Chí Tôn Đào Phi
Quyển 1 - Chương 52: Bắt mạch
Mệnh lệnh của Thương Diễm Túc vừa hạ xuống, hai thị vệ của Vương phủ đã xuất hiện bên trong phòng, một trái một phải nhấc Trần công công lên, xoay người muốn đem hắn lôi ra ngoài. Trần công công quá sợ hãi, vội vàng dùng sức giãy tay khỏi hai gã thị vệ kia, nói: “Vương gia, không biết nô tài đã phạm tội gì, thế nhưng Vương gia lại sai người bắt nô tài lại ?" Thương Diễm Túc lập tức đi đến vị trí mà Trần công công vừa ngồi, xoay người ngồi xuống, còn Lãnh Thanh Nghiên cũng đi đến ngồi bên cạnh hắn, mắt lạnh nhìn về phía Trần công công, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi thật to gan, đừng tưởng rằng ngươi là người bên người Hoàng hậu nương nương, là có thể đến Vương phủ của bổn vương giương oai !" “Nô tài không biết, lời này của Vương gia là có ý gì ?" “Có ý gì?" Thương Diễm Túc đột nhiên cười khẽ một tiếng, đem chén trà trong tay đặt mạnh lên bàn, tùy ý để nó rơi từ trên xuống đất. Chén trà rơi xuống đất vỡ tan khiến Trần công công đang khẩn trương kinh hách một chút, sau đó hình như ý thức được điều gì đó, đột nhiên qùy xuống đất, cầu xin tha thứ nói: “Vương gia tha mạng, nô tài biết sai rồi…" Thương Diễm Túc vẫn là bất vi sở động, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Vị trí này cũng để cho một nô tài như ngươi ngồi lên hay sao? Hay do ngươi ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương đã lâu, nên ngay cả bổn vương cũng không để vào mắt?" “Nô tài không dám, cho dù nô tài có gan lớn như trời cũng không dám làm như vậy, xin Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng a!" Thương Diễm Túc ngồi dựa người trên ghế, tóc dài đen như mực, trong mắt dường như có trăm ngàn loại ngọc lưu ly đang phát sáng, lại giống như vực sâu sâu không lường thấy đáy, chỉ là tùy ý ngồi ở nơi đó, lại giống như thiên thần giáng thế, khiến cho người ta nhịn không được sinh ra xúc động sùng bái. Đột nhiên giờ phút này, bên dưới dung nhan tuyệt thế kia của hắn, lại ẩn ẩn tản mát ra uy thế bức nhân, khiến cho người ta không dám ngẩng đầu liếc nhìn hắn dù chỉ một lần. Trần công công quỳ ở nơi đó, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, cả người đều cũng hơi hơi run run, thậm chí lại còn hối hận tại sao mình lại không cẩn thận, phạm phải một sai lầm lớn như vậy, để giờ đây phải thừa nhận một cỗ áp lực lớn. Hắn quả thật là đã ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương lâu rồi, bản thân rất được Hoàng hậu nương nương tín nhiệm, thậm chí ngay cả những nương nương trong cung hắn cũng không để trong mắt, thói quen như vậy dần dần được hình thành, làm cho hắn xem nhẹ nơi này chính là Lạc Vương phủ, mà ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không thể không nể mặt Lạc Vương Thương Diễm Túc. Thương Diễm Túc quay đầu nhìn quản gia đang đứng bên cạnh, hỏi: “Làm thái giám trong cung vua, thế nhưng lại không biết phân biệt tôn ti, miệt thị Vương gia, đáng tội gì ?" “Bẩm Vương gia, tội này đáng chém “. Một lời này vừa nói ra, cả người Trần công công giật mình run rẩy, bò tới bên chân Thương Diễm Túc, the thé nói: “Vương gia tha mạng, nô tài… Nô tài về sau sẽ không dám tái phạm, xin Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng!" Khẽ nhíu nhíu mày, nhìn Trần công công đang ôm chân hắn, nâng một chân lên liền đá bay hắn ra phía ngoài, nói: “Lớn mật, ai cho phép ngươi tiếp cận bổn vương như vậy?" Hắn bị Thương Diễm Túc đá một cái mà xương cốt cả người như bị rơi cả ra vậy, Trần công công giãy dụa đứng lên, một lần nữa tiếp tục quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết…" Thương Diễm Túc lộ ra một tia cười trêu tức, thản nhiên nói: “A, nếu ngay cả chính ngươi cũng đã nói mình đáng chết, vậy bổn vương cũng không có khách khí nữa “. Nghe vậy tiếng nói của Trần công công cũng dừng lại, ngẩng đầu vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Thương Diễm Túc, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của hắn thì lại cúi đầu, không dám ngẩng đầu tiếp tục nhìn hắn, thân thể càng run đến lợi hại hơn, càng thêm dùng sức dập đầu. “Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng…" Ánh mắt của Thương Diễm Túc càng thêm sắc bén, hướng về phía hai thị vệ đang đứng ngoài cửa nói : “Kéo xuống!" “Dạ!" Nhận được mệnh lệnh, hai gã thị vệ kia không chút do dự, đi lên phía trước kéo Trần công công đứng lên, sau đó lôi hắn xuống phía dưới. Khí thế như vậy, linh hồn nhỏ bé của Trần công công bị dọa đến khiếp sợ, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, thê lương kêu to nói: “Vương gia, ngài không thể chém đầu nô tài, Hoàng hậu nương nương còn đang đợi nô tài về phục mệnh.. “. “Bổn vương sẽ tiến cung gặp Hoàng hậu nương nương, thuận tiện sẽ nói luôn chuyện của ngươi “. “Không, Hoàng hậu nương nương nàng.. “. “Ầm!" Bên trong đại sảnh đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, chỉ thấy Thương Diễm Túc đánh một chưởng xuống bàn khiến chiếc bàn vỡ tan tành, mà Thương Diễm Túc cũng đã đứng lên, vẻ mặt hàn sương, lạnh giọng nói, “Hoàng hậu nương nương thì liên quan gì tới bổn vương? Nếu ngươi không phải nô tài bên người Hoàng