Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Chương 1: Ký ức

Hơn chục năm trước khi tôi còn là một đứa trẻ ranh 3 hay 4 tuổi gì đó hỉ mũi chưa sạch thì mẹ mang thai. Cả nhà vui mừng khôn xiết, nhà nội nhà ngoại đều ườm ườm tấp nập đến thăm, chẳng mấy chốc khu nhà tôi bỗng nhiên rộn ràng hẳn. Nào là bánh, nào là kẹo, đồ ăn ngon gì có hết, bỗng nhiên tôi từ một con bé suốt ngày bị bố mẹ cấm ăn vặt vì quá mập, uất ức đến phát khóc trở thành một con bé từ sáng đến tối lúc nào miệng cũng nhóm nhép, hai tay đầy đồ ăn. Đột nhiên có lộc ăn tôi mừng muốn chết (nói vậy thôi chứ tôi mà chết rồi thì sao ăn được), thành ra thích luôn cái thai mẹ đang mang, nhờ bấy bề mà tôi có thể ăn thoải mái như vậy. Nhưng chuyện vui tới chưa được lâu, tin xấu lại ùn ùn kéo đến. Trong một lần nấu ăn không cẩn thận mẹ tôi bị trượt chân té, khiến cái thai bị ảnh hưởng. Bác sĩ nói nếu chậm tí nữa thì coi như phải bỏ cái thai nhưng cũng không thể nào chủ quan được. Cũng từ lần đó, mẹ tôi yếu hẳn đi, không thể tự mình nấu ăn, hay làm những thứ thường ngày mẹ tôi vẫn làm. Cuộc sống gia đình bỗng nhiên chùng xuống, tôi lúc đó còn khá nhỏ nên không quan tâm lắm, cái tôi quan tâm chỉ là bánh kẹo mà thôi, kể ra thì tôi vô tâm thật.

Thời gian cứ thế trôi đi, cuộc sống cứ yên ả trôi, mẹ tôi siêu âm được bé trai. Ông bà nội là người mừng nhất, bố thì nhìn mẹ tôi cười nhẹ, vuốt đầu mẹ trìu mến. Lúc này sức khỏe mẹ đã khá hơn một chút nhưng vẫn rất yếu. Bác sĩ dặn phải thường xuyên đưa mẹ tôi đi khám thai định kỳ, không được bỏ sót ngày nào, sức khỏe của mẹ lại càng phải để ý. Vì vậy mà cả nhà luôn cẩn trọng, không muốn mẹ kích động hay tức giận. Tôi cũng từ đó bị đuổi ra sân nếu muốn chơi cái gì, lại không được đến quá gần mẹ hay ôm mẹ vì bố sợ tôi làm phiền mẹ. Tôi từ thích chuyển sang hơi hơi ghét đứa em trai còn chưa được sinh ra.

Rồi ngày sinh cũng đến, mẹ đau như muốn chết đi sống lại, bố lo lắng bế mẹ lên xe, tôi cũng biết điều tự động trèo lên xe ngồi kế bên mẹ, miệng không ngừng an ủi

"Mẹ ơi mẹ ráng chịu đau một chút, bố sẽ chở mẹ tới bệnh viện" - Tôi đưa bàn tay bé nhỏ vuốt vuốt bụng mẹ

"Mẹ ơi để con hát cho mẹ nghe nhé! Mẹ nghe sẽ đỡ đau hơn" - Tôi ngây ngô hát

"Mẹ ơi lúc mẹ sinh con chắc cũng đau như vậy nhỉ? Con yêu mẹ nhiều lắm" - Rồi sang nịnh bợ

Mẹ nhìn tôi trìu mến, ánh mắt mơ hồ, bờ môi nhạt phếch, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt. Tay vuốt tóc tôi nhỏ giọng

"Mẹ không sao đâu con đừng lo"

Trước phòng cấp cứu, bố tôi sốt ruột đứng ngồi không yên, đi qua đi lại khiến tôi chóng cả đầu. Nhìn là biết bố tôi yêu mẹ như thế nào. Có lẽ vì quá vội nên bố không kịp báo cho nhiều người, chỉ có ông bà nội và ông bà ngoại của tôi tới mà thôi. Ai sắc mặt cũng không được tốt, không khí cực kỳ căng thẳng. Chỉ có một mình đứa con nít là tôi vô tư đung đưa chân, chu mỏ vi vu hát vài câu, lâu lâu chạy tới chỗ bố ngồi, ôm bố một cái ngây ngô nói: " Bố đừng có lo mẹ đã nói với con là mẹ không sao hết á". Chắc cũng nhờ đứa nhóc ngây thơ nai tơ như tôi mà không khí cũng đã đỡ bớt phần nào. Bố cười nhìn tôi ấm áp, ôm tôi vào lòng.

Khoảng thời gian chờ đợi cứ như trải dài hàng ngàn thập kỷ, lâu đến ngu người. Cuối cùng ông bác sĩ cũng chịu bước ra khỏi phòng cấp cứu. Cả nhà tôi như gặp được vị cứu tinh, chạy đến vị bác sĩ đó hỏi thăm đủ kiểu. Tôi là con nít nên không dám nhiều chuyện chỉ biết ngồi đó hướng mắt nhìn. Nhưng rồi cuộc nói chuyện kết thúc rất nhanh, mặt ai cũng tối sầm. Tôi chẳng hiểu gì cả cuối cùng quá tò mò đành chạy đến bên bố lay tay bố hỏi:

"Sao vậy bố, mẹ sao rồi?"

