Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi
Quyển 1 - Chương 59: Tình yêu khúc chiết bước lên hành trình
Lạc Hiên tuy không cam lòng nhưng đối mặt mẫu hậu hắn kính trọng vẫn không có dũng khí đem chuyện mình cũng yêu Tử Điệp nói ra, có một việc Phong Lạc Hiên vẫn không hiểu được, hắn không rõ Lạc Hàn không phải là đứa con nàng tự mình sinh ra nhưng lại có đôi khi Thái Hậu yêu thương Lạc Hàn còn hơn hắn, Phong Lạc Hiên suy nghĩ tìm một biện pháp nhất cử lưỡng tiện có thể làm cho Lạc Hàn rời xa kinh thành lần này không bao giờ trở về nữa, tốt nhất là có thể làm cho Tử Điệp hoàn toàn hết hy vọng.
Bỗng nhiên một cái ý niệm hiểm ác trong đầu hắn hiện ra, chiến tranh không phải là một cái cớ tốt nhất sao, chết trận có thể chặt đứt ý niệm trong đầu Tử Điệp, lúc này Phong Lạc Hiên bị ý niệm đáng sợ trong đầu kinh hách không nhỏ, hắn một lần lại một lần thuyết phục chính mình không thể làm như vậy, nhưng ở sâu trong nội tâm lại giãy dụa một lần lại một lần nói cho chính mình chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn có được Tử Điệp, cuối cùng Phong Lạc Hiên hạ quyết tâm làm cho Lạc Hàn không thể trở về, Lạc Hàn không nên trách trẫm đối với ngươi như vậy, chỉ có ngươi biến mất thì Tử Điệp mới có thể nhìn đến ta, trẫm yêu nàng cũng không kém gì so với ngươi, trẫm sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn.
Lạc Hàn phụng mệnh hồi cung, đến trong cung mới biết được nguyên lai là Thái Hậu nhớ hắn mới bất đắc dĩ để cho Hoàng thượng hạ chỉ, Lạc Hàn nghe như vậy nhất thời trong lòng có một chút ấm áp, Lạc Hàn biết từ khi mẫu phi của mình qua đời Thái Hậu vẫn đem mình xem như con mà đối đãi, nghĩ đến việc mình trở về kinh thành lâu như vậy vẫn không đến thăm Thái Hậu, mà Thái Hậu vẫn nhớ thương, Lạc Hàn cảm thấy mình thật bất hiếu , Lạc Hàn ngẩng đầu nhìn nhìn lên trời, mới buổi sáng cách thời gian ăn cơm còn rất dài, nghĩ đến Thái Hậu thích nhất là ăn tô tùng hoa quế cao Lạc Hàn liền quẹo đi vào Ngự thiện phòng, tự mình làm điểm tâm cho Thái Hậu để biểu đạt hiếu tâm của mình.
Lạc Hàn đến Thần thọ cung của Thái hậu liền thấy người đang ngủ gà ngủ gật, chung quanh một người cũng không có, Lạc Hàn có chút tức giận , nếu Thái Hậu có chuyện gì không phải rất nguy hiểm sao.
“Người tới, như thế nào cũng không cẩn thận hầu hạ Thái Hậu, để cho Thái Hậu ngủ tại đây nếu nhiễm phong hàn các ngươi có thể đảm đương nỗi trách nhiệm này sao ?" Lạc Hàn nhỏ giọng huấn hạ nhân vừa cởi áo khoác của mình khoát trên người Thái Hậu.
“Hồi Vương gia, là Thái Hậu bảo chúng ta rời đi nói là muốn yên tĩnh một chút, nhóm nô tỳ đi đến tiền viện hỗ trợ làm việc ,giống như Thái Hậu đang ngủ" một nô tỳ giải thích nói.
“Cũng không thể để Thái Hậu một người tại đây, ít nhất lưu vài người ở phụ cận canh giữ , lần sau không được viện lý lẽ này nữa" Lạc Hàn nói.
“Nô tỳ đã biết" .
“Các ngươi đi làm việc đi, lưu lại hai người chiếu cố Thái Hậu, đi lấy chăn phủ gấm lại đây đưa cho Thái Hậu" Lạc Hàn phân phó nói.
Thái Hậu bị tiếng nói chuyện của bọn họ đánh thức mở mắt ra liền nhìn thấy Lạc Hàn, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười chỉ có đối mặt với thân nhân mới có biểu lộ chân thành như vậy.
“Thật sự là không nói mình lão không được a, ai gia mới nằm một hồi liền ngủ, Lạc Hàn có phải chờ mẫu hậu lâu rồi không" Thái Hậu hiền lành nói.
“Mẫu hậu một chút cũng không lão, mẫu hậu về sau không được một người như vậy nữa ,rất nguy hiểm, rãnh rỗi thì cùng nhóm nô tỳ trò chuyện, về sau nhi thần có thời gian cũng sẽ đến bồi mẫu hậu " Lạc Hàn nhẹ giọng nói.
“Không có việc gì, là ai gia để cho bọn họ cách ta xa một chút , suốt ngày phía sau luôn có người đi theo ai gia sắp phiền chết, muốn nhắm mắt làm ngơ cũng chẳng được, ngươi có thời gian liền bồi ai gia lão thái bà này đi" Thái Hậu cười tủm tỉm nói.
“Được liền theo ý mẫu hậu , nhưng mà về sau bên người ít nhất phải có hai người ở bên cạnh" Lạc Hàn không thuận theo không buông tha nói.
“Ha ha, thật sự là sợ ngươi " Thái Hậu nói.
“Vừa rồi hoàng huynh ngươi đã tới , hai mẫu tử chúng ta cũng hàn huyên một hồi, đã lâu không có tán gẫu như vậy, hiện tại hắn không có ở đây hai mẫu tử chúng ta lại tán gẫu một chút" Thái Hậu tiếp nói.
“Được, mẫu hậu nghĩ muốn tán gẫu cái gì nhi thần đều bồi mẫu hậu" Lạc Hàn nói.
“Mẫu hậu cũng đã già đi, hiện tại đã không có nguyện vọng lớn gì, Lạc Hàn, mẫu hậu thầm nghĩ sinh thời nhìn thấy ngươi cưới vợ sinh con, ngươi cùng thiên kim Lam Thừa tướng ở ngày mừng thọ ai gia cũng đã đã biết, chỉ là các ngươi vẫn chần chừ mãi ai gia cũng không nói gì, vừa rồi cùng hoàng huynh ngươi nói qua, hắn đã đáp ứng chuyện của các ngươi " Thái Hậu nhìn Lạc Hàn nói.
“Hắn… Hoàng huynh đáp ứng rồi, hắn không có gì yêu cầu sao ?" Lạc Hàn có chút bất khả tư nghị nói, mở to hai mắt chờ đợi Thái Hậu trả lời.
“Không nói cái yêu cầu gì, chính là hắn nói gần đây tiền phương chiến tuyến khẩn trương nghĩ muốn ngươi đi, trở về liền cho các ngươi thành hôn" Thái Hậu có chút không rõ nói.
“Đi tiền tuyến, việc này hoàng huynh còn không có cùng ta nói qua" Lạc Hàn nói đồng thời trong lòng căng thẳng, việc này quả nhiên bị Phong Lạc Tiêu đoán trúng.
“Hoàng huynh ngươi cũng thật là, ta nói với hắn về sau đừng cho ngươi đi làm việc này việc nọ, hắn cũng đáp ứng rồi lại nói đây là một lần cuối cùng, về sau cho ngươi an tâm ở kinh thành là tốt rồi" Thái Hậu cười nói.
“Vậy về sau ta là có thể mỗi ngày đều đến thăm mẫu hậu , về sau lại sinh vài cái tôn tử làm cho mẫu hậu được nhàn hưởng phúc con cháu" Lạc Hàn nói.
“Như vậy là tốt nhất , ai gia liền chờ một ngày này của ngươi" Thái Hậu nói.
Lạc Hàn không có đem lo lắng của mình nói cho Thái Hậu, Thái Hậu có thể vẫn như vậy đối với hắn, hắn đã thực thỏa mãn , nếu Phong Lạc Hiên đáp ứng yêu cầu Thái Hậu, Lạc Hàn nghĩ chỉ cần mình có thể từ tiền phương an toàn trở về, như vậy hắn thú Tử Điệp chính là chuyện chắc như trảm đinh rồi, nghĩ vậy Lạc Hàn ở sâu trong nội tâm cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướng hẳn lên, hắn nghĩ phỉa đem tin tức tốt này trước tiên nói cho Tử Điệp, chính là hiện tại hắn còn phải đi đến nới của Hoàng thượng, Lạc Hàn biết tuy rằng Phong Lạc Hiên không có chính mồm nói chuyện này với hắn, nhưng lại cùng Thái Hậu nói việc này tám chín phần mười liền là sự thật, Lạc Hàn khẩn cấp muốn đi đến nới Phong Lạc Hiên xác nhận mức độ chân thật của chuyện này.
