Chí Tôn Chiến Thần
Chương 137 137 Chưa Đã Ghiền
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, chỉ thấy Giang Sách thoáng tiến lên trước một bước.
Vẻn vẹn khoảng cách một bước này chính là khoảng cách giữa sự sống và cái chết.
Chiếc gậy bóng chày của Giun Đất đập vào không trung, chẳng những không đập trúng Giang Sách, trái lại nó còn đánh trúng Mạc Thiếu Hồng đang lao lên từ phía sau.
Còn cây gậy sắt của Mạc Thiếu Hồng cũng đập vào không khí và hướng về phía bụng Giun Đất.
Bốp!
Bốp!
Hai tiếng động lớn liên tiếp vang lên, cả Giun Đất và Mạc Thiếu Hồng đều bị vũ khí của đối phương đánh trúng, thống khổ nằm trên mặt đất kêu la oai oái.
Bên này, Giang Sách đã vung tay và ném con dao găm của Cóc ra ngoài.
Tiếp đó, anh đạp một cước vào mặt Cóc, cả người bị đá văng ra ngoài như không khí, sau khi xoay người một vòng trên không trung thì đập xuống đất, cằm đập thật mạnh xuống sàn, bốn năm chiếc răng văng ra.
Giải quyết ba người trong nháy mắt, thực lực của Giang Sách vượt xa tưởng tượng của bọn chúng.
Anh đi đến bên cạnh Lăng Dao, cởi áo khoác khoác lên người cô ấy, nói lời ấm áp: "Không sao chứ?"
Phụ nữ.
Phụ nữ yếu đuối.
Khi người phụ nữ yếu đuối gặp nguy hiểm, cô đơn và không nơi nương tựa, đã gặp được chân mệnh thiên tử cứu cô ấy thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.
Cái gì gọi là anh hùng cứu mỹ nhân?
Chính là đây.
Trái tim mềm mại của Lăng Dao đã hoàn toàn tan chảy, lao vào vòng tay của Giang Sách, bật khóc như một đứa trẻ.
Giang Sách đứng yên, để nước mắt thấm ướt áo.
Một lúc sau, Cóc và Giun Đất chật vật đứng dậy.
Giun Đất nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhóc con, xem ra mày có năng lực đánh nhau quá nhỉ? Nhưng mày có thể đánh lại thì sao chứ? Chung quy mày cũng chỉ có một người thôi.
Mày có biết thân phận của tao không?"
Giang Sách nhẹ giọng hỏi: "Ồ? Thân phận của mày là gì?"
"Hừm, nghe cho rõ này, ông đây là chủ nhân thứ hai của ngân hàng thế giới ngầm! Dưới tay tao có đàn em không dưới trăm người, nửa khu Giang Nam đều nằm trong phạm vi khống chế của tao."
"Mày đắc tội tao thì về sau đừng hòng sống nữa."
"Không riêng gì mày mà ngay cả cha mẹ mày, vợ mày, con cái của mày, không ai trong số họ có thể sống sót!"
Giang Sách thở dài một hơi, hỏi: "Ý của mày là mày có rất nhiều người, muốn giải quyết tao như thế nào cũng được đúng không?"
"Chính xác!"
Giang Sách nhún vai, để Lăng Dao đứng qua một bên trước, tự mình đi tới ghế sofa, cúi người cầm một chiếc điện thoại di động lên: "Là của mày?"
Giun Đất gật đầu.
Giang Sách thuận thế ném đưa điện thoại di động cho gã ta.
Giun Đất ngây ngẩn cả người: "Làm gì?"
"Không phải mày nói mày có nhiều người sao? Gọi điện thoại kêu tới đi."
"Hả? Con mẹ mày, mày cho rằng tao đang khoác lác hả? Được rồi, ông đây gọi điện thoại.
Nhóc con, chờ chết đi mày!"
Giun Đất lập tức bấm điện thoại: "Alo, lão Ngô, dẫn theo một đám anh em lại đây làm việc!"
Cóc nôn ra cái răng gãy trong miệng, lạnh lùng nói: "Đã từng thấy kẻ ngốc nhưng chưa từng thấy kẻ nào ngu ngốc như vậy.
Nhóc con, mày nghĩ mày là ai? Chờ tới lúc anh em bọn tao đến để xem giết chết mày như thế nào."
Lăng Dao sợ hãi kéo tay áo Giang Sách: "Tổng giám đốc Giang, chúng ta mau gọi cảnh sát đi."
Gọi cảnh sát?
Ha ha.
Từ ánh mắt đầy ý định giết sạch của Giang Sách, có thể thấy hôm nay anh đã nảy sinh lòng giết người.
Gọi cảnh sát? Không cần.
"Lăng Dao, cô vào phòng sau chờ đợi đi."
"Nhưng mà..."
"Ngoan, nghe lời."
Lăng Dao không nói gì nữa, gật đầu và đi vào phòng sau.
Trong vòng chưa đầy năm phút, một chiếc xe van màu trắng dừng ở cửa, bảy tám người đàn ông cầm mã tấu nhảy ra khỏi xe, nối đuôi nhau mà vào.
"Anh Giun Đất, xử lý ai?"
Giun Đất chỉ vào Giang Sách: "Xử lý nó!"
Lão Ngô và những người khác dùng mã tấu trên tay chém vào Giang Sách, bảy tám người nối tiếp nhau, mỗi người đều cầm một cây mã tấu trong tay.
Trong mắt mọi người, trận chiến đấu này chẳng có gì là hồi hộp.
Nhưng mà...!