"Ừm..con này,...Haiz" - Bố thở dài - "Mẹ của con thì không sao, nhưng em trai của con... nó...nó mất rồi" - Khi bố nói xong câu này, ông bà tôi đều chỉ biết thở dài buồn bã, tôi cũng thấy được những hạt nước long lanh nơi khóe mắt bố.

"Sao bố khóc vậy? Mẹ không sao là được rồi, con..con không cần em trai đâu, em trai có thể có sau mà bố, con không cần đâu. Hu hu" - Tôi thấy bố khóc mà hoảng đến khóc theo còn ăn nói tùm lum. Tôi cũng thương bố lắm!

Nghe tôi trả lời vậy bố tôi ôm tôi gục đầu lên vai tôi mà khóc, ông nội tôi bước tới vỗ vai bố rồi không kiềm được mà rơi nước mắt theo.

Trong phòng bệnh.

Mẹ tôi yếu ớt nằm đó, khuôn mặt đẹp tựa thiên thần của mẹ tái nhợt đến đáng sợ, tôi chẳng biết làm gì để mẹ có thể khỏe lên, suy nghĩ nát óc cũng như không buồn rầu mà thở dài. Sau khi nghe tin đứa con trai mà cả nhà mong đợi, đứa con trai mẹ mang nặng đẻ đau lại rời đi trước mẹ thì mẹ cứ như vậy, im lặng không nói tiếng nào, nước hay cơm cũng không ăn không uống, chỉ có nhìn ra cửa sổ, nhìn lên bầu trời xanh thẳm nhưng xa vời vợi kia mà khóc thầm. Đứa em tội nghiệp, em còn chưa thấy được ánh sáng mặt trời mà đã rời đi mất. Ông bà nội tôi rất buồn, họ rất mong đứa cháu này, nhưng số phận lại quá tàn nhẫn, bố là đứa con trai duy nhất trong nhà, ông bà tôi cũng không phải trọng nam khinh nữ gì nhưng cũng mong có đứa cháu trai nối dõi. Nhưng ông bà nội tôi rất tốt họ không vì thế mà ghét mẹ tôi, vẫn luôn chăm sóc mẹ tôi, ông bà thương mẹ như con gái ruột vậy. Vì chuyện buồn này của mẹ tôi, tôi lại bị cho ra rìa. Hằng ngày nhìn từng tốp người tới thăm mẹ, người giỏ hoa, người túi quả, nhưng tôi cũng chả buồn xin xỏ ăn ké. Mẹ lại không để ý tới tôi, bố thì lúc nào cũng an ủi mẹ, tôi cảm thấy hơi tủi thân, một lần quyết định mạnh dạn chạy đến bên giường mẹ nhỏ giọng nói:

"Mẹ ơi, mẹ có quan tâm bé Hạ nữa hông?"

Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi, thấy khuôn mặt phụng phịu của tôi thì bật cười, lâu rồi tôi không thấy mẹ cười tươi như vậy. Ôi trời tôi có thể làm mẹ cười lại rồi, tôi mừng thầm.

"Mẹ trả lời con đi" - Tôi nhõng nhẽo

"Có chứ, mẹ lúc nào cũng yêu con hết!" - Mẹ vuốt mái tóc ngắn củn cỡn của tôi mỉm cười trả lời

"Vậy thì mẹ đừng buồn nữa,đừng bệnh nữa, mau về nhà chơi với con đi. Mẹ ở đây còn bố cứ bận bịu cả ngày chẳng ai chơi với con cả" - Tôi mít ướt vừa khóc vừa nói

"Mẹ xin lỗi con, mẹ đã không cho con được đứa em trai để con có thể chơi cùng, mẹ xin lỗi. Mẹ hứa sẽ mau hết bệnh, rồi cùng con về nhà, cùng chơi với con" _ Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, nước mắt mẹ làm ướt hết vai áo tôi, mùi hương quen thuộc của mẹ lan tỏa trong khoang mũi tôi. Mẹ tôi vẫn vậy, vẫn đẹp và thơm mùi hoa oải hương. Một loài hoa mang màu tím lãng mạn, một loài hoa tình yêu.

Không biết có phải nhờ cuộc trò chuyện của tôi với mẹ lúc đó hay không nhưng mẹ đã nhanh chóng hồi phục, sắc mặt đã hồng hào trở lại, tâm trạng tốt hơn hẳn chẳng bao lâu mẹ đã được bác sĩ cho xuất viện. Tin mừng này đã giúp cho gia đình tôi trở lại những ngày tháng hạnh phúc ngày xưa. Không khí gia đình đã trở lại, ai nấy đều vui vẻ ra mặt. Nói không phải khoe nhưng đó cũng có một tí công của tôi ấy Ha ha tôi tuy nhỏ nhưng có võ, bởi vậy người ta thường nói, trẻ con ngây thơ trong sáng rất dễ chữa lành vết thương lòng.
Tác giả : Jenimi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại