Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em
Chương 12: Phần lớn đã qua
Toàn bộ ngày nghỉ Tết âm lịch, An Tiểu Tâm đều là ở cùng người nhà.
Cô cùng Đinh Phổ Nguyệt đều cùng trở về căn biệt của An Thắng Phong ở vùng ngoại thành, bốn miệng ăn ở cùng một chỗ, giống như nhiều năm trước kia thật vui vẻ đón Tết. Buổi tối ngày ba mươi, An Tiểu Tâm cùng Đinh Phổ Nguyệt đưa ra quà tặng hiếu kính AN Thắng Phong cùng Tần Thu Huân, làm cho hai trưởng bối trên mặt như nở hoa.
An Tiểu Tâm giúp Tần Thu Huân làm một bàn nhỏ đồ ăn ngon, An Thắng Phong mở một lọ Mao Đài trân quý, bốn người vui vẻ hòa thuận ngồi cùng một chỗ, vừa xem tivi vừa ăn cơm. Mỗi lúc như thế này, An Tiểu Tâm có một loại ảo giác, mình chính là đứa nhỏ của An Thắng Phong cùng Tần Thu Huân, Đinh Phỏ Nguyệt chính là em gái ruột của mình. Tuy rằng đại đa số thời gian Đinh Phổ Nguyệt đối với mình không có tốt, nhưng nếu như là em gái ruột, còn có cái gì phải so đo đâu? Lúc này Đinh Phổ Nguyệt uống một hớp rượu cũng nhìn về phía An Tiểu Tâm, ánh mắt trong suốt.
An Tiểu Tâm nhịn không được véo véo khuôn mặt Đinh Phổ Nguyệt, cười hì hì nói: “Ha ha, ta biết mi đang suy nghĩ cái gì, khẳng định cùng suy nghĩ trong lòng ta giống nhau."
Đinh Phổ Nguyệt gạt tay cô, không hài lòng nói: “Thiên tài cùng mi giống nhau, mi xem mi đi, uống chút rượu liền say khướt."
An Tiểu Tâm không để ý tới, cánh tay quàng vào cổ Đinh Phổ Nguyệt, Đinh Phổ Nguyệt lẩn tránh, hai người không khỏi hi hi ha ha đứng lên đùa giỡn. An Thắng Phong cùng Tần Thu Huân ở bên cạnh vui vẻ nhìn, không khí hòa thuận, vui vẻ.
An Tiểu Tâm mượn chút rượu, nắm tay Đinh Phổ Nguyệt đối với An Thắng Phong cùng Tần Thu Huân nói: “Cha, dì, hai người nắm tay làm lại với nhau, cũng cho con cùng Phổ Nguyệt yên tâm."
Đinh Phổ Nguyệt lặng đi một chút, lập tức cũng cười lên nói: “An Tiểu Tâm chết tiệt, lại đoạt lời kịch của ta."
Tần Thu Huân mặt có chút đỏ, tuy rằng bà cũng sắp 50 tuổi, nhưng hiện tại nhìn dưới ánh đèn, hai gò má đỏ tươi, thật đúng là động lòng người. An Thắng Phong khụ khụ, cười hì hì kéo Tần Thu Huân qua nói: “Vẫn đợi những lời này của các con đây, nếu không ta thật khó mở miệng mà,ta cùng thu Thu Huân đã sớm làm thủ tục từ tám trăm năm rồi"
An Tiểu Tâm cùng Đinh Phổ Nguyệt cùng nhau liếc mắt một cái, đồng thanh hét ầm lên, một người chạy về phía An Thắng Phong, một người chạy về phía Tần Thu Huân. Mọi người cười đùa cùng một chỗ, Đinh Phổ Nguyệt đặc biệt bất mãn, đối với An Thắng Phong nói: “Không được, vừa không có nhẫn kim cương, lại khong có tiệc cưới, cũng không có tuần trăng mật, mẹ con không thể liền như vậy gả cho cha."
“Ai nha, cái đó không trọng yếu, chỉ cần ba ta đối với dì tốt là được." An Tiểu Tâm vội vàng giúp An Thắng Phong nói chuyện
An Thắng Phong lúc này xuất ra thân phận trưởng gia mà nói: “Làm sao có thể không có tuần trăng mật? Ta cùng Thu Huân là đang chờ các con a. Chờ các con mang một chàng rể hiền về cho ta, mọi người cùng nhau đi du lịch."
Thấy đề tài chuyển đến trên người mình, An Tiểu Tâm ùng Đinh Phổ Nguyệt đều chột dạ không chịu nói chuyện. An Thắng Phong cùng Tần Thu Huân liếc mắt nhìn nhau một cái, lúc nhìn An Tiểu Tâm thì trong mắt mang theo nhiều thương tiếc cùng lo lắng.
Ngày đầu năm mới, An Tiểu Tâm đến nhà Tiểu Thao chúc tết. Cô mua rất nhiều đồ đạc, để đầy trong ghế sau taxi. Đến dưới lầu, gọi điện thoại kêu Tiểu Thao xuống dưới giúp cuối cùng mới đem đồ vật khiêng lên. Vừa vào nhà, mẹ Tiểu Thao nhiệt tình đón An Tiểu Tâm đi vào. Ba Tiểu Thao mất sớm, cho nên trong nhà chỉ có Tiểu Thao cùng với mẹ. Mẹ Tiểu Thao thấy An Tiểu Tâm mang nhiều đồ như vậy ngượng ngùng nói: “Tiểu Tâm a, con tại sao lại mang nhiều đồ như vậy. Ta cái gì cũng không thiếu, con không cần phải lo lắng cho ta."
An Tiểu Tâm vỗ vỗ tay mẹ Tiểu Thao nói: “Dì à, nhìn người nói kìa, trước đây con cũng ăn không ít cơm của dì mà, dì cũng chưa từng theo con xin tiền. Con hiện tại chính mình kiếm được tiền, đương nhiên muốn hiếu kính người a."
Mẹ Tiểu Thao đôi mắt đỏ lên, không tự giác nói: “Nếu Tiểu Triều vẫn còn thì tốt rồi, con gả lại đây, ta chắc chắn rất cao hứng….."
An Tiểu Tâm đôi mắt lập tức đỏ lên, cô tuy rằng không phải lần đầu tiên nghe những lời này, vốn tưởng rằng tâm sớm đã chết lặng nhưng không ngờ vẫn khơi dậy đau đớn sắc nhọn. Nếu Dịch Triều còn sống, những năm này dì cũng không cần vất vả kiếm tiền nuôi Tiểu Thao ăn học như vậy. Mỗi lần tới nơi này, cô đều cảm thấy mình là tội nhân. Tuy cảm giác sống không bằng chết nhưng cô lại vẫn tiếp tục bức chính mình đến.
Mẹ Tiểu Thao đến nay còn không biết Đặng Dịch Triều là vì cứu An Tiểu Tâm mà chết, nếu đã biết, nếu đã biết không biết còn có thể hoan nghênh cô như vậy không. An Tiểu Tâm không nói, không phải sợ mẹ Tiểu Thao hận cô, mà là sợ bà từ nay về sau không nhận sự giúp đỡ của chính mình, nếu vậy ngay cả nguyện vọng chuộc lỗi hèn mọn nhất của An Tiểu Tâm đều không đạt được.
Tiểu Thao thấy hai người phụ nữ nắm chặt tay rơi lệ, trong lòng khó chịu, lớn tiếng hét lên: “Mẹ, việc đã qua nhiều năm, đừng lôi ra làm mọi người không vui được không!"
Mẹ Tiểu Thao vội lau lệ, lấy tay đỡ bả vai An Tiểu Tâm nói: “Con nhìn ta, ai nha, không nói nữa. Giữa trưa ở lại đây ăn cơm, ta làm đồ ăn ngon cho con."
“Được, dì à, con giúp người, vừa vặn theo người học. Trù nghệ của con cũng đều là người dạy cho mà." An Tiểu Tâm tinh thần cũng phấn chấn lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Hai người phụ nữ chui vào phòng bếp. Mẹ Tiểu Thao làm đồ ăn rất tuyệt, dựa vào tay nghề này, mở một quán cơm tại nhà. Tuy rằng không lớn, nhưng khách nhân trung tuổi rất nhiều, mỗi ngày đông như trẩy hội, kiếm tiền cũng không quá khó khăn. Nhưng mẹ Tiểu Thao dù sao cũng đã 50 tuổi, một mình kinh doanh một tiệm cơm, vất vả khó khăn trong đó làm sao lại có thể thiếu.
