Chí Tôn Đặc Công
Chương 76: Hưng phấn quá mức
Tên nhóm dịch: TTTV
Người dịch: Sơn Tùng
Biên:Xiaoooo
Nguồn:
Cùng thuê?
Tần Dương chớp mắt mấy cái rồi từ chối không chút lăn tăn:
- Tôi từ chối!
Miệng của Lý Tư Kỳ nhếch lên:
- Sao cậu lại có thể từ chối mà không cần cân nhắc chút nào thế? Dù sao tôi cũng là một đại mỹ nữ thế mà cậu không muốn cùng thuê một chỗ với tôi ư? Cậu yên tâm đi, tôi không phải loại tiểu thư nhà giàu quen được hầu hạ. Trái lại, dù là nấu cơm hay giặt giũ tôi cũng đều biết cả.
Tần Dương mỉm cười đáp:
- Chính bởi vì cô là đại mỹ nữ nên tôi mới không muốn thuê nhà chung với cô. Tôi chân thành khuyên cô rằng nếu muốn thuê phòng thì nên tự mình thuê một căn phòng đơn đi, sống như thế vừa thanh tịnh lại tránh được những tranh chấp không đáng có.
Lý Tư Kỳ nhìn Tần Dương chằm chằm thì thấy thần sắc của hắn thản nhiên. Mấy giây sau, Lý Tư Kỳ gật đầu nói:
- Được rồi, vậy thì tôi sẽ tự thuê phòng dành cho một người. Tôi sẽ thuê phòng ở gần đại học của cậu để về sau thuận tiện đi ăn chực.
Tần Dương tức giận nói:
- Cô suy nghĩ thật hay! Cô là người đã làm ra tiền còn tôi chỉ là một sinh viên nghèo, cô ăn chực của tôi không ngại ư?
Lý Tư Kỳ bĩu môi:
- Tôi cảm thấy cậu kiếm tiền nhanh hơn nhiều so với tôi, chỉ đánh đấm mấy cái mà đã kiếm được mười vạn đồng. Thời gian ấy còn chưa đủ để nướng xong miếng thịt nha.
Tần Dương biết Lý Tư Kỳ đang nói đến chuyện đánh nhau ở phố buôn bán nên hắn chỉ đành cười khổ, lắc đầu nói:
- Mấy người ngu si đần độn như thế hiếm có khó tìm lắm, không phải lúc nào cũng có cơ duyên hội ngộ đâu!
Mắt của Lý Tư Kỳ cong lên, không nhịn được cười:
- Tôi rất muốn biết mấy tên lưu manh bị cậu trấn lột mười vạn đồng khi biết được mình bị gọi là ngu si đần độn thì sẽ có phản ứng như thế nào!
Tần Dương trợn trắng mắt:
- Còn cảm thấy như thế nào được? Chắc chắn là muốn giết người rồi.
Lý Tư Kỳ cười ha ha:
- Cứ quyết định như thế đi. Đại học Trung Hải là địa bàn của cậu. Dù rằng tôi có kiếm ra tiền hay không thì cậu vẫn phải thỉnh thoảng bao tôi ăn cơm. Hơn nữa cậu là một con dê béo, tôi phải ôm chặt lấy không thể để vuột mất.
Lý Tư Kỳ giơ ly rượu lên:
- Cụng ly! Vì tương lai tôi có thể ăn chực nhiều hơn! Cạn ly!
Lúc Tần Dương trở về ký túc xá thì đồng hồ đã điểm tám giờ rưỡi tối, trong phòng ngủ lúc này chỉ có Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc.
Tôn Hiểu Đông đang ngồi trước máy tính chơi một game online về sinh tồn rất thịnh hành bây giờ, còn Lâm Trúc thì đang miệt mài xem những dấu hiệu gì đó mà Tần Dương không hiểu.
Thấy Tần Dương tiến đến, Tôn Hiểu Đông quay qua nhìn hắn một chút rồi lại dán mắt vào máy vi tính.
- Về rồi à?
Tần Dương cười nói:
- Đúng thế, hôm nay có điểm danh không thế?
Tôn Hiểu Đông cười hắc hắc:
- Chúc mừng nha.
Lâm Trúc tạm dừng gõ bàn phím, nói với giọng bất đắc dĩ:
- Không có cách nào khác, nếu có đông sinh viên nam thì còn có thể giả mạo điểm danh hộ, nhưng lớp mình có mỗi mười một mống nam, hôm nay vắng ba đứa, nhìn qua là thấy…
Tần Dương cười khổ:
- Đành vậy. Mất điểm danh thì cũng đành chịu.
