Chị Nông Hạnh Phúc
Chương 83: Từ chối
Edit: Trạch Mỗ
Ngô Hồng Nhi nghe thấy Vương Lan nói như vậy, cả người đều là ngẩn ra, Vương Lan làm ăn ở bên ngoài làm được có bao lớn cô không biết, nhưng nhìn khí thế của cô ấy bây giờ là biết nhất định không nhỏ được. Bây giờ cô ấy đang là thời điểm trẻ tuổi, có khả năng, không biết vì sao muốn trở về.
Theo Ngô Hồng Nhi, chỗ bọn họ thật ra cũng không phải là địa phương gây dựng sự nghiệp tốt lắm, tuy rằng thuộc về tỉnh lị, nhưng nội trong hai mươi ba mươi năm sau vẫn chỉ là thành thị tuyến hai tuyến ba, tiềm lực không nhỏ, nhưng so với địa phương trước kia cô ấy ở vẫn kém xa.
Vẻ nghi ngờ trên mặt Ngô Hồng Nhi rất rõ ràng, Vương Lan rất dễ dàng nhìn ra ngay."Ở bên ngoài nhiều năm như vậy, không muốn phiêu bạt nữa, muốn ở gần cha mẹ tôi hơn, bọn họ cũng lớn tuổi rồi, ở gần bên tận hiếu một chút." Vương Lan nhàn nhạt cười nói, nhưng nụ cười đó lại có chút lạnh còn có chút châm chọc.
“Anh rể cũng về sao?" Ngô Hồng Nhi cười hỏi.
“Không, anh ấy không trở lại. Hai người chúng tôi đã ly thân rồi, bây giờ ly hôn không tốt với con cái, chờ đứa nhỏ lên đại học tụi tôi lại cân nhắc vấn đề này." Vương Lan hời hợt nói. Tựa hồ nhân vật chính căn bản không phải là cô.
Thật ra bắt đầu từ năm ngoái cô đã có suy nghĩ tách ra rồi, nhưng rốt cuộc băn khoăn đứa nhỏ còn nhỏ, nhưng năm nay đứa nhỏ đã đầy mười tuổi, miễn cưỡng xem như người lớn. Nói chuyện thâu đêm với con trai một lần, Vương Lan mới chính thức đề xuất tách ra với Đỗ Quân. Có điều mang danh tiếng cha mẹ ly hôn, suy cho cùng ảnh hưởng không tốt đối với con cái. Bởi vậy hai người đã thương lượng chờ sau khi con lên đại học mới ly hôn. Cha mẹ cô đã lớn tuổi rồi, nếu biết cô ly hôn nhất định lo lắng không thôi, bởi vậy Vương Lan đề xuất hoãn lại vài năm cũng là sợ cha mẹ lo lắng. Ở trong thôn con gái nhà ai ly hôn, cả nhà đều sẽ bị người bàn tán mãi.
Thấy Ngô Hồng Nhi một vẻ kinh ngạc lại không biết nên nói như thế nào, Vương Lan liền cười nói: “Bà làm gì làm ra dáng vẻ này, là tôi nói ra, cũng không phải là như bà nghĩ." Thấy bộ dáng đó của Ngô Hồng Nhi, Vương Lan biết ngay cô ấy nghĩ sai, có lẽ rất nhiều người đều cho rằng Đỗ Quân là sinh viên đại học, một người phụ nữ nông thôn chẳng là cái thá gì như cô, cho dù ly hôn cũng phải là Đỗ Quân nói ra, cô một khóc hai nháo ba thắt cổ không đồng ý mà thôi. Thật ra nào chứ, hiện tại nhà họ Đỗ chỉ mong cô vĩnh vĩnh viễn viễn là con dâu nhà họ Đỗ thôi, nhưng ai có thể nghĩ tới chứ, lúc trước cô vì kết hôn với Đỗ Quân mà tuyệt thực không ăn không uống, hiện tại cô lại chướng mắt Đỗ Quân.
