Chí Tôn Đào Phi
Quyển 2 - Chương 10: Ta muốn Lãnh Thanh Nghiên
Ngọc Liễn Tiêu sắc mặt ngưng trọng nhìn các tướng sĩ của Thương Lang quốc giống như lại có tinh thần gấp trăm lần, nhìn các binh lính đột nhiên dũng mãnh thiện chiến, ánh mắt hơi nheo lại, lóe ra tia nhìn rét lạnh.
Đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Quân đội Thương Lang quốc không phải sau khi nàng bắt Thương Diễm Trạch sĩ khí liền hạ sao? Hơn nữa, nàng cũng không cho rằng sĩ khí của binh lính Thương Lang quốc có thể được khích lệ triệt để như vậy, hiện tại người bày ra thế trận này, ngay cả Thương Diễm Trạch chỉ sợ cũng phải chịu kém vài phần.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ trong quân doanh Thương Lang quốc thật sự còn có người cơ trí mưu kế siêu quần như vậy sao?"
Ngọc Liễn Tiêu nhẹ giọng lẩm bẩm, mà ngay bên trong quân đội đối diện, Thương Diễm Túc ngồi trên lưng ngựa, không ngừng đi qua lại đem các mệnh lệnh truyền xuống, các tướng sĩ chung quanh, nhìn thấy quân đội Ngọc Diễm quốc từng trận đánh cho bại lui, không khỏi một mảnh vui sướng, sĩ khí lại tăng vọt vài phần.
Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên hai người ra roi thúc ngựa, dùng thời gian ba ngày, cuối cùng đã tới biên quan. Vừa tới quân doanh liền bắt đầu chỉnh đốn quân đội, mà Lãnh Thanh Nghiên cũng thiếu chút nữa mệt quá ngất đi.
Dù sao nàng ở trong luyện ngục bị thương cũng không nhẹ, vừa đi ra lại lập tức nghe tin Thương Diễm Trạch bị bắt, sau đó lại trong cực hạn chạy đi, không mệt mỏi sẽ không là người.
Thương Diễm Túc nhìn mà đau lòng, liền bắt buộc nàng tiến vào quân trướng nghỉ ngơi, còn hắn lại tiếp tục một người bận rộn, chỉnh đốn quân đội, khích lệ sĩ khí, bày ra chiến lược, sau đó là chính mình điều binh đánh giặc, hầu như không hề có chút thời gian rảnh rỗi nào, cũng khiến cho vầng trán hắn bắt đầu xuất hiện tia mệt mỏi.
Đây là trận thắng đầu tiên kể từ khi Thương Diễm Trạch bị bắt, Ngọc Diễm quốc buộc phải rút quân ba mươi dặm, quân doanh Thương Lang quốc một mảnh vui mừng, Thương Diễm Túc tùy ý phân phó vài tiếng với tướng lãnh bên cạnh, trở về trướng nghỉ ngơi.
Nhìn bong dáng Thương Diễm Túc rời đi, những tướng lãnh kia đều toát lên vẻ kinh sợ, phân phó các lều bên cạnh không được gây ồn ào.
Vừa tiến vào trong lều vải, Thương Diễm Túc liền suy sụp bả vai xuống, cước bộ có chút loạng choạng đi tới bên giường, lập tức ngã xuống giường. Cũng chỉ có ở trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, hắn mới có thể đem sự mềm yếu này biểu hiện ra ngoài.
Thời điểm Thương Diễm Túc còn chưa vào, Lãnh Thanh Nghiên cũng đã tỉnh, hiện tại thấy Thương Diễm Túc mệt mỏi như thế, lập tức từ trên giường ngồi dậy, đưa tay giúp hắn bỏ đi áo ngoài, sau đó lại kéo hắn lên trên giường, trên mặt tràn đầy thần sắc đau lòng.
Đem nàng ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: “Nghiên Nhi vì sao lại không hỏi tình hình chiến đấu như thế nào đâu?"
Im lặng nằm ở trong lòng hắn, khẽ cười nói: “Tướng công nhà ta tự mình xuất chiến, cũng không cần hỏi gì nhiều thêm nữa".
Thương Diễm Túc tươi cười trên mặt thực sáng lạn, nghe thấy Lãnh Thanh Nghiên nói vậy, cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là ôm nàng an tâm chìm vào giấc ngủ.
Mà ở trong quân doanh Ngọc Diễm quốc, Ngọc Liễn Tiêu sau khi cùng các vị tướng lãnh thương nghị xong liền trở về lều lớn của mình, mà Thương Diễm Trạch cũng đang bị nàng nhốt ở trong này.
Nàng thật sự đã làm giống như lời hứa lúc trước, đem Thương Diễm Trạch giống như chiêu đãi khách quý, trừ bỏ không cho phép đi ra ngoài lều trại, thì cũng không có cái gì khác là tiếp đãi không công bằng cả.
Giờ phút này, Thương Diễm Trạch đang ngồi trong lều trại, ôm cái bình rượu uống rượu, đơn giản là vì hắn thật sự rất nhàm chán, ở trong này lại không tìm thấy chuyện gì có thể làm, chỉ có thể uống chút rượu, ăn chút đồ ăn. Hắn có chút lo lắng, nếu cứ ở lại trong quân doanh Ngọc Diễm quốc, sớm hay muộn cũng có một ngày hắn biến thành một đại mập mạp a.
Nhìn thấy Ngọc Liễn Tiêu tiến vào lều trại, tinh thần Thương Diễm Trạch nhất thời rung lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Ngọc Liễn Tiêu, trên mặt cười tươi như hoa nở rộ. Đây cũng không nên trách hắn biến thái, thật sự là bởi vì mấy ngày qua, Ngọc Liễn Tiêu gần như là đối tượng duy nhất để hắn có thể dùng để giải quyết nhàm chán.
“U, nguyên soái đại nhân, không biết hôm nay trận đánh thế nào a?"
Ngữ khí của hắn như vậy khiến cho Ngọc Liễn Tiêu một trận phiền muộn, người này xảy ra chuyện gì vậy? Mấy ngày qua, hắn mỗi ngày đều đem tình hình chiến đấu ở tiền phương nói cho hắn ta biết, thế nhưng hắn ta lại không vì quân đội mình bị đánh bại mà lo lắng chút nào, thậm chí còn là một bộ dáng như rất thích chí với tình huống như vậy.
Hiện tại, nhìn nụ cười sáng lạn của Thương Diễm Trạch, Ngọc Liễn Tiêu lại buồn bực muốn hộc máu, cũng khiến cho hắn có một loại cảm giác chán ghét, tuy rằng Thương Diễm Trạch bị bắt, nhưng bản thân mình lại cảm thấy như vẫn thất bại vậy.
Hừ lạnh một tiếng, vài bước đi tới trước mặt Thương Diễm Trạch, đưa tay đoạt lấy bình rượu trong tay hắn, ngửa cổ lên liền uống ực mạnh vài ngụm, sau đó “Phanh" một tiếng đặt xuống bàn.
Thương Diễm Trạch “Chậc chậc" vài tiếng, nói: “Ta nói Ngọc nguyên soái, ngươi như vậy là không được, ngộ nhỡ mà uống say là không tốt rồi. Hắc hắc, nhìn dáng vẻ của ngươi, chẳng lẽ, hôm nay rốt cục bị đánh bại?"
Ngọc Liễn Tiêu lông mày hung hăng nhảy lên vài cái, mắt tràn lửa giận nhìn chằm chằm Thương Diễm Trạch, đột nhiên đưa tay kéo hắn từ trên ghế lên, quát: “Nói, trong quân doanh Thương Lang quốc các ngươi, còn có ai có thể so với ngươi?"
Thương Diễm Trạch hoàn toàn không nhìn đến cái tay trước ngực hắn, chỉ là cười híp mắt nhìn sắc mặt âm trầm của Ngọc Liễn Tiêu, nói: “Bên trong quân đội bổn soái, có thể củng bổn soái sánh vai đương nhiên chính là bổn soái, nếu không, sao ta có thể làm nguyên soái được?"
“Ngươi.. “. Ngọc Liễn Tiêu hít sâu mấy hơi thở, cưỡng chế tức giận trong lòng, nói, “Thương Diễm Trạch, ngươi tốt nhất thành thật cho ta, nếu không, ta liền.. “.
“Ngươi liền làm gì?"
Đôi mày nhảy lên kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta liền đem ngươi tiền dâm hậu sát*!"
*Tiền dâm hậu sát: trước tiên cưỡng đoạt sau đó giết
Thương Diễm Trạch vẻ mặt kinh hãi nhìn nàng, sau đó đột nhiên nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu một cái, làm ra một bộ biểu tình tùy ý chà đạp, sâu kín nói: “Vậy ngươi đến đây đi!"(… =.=")
Ngọc Liễn Tiêu nhất thời nổi giận, đang muốn đem Thương Diễm Trạch ném xuống đất, lại đột nhiên cảm giác được trên lưng căng thẳng, cũng đã bị Thương Diễm Trạch ôm vào trong lòng, ngẩng đầu vừa vặn lâm vào ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của hắn.
Trong lòng một trận khẩn trương, vội vàng lấy tay đẩy ra, trên mặt xuất hiện một tia bối rối, hỏi: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?"
Thương Diễm Trạch biểu tình thực vô tội, nhìn sắc mặt kích động của Ngọc Liễn Tiêu, không đàng hoàng nở nụ cười, nói: “Làm gì? Vừa rồi ngươi không phải nói sẽ đối với bổn soái tiền dâm hậu sát sao? Hiện tại bổn soái liền chủ động như vậy, ngươi như thế nào ngược lại lại không vui đâu? Chẳng lẽ ngươi muốn tự mình đến làm sao, Liễn Tiêu công chúa?"
Đúng vậy, người đột nhiên không biết từ nơi nào chui ra này, đại nguyên soái tại biên quan của Ngọc Diễm quốc Ngọc Liễn Tiêu, thực ra đúng là muội muội của Ngọc Diễm hoàng.
Mà ngày đó, Thương Diễm Trạch cũng là bởi vì đánh bay mũ sắt của nàng, do đó phát hiện nàng là cái nữ nhân mà kinh ngạc, đúng là trong nháy mắt kinh ngạc như vậy, đã để cho Ngọc Liễn Tiêu bắt hắn làm con tin.
Có điều theo tình huống hiện tại, dường như hắn đoán không có sai, chẳng những không có bị mang còng tay xích chân, còn mỗi ngày đều cùng nguyên soái công chúa Ngọc Diễm quốc ở trong một lều trại.
Không thể không nói, Ngọc Liễn Tiêu tuyệt đối là một đại mĩ nhân khuynh thành, nhưng ở trong mắt Thương Diễm Trạch so với tỷ tỷ của hắn thì vẫn kém một phần.
Ngọc Liễn Tiêu trong mắt hiện lên vài tia lửa đỏ, đột nhiên cắn răng một cái, nói: “Được, dù sao ngươi nhất định cũng là phò mã của bản công chúa, tối hôm nay chúng ta liền động phòng!"
Thương Diễm Trạch một tay trực tiếp đẩy nàng ra, xoay người ngồi xuống ghế, trong lòng có ưu tư nói " Công chúa vẫn là tha tại hạ đi!"
Ngọc Liễn Tiêu nhếch môi, vẻ mặt quật cường nhìn Thương Diễm Trạch, nói: “Không được! Ngươi đã bị bản công chúa nhìn trúng, cho nên ngươi nhất định phải trở thành phò mã của bản công chúa! Nếu không phải vì muốn đem ngươi làm phò mã của bản công chúa, ngươi cho rằng bản công chúa sẽ chủ động xin đi giết giặc trở thành thống soái ba quân sao?"
Thương Diễm Trạch đột nhiên cảm giác được đầu có chút đau, hiện tại hắn còn chưa có muốn cưới vợ, hơn nữa, cho dù muốn kết hôn, cũng phải chờ tới lúc hắn tìm được nữ tử mà mình yêu a!
Nhìn thấy Thương Diễm Trạch bộ dáng hờ hững, Ngọc Liễn Tiêu có chút ủy khuất, sau đó hít sâu một hơi, đem tâm tình này toàn bộ áp chế xuống đáy lòng, nói: “Tóm lại, chuyện này liền như vậy định rồi, ngươi phản kháng cũng không có tác dụng!"
Thương Diễm Trạch vẻ mặt biểu tình từ chối cho ý kiến, thậm chí căn bản là không có đem lời Ngọc Liễn Tiêu nghe vào lỗ tai, chỉ là để ý đến lời nói ban đầu của nàng.
Nàng vì sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ trong quân doanh Thương Lang quốc xuất hiện nhân vật xuất chúng? Nhìn bộ dáng của nàng, hôm nay hẳn là bị đánh bại.
“Uy, ta nói Ngọc đại nguyên soái, cho dù ngươi hôm nay bị đánh bại, cũng không cần phải xúc động muốn đem mình gả ra ngoài như vậy đâu?"
“Ai nói ta bị đánh bại? Ta.. “. Đối diện với ánh mắt trêu tức của Thương Diễm Trạch, Ngọc Liễn Tiêu hừ lạnh một tiếng, nói, “Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn mà thôi!"
Thực là bị đánh bại? Thương Diễm Trạch trong mắt hiện lên suy nghĩ quang mang, sẽ là ai đâu? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ tin hắn bị bắt cũng đã sớm đưa về kinh, như vậy chẳng lẽ là Hoàng Thượng bá phụ phái người đến tiếp viện?
Nhưng mà, có thể là ai đây? Thiên Ưng quốc biên cảnh gần đây có chút hành động bất thường, cho nên khẳng định là không có khả năng tướng lãnh từ bên kia tới được, mà trừ bỏ đại tướng bên kia ra, hắn thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể cùng hắn tương xứng.
Vừa rồi Ngọc Liễn Tiêu có hỏi hắn, có người nào có thể cùng hắn sánh vai.
Dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt Thương Diễm Trạch sáng lên, trong lòng cũng vì ý tưởng đó mà kích động, có điều cũng liền lập tức lắc đầu, hẳn là không có khả năng đi?
Mà đúng lúc này, bên ngoài đại trướng truyền đến thanh âm của một binh sĩ: “Nguyên soái, tiểu nhân có việc bẩm báo!"
“Tiến vào!"
Binh lính từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Thương Diễm Trạch trong lều trại, có chút chần chờ nhìn về phía Ngọc Liễn Tiêu. Ngọc Liễn Tiêu nhìn hắn một cái, sau đó đối với binh lính kia nói: “Ngươi nói thẳng đi, có chuyện gì bẩm báo?"
“Bẩm nguyên soái, đã điều tra được trong quân doanh của Thương Lang quốc xuất hiện người nào!"
“Ah? Là loại người nào?"
“Thương Lang quốc Lạc vương gia Thương Diễm Túc cùng Lạc vương phi Lãnh Thanh Nghiên ngày hôm qua đến quân doanh, mà trận chiến ngày hôm nay cũng là do Lạc Vương gia chỉ huy!"
Thương Diễm Trạch đột nhiên từ ghế đứng lên, tỷ tỷ, tỷ tỷ vậy mà lại đến đây, hiện tại thật là muốn nhìn thấy tỷ tỷ a!