An Tiểu Tâm cũng muốn giúp Tiểu Thao đóng học phí, nhưng bị Tiểu Thao cùng mẹ cậu bé khéo léo từ chối. Tiểu Thao vì tiết kiệm học phí cùng sinh hoạt phí, rõ ràng có thể thi đậu khoa ngoại ngữ đại học Bắc Kinh, lại lựa chọn trường ngoại ngữ thứ hai của địa phương. Bất quá cậu cũng rất có thiên phú, ở trường học cũng học rất giỏi các môn. Mẹ Tiểu Thao nói đến con trai bảo bối liền nói thao thao bất tuyệt, tình cảm yêu con là loại tình cảm không có lời nào có thể miêu tả được. An Tiểu Tâm lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên nói vào một câu, không khí phi thường ấm áp.
Tiểu Thao đứng ngẩn người ở ngoài cửa, lẳng lặng nghe mẹ cằn nhằn liên miên, trong lời nói ngẫu nhiên nghe được âm thanh trong trẻo của An Tiểu Tâm, trong lòng chua ngọt khó phân biệt. Kỳ thật cậu không muốn An Tiểu Tâm đến nhà mình, bởi vì cậu không muốn thấy bộ dáng An Tiểu Tâm chưa quên người đã mất.
Ăn xong cơm trưa, An Tiểu Tâm quấn quýt lấy mẹ Tiểu Thao cùng nhau đi dạo phố. Vì thế ba người thân thân ái ái đến trung tâm mua sắm trong thành phố đi dạo. Tiểu Thao bộ dáng thuộc loại mày rậm mắt to, loại hình anh tuấn như ánh mặt trời, thu hút sự chú ý của những cô giá bên cạnh. An Tiểu Tân đang bận rộn giúp mẹ Tiểu Thao chọn quần áo, giương mắt nhìn thấy bộ dáng Tiểu Thao không kiên nhẫn quệt miệng, vì thế cô tung một cước đá vào mông Tiểu Thao, miệng nói: “Gọi cậu đi dạo phố cùng mà giống như đi giết người."
Tiểu Thao tức giận lập tức giương nanh múa vuốt đánh tới, An Tiểu Tâm lập tức trốn sau lưng mẹ Tiểu Thao, Tiểu Thao vây quanh mẹ cậu di chuyển trái phải muốn bắ An Tiểu Tâm. Mẹ Tiểu Thao vui tươi hớn hở đưa tay bảo vệ An Tiểu Tâm, trong lòng hiểu được hai đứa nhỏ này chỉ là muốn làm cho bà vui vẻ mà thôi.
Hành động của bọn họ đều rơi vào trong mắt một đôi nam nữ trên cầu thang cuốn.
Anh Bồi hứng thú nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang đánh nhau đùa giỡn náo loạn cách đó không xa kia, thực hoài nghi cô gái hoạt bát cười đùa kia là An Tiểu Tâm?
Khúc Như Y cũng trừng mắt nửa ngày, miệng thì thào nói: “Trách không được nói không cần Sở Úc, nguyên lai là trâu già gặm cỏ non. Anh xem đem mẹ con cỏ non đều thu phục."
Anh Bồi nhìn Khúc Như Y đang lôi kéo chính mình cười nói: “Làm sao em biết kia là “mẹ cỏ non"? Có lẽ là thân thích của An Tiểu Tâm thì sao."
“Người phụ nữ An Tiểu Tâm lôi kéo đó cùng cỏ non bộ dáng rất giống nhau, nhất định là mẹ cậu ta." Khúc Như Y khẳng định nói.
Anh Bồi lại nhìn vài lần, gật gật đầu nói: “Như Y, khả năng quan sát cảu em không sai."
Đang nói, Anh Bồi đột nhiên phát hiện An Tiểu Tâm tựa hồ phát hiện An Tiểu Tâm liếc mắt nhìn về bên này, sau đó cô nhanh chóng xoay người, lén lút lôi kéo hai người nhanh chóng đi về phương hướng khác.
Anh Bồi khóe miệng nhếch lên, mở miệng liền gọi to một tiếng: “An Tiểu Tâm." Thanh âm mát lạnh truyền thật sự xa.
An Tiểu Tâm bước nhanh một chút, định làm bộ như không có nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng là mẹ Tiểu Thao lại giữ chặt An Tiểu Tâm nói: “Tiểu Tâm, có người gọi con a."
An Tiểu Tâm bất đắc dĩ, nặn một nụ cười, quay người lại, khi thấy Anh Bồi thì giả mù sa mưa làm một cái biểu tình kinh hỉ.
Khúc Như Y lôi kéo cánh tay Anh Bồi oán giận nói: “Anh kêu cô ta làm gì?"
Anh Bồi cười quyến rũ, không trả lời mà dắt Khúc Như Y đến gần An Tiểu Tâm.
An Tiểu Tâm ha ha cười nói: “Ha ha, thật là trùng hợp, ở trong này gặp gỡ Anh phó tổng giám đốc cùng Khúc chủ nhiệm. Hai người đi dạo phố a!"
Anh Bồi “phốc xích" phì cười, anh chỉ chỉ Tiểu Thao cùng mẹ cậu nói: “Cô cùng người quen đi dạo phố sao?"
An Tiểu Tâm cuống kéo Tiểu Thao nói: “Đây là Đặng Thao, anh đã gặp qua. Vị này là mẹ cậu ấy."
Mẹ Tiểu Thao dùng dôi mắt trải sự đời nhìn chằm chằm Anh Bồi, mỉm cười gật đầu, An Tiểu Tâm chỉ vào Anh Bòi cùng Khúc Như Y giới thiệu: “Vị này là Anh phó tổng giám đốc của công ty con, vị này là Khúc chủ nhiệm."
Mẹ Tiểu Thao chào hỏi, còn chưa nói xong, An Tiểu Tâm liền vội vàng nói: “Anh phó tổng giám đốc cùng Khúc chủ nhiệm còn có việc đi, ngại quá làn chậm chễ hai người, chúng tôi đi trước a."
Nói xong khẽ cười với Anh Bồi cùng Khúc Như Y, lôi kéo Tiểu Thao cùng mẹ cậu xoay người bước đi. Chớp mắt một cái đã khoogn thấy tăm hơi.
Anh Bồi nhìn phương hướng cô biến mất, trêu đùa nói: “Em xem xem, thấy chúng ta giống như gặp quỷ."
Khúc Như Y cảm thấy nụ cười bên môi Anh bồi có điểm chói mắt, kéo kéo anh nói: “Đừng nhìn, mấy ông lão còn đang chờ chúng ta đó."
Anh Bồi liếc Khúc Như Y nói: “Em không phải đối với chuyện tình của An Tiểu Tâm luôn luôn quan tâm sao?"
Khúc Như Y nhún nhún vai: “Chỉ cần cô ta không cùng người bên cạnh em có quan hệ, em mới mặc kệ cô ta là ăn cỏ non hay cỏ già."Buổi tối mồng một, An Tiểu Tâm bị buộc bất đắc dĩ đi ra ngoài cùng mẹ ruột Tần Xuân Hinh ăn cơm. Đương nhiên, còn có người nam nhân của mẹ Khúc Tín Hách.
Tần Xuân Hinh trời sanh tính thoải mái, tôn trọng tự do, chịu không nổi trói buộc. Cho nên năm đó bà không chịu nổi cuộc sống gia đình rườm rà, bỏ lại chồng con đi tới nước Mĩ học vẽ tranh. Bà thiên tư thông minh, xúc cảm sâu sắc, tình cảm phong phú, bức tranh thoát tục phóng khoáng lại ẩn giấu cái nhìn lịch sự tao nhã nữ tính, hiện tại đã là một họa sĩ rất nổi tiếng. Đương nhiên, một người phụ nữ thành công tất nhiên là sau lưng có một hoặc nhiều người đàn ông hỗ trợ. An Thắng Phong mang theo con gái nhỏ nuôi nấng, không để cô có một chút ràng buộc. Khúc Tín Hách cung cấp cho bà tiền tài, để cho bà tâm không vướng bận chuyên tâm vẽ tranh.