Ly hôn là cô nói ra, ngay từ đầu Đỗ Quân còn không đồng ý. Nhưng sau khi một nhà ba khẩu bọn họ thẳng thắn nói chuyện với nhau, anh ta mới đồng ý quyết định này. Nhưng hai người cũng chỉ là tạm thời tách ra, ly hôn còn phải đợi thêm mấy năm nữa. Cái tên Đỗ Quân này lấy từ ý quân tử đoan chính, tuy rằng ở một số phương diện không biết nói như thế nào, nhưng Đỗ Quân quả thực chưa từng có ý vứt bỏ người vợ cám bã này là cô như người khác, coi như là phù hợp với cái tên này.
Mấy năm nay cô ở bên ngoài cũng nghe nói không ít chuyện giữa thanh niên trí thức và con gái nông thôn, nói thật kết quả cô có được bây giờ đã rất tốt rồi. Còn có người bị vứt bỏ ở trong thôn vẫn không có tin tức đấy.
Ngô Hồng Nhi có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Cô nghĩ tới giữa Đỗ Quân và Vương Lan có lẽ sẽ có vấn đề, nhưng không nghĩ tới đã đến nông nỗi sắp ly hôn rồi.
“Được rồi, vấn đề này chúng ta sau này nói tiếp, hiện tại trước tiên nói một chút về chuyện hợp tác, mấy năm nay tôi ở bên ngoài cũng kiếm được không ít, mấy năm gần đây tôi ở bên ngoài là làm bất động sản, bây giờ vẫn muốn tiếp tục làm cái này, thế nào, nhà bà có ý nghĩ này hay không, nếu chúng ta có thể hợp tác là không còn gì tốt hơn rồi." Vương Lan nói. Cuộc hôn nhân này với Đỗ Quân, đối với Vương Lan mà nói đã thành gánh nặng, hiện tại tuy rằng còn chưa ly hôn, nhưng đã nói rõ về sau, cả người cô đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Bây giờ cô còn trẻ, có rất nhiều rất nhiều thời gian tới tìm hạnh phúc của mình. Không chừng rất nhanh sẽ có thể tìm được mùa xuân thứ hai của mình. Nếu không tìm thấy cứ sống như vậy cũng không tồi.
Thấy bộ dáng trịnh trọng của Vương Lan, Ngô Hồng Nhi cũng tạm thời bỏ đi tâm tư hóng hớt, nghiêm trang nói: “Chúng tôi bây giờ chỉ sợ còn chưa có thực lực tiến quân vào lĩnh vực bất động sản, mấy năm nay tuy rằng lợi nhuận không ít, nhưng vẫn luôn khuếch trương, tài chính trong tay cũng không dư dả, hơn nữa ở trong vòng mười năm cũng hoàn toàn không có kế hoạch phát triển theo phương diện khác. Hợp tác chỉ sợ là không được, đầu tiên về mặt tài chính là không cho phép. Nếu bà muốn tìm đối tác quen thuộc mà nói, có lẽ có thể hợp tác với nhà chồng chị Hai tôi. Tài chính trong tay bọn họ đầy đủ, trên tay cũng có nhân mạch, làm việc này thích hợp hơn cả rồi." Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống gần đây không có ý phát triển theo phương hướng khác, xí nghiệp của bọn họ bây giờ cũng chỉ là vừa cất bước mà thôi. Nói tới “Lão Hồ gia" cũng chỉ là một đứa trẻ vừa ra đời, còn có thị trường rộng lớn hơn nữa chờ bọn họ đấy. Bất động sản quả thực là một hạng mục đầu tư rất tốt, nhưng mà lại không thích hợp với bọn họ. Tham thì thâm, chỉ cần làm tốt việc hiện tại, tiền kiếm được là đủ rồi.