Có điều rất nhanh hắn liền cảm nhận được cả người một trận đau đớn, thảm, hắn làm thống soái quân đội, thế nhưng lại dễ dàng bị kẻ địch bắt đi, tỷ tỷ khẳng định sẽ mạnh mẽ dạy dỗ hắn một chút.
Binh lính vừa bẩm báo xong cũng liền lui xuống, trong lều lớn lại chỉ còn Thương Diễm Trạch cùng Ngọc Liễn Tiêu hai người, Ngọc Liễn Tiêu ánh mắt híp lại, đi chung quanh Thương Diễm Trạch vài vòng, trong mắt lóe ra tia nhìn rét lạnh.
“Thương Diễm Trạch, nghe nói, ngươi cùng đại danh đỉnh đỉnh Lạc vương kia quan hệ rất tốt, giống như là huynh đệ ruột thịt vậy!"
“Không biết những lời này của Ngọc nguyên soái, là có gì chỉ bảo?"
Cười lạnh một tiếng, nói: “Các Ngươi tốt như thế, ngươi đối với hắn nhất định rất là quen thuộc, cho nên bổn soái muốn hỏi thăm ngươi một số chuyện".
Khẽ nhíu mày lại, hỏi: “ Nếu như ta trả lời, thì được lợi gì đây?"
Tiến đến trước mặt hắn, liếc mắt đưa tình, nói: “Bổn soái lấy thân báo đáp, như thế nào?"
“Không cần!"
“Thương Diễm Trạch!" Ngọc Liễn Tiêu lúc này thật sự nổi giận, tên hỗn đản này, vậy mà lại cự tuyệt dứt khoát không hề do dự như vậy!
Bản công chúa nhìn trúng hắn, hơn nữa còn chủ động xin đi giết giặc trở thành thống soái ba quân cũng là vì hắn, hắn không cảm thấy vinh hạnh thì thôi, vậy mà lại còn dám cự tuyệt bản công chúa như vậy.
Ta muốn giết hắn, ta muốn giết hắn, ta nhất định phải giết tên hỗn đản này!
Không không không, ta nhất định phải làm cho hắn trở thành Phò mã của bản công chúa, làm cho hắn vì bản công chúa mà điên đảo tâm hồn, đến lúc đó, xem ta như thế nào trừng phạt ngươi!
Trong lều trại của tướng soái quân doanh Thương Lang quốc, Thương Diễm Túc vùi đầu ở trong lòng Lãnh Thanh Nghiên nhẹ cọ cọ cài cái, hít sâu một hơi nhẹ giọng nói: “Thật thoải mái a!"
Mặt cười ửng đỏ, đưa tay đẩy đầu hắn sang bên cạnh, nói: “Nên tỉnh dậy rồi, đến bây giờ chúng ta cũng vẫn chưa có biết tình huống của a Trạch như thế nào đâu!"
Lại lần nữa nằm vào trong lòng nàng, nhẹ nhàng mà cọ xát, nói: “Yên tâm đi, không có việc gì".
“Ba!" Một tiếng đánh vào đầu hắn, tiếc rằng hắn căn bản vẫn thờ ơ, mà nàng lại không nỡ đánh mạnh, chỉ có thể trừng đôi mắt to nhìn hắn, đem đầu hắn đẩy ra khỏi người, xoay người từ trên giường ngồi dậy.
Thương Diễm Túc nâng đầu lẳng lặng nhìn nàng, sau khi ngủ dậy, cảm giác mệt mỏi mất đi như chưa từng có.
“Nghiên nhi, nàng muốn làm như thế nào?"
Nhẹ nhàng mà chải vuốt sợi tóc dài, thoáng suy tư một chút, nói: “Ta cũng không biết, có điều ít nhất, nên đem vấn đề trước mắt giải quyết đi? Có lẽ, cũng có thể đi trước để xem rõ ràng tình huống của a Trạch, ta lo lắng hắn ở bên trong quân doanh Ngọc Diễm, nói không chừng đang bị nghiêm hình bức cung cũng không phải không có khả năng xảy ra".
Cười khẽ một chút, đứng lên đi đến phía sau nàng giúp nàng chải vài sợi tóc còn rối, nói: “Có lẽ là có chuyện gì đó mà chúng ta không biết đi, thời gian trước, Tang quý phi cũng đã nói qua chuyện này, nàng chắc là vẫn chưa có quên chứ?"
Sửng sốt, lập tức gật đầu, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, trong mắt mang theo điểm khó hiểu, sự tình quả nhiên là kỳ quái, hai quân giao chiến, một nước thống soái bị bắt, nhưng mà cũng nói cho bọn họ biết căn bản không cần lo lắng, vấn đề trong chuyện này, thật sự là…
“Cảm thấy, hình như có chuyện gì đó rất quan trọng, đã bị chúng ta xem nhẹ “.
“Nhất là cho tới bây giờ, vẫn chưa có biết thân phận thống soái lần này của Ngọc Diễm quốc là ai đâu!" Khẽ nhíu mày lại, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên xoay người đứng lên, ngẩng đầu nhìn Thương Diễm Túc, nói: " Ta nhớ hình như người kia tên là Ngọc Liễn Tiêu, hắn họ Ngọc, chẳng lẽ là huynh đệ với Ngọc Diễm Hoàng?"
Lắc lắc đầu, nói: “Huynh đệ của Ngọc Diễm Hoàng, cũng không có ai tên Ngọc Liễn Tiêu".
“Nếu như vậy, đường huynh đệ*?"
*Đường huynh đệ: anh em con bác
“Trong hoàng thất Ngọc Diễm quốc, hình như cũng không có ai tên là Ngọc Liễn Tiêu “.
“Chàng xác định?"
“Xác định!"
Thương Diễm Túc nói cũng không sai, nhưng mà bọn họ đã xem nhẹ một khả năng duy nhất kia, bọn họ căn bản không thể ngờ rằng Ngọc Liễn Tiêu kia là công chúa của Ngọc Diễm quốc, ngay từ đầu đã không ở trong phạm vi điều tra của họ.
Dù sao, tại đây nam tôn nữ ti, thời đại nữ tử chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con, ai sẽ nghĩ đến đường đường một vị thống soái quân đội lại là một vị nữ tử?
Ngoài lều lớn, thanh âm một vị tướng quân truyền đến: “Vương gia, ngài đã tỉnh sao?"
Bên trong lều hai người đều sửng sốt một chút, Thương Diễm Túc hướng về phía cửa nói: “Lâm tướng quân, vào đi!"
Lâm tướng quân tiến vào trong lều, hướng về phía Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên hành lễ nói: “Mạt tướng tham kiến Vương gia, Vương phi! Quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi, mạt tướng tội đáng chết vạn lần, nhưng mà có việc cần bẩm báo với cả Vương gia “.
“Lâm tướng quân không cần khách khí, không biết là có chuyện gì cần bẩm báo?"
“Bẩm Vương gia, Ngọc Liễn Tiêu mang theo người ở ngoài thành kêu gào, nói là muốn cùng Vương gia ngài phân cao thấp!"
Đưa mắt nhìn nhau, trong mắt Thương Diễm Túc xuất hiện tia nhìn kinh ngạc, khóe miệng không khỏi hiện lên mỉm cười, chậm rãi nói: “Ah? Vậy mà lại có chuyện này, tốt lắm, bổn vương cũng muốn đi nhìn xem vị nguyên soái Ngọc Diễm quốc đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là thần thánh phương nào!"
“Túc, ta đi cùng với chàng". Nàng cũng muốn nhìn một chút cái người có thể đem đệ đệ nàng bắt đi, rốt cuộc là bộ dáng như thế nào, thuận tiện cũng có thể hiểu biết về kẻ kia hơn.
“Được!"
Ngoài thành, Ngọc Liễn Tiêu mang theo một tiểu đội quanh quẩn một chỗ không đi, nàng đang chờ cùng phân cao thấp với Thương Diễm Túc, hơn nữa, nàng muốn giết kẻ khiến cho Thương Diễm Trạch tin tưởng Lạc Vương phi Lãnh Thanh Nghiên!
Nhớ tới chuyện xảy ra ở trong quân doanh, Ngọc Liễn Tiêu trong mắt lóe ra tia nhìn rét lạnh, Thương Diễm Trạch chết tiệt, vậy mà hắn dám nói thích Lãnh Thanh Nghiên này, nàng ta hiện tại là thất tẩu của hắn, nhưng hắn lại vẫn trước sau như một thích nàng ta, thậm chí còn nguyện ý vì nàng ta ngay cả chết cũng không màng!
Ngọc Liễn Tiêu thực ghen tị, nàng đã từng gặp qua nhiều nam nhân, nhưngm gì có ai chỉ vì thích một nữ nhân mà ngay cả chết cũng không màng?
Nhớ tới biểu tình của Thương Diễm Trạch khi nghe nói tới Lãnh Thanh Nghiên, tươi cười sáng lạn mà từ trước tới nay nàng chưa có bao giờ thấy qua, cho nên, nàng muốn giết kẻ có uy hiếp thật lớn với nàng kia, dù sao, trong lòng Thương Diễm Trạch chỉ có thể có một người là nàng, muốn thích cũng chỉ có thể thích nàng!
Ghìm chặt dây cương, dừng lại ở ngoài thành ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía trên tường thành, nơi đó cũng đã xuất hiện một số người, mà trong đó dễ dàng thấy nhất là hai người mặc áo trắng.
Không khỏi híp mắt, muốn thấy rõ ràng diện mạo hai người kia, cho dù đứng từ phía xa như vậy nhìn lại, nhưng lại có thể thấy hai người này xứng đôi như vậy.
Hừ, Lãnh Thanh Nghiên chết tiệt, ngươi đã gả cho nam nhân vĩ đại như Thương Diễm Túc rồi, thậm chí ngay cả con cũng có rồi, vậy mà còn dám tới câu dẫn Thương Diễm Trạch của bản công chúa!
Đứng ở trên tường thành nhìn Ngọc Liễn Tiêu phía dưới, Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên liếc mắt nhìn nhau một cái, thật sự là có chút ngoài dự đoán, thật sự không rõ Ngọc Liễn Tiêu này rốt cuộc lá gan quá lớn, hay là rất tự tin vào bản thân mình, vậy mà bên người chỉ dẫn theo một tiểu đội mà dám xuất hiện ở nơi này.
“Chẳng lẽ hắn không sợ bị chúng ta bắt giữ sao? Đến lúc đó, thống soái hai quân đều ở trong quân doanh của quân địch, thật là có chút buồn cười".
Thương Diễm Túc khóe miệng hiện lên mỉm cười, nói: “Nếu Nghiên nhi đã nói như vậy, chúng ta đây há lại có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ? Để cho hắn đến quân doanh của chúng ta làm khách mấy ngày, giống như a Trạch vậy".
Lâm tướng quân đứng bên cạnh bọn họ nói: “Ngọc Liễn Tiêu này quẩn quanh ở đây đã gần một canh giờ, mạt tướng vốn định cho người ra ngoài bắt hắn vào, nhưng sợ bên trong đó sẽ có trá, cho nên còn thỉnh Vương gia định đoạt!"
Khẽ gật đầu, nói: “Nghe nói Ngọc Liễn Tiêu này vận binh như thần, cũng không có khả năng tự mình chui vô lưới như vậy, quả thật là muốn xem xem trong đó có giấu cái gì đây".
Dưới thành, Ngọc Liễn Tiêu đi lên phía trước vài bước, ngẩng đầu nhìn mấy người trên tường thành, hỏi: “Ở trên là Lạc vương gia?"
“Đúng là bổn vương, không biết Ngọc nguyên soái chỉ mang vài người như vậy đến nơi đây, là có chuyện gì?"
Ngọc Liễn Tiêu rút kiếm chỉ vào hướng Thương Diễm Túc, lớn tiếng nói: “Bổn soái muốn cùng Lạc vương gia ngươi quyết đấu, không biết Lạc vương gia có dám tiếp hay không?"
Khẽ nhíu mày lại, hỏi: “Quyết đấu như thế nào?"
“Bổn soái biết Lạc vương gia ngươi thần công cái thế, tự nhiên là sẽ không muốn cùng ngươi đơn đả độc đấu*, hiện tại, ngươi và ta đều là thống soái, không bằng điều binh bày trận để phân thắng bại!"
*Độc đấu: đánh đơn
Nàng biết Thương Diễm Túc rất lợi hại, cùng hắn đơn đả độc đấu đó là muốn chết, nàng đương nhiên sẽ không ngu như vậy!
Có điều nếu là bày binh bố trận, qua nhiều năm như vậy, nàng cũng chỉ mới gặp tên hỗn đản Thương Diễm Trạch chết tiệt so với nàng là hơn một chút, nàng mới không tin Thương Diễm Túc ngay cả bày binh bố trận cũng là một kẻ cao siêu như vậy đâu!
Về phần hai ngày trước, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, nàng không tin là nàng không bằng Thương Diễm Túc, lại càng không tin hắn so với Thương Diễm Trạch có thể lợi hại hơn vài phần.
Nếu quả thực như vậy, chỉ sợ trận chiến này không đánh cũng tất bại!
Thương Diễm Túc có chút ý vị thâm trường nhìn Ngọc Liễn Tiêu phía dưới, trong mắt lóe ra sát khí, nói: “Ngươi xác định là muốn làm như vậy “.
“Đương nhiên!"
“Vậy không biết nếu như ngươi thua, ngươi muốn thế nào?"
“Nếu như ta thua, ta sẽ đem Thương Diễm Trạch trả lại cho các ngươi!"
Lúc này, Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên hai người đều có chút bất ngờ, chẳng lẽ Ngọc Liễn Tiêu này đặc biệt đến đây là để đem Thương Diễm Trạch trả cho bọn họ?Hay là, mặt khác hắn vẫn muốn có được cái gì đó?
Ngọc Liễn Tiêu trên mặt hiện lên một tia hàn quang, nhìn Thương Diễm Túc trên tường thành, nói: “Có điều, nếu như ta thắng, bổn soái cũng chỉ là muốn một người của Vương gia!"
“Ah? Không biết ngọc nguyên soái muốn ai?"
“Vương phi của ngươi, Lãnh Thanh Nghiên!"
Yên lặng, trong nháy mắt khi Ngọc Liễn Tiêu nói ra lời này, đột nhiên tất cả đều im lặng, Ngọc Liễn Tiêu tim đập càng lúc càng nhanh, đột nhiên có cảm giác giống như đang bị ác ma nhìn chòng chọc, khiến cho nàng không hiểu sao muốn lập tức lui về phía sau, nếu không sẽ bị tan xương nát thịt!
Cảm giác này làm cho Ngọc Liễn Tiêu thực không thoải mái, vội vàng thu lại những suy nghĩ trong đầu, tự nhắc mình phải chú ý tới chuyện trước mắt.
Thương Diễm Túc đứng ở trên tường thành, khóe miệng ý cười mang theo một tia rét lạnh, hắn muốn, giết Ngọc Liễn Tiêu!
Lãnh Thanh Nghiên đúng lúc cầm tay hắn, sau đó quay đầu nhìn về Ngọc Liễn Tiêu phía dưới thành lâu, khẽ cười nói: “Ngọc nguyên soái, không biết ngươi muốn thiếp thân làm cái gì đâu?"
Hừ lạnh một tiếng, Lãnh Thanh Nghiên bình tĩnh như vậy khiến cho lòng nàng không vui, nhưng vẫn nói: “Đương nhiên là có thể làm gì thì liền làm đó!"
Một câu này, khiến cho Thương Diễm Túc càng thêm nắm chặt lấy tay của Lãnh Thanh Nghiên, đứng bên người hắn, Lãnh Thanh Nghiên có thể cảm nhận rõ ràng từ bên người hắn truyền ra sát khí.
Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng nhìn Ngọc Liễn Tiêu, đột nhiên lại chuyển đề tài, nói: “Nghe nói Ngọc nguyên soái thiếu niên anh tài, vận binh như thần, có điều nếu như ngươi nghĩ chỉ dựa vào những thứ đó mà thắng được Vương gia nhà ta, chỉ sợ là còn xa mới đủ".
“Hừ, bổn soái thừa nhận, Lạc vương gia quả thật là anh tài ngút trời, nếu là đơn đả độc đấu, bổn soái đều không phải là đối thủ của Vương gia, nhưng nếu là lấy hành quân bày trận, bổn soái tuyệt đối sẽ không thua!" Ngọc Liễn Tiêu hiển nhiên là không phục lắm, hơn nữa đối với Lãnh Thanh Nghiên vốn đã có địch ý, lại càng khiến cho nàng có chút bực mình.
Lãnh Thanh Nghiên cười khẽ một chút, nói: “Nếu mục tiêu của Ngọc nguyên soái là thiếp thân, như vậy hay là để thiếp thân đến thỉnh giáo Ngọc nguyên soái một chút, như thế nào?"
“Ngươi?"
“Như thế nào? Chẳng lẽ Ngọc nguyên soái khinh thường nữ tử?"
Ngọc Liễn Tiêu thật là có điểm khinh thường nữ tử, tuy rằng nàng cũng là nữ tử, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng không có giống những cô gái kia, không phải yếu đuối, chỉ hơi gặp chút chuyện đã ngạc nhiên, thì cho tới bây giờ ở trong mắt nàng luôn không thể nào mà hiểu được.
Nàng từ nhỏ sinh ra ở trong hoàng cung, những nữ nhân ở bên cạnh cả ngày cũng chỉ âm mưu với nhau, các loại âm mưu thủ đoạn vô số, chỉ vì quyền thế, địa vị, còn cả sủng hạnh của hoàng đế, mà những thứ này Ngọc Liễn Tiêu căn bản chẳng thèm ngó tới.
Có điều, đối mặt với câu hỏi của Lãnh Thanh Nghiên, Ngọc Liễn Tiêu tất nhiên sẽ không trả lời như vậy, hơn nữa Lãnh Thanh Nghiên cho nàng cảm giác, hình như cũng không có phải là nữ tử bình thường.
Nàng có nghe nói qua một số chuyện của Lãnh Thanh Nghiên, nữ tử có thể làm ra những chuyện như vậy, có thể là nữ tử bình thường sao? Hơn nữa kỳ thật, nếu không có lời nói kia của Thương Diễm Trạch, nàng cũng đã từng vô cùng hâm mộ Lãnh Thanh Nghiên.
“Nếu ngươi đã nói nhưu vậy, bổn soái cũng không có ý kiến gì khác, nhưng mà đến lúc thua cũng đừng có quỵt nợ!"
“Đó là tất nhiên, cũng hy vọng Ngọc nguyên soái cũng không quỵt nợ, đương nhiên, nếu người thua là ngươi, chúng ta không cần Thương Diễm Trạch, đổi một người khác thế nào?"
Lời này làm cho Ngọc Liễn Tiêu có chút không ngờ tới, không khỏi khẽ nhíu mày, bất mãn đối với Lãnh Thanh Nghiên càng sâu, nữ nhân này, Thương Diễm Trạch vì nàng ta mà ngay cả mệnh cũng không cần, thế nhưng nàng ta lại căn bản không nghĩ tới hắn!
“Ngươi muốn đổi người nào?"
“Ngươi!"
“Ta?"
“Đúng vậy, nếu như ngươi thua, xin mời Ngọc nguyên soái đến quân doanh của Thương Lang quốc làm khách, như thế nào?"
Ánh mắt híp lại, lạnh lùng nhìn Lãnh Thanh Nghiên trên tường thành, nữ nhân tên Lãnh Thanh Nghiên này, đã khiến cho nàng xem trọng rồi!
Thấy Ngọc Liễn Tiêu cũng không có lập tức đáp ứng, mà đem ánh mắt tìm tòi nghiên cứu ở trên thân thể của nàng không ngừng nhìn quét, Lãnh Thanh Nghiên vẫn đứng đó cười yếu ớt, nhìn nàng hỏi: “Không biết Ngọc nguyên soái suy nghĩ như thế nào? Đương nhiên, nếu như ngươi không đồng ý, cũng không quan hệ, dù sao hiện tại Ngọc nguyên soái chỉ mang vài người xâm nhập vào nơi này, nếu chúng ta muốn bắt ngươi lại, ngươi có muốn đào thoát cũng không thể".
“Ngươi là uy hiếp bổn soái?"
“Như vậy thì làm sao?"
Lâm tướng quân đứng ở bên cạnh, rốt cục từ trong khiếp sợ khôi phục lại đây, vội vàng chắp tay nói: “Vương phi, Ngọc Liễn Tiêu này dù sao cũng là người có thể cùng nguyên soái sánh vai, cho dù giờ phút này hắn có chút kiêu ngạo, vậy cũng.. “.
“Lâm tướng quân". Thương Diễm Túc đột nhiên quay đầu nhìn hắn, bàn tay nắm Lãnh Thanh Nghiên thoáng chặt thêm một chút, nói, “Bổn vương đã đồng ý với đề nghị của Vương phi, phiền Lâm tướng quân chọn ra một số binh sĩ vừa bằng với của Ngọc Liễn Tiêu, giao cho Vương phi điều khiển đi".
“Vương gia?" Lâm tướng quân vẻ mặt không dám tin, hầu như mọi người đều biết, Lạc vương gia đối với Vương phi sủng ái vô cùng, lại thật không ngờ rằng ngay cả chuyện như vậy, hắn cũng có thể liền dễ dàng đáp ứng!
Đây khác gì lấy tính mạng của binh sĩ ra đùa giỡn, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng!
Nhìn thấy Lâm tướng quân một bộ dạng không chịu xuống lựa chọn binh sĩ, Lãnh Thanh Nghiên quay người lại nhìn hắn, khẽ cười nói: “Lâm tướng quân không vừa lòng với Thanh Nghiên hay sao?"
“Vương phi thứ tội, mạt tướng không dám!"
“Cũng không cần nhận tội, kì thật cho dù tướng quân không nói ta cũng hiểu được, nếu vậy ta cam đoan với tướng quân rằng, nếu như có một vị binh lính tổn hại, Lâm tướng quân cứ hướng ta hỏi tội, như thế nào?"
Ai dám hỏi tội ngươi a?
“Vương phi nói quá lời, mạt tướng không dám!"
Đối với Lâm tướng quân, Lãnh Thanh Nghiên cũng không hề giận dữ, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Lâm tướng quân thật đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo a, làm một vị tướng quân như vậy, thật sự là không được hay cho lắm!"
Lâm tướng quân trên mặt hiện lên một tia ảo não, nhưng cũng không có dám nói thêm cái gì, nhưng mà người này theo như hắn thấy trừ bỏ có một bộ dạng đẹp, thân phận tôn quý, những cái khác cũng không tệ, lại không hề biết đạo cầm quân, bị nữ nhân như thế dạy bảo, chỉ có thể nghẹn khuất trong lòng.
Thương Diễm Túc trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, lập tức lạnh giọng nói: “Lâm tướng quân, ngươi chẳng lẽ muốn cãi mệnh lệnh của bổn vương sao?"
“Mạt tướng không dám!"
“Không dám?"
Mồ hôi lạnh từ trên trán chậm rãi chảy xuống, Lâm tướng quân vẫn như cũ lẳng lặng đứng thẳng tại chỗ.
Mà ngay lúc này, Lãnh Thanh Nghiên đưa tay kéo lấy Thương Diễm Túc, tầm mắt dừng lại ở trên người Lâm tướng quân, hỏi: “Lâm tướng quân, ta muốn hỏi, làm một quân nhân, điều quan trọng nhất là gì?"
“Tất nhiên là bảo vệ Tổ quốc, không tiếc đổ máu hy sinh!"
Cười khẽ lắc lắc đầu, nói: “Không đúng!"
Trên mặt vẻ mặt không được vui càng lúc càng đậm, lạnh lùng nhìn thẳng Lãnh Thanh Nghiên, hỏi: “Vậy không biết Vương phi nghĩ như thế nào?"
“Làm quân nhân, điều đầu tiên phải hiểu đó chính là phục tùng mệnh lệnh, cho dù ngươi cho rằng mệnh lệnh đó là sai lầm, cũng phải phục tùng, bởi vì ở trong mắt quân nhân, không có mệnh lệnh sai lầm!"
“Ngươi.. “.
“Chẳng lẽ Lâm tướng quân không cho là như vậy?"
“Ta không thể trơ mắt nhìn binh lính đi tìm chết!"
“Lâm tướng quân, ngươi võ đoán về kết cục của binh lính như vậy, đó cũng không phải là một việc cần làm của tướng quân, ngươi cứ như vậy đã xác định, những binh lính này đi chịu chết sao?"
“Ta.. “.
“Hơn nữa, cho dù là đi chịu chết thật, ngươi đã là một quân nhân, như vậy ngươi nhất định phải phục tùng mệnh lệnh, cho dù có là mệnh lệnh khiến ngươi chết, ngươi cũng không thể làm khác!"
Lâm tướng quân đồng tử một trận co rút nhanh, ở trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, hắn đột nhiên cảm giác hô hấp có chút khó khăn. Đây là có chuyện gì? Vì sao lại xuất hiện cảm giác mà chỉ ở trước mặt nguyên soái mới có này đây?
Thương Diễm Túc có chút bất ngờ nhìn Lãnh Thanh Nghiên, cho tới tận bây giờ hắn cũng chưa bao giờ thấy nàng như vậy, giờ phút này nàng, giống như một vị tướng quân, “Nghiên nhi..".
Lãnh Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ giọng nói: “Phục tùng mệnh lệnh là nhiệm vụ đầu tiên của quân nhân!"
“Đây là, các nàng ở nơi kia đều như vậy hay sao?"
Sửng sốt một chút, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ nơi này không phải như thế sao?"
Nhẹ lắc đầu, nói: “Tất nhiên không phải, mỗi khi an bài một trận chiến, đều cần phải thông qua nghị quyết của các tướng lãnh trong quân “.
“Đó là tất nhiên, nhưng bây giờ cũng không phải đang thương nghị chiến lược".
“Nếu là bọn hắn cho rằng mệnh lệnh của ta không có tính xác thực, có thể đưa ra ý kiến khác, thậm chí cũng có thể cự tuyệt".
Lãnh Thanh Nghiên mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin nhìn hắn, chuyện này đối với nàng mà nói là không thể nào mà tưởng được, làm hạ cấp, đưa ra ý kiến khác còn có khả năng xảy ra, nhưng mà lại có thể cự tuyệt mệnh lệnh của thượng cấp, như vậy thì cùng phản quân có gì khác nhau đâu?
Hít sâu một hơi, đôi mày thanh tú lập tức nhíu lại, nói: “Khó trách, a Trạch ở nơi này lâu như vậy mà lại không thể đem quân của Ngọc Diễm quốc đánh bại “.
“Nghiên nhi?"
Khẽ lắc lắc đầu, nói: “Quân đội cần là kỷ luật cứng như sắt thép, nếu không cũng chỉ có thể là năm bè bảy mảng, ta hoàn toàn không thể tưởng tượng quân nhân cự tuyệt nhận mệnh lệnh thượng cấp sẽ là cái cảnh tượng như thế nào, thật sự cũng không thể nào mà tưởng tượng sẽ sinh ra hậu quả như thế nào, tai họa ngầm trong đó lại càng khiến cho người ta phải lo lắng. Ta chỉ biết là, ở trong mắt quân nhân, vĩnh viễn không có mệnh lệnh sai lầm, nếu không phục tùng theo, cũng chỉ có hai loại kết quả".
“Có kết quả như thế nào?"
“Thời chiến, trực tiếp bắn chết, chính là chết; bình thường, cũng sẽ đã bị trừng phạt cực kì nghiêm khắc".
Lời này của nàng khiến cho Lâm tướng quân đồng tử càng co rút mạnh, mà Thương Diễm Túc cũng là có chút kinh ngạc nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Vậy mà lại có thể nghiêm trọng như vậy sao?"
“Đương nhiên, nhiệm vụ đầu tiên của binh lính đó là: phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy, dũng cảm ương ngạnh, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ! Trong một quân đội, nếu cấp dưới không thể vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh thượng cấp, nếu vậy trước khi đạt được mục tiêu, cũng sẽ sinh ra chướng ngại rất lớn, ngược lại, nếu chấp hành có thể phát huy năng lực siêu cường, làm cho quân đội càng mạnh hơn!"
Ánh mắt Thương Diễm Túc hơi hơi tỏa sáng, dường như nghĩ tới cái gì đó, nhẹ giọng nói: “Lời này, hình như ta đã từng nghe a Trạch nói qua".
Thâm thúy nhìn, lập tức cười khẽ, nói: “Đây là chuyện rõ ràng, không phải sao?"
“Đúng vậy, đáng tiếc, muốn thực hành lại cũng không dễ dàng".
Có chút kì lạ nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Cũng không phải là khó lắm? Chỉ cần huấn luyện tướng sĩ như thế là có thể, rất đơn giản".
“.. “.
Nếu như cho a Trạch thêm thời gian, hắn cũng hoàn toàn có thể làm được, đáng tiếc, ở thời điểm sắp khai chiến hắn mới nhận được mệnh lệnh thống soái ba quân, làm sao có thời gian đi huấn luyện binh lính?
Đối thoại giữa Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc khiến cho Lâm tướng quân đứng bên cạnh không hiểu làm sao, có điều nội dung chủ yếu thì hắn hiểu được, từng hạt mồ hôi lạnh to như hạt đậu từ trên mặt chảy xuống, những lời này của Lãnh Thanh Nghiên làm cho hắn thực chịu kích thích.
Thương Diễm Túc lẳng lặng nhìn Lãnh Thanh Nghiên, trong ánh mắt mang theo ánh nhìn suy tư, sau đó lại đem tầm mắt chuyển đến trên người Lâm tướng quân, hỏi: “Lâm tướng quân, ngươi nghĩ như thế nào?"
Sửng sốt một chút, sau đó cắn răng một cái, chắp tay nói: “Mạt tướng lập tức đi chuẩn bị, xin được cáo lui trước!"
Kỳ thật, vừa rồi Lâm tướng quân vẫn muốn cự tuyệt mệnh lệnh của Thương Diễm Túc, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì không tin Lãnh Thanh Nghiên, hiện tại hắn lại đi xuống chuẩn bị, cũng bởi vì biết, cho dù hắn cự tuyệt nhận lệnh cũng không thay đổi được gì.
Trong kinh thành Thương Lang quốc, Mộc gia trong một đêm bị hủy, người trong Mộc gia ngoại trừ hai kẻ Mộc Ngâm Phong và Mộc Ngâm Thần thì toàn bộ đều bị chém, chuyện này ở trong triều đình là một sự kiện vô cùng lớn.
Nhưng bất kể là như thế nào, đều không thể thay đổi được vận mệnh của Mộc gia là từ nay về sau sẽ biến mất, mà những người năm đó từ Mộc gia rời đi, tận mắt nhìn thấy Mộc gia bị chặt đầu thị chúng, sau đó cũng liền rời khỏi, trong đó cũng bao gồm cả hộ quốc tướng quân Thiên Ưng quốc Lăng Vũ.
Thời điểm đang muốn rời khỏi kinh thành, trở về Thiên Ưng quốc, đi ở trên đường, trong tầm mắt cũng đã nhìn thấy cửa thành, cũng ngay tại lúc đó, đột nhiên có người chặn lại trước mặt.
Theo bản năng ngẩng đầu, sau khi thấy rõ người đang ngăn chặn mình, sắc mặt không khỏi khẽ biến, lập tức phản ứng lại, hướng về đối phương thoáng thi lễ: “Mạt tướng tham kiến công chúa!"
Người ngăn đường hắn chính là Ưng Dung Kiều, kì thật hôm nay nàng chỉ là chuồn ra khỏi cung để đi chơi, lại thật không ngờ có thể gặp Lăng Vũ ở nơi này.
Lẳng lặng nhìn Lăng Vũ vẻ mặt dường như cũng không hề thay đổi chút nào, Ưng Dung Kiều trong mắt hiện lên một tầng hơi nước, bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm cho người qua đường bên cạnh đều nhịn không được quay đầu lại nhìn, đều chỉ trích Lăng Vũ không phải, Ưng Dung Kiều vẫn không nói lời nào, cứ như vậy đứng ở trước mặt lẳng lặng nhìn hắn, Lăng Vũ không khỏi khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nói: “Công chúa, người.. “.
“Vũ ca ca, ta và huynh, từ khi nào lại trở nên xa lạ như vậy?"
Lăng Vũ trong mắt hiện lên một tia đau khổ, lập tức nhẹ giọng nói: “Công chúa, hôm nay cũng đã không còn giống như lúc trước, tốt nhất công chúa hãy quên ta đi “.
Ưng Dung Kiều trong mắt tê rần, đột nhiên không để ý tầm mắt người qua đường chung quanh, tiến sát lại gần Lăng Vũ, trong lúc đó khuôn mặt hai người, khoảng cách chỉ còn lại không đến một tấc, “Ta không thể quên được, Vũ ca ca, huynh biết không, ta mỗi ngày đều nhớ đến huynh, nghĩ đến huynh có thể đến thăm ta hay không, nhưng mà bốn năm qua, cho tới bây giờ huynh cũng không có xuất hiện ở trước mặt ta".
Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, nghe những lời của nàng, khẽ ngửi mùi hương thơm ngát trên người nàng, Lăng Vũ không khỏi hô hấp cứng lại, ánh mắt cũng kịch liệt chuyển động.
Đưa tay bám lên người hắn, hai tay gắt gao cầm lấy vạt áo trước ngực hắn, thoáng kiễng mũi chân nhìn thẳng hắn, chóp mũi của hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, nhẹ giọng nói: “Vũ ca ca, nghe nói hiện tại huynh đã là hộ quốc tướng quân, thật tốt a, nếu như có thể sớm hơn vài năm, nói không chừng năm đó ta đã không bị trở thành lễ vật đưa đến Thương Lang quốc".
“Vũ ca ca, ta rất nhớ huynh.. “.
Một câu nói rất nhớ huynh này của nàng, khiến cho kiên trì trong mắt Lăng Vũ dao động, đột nhiên đưa tay kéo nàng ôm vào trong lòng, lắc mình liền tiến vào trong một khách sạn bên cạnh.
Vừa bước vào trong phòng khách sạn, Lăng Vũ đem Ưng Dung Kiều đặt lên trên giường, cúi đầu mãnh liệt hôn lên, Ưng Dung Kiều hai tay ôm lấy cổ hắn, nồng nhiệt đáp lại.
Mãi đến tận khi hai người đều thở hồng hộc, mới miễn cưỡng buông nhau ra, Ưng Dung Kiều cả người đều dựa trên người hắn, đôi mắt xinh đẹp động lòng người, si ngốc nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Vũ ca ca, huynh dẫn ta đi đi “.
“Dung nhi?"
Nghe thấy hắn gọi như vậy, Ưng Dung Kiều đột nhiên vui vẻ nở nụ cười, tinh thần giống như trẻ nhỏ, nói: “Vũ ca ca, huynh dẫn ta đi đi, ta không muốn rời xa khỏi huynh, Dung nhi biết, huynh đến bây giờ cũng chưa có vợ, hơn nữa, từ trước cho tới bây giờ, Dung nhi vẫn luôn vì Vũ ca ca mà giữ gìn thân thể trong sạch".
Sửng sốt một chút, dường như có chút không dám tin, điều này sao có thể?
Nhìn thấy biểu tình của Lăng Vũ, Ưng Dung Kiều kiều mỵ cười, thân mình càng tiến sát về phía hắn vài phần, ghé vào lỗ tai hắn tà mị nói: “Vũ ca ca, hiện tại huynh muốn sao?"
“Ách!"
Lăng Vũ thân thể không thể kiềm chế mà có phản ứng lại, vội vàng đem Ưng Dung Kiều đẩy ra xa một chút, nói: “Dung nhi, chúng ta không thể làm như vậy".
“Vì sao?"
Đưa tay ôm lấy mặt nàng, mang theo sự chua sót, ôn nhu nói: “Dung nhi, ta cũng rất nhớ nàng, muốn đến gặp nàng, nhưng mà ta không dám, ta sợ ta sẽ nhịn không được mà mang nàng đi “.
“Vậy vì sao hiện tại huynh lại cự tuyệt?"
“Dung nhi, nàng hiện tại đã là phi tử của Thương Lang hoàng, mà ta cũng là tướng quân của Thiên Ưng quốc!"
Ưng Dung Kiều tâm đột nhiên như bị ai đó đâm, ngây ngốc nhìn Lăng Vũ, nói: “Huynh luyến tiếc vị trí tướng quân của huynh?Hay vẫn là do ghét bỏ ta?"
“Dung nhi, nàng không hiểu sao? Những năm gần đây, ta vẫn không có cưới vợ, đơn giản là vì trong lòng ta chỉ có nàng, về phần vị trí tướng quân kia, cũng là bởi vì, nơi đó có dấu vết của nàng, không có gì hơn nữa cả".
Trong nháy mắt tâm như hòa tan, vòng tay qua thắt lưng hắn, dán chặt vào trong lòng hắn, nói: “Vậy huynh bỏ vị trí tướng quân đi, dẫn ta đi đi, về sau ta cũng không phải công chúa Thiên Ưng quốc, lại càng không phải là hoàng phi của Thương Lang quốc, mà huynh cũng không phải hộ quốc tướng quân Thiên Ưng quốc, được không?"
“Dung nhi, chúng ta có thể đi nơi nào?"
Sửng sốt một chút, đột nhiên ngẩng đầu cười nhìn hắn, nói: “Vũ ca ca, huynh yên tâm, Thương Lang hoàng sẽ thả chúng ta đi".
“Cái gì?"
“Vũ ca ca, Thương Lang hoàng hắn biết ta có người trong lòng, cũng biết ta là bị bắt gả vào Thương Lang quốc, cho nên những năm gần đây, hắn tuy rằng thường xuyên đến trong cung của ta, nhưng đó cũng chỉ là để cho người khác xem mà thôi.Mỗi lần đó chúng ta cũng chỉ là nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên hắn còn học một số loại độc dược của ta, hắn nói, nếu có một ngày, huynh tìm đến ta, hắn sẽ tìm lý do để ta rời khỏi hoàng cung".
“Thật sự?"
“Ừ! Huynh biết không Vũ ca ca, ta cảm giác Thương Lang hoàng mới càng giống phụ hoàng của ta, hắn đối với ta, cũng giống như là đối với nữ nhi của mình vậy, từ trên người hắn, ta cuối cùng cũng cảm nhận được sự yêu thương của phụ thân “.
“Phanh!"
Cửa phòng đột nhiên bị dùng sức đá văng ra, Lăng Vũ theo bản năng đưa tay kéo Ưng Dung Kiều về phía sau, vẻ mặt đề phòng nhìn tử y* nam tử phía trước cửa phòng.
*Tử y: quần áo tím
Sau khi thấy rõ ràng người kia, Lăng Vũ đồng tử có chút co rút nhanh, lạnh giọng nói: “Vũ vương điện hạ?"
Ưng Dung Kiều đột nhiên nắm chặt lấy góc áo của Lăng Vũ, nhìn tử y nam tử đứng ở cửa, trong mắt hiển nhiên là xuất hiện một tia sợ hãi, nhưng nàng vẫn như cũ kiên định đứng ở phía sau Lăng Vũ, lạnh lùng nhìn tử y nam tử kia, nói: “Hoàng huynh, ngươi đừng có nghĩ lại tiếp tục lợi dụng ta để làm việc cho ngươi!"
Tử y nam tử cười khẽ một tiếng, nhìn hai người trong phòng, nói: “Hoàng muội, chẳng lẽ hoàng huynh thật sự là người ti bỉ như vậy? Cũng đã bốn năm, hoàng huynh cũng không có bắt ngươi làm chuyện gì!"
“Đó là bởi vì ngươi căn bản không thấy được ta!"
“Đúng vậy, ngay cả ta cũng thật không ngờ Thương Lang hoàng vậy mà lại xem trọng ngươi như vậy, có điều hôm nay ngươi lại ra khỏi cung, thật đúng là làm cho hoàng huynh có chút kinh ngạc đâu!"
Nghe đến đó, Ưng Dung Kiều cùng Lăng Vũ liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng biết hắn nhất định không có nghe được lời bọn họ nói lúc trước, không khỏi nhẹ nhàng thở phào.
Lăng Vũ tiến lên từng bước, che ở trước Ưng Dung Kiều, lạnh lùng nhìn tử y nam tử, nói: “Hiện tại, ngươi cho rằng ngươi có thể uy hiếp chúng ta được nữa hay sao?"
“Ha ha, vậy ngươi cho rằng ở nơi khác, bổn vương sẽ không có cách nào với các ngươi hay sao?"
Lăng Vũ trong mắt hiện lên sát khí, nhưng rất nhanh hắn liền bình tĩnh xuống, đột nhiên khóe miệng hiện lên tia cười trào phúng, xoay người về phía tai Ưng Dung Kiều nói thầm vài tiếng
Ưng Dung Kiều vẻ mặt sợ sệt nhìn hắn, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là gật gật đầu, vòng tay dùng sức ôm chặt hắn, sau đó buông tay xoay người dùng sức nhảy ra khỏi cửa sổ, rơi xuống, sau vài giây cũng đã biến mất không thấy.
Tử y nam tử muốn đuổi theo, lại bị Lăng Vũ chặn lại, cười lạnh nhìn hắn, nói: “Vũ vương, ngươi cho rằng hiện tại, ngươi có thể uy hiếp với ta được hay sao?"
“Hừ, đừng tưởng rằng ngươi hiện tại là hộ quốc tướng quân, thì có thể không đem bổn vương để vào mắt!"
“Ưng Tịch Vũ, kỳ thật thế lực của hộ quốc tướng quân phủ thế nào ngươi hẳn là rõ ràng".
Trong mắt phát lạnh, nói: “Ngươi quả nhiên là muốn cùng bổn vương đối địch? Vì một nữ nhân, buông tha cho quan to lộc hậu, đáng giá sao?"
Lăng Vũ chậm rãi rút bội kiếm ra, chỉ vào Ưng Tịch Vũ, nói: “Những năm gần đây, ta thậm chí không dám đến Thương Lang quốc để nhìn Dung nhi một cái, chỉ vì sợ nhìn thấy nàng sẽ thay lòng đổi dạ, sợ nhìn thấy nàng thương tâm hoặc là có gì không tốt, mà quan trọng nhất là cho tới bây giờ ta còn ở lại Thiên Ưng quốc, hoàn toàn chỉ là vì nơi đó còn có dấu vết cuộc sống của Dung nhi, mặt khác cũng lo lắng Dung nhi sẽ lại bị ngươi hại “.
“Chẳng lẽ hiện tại, ngươi sẽ không sợ sao?"
Trào phúng cười, nói: “Hiện tại ta mới biết được, ngươi đã không thể uy hiếp đến Dung nhi. Hơn nữa, Ưng Tịch Vũ, chuyện mà ngươi không biết còn nhiều lắm, cho dù không có vị trí hộ quốc tướng quân Thiên Ưng quốc, ngươi cũng không thể làm khó dễ được ta!"
Biên cảnh, Ngọc Liễn Tiêu mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin nhìn hiện trạng trước mắt, ngẩng đầu nhìn Lãnh Thanh Nghiên giống như nhìn quái vật, nha nha nói: “Ngươi… Làm sao có thể?"
Lãnh Thanh Nghiên đứng đối diện với nàng, đối với tình hình chiến đấu bên cạnh cũng không quan tâm, chỉ là nhìn Ngọc Liễn Tiêu, nói: “Ngọc nguyên soái, hình như là ngươi thua a".
Ngọc Liễn Tiêu đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn những binh lính mà mình mang đến hầu như một nửa nằm trên mặt đất, mấy người còn lại cũng đang bao quanh nàng, bảo vệ cho nàng an toàn.
Thật sâu nhìn Lãnh Thanh Nghiên liếc mắt một cái, đột nhiên cắn răng một cái, hung hăng nói: “Muốn bắt ta? Nằm mơ!"
Nói xong, nàng đột nhiên xoay người lên ngựa, mang theo binh lính còn sót lại xoay người bỏ chạy, binh lính Thương Lang quốc muốn đuổi theo, lại bị Lãnh Thanh Nghiên ngăn cản lại, chỉ là lẳng lặng nhìn theo Ngọc Liễn Tiêu dẫn người rời đi.
Mọi người đều là khó hiểu, trở về quân doanh, Lâm tướng quân lại nhịn không được hỏi: “Vương phi vì sao không đem Ngọc Liễn Tiêu kia bắt lại?"
Lãnh Thanh Nghiên chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, nàng không thích quân nhân không có kỷ luật như vậy, tuy rằng hắn hình như là một tướng quân tốt.
Thương Diễm Túc đưa tay kéo nàng đến bên cạnh, cười nói: “Vất vả".