An Tiểu Tâm từng tưởng, nếu Tần Xuân Hinh không có thanh lệ thoát tục, khuôn mặt xinh đẹp, hai người đàn ông kia còn có thể vì bà trả giá? Bà còn có thể làm theo ý mình sống như thế hay không?
An Tiểu Tâm thừa nhận mình đối với mẹ ruột là ghen tị nhiều hơn căm giận, cô có thể lí giải mẹ cô năm đó trái tim muốn bay cao, có thể có mấy người phụ nữ muốn bay là có thể bay được đây?
An Tiểu Tâm đúng hẹn đến tầng thượng tòa nhà có kiến trúc giả cổ nổi tiếng Vọng Giang bên dòng Châu Giang. Bên ngoài tòa nhà này là mái cong đấu củng, rường cột chạm trổ, bên trong trang hoàng cổ kính, tươi mát lịch sự tao nhã. Ngồi ở trên Vọng Giang các dựa vào lan can trông về phía xa, sông dài rộng như đến tận trời, phiền não trong lòng cũng được gió sông thổi đi, thật giống như ý cảnh cổ nhân mọc cánh thành tiên đăng tiên.
Hiện tại, An Tiểu Tâm đang ngồi trong một gian phòng trên Vọng Giang Các nơi được mệnh danh là sang quý lịch sự tao nhã nhất thành phố, đặc biệt chuyên tâm ngắm cảnh mưa mùa đông trên sông Châu Giang. Mặc dù cô nhìn ngắm đến cái cổ cũng đã mỏi nhừ, nhưng cô vẫn làm ra vẻ bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, bởi vì cô không nghĩ quay đầu cùng Khúc Như Y mắt to trừng mắt nhỏ. Không biết vì sao, người mời khách còn chưa tới, hai ngươi được mời lại đến đông đủ. Hai người cô không để ý tôi, tôi cũng không để ý tôi, cứng ngắc tại chỗ.
Rốt cục, tiếng cửa mở vang lên, Khúc Tín Hách cùng Tần Xuân Hinh tiến vào, mang một trận hơi lạnh của mưa mùa đông. Tần Xuân Hinh giống như gió cuốn chạy đến bên người An Tiểu Tâm, đưa tay sờ mặt cô nói: “Con đã khỏi bệnh hoàn toàn chưa? Nhìn con gầy quá. Mẹ muốn gặp con, nhưng An Thắng Phong không cho, nói không thể quấy nhiễu yên tĩnh của con. Đến, Tâm Tâm ngoan, nói cho mẹ biết hiện tại sống ở đâu?"
An Tiểu Tâm có điểm xấu hổ bắt cái tay Tần Xuân Hinh đang để trên mặt mình, đối với Khúc Tín Hách xa cách lễ phép cười một cái rồi mới nói: “Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo lắng. Còn có người mà."
Tần Xuân Hinh ánh mắt nhìn Khúc Như Y ngồi bên cạnh, sắc mặt buồn bã, miệng khẽ cong, lúc này mới ngồi xuống. Khúc Tín Hách đi đến bên người Khúc Như Y, ôn hòa đưa tay xoa nhẹ tóc cô. Sau đó ông ngồi vào vị trí người chủ, vỗ vỗ vị trí bên người kêu Tần Xuân Hinh: “Lại đây, ngồi ở đây."
Tần Xuân Hinh nhìn vị trí chủ nhà cách An Tiểu Tâm khá xa, chu miệng lê không muốn nói: “Không đi, em muốn ngồi bên cạnh Tâm Tâm."
“Lại đây!" Khúc Tín Hách thanh âm tăng thêm chút lực, có một tia kiên quyết không nghi ngờ, Tần Xuân Hinh lúc này mới không tình nguyện chậm rãi đi đến bên cạnh ông.
An Tiểu Tâm nhìn thái độ của mẹ mình như một cô gái nhỏ, bất giác đảo cặp mắt trắng dã. Mẫu thân đại nhân của con a, người đã bao nhiêu tuổi rối, như thế nào giơ tay nhấc chân đều ngây thơ như vậy a. Chính là người dung nhan không già, nhưng xuân xanh cũng đã 49 tuổi ngài cũng có thể thu lại thu lại a. Bất quá thật lòng mà nói, Tần Xuân Hinh bề ngoài tuyệt không vượt qua 38 tuổi. Tóc ngắn uốn thành lọn như những ngọn sóng, mấy chỗ còn nhuộm thành màu đỏ sẫm, rất xứng với cặp mắt to ngập nước cùng màu da trơn bóng, nhìn qua thậm chí có vài phần cười khẽ, thập phần hợp mốt, là một phu nhân đáng yêu.
Khúc Tín Hách liếc mắt thấy biểu tình của An Tiểu Tâm, bất giác khẽ khụ hai tiếng. An Tiểu Tâm đem ánh mắt nhìn mẹ mình nhanh chóng thu hồi, ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn Khúc Tín Hách, còn làm ra bộ dáng thật sự nghe ông nói. Khúc Tín Hách đã hơn 50, thái dương đã thấy tóc trắng. Nhưng ông có ngũ quan mạnh mẽ, khí chất trầm ổn, thêm việc bảo dưỡng dáng người cân đối rất tốt, trọng yếu nhất là tài sản kếch xù, đối với những người phụ nữ coi như là người đàn ông có lực hấp dẫn.
Quả nhiên, Khúc Tín Hách mở miệng giảng đạo: “Như Y, Tiểu Tâm, hôm nay goi các con đến, là có việc cùng các con nói."
Khúc Như Y sắc mặt lập tức tái nhợt. An Tiểu Tâm có điểm không kiên nhẫn, đối với việc này, sớm đã đoán được từ tám trăm năm, kì thực có mình hay không cũng thế.
“Tiểu Tâm, ta định cùng mẹ con kết hôn, con….. Không phản đối chứ?" Khúc Tín Hách trước hỏi An Tiểu Tâm.
An Tiểu Tâm cố nặn ra một nụ cười thành khẩn không ngừng nói: “Không phản đối, không phản đối, hai người nhanh chóng đi kết hôn đi, hắc hắc, chú Khúc, chính là…….. Về sau chú quan tâm mẹ con là được."
Tần Xuân Hinh bất mãn trừng mắt nhìn An Tiểu Tâm một cái, cô nói chuyện như vậy giống như mình là một con cún con hay gây chuyện, nhanh chóng đưa cho người khác nuôi, còn muốn dặn người ta trăm ngàn phải trông nom không để cho nó lại cắn người khác.
Khúc Tín Hách gật gật đầu, tuy rằng An Tiểu Tâm giống như ông đã đoán trước, nhưng ông vẫn có chút buồn cười. Sau đó ông chuyển hướng đến Khúc Như Y, Khúc Như Y lúc này nước mắt đã sớm rơi như mưa. Khúc Tín Hách thở dài, nói: “Như Y, con không đồng ý sao?"
“Không đồng ý, mẹ đã mất mười năm, cha luôn theo đuổi người đàn bà này, chưa bao giờ để ý con. Hiện tại lại muốn đem bà ta lấy về nhà, con không đồng ý." Khúc Như Y nghẹn ngào.
“Khụ khụ," Tần Xuân Hinh mím mím miệng, kéo ống tay Khúc Tín Hách nói: “Như Y không đồng ý, em thấy coi như vậy đi."
Khúc Tín Hách lấy ánh mắt đảo qua Tần Xuân Hinh, biểu tình bất mãn không lời nào miêu tả được, Tần Xuân Hinh co rúm lại một chút, nha nha nói: “Anh xem…. Làm cho đứa nhỏ khóc nhiều không tốt."
Khúc Tín Hách vươn một bàn tay nắm lấy tay Tần Xuân Hinh, không cho bà lấy ra, sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Như Y, kỳ thật ba từ khi lên trung học đã nhận thức Xuân Hinh, so với nhận thức mẹ con còn sớm hơn. Ừ, chuyện trước nữa con kia cũng không nói nữa. Như con vừa mới nói, ba ba theo đuổi bà ấy cũng nhiều năm, con còn nhẫn tâm xem ba ba vất vả như vậy sao?"