Ngô Hồng Nhi suy nghĩ rất rõ ràng, tuy rằng bất động sản quả thật rất kiếm được tiền, mà trong một khoảng thời gian rất dài trong tương lai đây đều là một hạng mục vô cùng kiếm được, rất nhiều ôm trùm bất động sản đời sau chẳng phải là bắt đầu từ như vậy. Nhưng đạo lý tham thì thâm cô càng hiểu hơn, nếu cái nào cũng muốn làm, không chừng chẳng làm tốt được cái nào.
Thấy Ngô Hồng Nhi liệu lí rõ ràng như thế, Vương Lan không khỏi có chút cảm thán sĩ biệt ba ngày thật làm nhìn với cặp mắt khác xưa, xem ra mấy năm nay Ngô Hồng Nhi cũng học hành không ít. Có điều nếu cô ấy đã nói như vậy, Vương Lan cũng không cưỡng cầu, thấy Ngô Hồng Nhi nói có thể giới thiệu Triệu Cường cho cô quen biết, Vương Lan cũng gật gật đầu, cô vốn chính là vì tìm kiếm bạn hợp tác, người này không được còn có người khác. Thực sự không thích hợp tự cô làm một mình cũng không phải không thể, chỉ là tài chính hơi eo hẹp mà thôi.
“Được, tôi cũng chỉ là nêu ra một chút, bà trở về thương lượng với người nhà một chút, nếu bằng lòng thì tới nhà tìm tôi, mấy ngày nay tôi ở nhà mẹ đẻ." Vương Lan cười nói.
“Được, sẽ cho bà câu trả lời nhanh nhất có thể." Ngô Hồng Nhi cũng cười nói. Nói xong cái này cô lại không biết nói cái gì nữa, nói tới hồi hai người còn nhỏ thân thiết đến mức hận không thể chui cùng một cái ổ chăn, hiện tại trừ những lời liên quan đến công việc cô thậm chí không biết nói cái gì nữa.
“Được rồi, trời cũng không còn sớm, tôi về trước đây, mẹ tôi vẫn chờ tôi ăn cơm đấy, bà cũng làm việc của mình đi." Lại ngồi một lát, Vương Lan liền cười cáo từ. Ngô Hồng Nhi thấy cô ấy nói như vậy, cũng không tiếp tục giữ cô ấy nữa, liền đưa cô ấy ra cửa.
Vương Lan đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu “Hồng Nhi, bà cảm thấy những năm này trôi qua hạnh phúc không?"
“Hả?" Ngô Hồng Nhi nhất thời không kịp phản ứng.
“Không có gì, tôi đi về trước đây." Vương Lan thấy cô không nghe rõ, cũng không tiếp tục hỏi nữa, khoát khoát tay rời đi. Thật ra vấn đề này nào cần phải hỏi chứ, Hồng Nhi vừa nhìn là biết trôi qua rất tốt, tuy rằng Hồng Nhi bây giờ nhìn cũng rèn luyện ra rồi, nhưng hai người vừa nhìn là không giống nhau. Cô là có khả năng, nhưng trong xương lại có một chút tang thương, mà trong đôi mắt Hồng Nhi rõ ràng không có những thứ đó.
Vương Lan cười khổ một tiếng, nếu trước đây cô còn có thể khuyên mình nói không hối hận, dù sao đã từng hạnh phúc. Nhưng hiện tại có một đối lập rõ ràng là Ngô Hồng Nhi, cô cũng không lừa được mình nữa. Thật có chút hối hận mà. Thật ra cũng không biết trong lòng đang ôm cái dạng gì, cô còn từng đặc biệt đi hỏi thăm một chút người đàn ông từng mai mối với cô, tuy rằng xa xa không bằng nhà họ Hồ, nhưng cuộc sống gia đình cũng trôi qua đặc sắc sinh động. Nếu lúc trước không lấy Đỗ Quân, có lẽ…
Song Vương Lan rất nhanh đã cắt đứt ý nghĩ này, bây giờ nghĩ cái này còn có ý nghĩa gì. Còn không bằng ngẫm lại nên mở công ty như thế nào, làm sao lập một phen thiên địa đây. Cô bây giờ quan trọng nhất chính là kiếm tiền.