Lắc lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Ngọc Liễn Tiêu đã rời đi, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói: “Túc, về thân phận Ngọc Liễn Tiêu, sợ là chúng ta điều tra sai phương hướng".
Đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Quân đội Thương Lang quốc không phải sau khi nàng bắt Thương Diễm Trạch sĩ khí liền hạ sao? Hơn nữa, nàng cũng không cho rằng sĩ khí của binh lính Thương Lang quốc có thể được khích lệ triệt để như vậy, hiện tại người bày ra thế trận này, ngay cả Thương Diễm Trạch chỉ sợ cũng phải chịu kém vài phần.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ trong quân doanh Thương Lang quốc thật sự còn có người cơ trí mưu kế siêu quần như vậy sao?"
Ngọc Liễn Tiêu nhẹ giọng lẩm bẩm, mà ngay bên trong quân đội đối diện, Thương Diễm Túc ngồi trên lưng ngựa, không ngừng đi qua lại đem các mệnh lệnh truyền xuống, các tướng sĩ chung quanh, nhìn thấy quân đội Ngọc Diễm quốc từng trận đánh cho bại lui, không khỏi một mảnh vui sướng, sĩ khí lại tăng vọt vài phần.
Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên hai người ra roi thúc ngựa, dùng thời gian ba ngày, cuối cùng đã tới biên quan. Vừa tới quân doanh liền bắt đầu chỉnh đốn quân đội, mà Lãnh Thanh Nghiên cũng thiếu chút nữa mệt quá ngất đi.
Dù sao nàng ở trong luyện ngục bị thương cũng không nhẹ, vừa đi ra lại lập tức nghe tin Thương Diễm Trạch bị bắt, sau đó lại trong cực hạn chạy đi, không mệt mỏi sẽ không là người.
Thương Diễm Túc nhìn mà đau lòng, liền bắt buộc nàng tiến vào quân trướng nghỉ ngơi, còn hắn lại tiếp tục một người bận rộn, chỉnh đốn quân đội, khích lệ sĩ khí, bày ra chiến lược, sau đó là chính mình điều binh đánh giặc, hầu như không hề có chút thời gian rảnh rỗi nào, cũng khiến cho vầng trán hắn bắt đầu xuất hiện tia mệt mỏi.
Đây là trận thắng đầu tiên kể từ khi Thương Diễm Trạch bị bắt, Ngọc Diễm quốc buộc phải rút quân ba mươi dặm, quân doanh Thương Lang quốc một mảnh vui mừng, Thương Diễm Túc tùy ý phân phó vài tiếng với tướng lãnh bên cạnh, trở về trướng nghỉ ngơi.
Nhìn bong dáng Thương Diễm Túc rời đi, những tướng lãnh kia đều toát lên vẻ kinh sợ, phân phó các lều bên cạnh không được gây ồn ào.
Vừa tiến vào trong lều vải, Thương Diễm Túc liền suy sụp bả vai xuống, cước bộ có chút loạng choạng đi tới bên giường, lập tức ngã xuống giường. Cũng chỉ có ở trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, hắn mới có thể đem sự mềm yếu này biểu hiện ra ngoài.
Thời điểm Thương Diễm Túc còn chưa vào, Lãnh Thanh Nghiên cũng đã tỉnh, hiện tại thấy Thương Diễm Túc mệt mỏi như thế, lập tức từ trên giường ngồi dậy, đưa tay giúp hắn bỏ đi áo ngoài, sau đó lại kéo hắn lên trên giường, trên mặt tràn đầy thần sắc đau lòng.
Đem nàng ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: “Nghiên Nhi vì sao lại không hỏi tình hình chiến đấu như thế nào đâu?"
Im lặng nằm ở trong lòng hắn, khẽ cười nói: “Tướng công nhà ta tự mình xuất chiến, cũng không cần hỏi gì nhiều thêm nữa".
Thương Diễm Túc tươi cười trên mặt thực sáng lạn, nghe thấy Lãnh Thanh Nghiên nói vậy, cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là ôm nàng an tâm chìm vào giấc ngủ.
Mà ở trong quân doanh Ngọc Diễm quốc, Ngọc Liễn Tiêu sau khi cùng các vị tướng lãnh thương nghị xong liền trở về lều lớn của mình, mà Thương Diễm Trạch cũng đang bị nàng nhốt ở trong này.
Nàng thật sự đã làm giống như lời hứa lúc trước, đem Thương Diễm Trạch giống như chiêu đãi khách quý, trừ bỏ không cho phép đi ra ngoài lều trại, thì cũng không có cái gì khác là tiếp đãi không công bằng cả.
Giờ phút này, Thương Diễm Trạch đang ngồi trong lều trại, ôm cái bình rượu uống rượu, đơn giản là vì hắn thật sự rất nhàm chán, ở trong này lại không tìm thấy chuyện gì có thể làm, chỉ có thể uống chút rượu, ăn chút đồ ăn. Hắn có chút lo lắng, nếu cứ ở lại trong quân doanh Ngọc Diễm quốc, sớm hay muộn cũng có một ngày hắn biến thành một đại mập mạp a.
Nhìn thấy Ngọc Liễn Tiêu tiến vào lều trại, tinh thần Thương Diễm Trạch nhất thời rung lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Ngọc Liễn Tiêu, trên mặt cười tươi như hoa nở rộ. Đây cũng không nên trách hắn biến thái, thật sự là bởi vì mấy ngày qua, Ngọc Liễn Tiêu gần như là đối tượng duy nhất để hắn có thể dùng để giải quyết nhàm chán.
“U, nguyên soái đại nhân, không biết hôm nay trận đánh thế nào a?"
Ngữ khí của hắn như vậy khiến cho Ngọc Liễn Tiêu một trận phiền muộn, người này xảy ra chuyện gì vậy? Mấy ngày qua, hắn mỗi ngày đều đem tình hình chiến đấu ở tiền phương nói cho hắn ta biết, thế nhưng hắn ta lại không vì quân đội mình bị đánh bại mà lo lắng chút nào, thậm chí còn là một bộ dáng như rất thích chí với tình huống như vậy.
Hiện tại, nhìn nụ cười sáng lạn của Thương Diễm Trạch, Ngọc Liễn Tiêu lại buồn bực muốn hộc máu, cũng khiến cho hắn có một loại cảm giác chán ghét, tuy rằng Thương Diễm Trạch bị bắt, nhưng bản thân mình lại cảm thấy như vẫn thất bại vậy.
Hừ lạnh một tiếng, vài bước đi tới trước mặt Thương Diễm Trạch, đưa tay đoạt lấy bình rượu trong tay hắn, ngửa cổ lên liền uống ực mạnh vài ngụm, sau đó “Phanh" một tiếng đặt xuống bàn.
Thương Diễm Trạch “Chậc chậc" vài tiếng, nói: “Ta nói Ngọc nguyên soái, ngươi như vậy là không được, ngộ nhỡ mà uống say là không tốt rồi. Hắc hắc, nhìn dáng vẻ của ngươi, chẳng lẽ, hôm nay rốt cục bị đánh bại?"
Ngọc Liễn Tiêu lông mày hung hăng nhảy lên vài cái, mắt tràn lửa giận nhìn chằm chằm Thương Diễm Trạch, đột nhiên đưa tay kéo hắn từ trên ghế lên, quát: “Nói, trong quân doanh Thương Lang quốc các ngươi, còn có ai có thể so với ngươi?"
Thương Diễm Trạch hoàn toàn không nhìn đến cái tay trước ngực hắn, chỉ là cười híp mắt nhìn sắc mặt âm trầm của Ngọc Liễn Tiêu, nói: “Bên trong quân đội bổn soái, có thể củng bổn soái sánh vai đương nhiên chính là bổn soái, nếu không, sao ta có thể làm nguyên soái được?"
“Ngươi.. “. Ngọc Liễn Tiêu hít sâu mấy hơi thở, cưỡng chế tức giận trong lòng, nói, “Thương Diễm Trạch, ngươi tốt nhất thành thật cho ta, nếu không, ta liền.. “.
“Ngươi liền làm gì?"
Đôi mày nhảy lên kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta liền đem ngươi tiền dâm hậu sát*!"
*Tiền dâm hậu sát: trước tiên cưỡng đoạt sau đó giết
Thương Diễm Trạch vẻ mặt kinh hãi nhìn nàng, sau đó đột nhiên nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu một cái, làm ra một bộ biểu tình tùy ý chà đạp, sâu kín nói: “Vậy ngươi đến đây đi!"(… =.=")
Ngọc Liễn Tiêu nhất thời nổi giận, đang muốn đem Thương Diễm Trạch ném xuống đất, lại đột nhiên cảm giác được trên lưng căng thẳng, cũng đã bị Thương Diễm Trạch ôm vào trong lòng, ngẩng đầu vừa vặn lâm vào ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của hắn.
Trong lòng một trận khẩn trương, vội vàng lấy tay đẩy ra, trên mặt xuất hiện một tia bối rối, hỏi: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?"
Thương Diễm Trạch biểu tình thực vô tội, nhìn sắc mặt kích động của Ngọc Liễn Tiêu, không đàng hoàng nở nụ cười, nói: “Làm gì? Vừa rồi ngươi không phải nói sẽ đối với bổn soái tiền dâm hậu sát sao? Hiện tại bổn soái liền chủ động như vậy, ngươi như thế nào ngược lại lại không vui đâu? Chẳng lẽ ngươi muốn tự mình đến làm sao, Liễn Tiêu công chúa?"
Đúng vậy, người đột nhiên không biết từ nơi nào chui ra này, đại nguyên soái tại biên quan của Ngọc Diễm quốc Ngọc Liễn Tiêu, thực ra đúng là muội muội của Ngọc Diễm hoàng.
Mà ngày đó, Thương Diễm Trạch cũng là bởi vì đánh bay mũ sắt của nàng, do đó phát hiện nàng là cái nữ nhân mà kinh ngạc, đúng là trong nháy mắt kinh ngạc như vậy, đã để cho Ngọc Liễn Tiêu bắt hắn làm con tin.
Có điều theo tình huống hiện tại, dường như hắn đoán không có sai, chẳng những không có bị mang còng tay xích chân, còn mỗi ngày đều cùng nguyên soái công chúa Ngọc Diễm quốc ở trong một lều trại.
Không thể không nói, Ngọc Liễn Tiêu tuyệt đối là một đại mĩ nhân khuynh thành, nhưng ở trong mắt Thương Diễm Trạch so với tỷ tỷ của hắn thì vẫn kém một phần.
Ngọc Liễn Tiêu trong mắt hiện lên vài tia lửa đỏ, đột nhiên cắn răng một cái, nói: “Được, dù sao ngươi nhất định cũng là phò mã của bản công chúa, tối hôm nay chúng ta liền động phòng!"
Thương Diễm Trạch một tay trực tiếp đẩy nàng ra, xoay người ngồi xuống ghế, trong lòng có ưu tư nói " Công chúa vẫn là tha tại hạ đi!"
Ngọc Liễn Tiêu nhếch môi, vẻ mặt quật cường nhìn Thương Diễm Trạch, nói: “Không được! Ngươi đã bị bản công chúa nhìn trúng, cho nên ngươi nhất định phải trở thành phò mã của bản công chúa! Nếu không phải vì muốn đem ngươi làm phò mã của bản công chúa, ngươi cho rằng bản công chúa sẽ chủ động xin đi giết giặc trở thành thống soái ba quân sao?"
Thương Diễm Trạch đột nhiên cảm giác được đầu có chút đau, hiện tại hắn còn chưa có muốn cưới vợ, hơn nữa, cho dù muốn kết hôn, cũng phải chờ tới lúc hắn tìm được nữ tử mà mình yêu a!
Nhìn thấy Thương Diễm Trạch bộ dáng hờ hững, Ngọc Liễn Tiêu có chút ủy khuất, sau đó hít sâu một hơi, đem tâm tình này toàn bộ áp chế xuống đáy lòng, nói: “Tóm lại, chuyện này liền như vậy định rồi, ngươi phản kháng cũng không có tác dụng!"
Thương Diễm Trạch vẻ mặt biểu tình từ chối cho ý kiến, thậm chí căn bản là không có đem lời Ngọc Liễn Tiêu nghe vào lỗ tai, chỉ là để ý đến lời nói ban đầu của nàng.
Nàng vì sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ trong quân doanh Thương Lang quốc xuất hiện nhân vật xuất chúng? Nhìn bộ dáng của nàng, hôm nay hẳn là bị đánh bại.
“Uy, ta nói Ngọc đại nguyên soái, cho dù ngươi hôm nay bị đánh bại, cũng không cần phải xúc động muốn đem mình gả ra ngoài như vậy đâu?"
“Ai nói ta bị đánh bại? Ta.. “. Đối diện với ánh mắt trêu tức của Thương Diễm Trạch, Ngọc Liễn Tiêu hừ lạnh một tiếng, nói, “Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn mà thôi!"
Thực là bị đánh bại? Thương Diễm Trạch trong mắt hiện lên suy nghĩ quang mang, sẽ là ai đâu? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ tin hắn bị bắt cũng đã sớm đưa về kinh, như vậy chẳng lẽ là Hoàng Thượng bá phụ phái người đến tiếp viện?
Nhưng mà, có thể là ai đây? Thiên Ưng quốc biên cảnh gần đây có chút hành động bất thường, cho nên khẳng định là không có khả năng tướng lãnh từ bên kia tới được, mà trừ bỏ đại tướng bên kia ra, hắn thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể cùng hắn tương xứng.
Vừa rồi Ngọc Liễn Tiêu có hỏi hắn, có người nào có thể cùng hắn sánh vai.
Dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt Thương Diễm Trạch sáng lên, trong lòng cũng vì ý tưởng đó mà kích động, có điều cũng liền lập tức lắc đầu, hẳn là không có khả năng đi?
Mà đúng lúc này, bên ngoài đại trướng truyền đến thanh âm của một binh sĩ: “Nguyên soái, tiểu nhân có việc bẩm báo!"
“Tiến vào!"
Binh lính từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Thương Diễm Trạch trong lều trại, có chút chần chờ nhìn về phía Ngọc Liễn Tiêu. Ngọc Liễn Tiêu nhìn hắn một cái, sau đó đối với binh lính kia nói: “Ngươi nói thẳng đi, có chuyện gì bẩm báo?"
“Bẩm nguyên soái, đã điều tra được trong quân doanh của Thương Lang quốc xuất hiện người nào!"
“Ah? Là loại người nào?"
“Thương Lang quốc Lạc vương gia Thương Diễm Túc cùng Lạc vương phi Lãnh Thanh Nghiên ngày hôm qua đến quân doanh, mà trận chiến ngày hôm nay cũng là do Lạc Vương gia chỉ huy!"
Thương Diễm Trạch đột nhiên từ ghế đứng lên, tỷ tỷ, tỷ tỷ vậy mà lại đến đây, hiện tại thật là muốn nhìn thấy tỷ tỷ a!
Có điều rất nhanh hắn liền cảm nhận được cả người một trận đau đớn, thảm, hắn làm thống soái quân đội, thế nhưng lại dễ dàng bị kẻ địch bắt đi, tỷ tỷ khẳng định sẽ mạnh mẽ dạy dỗ hắn một chút.
