Chỉ Ôn Nhu Mình Em, Hạ Thiên!
Chương 44: Ngày giỗ ông nội

Chỉ Ôn Nhu Mình Em, Hạ Thiên!

Chương 44: Ngày giỗ ông nội

Một giờ, tại đại sảnh sân bay.

Trong tay của cô cầm 2 cốc trà sữa, nhìn thoáng qua cách đó không xa trên chỗ ngồi có một chàng trai đang nằm cánh tay đặt trên bụng, thở dài thật sâu một tiếng đi tới.

Cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp, thu thập hành lý cùng anh đến sân bay.

“Uống chút nước nóng, có thể sẽ thoải mái một ít." cô ngồi ở bên cạnh nhẹ nói.

Ôn Hi Thừa chậm rãi ngồi ngay ngắn, tiếp nhận trà sữa không có nhìn ánh mắt của cô, trầm thấp nói: " cảm ơn."

Cô nhẹ nhàng lên tiếng, quay đầu nhìn về một phía, màn hình tinh thể thật to treo tường bên ngoài là 1 màn đêm đen, khi trời vừa rạng sáng, đầu óc của cô bắt đầu hoạt động.

Thẳng đến lúc đăng ký 2 người lại lần nữa không nói chuyện với nhau.

Trên máy bay người không nhiều lắm, rất thoáng, Ôn Hi Thừa ngồi cạnh cửa sổ bên cạnh, cô ngồi cạnh anh, thật sự mà nói đêm khuya khoắt mà bị mạnh mẽ lôi kéo ngồi máy bay tâm tình của cô cũng không tốt, sau khi cất cánh cất cánh, cô đem chăn mỏng đắp trên thân thể, quay đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, thản nhiên nói: “Anh thật sự không có ý định nói cho tôi một chút chuện gì đã xảy ra hay sao?"

Ôn Hi Thừa nằm sấp ở phía trước trên ghế dựa, nhẹ khẽ lắc đầu.

Cô thở dài, “Anh vốn là như vậy cái gì cũng không nói, người khác sẽ dần dần xem nhẹ cảm thụ của anh, không hề quan tâm nữa."

Lưng đang cong lên rõ ràng cứng đờ, một lát sau đứng dậy tựa ở thành ghế mặt chuyển hướng ngoài cửa sổ, nói khẽ: " Sự tình hôm nay, thật xin lỗi, về sau sẽ không."

Cô nhắm lại mắt " ngủ ngon!"

Đối với Ôn Hi Thừa, cô đã không còn dục vọng ngiên cứu, anh khác thường, anh bi thương cô toàn bộ đều có thể coi như không biết, anh và cô mà nói cuối cùng thành người xa lạ quen thuộc nhất, cô không phải là người tuyệt tình, chỉ là không dám tái phạm lần nữa sợ trở thành con ngốc mà thôi!

Thật là quá mệt mỏi, cô rất nhanh ngủ thật say, tỉnh lại thì phát hiện mình gối lên trên bờ vai Ôn Hi Thừa, mặt của anh áp vào trên trán của cô, mà tay của cô bị anh nhẹ nhàng nắm đặt ở chỗ ngực.

Trong buồng máy bay ngọn đèn rất mờ, cô chỉ có thể nhìn đến cổ của anh với cái cằm, như vậy tư thế quá mức thân mật, cô giật giật rất nhỏ, đỉnh đầu liền truyện tới một giọng nói khàn khàn ôn hòa: " tỉnh ngủ?"

Cô rút tay ra, rời đi bờ vai của anh, ngáp gật gật đầu, " bao giờ mới đáp?"

" ừm, còn có hơn 10′ nữa đến."

Cô nhìn anh vẻ mặt tiều tụy, " anh không ngủ?"

Ôn Hi Thừa lắc đầu, chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại.

Cô cũng không dám mở miệng, lật ra tạp chí nhìn.

Mấy phút đồng hồ sau, anh nhẹ nhàng kêu cô một tiếng: " Hạ Thiên."

" ừm?"

" hôm nay là ngày giỗ ông nội anh."

