Chí Tôn Chiến Thần
Chương 491 491 Người Đầu Bạc Tiễn Người Đầu Xanh
Trong văn phòng sang trọng của tòa nhà H mang tính biểu tượng ở thủ đô.
Ngô Tài – người được gọi là ‘ông Ngô’ đang ngồi trên ghế sofa được làm bằng da thật, tay kẹp điếu thuốc, hai mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không ở trước mặt.
Điện thoại của ông ta bị ném xuống sàn một cách cực kỳ tùy ý, đồng thời tàn thuốc cũng vương vãi khắp sàn, chứng tỏ ông ta đã hút không biết bao nhiêu điếu và trong thời gian bao lâu.
Trước đây, dù gặp phải chuyện buồn phiền đến cỡ nào, chỉ cần một điếu thuốc ông ta đã có thể bình tĩnh lại.
Không có chuyện gì mà một điếu thuốc không thể giải quyết, nếu có thì hai điếu.
Nhưng hôm nay, ông Ngô đã hút hết mười mấy hai mươi điếu, cũng không thể nào nguôi ngoai nỗi đau trong lòng, bởi vì học trò mà ông ta thương yêu nhất đã bỏ mạng.
Khi nhận được tin dữ Reeves chết thảm, ông Ngô cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ.
Ông ta không có con, nên đã nhận nuôi ba đứa con.
Trên danh nghĩa là quan hệ thầy trò, nhưng thực chất lại giống như tình cha con, cả ba đứa con đều là miếng thịt trong lòng ông Ngô.
Nhất là Reeves.
Reeves là đứa nhỏ nhất lại rất thông minh, ông Ngô cực kỳ thương yêu anh ta, bình thường ông ta sẽ không để cho anh ta đi đến những nơi nguy hiểm.
Ví dụ như biên giới phía Tây.
Trong mấy năm miệt mài ở biên giới phía Tây, ông Ngô thà một mình liều mạng chiến đấu, cũng không dẫn theo Reeves, chỉ sợ Reeves sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Bây giờ ngẫm lại, nếu lúc đó ông ta dẫn theo Reeves, để anh ta sớm biết sự lợi hại của chiến thần Tu La, có lẽ Reeves sẽ không làm chuyện ngu xuẩn hết lần này đến lần khác, đồng thời cũng không xuất hiện kết quả này.
Đúng là nuông chiều tạo ra nghịch tử.
Kể cả lần này.
Ông Ngô dẫn hai học trò khác ra sức làm ở thủ đô, ở đây lúc nào cũng gặp nguy hiểm, cực kỳ không an toàn, nên ông Ngô mới không cho Reeves đến đây, mà để Reeves đến khu vực Giang Nam tương đối an toàn.
Trên thực tế, quả thật khu vực Giang Nam không có nguy hiểm gì.
Chí ít là trước giờ chưa có ai xuống tay với Reeves, sở dĩ Reeves chết là vì anh ta tự bức mình chết.
Nghĩ đến đây, ông Ngô càng đau lòng hơn.
Ông ta đang nghĩ, nếu ban đầu ông ta dẫn theo Reeves về thủ đô thì làm gì có kết cục này.
Chuyện đã đến nước này, ông ta có nói gì đi chăng nữa cũng đã quá muộn.
Ông ta lại hút xong một điếu thuốc.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nỗi đau trong lòng ông Ngô không thể nào nguôi ngoai, ông ta đập mạnh xuống bàn, nếu không phải điều kiện không cho phép, ông ta hận không thể xông thẳng đến khu vực Giang Nam, để báo thù rửa hận cho Reeves.
"Giang Sách, tôi với cậu không thù không oán, nhưng cậu lại dồn con của tôi vào ngõ cụt.
Tôi sẽ không để yên món nợ này đâu."
"Cho dù cậu là chiến thần Tu La thì sao chứ? Chỉ cần tôi có thể ổn định tình hình ở thủ đô, đến lúc đó, mười chiến thần Tu La cũng không địch lại tôi."
Thủ đô là trung tâm của quyền lực và tiền bạc.
Ở đây, ngay cả chiến thần Tu La cũng không tiện sử dụng, bởi vì nơi này có quá nhiều nhân vật có địa vị quan trọng hơn chiến thần Tu La.
Chỉ cần ông Ngô có thể ổn định tình hình, bám vào bất kỳ nhân vật lớn nào đó thì ông ta sẽ có thực lực thách thức với chiến thần Tu La.
Bây giờ, điều ông ta cần phải làm chỉ có một chữ: Nhẫn.
Cốc cốc cốc, ba tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào."
Cửa được mở ra, một cô gái có thân hình cao gầy buộc tóc đuôi ngựa đi vào, tầm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, xinh đẹp già dặn.
Cô ta là Laura – đứa con thứ hai được ông Ngô nhận nuôi, cũng là học trò thứ hai của ông Ngô, sư tỷ của Reeves.
“Thầy, con đã về rồi." Laura vẫn bình tĩnh như mọi khi, mặc dù cô ta đã nhìn thấy tàn thuốc vương vãi khắp sàn và bộ dạng cực kỳ sa sút của ông Ngô.
"Ừm."
Ông Ngô chẳng thèm liếc nhìn cô ta, mà tiếp tục châm một điếu thuốc, bắt đầu hút.
Một lúc sau, ông Ngô như đang nói một chuyện chẳng hề quan trọng: "Reeves...!chết rồi."
Sự thật nặng nề.
Nhưng…
Laura vẫn bình tĩnh như thể trái tim của cô ta được làm bằng đá, lạnh lùng đáp: "Sư đệ cậy tài khinh người, bụng dạ hẹp hòi, đối mặt với đối thủ bình thường thì còn có thể đối phó một cách dễ dàng, một khi gặp phải kẻ mạnh thực thụ thì chết là cái chắc.
Chuyện này đã sớm nằm trong dự tính rồi."
Đúng vậy, bọn họ đã sớm dự tính rồi.
Ông Ngô liên tục thở dài, xua tay nói: "Chúng ta hãy nói chuyện chính trước đi, bên nhà họ Triệu trả lời thế nào?"
Laura đáp: "Nhà họ Triệu chỉ đồng ý âm thầm giúp đỡ, chứ không muốn ra mặt; đồng thời bọn họ yêu cầu chia ba mươi phần trăm hoa hồng."
“Ba mươi phần trăm ư?" Ông Ngô liên tục cười khổ: “Nhà họ Triệu này đúng là đòi hỏi quá đà.
Bọn họ giống như con chuột chỉ dám trốn trong bóng tối giở trò, chưa bao giờ dám ra mặt đối cứng, đẩy hết mọi thù hận lên đầu chúng ta, vậy mà bọn họ còn không biết xấu hổ mở miệng đòi chia ba mươi phần trăm hoa hồng.
Thật vô liêm sỉ!"
Ông Ngô vô cùng giận dữ.
Ông ta vừa phải làm người xấu, vừa không kiếm được bao nhiêu béo bở, mà lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ đối mặt với đòn tấn công của kẻ thù, thật sự chịu đủ rồi.
Sau một hồi im lặng, Laura nói: "Thầy, bây giờ không có nhiều thế lực muốn giúp chúng ta, thứ cho con nói thẳng, đừng nói là ba mươi phần trăm, cho dù nhà họ Triệu đòi sáu mươi phần trăm, chín mươi phần trăm tiền hoa hồng, chúng ta cũng phải đưa cho bọn họ."
Đúng vậy, nếu ông ta không đưa thì sẽ không còn ai giúp đỡ bọn họ nữa.
Ông Ngô nghiến răng nghiến lợi nói "Được, con hãy đi tới nhà họ Triệu một lần nữa, nói cho bọn họ biết, thầy đồng ý chia cho bọn họ ba mươi phần trăm hoa hồng."
Ông ta cần phải đứng vững, ổn định tình hình, lợi dụng thế lực nhà họ Triệu để có chỗ đứng vững chắc.
Chỉ có như vậy ông ta mới có thể trở nên lớn mạnh.
Mới có thể báo thù rửa hận cho Reeves.
...
Cùng lúc đó, trong căn biệt thự cũ nát ở khu vực Giang Nam, cả nhà Giang Sách đang vui vẻ ngồi quanh bàn ăn.
Đinh Phong Thành hồ hởi nói: "Giang Sách, cậu giỏi lắm! Đã không hót thì thôi, vừa hót một tiếng đã chấn động lòng người, cậu vừa ra tay đã tiêu diệt được Reeves.
Bây giờ thì tốt rồi, Châu báu Hằng Tinh đã hoàn toàn trở thành người đứng đầu trong giới châu báu khu vực Giang Nam, mọi người cứ bình chân như vại, chuẩn bị nằm không cũng kiếm ra tiền đi."
Đinh Mộng Nghiên nối tiếp đề tài nói: "Nhưng em không thích Đan Long Hưng.
Anh ta đã bán đứng ông chủ của mình, đây là hành động của kẻ tiểu nhân.
Ông xã, sau này anh hãy bớt tiếp xúc với hạng người như vậy đi."
Giang Sách gật đầu đáp: "Anh chỉ hợp tác với anh ta lần này mà thôi, chứ không có ý định sử dụng anh ta.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu lần này không có anh ta mật báo, chúng ta sẽ không thể nào giải quyết Reeves một cách suôn sẻ như vậy..."
Đinh Phong Thành hỏi: "Vậy sau này cậu định xử lý Đan Long Hưng thế nào?"
Giang Sách bình thản đáp: "Chẳng có gì cả, tôi đã cho anh ta một nghìn vạn rồi, sau này sẽ không còn quan hệ gì nữa."
Không biết tại sao, tâm trạng của Giang Sách luôn rất tồi tệ, không giống như Giang Sách cực kỳ quyết đoán, đôi mắt sáng sủa ngày thường.
Đinh Phong Thành và Đinh Mộng Nghiên liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy hơi bất ổn.
Đinh Phong Thành hỏi: "Giang Sách, sao tôi cứ cảm thấy cậu hơi kỳ quái vậy?"
Giang Sách mỉm cười lắc đầu nói: "Tôi chỉ hơi mệt mỏi mà thôi."
Dứt lời, anh buông bát đũa xuống.
Giang Sách do dự một hồi mới thở dài nói: "Đúng lúc mọi người đều có mặt ở đây, nên tôi có một chuyện muốn nói với mọi người, đó là tôi sắp từ chức giám đốc thu mua của Châu báu Hằng Tinh."
Hả?
Nghe đến đây, mọi người trong bàn đều chết lặng.
Bao nhiêu người tranh giành vị trí này đến vỡ đầu chảy máu, vậy mà Giang Sách lại chủ động từ bỏ.
Tại sao?.