Binh lính vừa bẩm báo xong cũng liền lui xuống, trong lều lớn lại chỉ còn Thương Diễm Trạch cùng Ngọc Liễn Tiêu hai người, Ngọc Liễn Tiêu ánh mắt híp lại, đi chung quanh Thương Diễm Trạch vài vòng, trong mắt lóe ra tia nhìn rét lạnh.
“Thương Diễm Trạch, nghe nói, ngươi cùng đại danh đỉnh đỉnh Lạc vương kia quan hệ rất tốt, giống như là huynh đệ ruột thịt vậy!"
“Không biết những lời này của Ngọc nguyên soái, là có gì chỉ bảo?"
Cười lạnh một tiếng, nói: “Các Ngươi tốt như thế, ngươi đối với hắn nhất định rất là quen thuộc, cho nên bổn soái muốn hỏi thăm ngươi một số chuyện".
Khẽ nhíu mày lại, hỏi: “ Nếu như ta trả lời, thì được lợi gì đây?"
Tiến đến trước mặt hắn, liếc mắt đưa tình, nói: “Bổn soái lấy thân báo đáp, như thế nào?"
“Không cần!"
“Thương Diễm Trạch!" Ngọc Liễn Tiêu lúc này thật sự nổi giận, tên hỗn đản này, vậy mà lại cự tuyệt dứt khoát không hề do dự như vậy!
Bản công chúa nhìn trúng hắn, hơn nữa còn chủ động xin đi giết giặc trở thành thống soái ba quân cũng là vì hắn, hắn không cảm thấy vinh hạnh thì thôi, vậy mà lại còn dám cự tuyệt bản công chúa như vậy.
Ta muốn giết hắn, ta muốn giết hắn, ta nhất định phải giết tên hỗn đản này!
Không không không, ta nhất định phải làm cho hắn trở thành Phò mã của bản công chúa, làm cho hắn vì bản công chúa mà điên đảo tâm hồn, đến lúc đó, xem ta như thế nào trừng phạt ngươi!
Trong lều trại của tướng soái quân doanh Thương Lang quốc, Thương Diễm Túc vùi đầu ở trong lòng Lãnh Thanh Nghiên nhẹ cọ cọ cài cái, hít sâu một hơi nhẹ giọng nói: “Thật thoải mái a!"
Mặt cười ửng đỏ, đưa tay đẩy đầu hắn sang bên cạnh, nói: “Nên tỉnh dậy rồi, đến bây giờ chúng ta cũng vẫn chưa có biết tình huống của a Trạch như thế nào đâu!"
Lại lần nữa nằm vào trong lòng nàng, nhẹ nhàng mà cọ xát, nói: “Yên tâm đi, không có việc gì".
“Ba!" Một tiếng đánh vào đầu hắn, tiếc rằng hắn căn bản vẫn thờ ơ, mà nàng lại không nỡ đánh mạnh, chỉ có thể trừng đôi mắt to nhìn hắn, đem đầu hắn đẩy ra khỏi người, xoay người từ trên giường ngồi dậy.
Thương Diễm Túc nâng đầu lẳng lặng nhìn nàng, sau khi ngủ dậy, cảm giác mệt mỏi mất đi như chưa từng có.
“Nghiên nhi, nàng muốn làm như thế nào?"
Nhẹ nhàng mà chải vuốt sợi tóc dài, thoáng suy tư một chút, nói: “Ta cũng không biết, có điều ít nhất, nên đem vấn đề trước mắt giải quyết đi? Có lẽ, cũng có thể đi trước để xem rõ ràng tình huống của a Trạch, ta lo lắng hắn ở bên trong quân doanh Ngọc Diễm, nói không chừng đang bị nghiêm hình bức cung cũng không phải không có khả năng xảy ra".
Cười khẽ một chút, đứng lên đi đến phía sau nàng giúp nàng chải vài sợi tóc còn rối, nói: “Có lẽ là có chuyện gì đó mà chúng ta không biết đi, thời gian trước, Tang quý phi cũng đã nói qua chuyện này, nàng chắc là vẫn chưa có quên chứ?"
Sửng sốt, lập tức gật đầu, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, trong mắt mang theo điểm khó hiểu, sự tình quả nhiên là kỳ quái, hai quân giao chiến, một nước thống soái bị bắt, nhưng mà cũng nói cho bọn họ biết căn bản không cần lo lắng, vấn đề trong chuyện này, thật sự là…
“Cảm thấy, hình như có chuyện gì đó rất quan trọng, đã bị chúng ta xem nhẹ “.
“Nhất là cho tới bây giờ, vẫn chưa có biết thân phận thống soái lần này của Ngọc Diễm quốc là ai đâu!" Khẽ nhíu mày lại, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên xoay người đứng lên, ngẩng đầu nhìn Thương Diễm Túc, nói: " Ta nhớ hình như người kia tên là Ngọc Liễn Tiêu, hắn họ Ngọc, chẳng lẽ là huynh đệ với Ngọc Diễm Hoàng?"
Lắc lắc đầu, nói: “Huynh đệ của Ngọc Diễm Hoàng, cũng không có ai tên Ngọc Liễn Tiêu".
“Nếu như vậy, đường huynh đệ*?"
*Đường huynh đệ: anh em con bác
“Trong hoàng thất Ngọc Diễm quốc, hình như cũng không có ai tên là Ngọc Liễn Tiêu “.
“Chàng xác định?"
“Xác định!"
Thương Diễm Túc nói cũng không sai, nhưng mà bọn họ đã xem nhẹ một khả năng duy nhất kia, bọn họ căn bản không thể ngờ rằng Ngọc Liễn Tiêu kia là công chúa của Ngọc Diễm quốc, ngay từ đầu đã không ở trong phạm vi điều tra của họ.
Dù sao, tại đây nam tôn nữ ti, thời đại nữ tử chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con, ai sẽ nghĩ đến đường đường một vị thống soái quân đội lại là một vị nữ tử?
Ngoài lều lớn, thanh âm một vị tướng quân truyền đến: “Vương gia, ngài đã tỉnh sao?"
Bên trong lều hai người đều sửng sốt một chút, Thương Diễm Túc hướng về phía cửa nói: “Lâm tướng quân, vào đi!"
Lâm tướng quân tiến vào trong lều, hướng về phía Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên hành lễ nói: “Mạt tướng tham kiến Vương gia, Vương phi! Quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi, mạt tướng tội đáng chết vạn lần, nhưng mà có việc cần bẩm báo với cả Vương gia “.
“Lâm tướng quân không cần khách khí, không biết là có chuyện gì cần bẩm báo?"
“Bẩm Vương gia, Ngọc Liễn Tiêu mang theo người ở ngoài thành kêu gào, nói là muốn cùng Vương gia ngài phân cao thấp!"
Đưa mắt nhìn nhau, trong mắt Thương Diễm Túc xuất hiện tia nhìn kinh ngạc, khóe miệng không khỏi hiện lên mỉm cười, chậm rãi nói: “Ah? Vậy mà lại có chuyện này, tốt lắm, bổn vương cũng muốn đi nhìn xem vị nguyên soái Ngọc Diễm quốc đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là thần thánh phương nào!"
“Túc, ta đi cùng với chàng". Nàng cũng muốn nhìn một chút cái người có thể đem đệ đệ nàng bắt đi, rốt cuộc là bộ dáng như thế nào, thuận tiện cũng có thể hiểu biết về kẻ kia hơn.
“Được!"
Ngoài thành, Ngọc Liễn Tiêu mang theo một tiểu đội quanh quẩn một chỗ không đi, nàng đang chờ cùng phân cao thấp với Thương Diễm Túc, hơn nữa, nàng muốn giết kẻ khiến cho Thương Diễm Trạch tin tưởng Lạc Vương phi Lãnh Thanh Nghiên!
Nhớ tới chuyện xảy ra ở trong quân doanh, Ngọc Liễn Tiêu trong mắt lóe ra tia nhìn rét lạnh, Thương Diễm Trạch chết tiệt, vậy mà hắn dám nói thích Lãnh Thanh Nghiên này, nàng ta hiện tại là thất tẩu của hắn, nhưng hắn lại vẫn trước sau như một thích nàng ta, thậm chí còn nguyện ý vì nàng ta ngay cả chết cũng không màng!
Ngọc Liễn Tiêu thực ghen tị, nàng đã từng gặp qua nhiều nam nhân, nhưngm gì có ai chỉ vì thích một nữ nhân mà ngay cả chết cũng không màng?
Nhớ tới biểu tình của Thương Diễm Trạch khi nghe nói tới Lãnh Thanh Nghiên, tươi cười sáng lạn mà từ trước tới nay nàng chưa có bao giờ thấy qua, cho nên, nàng muốn giết kẻ có uy hiếp thật lớn với nàng kia, dù sao, trong lòng Thương Diễm Trạch chỉ có thể có một người là nàng, muốn thích cũng chỉ có thể thích nàng!
Ghìm chặt dây cương, dừng lại ở ngoài thành ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía trên tường thành, nơi đó cũng đã xuất hiện một số người, mà trong đó dễ dàng thấy nhất là hai người mặc áo trắng.
Không khỏi híp mắt, muốn thấy rõ ràng diện mạo hai người kia, cho dù đứng từ phía xa như vậy nhìn lại, nhưng lại có thể thấy hai người này xứng đôi như vậy.
Hừ, Lãnh Thanh Nghiên chết tiệt, ngươi đã gả cho nam nhân vĩ đại như Thương Diễm Túc rồi, thậm chí ngay cả con cũng có rồi, vậy mà còn dám tới câu dẫn Thương Diễm Trạch của bản công chúa!
Đứng ở trên tường thành nhìn Ngọc Liễn Tiêu phía dưới, Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên liếc mắt nhìn nhau một cái, thật sự là có chút ngoài dự đoán, thật sự không rõ Ngọc Liễn Tiêu này rốt cuộc lá gan quá lớn, hay là rất tự tin vào bản thân mình, vậy mà bên người chỉ dẫn theo một tiểu đội mà dám xuất hiện ở nơi này.
“Chẳng lẽ hắn không sợ bị chúng ta bắt giữ sao? Đến lúc đó, thống soái hai quân đều ở trong quân doanh của quân địch, thật là có chút buồn cười".
Thương Diễm Túc khóe miệng hiện lên mỉm cười, nói: “Nếu Nghiên nhi đã nói như vậy, chúng ta đây há lại có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ? Để cho hắn đến quân doanh của chúng ta làm khách mấy ngày, giống như a Trạch vậy".
Lâm tướng quân đứng bên cạnh bọn họ nói: “Ngọc Liễn Tiêu này quẩn quanh ở đây đã gần một canh giờ, mạt tướng vốn định cho người ra ngoài bắt hắn vào, nhưng sợ bên trong đó sẽ có trá, cho nên còn thỉnh Vương gia định đoạt!"
Khẽ gật đầu, nói: “Nghe nói Ngọc Liễn Tiêu này vận binh như thần, cũng không có khả năng tự mình chui vô lưới như vậy, quả thật là muốn xem xem trong đó có giấu cái gì đây".
Dưới thành, Ngọc Liễn Tiêu đi lên phía trước vài bước, ngẩng đầu nhìn mấy người trên tường thành, hỏi: “Ở trên là Lạc vương gia?"
“Đúng là bổn vương, không biết Ngọc nguyên soái chỉ mang vài người như vậy đến nơi đây, là có chuyện gì?"
Ngọc Liễn Tiêu rút kiếm chỉ vào hướng Thương Diễm Túc, lớn tiếng nói: “Bổn soái muốn cùng Lạc vương gia ngươi quyết đấu, không biết Lạc vương gia có dám tiếp hay không?"
Khẽ nhíu mày lại, hỏi: “Quyết đấu như thế nào?"
“Bổn soái biết Lạc vương gia ngươi thần công cái thế, tự nhiên là sẽ không muốn cùng ngươi đơn đả độc đấu*, hiện tại, ngươi và ta đều là thống soái, không bằng điều binh bày trận để phân thắng bại!"
*Độc đấu: đánh đơn
Nàng biết Thương Diễm Túc rất lợi hại, cùng hắn đơn đả độc đấu đó là muốn chết, nàng đương nhiên sẽ không ngu như vậy!
Có điều nếu là bày binh bố trận, qua nhiều năm như vậy, nàng cũng chỉ mới gặp tên hỗn đản Thương Diễm Trạch chết tiệt so với nàng là hơn một chút, nàng mới không tin Thương Diễm Túc ngay cả bày binh bố trận cũng là một kẻ cao siêu như vậy đâu!
Về phần hai ngày trước, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, nàng không tin là nàng không bằng Thương Diễm Túc, lại càng không tin hắn so với Thương Diễm Trạch có thể lợi hại hơn vài phần.
Nếu quả thực như vậy, chỉ sợ trận chiến này không đánh cũng tất bại!
Thương Diễm Túc có chút ý vị thâm trường nhìn Ngọc Liễn Tiêu phía dưới, trong mắt lóe ra sát khí, nói: “Ngươi xác định là muốn làm như vậy “.
“Đương nhiên!"
“Vậy không biết nếu như ngươi thua, ngươi muốn thế nào?"
“Nếu như ta thua, ta sẽ đem Thương Diễm Trạch trả lại cho các ngươi!"
Lúc này, Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên hai người đều có chút bất ngờ, chẳng lẽ Ngọc Liễn Tiêu này đặc biệt đến đây là để đem Thương Diễm Trạch trả cho bọn họ?Hay là, mặt khác hắn vẫn muốn có được cái gì đó?
Ngọc Liễn Tiêu trên mặt hiện lên một tia hàn quang, nhìn Thương Diễm Túc trên tường thành, nói: “Có điều, nếu như ta thắng, bổn soái cũng chỉ là muốn một người của Vương gia!"
“Ah? Không biết ngọc nguyên soái muốn ai?"
“Vương phi của ngươi, Lãnh Thanh Nghiên!"
Yên lặng, trong nháy mắt khi Ngọc Liễn Tiêu nói ra lời này, đột nhiên tất cả đều im lặng, Ngọc Liễn Tiêu tim đập càng lúc càng nhanh, đột nhiên có cảm giác giống như đang bị ác ma nhìn chòng chọc, khiến cho nàng không hiểu sao muốn lập tức lui về phía sau, nếu không sẽ bị tan xương nát thịt!
Cảm giác này làm cho Ngọc Liễn Tiêu thực không thoải mái, vội vàng thu lại những suy nghĩ trong đầu, tự nhắc mình phải chú ý tới chuyện trước mắt.
Thương Diễm Túc đứng ở trên tường thành, khóe miệng ý cười mang theo một tia rét lạnh, hắn muốn, giết Ngọc Liễn Tiêu!
Lãnh Thanh Nghiên đúng lúc cầm tay hắn, sau đó quay đầu nhìn về Ngọc Liễn Tiêu phía dưới thành lâu, khẽ cười nói: “Ngọc nguyên soái, không biết ngươi muốn thiếp thân làm cái gì đâu?"
