Chỉ Muốn Làm Ông Xã Của Em
Chương 7-2
Editor: Cua Rang Me
"Thưa cô, cô không sao chứ?" Y tá mặc đồng phục màu trắng, lo lắng nhìn cô gái đứng ở trong góc, ánh mắt của cô trống rỗng, mang trên mặt vẻ tuyệt vọng, y tá đã thấy nhiều người như vậy, bình thường những người này sẽ không chết lập tức, nhưng là nhất định phải chết.
Y tá đã sớm chết lặng, nhưng cô vẫn đồng tình nhìn Kiều Y Y, bởi vì cô còn rất trẻ tuổi.
"Cô y tá à."
"Rốt cuộc cô đã nói chuyện, thật tốt quá!" Y tá ở bên cạnh nói rất lâu mà cô ấy vẫn không lên tiếng đáp lại.
"Xin hỏi nếu như muốn giải phẫu nạo thai, hôm nay có thể thực hiện không?" Cô ngây ngẩn nhìn phương hướng Sóc Phong vừa đi.
Vẻ mặt Cô y tá từ lo lắng dần dần trở nên lạnh lùng, theo ý nghĩ của cô sống và chết cũng nên được tôn trọng, cô nói: “Hôm nay không được, tôi có thể giúp cô xếp lịch."
"Thật sao?" Kiều Y Y nghiêng đầu hướng về phía y tá cười một tiếng, "Làm phiền cô rồi."
Sóc Phong không cần đứa bé, là không cần, dù cho cô chủ quan để cứu vãn được tình thế, nhưng đã không còn đường sống, anh muốn sống bên cô trọn đời nhưng không có ràng buộc, vậy cô sẽ bỏ nó đi.
Tại sao cô có thể để cho anh lại phải trải qua một lần, có thể khổ sở vì đồng thời mất đi người yêu và đứa bé chứ? Nhưng mà… cô nhắm mắt, cố gạt đi nước mắt.
Nhưng mà mỗi người phụ nữ đều có quyền được làm mẹ, mà cô thì bỏ nó đi.
Kiều Y Y bắt đầu làm gặp ác mộng, cô y tá đã sắp xếp cho cô vào chiều thứ năm, từ giờ thứ năm còn ba ngày nữa, mỗi ngày cô đều gặp ác mộng, trong mộng đều là tiếng khóc đứa bé, cùng với tiếng khóc của chính cô.
Sóc Phong cảm thấy gì đó nhưng cô không có nói, mà cô gặp ác mộng nhưng không có phát ra tiếng, cô chỉ là lặng lẽ gặp ác mộng, lặng lẽ khóc thút thít.
Sóc Phong cảm giác được cô có gì đó là lạ với sáng hôm thứ tư, mắt cô bị quầng thâm như mấy con gấu trong vườn thú vậy, mà sắc mặt của cô cũng rất tái nhợt, màu môi cũng tím lại.
"Em không thoải mái à?" Sóc Phong nắm tay của cô, nhẹ nhàng hỏi, bây giờ cô mỏng manh đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay đi.
"Không có."
Hủy bỏ quá nhanh, một chút do dự cũng không có, Sóc Phong híp mắt quan sát cô, "Hôm nay có cần xin nghỉ hay không, sắc mặt em rất khó coi, có phải dì cả sắp tới hay không?"
Vừa nói đến dì cả, sắc mặt của Kiều Y Y tái nhợt hơn, cô mơ mơ màng màng nói: "Có thể, em muốn xin nghỉ, hình như bụng có chút không thoải mái."
"Anh pha cho em một ly sữa nóng, em uống thì ngủ một giấc thật ngon, anh giúp em xin nghỉ." Anh thật cẩn thận đỡ cô nằm xuống, giúp đắp mền.
Anh vừa đi khỏi, Kiều Y Y mới dám để cho nước mắt của mình xuống, cô lẳng lặng nằm, không buồn ngủ chút nào, nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, mà trong lòng của cô thì âm u.