Vương Lan đi được một lúc, Thôi Vinh Mai mới từ phòng bếp đi ra. Thấy Ngô Hồng Nhi ngồi một mình ở đó, bà bèn nói “Vương Lan đi rồi? Nó tìm mày có chuyện gì thế?"
“Không có gì, là chuyện công việc." Ngô Hồng Nhi không nói tỉ mỉ, một câu qua loa cho xong.
“Con bé đó ấy à, cũng là đứa tâm lớn. Hai ngày trước thím mày còn khóc với mẹ nữa cơ, nói Vương Lan không chừng sắp ly hôn rồi. Còn là nó đề xuất. Con rể bà ấy còn viết thư về nhà muốn nhờ thím mày khuyên nhủ, nhưng thím mày cũng đã khuyên, thái độ con bé rất kiên quyết. Còn nói chờ yên ổn lại, cũng mang con về." Thôi Vinh Mai nói. Vì sự việc này, mẹ Vương Lan cũng bận tâm không ít. Dùng lời của bà ấy để nói, đứa nhỏ này chính là đến đòi nợ.
Thấy trên mặt Ngô Hồng Nhi không có bao nhiêu kinh ngạc, Thôi Vinh Mai biết ngay cô đây là đã biết, nghĩ đến đây bà thở dài, may mà con gái nhà mình hồi đó không theo thanh niên trí thức kia, bằng không bà cũng phải bận tâm không xong. Nghĩ đến đây bà lại vui vẻ lên.
Hai mẹ con cùng nhau làm cơm trưa, đến giờ cơm hai người Ngô Tân Quốc, Ngô Tân Thiết mới trở về, đằng sau còn đi theo Ngô Đông, Ngô Tân Quốc vì để cho cậu chàng chịu đau khổ, công việc để cho cậu chàng làm đều khá nặng, thằng con trai bình thường vô cùng hoạt bát, hiện tại có chút ỉu xìu xìu.
Ăn cơm trưa xong, Ngô Hồng Nhi gọi một mình Ngô Đông vào trong phòng nói chuyện một lát, đến giữa chiều thì đi về. Mà Ngô Đông chờ ngày hôm sau sau khi Ngô Hồng Nhi đi, liền trở về trường học. Thật ra Ngô Hồng Nhi cũng không có nói cái khác với Ngô Đông, cô chỉ là yêu cầu Ngô Đông nhất định phải học xong cấp ba, nếu học tốt, nghỉ đông và nghỉ hè cô sẽ nhờ người dẫn cậu ta đi phương nam xem thử. Nếu tốt nghiệp trung học cậu ta còn kiên quyết như vậy, bọn họ cũng sẽ không miễn cưỡng cậu ta tiếp tục đi học nữa.
Theo Ngô Hồng Nhi thấy, ngăn cản không bằng khai thông. Nếu Ngô Đông kiên quyết như vậy, còn không bằng để cho cậu nhóc đi xem một chút, như vậy cậu ta sẽ biết cái gì quan trọng nhất. Dù sao chỗ bọn Triệu Cường cũng có nhân viên nghiệp vụ thường xuyên đi phương nam.
Thật ra Ngô Hồng Nhi đâu có biết, mấy ngày này Ngô Đông bị cha cậu ta chỉnh cho sớm đã có chút dao động rồi, trong xưởng nuôi lợn việc gì bẩn việc gì mệt đều để cho cậu ta làm, cậu ta cũng có phần không chịu nổi. Nếu không phải như vậy, đâu thể để cho Ngô Hồng Nhi khuyên cậu ta trở lại trường học dễ dàng như vậy chứ.
Ngô Hồng Nhi nghe thấy Vương Lan nói như vậy, cả người đều là ngẩn ra, Vương Lan làm ăn ở bên ngoài làm được có bao lớn cô không biết, nhưng nhìn khí thế của cô ấy bây giờ là biết nhất định không nhỏ được. Bây giờ cô ấy đang là thời điểm trẻ tuổi, có khả năng, không biết vì sao muốn trở về.
Theo Ngô Hồng Nhi, chỗ bọn họ thật ra cũng không phải là địa phương gây dựng sự nghiệp tốt lắm, tuy rằng thuộc về tỉnh lị, nhưng nội trong hai mươi ba mươi năm sau vẫn chỉ là thành thị tuyến hai tuyến ba, tiềm lực không nhỏ, nhưng so với địa phương trước kia cô ấy ở vẫn kém xa.
Vẻ nghi ngờ trên mặt Ngô Hồng Nhi rất rõ ràng, Vương Lan rất dễ dàng nhìn ra ngay."Ở bên ngoài nhiều năm như vậy, không muốn phiêu bạt nữa, muốn ở gần cha mẹ tôi hơn, bọn họ cũng lớn tuổi rồi, ở gần bên tận hiếu một chút." Vương Lan nhàn nhạt cười nói, nhưng nụ cười đó lại có chút lạnh còn có chút châm chọc.
“Anh rể cũng về sao?" Ngô Hồng Nhi cười hỏi.
“Không, anh ấy không trở lại. Hai người chúng tôi đã ly thân rồi, bây giờ ly hôn không tốt với con cái, chờ đứa nhỏ lên đại học tụi tôi lại cân nhắc vấn đề này." Vương Lan hời hợt nói. Tựa hồ nhân vật chính căn bản không phải là cô.
Thật ra bắt đầu từ năm ngoái cô đã có suy nghĩ tách ra rồi, nhưng rốt cuộc băn khoăn đứa nhỏ còn nhỏ, nhưng năm nay đứa nhỏ đã đầy mười tuổi, miễn cưỡng xem như người lớn. Nói chuyện thâu đêm với con trai một lần, Vương Lan mới chính thức đề xuất tách ra với Đỗ Quân. Có điều mang danh tiếng cha mẹ ly hôn, suy cho cùng ảnh hưởng không tốt đối với con cái. Bởi vậy hai người đã thương lượng chờ sau khi con lên đại học mới ly hôn. Cha mẹ cô đã lớn tuổi rồi, nếu biết cô ly hôn nhất định lo lắng không thôi, bởi vậy Vương Lan đề xuất hoãn lại vài năm cũng là sợ cha mẹ lo lắng. Ở trong thôn con gái nhà ai ly hôn, cả nhà đều sẽ bị người bàn tán mãi.
Thấy Ngô Hồng Nhi một vẻ kinh ngạc lại không biết nên nói như thế nào, Vương Lan liền cười nói: “Bà làm gì làm ra dáng vẻ này, là tôi nói ra, cũng không phải là như bà nghĩ." Thấy bộ dáng đó của Ngô Hồng Nhi, Vương Lan biết ngay cô ấy nghĩ sai, có lẽ rất nhiều người đều cho rằng Đỗ Quân là sinh viên đại học, một người phụ nữ nông thôn chẳng là cái thá gì như cô, cho dù ly hôn cũng phải là Đỗ Quân nói ra, cô một khóc hai nháo ba thắt cổ không đồng ý mà thôi. Thật ra nào chứ, hiện tại nhà họ Đỗ chỉ mong cô vĩnh vĩnh viễn viễn là con dâu nhà họ Đỗ thôi, nhưng ai có thể nghĩ tới chứ, lúc trước cô vì kết hôn với Đỗ Quân mà tuyệt thực không ăn không uống, hiện tại cô lại chướng mắt Đỗ Quân.