Đôi mắt to xinh đẹp của Khúc Như Y tràn đầy nước mắt, khóc nói: “Ba ba, vì sao nhất định phải tìm mẹ kế cho con? Mấy năm nay, con vẫn muốn bồi ở bên cạnh người, ra nước ngoài du học, cũng là người bắt buộc con đi. Ba nếu tịch mịch, con có thể ở cùng người a."
Khúc Tín Hách mỉm cười lắc đầu nói: “Như Y, điều này sao có thể giống nhau đây? Con là con gái, Xuân Hinh là bạn đời của ta. Con ngẫm lại, ba và chồng tương lai, đối với con mà nói khẳng định cũng không giống nhau đúng hay không?"
“Không đúng, con chỉ cần ba ba, con có thể không kết hôn." Khúc Như Y cố chấp nói. An Tiểu Tâm ở bên cạnh nghe thân thể không khỏi run lên một chút, Khúc Như Y này thật đúng là một nhân tài, chỉ cần ba ba còn không bỏ xuống được Sở Úc, cùng Anh Bồi cũng không rõ ràng minh bạch. Hừ, đại tiểu thư này chính là được nuông chiều, thế giới chỉ có thể quay vòng quanh cô ta, cái gì cũng không muốn buông tay.
Khúc Tín Hách bất đắc dĩ nhìn Khúc Như Y một cái, sau đó khẩu khí cường ngạnh đứng lên nói: “Đêm nay gọi các con đến, chính là muốn thông báo cho các con biết mà thôi, chúng ta năm trước đã hoàn thành các thủ tục."
“Hoàn thành thủ tục mới cùng con nói thì có ích lợi gì?" Khúc Như Y khiếp sợ đứng lên.
Khúc Tín Hách trấn định nói: “Tuy rằng thủ tục đã hoàn thành, nhưng ba và dì Tần con muốn một cái hôn lễ."
An Tiểu Tâm vừa vặn uống một ngụm trà nóng bỏng, nghe xong lời này một ngụm liền nuốt xuống, cảm giác cổ họng giống như bốc hơi. Cái gì, hôn…. Hôn lễ? Chẳng lẽ muốn chính mình làm hoa đồng??
Tần Xuân Hinh không để ý An Tiểu Tâm khiếp sợ, thế nhưng lộ ra sự ngượng ngùng cười đối với An Tiểu Tâm giải thích: “Tâm Tâm, mẹ muốn mặc áo cưới a, trước kia lúc gả cho ba con không hiểu chuyện, tùy tiện gả cho, lần này mẹ muốn thật long trọng, cả đời còn lại lúc này đây."
An Tiểu Tâm kinh ngạc nhìn Tần Xuân Hinh, không biết sao trong lòng có điểm chua xót. Mẹ đã ở ngoài một mình cũng đã 20 năm, bây giờ có thể mặc vào áo cưới, cùng người mình yêu đi vào lễ đường, đây là phúc khí của bà. Làm con gái, chính mình thật sự hẳn là nên thay bà cảm thấy cao hứng. An Tiểu Tâm nghiêng về phía trước, cầm tay Tần Xuân Hinh, thành tâm thực lòng nói: “Mẹ, con thật tình thay người cao hứng, khi chọn áo cưới con sẽ đến cố vấn cho người có được không?"
An Tiểu Tâm khó có khi cùng Tần Xuân Hinh thân mật như vậy, bà cực kì vui vẻ, sau đó bà ghé ghé vào lỗ tai An Tiểu Tâm nhẹ nhàng nói: “Nếu không thừa dịp bậy giờ còn không quá già, còn có thể mặc áo cưới, mẹ mới không lấy chồng đâu. Mẹ nói cho con biết, đàn ông tối không phải này nọ, không chiếm được mới là tốt nhất. Đừng nhìn mẹ đáp ứng gả cho, đến lúc mẹ muốn rong chơi khắp thế giới, lại để cho ông ấy đuổi theo."
An Tiểu Tâm nghe xong lời này, bất giác sửng sốt, ngượng ngùng thu hồi cánh tay, ngồi ngay ngắn. Khúc Tín Hách quét ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại đây, An Tiểu Tâm đối với ông cười hắc hắc, nghĩ rằng lão nhân gia ngài tự cầu nhiều phúc đi.
Khúc Như Y vẫn ngồi ở chỗ nào đó nhìn hành động của bọn họ, cảm giác bọn họ mới thật sự là người một nhà, chỉ có mình là người ngoài. Cô cười lạnh, không nói một lời xoay người đi ra ngoài.
“Như Y" Khúc Tín Hách mang theo điểm tức giận kêu.
An Tiểu tâm bất đắc dĩ đứng dậy, đối vói Khúc Tín Hách nói: “Chú Khúc, chú ngồi đi, cháu đi khuyên nhủ cô ấy."
An Tiểu Tâm ra tới cửa, liếc mắt một cái nhìn liền thấy bóng dáng Khúc Như Y sắp biến mất ở cuối hành lang. Cô thở dài, xem tình cảnh Khúc Như Y cùng cô có chút giống nhau, phải đi khuyên nhủ cô ta thôi, miễn cho về sau cô ta lại đi náo loạn Tần Xuân Hinh. Nghĩ vậy, cô chạy chậm đến muốn nhanh chút đuổi theo Khúc Như Y. Không ngờ căn phòng bên cạnh đột nhiên mở của một người đi ra, An Tiểu Tâm không kịp phản ứng, kết quả nhào vào trong lòng người nọ. Người nọ cũng là bị An Tiểu Tâm làm cho hoảng sợ, bị An Tiểu Tâm đẩy lui về phía sau hai bước. Người nọ đứng vững sau đó cúi đầu nhìn mặt cô gái trong lòng, khóe miệng bất giác nhếch lên, sau đó hắn dày mặt nói một câu: “Không nghĩ tới An thư kí nhiệt tình như vậy a."
An Tiểu Tâm cái mũi đụng vào lồng ngực người nọ, vừa đau vừa chua xót, nước mắt đều chảy ra. Cô ôm cái mũi vốn đang định xin lỗi, vừa nghe thấy thanh âm này, lập tức trợn tròn ánh mắt ngẩng đầu nhìn, aiz!
An Tiểu Tâm cười một cái xa cách, cung kính chào hỏi: “Anh phó tổng giám đốc, thật là trùng hợp."
Lúc này Khúc Như Y nghe thấy một trận hỗn loạn, thấy Anh Bồi, lại xoay người đi trở về. Cô cười lạnh nói: “Thật đúng là có mẹ tất có con a, đều khẩn cấp yêu thương nhung nhớ như vậy sao?"
An Tiểu Tâm trong lòng tức giận, người này thật không có hảo tâm, vốn muốn an ủi cô ta một chút. Nghe cô ta nói như vậy, An Tiểu Tâm cố ý dùng giọng điệu khiêm tốn lại nghiêm túc nói: “Không có không có, tôi so với mẹ tôi còn kém xa. Bà là lão nhân gia đến bây giờ còn tính đi thăm thú thế giới, làm cho chú Khúc đuổi theo còn chưa đủ đâu."
Khúc Như Y khuôn mặt tức giận trắng bệch, nói không ra lời.
Anh Bồi không có việc gì nghe hai người phụ nữ nói, hắc hắc cười không ngừng.
“Anh Bồi, cậu không đi vào ở đó làm cái quỷ gì vậy?" Bên trong thế nhưng truyền đến thanh âm của Sở Úc. An Tiểu Tâm vừa nghe hơi hơi biến sắc, vội cùng Anh Bồi nói lời từ biệt: “Anh phó tổng giám đốc nói lời từ biệt: “Anh phó tổng giám đốc, ngại quá, mẹ tôi còn ở bên trong, tôi trước xin lỗi không tiếp chuyện ngài được."
Nói xong, cô một đường đi nhanh về Vọng Giang Các, cô cũng không muốn ở đây cùng Sở Úc náo loạn.
Anh Bồi nhìn bóng dáng An Tiểu Tâm hoảng hốt chạy trốn, trong lòng thật đúng là thay Sở Úc bi ai. Huynh đệ a, muốn theo đuổi làm cho người phụ nữ này quay về xem ra có khổ cho cậu ăn.
Cô cùng Đinh Phổ Nguyệt đều cùng trở về căn biệt của An Thắng Phong ở vùng ngoại thành, bốn miệng ăn ở cùng một chỗ, giống như nhiều năm trước kia thật vui vẻ đón Tết. Buổi tối ngày ba mươi, An Tiểu Tâm cùng Đinh Phổ Nguyệt đưa ra quà tặng hiếu kính AN Thắng Phong cùng Tần Thu Huân, làm cho hai trưởng bối trên mặt như nở hoa.
An Tiểu Tâm giúp Tần Thu Huân làm một bàn nhỏ đồ ăn ngon, An Thắng Phong mở một lọ Mao Đài trân quý, bốn người vui vẻ hòa thuận ngồi cùng một chỗ, vừa xem tivi vừa ăn cơm. Mỗi lúc như thế này, An Tiểu Tâm có một loại ảo giác, mình chính là đứa nhỏ của An Thắng Phong cùng Tần Thu Huân, Đinh Phỏ Nguyệt chính là em gái ruột của mình. Tuy rằng đại đa số thời gian Đinh Phổ Nguyệt đối với mình không có tốt, nhưng nếu như là em gái ruột, còn có cái gì phải so đo đâu? Lúc này Đinh Phổ Nguyệt uống một hớp rượu cũng nhìn về phía An Tiểu Tâm, ánh mắt trong suốt.
An Tiểu Tâm nhịn không được véo véo khuôn mặt Đinh Phổ Nguyệt, cười hì hì nói: “Ha ha, ta biết mi đang suy nghĩ cái gì, khẳng định cùng suy nghĩ trong lòng ta giống nhau."
Đinh Phổ Nguyệt gạt tay cô, không hài lòng nói: “Thiên tài cùng mi giống nhau, mi xem mi đi, uống chút rượu liền say khướt."
An Tiểu Tâm không để ý tới, cánh tay quàng vào cổ Đinh Phổ Nguyệt, Đinh Phổ Nguyệt lẩn tránh, hai người không khỏi hi hi ha ha đứng lên đùa giỡn. An Thắng Phong cùng Tần Thu Huân ở bên cạnh vui vẻ nhìn, không khí hòa thuận, vui vẻ.
An Tiểu Tâm mượn chút rượu, nắm tay Đinh Phổ Nguyệt đối với An Thắng Phong cùng Tần Thu Huân nói: “Cha, dì, hai người nắm tay làm lại với nhau, cũng cho con cùng Phổ Nguyệt yên tâm."
Đinh Phổ Nguyệt lặng đi một chút, lập tức cũng cười lên nói: “An Tiểu Tâm chết tiệt, lại đoạt lời kịch của ta."
Tần Thu Huân mặt có chút đỏ, tuy rằng bà cũng sắp 50 tuổi, nhưng hiện tại nhìn dưới ánh đèn, hai gò má đỏ tươi, thật đúng là động lòng người. An Thắng Phong khụ khụ, cười hì hì kéo Tần Thu Huân qua nói: “Vẫn đợi những lời này của các con đây, nếu không ta thật khó mở miệng mà,ta cùng thu Thu Huân đã sớm làm thủ tục từ tám trăm năm rồi"
An Tiểu Tâm cùng Đinh Phổ Nguyệt cùng nhau liếc mắt một cái, đồng thanh hét ầm lên, một người chạy về phía An Thắng Phong, một người chạy về phía Tần Thu Huân. Mọi người cười đùa cùng một chỗ, Đinh Phổ Nguyệt đặc biệt bất mãn, đối với An Thắng Phong nói: “Không được, vừa không có nhẫn kim cương, lại khong có tiệc cưới, cũng không có tuần trăng mật, mẹ con không thể liền như vậy gả cho cha."
“Ai nha, cái đó không trọng yếu, chỉ cần ba ta đối với dì tốt là được." An Tiểu Tâm vội vàng giúp An Thắng Phong nói chuyện
An Thắng Phong lúc này xuất ra thân phận trưởng gia mà nói: “Làm sao có thể không có tuần trăng mật? Ta cùng Thu Huân là đang chờ các con a. Chờ các con mang một chàng rể hiền về cho ta, mọi người cùng nhau đi du lịch."
Thấy đề tài chuyển đến trên người mình, An Tiểu Tâm ùng Đinh Phổ Nguyệt đều chột dạ không chịu nói chuyện. An Thắng Phong cùng Tần Thu Huân liếc mắt nhìn nhau một cái, lúc nhìn An Tiểu Tâm thì trong mắt mang theo nhiều thương tiếc cùng lo lắng.
Ngày đầu năm mới, An Tiểu Tâm đến nhà Tiểu Thao chúc tết. Cô mua rất nhiều đồ đạc, để đầy trong ghế sau taxi. Đến dưới lầu, gọi điện thoại kêu Tiểu Thao xuống dưới giúp cuối cùng mới đem đồ vật khiêng lên. Vừa vào nhà, mẹ Tiểu Thao nhiệt tình đón An Tiểu Tâm đi vào. Ba Tiểu Thao mất sớm, cho nên trong nhà chỉ có Tiểu Thao cùng với mẹ. Mẹ Tiểu Thao thấy An Tiểu Tâm mang nhiều đồ như vậy ngượng ngùng nói: “Tiểu Tâm a, con tại sao lại mang nhiều đồ như vậy. Ta cái gì cũng không thiếu, con không cần phải lo lắng cho ta."
An Tiểu Tâm vỗ vỗ tay mẹ Tiểu Thao nói: “Dì à, nhìn người nói kìa, trước đây con cũng ăn không ít cơm của dì mà, dì cũng chưa từng theo con xin tiền. Con hiện tại chính mình kiếm được tiền, đương nhiên muốn hiếu kính người a."
Mẹ Tiểu Thao đôi mắt đỏ lên, không tự giác nói: “Nếu Tiểu Triều vẫn còn thì tốt rồi, con gả lại đây, ta chắc chắn rất cao hứng….."
An Tiểu Tâm đôi mắt lập tức đỏ lên, cô tuy rằng không phải lần đầu tiên nghe những lời này, vốn tưởng rằng tâm sớm đã chết lặng nhưng không ngờ vẫn khơi dậy đau đớn sắc nhọn. Nếu Dịch Triều còn sống, những năm này dì cũng không cần vất vả kiếm tiền nuôi Tiểu Thao ăn học như vậy. Mỗi lần tới nơi này, cô đều cảm thấy mình là tội nhân. Tuy cảm giác sống không bằng chết nhưng cô lại vẫn tiếp tục bức chính mình đến.
Mẹ Tiểu Thao đến nay còn không biết Đặng Dịch Triều là vì cứu An Tiểu Tâm mà chết, nếu đã biết, nếu đã biết không biết còn có thể hoan nghênh cô như vậy không. An Tiểu Tâm không nói, không phải sợ mẹ Tiểu Thao hận cô, mà là sợ bà từ nay về sau không nhận sự giúp đỡ của chính mình, nếu vậy ngay cả nguyện vọng chuộc lỗi hèn mọn nhất của An Tiểu Tâm đều không đạt được.
Tiểu Thao thấy hai người phụ nữ nắm chặt tay rơi lệ, trong lòng khó chịu, lớn tiếng hét lên: “Mẹ, việc đã qua nhiều năm, đừng lôi ra làm mọi người không vui được không!"
Mẹ Tiểu Thao vội lau lệ, lấy tay đỡ bả vai An Tiểu Tâm nói: “Con nhìn ta, ai nha, không nói nữa. Giữa trưa ở lại đây ăn cơm, ta làm đồ ăn ngon cho con."
“Được, dì à, con giúp người, vừa vặn theo người học. Trù nghệ của con cũng đều là người dạy cho mà." An Tiểu Tâm tinh thần cũng phấn chấn lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Hai người phụ nữ chui vào phòng bếp. Mẹ Tiểu Thao làm đồ ăn rất tuyệt, dựa vào tay nghề này, mở một quán cơm tại nhà. Tuy rằng không lớn, nhưng khách nhân trung tuổi rất nhiều, mỗi ngày đông như trẩy hội, kiếm tiền cũng không quá khó khăn. Nhưng mẹ Tiểu Thao dù sao cũng đã 50 tuổi, một mình kinh doanh một tiệm cơm, vất vả khó khăn trong đó làm sao lại có thể thiếu.
An Tiểu Tâm cũng muốn giúp Tiểu Thao đóng học phí, nhưng bị Tiểu Thao cùng mẹ cậu bé khéo léo từ chối. Tiểu Thao vì tiết kiệm học phí cùng sinh hoạt phí, rõ ràng có thể thi đậu khoa ngoại ngữ đại học Bắc Kinh, lại lựa chọn trường ngoại ngữ thứ hai của địa phương. Bất quá cậu cũng rất có thiên phú, ở trường học cũng học rất giỏi các môn. Mẹ Tiểu Thao nói đến con trai bảo bối liền nói thao thao bất tuyệt, tình cảm yêu con là loại tình cảm không có lời nào có thể miêu tả được. An Tiểu Tâm lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên nói vào một câu, không khí phi thường ấm áp.
Tiểu Thao đứng ngẩn người ở ngoài cửa, lẳng lặng nghe mẹ cằn nhằn liên miên, trong lời nói ngẫu nhiên nghe được âm thanh trong trẻo của An Tiểu Tâm, trong lòng chua ngọt khó phân biệt. Kỳ thật cậu không muốn An Tiểu Tâm đến nhà mình, bởi vì cậu không muốn thấy bộ dáng An Tiểu Tâm chưa quên người đã mất.
Ăn xong cơm trưa, An Tiểu Tâm quấn quýt lấy mẹ Tiểu Thao cùng nhau đi dạo phố. Vì thế ba người thân thân ái ái đến trung tâm mua sắm trong thành phố đi dạo. Tiểu Thao bộ dáng thuộc loại mày rậm mắt to, loại hình anh tuấn như ánh mặt trời, thu hút sự chú ý của những cô giá bên cạnh. An Tiểu Tân đang bận rộn giúp mẹ Tiểu Thao chọn quần áo, giương mắt nhìn thấy bộ dáng Tiểu Thao không kiên nhẫn quệt miệng, vì thế cô tung một cước đá vào mông Tiểu Thao, miệng nói: “Gọi cậu đi dạo phố cùng mà giống như đi giết người."
Tiểu Thao tức giận lập tức giương nanh múa vuốt đánh tới, An Tiểu Tâm lập tức trốn sau lưng mẹ Tiểu Thao, Tiểu Thao vây quanh mẹ cậu di chuyển trái phải muốn bắ An Tiểu Tâm. Mẹ Tiểu Thao vui tươi hớn hở đưa tay bảo vệ An Tiểu Tâm, trong lòng hiểu được hai đứa nhỏ này chỉ là muốn làm cho bà vui vẻ mà thôi.
Hành động của bọn họ đều rơi vào trong mắt một đôi nam nữ trên cầu thang cuốn.
Anh Bồi hứng thú nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang đánh nhau đùa giỡn náo loạn cách đó không xa kia, thực hoài nghi cô gái hoạt bát cười đùa kia là An Tiểu Tâm?
Khúc Như Y cũng trừng mắt nửa ngày, miệng thì thào nói: “Trách không được nói không cần Sở Úc, nguyên lai là trâu già gặm cỏ non. Anh xem đem mẹ con cỏ non đều thu phục."
Anh Bồi nhìn Khúc Như Y đang lôi kéo chính mình cười nói: “Làm sao em biết kia là “mẹ cỏ non"? Có lẽ là thân thích của An Tiểu Tâm thì sao."
“Người phụ nữ An Tiểu Tâm lôi kéo đó cùng cỏ non bộ dáng rất giống nhau, nhất định là mẹ cậu ta." Khúc Như Y khẳng định nói.
Anh Bồi lại nhìn vài lần, gật gật đầu nói: “Như Y, khả năng quan sát cảu em không sai."
Đang nói, Anh Bồi đột nhiên phát hiện An Tiểu Tâm tựa hồ phát hiện An Tiểu Tâm liếc mắt nhìn về bên này, sau đó cô nhanh chóng xoay người, lén lút lôi kéo hai người nhanh chóng đi về phương hướng khác.
Anh Bồi khóe miệng nhếch lên, mở miệng liền gọi to một tiếng: “An Tiểu Tâm." Thanh âm mát lạnh truyền thật sự xa.
An Tiểu Tâm bước nhanh một chút, định làm bộ như không có nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng là mẹ Tiểu Thao lại giữ chặt An Tiểu Tâm nói: “Tiểu Tâm, có người gọi con a."
An Tiểu Tâm bất đắc dĩ, nặn một nụ cười, quay người lại, khi thấy Anh Bồi thì giả mù sa mưa làm một cái biểu tình kinh hỉ.
Khúc Như Y lôi kéo cánh tay Anh Bồi oán giận nói: “Anh kêu cô ta làm gì?"
Anh Bồi cười quyến rũ, không trả lời mà dắt Khúc Như Y đến gần An Tiểu Tâm.
An Tiểu Tâm ha ha cười nói: “Ha ha, thật là trùng hợp, ở trong này gặp gỡ Anh phó tổng giám đốc cùng Khúc chủ nhiệm. Hai người đi dạo phố a!"
Anh Bồi “phốc xích" phì cười, anh chỉ chỉ Tiểu Thao cùng mẹ cậu nói: “Cô cùng người quen đi dạo phố sao?"
An Tiểu Tâm cuống kéo Tiểu Thao nói: “Đây là Đặng Thao, anh đã gặp qua. Vị này là mẹ cậu ấy."
Mẹ Tiểu Thao dùng dôi mắt trải sự đời nhìn chằm chằm Anh Bồi, mỉm cười gật đầu, An Tiểu Tâm chỉ vào Anh Bòi cùng Khúc Như Y giới thiệu: “Vị này là Anh phó tổng giám đốc của công ty con, vị này là Khúc chủ nhiệm."
Mẹ Tiểu Thao chào hỏi, còn chưa nói xong, An Tiểu Tâm liền vội vàng nói: “Anh phó tổng giám đốc cùng Khúc chủ nhiệm còn có việc đi, ngại quá làn chậm chễ hai người, chúng tôi đi trước a."
Nói xong khẽ cười với Anh Bồi cùng Khúc Như Y, lôi kéo Tiểu Thao cùng mẹ cậu xoay người bước đi. Chớp mắt một cái đã khoogn thấy tăm hơi.
Anh Bồi nhìn phương hướng cô biến mất, trêu đùa nói: “Em xem xem, thấy chúng ta giống như gặp quỷ."
Khúc Như Y cảm thấy nụ cười bên môi Anh bồi có điểm chói mắt, kéo kéo anh nói: “Đừng nhìn, mấy ông lão còn đang chờ chúng ta đó."
Anh Bồi liếc Khúc Như Y nói: “Em không phải đối với chuyện tình của An Tiểu Tâm luôn luôn quan tâm sao?"
Khúc Như Y nhún nhún vai: “Chỉ cần cô ta không cùng người bên cạnh em có quan hệ, em mới mặc kệ cô ta là ăn cỏ non hay cỏ già."Buổi tối mồng một, An Tiểu Tâm bị buộc bất đắc dĩ đi ra ngoài cùng mẹ ruột Tần Xuân Hinh ăn cơm. Đương nhiên, còn có người nam nhân của mẹ Khúc Tín Hách.
Tần Xuân Hinh trời sanh tính thoải mái, tôn trọng tự do, chịu không nổi trói buộc. Cho nên năm đó bà không chịu nổi cuộc sống gia đình rườm rà, bỏ lại chồng con đi tới nước Mĩ học vẽ tranh. Bà thiên tư thông minh, xúc cảm sâu sắc, tình cảm phong phú, bức tranh thoát tục phóng khoáng lại ẩn giấu cái nhìn lịch sự tao nhã nữ tính, hiện tại đã là một họa sĩ rất nổi tiếng. Đương nhiên, một người phụ nữ thành công tất nhiên là sau lưng có một hoặc nhiều người đàn ông hỗ trợ. An Thắng Phong mang theo con gái nhỏ nuôi nấng, không để cô có một chút ràng buộc. Khúc Tín Hách cung cấp cho bà tiền tài, để cho bà tâm không vướng bận chuyên tâm vẽ tranh.
An Tiểu Tâm từng tưởng, nếu Tần Xuân Hinh không có thanh lệ thoát tục, khuôn mặt xinh đẹp, hai người đàn ông kia còn có thể vì bà trả giá? Bà còn có thể làm theo ý mình sống như thế hay không?
An Tiểu Tâm thừa nhận mình đối với mẹ ruột là ghen tị nhiều hơn căm giận, cô có thể lí giải mẹ cô năm đó trái tim muốn bay cao, có thể có mấy người phụ nữ muốn bay là có thể bay được đây?
An Tiểu Tâm đúng hẹn đến tầng thượng tòa nhà có kiến trúc giả cổ nổi tiếng Vọng Giang bên dòng Châu Giang. Bên ngoài tòa nhà này là mái cong đấu củng, rường cột chạm trổ, bên trong trang hoàng cổ kính, tươi mát lịch sự tao nhã. Ngồi ở trên Vọng Giang các dựa vào lan can trông về phía xa, sông dài rộng như đến tận trời, phiền não trong lòng cũng được gió sông thổi đi, thật giống như ý cảnh cổ nhân mọc cánh thành tiên đăng tiên.
Hiện tại, An Tiểu Tâm đang ngồi trong một gian phòng trên Vọng Giang Các nơi được mệnh danh là sang quý lịch sự tao nhã nhất thành phố, đặc biệt chuyên tâm ngắm cảnh mưa mùa đông trên sông Châu Giang. Mặc dù cô nhìn ngắm đến cái cổ cũng đã mỏi nhừ, nhưng cô vẫn làm ra vẻ bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, bởi vì cô không nghĩ quay đầu cùng Khúc Như Y mắt to trừng mắt nhỏ. Không biết vì sao, người mời khách còn chưa tới, hai ngươi được mời lại đến đông đủ. Hai người cô không để ý tôi, tôi cũng không để ý tôi, cứng ngắc tại chỗ.
Rốt cục, tiếng cửa mở vang lên, Khúc Tín Hách cùng Tần Xuân Hinh tiến vào, mang một trận hơi lạnh của mưa mùa đông. Tần Xuân Hinh giống như gió cuốn chạy đến bên người An Tiểu Tâm, đưa tay sờ mặt cô nói: “Con đã khỏi bệnh hoàn toàn chưa? Nhìn con gầy quá. Mẹ muốn gặp con, nhưng An Thắng Phong không cho, nói không thể quấy nhiễu yên tĩnh của con. Đến, Tâm Tâm ngoan, nói cho mẹ biết hiện tại sống ở đâu?"
An Tiểu Tâm có điểm xấu hổ bắt cái tay Tần Xuân Hinh đang để trên mặt mình, đối với Khúc Tín Hách xa cách lễ phép cười một cái rồi mới nói: “Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo lắng. Còn có người mà."
Tần Xuân Hinh ánh mắt nhìn Khúc Như Y ngồi bên cạnh, sắc mặt buồn bã, miệng khẽ cong, lúc này mới ngồi xuống. Khúc Tín Hách đi đến bên người Khúc Như Y, ôn hòa đưa tay xoa nhẹ tóc cô. Sau đó ông ngồi vào vị trí người chủ, vỗ vỗ vị trí bên người kêu Tần Xuân Hinh: “Lại đây, ngồi ở đây."
Tần Xuân Hinh nhìn vị trí chủ nhà cách An Tiểu Tâm khá xa, chu miệng lê không muốn nói: “Không đi, em muốn ngồi bên cạnh Tâm Tâm."
“Lại đây!" Khúc Tín Hách thanh âm tăng thêm chút lực, có một tia kiên quyết không nghi ngờ, Tần Xuân Hinh lúc này mới không tình nguyện chậm rãi đi đến bên cạnh ông.
An Tiểu Tâm nhìn thái độ của mẹ mình như một cô gái nhỏ, bất giác đảo cặp mắt trắng dã. Mẫu thân đại nhân của con a, người đã bao nhiêu tuổi rối, như thế nào giơ tay nhấc chân đều ngây thơ như vậy a. Chính là người dung nhan không già, nhưng xuân xanh cũng đã 49 tuổi ngài cũng có thể thu lại thu lại a. Bất quá thật lòng mà nói, Tần Xuân Hinh bề ngoài tuyệt không vượt qua 38 tuổi. Tóc ngắn uốn thành lọn như những ngọn sóng, mấy chỗ còn nhuộm thành màu đỏ sẫm, rất xứng với cặp mắt to ngập nước cùng màu da trơn bóng, nhìn qua thậm chí có vài phần cười khẽ, thập phần hợp mốt, là một phu nhân đáng yêu.
Khúc Tín Hách liếc mắt thấy biểu tình của An Tiểu Tâm, bất giác khẽ khụ hai tiếng. An Tiểu Tâm đem ánh mắt nhìn mẹ mình nhanh chóng thu hồi, ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn Khúc Tín Hách, còn làm ra bộ dáng thật sự nghe ông nói. Khúc Tín Hách đã hơn 50, thái dương đã thấy tóc trắng. Nhưng ông có ngũ quan mạnh mẽ, khí chất trầm ổn, thêm việc bảo dưỡng dáng người cân đối rất tốt, trọng yếu nhất là tài sản kếch xù, đối với những người phụ nữ coi như là người đàn ông có lực hấp dẫn.
Quả nhiên, Khúc Tín Hách mở miệng giảng đạo: “Như Y, Tiểu Tâm, hôm nay goi các con đến, là có việc cùng các con nói."
Khúc Như Y sắc mặt lập tức tái nhợt. An Tiểu Tâm có điểm không kiên nhẫn, đối với việc này, sớm đã đoán được từ tám trăm năm, kì thực có mình hay không cũng thế.
“Tiểu Tâm, ta định cùng mẹ con kết hôn, con….. Không phản đối chứ?" Khúc Tín Hách trước hỏi An Tiểu Tâm.
An Tiểu Tâm cố nặn ra một nụ cười thành khẩn không ngừng nói: “Không phản đối, không phản đối, hai người nhanh chóng đi kết hôn đi, hắc hắc, chú Khúc, chính là…….. Về sau chú quan tâm mẹ con là được."
Tần Xuân Hinh bất mãn trừng mắt nhìn An Tiểu Tâm một cái, cô nói chuyện như vậy giống như mình là một con cún con hay gây chuyện, nhanh chóng đưa cho người khác nuôi, còn muốn dặn người ta trăm ngàn phải trông nom không để cho nó lại cắn người khác.
Khúc Tín Hách gật gật đầu, tuy rằng An Tiểu Tâm giống như ông đã đoán trước, nhưng ông vẫn có chút buồn cười. Sau đó ông chuyển hướng đến Khúc Như Y, Khúc Như Y lúc này nước mắt đã sớm rơi như mưa. Khúc Tín Hách thở dài, nói: “Như Y, con không đồng ý sao?"
“Không đồng ý, mẹ đã mất mười năm, cha luôn theo đuổi người đàn bà này, chưa bao giờ để ý con. Hiện tại lại muốn đem bà ta lấy về nhà, con không đồng ý." Khúc Như Y nghẹn ngào.
“Khụ khụ," Tần Xuân Hinh mím mím miệng, kéo ống tay Khúc Tín Hách nói: “Như Y không đồng ý, em thấy coi như vậy đi."
Khúc Tín Hách lấy ánh mắt đảo qua Tần Xuân Hinh, biểu tình bất mãn không lời nào miêu tả được, Tần Xuân Hinh co rúm lại một chút, nha nha nói: “Anh xem…. Làm cho đứa nhỏ khóc nhiều không tốt."
Khúc Tín Hách vươn một bàn tay nắm lấy tay Tần Xuân Hinh, không cho bà lấy ra, sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Như Y, kỳ thật ba từ khi lên trung học đã nhận thức Xuân Hinh, so với nhận thức mẹ con còn sớm hơn. Ừ, chuyện trước nữa con kia cũng không nói nữa. Như con vừa mới nói, ba ba theo đuổi bà ấy cũng nhiều năm, con còn nhẫn tâm xem ba ba vất vả như vậy sao?"
Đôi mắt to xinh đẹp của Khúc Như Y tràn đầy nước mắt, khóc nói: “Ba ba, vì sao nhất định phải tìm mẹ kế cho con? Mấy năm nay, con vẫn muốn bồi ở bên cạnh người, ra nước ngoài du học, cũng là người bắt buộc con đi. Ba nếu tịch mịch, con có thể ở cùng người a."
Khúc Tín Hách mỉm cười lắc đầu nói: “Như Y, điều này sao có thể giống nhau đây? Con là con gái, Xuân Hinh là bạn đời của ta. Con ngẫm lại, ba và chồng tương lai, đối với con mà nói khẳng định cũng không giống nhau đúng hay không?"
“Không đúng, con chỉ cần ba ba, con có thể không kết hôn." Khúc Như Y cố chấp nói. An Tiểu Tâm ở bên cạnh nghe thân thể không khỏi run lên một chút, Khúc Như Y này thật đúng là một nhân tài, chỉ cần ba ba còn không bỏ xuống được Sở Úc, cùng Anh Bồi cũng không rõ ràng minh bạch. Hừ, đại tiểu thư này chính là được nuông chiều, thế giới chỉ có thể quay vòng quanh cô ta, cái gì cũng không muốn buông tay.
Khúc Tín Hách bất đắc dĩ nhìn Khúc Như Y một cái, sau đó khẩu khí cường ngạnh đứng lên nói: “Đêm nay gọi các con đến, chính là muốn thông báo cho các con biết mà thôi, chúng ta năm trước đã hoàn thành các thủ tục."
“Hoàn thành thủ tục mới cùng con nói thì có ích lợi gì?" Khúc Như Y khiếp sợ đứng lên.
Khúc Tín Hách trấn định nói: “Tuy rằng thủ tục đã hoàn thành, nhưng ba và dì Tần con muốn một cái hôn lễ."
An Tiểu Tâm vừa vặn uống một ngụm trà nóng bỏng, nghe xong lời này một ngụm liền nuốt xuống, cảm giác cổ họng giống như bốc hơi. Cái gì, hôn…. Hôn lễ? Chẳng lẽ muốn chính mình làm hoa đồng??
Tần Xuân Hinh không để ý An Tiểu Tâm khiếp sợ, thế nhưng lộ ra sự ngượng ngùng cười đối với An Tiểu Tâm giải thích: “Tâm Tâm, mẹ muốn mặc áo cưới a, trước kia lúc gả cho ba con không hiểu chuyện, tùy tiện gả cho, lần này mẹ muốn thật long trọng, cả đời còn lại lúc này đây."
An Tiểu Tâm kinh ngạc nhìn Tần Xuân Hinh, không biết sao trong lòng có điểm chua xót. Mẹ đã ở ngoài một mình cũng đã 20 năm, bây giờ có thể mặc vào áo cưới, cùng người mình yêu đi vào lễ đường, đây là phúc khí của bà. Làm con gái, chính mình thật sự hẳn là nên thay bà cảm thấy cao hứng. An Tiểu Tâm nghiêng về phía trước, cầm tay Tần Xuân Hinh, thành tâm thực lòng nói: “Mẹ, con thật tình thay người cao hứng, khi chọn áo cưới con sẽ đến cố vấn cho người có được không?"
An Tiểu Tâm khó có khi cùng Tần Xuân Hinh thân mật như vậy, bà cực kì vui vẻ, sau đó bà ghé ghé vào lỗ tai An Tiểu Tâm nhẹ nhàng nói: “Nếu không thừa dịp bậy giờ còn không quá già, còn có thể mặc áo cưới, mẹ mới không lấy chồng đâu. Mẹ nói cho con biết, đàn ông tối không phải này nọ, không chiếm được mới là tốt nhất. Đừng nhìn mẹ đáp ứng gả cho, đến lúc mẹ muốn rong chơi khắp thế giới, lại để cho ông ấy đuổi theo."
An Tiểu Tâm nghe xong lời này, bất giác sửng sốt, ngượng ngùng thu hồi cánh tay, ngồi ngay ngắn. Khúc Tín Hách quét ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại đây, An Tiểu Tâm đối với ông cười hắc hắc, nghĩ rằng lão nhân gia ngài tự cầu nhiều phúc đi.
Khúc Như Y vẫn ngồi ở chỗ nào đó nhìn hành động của bọn họ, cảm giác bọn họ mới thật sự là người một nhà, chỉ có mình là người ngoài. Cô cười lạnh, không nói một lời xoay người đi ra ngoài.
“Như Y" Khúc Tín Hách mang theo điểm tức giận kêu.
An Tiểu tâm bất đắc dĩ đứng dậy, đối vói Khúc Tín Hách nói: “Chú Khúc, chú ngồi đi, cháu đi khuyên nhủ cô ấy."
An Tiểu Tâm ra tới cửa, liếc mắt một cái nhìn liền thấy bóng dáng Khúc Như Y sắp biến mất ở cuối hành lang. Cô thở dài, xem tình cảnh Khúc Như Y cùng cô có chút giống nhau, phải đi khuyên nhủ cô ta thôi, miễn cho về sau cô ta lại đi náo loạn Tần Xuân Hinh. Nghĩ vậy, cô chạy chậm đến muốn nhanh chút đuổi theo Khúc Như Y. Không ngờ căn phòng bên cạnh đột nhiên mở của một người đi ra, An Tiểu Tâm không kịp phản ứng, kết quả nhào vào trong lòng người nọ. Người nọ cũng là bị An Tiểu Tâm làm cho hoảng sợ, bị An Tiểu Tâm đẩy lui về phía sau hai bước. Người nọ đứng vững sau đó cúi đầu nhìn mặt cô gái trong lòng, khóe miệng bất giác nhếch lên, sau đó hắn dày mặt nói một câu: “Không nghĩ tới An thư kí nhiệt tình như vậy a."
An Tiểu Tâm cái mũi đụng vào lồng ngực người nọ, vừa đau vừa chua xót, nước mắt đều chảy ra. Cô ôm cái mũi vốn đang định xin lỗi, vừa nghe thấy thanh âm này, lập tức trợn tròn ánh mắt ngẩng đầu nhìn, aiz!
An Tiểu Tâm cười một cái xa cách, cung kính chào hỏi: “Anh phó tổng giám đốc, thật là trùng hợp."
Lúc này Khúc Như Y nghe thấy một trận hỗn loạn, thấy Anh Bồi, lại xoay người đi trở về. Cô cười lạnh nói: “Thật đúng là có mẹ tất có con a, đều khẩn cấp yêu thương nhung nhớ như vậy sao?"
An Tiểu Tâm trong lòng tức giận, người này thật không có hảo tâm, vốn muốn an ủi cô ta một chút. Nghe cô ta nói như vậy, An Tiểu Tâm cố ý dùng giọng điệu khiêm tốn lại nghiêm túc nói: “Không có không có, tôi so với mẹ tôi còn kém xa. Bà là lão nhân gia đến bây giờ còn tính đi thăm thú thế giới, làm cho chú Khúc đuổi theo còn chưa đủ đâu."
Khúc Như Y khuôn mặt tức giận trắng bệch, nói không ra lời.
Anh Bồi không có việc gì nghe hai người phụ nữ nói, hắc hắc cười không ngừng.
“Anh Bồi, cậu không đi vào ở đó làm cái quỷ gì vậy?" Bên trong thế nhưng truyền đến thanh âm của Sở Úc. An Tiểu Tâm vừa nghe hơi hơi biến sắc, vội cùng Anh Bồi nói lời từ biệt: “Anh phó tổng giám đốc nói lời từ biệt: “Anh phó tổng giám đốc, ngại quá, mẹ tôi còn ở bên trong, tôi trước xin lỗi không tiếp chuyện ngài được."
Nói xong, cô một đường đi nhanh về Vọng Giang Các, cô cũng không muốn ở đây cùng Sở Úc náo loạn.
Anh Bồi nhìn bóng dáng An Tiểu Tâm hoảng hốt chạy trốn, trong lòng thật đúng là thay Sở Úc bi ai. Huynh đệ a, muốn theo đuổi làm cho người phụ nữ này quay về xem ra có khổ cho cậu ăn.
Tác giả :
Mặc Khê