Cô nằm trên giường cả ngày, mà buổi chiều Sóc Phong ra ngoài có việc, nói muốn mua một ít đồ, cô biết anh đang nói láo, không phải anh muốn đi mua đồ, mà là đi làm giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh nở).
Cô lẳng lặng nằm ở trên giường, giống như mất đi mục tiêu, đói bụng rồi mới vuốt bụng đi tới tủ lạnh, theo bản năng cô muốn đi ăn món ăn lạnh, cơm lạnh, thân thể lại nhắc nhở cô, đem thức ăn đi hâm nóng, cô nhai kỹ nuốt chậm, giống như là một con rối, không có cảm giác.
Cửa mở ra, Sóc Phong trở về, "Dậy rồi à em? Thân thể còn cảm thấy không thoải mái hay không?"
Kiều Y Y lắc đầu một cái, đôi mắt đẹp nhìn chăm chăm vào anh, như một nuốt trọn anh vào hố sâu đen láy ấy, Sóc Phong không được tự nhiên cầm một lon thức uống uống, tư thế của anh có chút kỳ quái, nhưng trên nét mặt lại mang theo vẻ trút được gánh nặng, Kiều Y Y thật sự muốn cười nhạo, nếu anh biết mấy thứ này làm không công, anh sẽ thế nào đây?
“Em muốn đợi một người." Cô lạnh lùng nói.
Tay Sóc Phong dừng lại, nhìn ánh mắt của cô cũng không hiểu.
“Hôm nay em muốn đợi một người." Kiều Y Y nhấn mạnh lại một lần nữa.
Cô phát hiện? Sóc Phong nuốt một ngụm nước bọt, chột dạ nhìn về chỗ khác, “Được, có chuyện call anh!"
“Ừ." Cô ôn hòa đáp một tiếng.
Buổi tối hôm đó Sóc Phong không có bên cạnh Kiều Y Y, cô cho là mình sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ ở một mình vẫn ngủ ngon lành, yên tĩnh như vậy, cho đến khi điện thoại di động của cô đổ chuông, cô mới chậm rãi tỉnh lại, người gọi điện tới chính là Trần Uyển, cô hoàn toàn không nhớ mình đã cho Trần Uyển số điện thoại của mình, nhưng trên màn hình hiển thị, chứng minh đối phương biết số điện thoại của mình.
Mấy ngày nay, Kiều Y Y vẫn vô tri vô giác, không có bao nhiêu tinh thần, làm việc cũng mơ hồ, hôm nay đầu óc của cô lại khác thường, “Alo?"
“Là tôi, Trần Uyển đây."
“Có chuyện gì không?" Kiều Y Y thờ ơ hỏi.
“Đoán xem tôi đang ở đâu?" Giọng của cô mang theo sự hài lòng.
“Nếu như không có chuyện gì để nói, tôi tắt điện thoại nhé." Kiều Y Y lười phải cùng chơi trò chơi mèo vờn chuột với cô ta.
Cô tức giận nói, “Chính là ở trên giường của Sóc Phong đó."
Cô ta nói, cô ta ở bên cạnh anh.
Đầu óc Kiều Y Y trống rỗng, cô trấn an xuống giường, mặc quần áo tử tế, đi tới nhà của Sóc Phong, mở cửa ra, Trần Uyển đang hả hê đứng ở cửa, cô nhìn Trần Uyển một cái, cũng không nói lời nào.
Cô tự đi tới phòng của anh, nhìn người đàn ông trần truồng nằm ở trên giường, cô vừa liếc nhìn Trần Uyển, trên người Trần Uyển đang là chiếc áo của Sóc Phong, tựa như rất thân thiết.
Trần Uyển đang chờ, chờ Kiều Y Y sụp đổ, chờ Kiều Y Y khóc lớn.
“Cô có biết anh ấy dị ứng rượu cồn hay không?" Còn chưa đi vào phòng, Kiều Y Y đã nghe mùi rượu, bởi vì có liên quan đến Sóc Phong, khứu giác của cô cực kỳ nhạy cảm, đặc biệt là mùi rượu.
Sắc mặt của Trần Uyển cứng lại, “Thế thì sao?"
“Nếu như muốn say rượu làm bậy, cô cũng phải tìm đúng người mới được chứ!" Kiều Y Y cười lạnh nhìn Trần Uyển, vừa trải qua giải phẫu buộc ga-rô ( ngăn sinh nở), người đàn ông làm sao có thể.
“Cô đi đâu vậy?" Âm mưu bị vạch trần, sắc mặt Trần Uyển vô cùng khó coi, nhưng dù thế nào cô cũng không nghĩ ra Kiều Y Y cũng chỉ là liếc mắt nhìn Sóc Phong, chuẩn bị rời đi.
“Cô thương anh ấy thật sao?" Kiều Y Y quay đầu trở về, lạnh nhạt hỏi.
Kiều Y Y cũng không đợi câu trả lời của cô, liền xoay người đi, mà người đàn ông chết tiệt này, sẽ để cho anh nằm ở trên giường chừng mấy ngày đi! Biết rõ là không thể đụng vào rượu, nhưng vẫn là đụng, đáng đời!
“Này này!" Trần Uyển đuổi theo ra cửa, chỉ tới kịp thấy bóng lưng Kiều Y Y rời đi.
Cô nhanh chóng trở về phòng, nhìn gương mặt ửng hồng của người đàn ông nằm ở trên giường, lập tức cô biết Kiều Y Y không nói dối, “Sóc Phong, Sóc Phong à."
Cô khẩn trương vỗ mặt của anh, hốt hoảng không dứt, anh lại không có một chút phản ứng.
“Cô tên là gì?"
Kiều Y Y nằm ở trên bàn mổ, ánh đèn sáng ngời chiếu vào trên người của cô, “Kiều Y Y."
“Biết hôm nay phải giải phẫu gì không?"
“Nạo thai…"
“Tốt, cô Kiều, đợi lát nữa chúng tôi sẽ tiêm thuốc mê cho cô."
Kiều Y Y nhìn chằm chằm ánh đèn trên đỉnh đầu một lúc lâu, cô không phân biệt được cảm giác của mình là gì, quá nhiều tình cảm ở trong lòng của cô, nhộn nhạo, sợ hãi, lo lắng không thôi.
“Cô Kiều này."
“Xin chờ một chút!" Kiều Y Y giống như là điện giật nhảy lên, hoảng sợ đẩy y tá ra, “Tôi không làm!"
Kiều Y Y nhanh chóng bò dậy, lảo đảo chạy ra khỏi phòng giải phẫu, như một kẻ điên chạy trốn, cho đến những tà áo trắng toát kia không bao lấy tâm trí nữa, cô mới ngồi yên lặng một góc.
“Kiều Y Y?"
Kiều Y Y ngẩng đầu nhìn lên, cô nhìn thấy Nhâm Viễn, “Cô ở đây làm cái gì?"
Làm cái gì? Kiều Y Y đột nhiên cảm thấy mình thật là buồn cười.
“Này này?" Nhâm Viễn không rõ ý tưởng nhìn thấy cô vừa khóc vừa cười, “Cô đừng dọa tôi!"
Cuối cùng Nhâm Viễn dẫn cô trở về nhà mình, gọi điện thoại cho Sóc Phong, nhưng Sóc Phong không có nghe điện thoại, “Tình huống này là quái gì vậy!" Anh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Làm đồng nghiệp với Kiều Y Y lâu như vậy, Nhâm Viễn chưa từng gặp qua cô khóc, mặc dù có lúc cô không có dịu dàng nữ tính, cực kì dã man, nhưng cô làm việc rất nghiêm túc, đối đãi chân thành với người khác, là một cô gái thật tốt.
“Phụ nữ thật phiền phức! Có lẽ lại gây gổ với Sóc Phong rồi!" Anh nói lẩm bẩm, để không gian đó lại cho cô gái nào đó mệt lã đi ngủ.
