Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!
Chương 77: Vay mượn không biết mặt

Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!

Chương 77: Vay mượn không biết mặt

Lam Y quay sang nhìn Lục Niệm Dạ đang cười sắc sụa, khịt khịt mũi khinh khỉnh hỏi " Có gì đáng cười sao?"

" À không...không có gì!" Lục Niệm Dạ cố gắng nhịn xuống " Em gái anh thật thú vị!"

" Nó lớn hơn cậu một tuổi đấy! Hơn nữa còn chẳng có chút nữ tính nào!" 

Ai có thể thích được con bé này?

Lục Niệm Dạ gật gật đầu

Tôi biết! Tôi đương nhiên biết!

Vậy mà vẫn có người thích nguời ta đến mức không chữa được!

" Vậy..." Lam Y đau đầu nói tới vấn đề chính, nằm dài trên bàn " Hiện tại tôi phải làm thế nào?"

Lục Niệm Dạ suy nghĩ một chút rồi mỉm cười ý vị, đáy mắt ẩn giấu chút nguy hiểm khó lường " Hay là tôi cho anh mượn chút tiền?"

Lam Y giật mình

Mượn tiền của Tứ đại gia tộc?

Ai dám nghĩ tới?

Mặc dù bọn họ nói chuyện khá thoải mái, nhưng cũng chỉ là quan hệ đối tác trên thương trường, cùng lắm là gặp gỡ vài lần

Địa vị cách nhau một trời một vực, xa cách khó đong đếm

Anh hoàn toàn chưa nắm bắt được con người của Lục Niệm Dạ, sâu không lường đuợc

Đây mới chỉ là một người, còn 3 vị còn lại...liệu sẽ như thế nào?

Mặc cho Lam Y đang lo lắng đến vậy, thế nhưng không dám nghĩ tới em gái anh đã vô cùng phung phí tiêu sài tiền của kẻ nguy hiểm nhất 

" Cái đó...tôi..." Anh ấp úng

" Không sao! Chúng ta vẫn còn hợp tác lâu dài mà! Hơn nữa..." Lục Niệm Dạ cười như có như không " Sau này biết đâu chúng ta sẽ có chút chút quan hệ!~"

Lam Y khó hiểu Lục Niệm Dạ

" Ha ha, đừng để ý!" Anh cười cười phất phất tay " Thế nhé! Đợi tôi một chút!"

Sau đó, anh liền nhanh chóng biến mất dạng

Lam Y có muốn nói thêm gì nữa cũng không kịp, chỉ với tay về phía anh vừa khuất

Lục Niệm Dạ rẽ sang ngang rồi đi lên một cái cầu thang ở khúc rẽ, băng qua bức tường với những họa tiết độc đáo xa hoa, thế nhưng có chút qủy dị cũ cũ, giống như phong cách Hoàng tộc châu Âu những năm 100 

Bước lên lầu hai, anh liền dừng lại

Nói là lầu hai, thế nhưng đúng hơn nó giống như một ban công trong phòng có thiết kế độc đáo sáng tạo. Bởi vì căn nhà này là sản phẩm của nhà thiết kế người Đức, Katharina - nổi danh với những thiết kế độc đáo theo phong cách rất riêng, cũng khá kì quái

" Cậu nhiều tâm thật đấy! Tôi thật khâm phục! Vừa có thể xử lý công việc vừa "hóng" được chuyện của chị dâu!" Lục Niệm Dạ nể phục nhìn người trước mặt đang lười biếng ngồi trên bàn, một tay chống lên mặt. Mặc dù hắn trông có vẻ không để ý lắm đến mọi thứ xung quanh, thế nhưng thực tế vẫn tiếp thu toàn bộ bản hợp đồng mà Phong Triệt đứng kế bên đang cặm cụi báo cáo, cũng như thỉnh thoảng nói vài câu giao phó công việc, thế nhưng cuộc hội thoại ở dưới cùng với lời của "ai đó" vẫn là nghe không thiếu một từ nào

Lục Niệm Dạ nhìn bóng dáng của hắn có chút cô đơn, liền tràn vào suy tư vô độ

Nam Cung Tử Phi là một người trầm mặc từ bé, không biết cách thể hiện tình cảm với người khác. Mặc dù là một thiên tài, thế nhưng hắn thiếu thốn tình cảm người thân, nói chính xác hơn là thiếu một mái nhà, cũng không có bạn bè

Bốn người bọn họ tuy rất thân thiết, nhưng mỗi người một ngả. Nam Cung Tử Phi là người Trung Quốc, Tư Thiên Vũ thực chất là người Nhật, Vân Tử Hy là người gốc Pháp, còn anh xuất thân từ nước Ý, thế nên bọn họ hiếm khi tụ tập đông đủ. Nhiều lắm chỉ có anh chu du khắp nơi thì mới có cơ hội thỉnh thoảng đến thăm hắn

Mà hiện tại, à không, chính xác là 5 năm trước, hắn còn mất đi thị lực

Có lẽ một thiên tài giàu có, địa vị cao trong xã hội không phải là người vui vẻ gì

Nam Cung Tử Phi là vì nhàm chán mới tham gia vào giải quyết một số công việc của Nam Cung Hải, cũng có một phần tâm với cha mẹ hắn

" Chuyện gì?" Hắn quay mặt lại, lười biếng mở miệng, nhìn thấy chỉ là một mảng đen

Lười vẫn rất thần thái!

" Cậu khẳng định nghe hết đi? Thế nào? Cho anh rể tương lai...à không, chính xác là cho chị dâu vay tiền không?" Lục Niệm Dạ giơ lên hai tay " Tôi đương nhiên là không thiếu tiền, thế nhưng cho mượn có vẻ không hợp li cho lắm nhỉ?"

Nam Cung Tử Phi thở dài không nói gì, có hơi phiền não, phất tay cho Phong Triệt. Anh hiểu ý liền đưa cho Lục Niệm Dạ một tấm thẻ màu trắng

Hắn thực chất có thể đưa cho cô Vô Hạn thời thẻ, hay còn gọi là Hắc Kim thẻ. Thế nhưng người sở hữu nó không nhiều, vì vậy sẽ dẫn đến nghi ngờ. Hơn nữa Lam Y chắc chắn không dám nhận

Đây coi như là một sự vay mượn không biết mặt!

Ai nha, hắn thật nhớ cô nhóc kia!

----

Đây nhoa Thuy Dương(tiểu Nhật)! Sợ bạn quá cơ!
Tác giả : Lục Băng Kỳ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại