Chí Tôn Ám Long
Chương 1: Cuộc Sống Mà
Ngày 5-7-2019
Như mọi ngày Tôi lại đi học, về nhà và đi ngủ. Cuộc đời thật nhàm chán đến mức tẻ nhạt.
Con người - loài động vật đứng đầu chuỗi thức ăn - Hay 1 con bò - lặp đi lặp lại mọi việc
Tôi là Võ Văn Đông 1 chàng trai 16 tuổi. Như bao thiếu niên khác tôi vẫn đang là 1 học sinh. 1 học sinh đang ở trong 1 kỳ nghỉ hè nhưng vẫn phải đi học. Đã bao lần tôi muốn được 1 lần xoã cho đời thêm tươi đẹp. Nhưng Mẹ - Cha đấng sinh thành của tôi lại khiến tôi bất lực.
Bạn bè - 1 từ ngữ thiên liêng cao quý lại khiến tôi cảm thấy ghê tởm đến vậy.
Trước mặt Tôi họ cười đùa vui vẻ nhưng sau lưng - những cuộc vui Tôi vắng mặt - Tôi trở thành trò đùa của họ
Bạn Bè - người chia sẻ niềm vui nỗi buồn - kẻ đâm sau lưng lúc nào không hay
Tôi cảm thấy sự ghê tởm của chúng khi chúng gọi tôi là bạn
Có lẽ ai cũng nghĩ tôi bi quan nhưng đó lại là sự thật không thể chối bỏ
1 sự thật rõ ràng ngay trước mắt mà chúng ta lại bất lực trước chúng
Nhưng Tôi vẫn có những người bạn vẫn coi tôi là bạn dù số lượng ít đến đáng thương
Dẫn vậy ngần đó cũng là đủ với tôi.
Cổ nhân đã nói: ""Chất lượng hơn số lượng"" và tôi cảm thấy nó rất hợp với tôi
Nhưng không phải lúc nào những người bạn ấy cũng ở bên tôi
Tối tìm đên 1 thế giới khác - Thế giới không ai biết tôi là ai - Thế giới tôi có thể nói ra những điều muôn nói
1 THẾ GIỚI TÔI KHÔNG BỊ XIỀNG XÍCH BỞI QUY TẮC NÀO CỦA CUỘC SỐNG - Đó chính là GAME
Nhưng âu tôi đã lầm - Tôi cứ nghĩ game là ảo họ có thể sống tốt với nhau dù không biết mặt
Nhưng vẫn có những kẻ lợi dụng điều đó để trục lợi điều đó
Sau 1 thời gian game cũng khiến tối cảm thấy nhàm chán Bởi Tôi hiểu ra 1 điều
Người mình biết mình còn không tin tưởng thì 1 nơi người ta không biết mình là ai thì làm sao có cái gọi là sự tin tưởng
P/s: Đây chỉ là lời dẫn của mình. Cốt truyện bắt đầu từ chương 3 nha ae
Như mọi ngày Tôi lại đi học, về nhà và đi ngủ. Cuộc đời thật nhàm chán đến mức tẻ nhạt.
Con người - loài động vật đứng đầu chuỗi thức ăn - Hay 1 con bò - lặp đi lặp lại mọi việc
Tôi là Võ Văn Đông 1 chàng trai 16 tuổi. Như bao thiếu niên khác tôi vẫn đang là 1 học sinh. 1 học sinh đang ở trong 1 kỳ nghỉ hè nhưng vẫn phải đi học. Đã bao lần tôi muốn được 1 lần xoã cho đời thêm tươi đẹp. Nhưng Mẹ - Cha đấng sinh thành của tôi lại khiến tôi bất lực.
Bạn bè - 1 từ ngữ thiên liêng cao quý lại khiến tôi cảm thấy ghê tởm đến vậy.
Trước mặt Tôi họ cười đùa vui vẻ nhưng sau lưng - những cuộc vui Tôi vắng mặt - Tôi trở thành trò đùa của họ
Bạn Bè - người chia sẻ niềm vui nỗi buồn - kẻ đâm sau lưng lúc nào không hay
Tôi cảm thấy sự ghê tởm của chúng khi chúng gọi tôi là bạn
Có lẽ ai cũng nghĩ tôi bi quan nhưng đó lại là sự thật không thể chối bỏ
1 sự thật rõ ràng ngay trước mắt mà chúng ta lại bất lực trước chúng
Nhưng Tôi vẫn có những người bạn vẫn coi tôi là bạn dù số lượng ít đến đáng thương
Dẫn vậy ngần đó cũng là đủ với tôi.
Cổ nhân đã nói: ""Chất lượng hơn số lượng"" và tôi cảm thấy nó rất hợp với tôi
Nhưng không phải lúc nào những người bạn ấy cũng ở bên tôi
Tối tìm đên 1 thế giới khác - Thế giới không ai biết tôi là ai - Thế giới tôi có thể nói ra những điều muôn nói
1 THẾ GIỚI TÔI KHÔNG BỊ XIỀNG XÍCH BỞI QUY TẮC NÀO CỦA CUỘC SỐNG - Đó chính là GAME
Nhưng âu tôi đã lầm - Tôi cứ nghĩ game là ảo họ có thể sống tốt với nhau dù không biết mặt
Nhưng vẫn có những kẻ lợi dụng điều đó để trục lợi điều đó
Sau 1 thời gian game cũng khiến tối cảm thấy nhàm chán Bởi Tôi hiểu ra 1 điều
Người mình biết mình còn không tin tưởng thì 1 nơi người ta không biết mình là ai thì làm sao có cái gọi là sự tin tưởng
Cuộc Sống Mà
P/s: Đây chỉ là lời dẫn của mình. Cốt truyện bắt đầu từ chương 3 nha ae
Tác giả :
Hắc Long