Hừ lạnh một tiếng, Lãnh Thanh Nghiên bình tĩnh như vậy khiến cho lòng nàng không vui, nhưng vẫn nói: “Đương nhiên là có thể làm gì thì liền làm đó!"
Một câu này, khiến cho Thương Diễm Túc càng thêm nắm chặt lấy tay của Lãnh Thanh Nghiên, đứng bên người hắn, Lãnh Thanh Nghiên có thể cảm nhận rõ ràng từ bên người hắn truyền ra sát khí.
Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng nhìn Ngọc Liễn Tiêu, đột nhiên lại chuyển đề tài, nói: “Nghe nói Ngọc nguyên soái thiếu niên anh tài, vận binh như thần, có điều nếu như ngươi nghĩ chỉ dựa vào những thứ đó mà thắng được Vương gia nhà ta, chỉ sợ là còn xa mới đủ".
“Hừ, bổn soái thừa nhận, Lạc vương gia quả thật là anh tài ngút trời, nếu là đơn đả độc đấu, bổn soái đều không phải là đối thủ của Vương gia, nhưng nếu là lấy hành quân bày trận, bổn soái tuyệt đối sẽ không thua!" Ngọc Liễn Tiêu hiển nhiên là không phục lắm, hơn nữa đối với Lãnh Thanh Nghiên vốn đã có địch ý, lại càng khiến cho nàng có chút bực mình.
Lãnh Thanh Nghiên cười khẽ một chút, nói: “Nếu mục tiêu của Ngọc nguyên soái là thiếp thân, như vậy hay là để thiếp thân đến thỉnh giáo Ngọc nguyên soái một chút, như thế nào?"
“Ngươi?"
“Như thế nào? Chẳng lẽ Ngọc nguyên soái khinh thường nữ tử?"
Ngọc Liễn Tiêu thật là có điểm khinh thường nữ tử, tuy rằng nàng cũng là nữ tử, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng không có giống những cô gái kia, không phải yếu đuối, chỉ hơi gặp chút chuyện đã ngạc nhiên, thì cho tới bây giờ ở trong mắt nàng luôn không thể nào mà hiểu được.
Nàng từ nhỏ sinh ra ở trong hoàng cung, những nữ nhân ở bên cạnh cả ngày cũng chỉ âm mưu với nhau, các loại âm mưu thủ đoạn vô số, chỉ vì quyền thế, địa vị, còn cả sủng hạnh của hoàng đế, mà những thứ này Ngọc Liễn Tiêu căn bản chẳng thèm ngó tới.
Có điều, đối mặt với câu hỏi của Lãnh Thanh Nghiên, Ngọc Liễn Tiêu tất nhiên sẽ không trả lời như vậy, hơn nữa Lãnh Thanh Nghiên cho nàng cảm giác, hình như cũng không có phải là nữ tử bình thường.
Nàng có nghe nói qua một số chuyện của Lãnh Thanh Nghiên, nữ tử có thể làm ra những chuyện như vậy, có thể là nữ tử bình thường sao? Hơn nữa kỳ thật, nếu không có lời nói kia của Thương Diễm Trạch, nàng cũng đã từng vô cùng hâm mộ Lãnh Thanh Nghiên.
“Nếu ngươi đã nói nhưu vậy, bổn soái cũng không có ý kiến gì khác, nhưng mà đến lúc thua cũng đừng có quỵt nợ!"
“Đó là tất nhiên, cũng hy vọng Ngọc nguyên soái cũng không quỵt nợ, đương nhiên, nếu người thua là ngươi, chúng ta không cần Thương Diễm Trạch, đổi một người khác thế nào?"
Lời này làm cho Ngọc Liễn Tiêu có chút không ngờ tới, không khỏi khẽ nhíu mày, bất mãn đối với Lãnh Thanh Nghiên càng sâu, nữ nhân này, Thương Diễm Trạch vì nàng ta mà ngay cả mệnh cũng không cần, thế nhưng nàng ta lại căn bản không nghĩ tới hắn!
“Ngươi muốn đổi người nào?"
“Ngươi!"
“Ta?"
“Đúng vậy, nếu như ngươi thua, xin mời Ngọc nguyên soái đến quân doanh của Thương Lang quốc làm khách, như thế nào?"
Ánh mắt híp lại, lạnh lùng nhìn Lãnh Thanh Nghiên trên tường thành, nữ nhân tên Lãnh Thanh Nghiên này, đã khiến cho nàng xem trọng rồi!
Thấy Ngọc Liễn Tiêu cũng không có lập tức đáp ứng, mà đem ánh mắt tìm tòi nghiên cứu ở trên thân thể của nàng không ngừng nhìn quét, Lãnh Thanh Nghiên vẫn đứng đó cười yếu ớt, nhìn nàng hỏi: “Không biết Ngọc nguyên soái suy nghĩ như thế nào? Đương nhiên, nếu như ngươi không đồng ý, cũng không quan hệ, dù sao hiện tại Ngọc nguyên soái chỉ mang vài người xâm nhập vào nơi này, nếu chúng ta muốn bắt ngươi lại, ngươi có muốn đào thoát cũng không thể".
“Ngươi là uy hiếp bổn soái?"
“Như vậy thì làm sao?"
Lâm tướng quân đứng ở bên cạnh, rốt cục từ trong khiếp sợ khôi phục lại đây, vội vàng chắp tay nói: “Vương phi, Ngọc Liễn Tiêu này dù sao cũng là người có thể cùng nguyên soái sánh vai, cho dù giờ phút này hắn có chút kiêu ngạo, vậy cũng.. “.
“Lâm tướng quân". Thương Diễm Túc đột nhiên quay đầu nhìn hắn, bàn tay nắm Lãnh Thanh Nghiên thoáng chặt thêm một chút, nói, “Bổn vương đã đồng ý với đề nghị của Vương phi, phiền Lâm tướng quân chọn ra một số binh sĩ vừa bằng với của Ngọc Liễn Tiêu, giao cho Vương phi điều khiển đi".
“Vương gia?" Lâm tướng quân vẻ mặt không dám tin, hầu như mọi người đều biết, Lạc vương gia đối với Vương phi sủng ái vô cùng, lại thật không ngờ rằng ngay cả chuyện như vậy, hắn cũng có thể liền dễ dàng đáp ứng!
Đây khác gì lấy tính mạng của binh sĩ ra đùa giỡn, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng!
Nhìn thấy Lâm tướng quân một bộ dạng không chịu xuống lựa chọn binh sĩ, Lãnh Thanh Nghiên quay người lại nhìn hắn, khẽ cười nói: “Lâm tướng quân không vừa lòng với Thanh Nghiên hay sao?"
“Vương phi thứ tội, mạt tướng không dám!"
“Cũng không cần nhận tội, kì thật cho dù tướng quân không nói ta cũng hiểu được, nếu vậy ta cam đoan với tướng quân rằng, nếu như có một vị binh lính tổn hại, Lâm tướng quân cứ hướng ta hỏi tội, như thế nào?"
Ai dám hỏi tội ngươi a?
“Vương phi nói quá lời, mạt tướng không dám!"
Đối với Lâm tướng quân, Lãnh Thanh Nghiên cũng không hề giận dữ, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Lâm tướng quân thật đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo a, làm một vị tướng quân như vậy, thật sự là không được hay cho lắm!"
Lâm tướng quân trên mặt hiện lên một tia ảo não, nhưng cũng không có dám nói thêm cái gì, nhưng mà người này theo như hắn thấy trừ bỏ có một bộ dạng đẹp, thân phận tôn quý, những cái khác cũng không tệ, lại không hề biết đạo cầm quân, bị nữ nhân như thế dạy bảo, chỉ có thể nghẹn khuất trong lòng.
Thương Diễm Túc trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, lập tức lạnh giọng nói: “Lâm tướng quân, ngươi chẳng lẽ muốn cãi mệnh lệnh của bổn vương sao?"
“Mạt tướng không dám!"
“Không dám?"
Mồ hôi lạnh từ trên trán chậm rãi chảy xuống, Lâm tướng quân vẫn như cũ lẳng lặng đứng thẳng tại chỗ.
Mà ngay lúc này, Lãnh Thanh Nghiên đưa tay kéo lấy Thương Diễm Túc, tầm mắt dừng lại ở trên người Lâm tướng quân, hỏi: “Lâm tướng quân, ta muốn hỏi, làm một quân nhân, điều quan trọng nhất là gì?"
“Tất nhiên là bảo vệ Tổ quốc, không tiếc đổ máu hy sinh!"
Cười khẽ lắc lắc đầu, nói: “Không đúng!"
Trên mặt vẻ mặt không được vui càng lúc càng đậm, lạnh lùng nhìn thẳng Lãnh Thanh Nghiên, hỏi: “Vậy không biết Vương phi nghĩ như thế nào?"
“Làm quân nhân, điều đầu tiên phải hiểu đó chính là phục tùng mệnh lệnh, cho dù ngươi cho rằng mệnh lệnh đó là sai lầm, cũng phải phục tùng, bởi vì ở trong mắt quân nhân, không có mệnh lệnh sai lầm!"
“Ngươi.. “.
“Chẳng lẽ Lâm tướng quân không cho là như vậy?"
“Ta không thể trơ mắt nhìn binh lính đi tìm chết!"
“Lâm tướng quân, ngươi võ đoán về kết cục của binh lính như vậy, đó cũng không phải là một việc cần làm của tướng quân, ngươi cứ như vậy đã xác định, những binh lính này đi chịu chết sao?"
“Ta.. “.
“Hơn nữa, cho dù là đi chịu chết thật, ngươi đã là một quân nhân, như vậy ngươi nhất định phải phục tùng mệnh lệnh, cho dù có là mệnh lệnh khiến ngươi chết, ngươi cũng không thể làm khác!"
Lâm tướng quân đồng tử một trận co rút nhanh, ở trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, hắn đột nhiên cảm giác hô hấp có chút khó khăn. Đây là có chuyện gì? Vì sao lại xuất hiện cảm giác mà chỉ ở trước mặt nguyên soái mới có này đây?
Thương Diễm Túc có chút bất ngờ nhìn Lãnh Thanh Nghiên, cho tới tận bây giờ hắn cũng chưa bao giờ thấy nàng như vậy, giờ phút này nàng, giống như một vị tướng quân, “Nghiên nhi..".
Lãnh Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ giọng nói: “Phục tùng mệnh lệnh là nhiệm vụ đầu tiên của quân nhân!"
“Đây là, các nàng ở nơi kia đều như vậy hay sao?"
Sửng sốt một chút, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ nơi này không phải như thế sao?"
Nhẹ lắc đầu, nói: “Tất nhiên không phải, mỗi khi an bài một trận chiến, đều cần phải thông qua nghị quyết của các tướng lãnh trong quân “.
“Đó là tất nhiên, nhưng bây giờ cũng không phải đang thương nghị chiến lược".
“Nếu là bọn hắn cho rằng mệnh lệnh của ta không có tính xác thực, có thể đưa ra ý kiến khác, thậm chí cũng có thể cự tuyệt".
Lãnh Thanh Nghiên mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin nhìn hắn, chuyện này đối với nàng mà nói là không thể nào mà tưởng được, làm hạ cấp, đưa ra ý kiến khác còn có khả năng xảy ra, nhưng mà lại có thể cự tuyệt mệnh lệnh của thượng cấp, như vậy thì cùng phản quân có gì khác nhau đâu?
Hít sâu một hơi, đôi mày thanh tú lập tức nhíu lại, nói: “Khó trách, a Trạch ở nơi này lâu như vậy mà lại không thể đem quân của Ngọc Diễm quốc đánh bại “.
“Nghiên nhi?"
Khẽ lắc lắc đầu, nói: “Quân đội cần là kỷ luật cứng như sắt thép, nếu không cũng chỉ có thể là năm bè bảy mảng, ta hoàn toàn không thể tưởng tượng quân nhân cự tuyệt nhận mệnh lệnh thượng cấp sẽ là cái cảnh tượng như thế nào, thật sự cũng không thể nào mà tưởng tượng sẽ sinh ra hậu quả như thế nào, tai họa ngầm trong đó lại càng khiến cho người ta phải lo lắng. Ta chỉ biết là, ở trong mắt quân nhân, vĩnh viễn không có mệnh lệnh sai lầm, nếu không phục tùng theo, cũng chỉ có hai loại kết quả".
“Có kết quả như thế nào?"
“Thời chiến, trực tiếp bắn chết, chính là chết; bình thường, cũng sẽ đã bị trừng phạt cực kì nghiêm khắc".
Lời này của nàng khiến cho Lâm tướng quân đồng tử càng co rút mạnh, mà Thương Diễm Túc cũng là có chút kinh ngạc nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Vậy mà lại có thể nghiêm trọng như vậy sao?"
“Đương nhiên, nhiệm vụ đầu tiên của binh lính đó là: phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy, dũng cảm ương ngạnh, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ! Trong một quân đội, nếu cấp dưới không thể vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh thượng cấp, nếu vậy trước khi đạt được mục tiêu, cũng sẽ sinh ra chướng ngại rất lớn, ngược lại, nếu chấp hành có thể phát huy năng lực siêu cường, làm cho quân đội càng mạnh hơn!"
Ánh mắt Thương Diễm Túc hơi hơi tỏa sáng, dường như nghĩ tới cái gì đó, nhẹ giọng nói: “Lời này, hình như ta đã từng nghe a Trạch nói qua".
Thâm thúy nhìn, lập tức cười khẽ, nói: “Đây là chuyện rõ ràng, không phải sao?"
“Đúng vậy, đáng tiếc, muốn thực hành lại cũng không dễ dàng".
Có chút kì lạ nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Cũng không phải là khó lắm? Chỉ cần huấn luyện tướng sĩ như thế là có thể, rất đơn giản".
“.. “.
Nếu như cho a Trạch thêm thời gian, hắn cũng hoàn toàn có thể làm được, đáng tiếc, ở thời điểm sắp khai chiến hắn mới nhận được mệnh lệnh thống soái ba quân, làm sao có thời gian đi huấn luyện binh lính?
Đối thoại giữa Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc khiến cho Lâm tướng quân đứng bên cạnh không hiểu làm sao, có điều nội dung chủ yếu thì hắn hiểu được, từng hạt mồ hôi lạnh to như hạt đậu từ trên mặt chảy xuống, những lời này của Lãnh Thanh Nghiên làm cho hắn thực chịu kích thích.
Thương Diễm Túc lẳng lặng nhìn Lãnh Thanh Nghiên, trong ánh mắt mang theo ánh nhìn suy tư, sau đó lại đem tầm mắt chuyển đến trên người Lâm tướng quân, hỏi: “Lâm tướng quân, ngươi nghĩ như thế nào?"
Sửng sốt một chút, sau đó cắn răng một cái, chắp tay nói: “Mạt tướng lập tức đi chuẩn bị, xin được cáo lui trước!"
Kỳ thật, vừa rồi Lâm tướng quân vẫn muốn cự tuyệt mệnh lệnh của Thương Diễm Túc, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì không tin Lãnh Thanh Nghiên, hiện tại hắn lại đi xuống chuẩn bị, cũng bởi vì biết, cho dù hắn cự tuyệt nhận lệnh cũng không thay đổi được gì.
