Chí Tôn Đào Phi
Quyển 1 - Chương 16: Vòng tay Huyết Kim Ti
Thập Nhất công chúa Thương Ngọc Linh lôi kéo cửu hoàng tử Thương Diễm Hách bước nhanh trên hành lang hoàng cung, Thương Diễm Hách có vẻ có chút lười nhác, trong mắt còn có tơ máu hồng hồng, một bộ như cả đêm không ngủ.“Ai nha, Cửu ca huynh đi nhanh chút, nếu không thất ca và thất tẩu rời đi trước một bước thì làm thế nào bây giờ?" Thương Ngọc Linh quay đầu bất mãn nhìn người tựa hồ hữu khí vô lực Thương Diễm Hách. Đêm qua bởi vì quá muộn lại thêm mệt mỏi, cho nên đã ở lại quý phủ của Cửu ca ngủ một đêm, mà hiện tại, nàng muốn gấp rút trở về gặp thất ca cùng thất tẩu nha.Nàng được biết đến, buổi sáng hôm nay, hai người bọn họ khẳng định là phải tiến cung thỉnh an phụ hoàng cùng hoàng hậu, chỗ của hoàng hậu nàng không muốn đến, nhưng nàng biết thất ca nhất định sẽ đến tìm mẫu phi!Thương Diễm Hách thở dài, bước chân cũng nhanh hơn một chút, kỳ thật hắn có chút không muốn đến.Giáng Vân cung ngay tại trước mắt, Thương Ngọc Linh bỏ Thương Diễm Hách lại phía sau, sau đó chạy nhanh vào trong, người còn chưa có vào, tiếng nói cũng đã truyền vào tai Như quý phi: “Mẫu phi, thất ca thất tẩu có tới không?"Như quý phi đang cùng Thái Hậu nói chuyện gì đó, nghe thấy giọng nói này cũng khẽ ngẩng đầu nhìn về phía cửa Giáng Vân cung, liền thấy một bóng người màu vàng không hề có chút phong phạm của thục nữ đang chạy vào, không khỏi lắc đầu bật cười, nói: “Linh nhi con về muộn rồi, thất ca và thất tẩu con vừa rời khỏi rồi".“Aiiii." Thương Ngọc Linh liền dừng lại tại chỗ, vẻ mặt mất mát, cong cong cái miệng nhỏ nhắn nói, “Sao lại như vậy a? Con đã vội vàng trở về rồi mà, đáng ghét!"Bóng dáng Thương Diễm Hách cũng đã xuất hiện tại cửa Giáng Vân cung, vừa vặn nghe được lời nói của Như Quý phi, lại không hiểu được trong lòng thấy may mắn hay là mất mát. Đi vào đến bên trong Giáng Vân điện, cũng không hành lễ với Thái Hậu cùng Như Quý phi, liền trực tiếp đặt mông ngồi xuống, oán giận nói: “Như di, người phải bồi thường cho con a, mới sáng sớm đã bị Linh nhi kéo từ trong ổ chăn ấm ra, ha, buồn ngủ quá!"Thái Hậu cười tủm tỉm nhìn tôn tử, đối với sự tùy ý của hắn cũng đã sớm thành thói quen, chỉ nói: “Tiểu tử thúi, sao ngươi càng ngày càng vô lễ vậy? Nhìn thấy Hoàng Tổ Mẫu mà cũng không thi lễ!"“Ai nha nha, Hoàng Tổ Mẫu ngài nhỏ mọn như vậy làm cái gì nha? Ngài chỉ cần biết rằng ở trong lòng tôn nhi, ngài vĩnh viễn là hoàng tổ mẫu mà tôn nhi kính trọng nhất là được rồi, về phần nghi thức xã giao này, có thể miễn liền miễn đi".“Hắc, ngươi cũng thực biết lý sự nha?"“A, tôn nhi biết Hoàng Tổ Mẫu khẳng định là sẽ không so đo chuyện này với tôn nhi, nếu không làm sao có thể trở thành người mà tôn nhi tôn kính nhất chứ?"Như Quý phi hé miệng cười khẽ, đối với hai huynh đệ này có thể nói là nàng nhìn chúng từ nhỏ lớn lên, trong thâm tâm nàng đã xem chúng như con ruột của mình. Nhìn đến Thương Diễm Hách trong mắt có những tia máu hồng, hỏi: “Hách nhi, hiện tại cũng không sớm, sao dáng vẻ của con giống như còn chưa có tỉnh ngủ thế kia?"Thương Diễm Hách lắc lắc đầu, nói: “Ngày hôm qua không phải đại hôn của thất ca sao? Con nhất thời hưng phấn quá liền mất ngủ, mãi cho đến gần sáng mới ngủ được". Nói xong, rất là ai oán nhìn Thương Ngọc Linh liếc mắt một cái, nói, “Mới vừa ngủ, đã bị Linh nhi lôi kéo tiến cung đến đây".“Là đại hôn của thất ca con cũng không phải là của con, con có cái gì mà hưng phấn chứ?" Tuy nói như vậy, nhưng đối với Thương Diễm Hách mà nói ra loại lý do này cũng không có chỗ nào cảm thấy không đúng.“Con không phải là vui mừng cho thất ca hay sao?"“Hách nhi, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, có cô nương nào vừa ý hay không?"“…" Thương Diễm Hách chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Như Quý phi, sau đó đột nhiên dùng sức lắc đầu, liên thanh nói: “Không có a, Như di ngài nhưng đừng có nghĩ muốn con thành hôn nha, ai ai ai, nếu con mà thành hôn, không biết có bao nhiêu tiểu thư trong kinh thành thương tâm mà chết đâu!"Thương Ngọc Linh ném cho hắn cái nhìn cực kỳ khinh thường, sau đó lao vào trong lòng Thái Hậu nương nương, cười nói: “Hoàng Tổ Mẫu, khi nào thì ngài giúp Cửu ca tìm vị Vương phi đi, hắc hắc, nói như vậy, con sẽ có hai tẩu tử nha".Thái Hậu sủng ái xoa đầu Thương Ngọc Linh, gật đầu nói: “Đây là đương nhiên, Hách nhi cũng không còn nhỏ, cũng đến lúc lập phi rồi".Thương Diễm Hách trừng ánh mắt, nhìn ba nữ nhân ở trong phòng, khóe miệng run rẩy một chút, hắn mới không cần lấy Vương phi về đâu, cho dù có muốn lấy thật, cũng muốn lấy… Không khỏi, trước mắt hiện lên thân ảnh tuyệt lệ thanh ngạo kia, trong lúc nhất thời, Thương Diễm Hách suy nghĩ phiêu đãng, không thể tự thoát ra được. Bên trong xe ngựa đang hồi Lạc Vương phủ, Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc ngồi đối diện với nhau, Thương Diễm Túc lẳng lặng nhìn nàng, mà Lãnh Thanh Nghiên thì lại nhìn ra cảnh sắc bên ngoài xe ngựa, bầu không khí trong xe ngựa thực yên tĩnh.Lãnh Thanh Nghiên sờ lên chiếc vòng tay trên cổ tay, thoáng dừng một chút, sau đó cúi đầu vén tay áo lên, ở trên cổ tay, đang đeo một chiếc vòng tay vàng đỏ như máu. Đem vòng tay từ trên cổ tay tháo ra, sau đó đưa tới trước mặt Thương Diễm Túc, nói: “Đây là Thái Hậu nương nương cho ta, hiện tại, trả lại cho ngươi".Khẽ cau mày lại, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nhìn chiếc vòng kia một cái, vẫn chỉ chăm chú nhìn nàng, sau đó đem tầm mắt chuyển ra bên ngoài xe ngựa, nói: “Nếu là Hoàng Tổ Mẫu tặng cho nàng, thì hiện tại nó chính là của nàng".“Đó là bởi vì Thái Hậu nương nương không biết ta chỉ là thế thân của Mộc Thiên Dao, hơn nữa, vòng tay này, rất đáng quý". Tuy rằng không biết chiếc vòng này rốt cuộc quý tới mức nào, nhưng chỉ nhìn bề ngoài này thôi, tuyệt đối không có khả năng là vật phẩm tầm thường.Thương Diễm Túc nhíu mày, có chút không vui nói: “ Người ta lấy vào Vương phủ là nàng, người bái đường cùng ta cũng là nàng, không có một chút liên quan với Mộc Thiên Dao. Hay là, nàng muốn phân rõ quan hệ giữa chúng ta như vậy?"Nhưng Lãnh Thanh Nghiên vẫn đem vòng tay đưa ra trước mặt hắn như cũ, bất vi sở động, điều này làm cho Thương Diễm Túc trong lòng nghẹn một ngụm hờn dỗi, khó chịu cực kỳ.Cuối cùng cũng đưa mắt nhìn về phía chiếc vòng kia, trong mắt hiện lên cái nhìn kỳ lạ, sau đó vươn tay nhận lấy nó. Lãnh Thanh Nghiên vừa muốn thu tay lại, Thương Diễm Túc cũng đã trước một bước bắt được tay của nàng, móng tay đặt trên tay nàng bấm chặt xuống một chút, Lãnh Thanh Nghiên chỉ cảm thấy một trận đau đớn truyền đến, sau đó liền nhìn thấy nơi hắn bấm móng tay vào làm máu tươi chảy ra.Muốn rút tay về, nhưng nàng có dùng sức như thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của hắn, dùng tay còn lại đánh về phía hắn, Thương Diễm Túc tùy tiện dùng một tay bắt lấy, rất dễ dàng đem hai bàn tay của nàng nắm vào một tay đang rảnh.“Thương Diễm Túc, ngươi lại muốn làm gì?" Khi nói chuyện, Lãnh Thanh Nghiên vận chuyển nội lực, cổ tay cuốn lại, cũng rút được một bàn tay từ trong tay hắn ra, sau đó không chút do dự lại công kích về phía hắn.Cảm nhận được một chưởng này của nàng có ẩn chứa nội lực, ánh mắt Thương Diễm Túc biến đổi, vội đưa tay ra ngăn cản, kéo tay nàng về phía khác, sau đó chủ động tấn công về phía bả vai của nàng. Thấy thế, Lãnh Thanh Nghiên tất nhiên phải thu tay về ngăn cản đòn tấn công của hắn, phút chốc trong xe ngựa vang lên tiếng đánh nhau, tuy rằng không phải thực vang, nhưng xa phu bên ngoài là có thể nghe thấy được.“Vương gia, đã xảy ra chuyện gì?"“Đánh xe ngựa của ngươi đi!"“Dạ!"Thương Diễm Túc tay trái nắm tay phải của nàng, không cho nàng rút tay lại, mà tay còn lại của hai người vẫn còn tự do, còn có hai chân cũng đang không ngừng đánh nhau.Hai chân bị Thương Diễm Túc kẹp lấy, lại một lần nữa không thể động đậy, Lãnh Thanh Nghiên nhếch môi, lòng bàn tay vận chuyển bảy phần nội lực, lại đẩy về phía Thương Diễm Túc lần nữa, đánh chưởng về phía bàn tay của Thương Diễm Túc.“Ầm!"Toàn bộ xe ngựa đều nhẹ lay động một chút, nếu không phải hai người đều có ý thức đem khí thế thu lại bên trong không gian nhỏ hẹp này, sợ là chiếc xe ngựa này cũng đã bị tan tành. Bàn tay của hai người vẫn tiếp xúc với nhau, Thương Diễm Túc khẽ cau mày lại, có chút kinh ngạc nhìn nàng, nói: “Không ngờ thân thủ của nàng lại tốt như vậy".“Buông tay!" Bên ngoài mặt là bình tĩnh, nhưng trong nội tâm Lãnh Thanh Nghiên lại kinh hãi vô cùng, nàng có thể cảm giác được Thương Diễm Túc căn bản là không có dốc toàn lực, cho dù có là như vậy, khi ứng phó với những đòn tấn công của nàng, hắn lại có thể thành thạo như vậy, thậm chí còn có thể đủ vững vàng áp chế nàng.Sau một trận đánh nhau như vậy, tại vết cắt trên tay Lãnh Thanh Nghiên tràn ra vài giọt máu, theo trên đầu ngón tay tích lại, vừa vặn nhỏ lên bên trên mặt của vòng tay kia, Lãnh Thanh Nghiên sợ sệt nhìn chiếc vòng thế nhưng lại hấp thu máu của mình, đột nhiên có loại cảm giác lạnh cả người.Mà ngay khi nàng vẫn còn đang ngẩn người, Thương Diễm Túc đã đem chiếc vòng tay kia lồng vào cổ tay nàng, đồng thời trên đầu ngón tay của hắn cũng chảy ra một giọt máu, bị vòng tay hấp thu vào.Lãnh Thanh Nghiên dường như nhìn thấy chiếc vòng này đang thu nhỏ lại, mà đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng nói trêu tức của Thương Diễm Túc, mang theo điểm đắc ý, nói: “Trừ phi nàng tự đem tay của mình chặt bỏ, nếu không, cả đời này nàng đừng nghĩ đến chuyện bỏ nó ra".Lãnh Thanh Nghiên dùng sức muốn đem chiếc vòng tay tháo ra, rốt cục phát hiện, làm như vậy không có tác dụng gì cả, chỉ khiến cho tay của mình càng thêm đau, ngẩng đầu nhìn về phía Thương Diễm Túc, khẽ cau mày, trên mặt khó nén tức giận.Nhẹ vỗ về vòng tay trên cổ tay nàng, nhẹ giọng nói: “Bảo vệ tốt nó, nó cũng không khác gì với kim bài miễn tử, nó từng là của mẫu hậu ta".Trong lời nói có chút ưu thương khiến cho Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi: “Vòng tay này có ý nghĩa gì đặc biệt không?"“A, cái này hả? Nghe nói, đây là tín vật của hoàng đế khai quốc đưa cho hoàng hậu, từ đó cho tới bây giờ, nó cơ bản tương đương với phượng ấn của Hoàng Hậu, hơn nữa cho tới bây giờ đều là từ Thái Hậu truyền cho hoàng hậu. Sau khi mẫu hậu ta mất, Hoàng Tổ Mẫu đã đem nó thu hồi, sau đó cũng không có đưa cho nữ nhân họ Trữ kia, cái này cũng tương đương với một nửa vị trí hoàng hậu của nữ nhân kia".Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên có loại xúc động muốn đem tay của chính mình chặt bỏ.
Tác giả :
Nặc Nặc Bảo Bối