hậu, bổn vương cũng sẽ không có bắt ngươi đâu!" Nghe vậy, cả người Trần công công xụi lơ xuống, để tùy ý hai gã thị vệ kéo ra ngoài, ngay cả một chút khí lực cũng không còn. Thương Diễm Túc sắc mặt âm trầm nhìn phương hướng Trần công công vừa được kéo ra, trên người tản mát ra hàn khí lạnh như băng. Lãnh Thanh Nghiên nghiêng người nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn chiếc bàn đã bị hắn biến thành ngàn mảnh vỡ, khẽ thở dài một tiếng, đứng lên đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay của hắn. Cảm nhận bàn tay nhỏ bé cùng mềm mại, còn có cảm giác mất mát, khiến Thương Diễm Túc cả người chấn động, hơi thở rét lạnh trên người cực nhanh được thu lại, quay đầu lại nhìn nàng có chút không dám tin. “Nghiên nhi?" Lãnh Thanh Nghiên thoáng sửng sốt, sau đó đột nhiên buông tay hắn ra, trên vẻ mặt có chút chật vật, trên mặt cũng hiện lên một tia xấu hổ, lại ra vẻ lãnh đạm nói: “Khi nào thì tiến cung?" Phản ứng của nàng như vậy khiến Thương Diễm Túc sửng sốt một chút, khó hiểu nhìn nàng, sau đó khóe miệng cong lên một độ cong nhu hòa, cảm nhận được động tác này của nàng là trong vô thức? Vẻ mặt của Thương Diễm Túc khiến Lãnh Thanh Nghiên có chút xấu hổ, không tự chủ mà làm ra một số động tác đặc thù của nữ nhân, đưa tay đến bên hông Thương Diễm Túc nhéo mạnh vài cái. “Tê!" Thương Diễm Túc cảm thấy trước mắt đều biến thành một màu đen, vội vàng giữ lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, cả hai người cũng đều sợ sệt nhìn đối phương, Lãnh Thanh Nghiên vội vàng thu tay lại, Thương Diễm Túc vì không chú ý nên đã để bàn tay của nàng thoát khỏi tay mình. Tươi cười trên mặt Thương Diễm Túc càng thêm đắc ý, đem Lãnh Thanh Nghiên đang đỏ bừng mặt ôm vào trong lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đặt ở bên hông, biểu tình trên mặt biến hóa khôn lường, lại tràn ngập u oán nhìn nàng, nói: “Nghiên nhi, đau quá a, nàng xoa xoa giúp ta đi “. Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên cảm thấy cả người đều phát lạnh, nhịn không được liền run run vài cái, dùng sức giãy ra khỏi vòng ôm của hắn lại khẽ nhíu mày không vui nhìn hắn, khóe mắt thấy quản gia cùng hạ nhân trong phòng đang yên lặng đi về phía cửa, khóe miệng kéo nhẹ, lạnh lùng nói: “Có thể tiến cung chưa “. Tiến cung, dĩ nhiên đó là phương pháp tốt nhất mà hiện tại nàng tìm được để tránh né khỏi Thương Diễm Túc, hành vi vừa rồi, nàng không thể nào mà tự mình giải thích được, điều này khiến cho nàng hốt hoảng, hay là chột dạ. Trần công công bị đưa vào bên trong đại lao, ngồi bên trong nhà lao tối tăm, Trần công công cảm thấy cực kì áp lực, còn có sự sợ hãi khi đối mặt với tử vong. Hắn đã sớm biết, Lạc Vương gia cùng Hoàng hậu nương nương thủy hỏa bất dung, vậy mà hắn lại nghĩ mình là người thân cận bên người Hoàng Hậu nương nương lại ở bên trong Vương phủ không biết tốt xấu. (thủy hỏa bất dung : nước với lửa không thể nào dung hòa ) Nghĩ đến mình sắp sửa phải gánh lấy hậu quả, Trần công công liền cảm giác được cả người lạnh lẽo, hắn bị nhốt vào trong này, chỉ sợ ngay cả Hoàng hậu nương nương muốn cứu hắn, cũng hữu tâm mà vô lực! Sợ hãi qua đi, Trần công công rốt cục cũng nghĩ cẩn thận đến hành vi của mình lúc trước là ngu xuẩn đến mức nào, có thể được Trữ hoàng hậu tín nhiệm, tất nhiên hắn không phải người vụng về, nhưng trong nhất thời lại không chú ý rằng đây là Lạc Vương phủ, mà không phải là phủ đệ của Vương gia khác. Lạc Vương gia nhất định là sẽ không dễ dàng buông tha hắn, thậm chí hắn có khả năng sẽ trở thành nguyên nhân khiến Hoàng hậu nương nương gặp nguy, tuy rằng hắn biết Hoàng hậu nương nương sẽ không thấy hắn chết mà không cứu, nhưng quan trọng là hiện tại nếu như Hoàng hậu nương nương không cứu hắn ra ngoài sớm, thì hắn làm sao có thể sống sót trong tay Lạc vương được. Hai tay nắm lấy cửa thiên lao, hướng về phía thị vệ Vương phủ đang đứng bên ngoài cười nói: “Thị vệ huynh đệ, ta là tổng quản trong cung, hiện tại ta có thể phiền ngươi đến Lỗ Vương phủ gặp Lỗ Vương nói chuyện được hay không ?" Hai gã thị vệ quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, một người trong đó nói : “Vương gia dặn dò, chuyện của công công Vương gia sẽ tự mình nói với Hoàng hậu nương nương, không cần công công phải lao sức lo lắng “. Mặt khác nhíu mày, dường như nghĩ tới điều gì đó, có chút chán ghét liếc mắt nhìn Trần công công một cái, than thở nói: “Ai là huynh đệ của ngươi? Ta mới không cần làm huynh đệ với một tên bất nam bất nữ như ngươi đâu “. Trần công công nghe vậy một hơi nghẹn ở trong lòng, vẻ mặt tức giận đỏ bừng, lại ngơ ngác nói không nên lời, thậm chí còn bởi vậy mà quên đi ý định ban đầu khi nói chuyện với hai gã thị vệ này. Tên thị vệ đang than thở kia thực vô tội nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu đi về phía hắn nhếch miệng cười quái dị, đồng thời dùng ngón tay chỉ vào “huynh đệ" của mình, khẽ vuốt tóc, dường như thế mới ý thức được vừa rồi hắn nói cái gì. Bị nói như vậy, Trần công công tất nhiên cũng không còn tâm tư nào mà đi nói chuyện với hai người này nữa, quay lại trong góc ngồi, nghĩ biện pháp khác, nếu không, cũng chỉ có thể ngồi chờ chết.*** Đây là lần thứ ba Lãnh Thanh Nghiên tiến cung, hai người chậm rãi đi về phía Phượng Nghi cung, nhưng vừa mới tiến cung không được bao lâu, cũng đã có một vị công công xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Cung kính hành lễ với hai người bọn họ, nói: “Nô tài thỉnh an Vương gia Vương phi". Khẽ nhíu đôi mày lại, Thương Diễm Túc trong mắt hiện lên một tia không vui, lãnh đạm nói: “Đứng lên đi, không biết Tiết công công ngăn cản đường đi của bổn vương, là có gì chuyện gì quan trọng?" “Vương gia thứ tội, nô tài phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, thỉnh Vương gia đi đến ngự thư phòng một chuyến". “Chuyện gì?" “Nô tài không biết". Tiết công công này là tổng quản triều đình, đã đi theo bên người Thương Lang Hoàng được vài thập niên, cơ hồ có thể nói là người được Thương Lang Hoàng tín nhiệm nhất. Hắn cùng Trần công công có chút bất đồng, hắn cũng không có ỷ vào sự tín nhiệm của Hoàng thượng mà gây sóng gió trong cung, trên cơ bản, hắn là người có đủ tư cách để làm tổng quản trong hoàng cung này, hết thảy đều lo nghĩ cho Hoàng thượng. Khiến cho ngay cả Thương Diễm Túc, quan hệ với Hoàng thượng không được tốt cho lắm, nhưng đối với Tiết công công này thái độ cũng không thể nào mà ác liệt được, khi hắn còn nhỏ, Tiết công công chăm sóc hắn không ít, quan trọng là, hắn đối với Lưu hoàng hậu cũng vô cùng kính trọng. Thương Diễm Túc quay đầu nhìn Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt mang theo câu hỏi, Lãnh Thanh Nghiên thấy thế khẽ gật đầu, nói: “Yên tâm đi, Hoàng hậu nương nương hẳn là sẽ không gây khó dễ cho ta". Tiết công công nghe vậy ngẩng đầu, cười nói: “Vương phi nói đúng, nếu Hoàng hậu nương nương đã mời Vương phi đến, vậy khẳng định sẽ không gây khó dễ cho Vương phi đâu, nếu không cũng không để người khác mượn cơ hội này mà nói gì đâu". “Tiết công công thật là hiểu biết". Một câu như vậy cũng đủ khiến cho Tiết công công lạnh đến rùng mình, vội vàng hướng về phía Thương Diễm Túc cười trừ nói: “Vương gia nói quá lời, nô tài chỉ là trùng hợp gặp Trần công công xuất cung mà thôi, nên mới biết Vương gia cùng Vương phi sẽ có chuyện mà vào cung". Thương Diễm Túc cũng không nói thêm điều gì, xem như chấp nhận lời giải thích này của hắn, về phần tin tưởng bao nhiêu, chỉ sợ cũng chỉ có mình hắn biết mà thôi. Ở bên tai Lãnh Thanh Nghiên nhỏ giọng dặn dò vài tiếng, sau đó buông bàn tay khỏi vòng eo nhỏ bé của nàng, xoay người đi về phía ngự thư phòng. Tiết công công thoáng khom người hành lễ với Lãnh Thanh Nghiên, sau đó cũng chậm rãi lui ra, sau khi xoay người, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, không khỏi khẽ thở dài, giống như là có rất nhiều điểm bất đắc dĩ. Lãnh Thanh Nghiên nhìn theo bóng hai người đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng, sau đó xoay người, đi về phía Phượng Nghi cung của Trữ hoàng hậu. Bên trong Phượng Nghi cung, Trữ hoàng hậu đang ngồi ngay ngắn trên ghế phượng, nhìn bóng dáng nhẹ nhàng như tiên tử bên dưới, chỉ tùy ý đứng bên dưới đó thôi, lại không biết vì sao khiến cho Trữ hoàng hậu đang ngồi bên trên sinh ra một loại cảm giác ngưỡng mộ, điều này khiến bà ta rất không thoải mái. Tầm mắt nhìn xuyên thấu qua thân thể của nàng, nhưng lại cũng không có nhìn thấy bóng người mà ba ta muốn thấy, không khỏi hỏi: “Lạc Vương phi, không biết vì sao Trần công công không cùng ngươi quay lại phục mệnh với bản cung?" “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Trần công công bởi vì chọc giận Vương gia, chỉ sợ là không về được". “Cái gì?" Nghe vậy, Trữ hoàng hậu lập tức từ trên ghế ngồi đứng bật dậy, vẻ mặt tức giận nhìn Lãnh Thanh Nghiên, sắc mặt cũng đột nhiên trở nên âm trầm, từ khi bà tiến cung,Trần công công vẫn luôn đi theo bên người bà, đó là người mà bà tín nhiệm nhất, không ngờ lại bị Thương Diễm Túc bắt lại. Chậm rãi ngồi lại chỗ cũ, nhìn Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt không ngừng biến ảo, sau một lúc lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: “Không biết Trần công công đã phạm tội gì, thế nhưng lại chọc giận đến Lạc Vương gia ?" Vừa mới tiến vào bên trong Phượng Nghi cung, Lãnh Thanh Nghiên cũng đã quan sát hết thảy mọi chuyện, đây rõ ràng là mời nàng đến để gây chuyện, Lãnh Thanh Nghiên cũng không có để trong mắt, điều khiến cho nàng để ý nhất là bóng người giấu mình trong bóng tối kia. Tuy rằng cho đến bây giờ nàng vẫn không biết người kia giấu mình ở nơi nào, nhưng dựa vào cảm giác của mình, nàng biết trong một nơi nào đó ở Phượng Nghi cung này, có cất giấu một cao thủ không hề thua kém nàng. Điều này khiến lòng nàng nổi lên một cảm giác nguy hiểm, có điều cũng chỉ có một chút mà thôi, nghe thấy câu hỏi của Trữ hoàng hậu, nhẹ giọng đáp lời: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, bởi vì Trần công công miệt thị Vương gia, thế nhưng dám ngồi lên vị trí của Vương gia, cho nên Vương gia giận dữ sai người bắt hắn lại, đợi sau khi hồi phủ sẽ xử lí". Trữ hoàng hậu khẽ nhíu mày, lẳng lặng suy tư, tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên người Lãnh Thanh Nghiên, tinh tế đánh giá cử chỉ cùng phản ứng của nàng. Nhưng lại khiến cho bà ta thực thất vọng, Lãnh Thanh Nghiên vẫn cứ lặng im đứng ở nơi đó, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như mọi việc chung quanh không hề có quan hệ gì với nàng, hoặc là, đối với vị hoàng hậu này, căn bản cũng không để vào trong mắt. “Những gì Lạc Vương phi nói là sự thật ?" “Thiên Dao không dám lừa gạt nương nương". Tự xưng như vậy khiến cho Lãnh Thanh Nghiên có chút u ám, nhưng cũng không nghĩ ra cái nào tốt hơn, nếu đã gọi bà ta là Hoàng hậu nương nương mà không phải mẫu hậu, vậy thì nàng cũng không thể xưng là nhi thần hay con dâu được, đương nhiên, nếu không muốn bị chết một cách khó coi, thì nàng cũng không thể tự xưng là Lãnh Thanh Nghiên. Trữ hoàng hậu híp mắt lại nhìn, trên người tản mát ra uy thế bức nhân, xen lẫn nhàn nhạt hàn khí, thân mình tựa vào trên ghế, nhìn Lãnh Thanh Nghiên nói: “Nếu quả thực là như vậy, Trần công công này quả thực là quá lớn mật, thỉnh Lạc Vương gia giao hắn lại cho bản cung, bản cung nhất định sẽ trừng phạt hắn thật nặng". Khóe miệng Lãnh Thanh Nghiên hiện lên ý cười nhạt nhẽo, vẻ mặt lại vẫn không hề có biểu hiện gì, chỉ nói: “Nương nương thứ tội, Trần công công là Vương gia sai người giam giữ, Thiên Dao không thể đem Trần công công giao cho hoàng hậu nương nương. Nương nương xin yên tâm, tin tưởng rằng Vương gia sẽ tự mình xét xử Trần công công, sẽ không khiến nương nương phải lao tâm “. Nghe vậy, trong mắt Trữ hoàng hậu đột nhiên phát lạnh, hiện lên một tia sát khí, trầm giọng nói: “Lớn mật! Chẳng lẽ ngươi dám cãi lại mệnh lệnh của bản cung ?" “Không dám, chỉ là mệnh lệnh của nương nương Thiên Dao khó lòng mà tòng mệnh, thậm chí ngay cả vị trí giam giữ Trần công công ở đâu Thiên Dao cũng không biết, vậy làm sao có thể đem Trần công công giao cho Hoàng hậu nương nương được?" Lãnh Thanh Nghiên không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Trữ hoàng hậu, ánh mắt đạm mạc, lại khiến cho Trữ hoàng hậu cảm thấy một trận áp lực khó hiểu. Trong lòng không khỏi căng thẳng, nhìn ánh mắt hờ hững kia nhưng lại khiến cho bà ta cảm thấy áp lực, ánh mắt Trữ hoàng hậu híp lại, sau đó vẻ mặt đột nhiên thả lỏng, khẽ cười nói: “Nếu là như vậy, vậy bản cung sẽ không khó xử Vương phi, chuyện này bản cung sẽ tự mình nói với Lạc Vương gia “. “Tạ hoàng hậu nương nương thông cảm".“Ừ, hôm nay bản cung cho mời ngươi đến, kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là Lạc Vương phi gả vào Hoàng gia đã nhiều ngày, vậy mà lại chỉ mới gặp có hai lần, khiến cho bổn cung muốn biết thêm một chút chuyện về ngươi cũng khó a". “Hoàng hậu nương nương thứ tội, sau này Thiên Dao nhất định sẽ tiến cung nhiều hơn để thỉnh an Hoàng hậu nương nương". “Tốt, vậy bản cung sẽ chờ ngươi a !" Trữ hoàng hậu nói xong, trên mặt mang theo tia âm trầm, trong mắt hiện lên tia tính toán cùng âm trầm. Lãnh Thanh Nghiên dường như cũng không có nhìn thấy điều đó, sau đó thoáng khom người, nói: “Dạ". Trữ hoàng hậu vừa lòng nở nụ cười một chút, đột nhiên khẽ thở dài, nói: “Bản cung cũng coi như là nhìn Lạc vương gia lớn lên, tuy rằng hắn vẫn có thành kiến sâu sắc với bản cung, nhưng bản cung vẫn luôn luôn coi hắn là con của mình, thấy hắn rốt cuộc thì lấy Vương phi, trong lòng bản cung thực sự là vui mừng thay hắn". Những lời này, cùng vẻ mặt bà ta vô cùng hòa hợp, nếu là những người không biết chuyện nghe thấy được những lời này, có lẽ thật sự sẽ tin tưởng đi. Lãnh Thanh Nghiên khóe miệng khẽ mỉm cười, vẫn thuận theo đứng ở nơi đó, nhẹ giọng nói: “Hiện tại Vương gia còn không có suy nghĩ cẩn thận, đợi sau khi ngài ấy suy nghĩ cẩn thận, nhất định cũng sẽ đối đãi với Hoàng hậu nương nương như là với mẹ ruột của mình vậy". “Hy vọng là như vậy đi ! A, đúng rồi, nghe nói thân mình ngươi không được tốt cho lắm, không biết hiện tại đã tốt hơn chưa?" Đồng tử Lãnh Thanh Nghiên thoáng thu nhỏ lại, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục lại bình thường, cười nhẹ nói: “Tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, chỉ là không may nhiễm phong hàn, cũng đã sớm khỏi rồi". Cho tới bây giờ thân thể nàng vẫn tốt lắm, trừ hai lần trước, hẳn là không có người nào biết mới phải, vậy vì sao hiện tại Hoàng hậu nương nương lại hỏi ra như vậy ? Nghe nói? Lại không biết là nghe ai nói? Nhưng mà đối với câu trả lời của Lãnh Thanh Nghiên, Trữ hoàng hậu lại không có vừa lòng, đưa mắt về phía nữ tử đứng bên cạnh, sau đó lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên nói: “Chuyện sinh bệnh này không thể làm qua loa được, rất nhiều bệnh nặng mà nhìn bên ngoài không biết đâu.Vậy đi, vừa vặn Vương thái y còn ở trong này, để hắn tới bắt mạch giúp ngươi đi". Lời Trữ hoàng hậu vừa hạ xuống, một người mặc Thái y phục xuất hiện bên trong Phượng Nghi cung, đoán rằng đây chính là vị Vương thái y mà Trữ hoàng hậu đã nói. Lãnh Thanh Nghiên hướng về phía thái y kia gật đầu xem như chào hỏi, sau đó quay lại nhìn Trữ hoàng hậu, nói: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, có điều Thiên Dao quả thật đã khỏi hẳn, không cần làm phiền đến Vương thái y". Hành vi của Trữ hoàng hậu đã khiến cho Lãnh Thanh Nghiên đề phòng, làm sao có thể để người khác đến bắt mạch cho mình được? Vẻ mặt vẫn đạm mạc như cũ, thản nhiên nhìn Trữ hoàng hậu, chỉ là ánh mắt như vậy lại khiến cho Trữ hoàng hậu sinh ra cảm giác cực kì không thoải mái. Không vui lắm nhíu mày, đối với ánh mắt như không thèm để ý tất cả của Lãnh Thanh Nghiên khiến cho Trữ hoàng hậu thực không hài lòng, có điều Lãnh Thanh Nghiên cự tuyệt khiến cho nàng càng thêm tin tưởng vào chuyện kia, không khỏi tươi cười đầy mặt, nói: “Làm sao có thể như vậy chứ, bản cung cũng là quan tâm ngươi, chẳng lẽ ngươi lại không muốn nhận hay sao ?" “Thiên Dao không dám, chỉ là không dám làm phiền Hoàng hậu nương nương, cùng Vương Thái y". Nhìn thấy ánh mắt của Lãnh Thanh Nghiên, Vương thái y đột nhiên rùng mình một cái khó hiểu, theo bản năng lui về phía sau từng bước, hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên vừa cười vừa nói : “Có thể bắt mạch cho Vương phi, đó là vinh hạnh của vi thần, sao dám nhận hai chữ làm phiền này được chứ?" “Đúng vậy, có thể bắt mạch giúp cho Vương phi, đó là phúc ba đời tu luyện của hắn, nếu chẩn bệnh tốt, bản cung sẽ có thưởng!" “Vi thần tạ ơn Hoàng hậu nương nương !" Nhìn hai kẻ người xướng người họa kia, Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày lại, xem ra Hoàng hậu nương nương quyết ý muốn biết thể trạng của nàng đây, mà Vương Thái y hiển nhiên cũng chính là người của Hoàng hậu. Hiện tại, dường như nàng lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Bắt mạch? Ánh mắt Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên lóe sáng, khóe miệng không khỏi hiện lên mỉm cười, hướng về phía Trữ hoàng hậu nói: “Nếu Hoàng hậu nương nương đã quan tâm tới Thiên Dao như vậy, vậy Thiên Dao cũng là cung kính không bằng tuân mệnh". Thấy nàng đột nhiên thay đổi khiến cho Vương thái y cùng Trữ hoàng hậu đều cảm thấy sửng sốt, Trữ hoàng hậu lập tức ra hiệu cho Vương Thái y, nói: “Một khi đã như vậy, Vương Thái y, ngươi đứng đó thất thần cái gì? Còn không mau bắt mạch giúp Vương phi đi?" “Dạ". Sau đó Vương Thái y đi đến trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, cung kính hành lễ, nói, “Vương phi, thỉnh!" Nhìn hắn một cái, sau đó Lãnh Thanh Nghiên xoay người bước về chiếc ghế bên phải ngồi xuống, đưa tay đặt nhẹ lên cạnh bàn, Vương Thái y cũng cẩn thận ngồi xuống ghế bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay nàng. Cẩn thận bắt mạch, đột nhiên sắc mặt Vương Thái y đại biến, ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, thậm chí quên mất là động tác này thất lễ như thế nào, trong mắt tràn ngập bất khả tư nghị, không dám tin. ( bất khả tư nghị: không hiểu, không dám tin) Lãnh Thanh Nghiên chợt sẵng giọng, vung tay đem bàn tay còn đặt trên cổ tay mình hất ra, quát: “Lớn mật!" Thấy ánh mắt tinh quang của Lãnh Thanh Nghiên, Vương Thái y lại rùng mình một cái, cũng nhờ vậy mà tỉnh táo lại, vội vàng từ trên ghế quì xuống đất, quỳ gối trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, run giọng nói: “Thần đắc tội Vương phi, tội đáng chết vạn lần, mong Vương phi thứ tội!" Trữ hoàng hậu thấy vậy cũng chen vào nói, dùng sức vỗ xuống tay vịn ghế, nhìn Vương Thái y lớn tiếng quát: “Ngươi thật to gan, Vương phi ngọc dung là để cho ngươi nhìn thẳng được hay sao? Người tới a, đem tên lang băm cả gan làm loạn này kéo xuống dưới cho bản cung !" Rất nhanh liền có mấy thái giám xuất hiện ở phía sau Vương Thái y, kéo hắn đi ra ngoài, nhìn Vương Thái y đang cầu xin tha thứ, khóe miệng Lãnh Thanh Nghiên hiện lên ý cười trào phúng, chậm rãi thu tay lại, xoay người hướng về phía Hoàng hậu nương nương thoáng thi lễ, nói: “Thiên Dao đáng chết, khiến cho Hoàng hậu nương nương gặp phải chuyện không thoải mái như vậy". Trong mắt Trữ hoàng hậu lóe ra tinh quang, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy tươi cười hiền hòa, nói: “Lạc Vương phi không cần đa lễ, đều là do tên lang băm chết tiệt kia, dám mạo phạm ngươi, bản cung tất nhiên sẽ không tha cho hắn !" “Tạ nương nương". Trải qua việc này, hình như bà ta cũng có chút mệt mỏi, khẽ thở dài, nói: “Ai, ban đầu bản cũng chỉ là nghe nói ngươi thân mình không được khỏe, lại lâu rồi cũng chưa có gặp ngươi, cho nên muốn gọi ngươi đến nói một chút chuyện nhà, đồng thời cũng khám bệnh cho ngươi, không ngời lúc nà lại xảy ra chuyện như vậy, ai!" “Thiên Dao khiến cho nương nương không vui, thỉnh nương nương thứ tội". Mỉm cười một chút, dường như rất là hiền hòa nói: “Được rồi, việc này cũng không trách ngươi được, chính là xảy ra chuyện như vậy, bản cung có chút mệt mỏi". Khẽ nhíu mày, Trữ hoàng hậu lần này muốn nàng tiến cung thể nhưng chỉ là để biết được thể trạng của nàng? Nghĩ đến đây, mỉm cười nơi khóe miệng Lãnh Thanh Nghiên càng lúc càng rộng, sau đó hướng về phía Trữ hoàng hậu nói: “Nếu nương nương mệt mỏi, Thiên Dao cũng không dám tiếp tục quấy rầy nương nương, trước hết xin cáo lui". “Được, xuống đi". “Dạ, Thiên Dao cáo lui". Đứng ngoài cửa Phượng Nghi cung, hít sâu một ngụm không khí mới mẻ trong lành, Lãnh Thanh Nghiên thoáng nghiêng người liếc mắt nhìn lại Phượng Nghi cung, lộ ra một tia tươi cười giảo hoạt, lập tức sửng sốt, đưa tay vỗ nhẹ hai má của mình, khôi phục lại vẻ mặt, nhìn trái nhìn phải, sau đó xoay người đi về phía ngự thư phòng. Bên trong Phượng Nghi cung, đợi đến khi Lãnh Thanh Nghiên rời khỏi, Trữ hoàng hậu lập tức liền khôi phục tinh thần, ánh mắt nhìn người bên cạnh, nói: “Để cho hắn vào đi". Vị Vương Thái y bị kéo xuống lại bình yên xuất hiện trước mặt Trữ hoàng hậu, trên mặt hắn vẫn đầy ngạc nhiên cùng nghi ngờ, run rẩy hành lễ nói: “Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương". “Miễn miễn, chuyện bản cung giao cho ngươi điều tra như thế nào ?" Nghe vậy, Vương Thái y nhịn không được run run, “Bùm" một tiếng quỳ gối xuống đất, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, nói: “Vi thần… Vi thần cái gì cũng đều không có điều tra ra". “Ngươi nói cái gì?" “Nương nương tha mạng, thật sự là bởi vì… Bởi vì Vương phi nàng… Nàng thế nhưng không… Không có tâm mạch…tâm mạch không đập!" Trữ hoàng hậu giật mình ngay tại chỗ, vẻ mặt kinh nghi nhìn Vương Thái y, sau một lúc lâu mới thở ra một hơi, một lần nữa quay trở về ngồi trên ghế, thì thào nói: “Điều đó không có khả năng, một người làm sao mà tâm mạch lại không động, nếu không nàng ta sao sống được?" Nơi khóe mắt nhìn thấy bóng người bên cạnh, vẻ mặt Trữ hoàng hậu nghiêm lại, sau đó hướng về phía Vương Thái y nói : “Đã không còn chuyện gì của ngươi nữa, đi xuống đi". “Dạ, vi thần cáo lui". Lại cho toàn bộ thái giám cùng cung nữ bên cạnh lui xuống, bên trong cung điện cũng chỉ còn một mình Trữ hoàng hậu, không đúng, phải nói là hai người. Một bóng người màu tím xuất hiện ngay trước mắt Trữ hoàng hậu, cười nói: “Hoàng hậu nương nương yên tâm, nếu muốn đình chỉ tâm mạch đập trong một khoảng thời gian ngắn đối với cao thủ mà nói là chuyện bình thường, cho nên Lạc Vương phi khẳng định là không muốn cho chúng ta biết thân thể của nàng, điều này cũng chứng minh thân thể của nàng cũng không phải là hoàn hảo như nàng nói đâu?" Nghe thấy như vậy, Trữ hoàng hậu thoáng nhẹ nhàng thở ra, khẽ gật đầu nói: “Thì ra là có thể khống chế không cho tâm mạch đập, quả nhiên là thần kỳ, thật không ngờ là Mộc Thiên Dao này lại có tài cán như vậy". “Hoàng hậu nương nương nghĩ sai rồi, nàng chính là đại tiểu thư Mộc gia, sao có thể không có chút võ phòng thân chứ?" “Điều này cũng đúng, nhưng mà, nàng làm như vậy lại càng chứng minh thân thể nàng có vấn đề, xem ra, thật sự có thể tin tưởng chuyện ngươi nói nàng trúng độc rồi". “Hoàng hậu nương nương minh giám, tại hạ cũng không có dám lừa gạt ngài nha !" Theo như những gì hai người này nói chuyện với nhau, không khó để nhận ra, Trữ hoàng hậu quả nhiên đã biết chuyện Lãnh Thanh Nghiên bị trúng độc, hơn nữa, chuyện này cũng là do vị tử y nam tử này nói ra. Lãnh Thanh Nghiên đi đến trước ngự thư phòng, liền đứng lại ngoài cửa chờ Thương Diễm Túc bước ra, nàng cũng không hề có ý muốn đi vào bên trong quấy rầy, dĩ nhiên nàng cũng không hề biết, bên trong ngự thư phòng giờ phút này, đang diễn ra một màn chiến tranh hỏa bạo, mà lại là vì nàng. Có điều cũng không có ai biết tình huống bên trong ngự thư phòng lúc này là như thế nào, ngay cả Tiết công công cũng bị Thương Lang Hoàng cho lui ra ngoài. Khi mà Lãnh Thanh Nghiên xuất hiện ở trước ngự thư phòng, trong mắt hắn hiện lên một tia khác thường, khẽ thở dài sau đó chủ động đi lên đón nàng, cung kính hành lễ nói: “Nô tài tham kiến Vương phi". “Tiết công công không cần đa lễ". Lãnh Thanh Nghiên nhẹ giọng nói, tầm mắt đảo qua chung quanh ngự thư phòng, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, nhưng cũng không có nói gì nhiều, cũng không có hỏi gì. Tiết công công khom người đứng bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên, bất động thanh sắc đánh giá vị nữ tử duy nhất khiến cho Lạc vương động tình này, có tán thưởng, cũng có chút bất đắc dĩ. “Vương phi, nô tài có điều muốn hỏi không biết có nên hay không ?" Sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Công công có gì cần hỏi?" “A, nô tài chỉ là thắc mắc, nếu như có người dùng Vương phi để uy hiếp Vương gia, ngài nói xem Vương gia nên làm như thế nào bây giờ ?" Không khỏi càng thêm cẩn thận đánh giá vị công công trước mắt này, ánh mắt híp lại bên trong ẩn chứa tia nghiền ngẫm, hỏi: “Lời này của Tiết công công là có ý gì? Hay là có người dùng ta để uy hiếp Vương gia ?" “Không không không, Vương phi hiểu lầm, nô tài chỉ là ví dụ một chút thôi, cũng không có ý gì khác". Lãnh Thanh Nghiên cũng không nói gì, cứ đứng đó lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt kia lộ rõ vẻ không tin, nhìn Tiết công công trên trán như toát ra mồ hôi. Lui về phía sau từng bước, ánh mắt dần dần khôi phục lại bình tĩnh, cười nói: “Vương phi trăm ngàn đừng hiểu lầm, có thể nói nô tài nhìn Vương gia lớn lên từ nhỏ, trước khi gặp được Vương phi, Vương gia đối với nữ tử đều không có hứng thú, Hoàng thượng trước kia cũng đã tứ hôn cho ngài ấy nhiều lần nhưng Vương gia không chút do dự từ chối. Hiện tại Vương gia rốt cục cũng gặp nữ tử mà mình thực sự yêu thương, nô tài thật sự vì Vương gia mà vui mừng nhưng cũng có chút lo lắng !" “Không biết công công vì sao lại lo lắng vậy?" “Này…" “Công công dường như có chuyện gì khó nói hay sao ?" “Đâu, không… Không có, chỉ là…" Cẩn thận nhìn nhìn chung quanh, thấy không có điều gì bất thường liền ghé sát vào Lãnh Thanh Nghiên, nhỏ giọng nói, “Vương gia tuy rằng thân phận tôn quý, trên tay quyền to, chính vì vậy mà có một số người không thoải mái với Vương gia, nô tài chỉ hy vọng rằng mặc kệ là Vương gia làm ra chuyện tình gì, Vương phi đều có thể thông cảm với Vương gia". Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày lại, nhìn trong mắt Tiết công công hoàn toàn là vẻ mặt chân thành, mỉm cười gật gật đầu, thoáng thi lễ nói: “Đa tạ công công nhắc nhở “. “Không dám nhận không dám nhận, Vương phi ngài quá khách khí". Lãnh Thanh Nghiên chỉ cười không nói, trong lòng cũng đã nhanh chóng xoay chuyển, tầm mắt không khỏi chuyển đến phía ngự thư phòng, nghe những lời này của Tiết công công, dường như đã xảy ra chuyện gì đó không tốt đối với bọn họ, lại liên tưởng tới chuyển xảy ra bên trong Phượng Nghi cung vừa rồi, ẩn ẩn cảm giác việc này có liên quan đến nàng. Nhưng mà, tuy rằng không có căn cứ gì để khẳng định, nhưng Lãnh Thanh Nghiên lại có một cảm giác vô cùng mãnh liệt, Thương Lang Hoàng hình như vẫn luôn đứng về phía Thương Diễm Túc, nếu quả thật có chuyện như vậy, thì hiện tại bên trong ngự thư phòng đang xảy ra chuyện gì đây? Khi Lãnh Thanh Nghiên còn đang cố gắng suy nghĩ về mọi chuyện, cửa ngự thư phòng đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra, sau đó là thân ảnh Thương Diễm Túc xuất hiện ở cửa, cả người đều tản ra hàn khí lạnh lẽo, như đế vương bóng tối, tao nhã mà lạnh như băng. Tẩm mắt đảo qua trên người những ngự lâm quân câm như hến kia, sau đó dừng lại trên người Lãnh Thanh Nghiên, khi nhìn thấy nàng trong nháy mắt, hàn khí trên người như xuất hiện một vết rách, nhưng thời điểm nhìn thấy Tiết công công đứng bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên, không khỏi nhíu mày lại. Tiết công công khom người đứng ở tại chỗ, vẻ mặt lạnh nhạt, hành lễ nói: “Nô tài tham kiến Vương gia". Trong mắt Thương Diễm Túc hiện lên tia cảnh cáo, sau đó bước nhanh tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, rất là tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về đi". “Ừm". Khẽ vuốt cằm, Lãnh Thanh Nghiên cũng không có hỏi nhiều, chỉ liếc mắt nhìn Tiết công công một cái đầy thâm ý, sau đó đi theo Thương Diễm Túc ra khỏi cung. Một đường yên tĩnh, hai người ai cũng đều không có nói một câu, Thương Diễm Túc nhíu mày không biết đang suy nghĩ cái gì, mà Lãnh Thanh Nghiên cũng đang nhíu mày trầm tư, ngẫu nhiên lại quay đầu liếc nhìn hắn một cái, trong mắt hiện ra tia tìm tòi nghiên cứu. Trên lưng đột nhiên bị ôm chặt, Thương Diễm Túc cúi đầu nhìn nàng, hỏi: “Sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta ?" Giọng nói của hắn vang lên khiến Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt một chút, sau đó mới nói nói: “Không có gì, chỉ là có chút tò mò ngươi cùng với phụ hoàng nói cái gì, hình như tâm tình không được tốt". Ánh mắt buồn bã, rất nhanh khóe miệng lại hiện lên mỉm cười, nói: “Chỉ là một số việc khẩn cấp mà thôi". “Thật sự?" Thương Diễm Túc không có trả lời, chỉ đứng đó nhìn nàng, đột nhiên khẽ nở nụ cười, nói: “Từ khi nào thì Nghiên nhi cảm thấy hứng thú với chuyện của ta như vậy?" Lời này của hắn khiến Lãnh Thanh Nghiên không thể mở miệng, đem tầm mắt chuyển đến phía trước, im lặng đi đường, không hề để ý tới người này nữa, cho dù nàng biết hắn nói như vậy chỉ là để chuyển đề tài, nhưng nàng cũng không có hỏi tiếp cái gì. Hai người trong lúc đó lại lâm vào trầm mặc, Thương Diễm Túc cúi đầu nhìn nàng, vẻ mặt phức tạp, cuối cùng lại chỉ có thể than nhẹ một tiếng, đột nhiên đưa tay đem nàng ôm lên, trong tiếng kinh hô của Lãnh Thanh Nghiên mà bay vút ra ngoài. Trên đường thỉnh thoảng có ngự lâm quân tiến lên ngăn cản, nhưng hắn lại làm như không thấy, thậm chí khiến cho hắn phân tâm cũng không thể, cứ như vậy trực tiếp xông ra ngoài, khiến cho hoàng cung có một trận náo động nho nhỏ. “Thương Diễm Túc, ngươi điên rồi?" “Thì sao?"*** Trong hậu viện Mộc gia, Mộc Thiên Dao cẩn thận mở cửa ra, muốn từ nơi này đi ra ngoài, nhưng khi vừa mới mở cửa, liền thấy một bóng người màu đen đứng đó, không khỏi hoảng sợ. Đợi đến khi thấy rõ người nọ, mới nhẹ nhàng mà thở ra, bất mãn nói: “Tam ca, tại sao ngươi lại đứng chỗ này? Hù chết người ta!" Mộc Ngâm Thần mặt không chút thay đổi nhìn nàng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?" Hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta chẳng qua là muốn đi ra ngoài đi lại một chút thôi, cũng không có muốn đi chỗ nào, hơn nữa, ta muốn đi nơi nào chẳng lẽ còn phải báo với tam ca ngươi một tiếng hay sao ?" “Nhị ca có lệnh, không để cho ngươi ra khỏi cửa nửa bước". Mộc Thiên Dao sắc mặt khẽ biến, trong mắt xuất hiện vẻ lo lắng, hung hăng nói: “Còn không phải là vì dã nha đầu chết tiệt kia hay sao, không ngờ nhị ca vì nàng ta mà ngay cả muội muội của mình cũng không thèm để ý tới!" Mộc Ngâm Thần ánh mắt khẽ biến, trong mắt hiện lên một tia lãnh liệt, đi lên từng bước đến trước mặt Mộc Thiên Dao chắn lại cửa đi của nàng, nói: “Trở về". “Ta không!" “Vậy ngươi cho rằng ngươi có thể đi qua ta mà ra khỏi nơi này được hay sao ?" “Ngươi…"Mộc Thiên Dao có chút kiêng kị nhìn hắn, trên mặt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, xoay người muốn vòng qua một lối khác, nhưng cũng đã bị Mộc Ngâm Thần nhanh trước một bước chặn lại, không khỏi càng thêm tức giận, nói, “Mộc Ngâm Thần, ngươi tránh ra cho bổn tiểu thư, ngươi chẳng qua chỉ là con của một tiểu thiếp, thế nhưng cũng dám cản đường đi của bổn tiểu thư hay sao ?" Mộc Ngâm Thần nắm chặt lấy bàn tay, hơi thở vốn đã lạnh như băng giờ đây càng thêm đáng sợ, nhìn Mộc Thiên Dao trong ánh mắt lại tản mát ra sát khí. Mộc Thiên Dao thấy hắn đột nhiên phát ra lạnh như băng vô cùng sợ hãi, vội vàng lui lại phía sau mấy bước, đề phòng nhìn hắn nói: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Ta là Mộc gia đại tiểu thư, ngươi chỉ là con của tiểu thiếp sinh ra cho dù có là ca ca của ta, thì cũng không có tư cách đến quản ta !" “Vậy ta có tư cách quản ngươi hay không ?" “Nhị ca?" Xoay mạnh người lại, chỉ thấy Mộc Ngâm Phong luôn luôn ôn hòa lúc này trên mặt cũng không có nửa ý cười, khẽ cau mày lạnh lùng nhìn nàng, thậm chí còn mang theo điểm chán ghét. “Ngươi muốn ra ngoài làm gì ?" Đối mặt với Mộc Ngâm Phong, tính tình kiêu ngạo của Mộc Thiên Dao thu lại rất nhiều, mà đối với câu hỏi của hắn, chỉ là than thở nói nói : “Không có muốn làm cái gì a, suốt ngày đều ở trong nhà, cũng sắp bị buồn mà chết". Mộc Ngâm Phong lạnh lùng nhìn nàng, không nói thêm gì, bởi vì biết cho dù mình có nói nhiều thêm, nàng ta cũng sẽ không có nghe. Nàng sớm đã dưỡng thành thói quen hất mặt sai khiến người khác, từ nhỏ đến lớn không ai quản nàng, ai cũng để tùy ý nàng? Có lẽ cũng vì như vậy, mới có thể khiến cho nàng không hiểu chuyện thế nào là nặng nhẹ đi. “Trở về!" “Nhị ca?" “Ta nói, trở về!" Đã không còn có thể để tùy nàng nữa rồi, nếu không chỉ sợ toàn bộ Mộc gia đều sẽ bị hủy vì nàng mà thôi, hơn nữa, nếu không phải nàng cùng người ngoài bỏ trốn, Thanh Nghiên cũng sẽ không phải gả cho Thương Diễm Túc? Dù sao nàng cũng có chút e ngại Mộc Ngâm Phong, Mộc Thiên Dao tuy có rất nhiều bất mãn cùng không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay trở lại bên trong Mộc phủ, ở góc khuất không ai nhìn thấy, trong mắt nổi lên oán hận cùng độc ác. Chỉ còn lại Mộc Ngâm Phong cùng Mộc Ngâm Thần, hai huynh đệ đối diện nhìn nhau, Mộc Ngâm Phong có chút xin lỗi nhìn hắn, nói: “Tam đệ, đệ cũng biết từ trước tới nay Thiên Dao vẫn như vậy, lời của nàng đệ cũng không cần phải để trong lòng". Mộc Ngâm Thần chỉ lạnh lùng nhìn về phía mà Mộc Thiên Dao vừa rời đi liếc mắt một cái, cái gì cũng đều không có nói, sau đó xoay người rời đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Mộc Ngâm Phong. Thấy thế, trên mặt Mộc Ngâm Phong xuất hiện một tia lo lắng, khẽ thở dài một tiếng sau đó xoay người đi vào Mộc phủ. Một bóng người màu xanh trên nóc nhà đối diện Mộc phủ bay vút đi, mà bên trong tầng hầm một hiệu thuốc trong kinh thành, một nam tử hồng y yêu diễm nằm nghiêng người trên nhuyễn tháp, ánh mắt híp lại giống như đang suy nghĩ điều gì đó, lại giống như đang chờ đợi điều gì đó. Một lúc lâu sau, một nữ tử mặc quần áo lụa xanh xuất hiện trước cửa tầng ngầm, rất nhanh đã đi đến trước mặt hắn. Chậm dãi mở mắt nhìn nữ tử trước mặt, hỏi: “Thế nào?" Bộ dáng này cũng khiến cho mọi nữ tử phải điên cuồng, nhưng vị nữ tử áo xanh chỉ nhíu mày, lắc mình đi đến trước nhuyễn tháp đá bay hắn ra ngoài. “Phanh!" Một tiếng nam tử kia liền rơi xuống đất, đầu óc choáng váng, chậm rì rì ngồi dậy, chỉ vào nữ tử áo xanh đứng bên cạnh nhuyễn tháp quát : “Lớn mật, một đường chủ nho nhỏ như ngươi mà dám vô lễ với bản môn chủ, ngươi chán sống?" Nữ tử áo xanh ánh mắt phát lạnh, nhẹ giọng kêu: “Diệp Trần Nhiên". Hồng y nam tử, cũng chính là Diệp Trần Nhiên rùng mình một cái, vội vàng nhảy lên từ trên mặt đất, tiến đến trước mặt nàng, vẻ mặt tươi cười hỏi: “Tử Tiêm đại nhân có gì phân phó?" Nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, từ trên nhuyễn tháp ngồi dậy, nói: “Sao lại có thể như vậy, giết Mộc Thiên Dao!" Tươi cười trên mặt, nhíu mày nhìn Tử Tiêm, nói: “Ngươi biết mà, Thanh Nghiên không thích giết người". “Ta biết, cho nên ta mới nói với ngươi “. Kéo kéo khóe miệng, bất mãn nói: “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn ta đi giết người ? Ta là đại phu a, sẽ không giết người!" Khinh thường nhìn hắn một cái, khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Ta chỉ là báo với ngươi một tiếng mà thôi, giết hay không là tùy ngươi, có điều phải cẩn thận không nàng ta sẽ làm ra chuyện gì đó hại đến Thanh Nghiên". Nghe vậy, trên người Diệp Trần Nhiên bỗng tản mát ra sát khí lạnh như băng, khiến cho Tử Tiêm đứng bên cạnh nhịn không được phải lui lại phía sau vài bước, mà Diệp Trần Nhiên cũng đã khôi phục lại vẻ mặt tươi cười như cũ, đung đưa đầu cười tủm tỉm nói: “Bản môn chủ sẽ không giết người". Nhìn thấy nụ cười của Diệp Trần Nhiên, Tử Tiêm đột nhiên cảm thấy lạnh cả người…
Tác giả :
Nặc Nặc Bảo Bối