Ly hôn là cô nói ra, ngay từ đầu Đỗ Quân còn không đồng ý. Nhưng sau khi một nhà ba khẩu bọn họ thẳng thắn nói chuyện với nhau, anh ta mới đồng ý quyết định này. Nhưng hai người cũng chỉ là tạm thời tách ra, ly hôn còn phải đợi thêm mấy năm nữa. Cái tên Đỗ Quân này lấy từ ý quân tử đoan chính, tuy rằng ở một số phương diện không biết nói như thế nào, nhưng Đỗ Quân quả thực chưa từng có ý vứt bỏ người vợ cám bã này là cô như người khác, coi như là phù hợp với cái tên này.
Mấy năm nay cô ở bên ngoài cũng nghe nói không ít chuyện giữa thanh niên trí thức và con gái nông thôn, nói thật kết quả cô có được bây giờ đã rất tốt rồi. Còn có người bị vứt bỏ ở trong thôn vẫn không có tin tức đấy.
Ngô Hồng Nhi có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Cô nghĩ tới giữa Đỗ Quân và Vương Lan có lẽ sẽ có vấn đề, nhưng không nghĩ tới đã đến nông nỗi sắp ly hôn rồi.
“Được rồi, vấn đề này chúng ta sau này nói tiếp, hiện tại trước tiên nói một chút về chuyện hợp tác, mấy năm nay tôi ở bên ngoài cũng kiếm được không ít, mấy năm gần đây tôi ở bên ngoài là làm bất động sản, bây giờ vẫn muốn tiếp tục làm cái này, thế nào, nhà bà có ý nghĩ này hay không, nếu chúng ta có thể hợp tác là không còn gì tốt hơn rồi." Vương Lan nói. Cuộc hôn nhân này với Đỗ Quân, đối với Vương Lan mà nói đã thành gánh nặng, hiện tại tuy rằng còn chưa ly hôn, nhưng đã nói rõ về sau, cả người cô đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Bây giờ cô còn trẻ, có rất nhiều rất nhiều thời gian tới tìm hạnh phúc của mình. Không chừng rất nhanh sẽ có thể tìm được mùa xuân thứ hai của mình. Nếu không tìm thấy cứ sống như vậy cũng không tồi.
Thấy bộ dáng trịnh trọng của Vương Lan, Ngô Hồng Nhi cũng tạm thời bỏ đi tâm tư hóng hớt, nghiêm trang nói: “Chúng tôi bây giờ chỉ sợ còn chưa có thực lực tiến quân vào lĩnh vực bất động sản, mấy năm nay tuy rằng lợi nhuận không ít, nhưng vẫn luôn khuếch trương, tài chính trong tay cũng không dư dả, hơn nữa ở trong vòng mười năm cũng hoàn toàn không có kế hoạch phát triển theo phương diện khác. Hợp tác chỉ sợ là không được, đầu tiên về mặt tài chính là không cho phép. Nếu bà muốn tìm đối tác quen thuộc mà nói, có lẽ có thể hợp tác với nhà chồng chị Hai tôi. Tài chính trong tay bọn họ đầy đủ, trên tay cũng có nhân mạch, làm việc này thích hợp hơn cả rồi." Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống gần đây không có ý phát triển theo phương hướng khác, xí nghiệp của bọn họ bây giờ cũng chỉ là vừa cất bước mà thôi. Nói tới “Lão Hồ gia" cũng chỉ là một đứa trẻ vừa ra đời, còn có thị trường rộng lớn hơn nữa chờ bọn họ đấy. Bất động sản quả thực là một hạng mục đầu tư rất tốt, nhưng mà lại không thích hợp với bọn họ. Tham thì thâm, chỉ cần làm tốt việc hiện tại, tiền kiếm được là đủ rồi.
