư phòng giờ đây lại đang đứng cách đó xa như vậy, không khỏi khẽ nhíu mày, đi đến trước một gã thị vệ liền hỏi, hỏi: “Sao lại thế này? Vì sao các ngươi lại đứng cách thư phòng xa như vậy?"
“Bẩm Vương phi, là do Sử tiểu thư sai tại hạ đứng cách xa phòng một chút".
“Sử Vân Kiều?" Lãnh Thanh Nghiên trong lòng khẽ động, vội vàng hỏi, “Nàng ta vì sao muốn làm như vậy?"
“Này… Thuộc hạ không biết, Sử tiểu thư chỉ nói là, có chuyện quan trọng muốn nói với Vương gia, cho nên chúng thuộc hạ không được quấy rầy".
Chuyện quan trọng? Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu đôi mày, nhưng cũng không có nói gì thêm, liền trực tiếp hướng về phía cửa thư phòng đi đến, thị vệ tất nhiên cũng sẽ không ngăn cản nàng.
Bên trong thư phòng, Thương Diễm Túc đột nhiên đánh một chưởng vào chính ngực mình, trong lúc đó liền phun ra một ngụm máu tươi, mà thần trí mờ mịt bị Sử Vân Kiều dụ hoặc cũng thanh tỉnh được lại vài phần.
“Vương gia!" Sử Vân Kiều quả thực không thể tin được hai mắt của mình, nàng không thể nào mà hiểu được, dưới tác dụng của thuốc như vậy, vì sao cho tới tận bây giờ Vương gia lại vẫn có thể bảo trì được thần trí? Nàng không thể tin được, Vương gia thế nhưng vì không muốn cùng mình đồng hoan, mà tình nguyện đả thương chính hắn!
Bởi vì tác dụng của Mị Tâm Hồn, Sử Vân Kiều trước mắt hắn, rõ ràng chính là bộ dáng của Lãnh Thanh Nghiên, hơn nữa, hắn thật sự sắp không kiên trì được nữa.
Hắn không muốn phản bội Nghiên nhi, cho dù là dưới tình huống như vậy, cho dù chỉ còn lại một chút lí trí. Vốn là Sử Vân Kiều cũng không có làm cái gì, hắn cũng đã sắp ngăn không được hiệu lực của Mị Tâm Hồn, hơn nữa khi đó Sử Vân Kiều cũng toan tính dụ hoặc, một tia lí trí còn lại cũng sắp biến mất
Vốn hắn có thể đả thương Sử Vân Kiều, thậm chí giết nàng ta, nhưng hắn cũng không thể cam đoan sau khi làm như vậy hắn sẽ như thế nào nữa. Dưới tác dụng của mị dược như vậy, hắn lại vẫn làm ra chuyện tình thực xin lỗi Nghiên nhi đây?
Cho nên phương pháp tốt nhất chính là đả thương chính mình, dùng thương thế, dùng đau đớn đến bức bách chính mình khôi phục một chút thanh tỉnh, tuy rằng hắn không biết lần này hắn có năng lực kiên trì được bao lâu.
Lạnh lùng nhìn Sử Vân Kiều, trong mắt chậm rãi xuất hiện một tia kim quang mà từ bốn năm trước sau khi Lãnh Thanh Nghiên chết chưa có xuất hiện qua, hơn nữa càng ngày càng mạnh.
Mà ngay lúc đó, cửa thư phòng đột nhiên bị dùng sức đẩy ra, Sử Vân Kiều theo bản năng lấy tay bảo vệ thân thể của mình, sau đó xoay người phẫn nộ quát: “Cẩu nô tài lớn mật, ai cho phép ngươi… Tỷ tỷ?"
Nhìn Lãnh Thanh Nghiên đang đứng ở cửa, trong giây lát sắc mặt Sử Vân Kiều tái nhợt một mảng.
Lãnh Thanh Nghiên lạnh lùng nhìn thân mình trần truồng của Sử Vân Kiều, lại quay đầu nhìn về phía Thương Diễm Túc nửa người nằm trên mặt đất, quần áo hỗn độn, nửa thân trên cởi trần, nhìn đến vết máu nơi khóe miệng hắn, trên đùi còn đang cắm một thanh đoản kiếm sắc bén, trên người Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên phát tán ra cuồng bạo sát khí.
“Ngươi đang làm cái gì?"
Sát khí mãnh liệt như vậy, trực tiếp lao tới, khiến cho Sử Vân Kiều cảm giác da thịt trên người từng đợt đau đớn, tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng tràn ngập sát khí của nàng, thân mình đột nhiên mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
“Tỷ tỷ..".
Lãnh Thanh Nghiên đi lên phía trước từng bước một, từng bước chân nho nhỏ này, cũng lại giống như đạp trong lòng Sử Vân Kiều, làm cho lòng của nàng ta hung hăng run rẩy một chút, sợ hãi cùng rét lạnh tràn ngập.
Độ ấm trong mắt cũng đã rơi xuống âm mấy ngàn độ C, nhìn vẻ mặt sợ hãi của Sử Vân Kiều, lạnh lùng nói: “Ai là tỷ tỷ của ngươi?"
“Nghiên nhi..".
Thanh âm của Thương Diễm Túc đột nhiên truyền đến, mang theo vô tận áp lực cùng khàn khàn, sự xuất hiện của Lãnh Thanh Nghiên khiến cho hắn trong nháy mắt đã thanh tỉnh, nhưng dù sao hắn cũng đã nhẫn nại nhiều như vậy, cũng sắp đến cực hạn.
Chịu đựng tra tấn lớn như vậy, thì cần sự tự chủ như thế nào, mới có thể không thể nhào lên về phía của Lãnh Thanh Nghiên?
Trong mắt Thương Diễm Túc vẫn đỏ bừng một mảnh, một tia kim quang vừa xuất hiện vừa rồi cũng đã tiêu tán không thấy, mà hắn giờ phút này, bàn tay dùng sức nắm lấy vết thương trên đùi, dùng đau đớn đến bức bách một tia thần trí còn sót lại kia.
Lãnh Thanh Nghiên trong mắt hàn băng nhanh chóng tan chảy, tâm hung hăng run rẩy, vài bước đã đi tới trước mặt hắn, đột nhiên giơ tay hung hăng đánh một quyền, trực tiếp đánh ngã Thương Diễm Túc.
“Hỗn đản, ai bảo ngươi phải chịu đựng như vậy?" Nói xong, hơi nước đã tích tụ lâu trong mắt rốt cục tràn ra, nếu như ở trong tình huống như vậy, nàng sẽ không trách hắn, thật sự là sẽ không trách hắn. Nhưng hắn vì sao hắn lại muốn tự hại mình như vậy, chẳng lẽ hắn không biết nàng nhìn sẽ có bao nhiêu đau lòng sao?
Cổ tay đột nhiên bị dùng sức bắt lấy, một trận đại lực truyền đến đem Lãnh Thanh Nghiên hung hăng kéo vào trong lòng, Thương Diễm Túc xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, hôn môi vuốt ve như mưa rền gió dữ buông xuống trên người nàng.
“Tê!"Quần áo trên người cũng trực tiếp bị xé rách.
Lãnh Thanh Nghiên chủ động ôm chặt lấy hắn, không thể ngăn chặn được nước mắt, trong lòng tràn đầy đầy cảm động.
Dư quang nơi khóe mắt thấy được Sử Vân Kiều đang xụi lơ trên mặt đất, giờ phút này chính là đang ngạc nhiên nhìn các nàng, Lãnh Thanh Nghiên dùng đến khí lực lớn nhất mới miễn cưỡng giãy ra khỏi vòng ôm của Thương Diễm Túc, sau đó liền điểm huyệt nói của Sử Vân Kiều, rồi đánh bay ra khỏi thư phòng.
Cửa thư phòng gắt gao đóng lại, bên trong thư phòng, hai người gắt gao dây dưa, hắn là độc của nàng, nàng là giải dược của hắn.
Trong phòng, Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng nằm ở trên giường, đã qua ba ngày rồi, nàng vẫn không có tỉnh lại. Ba ngày qua, Thương Diễm Túc không ăn không uống ngồi bên cạnh thân thể nàng, không có rời đi nửa bước, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hôn nhẹ, nhìn đôi mắt nhắm chặt lại trong hôn mê của nàng, trong mắt hắn tràn ngập tự trách cùng thương tiếc.
Cửa phòng bị nhẹ nhàng mở ra, chiếc đầu nhỏ của tiểu tử kia từ bên ngoài dò xét tiến vào, lẳng lặng nhìn phụ thân vẫn luôn ngồi bên giường trong phòng, còn có mẹ đã ngủ đến ba ngày.
Khuôn mặt nho nhỏ nhăn nhó lại, vì sao nó chỉ ngủ trưa trong chốc lát thôi, sau khi tỉnh lại thì hình như đã xảy ra chuyện tình rất lớn vậy?
Một bàn tay to xuất hiện trên đỉnh đầu của tiểu tử kia, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó vài cái, tiểu tử kia xoay đầu lại nhìn người phía sau, khó hiểu hỏi: “Trần Nhiên thúc thúc, mẹ cháu làm sao vậy? Vì sao mẹ ngủ lâu như vậy mà còn chưa có tỉnh a?"
Diệp Trần Nhiên liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, sau đó cúi đầu nhìn tiểu tử kia, nói: “Không có việc gì, nàng chỉ là mệt mỏi quá thôi, cho nên cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút".
“Ah? Quá mệt mỏi? Có phải là do cục cưng không nghe lời, rất nghịch ngợm, làm cho mẹ mệt mỏi muốn chết rồi?
“Làm sao có thể đâu? Cục cưng từ trước tới nay rất là nghe lời nha".
Tiểu tử kia cũng không có nghe, vẫn chu cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ giọng nói: “Khẳng định là do cục cưng rất bướng bỉnh, vừa rồi cục cưng không nên để cho mẹ ôm về, cục cưng nặng như vậy, mẹ ôm nhất định là mệt chết đi".
Diệp Trần Nhiên một trận ngạc nhiên, bất đắc dĩ nở nụ cười vài cái, đem tiểu tử kia ôm lên, nhìn nó nói: “Vậy về sau, cục cưng đừng để cho mẹ mệt nhọc, không phải là tốt rồi sao? Hiện tại, chờ mẹ ngủ đủ, nàng sẽ tỉnh lại, cục cưng không muốn quấy rầy mẹ, phải không?"
“Ah, được!"Quay đầu lại theo khe cửa nhìn vào trong phòng, còn nói thêm, “Phụ thân thì sao? Hình như phụ thân đã rất lâu rồi không có ăn cái gì, có thể rất đói bụng hay không a?"
“Không có việc gì, phụ thân muốn ở cùng mẹ, chờ mẹ tỉnh, bọn họ sẽ cùng nhau ăn cái gì đó".
Tên kia, thân thể thực là lợi hại, đói vài ngày khẳng định cũng không có chết được. Có điều, hắn xuống tay cũng thật độc a, một đao kia đâm xuống, xương cốt cũng đều lộ ra, còn có một chưởng kia, nếu đánh vào trên người bình thường, khẳng định sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Sau đó, Diệp Trần Nhiên cũng liền ôm tiểu tử kia rời khỏi cửa phòng, tiểu tử kia ghé mặt trên bờ vai của hắn, trông mong nhìn về phía trong phòng, ô ô, mấy ngày nay mẹ cùng phụ thân không thể chơi đùa cùng cục cưng, cục cưng thật là cô đơn a!
Trong phòng vẫn yên tĩnh một mảnh như cũ, Thương Diễm Túc si ngốc nhìn Lãnh Thanh Nghiên, tất cả mọi việc bên ngoài hắn đều không quan tâm, thậm chí cũng không để mọi việc trong tai, trong mắt.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên mặt khẽ xoa, thấp giọng nói: “Nghiên nhi, thực xin lỗi, đều là do ta không tốt, thế nhưng lại không phát hiện bên trong trà có vấn đề, thế nhưng lại để cho Sử Vân Kiều suýt chút nữa thì thực hiện được ý đồ, còn thương tổn Nghiên nhi. Thực xin lỗi, Nghiên nhi..".
“Vậy chàng tính bồi thường cho ta thế nào đây?"
Thanh âm của nàng đột nhiên vang lên khiến cho Thương Diễm Túc sợ sệt một hồi lâu cũng chưa có phản ứng lại, cuối cùng mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, chỉ thấy nàng chính là đang cười nhẹ nhàng nhìn hắn.
Đột nhiên có một loại cảm giác giống như mình đang ở trong mơ, Thương Diễm Túc đột nhiên đứng lên nhưng lại không cẩn thận mà ảnh hưởng đến vết thương trên đùi, không khỏi lại ngã xuống giường.
Lãnh Thanh Nghiên đưa tay giúp đỡ hắn, nhìn bộ dáng chật vật của hắn, khuôn mặt hình như tiều tụy đi rất nhiều, thậm chí trên cằm còn có chút râu dài ra, có chút đau lòng, nhưng trong mắt cũng nhịn không được mà tràn ra ý cười, nói: “Chàng cẩn thận một chút".
Nếu như đã ngã vào bên cạnh thân thể của nàng, Thương Diễm Túc đơn giản cũng không muốn đứng dậy, đưa tay dùng sức kéo nàng vào trong lòng ôm, như thế mới cảm nhận được độ ấm chân thật của nàng, hô hấp của nàng, nỉ non nói: “Nghiên nhi, nàng lo lắng cho ta".
Nằm ở trong lòng hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ta ngủ bao lâu?"
“Ba ngày".
“Lâu như vậy?" Lãnh Thanh Nghiên trong lòng cả kinh, đưa tay ôm lấy mặt hắn, cảm nhận được cảm giác đau đớn rất nhỏ từ ngón tay truyền đến, cảm giác đau lòng tràn ngập trái tim, hỏi, “Chàng luôn luôn ở bên cạnh ta sao?"
“Ừ!"
Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên ngồi dậy, ghé lên bờ vai của hắn liền hung hăng cắn một cái, nói: “Ai cho chàng làm như vậy? Chẳng lẽ chàng không biết mình đang bị thương trong người sao?"
Thương Diễm Túc tùy ý để cho nàng cắn, trên mặt vẫn mang theo ý cười nồng đậm như cũ, ôm chặt nàng, nói: “Ta lo lắng cho nàng, nên không thể nghỉ ngơi".
Hít hít cái mũi, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên nói: “Ta đói bụng".
“Ta cũng đói bụng".
“Không phải là đã ba ngày chàng không ăn cái gì chứ?"
“Ừm? Hình như là vậy". Mắt thấy Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày lại, trong mắt lại tản mát ra hàn khí, Thương Diễm Túc vội vàng đem nàng ôm chặt, nói, “Nghiên nhi vẫn mê man bất tỉnh, ta làm sao có khẩu vị mà ăn này nọ?"
Tuy rằng nói là ngủ ba ngày, tinh thần trên cơ bản khôi phục, nhưng thương tổn cũng không có khôi phục được hết, xương sống cùng thắt lưng vẫn đau như cũ, cả người xương cốt như tan rã vậy, ngay cả đi đường cũng có chút không xong.
Mà Thương Diễm Túc bởi vì bị thương trên đùi, tuy rằng hắn đã tận lực áp chế, nhưng vẫn rất rõ ràng nhìn ra, đi đường có chút cà nhắc.
Thời điểm hai người này xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người đương nhiên tránh không được mà khuôn mặt có chút run rẩy, lập tức cười rộ lên, một chút cũng không có lo lắng về bộ dáng của bọn họ.
Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu đôi mày thanh tú, vẻ mặt uy hiếp nhìn bọn họ, hỏi: “Cười vui lắm sao?"
“Không phải cười vui lắm". Tang Dĩnh lắc lắc đầu, sau đó nói, “Là vô cùng buồn cười, ha ha!"
Khóe miệng run rẩy, nhìn những kẻ một chút cũng không có đồng tình mà còn một kẻ so với một kẻ còn khoa trương hơn, Lãnh Thanh Nghiên sinh ra ý nghĩ mãnh liệt muốn giết người.
Hai người ngồi xuống ghế, buồn bực chờ những người đó cười xong.
Người đầu tiên ngừng cười chính là Vân Mộng Tuyết, quay đầu nhìn Thương Diễm Túc, hỏi: “Ta nói Vương gia, vì sao lúc ấy ngươi không trực tiếp giết Sử Vân Kiều kia đi, ngược lại lại muốn tự mình đả thương chính mình như vậy?"
Thương Diễm Túc còn chưa có mở miệng, Diệp Trần Nhiên đột nhiên lắc đầu nói: “Không thể không thể, Mị Tâm Hồn chính là mị dược mạnh nhất thế gian, hơn nữa nữ nhân kia còn cho một phân lượng lớn như vậy, cho dù Lạc vương gia có thể giết chết nữ nhân kia, nhưng mị dược trong cơ thể phải làm sao bây giờ? Dưới tác dụng mãnh liệt của mị dược, cho dù đứng trước mặt hắn là một đầu heo mẹ, hắn cũng sẽ cảm thấy đó chính là tuyệt thế đại mĩ nhân, huống chi đó lại là một người chết xinh đẹp? Cho nên thay vì lãng phí khí lực đi giết người, không bằng tập trung tinh lực bảo trì lí trí của mình đi, như vậy có lẽ còn có thể kiên trì lâu hơn một chút".
Lâm Duyệt Tâm khẽ nhíu mày, nói: “Người chết thì ít nhất cũng không có làm ra hành vi gì để dụ hoặc đi?"
Diệp Trần Nhiên nhếch miệng nở nụ cười, tươi cười kia dĩ nhiên là có chút nói không nên lời là âm trầm, nói: “Đúng, người chết sẽ không thể chủ động đi dụ hoặc người khác, nhưng đối với Vương gia lúc đó cũng chỉ mới là bắt đầu, không bao lâu sau, thì thi thể mĩ nữ nằm trên mặt đất đối với hắn sẽ còn mê hoặc hơn, thậm chí là so với mĩ nhân yêu diễm cũng còn lớn hơn!"
“Làm sao có thể?"
“Vì sao lại không có khả năng? Mị Tâm Hồn, tên như ý nghĩa của nó có thể mị hoặc được tâm hồn của người khác, ta thề, lúc ấy Vương gia nhìn đến Sử Vân Kiều căn bản chính là bộ dáng của Thanh Nghiên, ngươi cảm thấy trần trụi nằm trên mặt đất, giống như một Thanh Nghiên tùy ý cho hắn chà đạp đối với hắn dụ hoặc lớn, hay là một Sử Vân Kiều còn sống đối với hắn có dụ hoặc lớn hơn?"
Chúng nữ trong phòng đều đỏ mặt lên, thậm chí trong đó có vài vị nam tử đơn thuần cũng nhịn không được mà khuôn mặt nóng lên.
Khẽ ho một tiếng, Tử Tiêm nhíu mày nói: “Nếu thấy đều là bộ dáng của Thanh Nghiên, đương nhiên là khi còn sống sẽ có dụ hoặc lớn hơn, cho dù không có tư thái để cho người ta tùy ý chà đạp, nhưng nàng ta lại có thể chủ động di câu dẫn người khác!"
“Không phải!" Thương Diễm Túc đột nhiên mở miệng nói, đem ánh mắt của toàn bộ mọi người hấp dẫn qua, ngoại trừ Diệp Trần Nhiên, tất cả mọi người đều là vẻ mặt khó hiểu.
Bàn tay đang nắm tay Lãnh Thanh Nghiên khẽ buộc chặt một chút, Thương Diễm Túc nhẹ giọng nói: “Một ít ngôn hành cử chỉ của Sử Vân Kiều, có thể khiến cho ta cảm giác được, nàng ta không phải Nghiên nhi".
Lãnh Thanh Nghiên trong mắt vừa động, khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười ngọt ngào, những người khác hai mặt nhìn nhau, Tang Dĩnh lập tức nhíu mày nói: “U, cảm tình của Vương gia đối với Nghiên nhi nhà ta thật là tình thâm ý nặng a?"
“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem đây là nam nhân của ai!" Lãnh Thanh Nghiên cười đến vẻ mặt ngọt ngào, chủ động lao vào trong lòng Thương Diễm Túc.
Tang Dĩnh nhìn đến chói mắt, lấy tay che đi ánh sáng quang mang từ trên người Lãnh Thanh Nghiên bắn ra, bĩu môi khinh thường nói: “Nhìn ngươi như vậy, giống như trên đời cũng chỉ có mình nam nhân ngươi như vậy a".
Thương Diễm Túc nhẹ ôm người trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Tang Dĩnh đang khinh thường nhìn bọn họ, đột nhiên nói: “Mới vừa rồi thám tử hồi báo, có người của Ngọc Diễm Quốc bí mật lẻn vào Thương Lang quốc “.
Tang Dĩnh thần sắc cứng đờ, con mắt chuyển động, sau đó nói: “Ai u, vậy cũng thật là, Vương gia ngươi cũng nên cẩn thận, hiện tại Thương Lang quốc cùng Ngọc Diễm quốc đang giao chiến, nói không chừng bọn họ là muốn tới Thương Lang quốc tìm hiểu chuyện cơ mật đâu".
“Nhưng thật ra bổn vương không có lo lắng, chính là nghe nói, bọn họ dường như là đang tìm người nào đó, đang đi về phía kinh thành".
Tang Dĩnh khóe miệng run rẩy vài cái, đột nhiên nhẹ nhàng vung tay lên, nói: “Thiết, như vậy thì làm sao? Dù sao cũng không liên quan gì tới ta".
Trong phòng vang lên những âm thanh khinh thường, Tang Dĩnh lại làm như không nghe thấy, đem mặt chuyển ra phía ngoài, hừ hừ vài tiếng không thèm để ý đến những người này.
Ai nha, tình huống như vậy thật không ổn nha, cái tên Ngọc Nhàn Dật kia đã phát hiện nàng ở trong này, những người phái ra tìm nàng cũng đã sắp đến kinh thành Thương Lang quốc rồi, vậy phải làm sao bây giờ nha? Nếu như bị bắt trở về, khẳng định sẽ bị hắn hung hăng đánh!
Nghĩ vậy, Tang Dĩnh đột nhiên cảm thấy mông ẩn ẩn bị đau.
Không ai để ý tới Tang Dĩnh, bởi vì bọn họ biết, tuy rằng nàng nói giống như cùng nàng không có chút quan hệ nào, nhưng trong lòng khẳng định là đã bắt đầu hoảng loạn rồi.
Lãnh Thanh Nghiên đem tầm mắt chuyển đến trên người Diệp Trần Nhiên, nói: “Nghe nói, hiện tại Sử Vân Kiều đang ở trong tay ngươi?"
Nhún vai, nói: “Đúng vậy, hôm đó ta thấy nàng ta bị ngươi ném ra ngoài cửa, huyệt đạo bị điểm, trên người cũng không có mặc chút quần áo gì, liền nằm ở bên ngoài để cho người ta thưởng thức, cũng không có ai dám đến giúp đỡ.Còn nha hoàn của nàng cũng liều mạng nâng nàng lên, kết quả còn tạo ra thật nhiều vết thương, bản thần y nhìn đau lòng a, một mỹ nhân yểu điệc như vậy, thế nhưng lại phải chịu khổ như vậy, bản thần y nhìn thật sự là không đành lòng, cho nên đã mang nàng đi theo".
Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười tà ác, nói: “Nếu như Diệp thần y thích nàng ta như vậy, Vương gia ta có thể đối với những chuyện tình mà nàng ta đã gây ra có thể bỏ qua, về sau để cho nàng ta đi theo ngươi đi “.
Diệp Trần Nhiên lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, hung hăng rùng mình một cái, nói: “Đa tạ hảo ý của Vương gia, tại hạ tâm lĩnh, nữ nhân kia ngài vẫn thu hồi lại đi, tại hạ nhưng thật là không thể nhận rồi".
“Diệp thần y không cần khách khí".
“Không khách khí không khách khí, nhưng Vương gia ngài không cần quá khách khí! Đương nhiên, nếu Vương gia có thể đem Thanh Nghiên giao cho tại hạ như vậy, vậy thì tại hạ khẳng định sẽ vui lòng nhận lấy, còn về phần nữ nhân kia, coi như xong!"
Thương Diễm Túc trong mắt hiện lên một tia mũi nhọn lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn Diệp Trần Nhiên, Diệp Trần Nhiên vẫn cứ vô tâm tươi cười như cũ, đôi diện với Thương Diễm Túc, nhưng trong ánh mắt kia, hiếm khi lại thấy chân thật như vậy.
Rất nhanh hai người cũng liền rời tầm mắt đi nơi khác, những người bên cạnh không ai phát hiện ra ánh mắt vừa rồi của bọn họ, chỉ có hai người bọn họ là rõ ràng nhất.
Không khỏi cúi đầu nhìn xuống tiểu nữ tử trong lòng, bàn tay đang nắm cánh tay nàng thoáng buộc chặt, tầm mắt của Diệp Trần Nhiên cũng đảo qua trên người Lãnh Thanh Nghiên, tươi cười vẫn như trước, nhưng ở nơi mắt người khác không thấy được, có một tia bất đắc dĩ cùng chua sót.
Hắn tuy rằng là thần y, nhưng lại mang một thân kịch độc, cũng không biết khi nào thì sẽ đột nhiên chết đi, cho nên vẫn là thừa dịp còn sống được chút nào, vì mọi người mà làm thêm nhiều chuyện đi.
Đối với câu nói của hắn, ngoại trừ Thương Diễm Túc, thì những người khác chỉ cho rằng đó là vui đùa, dù sao người bị hắn đùa giỡn như thế cũng không phải chỉ có một mình Lãnh Thanh Nghiên, hơn nữa, cho tới bây giờ cũng không có ai biết, những lời này của hắn, câu nào là thật, câu nào là giả, bởi vì bất kể là thật hay là giả, hắn lại vĩnh viễn vẫn là một bộ biểu tình như vậy.
Diệp Trần Nhiên tùy tay ném một bình nhỏ về phía Thương Diễm Túc, nói: “Đây là trà ngày đó ngươi uống còn sót lại, bản thần y giúp ngươi giữ lại, dù sao ở đây vẫn còn một chút tương đối khá Mị Tâm Hồn, đó chính là một thứ tốt a, mị dược mạnh nhất thế gian a!"
Thương Diễm Túc khóe miệng có chút run rẩy, quái dị nhìn Diệp Trần Nhiên, nói: “Bổn vương trái lại cũng không cho rằng thứ này có cái gì tốt đâu".
Diệp Trần Nhiên nhếch miệng cười quái dị, còn Lãnh Thanh Nghiên lại với tay cầm lấy bình sứ kia, nhẹ nhàng lắc lắc vài cái, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, nói: “Mị dược này cũng đã bỏ vào trong nước trà, lại còn là nước trà đã uống qua, Diệp Trần Nhiên ngươi thật sự là ghê tởm, những thứ này mà cũng có thể giữ lại được sao, chỉ sợ cũng đã thối rồi “.
Nghe vậy, tươi cười trên mặt cứng đờ, nói: “Được rồi được rồi, là do bản thần y rất nhàm chán, vốn còn tưởng ràng ngươi sẽ thích mới đúng".
Thương Diễm Túc có chút khó hiểu nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, tuy rằng nàng nói lời như vậy, nhưng biểu tình trên mặt lại hoàn toàn không phải là như vậy. Ừm, sao lại thấy nàng như thực là tà ác tươi cười đâu?
“Nghiên nhi?"
Không để ý tới hắn, cười xấu xa nhìn Diệp Trần Nhiên, nói: “Sử Vân Kiều đâu? Ngươi đã đem nàng ta thả đi đâu rồi?"
“Hắc hắc, qua hai ngày nữa sẽ biết?"
Khẽ nhíu đôi mày, câu trả lời của Diệp Trần Nhiên làm cho nàng thực khó hiểu, hỏi: “Vì sao? Chẳng lẽ ngươi thực sự luyến tiếc nàng?Nếu như ngươi thực sự như vậy, ừm, ta thật sự có thể buông tha cho nàng ta!"
Nghe vậy liên tục lắc đầu, nói: “Làm sao có thể? Bản thần y chính là đang chế tạo ra một loại thuốc mới, đang lo không thể tìm thấy người mà thí nghiệm một chút, cho nên ngày đó nhìn thấy nàng ta bị thương ở ngoài cửa, liền thuận tay mang nàng ta đi thôi “.
Trong phòng vang lên những thanh âm hút không khí, Tử Tiêm nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Trần Nhiên hung hăng nói: “Diệp Trần Nhiên, ngươi thực là nhẫn tâm, một tiểu mĩ nhân như hoa như ngọc vậy mà ngươi lại có thể hạ độc thủ như vậy được!"
Người khác lập tức tràn đầy đồng cảm gật gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Trần Nhiên giống như hắn đã phạm phải tội tày trời gì đó, là chuyện khiến cho người thần đều phẫn nộ vậy.
“Thí nghiệm thuốc?" Thương Diễm Túc đột nhiên cười khẽ một tiếng, nói, “ Nếu như thực sự là như vậy, vậy cho ngươi mượn thêm vài ngày cũng không có vấn đề gì “.
Tất cả mọi người đều đem tầm mắt chuyển đến trên người Thương Diễm Túc, thật sự là một kẻ so với một kẻ lại càng nhẫn tâm hơn, cũng chỉ có Diệp Trần Nhiên trên mặt cười như nở hoa, liên tục nói lời cảm tạ, mà Lãnh Thanh Nghiên thần sắc cũng không thay đổi, vẻ mặt cười ngọt ngào nằm ở trong lòng Thương Diễm Túc.
Chuyện Sử Vân Kiều hạ độc Thương Diễm Túc, dường như trong vòng một ngày đã lan truyền khắp kinh thành, cho dù Lạc Vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, hạ nhân trong phủ cũng cẩn thận lời nói, nhưng xảy ra chuyện tình lớn như vậy, Sử Vân Kiều kia trần truồng bị Vương phi ném ra khỏi cửa thư phòng, người ngoài cho dù muốn không biết cũng có chút khó khăn.
Cửa Lạc Vương phủ đóng chặt ba ngày, bất luận kẻ nào cũng không thể ra vào, ngay cả Tiết công công do Hoàng Thượng phái tới cũng bị bỏ ở ngoài, cuối cùng, ba ngày sau, cửa Lạc Vương phủ mới mở ra.
Chuyện tình của Sử Vân Kiều, khiến cho triều đình chấn động, cũng là lí do tốt để giải thích. Có người nói, Sử Vân Kiều vốn là sườn phi của Lạc Vương gia, thì vợ chồng chi lễ như vậy cũng thực là bình thường, huống hồ bốn năm nay, Lạc vương gia luôn lạnh nhạt với Sử Vân Kiều, như vậy thực là khiến cho Sử Vân Kiều ủy khuất rồi.
Đương nhiên, cũng có người cho rằng, Sử Vân Kiều không biết liêm sỉ, Vương gia lạnh nhạt với nàng ta, đương nhiên là do nàng ta mị lực không đủ, không thể khiến cho Vương gia yêu thích nàng ta.Dù sao, mặc kệ là như thế nào, nàng ta cũng không nên làm ra chuyện tình như vậy, tuy rằng không có lòng hại người, cũng không phải hạ cái độc dược gì nặng, nhưng vẫn như cũ lấy tội mưu hại để xét xử.
Mọi người tranh luận ba ngày, nhưng cũng không ai có thể tranh luận ra cái gì, mà phụ thân của Sử Vân Kiều, Sử thừa tướng cũng trầm mặc ba ngày, cũng không có tỏ vẻ cái gì.
Ngày thứ tư, Thương Diễm Túc thế nhưng lại vào triều, trong bốn năm gần đây, đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện ở trong triều, mà Sử thừa tướng, cuối cùng cũng có phản ứng.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều phát hiện ra Thương Diễm Túc có điểm khác thường, Thương Lang hoàng lại trực tiếp từ trên long ỷ đứng dạy, vẻ mặt thân thiết nhìn hắn, hỏi: “Túc nhi, chân con làm sao vậy?"
Vết thương trên đùi tất nhiên không thể ở trong ba ngày ngắn ngủi mà khỏi hẳn được, huống chi ba ngày qua hắn căn bản cũng không có hảo hảo mà dưỡng thương, nếu không phải Diệp Trần Nhiên y thuật cao minh, chỉ sợ thương thế của hắn sẽ lại càng nặng thêm thôi.
Đối với vấn đề của Thương Lang Hoàng, Thương Diễm Túc chỉ thản nhiên nói một câu: “Không có gì, chỉ là bị thương một chút mà thôi".
Lời này vừa nói ra, trong triều vang lên tiếng hút không khí, Sử thừa tướng sắc mặt cũng khẽ biến.Ai cũng đều biết bản lĩnh của Thương Diễm Túc, khi mười tuổi một mình hắn có thể giết được cả một quân đoàn, làm sao lại có thể dễ dàng bị thương như vậy?
Thương Lang hoàng lại khẩn trương, vội vàng hỏi: “Đây là có chuyện gì? Là người nào khiến con bị thương?"
Nói xong, cũng không quên lạnh lùng liếc nhìn Sử thừa tướng một cái, ai cũng biết ba ngày trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không ai biết cụ thể rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Thương Diễm Túc khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, ngữ khí vẫn bình thản như cũ nói: “Chính là do ta tự đâm mình bị thương".
“Cái gì?Con vì sao lại tự đâm mình bị thương như vậy?"
“Đương nhiên là vì bổn vương không muốn bị mị dược khống chế, không để cho âm mưu của Sử Vân Kiều thực hiện được, lại càng không muốn bởi vậy mà làm ra chuyện tình khiến Nghiên nhi hiểu lầm mà thương tâm".
Lúc ấy, nếu không phải Nghiên nhi xuất hiện kịp thời, hắn thậm chí còn muốn dùng phương thức càng thêm cuồng bạo để bắt mình thanh tỉnh trở lại, đương nhiên, làm như vậy hắn cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Lời nói của Thương Diễm Túc, khiến cho những quan viên còn đang bàn luận về Sử Vân Kiều nhắm chặt miệng lại, mà Sử thừa tướng cũng đã đi lên từng bước, nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Lạc vương gia, Vân Kiều vốn là sườn phi của người, những năm gần đây, người lại lạng nhạt với nàng, hiện tại lại muốn đem nàng đuổi ra khỏi Lạc vương phủ, nàng tất nhiên là ủy khuất rồi!"
“Ah? Như vậy tướng gia cho rằng, như thế thì nàng ta có thể làm ra chuyện tình như vậy được hay sao?"
“Ta.. “.
“Tướng gia, năm đó nếu không phải ngươi kiên quyết đen nữ nhi gả cho bổn vương, ngươi cho rằng nàng ta có thể đi được vào đại môn của Vương phủ sao? Huống chi, năm đó bổn vương cũng chưa có cùng nàng bái đường thành thân, hiện tại nàng ta lại ở trong Vương phủ như vậy vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận!"
Sử thừa tướng trong mắt tức giận thoáng hiện, trầm giọng nói: “Vương gia, Vân Kiều nhưng do Hoàng Thượng tứ hôn cho người, thậm chí ngay cả kiệu hoa cũng đã được nâng vào Lạc Vương phủ của người, vậy mà hiện tại người lại có thể nói ra lời như vậy! Nếu ngươi đem nàng đuổi ra vương phủ, về sau nàng còn có thể làm người thế nào được đây?"
“Bổn vương cũng là do nghĩ như vậy, cho nên này bốn năm nay vẫn để cho nàng ta ở bên trong Vương phủ “.
“Vương gia những lời này là có ý gì?"
“Có ý gì? Ý của ta chính là, ban đầu bổn vương tính làm xong một số chuyện sẽ đi theo Nghiên nhi, đến lúc đó, những người ở trong Lạc Vương phủ cũng không còn quan hệ gì đến ta nữa. Hơn nữa niệm tình nàng thân bất do kỷ, đáng thương, không muốn để cho một người vô tội như vậy vì các ngươi mà lại không thể làm người, cho nên mới vẫn để cho nàng ta ở bên trong Vương phủ “.
“Ngươi.. “.
Thương Diễm Túc cười lạnh một tiếng, không nhìn Sử thừa tướng đang trợn mắt nhìn, tiếp tục nói: “Nếu hiện tại Nghiên nhi đã quay trở về, bổn vương tất nhiên không có khả năng lại đi tự sát, như vậy thì những người trong Vương phủ đó tất nhiên là liên quan đến bổn vương, đương nhiên sẽ không có khả năng tiếp tục để cho những người dư thừa ở lại bên trong Vương phủ".
Những lời này của Thương Diễm Túc khiến cho trong triều một mảnh yên tĩnh, tất cả đều trừng to mắt không dám tin nhìn hắn, chỉ có Thương Lang hoàng khẽ thở dài, âm thầm cảm thấy may mắn Lãnh Thanh Nghiên không có chết thực sự, hơn nữa hiện tại cũng đã quay trở lại.
Kỳ thật hắn cũng đã sớm biết, Sử Vân Kiều cho tới bây giờ vốn cũng không được Thương Diễm Túc để ở trong lòng, bởi vì không cho là nàng là kẻ đã khiến cho hắn cùng Nghiên nhi phải sinh li tử biệt, ngoài việc điên cuồng trả thù những kẻ đã khiến cho hắn và Nghiên nhi phải xa cách ra, những chuyện khác căn bản là hắn cũng mặc kệ.
Sở dĩ Sử thừa tướng không có bị hắn trả thù, là vì Sử thừa cũng không có làm cái gì, chuyện tứ hôn đều là do Thương Lang Hoàng quyết định, ngay cả đối tượng tứ hôn cũng là do Thương Lang Hoàng chỉ định.
Đương nhiên, tuy rằng hắn không có làm cái gì, nhưng đối với chuyện nữ nhi của mình có thể gả cho Thương Diễm Túc, vẫn rất là thích ý, dù sao làm Thừa tướng, hắn cũng hiểu được Hoàng Thượng sẽ đem ngôi vị Hoàng đế cố ý truyền cho vị hoàng tử nào.
Hiện tại Lãnh Thanh Nghiên đã trở lại, hắn tất nhiên sẽ để ý đến những chuyện kia, nói cách khác, chẳng lẽ hắn vẫn còn muốn đi tự sát hay sao? Hiện tại hắn cũng không có lỡ đi tìm cái chết.
Sắc mặt Sử thừa tướng không ngừng biến hóa, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thương Diễm Túc, cuối cùng cũng chỉ hỏi ra một câu: “Nếu như vậy Vương gia muốn xử trí Vân Kiều thế nào đây?"
Trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Tướng gia cho rằng, nàng ta còn có thể có kết quả thế nào nữa đây?"
Đồng tử một trận co rút lại, trầm giọng hỏi: " Vậy không biết hiện tại Vân Kiều đang ở nơi đâu?"
“Tướng gia đã không thể thấy nàng rồi “.
“Cái gì? Ngươi đã muốn.. “.
Trên mặt ý cười tràn ra, nhưng đáy mắt cũng là một mảnh băng hàn, Thương Diễm Túc lạnh lùng nhìn Sử thừa tướng, nói: “Không, nàng ta còn chưa có chết, có điều, cũng nhanh thôi".
“Ngươi… Vương gia chẳng lẽ là muốn lạm dụng hình phạt riêng?"
“Lạm dụng hình phạt riêng?" Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, tầm mắt đảo qua những quan viên đang đứng bên cạnh, sau đó dừng lại trên người Lưu hình bộ thượng thư, hỏi, “Lưu đại nhân, ngươi tới nói cho bổn vương, đối với Sử Vân Kiều, bổn vương có tư cách xử trí nàng ta hay không?"
Bị điểm danh Lưu đại nhân mồ hôi lạnh một trận đầm đìa, cẩn thận liếc mắt nhìn Sử thừa tướng một cái, sau đó lại khó xử ngẩng đầu nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Này… Này…"
“Lưu đại nhân vì sao phun ra nuốt vào không nói? Có như thế nào thì cứ nói thẳng là được, tin tưởng là sẽ không có người vì chuyện này mà đến khó xử Lưu đại nhân đâu".
“Hạ quan không dám!" Lưu đại nhân cẩn thận lau lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó nói, “Sử Vân Kiều ý đồ mưu hại Vương gia, tội… Tội nên vạn… Muôn lần chết, nhưng lý ra..nên giao cho… Hình bộ điều tra xét xử, có điều Vương gia có kim bài ngự ban, có quyền quyết định xử trí phạm nhân như thế nào, không cần phải giao cho hình bộ, huống chi, Sử Vân Kiều vẫn là người trong Vương phủ của Vương gia “.
Theo lời nói của Lưu đại nhân, Sử thừa tướng sắc mặt càng ngày càng khó coi, đột nhiên xoay người quỳ gối trước mặt Thương Lang hoàng, nói: “Lão thần cầu Hoàng Thượng khai ân, Vân Kiều cũng không phải là có lòng hãm hại Vương gia!"
Thương Diễm Túc đi lên vài bước đứng ở bên người hắn, cười lạnh nói: “Vậy Tướng gia cho rằng phải như thế nào mới gọi là mưu đồ hãm hại bổn vương đây?"
“Vương gia hiện tại không phải đã bình yên vô sự sao?"
“Tướng gia thật sự là hay nói giỡn, ai nói bổn vương bình yên vô sự?"
“Ngươi…Chẳng phải vừa rồi ngươi cũng đã nói, đó là do ngươi tự đâm mình bị thương hay sao!"
“Nếu như không phải Sử Vân Kiều có ý đồ, vậy thì bổn vương cần gì lãng phí sức lực chính mình?"
Sử thừa tướng sắc mặt âm trầm, nhưng vẫn cãi chày cãi cối như cũ nói:"Vân Kiền vốn là sườn phi của ngươi, làm như thế, cũng không có gì đáng trách!"
“Tướng gia cho là như vậy hay sao?" Tươi cười trên mặt Thương Diễm Túc đột nhiên đông cứng lại, lạnh lùng nhìn hắn, nói, “Sử Lâm, ngươi thật to gan, thế nhưng dám bảo làm như vậy không có gì đáng trách!"
Thời điểm vừa nói ra như vậy, Sử thừa tướng cũng liền nhận ra dưới tình thế cấp bách mà đã lỡ lời, mà thời điểm nghe thấy câu nói kia của hắn sắc mặt Thương Lang Hoàng cũng khẽ biến, vỗ mạnh xuống bàn, cả giận nói: “Sử Lâm, đường đường là Thừa tướng, vậy mà ngươi lại có thể nói ra những lời như vậy! Vậy có muốn trẫm nói cho ngươi biết, nữ nhi của ngươi rốt cuộc đã làm ra được chuyện tốt gì
“Hoàng Thượng.. “.
“Hừ! Không chỉ hạ Mị Tâm Hồn đối với Lạc Vương gia, mà lại còn dùng đến mười phân lượng, trước không nói đến nàng ta dùng phương thức này để lọt vào mắt xanh của Vương gia, vì vậy hành động này làm trong Vương phủ có phải hay không có tội, chỉ cần dựa vào phân lượng của thuốc cũng đã đủ để phán quyết, nàng rõ ràng chính là muốn hại chết Lạc vương, vậy mà hiện tại ngươi còn dám nói ra lời như vậy?"
“Hoàng Thượng..".
“Câm miệng, nếu không phải Lạc vương không uống hết toàn bộ trà kia, ngươi cho rằng giờ phút này trẫm còn có thể ngồi ở đây để nghe ngươi nói xạo hay sao?"
Sử thừa tướng quỳ rạp trên mặt đất, hắn cũng thật không ngờ, Vân Kiều thế nhưng lại hạ một phân lượng lớn như vậy, nếu như lúc đó Thương Diễm Túc thực sự đem toàn bộ trà đó uống hết, thì cho dù bản lãnh có cao tới đâu, cho dù có không chết, chỉ sợ cũng sẽ biến thành một phế nhân mà thôi.
Thương Diễm Túc cũng không thèm liếc mắt nhìn Sử thừa tướng một cái, ngược lại đem tầm mắt chuyển đến trên người các đại thần bên cạnh nói: “Các vị đại nhân cũng không cần tiếp tục chú ý đến chuyện của Lạc Vương phủ, chuyện này, bổn vương sẽ tự mình xử lý, các vị đại nhân cũng đừng lo lắng".
Nghe thấy vậy, những vị đại nhân đối với chuyện của Lạc Vương phủ đặc biệt chú ý trong lòng không hiểu sao khẽ run lên, vội vàng cười gượng gật đầu xác nhận.
Hạ triều, Thương Diễm Hách bước nhanh đuổi theo Thương Diễm Túc, hỏi: “Thất ca, huynh không sao chứ?"
“Không có việc gì!"
Cúi đầu nhìn hai chân đi có chút không cân đối, Thương Diễm Hách đưa tay đến trước mặt Thương Diễm Túc, thân thiết hỏi: “Thất ca, muốn đệ đỡ huynh đi không a?"
Thương Diễm Túc dừng chân lại một chút, lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó cũng không thèm nhìn bàn tay đang vươn ra của hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Thương Diễm Hách miệng kéo kéo, hắn cũng là có ý tốt mà thôi, không thể tưởng tượng được, là thương thế như thế nào, lại có thể khiến cho thất ca biểu hiện ra rõ ràng như vậy.
Đều là do Sử Vân Kiều chết tiệt kia, vốn là mấy năm nay thấy nàng ta vẫn an phận ở bên tây sương phòng kia, còn có điểm đồng tình với hoàn cảnh của nàng ta, dù sao gả cho ai đối với nàng ta mà nói, hoàn toàn là thân bất do kỷ. Lại không nghĩ rằng nàng ta thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy, xem ra là hắn đã bị biểu hiện ngoài mặt của nàng ta đánh lừa rồi!
Xoay người lại đuổi theo Thương Diễm Túc, hỏi: “Thất ca, huynh muốn xử trí Sử Vân Kiều kia như thế nào đây?"
“Nghiên nhi muốn xử trí nàng ta thế nào thì làm như vậy đi".
“Ừm, cái đó, thất tẩu nàng, không có việc gì chứ?" Lời này, Thương Diễm Hách hỏi thật cẩn thận, chỉ sợ thất ca sẽ nổi giận mà một tát đánh bay hắn.
Thương Diễm Túc trong mắt hiện lên một tia sát khí, nhưng cũng lập tức khôi phục lại bình thường, thản nhiên nói: “Đã không có việc gì rồi".
“Đã không có việc gì?" Thương Diễm Hách chớp chớp ánh mắt, ngây ngốc hỏi, “Nói như vậy, lúc trước còn có việc gì sao?"
Vừa thốt ra lời kia, hắn lại đột nhiên cảm giác được cả người chợt lạnh, cũng là thất ca đang dùng ánh mắt giết người nhìn hắn, vội vàng xua tay nói: “A, thất ca huynh đừng hiểu lầm a, đệ không có ý tứ gì khác nha. Chỉ là, thất ca, thực xin lỗi a, nếu không phải lúc trước đệ cầu xin giúp nàng ta với huynh, thì nàng ta kỳ thật cũng đã sớm bị huynh đuổi ra khỏi Vương phủ rồi, để bây giờ cũng không có xảy ra chuyện như vậy".
Nhìn bộ dáng tự trách kia của Thương Diễm Hách, Thương Diễm Túc vẻ mặt thoáng có chút dịu đi, lắc đầu nói: “Đừng nói như vậy, việc này cũng không thể trách ngươi, ta cũng không ngờ rằng nàng ta lại có thể làm ra chuyện tình như vậy được. Dù sao, thời điểm đó, kỳ thật ta cũng không có tâm tình nào để đi để ý chuyện này “.
“Thất ca huynh không trách ta sao?"
“Ừ, đi thôi, trải qua hôm nay, Sử Lâm xem như đứng về phía hoàn toàn đối lập với chúng ta, kế tiếp chỉ sợ sẽ lại phát sinh thêm nhều chuyện hơn".
Thương Diễm Túc đi về phía trước, Thương Diễm Hách sau khi xác nhận thất ca không có trách hắn, thần thái liền sánh láng lên, lảo đảo chạy lên phía trước, nói: “Sử lão nhân kia hai năm trước cũng đã âm thầm bắt đầu hành động, có điều bây giờ, hắn lại càng có thể làm quang minh chính đại mà thôi “.
Sử thừa tướng nhìn bóng dáng hai huynh đệ Thương Diễm Túc đang rời đi, sắc mặt âm trầm, ánh mắt oán độc, xoay người liền hướng về phía hậu cung mà đi tới.
Bên trong Phượng Nghi cung, Trữ hoàng hậu đang ngắm hoa, một cái thái giám chạy chậm mà đến, cúi đầu nói: “Nương nương, tướng gia cầu kiến".
“Ah?" Trữ hoàng hậu trên mặt có chút thần sắc kinh ngạc, sau đó nói “Mau mời!"
“Dạ!"
Tiểu tử kia lảo đảo đi vào vương phủ, thị vệ đứng ở cửa Vương phủ cung kính chào: “Tiểu Vương gia!"
Tiểu tử kia lúc này nhảy dựng lên, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Đừng gọi ta tiểu vương gia nha, từ nay về sau các ngươi cũng cứ xem như không có thấy ta, đã biết hay chưa?"
“Dạ, tiểu vương gia!"
“.. “. Tiểu tử kia lộ ra một cái biểu tình thực 囧, cong cong cái miệng nhỏ nhắn, xoay người đi rồi đi vào.
Bên trong Vương phủ, Lãnh Thanh Nghiên nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp đặt gần cửa sổ, nghiêng người nhìn cảnh sắc bên ngoài, thân mình không khoẻ, khiến cho nàng ngay cả nhúc nhích một chút cũng không hề muốn.
Rất xa đã nhìn thấy con bảo bối đang chạy về phía này, không khỏi cười nhẹ nhàng, nói: “Cục cưng, con lại đi đâu chơi đùa vậy?"
Tiểu tử kia nhãn tình sáng lên, chạy vội đến phía trước cửa sổ, bám người lên trên cửa sổ nhìn nàng, cười híp cả hai mắt, nói: “Mẹ, con mua được trâm hoa rất đẹp cho mẹ nha!"
“Thật sao?" Con thực ngoan a, Lãnh Thanh Nghiên cảm thấy chính mình như đang bay bay trong bể hạnh phúc vậy.
Tiểu tử kia liên tục gật đầu, sau đó vừa nghĩ liền muốn leo từ cửa sổ vào phòng. Thấy thế, Lãnh Thanh Nghiên nâng tay gõ nhẹ lên đầu nó, nói: “Cửa ở bên kia!"
Lè lưỡi, không thèm nhìn cửa phòng, cứ theo cửa sổ mà leo vào bên trong phòng, nằm bò ở trên người mẹ cười tủm tỉm nói: “Cửa phòng thật là xa a!"
Khẽ nhéo nhéo hai má của nó, trên mặt là tràn đầy yêu thương.
Tiểu tử kia ngồi thẳng người xuống bên cạnh, sau đó từ trong lòng lấy ra một chiếc trâm hoa màu lam nhạt, giống như đưa lên vật trân quý đưa đến trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Mẹ, mẹ xem đi, rất đẹp phải không?"
“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là con của ai lựa chọn, phải không?"
“Đúng, bổn soái ca chính là mĩ nam tuyệt thế siêu cấp vô địch a“.Lại bò lên trên thêm một chút, hai mắt sáng trong suốt nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói, “Mẹ, cục cưng giúp người cài nha “.
“Được!"
Tiểu tử kia thật cẩn thận đem trâm hoa kia cài lên trên tóc của Lãnh Thanh Nghiên, cười tủm tỉm nhìn trong chốc lát, nói: “Mẹ, người thật xinh đẹp!"
Đưa tay kéo con ôm vào trong ngực cười nói: “Đó là đương nhiên, nếu không sao lại có thể sinh ra một mĩ nam tuyệt thế siêu cấp vô địch đâu?"
“Hắc hắc, mẹ, người có mệt hay không?"
“Không mệt, làm sao vậy?"
“Mẹ không mệt là tốt rồi, không có việc gì nha!"
Thương Diễm Túc từ xa đã thấy hai người nằm trên nhuyễn tháp nằm sát vào nhau, chính là đang ngọt ngào ngủ trưa, ánh mặt trời chiếu xuống, lưu chuyển nhiều điểm huỳnh quang, giống như là hình ảnh đẹp nhất thế gian.
Đến gần nhìn kỹ, tiểu tử kia ngã chỏng vó nửa thân thể nằm ở trên người mẹ, vù vù ngủ say sưa, Thương Diễm Túc không khỏi lộ nụ cười từ ái, khẽ nhéo nhéo cái mũi nhỏ của hắn.
Lầm bầm một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn một chút, gạt tay hắn ra, sau đó lại tiếp tục ngủ say.
Thương Diễm Túc khẽ cười, sau đó tầm mắt cũng chuyển đến trên người Nghiên nhi, nhìn dung nhan ngủ say của nàng, vẻ mặt ôn nhu cùng thương yêu say đắm, đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, gắt gao nhìn chằm chằm chiếc trâm hoa màu lam nhạt trên đầu nàng, trong mắt hàn quang thoáng hiện.
“Nghiên nhi, mau tỉnh lại!"
Tác giả :
Nặc Nặc Bảo Bối