Chính là Lạc Hàn không biết, lần gặp mặt cùng Tử Điệp trước khi đi tiền tuyến thiếu chút nữa trở thành lần cuối cùng hắn cùng Tử Điệp gặp mặt, hắn càng thật không ngờ là con đường tình yêu khúc chiết của hắn cùng Tử Điệp cũng chỉ vừa mới đặt bước trên hành trình.
Bỗng nhiên một cái ý niệm hiểm ác trong đầu hắn hiện ra, chiến tranh không phải là một cái cớ tốt nhất sao, chết trận có thể chặt đứt ý niệm trong đầu Tử Điệp, lúc này Phong Lạc Hiên bị ý niệm đáng sợ trong đầu kinh hách không nhỏ, hắn một lần lại một lần thuyết phục chính mình không thể làm như vậy, nhưng ở sâu trong nội tâm lại giãy dụa một lần lại một lần nói cho chính mình chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn có được Tử Điệp, cuối cùng Phong Lạc Hiên hạ quyết tâm làm cho Lạc Hàn không thể trở về, Lạc Hàn không nên trách trẫm đối với ngươi như vậy, chỉ có ngươi biến mất thì Tử Điệp mới có thể nhìn đến ta, trẫm yêu nàng cũng không kém gì so với ngươi, trẫm sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn.
Lạc Hàn phụng mệnh hồi cung, đến trong cung mới biết được nguyên lai là Thái Hậu nhớ hắn mới bất đắc dĩ để cho Hoàng thượng hạ chỉ, Lạc Hàn nghe như vậy nhất thời trong lòng có một chút ấm áp, Lạc Hàn biết từ khi mẫu phi của mình qua đời Thái Hậu vẫn đem mình xem như con mà đối đãi, nghĩ đến việc mình trở về kinh thành lâu như vậy vẫn không đến thăm Thái Hậu, mà Thái Hậu vẫn nhớ thương, Lạc Hàn cảm thấy mình thật bất hiếu , Lạc Hàn ngẩng đầu nhìn nhìn lên trời, mới buổi sáng cách thời gian ăn cơm còn rất dài, nghĩ đến Thái Hậu thích nhất là ăn tô tùng hoa quế cao Lạc Hàn liền quẹo đi vào Ngự thiện phòng, tự mình làm điểm tâm cho Thái Hậu để biểu đạt hiếu tâm của mình.
Lạc Hàn đến Thần thọ cung của Thái hậu liền thấy người đang ngủ gà ngủ gật, chung quanh một người cũng không có, Lạc Hàn có chút tức giận , nếu Thái Hậu có chuyện gì không phải rất nguy hiểm sao.
“Người tới, như thế nào cũng không cẩn thận hầu hạ Thái Hậu, để cho Thái Hậu ngủ tại đây nếu nhiễm phong hàn các ngươi có thể đảm đương nỗi trách nhiệm này sao ?" Lạc Hàn nhỏ giọng huấn hạ nhân vừa cởi áo khoác của mình khoát trên người Thái Hậu.
“Hồi Vương gia, là Thái Hậu bảo chúng ta rời đi nói là muốn yên tĩnh một chút, nhóm nô tỳ đi đến tiền viện hỗ trợ làm việc ,giống như Thái Hậu đang ngủ" một nô tỳ giải thích nói.
“Cũng không thể để Thái Hậu một người tại đây, ít nhất lưu vài người ở phụ cận canh giữ , lần sau không được viện lý lẽ này nữa" Lạc Hàn nói.
“Nô tỳ đã biết" .
“Các ngươi đi làm việc đi, lưu lại hai người chiếu cố Thái Hậu, đi lấy chăn phủ gấm lại đây đưa cho Thái Hậu" Lạc Hàn phân phó nói.
Thái Hậu bị tiếng nói chuyện của bọn họ đánh thức mở mắt ra liền nhìn thấy Lạc Hàn, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười chỉ có đối mặt với thân nhân mới có biểu lộ chân thành như vậy.
“Thật sự là không nói mình lão không được a, ai gia mới nằm một hồi liền ngủ, Lạc Hàn có phải chờ mẫu hậu lâu rồi không" Thái Hậu hiền lành nói.
“Mẫu hậu một chút cũng không lão, mẫu hậu về sau không được một người như vậy nữa ,rất nguy hiểm, rãnh rỗi thì cùng nhóm nô tỳ trò chuyện, về sau nhi thần có thời gian cũng sẽ đến bồi mẫu hậu " Lạc Hàn nhẹ giọng nói.
