Chỉ Thiếp Không Thê: Vương Gia Đừng Vội Mừng
Chương 15: Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của bổn vương, nương tử nói xem, bổn vương sẽ ở lại đâu
“Vương… Vương gia." Thủy Mộ Nhi run rẩy lo sợ: “Không phải tối nay ngài ở chỗ này chứ?"
“Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của bổn vương, nương tử nói xem, bổn vương sẽ ở lại đâu?" Tiêu Phượng Minh nghi ngờ hỏi, ung dung khoanh hai tay chờ Thủy Mộ Nhi lên tiếng giải đáp.
“Ơ… Chuyện đó, Vương gia, hôm nay quỳ thủy* của ta đến, rất xui xẻo, ngày đại hỉ chỉ sợ làm ngài bị thương." Thủy Mộ Nhi cúi đầu ra vẻ khó nói.
“Quỳ thủy?" Trong mắt Tiêu Phượng Minh thoáng qua tia ranh mãnh. “Quỳ Thủy sao…" Hắn kéo dài chữ cuối ra, hai mắt lướt trên người Thủy Mộ Nhi, nhìn thấy hàm răng trắng bóng của nàng, ánh mắt hơi dừng lại, ngay sau đó che miệng ho khan.
“Vương gia…" Thấy dường như hắn ho đến đau cả hông, nếu không phải cách một lớp mặt nạ, Thủy Mộ Nhi cho rằng nhất định mặt hắn sẽ đỏ bừng. Lo lắng gọi hai tiếng, Tiêu Phượng Minh khoát áo ý bảo không sao, Thủy Mộ Nhi lập tức yên tâm đứng thẳng trước giường.
Một lát sau, Tiêu Phượng Minh cười khổ thở dài một hơi, “Nhìn thân thể của ta thế này, chỉ sợ tối nay không chu đáo được với nương tử rồi." Hắn lấy khăn lau nhẹ khóe miệng, áy náy nói.
“Không sao, không sao, Vương gia không cần lo cho Mộ Nhi." Thủy Mộ Nhi cười khan hai tiếng, Tiêu Phượng Minh gật đầu, “Nếu như vậy, nương tử nghỉ sớm đi, ngày mai vi phu sẽ tới thăm nàng."
“Ngày mai?" Thủy Mộ Nhi ngạc nhiên lên tiếng, thấy Tiêu Phượng Minh không hiểu nàng lập tức gật đầu như giã tỏi, “Được, ngày mai, ngày mai."
Tiêu Phượng Minh yên tâm gọi Vũ Điệp rồi rời đi.
Trong hỉ phòng đỏ thẫm, nến đỏ “xì" một tiếng, ngọn lửa vụt cao lên, trong nháy mắt lại thấp xuống, Bích Nhi nhìn hai người kia đi xa rồi, lúc này mới thong thả vào trong phòng.
“Cũng không biết kiếp trước người tích bao nhiêu công đức, đời này có được một phu quân nhã nhặn như vậy." Bích Nhi vừa dọn dẹp hạt sen trên đất vừa hậm hực nói.
Thủy Mộ Nhi cười khan hai tiếng, “Ta đã nói, Thủy Mộ Nhi ta luôn gặp vận may, ngươi lại không tin, dù gì ta cũng là người chết sống lại mà."
“Phi! Phi! Cái gì mà chết chứ!" Bích Nhi oán hận nhìn nàng, “Lời này tiểu thư không được nói nữa, nhớ lại hôm đó, tim Bích Nhi vẫn còn đập nhanh." Nàng dừng một chút nhìn Thủy Mộ Nhi, “Nhắc tới cũng thấy lạ, hôm đó mạch của tiểu thư rất yếu, nhưng đại phu vừa đi tới cửa, người liền tỉnh dậy, đúng là chuyện lạ." Nói xong Bích Nhi khẽ cười tiếp tục dọn dẹp phòng, “Nghĩ đến đúng là Diêm Vương không thể thu nạp được tiểu thư, nên mới khiến tiểu thư đi tới Quỷ Môn liền quay trở về."
Thủy Mộ Nhi lại cười khan hai tiếng, chột dạ nói, “Cho nên nói số mệnh của ta thật tốt."
Bích Nhi nghe nàng nói như vậy lại lắc đầu, chân mày nhíu chặt hơn, “Tuy nói đều là chuyện của năm trước, nhưng tiểu thư vẫn không nhớ ra được chuyện ngày trước hay sao?"
Thủy Mộ Nhi chột dạ lắc đầu, “Được rồi, Bích Nhi của ta, hôm nay đã cực khổ một ngày rồi, ngươi để ta nghỉ ngơi được chưa." Dứt lời dập tức đẩy nàng ta ra ngoài.
Bích Nhi vẫn cố gắng nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, chợt thấy Thủy Mộ Nhi đóng cửa lại, mặt hoảng sợ nhìn nàng: “Tiểu thư, hôm rơi xuống hồ, dường như không phải chỉ có mình tiểu thư."
“Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của bổn vương, nương tử nói xem, bổn vương sẽ ở lại đâu?" Tiêu Phượng Minh nghi ngờ hỏi, ung dung khoanh hai tay chờ Thủy Mộ Nhi lên tiếng giải đáp.
“Ơ… Chuyện đó, Vương gia, hôm nay quỳ thủy* của ta đến, rất xui xẻo, ngày đại hỉ chỉ sợ làm ngài bị thương." Thủy Mộ Nhi cúi đầu ra vẻ khó nói.
“Quỳ thủy?" Trong mắt Tiêu Phượng Minh thoáng qua tia ranh mãnh. “Quỳ Thủy sao…" Hắn kéo dài chữ cuối ra, hai mắt lướt trên người Thủy Mộ Nhi, nhìn thấy hàm răng trắng bóng của nàng, ánh mắt hơi dừng lại, ngay sau đó che miệng ho khan.
“Vương gia…" Thấy dường như hắn ho đến đau cả hông, nếu không phải cách một lớp mặt nạ, Thủy Mộ Nhi cho rằng nhất định mặt hắn sẽ đỏ bừng. Lo lắng gọi hai tiếng, Tiêu Phượng Minh khoát áo ý bảo không sao, Thủy Mộ Nhi lập tức yên tâm đứng thẳng trước giường.
Một lát sau, Tiêu Phượng Minh cười khổ thở dài một hơi, “Nhìn thân thể của ta thế này, chỉ sợ tối nay không chu đáo được với nương tử rồi." Hắn lấy khăn lau nhẹ khóe miệng, áy náy nói.
“Không sao, không sao, Vương gia không cần lo cho Mộ Nhi." Thủy Mộ Nhi cười khan hai tiếng, Tiêu Phượng Minh gật đầu, “Nếu như vậy, nương tử nghỉ sớm đi, ngày mai vi phu sẽ tới thăm nàng."
“Ngày mai?" Thủy Mộ Nhi ngạc nhiên lên tiếng, thấy Tiêu Phượng Minh không hiểu nàng lập tức gật đầu như giã tỏi, “Được, ngày mai, ngày mai."
Tiêu Phượng Minh yên tâm gọi Vũ Điệp rồi rời đi.
Trong hỉ phòng đỏ thẫm, nến đỏ “xì" một tiếng, ngọn lửa vụt cao lên, trong nháy mắt lại thấp xuống, Bích Nhi nhìn hai người kia đi xa rồi, lúc này mới thong thả vào trong phòng.
“Cũng không biết kiếp trước người tích bao nhiêu công đức, đời này có được một phu quân nhã nhặn như vậy." Bích Nhi vừa dọn dẹp hạt sen trên đất vừa hậm hực nói.
Thủy Mộ Nhi cười khan hai tiếng, “Ta đã nói, Thủy Mộ Nhi ta luôn gặp vận may, ngươi lại không tin, dù gì ta cũng là người chết sống lại mà."
“Phi! Phi! Cái gì mà chết chứ!" Bích Nhi oán hận nhìn nàng, “Lời này tiểu thư không được nói nữa, nhớ lại hôm đó, tim Bích Nhi vẫn còn đập nhanh." Nàng dừng một chút nhìn Thủy Mộ Nhi, “Nhắc tới cũng thấy lạ, hôm đó mạch của tiểu thư rất yếu, nhưng đại phu vừa đi tới cửa, người liền tỉnh dậy, đúng là chuyện lạ." Nói xong Bích Nhi khẽ cười tiếp tục dọn dẹp phòng, “Nghĩ đến đúng là Diêm Vương không thể thu nạp được tiểu thư, nên mới khiến tiểu thư đi tới Quỷ Môn liền quay trở về."
Thủy Mộ Nhi lại cười khan hai tiếng, chột dạ nói, “Cho nên nói số mệnh của ta thật tốt."
Bích Nhi nghe nàng nói như vậy lại lắc đầu, chân mày nhíu chặt hơn, “Tuy nói đều là chuyện của năm trước, nhưng tiểu thư vẫn không nhớ ra được chuyện ngày trước hay sao?"
Thủy Mộ Nhi chột dạ lắc đầu, “Được rồi, Bích Nhi của ta, hôm nay đã cực khổ một ngày rồi, ngươi để ta nghỉ ngơi được chưa." Dứt lời dập tức đẩy nàng ta ra ngoài.
Bích Nhi vẫn cố gắng nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, chợt thấy Thủy Mộ Nhi đóng cửa lại, mặt hoảng sợ nhìn nàng: “Tiểu thư, hôm rơi xuống hồ, dường như không phải chỉ có mình tiểu thư."
Tác giả :
Yên Mộc