Cô khẽ giật mình, mãnh liệt nhìn sang, bên cạnh như cũ nhắm mắt lại, trên mặt thần sắc cơ hồ không có bất kỳ biến hóa nào, cô cắn cắn bờ môi nói: " Sao không sớm một chút nói cho tôi biết?"

" nói không nên lời, sợ mình nhịn không nổi đi, cho nên hy vọng em có thể đi cùng anh, lại không nghĩ rằng đã tạo cho em phức tạp, thật sự rất xin lỗi."

Thanh âm của anh thật bình tĩnh, lộ ra uể oải, trước mắt của cô lập tức mơ hồ, rõ ràng cảm thấy đau lòng, cô quay người có chút áy náy nói: " thật xin lỗi, tôi thật sự không biết."

Ôn Hi Thừa trợn mắt, anh giật giật khóe miệng, hốc mắt phiếm hồng lập tức bỏ qua một bên đầu không hề nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy yếu ớt.

Cô từ từ dựa vào, do dự một chút, nắm lấy tay của anh, nhẹ nói, " rất khổ sở sao? muốn khóc thì khóc đi, không có chuyện gì."

Ôn Hi Thừa thân thể cấp bách căng thẳng, một lúc lâu sau, cầm ngược tay của cô để ở trong lòng nhẹ nhẹ xoa, tựa hồ nói cho cô biết lòng của anh có nhiều đau nhức.

Thẳng đến máy bay đáp, anh đều vẫn nhìn ngoài cửa sổ, bên mặt đường cong căng cứng tràn đầy bi thương.

***********

Nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều lúc trở lại công ty,cô do dự nửa ngày mới nhắn 1 cái tin cho Ôn Hi Thừa: ‘’ tới công ty ?’’

‘’Ừ.’’

Nhìn anh trả lời đơn giản, cô không biết phải an ủi như thế nào, đơn giản đóng khung chat.

Buổi chiều bộ thương vụ lại nhận được thông báo mới, thời điểm họp, Ôn Hi Thừa trên mặt đã khôi phục dáng vẻ nhẹ nhàng tươi cười, ngoại trừ hai đầu lông mày uể oải, nhìn không ra có bất cứ gì khổ sở, thời điểm cô đối với anh cười, anh hướng cô nhẹ gật đầu, ánh mắt cũng không có dừng lại qua nhiều, cô trong lòng thở dài một hơi, rốt cục cô không còn là người mà anh chỉ ôn hòa.

Trước khi tan việc nhận được điện thoại của Tử Phi, hắn nói: " Hạ Thiên, kêu Lưu Ny Ức buổi tối đi tới nhà Hi Thừa ăn lẩu."

Cô suy nghĩ một chút, nói: " đêm nay sao? tiểu Ny nói với em nó buổi tối hình như có chuyện gì đó."

Điều chỉnh giọng, hắn nói: " hôm nay là ngày giỗ của ông nội Hi Thừa, chúng ta hảo hảo bồi hắn."

Cô ra một hơi, " ừm, em sẽ thông báo với nó."

Cô gọi điện thoại cho Lưu Ny Ức, không giải thích thêm, chỉ nói là ngày giỗ ông nội Hi Thừa, cô biết rõ cô ấy là người nặng tình, lý do này cô ấy không có biện pháp cự tuyệt.

Sau khi tan việc, Ôn Hi Thừa ở lại chốc lát rồi cùng bọn cô cùng nhau rời đi.

Trên đường đi, anh chuyên tâm lái xe, cô chuyên tâm thưởng thức cảnh đêm, ai cũng đều không có mở miệng.

Trở lại căn hộ, phòng khách không có người, Ôn hi Thừa trở về phòng thay quần áo, cô chuyển hướng phòng bếp.

Tại lúc Lưu Ny Ức rửa rau, nhìn cô, mím môi, nói: " Hi Thừa thế nào?"

Cô lấy nồi điện, bắt đầu làm thức ăn, " nhìn không ra tâm tình, Tử Phi đâu?"

" đi mua rượu."

Cô nhìn Lưu Ny Ức một cái, " mày còn đang trốn hắn?"

Lưu Ny Ức nhẹ giọng thở dài, lúc xoay người nói: " đêm nay tao sẽ nói rõ với hắn."