Trong kinh thành Thương Lang quốc, Mộc gia trong một đêm bị hủy, người trong Mộc gia ngoại trừ hai kẻ Mộc Ngâm Phong và Mộc Ngâm Thần thì toàn bộ đều bị chém, chuyện này ở trong triều đình là một sự kiện vô cùng lớn.
Nhưng bất kể là như thế nào, đều không thể thay đổi được vận mệnh của Mộc gia là từ nay về sau sẽ biến mất, mà những người năm đó từ Mộc gia rời đi, tận mắt nhìn thấy Mộc gia bị chặt đầu thị chúng, sau đó cũng liền rời khỏi, trong đó cũng bao gồm cả hộ quốc tướng quân Thiên Ưng quốc Lăng Vũ.
Thời điểm đang muốn rời khỏi kinh thành, trở về Thiên Ưng quốc, đi ở trên đường, trong tầm mắt cũng đã nhìn thấy cửa thành, cũng ngay tại lúc đó, đột nhiên có người chặn lại trước mặt.
Theo bản năng ngẩng đầu, sau khi thấy rõ người đang ngăn chặn mình, sắc mặt không khỏi khẽ biến, lập tức phản ứng lại, hướng về đối phương thoáng thi lễ: “Mạt tướng tham kiến công chúa!"
Người ngăn đường hắn chính là Ưng Dung Kiều, kì thật hôm nay nàng chỉ là chuồn ra khỏi cung để đi chơi, lại thật không ngờ có thể gặp Lăng Vũ ở nơi này.
Lẳng lặng nhìn Lăng Vũ vẻ mặt dường như cũng không hề thay đổi chút nào, Ưng Dung Kiều trong mắt hiện lên một tầng hơi nước, bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm cho người qua đường bên cạnh đều nhịn không được quay đầu lại nhìn, đều chỉ trích Lăng Vũ không phải, Ưng Dung Kiều vẫn không nói lời nào, cứ như vậy đứng ở trước mặt lẳng lặng nhìn hắn, Lăng Vũ không khỏi khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nói: “Công chúa, người.. “.
“Vũ ca ca, ta và huynh, từ khi nào lại trở nên xa lạ như vậy?"
Lăng Vũ trong mắt hiện lên một tia đau khổ, lập tức nhẹ giọng nói: “Công chúa, hôm nay cũng đã không còn giống như lúc trước, tốt nhất công chúa hãy quên ta đi “.
Ưng Dung Kiều trong mắt tê rần, đột nhiên không để ý tầm mắt người qua đường chung quanh, tiến sát lại gần Lăng Vũ, trong lúc đó khuôn mặt hai người, khoảng cách chỉ còn lại không đến một tấc, “Ta không thể quên được, Vũ ca ca, huynh biết không, ta mỗi ngày đều nhớ đến huynh, nghĩ đến huynh có thể đến thăm ta hay không, nhưng mà bốn năm qua, cho tới bây giờ huynh cũng không có xuất hiện ở trước mặt ta".
Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, nghe những lời của nàng, khẽ ngửi mùi hương thơm ngát trên người nàng, Lăng Vũ không khỏi hô hấp cứng lại, ánh mắt cũng kịch liệt chuyển động.
Đưa tay bám lên người hắn, hai tay gắt gao cầm lấy vạt áo trước ngực hắn, thoáng kiễng mũi chân nhìn thẳng hắn, chóp mũi của hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, nhẹ giọng nói: “Vũ ca ca, nghe nói hiện tại huynh đã là hộ quốc tướng quân, thật tốt a, nếu như có thể sớm hơn vài năm, nói không chừng năm đó ta đã không bị trở thành lễ vật đưa đến Thương Lang quốc".
“Vũ ca ca, ta rất nhớ huynh.. “.
Một câu nói rất nhớ huynh này của nàng, khiến cho kiên trì trong mắt Lăng Vũ dao động, đột nhiên đưa tay kéo nàng ôm vào trong lòng, lắc mình liền tiến vào trong một khách sạn bên cạnh.
Vừa bước vào trong phòng khách sạn, Lăng Vũ đem Ưng Dung Kiều đặt lên trên giường, cúi đầu mãnh liệt hôn lên, Ưng Dung Kiều hai tay ôm lấy cổ hắn, nồng nhiệt đáp lại.
Mãi đến tận khi hai người đều thở hồng hộc, mới miễn cưỡng buông nhau ra, Ưng Dung Kiều cả người đều dựa trên người hắn, đôi mắt xinh đẹp động lòng người, si ngốc nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Vũ ca ca, huynh dẫn ta đi đi “.
“Dung nhi?"
Nghe thấy hắn gọi như vậy, Ưng Dung Kiều đột nhiên vui vẻ nở nụ cười, tinh thần giống như trẻ nhỏ, nói: “Vũ ca ca, huynh dẫn ta đi đi, ta không muốn rời xa khỏi huynh, Dung nhi biết, huynh đến bây giờ cũng chưa có vợ, hơn nữa, từ trước cho tới bây giờ, Dung nhi vẫn luôn vì Vũ ca ca mà giữ gìn thân thể trong sạch".
Sửng sốt một chút, dường như có chút không dám tin, điều này sao có thể?
Nhìn thấy biểu tình của Lăng Vũ, Ưng Dung Kiều kiều mỵ cười, thân mình càng tiến sát về phía hắn vài phần, ghé vào lỗ tai hắn tà mị nói: “Vũ ca ca, hiện tại huynh muốn sao?"
“Ách!"
Lăng Vũ thân thể không thể kiềm chế mà có phản ứng lại, vội vàng đem Ưng Dung Kiều đẩy ra xa một chút, nói: “Dung nhi, chúng ta không thể làm như vậy".
“Vì sao?"
Đưa tay ôm lấy mặt nàng, mang theo sự chua sót, ôn nhu nói: “Dung nhi, ta cũng rất nhớ nàng, muốn đến gặp nàng, nhưng mà ta không dám, ta sợ ta sẽ nhịn không được mà mang nàng đi “.
“Vậy vì sao hiện tại huynh lại cự tuyệt?"
“Dung nhi, nàng hiện tại đã là phi tử của Thương Lang hoàng, mà ta cũng là tướng quân của Thiên Ưng quốc!"
Ưng Dung Kiều tâm đột nhiên như bị ai đó đâm, ngây ngốc nhìn Lăng Vũ, nói: “Huynh luyến tiếc vị trí tướng quân của huynh?Hay vẫn là do ghét bỏ ta?"
“Dung nhi, nàng không hiểu sao? Những năm gần đây, ta vẫn không có cưới vợ, đơn giản là vì trong lòng ta chỉ có nàng, về phần vị trí tướng quân kia, cũng là bởi vì, nơi đó có dấu vết của nàng, không có gì hơn nữa cả".
Trong nháy mắt tâm như hòa tan, vòng tay qua thắt lưng hắn, dán chặt vào trong lòng hắn, nói: “Vậy huynh bỏ vị trí tướng quân đi, dẫn ta đi đi, về sau ta cũng không phải công chúa Thiên Ưng quốc, lại càng không phải là hoàng phi của Thương Lang quốc, mà huynh cũng không phải hộ quốc tướng quân Thiên Ưng quốc, được không?"
“Dung nhi, chúng ta có thể đi nơi nào?"
Sửng sốt một chút, đột nhiên ngẩng đầu cười nhìn hắn, nói: “Vũ ca ca, huynh yên tâm, Thương Lang hoàng sẽ thả chúng ta đi".
“Cái gì?"
“Vũ ca ca, Thương Lang hoàng hắn biết ta có người trong lòng, cũng biết ta là bị bắt gả vào Thương Lang quốc, cho nên những năm gần đây, hắn tuy rằng thường xuyên đến trong cung của ta, nhưng đó cũng chỉ là để cho người khác xem mà thôi.Mỗi lần đó chúng ta cũng chỉ là nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên hắn còn học một số loại độc dược của ta, hắn nói, nếu có một ngày, huynh tìm đến ta, hắn sẽ tìm lý do để ta rời khỏi hoàng cung".
“Thật sự?"
“Ừ! Huynh biết không Vũ ca ca, ta cảm giác Thương Lang hoàng mới càng giống phụ hoàng của ta, hắn đối với ta, cũng giống như là đối với nữ nhi của mình vậy, từ trên người hắn, ta cuối cùng cũng cảm nhận được sự yêu thương của phụ thân “.
“Phanh!"
Cửa phòng đột nhiên bị dùng sức đá văng ra, Lăng Vũ theo bản năng đưa tay kéo Ưng Dung Kiều về phía sau, vẻ mặt đề phòng nhìn tử y* nam tử phía trước cửa phòng.
*Tử y: quần áo tím
Sau khi thấy rõ ràng người kia, Lăng Vũ đồng tử có chút co rút nhanh, lạnh giọng nói: “Vũ vương điện hạ?"
Ưng Dung Kiều đột nhiên nắm chặt lấy góc áo của Lăng Vũ, nhìn tử y nam tử đứng ở cửa, trong mắt hiển nhiên là xuất hiện một tia sợ hãi, nhưng nàng vẫn như cũ kiên định đứng ở phía sau Lăng Vũ, lạnh lùng nhìn tử y nam tử kia, nói: “Hoàng huynh, ngươi đừng có nghĩ lại tiếp tục lợi dụng ta để làm việc cho ngươi!"
Tử y nam tử cười khẽ một tiếng, nhìn hai người trong phòng, nói: “Hoàng muội, chẳng lẽ hoàng huynh thật sự là người ti bỉ như vậy? Cũng đã bốn năm, hoàng huynh cũng không có bắt ngươi làm chuyện gì!"
“Đó là bởi vì ngươi căn bản không thấy được ta!"
“Đúng vậy, ngay cả ta cũng thật không ngờ Thương Lang hoàng vậy mà lại xem trọng ngươi như vậy, có điều hôm nay ngươi lại ra khỏi cung, thật đúng là làm cho hoàng huynh có chút kinh ngạc đâu!"
Nghe đến đó, Ưng Dung Kiều cùng Lăng Vũ liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng biết hắn nhất định không có nghe được lời bọn họ nói lúc trước, không khỏi nhẹ nhàng thở phào.
Lăng Vũ tiến lên từng bước, che ở trước Ưng Dung Kiều, lạnh lùng nhìn tử y nam tử, nói: “Hiện tại, ngươi cho rằng ngươi có thể uy hiếp chúng ta được nữa hay sao?"
“Ha ha, vậy ngươi cho rằng ở nơi khác, bổn vương sẽ không có cách nào với các ngươi hay sao?"
Lăng Vũ trong mắt hiện lên sát khí, nhưng rất nhanh hắn liền bình tĩnh xuống, đột nhiên khóe miệng hiện lên tia cười trào phúng, xoay người về phía tai Ưng Dung Kiều nói thầm vài tiếng
Ưng Dung Kiều vẻ mặt sợ sệt nhìn hắn, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là gật gật đầu, vòng tay dùng sức ôm chặt hắn, sau đó buông tay xoay người dùng sức nhảy ra khỏi cửa sổ, rơi xuống, sau vài giây cũng đã biến mất không thấy.
Tử y nam tử muốn đuổi theo, lại bị Lăng Vũ chặn lại, cười lạnh nhìn hắn, nói: “Vũ vương, ngươi cho rằng hiện tại, ngươi có thể uy hiếp với ta được hay sao?"
“Hừ, đừng tưởng rằng ngươi hiện tại là hộ quốc tướng quân, thì có thể không đem bổn vương để vào mắt!"
“Ưng Tịch Vũ, kỳ thật thế lực của hộ quốc tướng quân phủ thế nào ngươi hẳn là rõ ràng".
Trong mắt phát lạnh, nói: “Ngươi quả nhiên là muốn cùng bổn vương đối địch? Vì một nữ nhân, buông tha cho quan to lộc hậu, đáng giá sao?"
Lăng Vũ chậm rãi rút bội kiếm ra, chỉ vào Ưng Tịch Vũ, nói: “Những năm gần đây, ta thậm chí không dám đến Thương Lang quốc để nhìn Dung nhi một cái, chỉ vì sợ nhìn thấy nàng sẽ thay lòng đổi dạ, sợ nhìn thấy nàng thương tâm hoặc là có gì không tốt, mà quan trọng nhất là cho tới bây giờ ta còn ở lại Thiên Ưng quốc, hoàn toàn chỉ là vì nơi đó còn có dấu vết cuộc sống của Dung nhi, mặt khác cũng lo lắng Dung nhi sẽ lại bị ngươi hại “.
“Chẳng lẽ hiện tại, ngươi sẽ không sợ sao?"
Trào phúng cười, nói: “Hiện tại ta mới biết được, ngươi đã không thể uy hiếp đến Dung nhi. Hơn nữa, Ưng Tịch Vũ, chuyện mà ngươi không biết còn nhiều lắm, cho dù không có vị trí hộ quốc tướng quân Thiên Ưng quốc, ngươi cũng không thể làm khó dễ được ta!"
Biên cảnh, Ngọc Liễn Tiêu mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin nhìn hiện trạng trước mắt, ngẩng đầu nhìn Lãnh Thanh Nghiên giống như nhìn quái vật, nha nha nói: “Ngươi… Làm sao có thể?"
Lãnh Thanh Nghiên đứng đối diện với nàng, đối với tình hình chiến đấu bên cạnh cũng không quan tâm, chỉ là nhìn Ngọc Liễn Tiêu, nói: “Ngọc nguyên soái, hình như là ngươi thua a".
Ngọc Liễn Tiêu đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn những binh lính mà mình mang đến hầu như một nửa nằm trên mặt đất, mấy người còn lại cũng đang bao quanh nàng, bảo vệ cho nàng an toàn.
Thật sâu nhìn Lãnh Thanh Nghiên liếc mắt một cái, đột nhiên cắn răng một cái, hung hăng nói: “Muốn bắt ta? Nằm mơ!"
Nói xong, nàng đột nhiên xoay người lên ngựa, mang theo binh lính còn sót lại xoay người bỏ chạy, binh lính Thương Lang quốc muốn đuổi theo, lại bị Lãnh Thanh Nghiên ngăn cản lại, chỉ là lẳng lặng nhìn theo Ngọc Liễn Tiêu dẫn người rời đi.
Mọi người đều là khó hiểu, trở về quân doanh, Lâm tướng quân lại nhịn không được hỏi: “Vương phi vì sao không đem Ngọc Liễn Tiêu kia bắt lại?"
Lãnh Thanh Nghiên chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, nàng không thích quân nhân không có kỷ luật như vậy, tuy rằng hắn hình như là một tướng quân tốt.
Thương Diễm Túc đưa tay kéo nàng đến bên cạnh, cười nói: “Vất vả".
Lắc lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Ngọc Liễn Tiêu đã rời đi, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói: “Túc, về thân phận Ngọc Liễn Tiêu, sợ là chúng ta điều tra sai phương hướng".
Tác giả :
Nặc Nặc Bảo Bối