Tôn Hiểu đông cười ha ha nói:
- Không có vấn đề gì hết. Chỉ là trốn học thôi mà, đây là chuyện quá là bình thường luôn. Nếu không trốn học một lần thì những năm tháng đại học sẽ không toàn vẹn.
Tần Dương ngồi lên cái ghế của mình, hỏi:
- Hà Thiên Phong đâu? Đi về nhà rồi à?
Lâm Trúc uống xong hớp nước thì vừa cười vừa đáp:
- Đúng thế. Chẳng phải ngày mai chúng ta hẹn nhóm Hàn Thanh Thanh đi dã ngoại sao, thế nên hôm nay lão nhị về nhà chuẩn bị rồi sáng mai sẽ lái xe đến trường đón chúng ta. Mười giờ sáng sẽ xuất phát.
Tần Dương ồ một tiếng, cười nói:
- Giờ xuất phát không tệ, có thể ngủ thêm một giấc nữa, Còn đồ ăn vặt thì do ai mua đấy?
Tôn Hiểu Đông cười nói:
- Nhóm Hàn Thanh Thanh nhận nhiệm vụ mua đồ ăn vặt. Chắc rằng bọn họ cảm thấy hơi ngại khi lão đại bao hết cả chuyến đi này.
Tần Dương cải chính:
- Tiền là do phòng của chúng ta chi chứ không phải tôi chi. Nếu mấy cô gái muốn mua thì cứ để họ mua đi. Ngày mai, trên đường đi sẽ mua hai thùng nước, một ít thực phẩm chín và một bình bia để uống lúc dã ngoại cắm trại. Lúc đấy chắc là có hoạt động vui chơi gì đó chứ?
- Được lắm. À đúng rồi, lão đại, cậu có biết lái xe không?
Tần Dương cười nói:
- Có.
Lâm Trúc bĩu môi:
- Quả là đáp án không khiến ai phải kinh ngạc nha!
Tần Dương cười nói:
- Lái xe không phức tạp, hơn nữa trong bối cảnh hiện nay, đây là một kĩ năng không thể thiếu. Đối với sinh viên nam, chỉ cần bớt chút thời gian chơi bời là có thể học lái xe đơn giản thôi.
Tần Dương tắm rửa rồi giặt sạch quần áo của mình. Sau khi thu dọn xong các thứ thì nằm lên giường, đeo tai nghe rồi bắt đầu nghe tiếng Anh.
Sáng hôm sau, lúc Tần Dương còn ngủ sau thì cửa phòng đã bị một người đẩy ra. Hà Thiên Phong chạy vào, kêu lớn:
- Đến giờ dậy rồi!
Tần Dương mở mắt, nhìn bộ mặt phấn chấn của Hà Thiên Phong, giơ cổ tay lên nhìn thời gian rồi lại vùi đầu ngủ tiếp:
- Mới có tám giờ bốn mươi phút mà, gấp làm gì, để tôi ngủ thêm nửa tiếng đi.
Hà Thiên Phong nhìn dáng vẻ của Tần Dương thì oán hận nói:
- Trời ơi, đây là đi du lịch cùng mỹ nữ, bốn đại mỹ nữ đó nha. Các cậu không cảm thấy hung phấn sao? Làm sao có thể ngủ được?
Tần Dương lười trả lời hắn, trực tiếp kéo chăn che lên đầu, tiếp tục ngủ. Tôn Hiểu Đông ngẩng đầu lên nói:
- Đêm qua nghĩ đến ngày hôm nay đi chơi khiến tôi hưng phấn quá nên trằn trọc đến ba giờ đêm. Để tôi ngủ thêm chút nữa nha.
Hà Thiên Phong há hốc mồm. Đùa à, do các cậu hưng phấn quá mức nên phải ngủ lấy sức sao?
Nhìn Tần Dương vẫn cố ngủ này, Hà Thiên Phong bĩu môi. Hắn tin tưởng rằng có thể Lâm Trúc và Tôn Hiểu Đông sẽ háo hức vì chuyến du lịch hôm nay nhưng Tần Dương thì không như thế.
Người này dù là đối mặt với Hàn Thanh Thanh hay Lý Tư Kỳ thì đều bình tĩnh đến khó hiểu, cho nên không thể vì hưng phấn quá độ nên trằn trọc không ngủ được.