Cô níu lại cánh tay của nàng, " tiểu cô nương, mày vì sao không dám nhìn thẳng tình cảm của mình, cho dù là di tình biệt luyến thì thế nào! tiểu soái ca ban đầu không phải cũng phản bội ngươi sao?"

Lưu Ny Ức quay người mặt hướng cô, trong mắt tràn đầy ưu thương, hít một hơi thật sâu, sau đó đem cái trán chống đỡ trên vai của cô, nhẹ giọng mở miệng: " Hạ Thiên, tao không thể làm như vậy, Tiểu soái ca không chỉ là mối tình đầu của tao, mà hắn còn là ân nhân của cả gia đình tao."

Cô sững sờ, " có ý tứ gì?"

Thở dài một tiếng, nàng nói: " vào lễ Giáng Sinh năm thứ nhất nghiên cứu sinh, tiểu soái ca tới tìm tao, bọn tao trong quán rượu vượt qua đêm giáng sinh, mà Tử Phi cũng tại hôm đó đứng dưới ký túc xá chờ tao một đêm, khi tao nghe được thanh âm suy yếu của hắn, tao rõ ràng cảm thấy đau lòng, một khắc này tao biết người tao yêu là là hắn, tao liền không nghĩ ngợi mua vé máy bay đi Thâm Quyến, chiếu cố hắn hai ngày, sau khi trở về liền suy nghĩ cùng tiểu soái ca chia tay, nhưng là lại không nghĩ rằng cha của tao bị ung thư dạ dày, may mắn không phải giai đoạn cuối, nhưng là mỗi ngày hơn hai ngàn tiền chữa bệnh cùng phí phẫu thuật kếch xù cơ hồ đem cả gia đình của tao đè sập, tao khi đó bất lực, có ý định nghỉ học, tiểu soái ca biết được nguyên nhân, không nói hai lời liền đi theo tao trở về nhà, hắn bận trước bận sau chăm sóc , giúp cha của tao ứng ra tất cả phí tổn, về sau cha của tao trị bệnh bằng hoá chất hiệu quả rất tốt, dần dần khôi phục, hắn nói với tao cả đời này tao cũng không thể phụ hắn, Hạ Thiên, tao không thể làm cái loại người vong ân phụ nghĩa."

Cô khiếp sợ nhìn nàng, thật lâu mới tìm được thanh âm của mình, ôm bờ vai của nó, mang theo nghẹn ngào nói: " mày vì sao không nói cho bọn tao biết, tiểu Ny, tao không ngờ tao là bạn tốt của mày mà cái gì cũng không biết!"

Lưu Ny Ức hít mũi một cái, " khi đó mày vì chuyện tình với Hi Thừa vì đã đủ phiền, hiện tại cũng là quá khứ, không sao."

Trong lòng của cô tràn đầy áy náy, đoạn thời gian kia, cô chính xác hoàn toàn vì không liên lạc được với Ôn Hi Thừa mà nôn nóng bất an, hoàn toàn không có phát giác sự khác thường của cô ấy, bình phục tâm tình, cô nói: " mày tổng cộng thiếu hắn bao nhiêu tiền?"

" tính cả học phí trước nghiên cứu sinh thì gần 50 vạn."

Cô cắn cắn bờ môi nói: " nếu số tiền kia trả hết, mày có thể thoát phải không."

Lưu Ny Ức tựa ở trên vai của cô không nói chuyện.

Cô kiên định nói: " tiền, tao sẽ nghĩ biện pháp, mày nhất định phải bắt lấy hạnh phúc của mình!"

Tiểu Ny ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, nói: " mày có biện pháp gì? nếu mày mượn Hi Thừa hay Tử Phi tao sẽ không cần."

Cô gật đầu, " tao biết rõ, tự chính mình động não, lại lần nữa hướng cha của tao mượn, việc này không cần mày quan tâm, giao cho tao xử lý, mày chỉ cần cùng tiểu soái ca kia nói rõ ràng, xử lý tốt tình cảm của mình là được rồi."