"Thưa cô, cô không sao chứ?" Y tá mặc đồng phục màu trắng, lo lắng nhìn cô gái đứng ở trong góc, ánh mắt của cô trống rỗng, mang trên mặt vẻ tuyệt vọng, y tá đã thấy nhiều người như vậy, bình thường những người này sẽ không chết lập tức, nhưng là nhất định phải chết.
Y tá đã sớm chết lặng, nhưng cô vẫn đồng tình nhìn Kiều Y Y, bởi vì cô còn rất trẻ tuổi.
"Cô y tá à."
"Rốt cuộc cô đã nói chuyện, thật tốt quá!" Y tá ở bên cạnh nói rất lâu mà cô ấy vẫn không lên tiếng đáp lại.
"Xin hỏi nếu như muốn giải phẫu nạo thai, hôm nay có thể thực hiện không?" Cô ngây ngẩn nhìn phương hướng Sóc Phong vừa đi.
Vẻ mặt Cô y tá từ lo lắng dần dần trở nên lạnh lùng, theo ý nghĩ của cô sống và chết cũng nên được tôn trọng, cô nói: “Hôm nay không được, tôi có thể giúp cô xếp lịch."
"Thật sao?" Kiều Y Y nghiêng đầu hướng về phía y tá cười một tiếng, "Làm phiền cô rồi."
Sóc Phong không cần đứa bé, là không cần, dù cho cô chủ quan để cứu vãn được tình thế, nhưng đã không còn đường sống, anh muốn sống bên cô trọn đời nhưng không có ràng buộc, vậy cô sẽ bỏ nó đi.
Tại sao cô có thể để cho anh lại phải trải qua một lần, có thể khổ sở vì đồng thời mất đi người yêu và đứa bé chứ? Nhưng mà… cô nhắm mắt, cố gạt đi nước mắt.
Nhưng mà mỗi người phụ nữ đều có quyền được làm mẹ, mà cô thì bỏ nó đi.
Kiều Y Y bắt đầu làm gặp ác mộng, cô y tá đã sắp xếp cho cô vào chiều thứ năm, từ giờ thứ năm còn ba ngày nữa, mỗi ngày cô đều gặp ác mộng, trong mộng đều là tiếng khóc đứa bé, cùng với tiếng khóc của chính cô.
Sóc Phong cảm thấy gì đó nhưng cô không có nói, mà cô gặp ác mộng nhưng không có phát ra tiếng, cô chỉ là lặng lẽ gặp ác mộng, lặng lẽ khóc thút thít.
Sóc Phong cảm giác được cô có gì đó là lạ với sáng hôm thứ tư, mắt cô bị quầng thâm như mấy con gấu trong vườn thú vậy, mà sắc mặt của cô cũng rất tái nhợt, màu môi cũng tím lại.
"Em không thoải mái à?" Sóc Phong nắm tay của cô, nhẹ nhàng hỏi, bây giờ cô mỏng manh đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay đi.
"Không có."
Hủy bỏ quá nhanh, một chút do dự cũng không có, Sóc Phong híp mắt quan sát cô, "Hôm nay có cần xin nghỉ hay không, sắc mặt em rất khó coi, có phải dì cả sắp tới hay không?"
Vừa nói đến dì cả, sắc mặt của Kiều Y Y tái nhợt hơn, cô mơ mơ màng màng nói: "Có thể, em muốn xin nghỉ, hình như bụng có chút không thoải mái."
"Anh pha cho em một ly sữa nóng, em uống thì ngủ một giấc thật ngon, anh giúp em xin nghỉ." Anh thật cẩn thận đỡ cô nằm xuống, giúp đắp mền.
Anh vừa đi khỏi, Kiều Y Y mới dám để cho nước mắt của mình xuống, cô lẳng lặng nằm, không buồn ngủ chút nào, nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, mà trong lòng của cô thì âm u.
Cô nằm trên giường cả ngày, mà buổi chiều Sóc Phong ra ngoài có việc, nói muốn mua một ít đồ, cô biết anh đang nói láo, không phải anh muốn đi mua đồ, mà là đi làm giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh nở).
Cô lẳng lặng nằm ở trên giường, giống như mất đi mục tiêu, đói bụng rồi mới vuốt bụng đi tới tủ lạnh, theo bản năng cô muốn đi ăn món ăn lạnh, cơm lạnh, thân thể lại nhắc nhở cô, đem thức ăn đi hâm nóng, cô nhai kỹ nuốt chậm, giống như là một con rối, không có cảm giác.
Cửa mở ra, Sóc Phong trở về, "Dậy rồi à em? Thân thể còn cảm thấy không thoải mái hay không?"
Kiều Y Y lắc đầu một cái, đôi mắt đẹp nhìn chăm chăm vào anh, như một nuốt trọn anh vào hố sâu đen láy ấy, Sóc Phong không được tự nhiên cầm một lon thức uống uống, tư thế của anh có chút kỳ quái, nhưng trên nét mặt lại mang theo vẻ trút được gánh nặng, Kiều Y Y thật sự muốn cười nhạo, nếu anh biết mấy thứ này làm không công, anh sẽ thế nào đây?
“Em muốn đợi một người." Cô lạnh lùng nói.
Tay Sóc Phong dừng lại, nhìn ánh mắt của cô cũng không hiểu.
“Hôm nay em muốn đợi một người." Kiều Y Y nhấn mạnh lại một lần nữa.
Cô phát hiện? Sóc Phong nuốt một ngụm nước bọt, chột dạ nhìn về chỗ khác, “Được, có chuyện call anh!"
“Ừ." Cô ôn hòa đáp một tiếng.
Buổi tối hôm đó Sóc Phong không có bên cạnh Kiều Y Y, cô cho là mình sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ ở một mình vẫn ngủ ngon lành, yên tĩnh như vậy, cho đến khi điện thoại di động của cô đổ chuông, cô mới chậm rãi tỉnh lại, người gọi điện tới chính là Trần Uyển, cô hoàn toàn không nhớ mình đã cho Trần Uyển số điện thoại của mình, nhưng trên màn hình hiển thị, chứng minh đối phương biết số điện thoại của mình.
Mấy ngày nay, Kiều Y Y vẫn vô tri vô giác, không có bao nhiêu tinh thần, làm việc cũng mơ hồ, hôm nay đầu óc của cô lại khác thường, “Alo?"
“Là tôi, Trần Uyển đây."
“Có chuyện gì không?" Kiều Y Y thờ ơ hỏi.
“Đoán xem tôi đang ở đâu?" Giọng của cô mang theo sự hài lòng.
“Nếu như không có chuyện gì để nói, tôi tắt điện thoại nhé." Kiều Y Y lười phải cùng chơi trò chơi mèo vờn chuột với cô ta.
Cô tức giận nói, “Chính là ở trên giường của Sóc Phong đó."
Cô ta nói, cô ta ở bên cạnh anh.
Đầu óc Kiều Y Y trống rỗng, cô trấn an xuống giường, mặc quần áo tử tế, đi tới nhà của Sóc Phong, mở cửa ra, Trần Uyển đang hả hê đứng ở cửa, cô nhìn Trần Uyển một cái, cũng không nói lời nào.
Cô tự đi tới phòng của anh, nhìn người đàn ông trần truồng nằm ở trên giường, cô vừa liếc nhìn Trần Uyển, trên người Trần Uyển đang là chiếc áo của Sóc Phong, tựa như rất thân thiết.
Trần Uyển đang chờ, chờ Kiều Y Y sụp đổ, chờ Kiều Y Y khóc lớn.
“Cô có biết anh ấy dị ứng rượu cồn hay không?" Còn chưa đi vào phòng, Kiều Y Y đã nghe mùi rượu, bởi vì có liên quan đến Sóc Phong, khứu giác của cô cực kỳ nhạy cảm, đặc biệt là mùi rượu.
Sắc mặt của Trần Uyển cứng lại, “Thế thì sao?"
“Nếu như muốn say rượu làm bậy, cô cũng phải tìm đúng người mới được chứ!" Kiều Y Y cười lạnh nhìn Trần Uyển, vừa trải qua giải phẫu buộc ga-rô ( ngăn sinh nở), người đàn ông làm sao có thể.
“Cô đi đâu vậy?" Âm mưu bị vạch trần, sắc mặt Trần Uyển vô cùng khó coi, nhưng dù thế nào cô cũng không nghĩ ra Kiều Y Y cũng chỉ là liếc mắt nhìn Sóc Phong, chuẩn bị rời đi.
“Cô thương anh ấy thật sao?" Kiều Y Y quay đầu trở về, lạnh nhạt hỏi.
Kiều Y Y cũng không đợi câu trả lời của cô, liền xoay người đi, mà người đàn ông chết tiệt này, sẽ để cho anh nằm ở trên giường chừng mấy ngày đi! Biết rõ là không thể đụng vào rượu, nhưng vẫn là đụng, đáng đời!
“Này này!" Trần Uyển đuổi theo ra cửa, chỉ tới kịp thấy bóng lưng Kiều Y Y rời đi.
Cô nhanh chóng trở về phòng, nhìn gương mặt ửng hồng của người đàn ông nằm ở trên giường, lập tức cô biết Kiều Y Y không nói dối, “Sóc Phong, Sóc Phong à."
Cô khẩn trương vỗ mặt của anh, hốt hoảng không dứt, anh lại không có một chút phản ứng.
“Cô tên là gì?"
Kiều Y Y nằm ở trên bàn mổ, ánh đèn sáng ngời chiếu vào trên người của cô, “Kiều Y Y."
“Biết hôm nay phải giải phẫu gì không?"
“Nạo thai…"
“Tốt, cô Kiều, đợi lát nữa chúng tôi sẽ tiêm thuốc mê cho cô."
Kiều Y Y nhìn chằm chằm ánh đèn trên đỉnh đầu một lúc lâu, cô không phân biệt được cảm giác của mình là gì, quá nhiều tình cảm ở trong lòng của cô, nhộn nhạo, sợ hãi, lo lắng không thôi.
“Cô Kiều này."
“Xin chờ một chút!" Kiều Y Y giống như là điện giật nhảy lên, hoảng sợ đẩy y tá ra, “Tôi không làm!"
Kiều Y Y nhanh chóng bò dậy, lảo đảo chạy ra khỏi phòng giải phẫu, như một kẻ điên chạy trốn, cho đến những tà áo trắng toát kia không bao lấy tâm trí nữa, cô mới ngồi yên lặng một góc.
“Kiều Y Y?"
Kiều Y Y ngẩng đầu nhìn lên, cô nhìn thấy Nhâm Viễn, “Cô ở đây làm cái gì?"
Làm cái gì? Kiều Y Y đột nhiên cảm thấy mình thật là buồn cười.
“Này này?" Nhâm Viễn không rõ ý tưởng nhìn thấy cô vừa khóc vừa cười, “Cô đừng dọa tôi!"
Cuối cùng Nhâm Viễn dẫn cô trở về nhà mình, gọi điện thoại cho Sóc Phong, nhưng Sóc Phong không có nghe điện thoại, “Tình huống này là quái gì vậy!" Anh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Làm đồng nghiệp với Kiều Y Y lâu như vậy, Nhâm Viễn chưa từng gặp qua cô khóc, mặc dù có lúc cô không có dịu dàng nữ tính, cực kì dã man, nhưng cô làm việc rất nghiêm túc, đối đãi chân thành với người khác, là một cô gái thật tốt.
“Phụ nữ thật phiền phức! Có lẽ lại gây gổ với Sóc Phong rồi!" Anh nói lẩm bẩm, để không gian đó lại cho cô gái nào đó mệt lã đi ngủ.
Tác giả :
Kim Tinh