“Không có việc gì, là ai gia để cho bọn họ cách ta xa một chút , suốt ngày phía sau luôn có người đi theo ai gia sắp phiền chết, muốn nhắm mắt làm ngơ cũng chẳng được, ngươi có thời gian liền bồi ai gia lão thái bà này đi" Thái Hậu cười tủm tỉm nói.
“Được liền theo ý mẫu hậu , nhưng mà về sau bên người ít nhất phải có hai người ở bên cạnh" Lạc Hàn không thuận theo không buông tha nói.
“Ha ha, thật sự là sợ ngươi " Thái Hậu nói.
“Vừa rồi hoàng huynh ngươi đã tới , hai mẫu tử chúng ta cũng hàn huyên một hồi, đã lâu không có tán gẫu như vậy, hiện tại hắn không có ở đây hai mẫu tử chúng ta lại tán gẫu một chút" Thái Hậu tiếp nói.
“Được, mẫu hậu nghĩ muốn tán gẫu cái gì nhi thần đều bồi mẫu hậu" Lạc Hàn nói.
“Mẫu hậu cũng đã già đi, hiện tại đã không có nguyện vọng lớn gì, Lạc Hàn, mẫu hậu thầm nghĩ sinh thời nhìn thấy ngươi cưới vợ sinh con, ngươi cùng thiên kim Lam Thừa tướng ở ngày mừng thọ ai gia cũng đã đã biết, chỉ là các ngươi vẫn chần chừ mãi ai gia cũng không nói gì, vừa rồi cùng hoàng huynh ngươi nói qua, hắn đã đáp ứng chuyện của các ngươi " Thái Hậu nhìn Lạc Hàn nói.
“Hắn… Hoàng huynh đáp ứng rồi, hắn không có gì yêu cầu sao ?" Lạc Hàn có chút bất khả tư nghị nói, mở to hai mắt chờ đợi Thái Hậu trả lời.
“Không nói cái yêu cầu gì, chính là hắn nói gần đây tiền phương chiến tuyến khẩn trương nghĩ muốn ngươi đi, trở về liền cho các ngươi thành hôn" Thái Hậu có chút không rõ nói.
“Đi tiền tuyến, việc này hoàng huynh còn không có cùng ta nói qua" Lạc Hàn nói đồng thời trong lòng căng thẳng, việc này quả nhiên bị Phong Lạc Tiêu đoán trúng.
“Hoàng huynh ngươi cũng thật là, ta nói với hắn về sau đừng cho ngươi đi làm việc này việc nọ, hắn cũng đáp ứng rồi lại nói đây là một lần cuối cùng, về sau cho ngươi an tâm ở kinh thành là tốt rồi" Thái Hậu cười nói.
“Vậy về sau ta là có thể mỗi ngày đều đến thăm mẫu hậu , về sau lại sinh vài cái tôn tử làm cho mẫu hậu được nhàn hưởng phúc con cháu" Lạc Hàn nói.
“Như vậy là tốt nhất , ai gia liền chờ một ngày này của ngươi" Thái Hậu nói.
Lạc Hàn không có đem lo lắng của mình nói cho Thái Hậu, Thái Hậu có thể vẫn như vậy đối với hắn, hắn đã thực thỏa mãn , nếu Phong Lạc Hiên đáp ứng yêu cầu Thái Hậu, Lạc Hàn nghĩ chỉ cần mình có thể từ tiền phương an toàn trở về, như vậy hắn thú Tử Điệp chính là chuyện chắc như trảm đinh rồi, nghĩ vậy Lạc Hàn ở sâu trong nội tâm cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướng hẳn lên, hắn nghĩ phỉa đem tin tức tốt này trước tiên nói cho Tử Điệp, chính là hiện tại hắn còn phải đi đến nới của Hoàng thượng, Lạc Hàn biết tuy rằng Phong Lạc Hiên không có chính mồm nói chuyện này với hắn, nhưng lại cùng Thái Hậu nói việc này tám chín phần mười liền là sự thật, Lạc Hàn khẩn cấp muốn đi đến nới Phong Lạc Hiên xác nhận mức độ chân thật của chuyện này.
Chính là Lạc Hàn không biết, lần gặp mặt cùng Tử Điệp trước khi đi tiền tuyến thiếu chút nữa trở thành lần cuối cùng hắn cùng Tử Điệp gặp mặt, hắn càng thật không ngờ là con đường tình yêu khúc chiết của hắn cùng Tử Điệp cũng chỉ vừa mới đặt bước trên hành trình.
Tác giả :
Chưa biết