Một luồng gió thổi tới từ trên người Giang Sách, anh tung ra liên tiếp những cú đấm với tốc độ khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bảy tám người đã ngã xuống đất toàn bộ trong vòng chưa đầy một giây!
Mỗi người lãnh một cú đấm vào mặt, toàn bộ khuôn mặt lún vào, khung xương trên mặt cũng bị đánh lõm xuống.
Tiếng khóc than vang dậy truyền khắp mọi nơi.
Giun Đất trợn tròn mắt, đây còn là người sao? Đây là một con quái vật mới đúng!
Giang Sách nhẹ giọng nói: "Chỉ có mấy người này thôi sao? Đánh không đủ đâu.
Còn có nữa không?"
"Mày! Nhóc con được lắm, mày chờ đi, ông đây có cả đống người!"
Một cuộc gọi được kết nối, trong vòng mười lăm phút, năm chiếc xe tải chạy đến, mỗi chiếc đều có bảy hoặc tám người, tổng cộng gần bốn mươi người đến đây.
Trên tay ai cũng cầm mã tấu, gậy sắt xông đến quyết liệt.
"Xử lý nó!"
Theo tiếng hét lớn từ Giun Đất, những người đó lần lượt lao về phía trước.
Trên mặt Giun Đất hiện lên một nụ cười tà ác: "Nhóc con, mày tiếp tục khoe khoang lần nữa thử xem? Mày có thể một đánh mười, nhưng chẳng lẽ mày cũng có thể một đánh bốn mươi được à?"
Nhưng chưa để gã ta vui mừng được bao lâu thì đã nhìn thấy hết thằng đàn em này đến thằng đàn em khác ngã trên vũng máu.
Một người nào đó tiến lên ôm lấy Giang Sách, hòng khống chế hành động của anh.
Nhưng Giang Sách quát lên một tiếng lớn, hai tay chấn động, đánh gãy cả hai cánh tay của kẻ đang ôm lấy người mình! Hai cánh tay bay ra ngoài, máu loang lổ trên mặt đất.
Bốn mươi người, chỉ mất ba mươi giây đã giải quyết toàn bộ!
Bên trong phòng khách, trong nhà bếp và trong nhà vệ sinh, nơi nào cũng có những tên côn đồ bị thương nằm la liệt.
Giang Sách lau máu tươi trên tay, tiếp tục nói: "Vẫn chưa đã ghiền, chắc là mày còn người nữa đúng không? Tiếp tục gọi người đến đi."
Yêu cầu nghe thật xấc xược.
Chưa bao giờ nghe yêu cầu nào xấc xược như vậy!
Nào có ai buộc gọi người tới chứ? Mười người không đủ, bốn mươi vẫn không đủ, đây thực sự là chuyện mà con người có thể làm được ư?
Hai tay Giun Đất run run bấm điện thoại, lần này gã ta gọi điện thoại cho tất cả các thành viên vốn có đến đây.
Ba xe tải lớn, mỗi xe chở hơn ba mươi người.
Tổng cộng có gần một trăm người!
Bằng tay không, Giang Sách di chuyển nhanh nhẹn và giải quyết hết kẻ địch này đến kẻ địch khác.
Một quyền một người, một cước một cặp.
Lần này diễn ra khá lâu, mất chừng ba phút mới giải quyết được hết cả trăm con người, lần này mới đúng là người nằm la liệt trên sàn nhà.
Người này nằm sấp lên người kia, chồng chất rất cao.
Giang Sách phủi tay, sát khí trong mắt chẳng những không hề giảm bớt mà ngược lại càng thêm nóng bỏng, chữ “giết" như đnag lan tràn trong đôi mắt đầy tức giận của anh.
Cảm giác này giống như trở lại chiến trường Tây Cảnh.
Mặc dù sức mạnh của những tên xã hội đen này quá yếu, hoàn toàn không hề hung tợn như những kẻ thù trên chiến trường.
Nhưng nó cũng đủ để thổi bùng lên cơn giận dữ đã dập tắt từ lâu của Giang Sách.
Ngọn lửa, dòng máu nóng.
Hừng hực thiêu đốt.
Giang Sách giống như Tu La trở về từ địa ngục, tàn nhẫn, khắc nghiệt và hung ác.
Anh chậm rãi đi về phía Giun Đất.
Giun Đất sợ đến mức ngã bệt xuống đất, điện thoại di động rơi ra ngoài và trượt tới trước mặt Giang Sách.
Giang Sách lại cúi xuống nhặt điện thoại lên ném cho Giun Đất.
"Chưa đủ ghiền mà."
"Tiếp tục gọi điện thoại kêu người tới đi."
"Càng nhiều càng tốt."
Giun Đất muốn khóc cũng không ra nước mắt, còn gọi điện thoại tiếp à? Tất cả vốn liếng của gã ta đều ở đây, sao còn gọi được người nào tới nữa chứ?
Hơn nữa, cho dù có gọi được người tới thì sao?
Trước sau tổng cộng hơn một trăm năm mươi người cũng không đủ để Giang Sách đánh, điều đáng sợ nhất là Giang Sách đánh người xong mà không hề đỏ mặt hay thở gấp, như thể chỉ vừa tập một bài khởi động thôi vậy.
Theo tư thế này, có tiếp tục gọi thêm mấy trăm người cũng không có ích lợi gì!
Giun Đất cúi đầu lạy, quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục: "Anh hùng, hảo hán, đại hiệp, tôi biết sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, van xin anh đừng bảo tôi gọi người tới nữa."
"Con mẹ nó, tôi thật sự không gọi được ai nữa rồi!".