Hắn muốn ngủ chỉ đơn giản là do hắn đang ngái ngủ thôi.
Thật không thể tin nổi!
Nửa giờ sau, với sự thúc giục quyết liệt của Hà Thiên Phong, Tôn Hiểu Đông bắt đầu đánh răng rửa mặt. Lâm Trúc thì vẫn ngái ngủ còn Tần Dương thì đang nằm ườn ra. Đời người có được mấy lần nằm ườn, đây quả là một tư thế thoải mái.
Trong chốc lát, Tần Dương rời giường, thay quần áo, rồi rửa mặt – tất cả chỉ mất chưa đến năm phút. Sau đó hắn cười nói:
- Được rồi, đi thôi.
Hà Thiên Phong nhìn trang phục áo thun quần jean của Tần Dương, hơi bất bình:
- Lão đại, mặc như thế này quá tùy tiện đó.
Tần Dương nhìn Hà Thiên Phong ăn vận một bộ áo sơ mi kèm quần tây và giày da thì cười nói:
- Chúng ta chỉ đi du ngoạn leo núi nên lấy tính nhẹ nhàng làm chủ. Huống chi tối nay chúng ta cắm trại ở ngoài thiên nhiên, ngày mai còn tiếp tục đi chơi. Còn bộ quần áo cậu đang mặc thì … ha ha…
Hà Thiên Phong trợn mặt. Lúc trước hắn chỉ chú trọng sao cho mình trông thật đẹp trai, nhưng khi nghe lời Tần Dương nói thì cảm thấy rất có lý.
Mặc kiểu này mà đi leo núi thì người khổ nhất là mình, hơn nữa nếu mọi người đều mặc đồ thể thao còn mình mặc đồ tây thì trông rất kì dị.
- Tôi sai rồi. Mọi người chờ mười phút đồng hồ để thay quần áo nha.
Tần Dương cười nói:
- Đã chín giờ bốn mươi rồi, nếu cậu không đi thì sẽ trễ hẹn mất. Mà trễ hẹn không phải là thói quen tốt.
Hà Thiên Phong mau chóng cởi y phục, mau chúng tìm một bộ đồ thể thao rồi kêu toáng lên:
- Đừng đi vội! Chờ tôi năm phút, à không ba phút thôi!
Người dịch: Sơn Tùng
Biên:Xiaoooo
Nguồn:
Cùng thuê?
Tần Dương chớp mắt mấy cái rồi từ chối không chút lăn tăn:
- Tôi từ chối!
Miệng của Lý Tư Kỳ nhếch lên:
- Sao cậu lại có thể từ chối mà không cần cân nhắc chút nào thế? Dù sao tôi cũng là một đại mỹ nữ thế mà cậu không muốn cùng thuê một chỗ với tôi ư? Cậu yên tâm đi, tôi không phải loại tiểu thư nhà giàu quen được hầu hạ. Trái lại, dù là nấu cơm hay giặt giũ tôi cũng đều biết cả.
Tần Dương mỉm cười đáp:
- Chính bởi vì cô là đại mỹ nữ nên tôi mới không muốn thuê nhà chung với cô. Tôi chân thành khuyên cô rằng nếu muốn thuê phòng thì nên tự mình thuê một căn phòng đơn đi, sống như thế vừa thanh tịnh lại tránh được những tranh chấp không đáng có.
Lý Tư Kỳ nhìn Tần Dương chằm chằm thì thấy thần sắc của hắn thản nhiên. Mấy giây sau, Lý Tư Kỳ gật đầu nói:
- Được rồi, vậy thì tôi sẽ tự thuê phòng dành cho một người. Tôi sẽ thuê phòng ở gần đại học của cậu để về sau thuận tiện đi ăn chực.
Tần Dương tức giận nói:
- Cô suy nghĩ thật hay! Cô là người đã làm ra tiền còn tôi chỉ là một sinh viên nghèo, cô ăn chực của tôi không ngại ư?
Lý Tư Kỳ bĩu môi:
- Tôi cảm thấy cậu kiếm tiền nhanh hơn nhiều so với tôi, chỉ đánh đấm mấy cái mà đã kiếm được mười vạn đồng. Thời gian ấy còn chưa đủ để nướng xong miếng thịt nha.
Tần Dương biết Lý Tư Kỳ đang nói đến chuyện đánh nhau ở phố buôn bán nên hắn chỉ đành cười khổ, lắc đầu nói:
- Mấy người ngu si đần độn như thế hiếm có khó tìm lắm, không phải lúc nào cũng có cơ duyên hội ngộ đâu!
Mắt của Lý Tư Kỳ cong lên, không nhịn được cười:
- Tôi rất muốn biết mấy tên lưu manh bị cậu trấn lột mười vạn đồng khi biết được mình bị gọi là ngu si đần độn thì sẽ có phản ứng như thế nào!
Tần Dương trợn trắng mắt:
- Còn cảm thấy như thế nào được? Chắc chắn là muốn giết người rồi.
Lý Tư Kỳ cười ha ha:
- Cứ quyết định như thế đi. Đại học Trung Hải là địa bàn của cậu. Dù rằng tôi có kiếm ra tiền hay không thì cậu vẫn phải thỉnh thoảng bao tôi ăn cơm. Hơn nữa cậu là một con dê béo, tôi phải ôm chặt lấy không thể để vuột mất.
Lý Tư Kỳ giơ ly rượu lên:
- Cụng ly! Vì tương lai tôi có thể ăn chực nhiều hơn! Cạn ly!
Lúc Tần Dương trở về ký túc xá thì đồng hồ đã điểm tám giờ rưỡi tối, trong phòng ngủ lúc này chỉ có Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc.
Tôn Hiểu Đông đang ngồi trước máy tính chơi một game online về sinh tồn rất thịnh hành bây giờ, còn Lâm Trúc thì đang miệt mài xem những dấu hiệu gì đó mà Tần Dương không hiểu.
Thấy Tần Dương tiến đến, Tôn Hiểu Đông quay qua nhìn hắn một chút rồi lại dán mắt vào máy vi tính.
- Về rồi à?
Tần Dương cười nói:
- Đúng thế, hôm nay có điểm danh không thế?
Tôn Hiểu Đông cười hắc hắc:
- Chúc mừng nha.
Lâm Trúc tạm dừng gõ bàn phím, nói với giọng bất đắc dĩ:
- Không có cách nào khác, nếu có đông sinh viên nam thì còn có thể giả mạo điểm danh hộ, nhưng lớp mình có mỗi mười một mống nam, hôm nay vắng ba đứa, nhìn qua là thấy…
Tần Dương cười khổ:
- Đành vậy. Mất điểm danh thì cũng đành chịu.
Tôn Hiểu đông cười ha ha nói:
- Không có vấn đề gì hết. Chỉ là trốn học thôi mà, đây là chuyện quá là bình thường luôn. Nếu không trốn học một lần thì những năm tháng đại học sẽ không toàn vẹn.
Tần Dương ngồi lên cái ghế của mình, hỏi:
- Hà Thiên Phong đâu? Đi về nhà rồi à?
Lâm Trúc uống xong hớp nước thì vừa cười vừa đáp:
- Đúng thế. Chẳng phải ngày mai chúng ta hẹn nhóm Hàn Thanh Thanh đi dã ngoại sao, thế nên hôm nay lão nhị về nhà chuẩn bị rồi sáng mai sẽ lái xe đến trường đón chúng ta. Mười giờ sáng sẽ xuất phát.
Tần Dương ồ một tiếng, cười nói:
- Giờ xuất phát không tệ, có thể ngủ thêm một giấc nữa, Còn đồ ăn vặt thì do ai mua đấy?
Tôn Hiểu Đông cười nói:
- Nhóm Hàn Thanh Thanh nhận nhiệm vụ mua đồ ăn vặt. Chắc rằng bọn họ cảm thấy hơi ngại khi lão đại bao hết cả chuyến đi này.
Tần Dương cải chính:
- Tiền là do phòng của chúng ta chi chứ không phải tôi chi. Nếu mấy cô gái muốn mua thì cứ để họ mua đi. Ngày mai, trên đường đi sẽ mua hai thùng nước, một ít thực phẩm chín và một bình bia để uống lúc dã ngoại cắm trại. Lúc đấy chắc là có hoạt động vui chơi gì đó chứ?
- Được lắm. À đúng rồi, lão đại, cậu có biết lái xe không?
Tần Dương cười nói:
- Có.
Lâm Trúc bĩu môi:
- Quả là đáp án không khiến ai phải kinh ngạc nha!
Tần Dương cười nói:
- Lái xe không phức tạp, hơn nữa trong bối cảnh hiện nay, đây là một kĩ năng không thể thiếu. Đối với sinh viên nam, chỉ cần bớt chút thời gian chơi bời là có thể học lái xe đơn giản thôi.
Tần Dương tắm rửa rồi giặt sạch quần áo của mình. Sau khi thu dọn xong các thứ thì nằm lên giường, đeo tai nghe rồi bắt đầu nghe tiếng Anh.
Sáng hôm sau, lúc Tần Dương còn ngủ sau thì cửa phòng đã bị một người đẩy ra. Hà Thiên Phong chạy vào, kêu lớn:
- Đến giờ dậy rồi!
Tần Dương mở mắt, nhìn bộ mặt phấn chấn của Hà Thiên Phong, giơ cổ tay lên nhìn thời gian rồi lại vùi đầu ngủ tiếp:
- Mới có tám giờ bốn mươi phút mà, gấp làm gì, để tôi ngủ thêm nửa tiếng đi.
Hà Thiên Phong nhìn dáng vẻ của Tần Dương thì oán hận nói:
- Trời ơi, đây là đi du lịch cùng mỹ nữ, bốn đại mỹ nữ đó nha. Các cậu không cảm thấy hung phấn sao? Làm sao có thể ngủ được?
Tần Dương lười trả lời hắn, trực tiếp kéo chăn che lên đầu, tiếp tục ngủ. Tôn Hiểu Đông ngẩng đầu lên nói:
- Đêm qua nghĩ đến ngày hôm nay đi chơi khiến tôi hưng phấn quá nên trằn trọc đến ba giờ đêm. Để tôi ngủ thêm chút nữa nha.
Hà Thiên Phong há hốc mồm. Đùa à, do các cậu hưng phấn quá mức nên phải ngủ lấy sức sao?
Nhìn Tần Dương vẫn cố ngủ này, Hà Thiên Phong bĩu môi. Hắn tin tưởng rằng có thể Lâm Trúc và Tôn Hiểu Đông sẽ háo hức vì chuyến du lịch hôm nay nhưng Tần Dương thì không như thế.
Người này dù là đối mặt với Hàn Thanh Thanh hay Lý Tư Kỳ thì đều bình tĩnh đến khó hiểu, cho nên không thể vì hưng phấn quá độ nên trằn trọc không ngủ được.
Hắn muốn ngủ chỉ đơn giản là do hắn đang ngái ngủ thôi.
Thật không thể tin nổi!
Nửa giờ sau, với sự thúc giục quyết liệt của Hà Thiên Phong, Tôn Hiểu Đông bắt đầu đánh răng rửa mặt. Lâm Trúc thì vẫn ngái ngủ còn Tần Dương thì đang nằm ườn ra. Đời người có được mấy lần nằm ườn, đây quả là một tư thế thoải mái.
Trong chốc lát, Tần Dương rời giường, thay quần áo, rồi rửa mặt – tất cả chỉ mất chưa đến năm phút. Sau đó hắn cười nói:
- Được rồi, đi thôi.
Hà Thiên Phong nhìn trang phục áo thun quần jean của Tần Dương, hơi bất bình:
- Lão đại, mặc như thế này quá tùy tiện đó.
Tần Dương nhìn Hà Thiên Phong ăn vận một bộ áo sơ mi kèm quần tây và giày da thì cười nói:
- Chúng ta chỉ đi du ngoạn leo núi nên lấy tính nhẹ nhàng làm chủ. Huống chi tối nay chúng ta cắm trại ở ngoài thiên nhiên, ngày mai còn tiếp tục đi chơi. Còn bộ quần áo cậu đang mặc thì … ha ha…
Hà Thiên Phong trợn mặt. Lúc trước hắn chỉ chú trọng sao cho mình trông thật đẹp trai, nhưng khi nghe lời Tần Dương nói thì cảm thấy rất có lý.
Mặc kiểu này mà đi leo núi thì người khổ nhất là mình, hơn nữa nếu mọi người đều mặc đồ thể thao còn mình mặc đồ tây thì trông rất kì dị.
- Tôi sai rồi. Mọi người chờ mười phút đồng hồ để thay quần áo nha.
Tần Dương cười nói:
- Đã chín giờ bốn mươi rồi, nếu cậu không đi thì sẽ trễ hẹn mất. Mà trễ hẹn không phải là thói quen tốt.
Hà Thiên Phong mau chóng cởi y phục, mau chúng tìm một bộ đồ thể thao rồi kêu toáng lên:
- Đừng đi vội! Chờ tôi năm phút, à không ba phút thôi!
Tác giả :
8 Khó