Ngô Hồng Nhi suy nghĩ rất rõ ràng, tuy rằng bất động sản quả thật rất kiếm được tiền, mà trong một khoảng thời gian rất dài trong tương lai đây đều là một hạng mục vô cùng kiếm được, rất nhiều ôm trùm bất động sản đời sau chẳng phải là bắt đầu từ như vậy. Nhưng đạo lý tham thì thâm cô càng hiểu hơn, nếu cái nào cũng muốn làm, không chừng chẳng làm tốt được cái nào.
Thấy Ngô Hồng Nhi liệu lí rõ ràng như thế, Vương Lan không khỏi có chút cảm thán sĩ biệt ba ngày thật làm nhìn với cặp mắt khác xưa, xem ra mấy năm nay Ngô Hồng Nhi cũng học hành không ít. Có điều nếu cô ấy đã nói như vậy, Vương Lan cũng không cưỡng cầu, thấy Ngô Hồng Nhi nói có thể giới thiệu Triệu Cường cho cô quen biết, Vương Lan cũng gật gật đầu, cô vốn chính là vì tìm kiếm bạn hợp tác, người này không được còn có người khác. Thực sự không thích hợp tự cô làm một mình cũng không phải không thể, chỉ là tài chính hơi eo hẹp mà thôi.
“Được, tôi cũng chỉ là nêu ra một chút, bà trở về thương lượng với người nhà một chút, nếu bằng lòng thì tới nhà tìm tôi, mấy ngày nay tôi ở nhà mẹ đẻ." Vương Lan cười nói.
“Được, sẽ cho bà câu trả lời nhanh nhất có thể." Ngô Hồng Nhi cũng cười nói. Nói xong cái này cô lại không biết nói cái gì nữa, nói tới hồi hai người còn nhỏ thân thiết đến mức hận không thể chui cùng một cái ổ chăn, hiện tại trừ những lời liên quan đến công việc cô thậm chí không biết nói cái gì nữa.
“Được rồi, trời cũng không còn sớm, tôi về trước đây, mẹ tôi vẫn chờ tôi ăn cơm đấy, bà cũng làm việc của mình đi." Lại ngồi một lát, Vương Lan liền cười cáo từ. Ngô Hồng Nhi thấy cô ấy nói như vậy, cũng không tiếp tục giữ cô ấy nữa, liền đưa cô ấy ra cửa.
Vương Lan đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu “Hồng Nhi, bà cảm thấy những năm này trôi qua hạnh phúc không?"
“Hả?" Ngô Hồng Nhi nhất thời không kịp phản ứng.
“Không có gì, tôi đi về trước đây." Vương Lan thấy cô không nghe rõ, cũng không tiếp tục hỏi nữa, khoát khoát tay rời đi. Thật ra vấn đề này nào cần phải hỏi chứ, Hồng Nhi vừa nhìn là biết trôi qua rất tốt, tuy rằng Hồng Nhi bây giờ nhìn cũng rèn luyện ra rồi, nhưng hai người vừa nhìn là không giống nhau. Cô là có khả năng, nhưng trong xương lại có một chút tang thương, mà trong đôi mắt Hồng Nhi rõ ràng không có những thứ đó.
Vương Lan cười khổ một tiếng, nếu trước đây cô còn có thể khuyên mình nói không hối hận, dù sao đã từng hạnh phúc. Nhưng hiện tại có một đối lập rõ ràng là Ngô Hồng Nhi, cô cũng không lừa được mình nữa. Thật có chút hối hận mà. Thật ra cũng không biết trong lòng đang ôm cái dạng gì, cô còn từng đặc biệt đi hỏi thăm một chút người đàn ông từng mai mối với cô, tuy rằng xa xa không bằng nhà họ Hồ, nhưng cuộc sống gia đình cũng trôi qua đặc sắc sinh động. Nếu lúc trước không lấy Đỗ Quân, có lẽ…
Song Vương Lan rất nhanh đã cắt đứt ý nghĩ này, bây giờ nghĩ cái này còn có ý nghĩa gì. Còn không bằng ngẫm lại nên mở công ty như thế nào, làm sao lập một phen thiên địa đây. Cô bây giờ quan trọng nhất chính là kiếm tiền.
Vương Lan đi được một lúc, Thôi Vinh Mai mới từ phòng bếp đi ra. Thấy Ngô Hồng Nhi ngồi một mình ở đó, bà bèn nói “Vương Lan đi rồi? Nó tìm mày có chuyện gì thế?"
“Không có gì, là chuyện công việc." Ngô Hồng Nhi không nói tỉ mỉ, một câu qua loa cho xong.
“Con bé đó ấy à, cũng là đứa tâm lớn. Hai ngày trước thím mày còn khóc với mẹ nữa cơ, nói Vương Lan không chừng sắp ly hôn rồi. Còn là nó đề xuất. Con rể bà ấy còn viết thư về nhà muốn nhờ thím mày khuyên nhủ, nhưng thím mày cũng đã khuyên, thái độ con bé rất kiên quyết. Còn nói chờ yên ổn lại, cũng mang con về." Thôi Vinh Mai nói. Vì sự việc này, mẹ Vương Lan cũng bận tâm không ít. Dùng lời của bà ấy để nói, đứa nhỏ này chính là đến đòi nợ.
Thấy trên mặt Ngô Hồng Nhi không có bao nhiêu kinh ngạc, Thôi Vinh Mai biết ngay cô đây là đã biết, nghĩ đến đây bà thở dài, may mà con gái nhà mình hồi đó không theo thanh niên trí thức kia, bằng không bà cũng phải bận tâm không xong. Nghĩ đến đây bà lại vui vẻ lên.
Hai mẹ con cùng nhau làm cơm trưa, đến giờ cơm hai người Ngô Tân Quốc, Ngô Tân Thiết mới trở về, đằng sau còn đi theo Ngô Đông, Ngô Tân Quốc vì để cho cậu chàng chịu đau khổ, công việc để cho cậu chàng làm đều khá nặng, thằng con trai bình thường vô cùng hoạt bát, hiện tại có chút ỉu xìu xìu.
Ăn cơm trưa xong, Ngô Hồng Nhi gọi một mình Ngô Đông vào trong phòng nói chuyện một lát, đến giữa chiều thì đi về. Mà Ngô Đông chờ ngày hôm sau sau khi Ngô Hồng Nhi đi, liền trở về trường học. Thật ra Ngô Hồng Nhi cũng không có nói cái khác với Ngô Đông, cô chỉ là yêu cầu Ngô Đông nhất định phải học xong cấp ba, nếu học tốt, nghỉ đông và nghỉ hè cô sẽ nhờ người dẫn cậu ta đi phương nam xem thử. Nếu tốt nghiệp trung học cậu ta còn kiên quyết như vậy, bọn họ cũng sẽ không miễn cưỡng cậu ta tiếp tục đi học nữa.
Theo Ngô Hồng Nhi thấy, ngăn cản không bằng khai thông. Nếu Ngô Đông kiên quyết như vậy, còn không bằng để cho cậu nhóc đi xem một chút, như vậy cậu ta sẽ biết cái gì quan trọng nhất. Dù sao chỗ bọn Triệu Cường cũng có nhân viên nghiệp vụ thường xuyên đi phương nam.
Thật ra Ngô Hồng Nhi đâu có biết, mấy ngày này Ngô Đông bị cha cậu ta chỉnh cho sớm đã có chút dao động rồi, trong xưởng nuôi lợn việc gì bẩn việc gì mệt đều để cho cậu ta làm, cậu ta cũng có phần không chịu nổi. Nếu không phải như vậy, đâu thể để cho Ngô Hồng Nhi khuyên cậu ta trở lại trường học dễ dàng như vậy chứ.
Tác giả :
Mê Lộ Đích Ban Ban