Lưu Ny Ức trầm mặc, một lúc lâu sau, nàng nói: " Hạ Thiên, không đơn thuần là vấn đề tiền, hai năm qua tiểu soái ca đối với tao thật sự rất tốt, thời điểm đó, hắn cơ hồ mỗi tuần đều thăm tao, bọn tao chưa bao giờ cải nhau, hắn cái gì cũng làm cho tao, tao không thể nói đem tiền trả lại cho hắn hay cùng hắn nhất phách lưỡng tán (nghĩa đen là một đập vỡ đôi, là câu thành ngữ ý chỉ chia đôi đường, không còn dính líu gì tới nhau.) tao không thể làm như vậy!"

" nhưng người mày yêu rõ ràng là Tử Phi!"

" vậy thì thế nào, chỉ cần bọn tao không gặp lại, tao sẽ đem phần tình cảm này chôn sâu ở đáy lòng, làm vợ đúng nghĩa."

Cô không thể nói lên lời, trên thế giới này thật sự không chỉ có yêu tình, có lẽ Lưu Ny Ức có thể liều lĩnh theo sát Hạ Tử Phi ở cùng một chỗ, có thể là trong lòng của nàng sẽ vĩnh viễn bị 1 thứ đạo đức giả gông xiềng, sẽ không ai biết rõ rốt cuộc lựa chọn người nào mới là tốt nhất, cô nghĩ nếu như đó là cô, có lẽ cũng sẽ lựa chọn giống cô ấy a, dù sao so với đối với một người nam nhân áy náy, lương tâm khiển trách càng làm cho người ta không thể thừa nhận!

Cơm tối diễn ra rất buồn bực, Ôn Hi Thừa cùng Hạ Tử Phi uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, Hạ Tử Phi uống đến đỏ bừng cả khuôn mặt, mà Ôn Hi Thừa càng uống càng trắng.

Sau khi ăn xong, dọn xong bàn ăn, Lưu Ny Ức nói muốn đi ra ngoài một chút, Hạ Tử Phi nhìn cô liếc mắt một cái cầm chìa khóa xe đi theo ra cửa.

Ôn Hi Thừa tại trên ban công hút thuốc, cô cầm cốc nước ấm, lấy thuốc dạ dày đi tới.

" Uống thuốc đi, cẩn thận lát nữa sẽ khó chịu."

Ôn Hi Thừa bóp tắt tàn thuốc, tiếp nhận, đối với cô cười cười, uống vào, sau đó cánh tay cầm cốc nước khoác lên trên lan can ngửa đầu nhìn sao trời, ánh mắt u ám sâu xa.

Ban đêm rất yên tĩnh, có chút gió thổi qua, hiện lên chút ý bực bội, cô đứng ở bên cạnh Ôn Hi Thừa, cùng nhau nhìn vào phương xa.

" thật hy vọng tiểu Ny cùng Tử Phi ở cùng một chỗ."

Không ngờ tới anh biết nói một câu như vậy, sửng sốt một chút, cô từ từ gật đầu, " ừm, bọn họ đều yêu lẫn nhau, hẳn là nên ở cùng một chỗ ."

Ôn Hi Thừa mím môi cười cười, mi tâm có chút nhăn lại, xoay người phía sau, nói: " vào nhà xem tivi đi."

Cô gật đầu, theo anh đi vào.

Ôn Hi Thừa hiển nhiên có chút không thoải mái, ngồi ở trên sô pha không ngừng hít không khí, thân thể lại bảo trì đứng thẳng, 2 bàn tay bên người cơ hồ nắm chặt đến trắng bệch, anh ẩn nhẫn đau đớn cùng áp lực làm cho trong lòng của cô rất khổ sở.

" anh nằm nghỉ ngơi một chút, túi sưởi ở nơi nào?" cô đứng người lên nhẹ nói.

Thở phào một hơi phía sau, anh rốt cục duy trì không được chậm rãi nghiêng người nằm vật xuống, thời điểm 2 chân co lại, nói giọng khàn khàn: " dưới gối phòng ngủ."

Cô lên tiếng đi về hướng phòng ngủ của anh.

Gian phòng của anh rất sạch sẽ, lấy màu đen làm chủ đạo thêm vào đó chút xám thoạt nhìn có chút nguội lạnh, cô lật gối, chứng kiến phía dưới đè nặng lên mấy cái gì đó, nhẹ khẽ cắn chặt bờ môi.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại