Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt)
Chương 18
Hứa Biên thừa lúc Từ Nhược Thiên đang chăm chú nấu ăn, đem tấm thân suy yếu rời khỏi giường, bước xuống nhà bếp, từ phía sau ghé sát tai cậu nói.
- Hôm nay có món gì?
- A?
Hứa Biên bất thình lình xuất hiện, Từ Nhược Thiên đương nhiên giật thót đến đánh rơi cái vá trên tay, hoảng hốt quay ra sau, cư nhiên lập tức bắt gặp gương mặt anh đang cận kề trước mình, tim bất giác đập nhanh.
- Hứa... Hứa Biên, anh như thế nào lại xuống đây. Không phải anh đang cảm mạo sao? - Cậu vội vã ngoảnh mặt tránh né, gương mặt rốt cuộc đỏ ửng, lời nói phát ra có chút run rẩy.
- Nằm trên giường hoài cũng không tốt. Sao vậy, hay là muốn tôi nằm liệt giường cậu mới hả dạ? - Hứa Biên nhìn ra bộ dạng khẩn trương của người kia, trong nháy mắt lộ ra ý cười, nhưng vẫn là nghiêm nghị hỏi.
- Không phải. Anh ngồi vào bàn đi, em sẽ xong ngay thôi. - Từ Nhược Thiên cảm thấy tình cảnh có gì đó không đúng, bàn tay khẽ đặt trước ngực Hứa Biên đẩy nhẹ anh ra, xoay người hướng về phía dàn bếp, hít thở sâu một tiếng.
- Không cần vội. Cậu cứ từ từ làm. - Hứa Biên thuận tay xoa xoa đầu Từ Nhược Thiên, tiêu sái bước đến ngồi xuống bàn ăn, rảnh tay lấy điện thoại di động ra nghịch.
Tâm tình hiện tại của cậu quả thực không ổn chút nào, người kia như thế nào lại đột nhiên ôn nhu với mình như vậy, đây hẳn không phải chuyện bình thường đi. Bất quá, giây phút trước đó được Hứa Biên ôm cậu vào ngực, không hiểu sao lại có cảm giác tựa như hai người đã là một đôi vợ chồng thực thụ vậy, hảo hạnh phúc a.
Bị suy nghĩ điên rồ trong đầu khiến Từ Nhược Thiên kinh hãi không thôi, cậu lại nghĩ va nghĩ vẩn nữa rồi. Lắc lắc đầu trấn tĩnh lại bản thân, cậu cố gắng tập trung vào chuyên môn, nhanh chóng kết thúc nấu ăn.
- Đến rồi, cơm đã xong hết cả rồi, anh có phải hay không rất đói a? - Từ Nhược Thiên phấn khởi đem mâm cơm bày ra bàn, nhiệt tình xới cơm gắp thức ăn vào bát Hứa Biên, nụ cười tươi rói.
Hứa Biên nhìn Từ Nhược Thiên bằng ánh mắt chịu thua, cũng không nói gì, đưa tay tiếp nhận lấy.
- Đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau dùng bữa, anh có vẻ rất bận rộn a.
- Ân. - Anh ừ nhẹ một tiếng, cũng không màng đến người nọ đang chăm chú nhìn mình.
Hứa Biên vừa ăn vừa đưa mắt ngắm nghía mỹ thực trên bàn, phát hiện hầu hết đều là những món ăn ưa thích của mình, thuận miệng hỏi một câu.
- Cậu thích ăn cá ngừ sao? Còn có, cải su xào nữa?
- Ha ha, không có. Không phải đều là món anh thích sao, ăn nhiều một chút, mau chóng khỏe bệnh. - Được Hứa Biên mở miệng trò chuyện cùng cậu trên bàn ăn, Từ Nhược Thiên trong lòng không ngừng reo hò vui sướng, rốt cuộc ngẫu nhiên bộc phát bản tính nói nhiều của mình.
- Vậy sao? Cậu không ăn à? - Hứa Biên gật đầu hiểu chuyện, nhướn mi hướng bàn ăn hỏi.
- Có chứ. Em đang ăn mà. - Vẫn là dán mắt quan sát anh.Hứa Biên cong khóe miệng, cho hai miếng cơm vào miệng, tiếp tục nói.
- Cậu thích ăn cái gì? Lần tới tôi dẫn cậu đi.
- Thật không? Là anh nói đó a, em thích ăn bít tết.
Từ Nhược Thiên chống hai tay lên cằm, vui sướng đến cười tít mắt. Hứa Biên bị tình cảnh trước mắt làm cho quen thuộc, trong đầu không tự giác văng vẳng câu nói của một thiếu niên: " Là anh nói đó a, tôi rất thích ăn bít tết."
- Hứa Biên... Hứa Biên, anh đang suy nghĩ cái gì? - Mãi thấy Hứa Biên đang ngây ngốc nhìn chăm chăm vào mình, Từ Nhược Thiên thẹn thùng hỏi.
- Không có gì. Hảo, tôi biết có một nhà hàng làm bít tết rất ngon, hẳn sẽ vừa miệng cậu. - Anh cười nhẹ, ôn nhu nhìn cậu.
Từ Nhược Thiên phút chốc nụ cười lập tức gượng gạo, câu nói này, chính là lần đó anh đã nói với cậu, lần đó cả hai rất thân mật nhỉ, bất quá hiện tại với ngày ấy không hề giống nhau, chính là cậu đã không còn là thiếu niên ấy nữa, hơn nữa, anh vốn dĩ không còn nhớ cậu.
- Cảm ơn anh. Anh thật tốt. - Cậu cảm động nhìn anh, trong lòng trỗi lên một cỗ ấm áp, người kia rốt cuộc cũng đối tốt với mình một chút.
Hứa Biên không nói gì, chỉ cười nhẹ, tiếp tục cúi đầu dùng bữa tối. Trong đầu hiện tại suy nghĩ, xem như cố gắng thân mật với cậu, đối xử tốt với cậu một chút, nếu như có thể dứt được tình cảm với thiếu niên kia, hẳn là nên như vậy, mặc dù anh biết làm vậy thực sự không công bằng với cậu, nhưng là, đã không còn cách nào khác.
- Phải rồi, đám cưới của chúng ta anh dự định khi nào tổ chức, ông em nói công ty của hai người lần tới sẽ khá bận rộn, em nghĩ nên tổ chức sớm một chút, để không ảnh hưởng đến công việc của anh, có được không? - Nhân tiện Hứa Biên không còn nổi giận với mình như hằng ngày, Từ Nhược Thiên tranh thủ lấn sang chuyện lễ cưới, vui vẻ hỏi ý kiến anh.
- Ân, sao cũng được. - Hứa Biên qua loa gật đầu, cũng không ngẩng đầu nhìn cậu.
- Vậy... thứ hai tuần sau có được không? - Cậu lưỡng lự nhìn anh, nhỏ giọng nói.
Hứa Biên đột nhiên đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Từ Nhược Thiên ngơ ngác nhìn theo anh, gãi gãi đầu, cười ha ha miễn cưỡng.
- Như vậy cũng hơi sớm, xin lỗi, em vội vã quá. - Nói xong liền thở dài, cúi đầu ủ rũ.
- Tôi sẽ lo liệu, cậu không cần lo.
- Cảm ơn anh. - Từ Nhược Thiên cảm kích nhìn Hứa Biên, nhanh chóng ăn xong bát cơm cuối cùng rồi thu dọn bàn ăn.
Buổi tối, Hứa Biên vào thư phòng chuẩn bị kế hoạch cho công việc ngày mai, Từ Nhược Thiên một bên lo lắng nhìn anh tiều tụy bận rộn làm việc, trong lòng đau như cắt, nhưng vẫn không thể ngăn cản được anh, chỉ có thể làm cho anh một ly nước chanh rồi đứng bên ngoài chờ anh xong việc.
Đến tối, Hứa Biên mệt mỏi trở về phòng mình, cư nhiên phát hiện Từ Nhược Thiên vẫn còn thức, đang ngồi trên giường chăm chú vẽ tranh. Anh hiếu kì bước tới, ngồi xuống bên cạnh cậu, kinh ngạc nhìn bức họa chân dung chính mình trên giấy.
- Cậu có khiếu thật đấy. Không hổ danh là giảng viên trường Đại học mỹ thuật nhỉ?
- Cảm ơn anh. - Cậu mỉm cười nhìn anh, sau lại tiếp tục trau chuốt chỉnh sửa lại bức họa của mình, đưa trước mắt ngắm nghía lại một lát, mới đưa tờ giấy cho anh.
- Đây, tặng anh đó.
Hứa Biên ngại ngùng nhận lấy, chăm chú nhìn chính mình trên bức họa, đưa tay chỉ về phía vết nhăn trên trán mình, bất mãn mở miệng.
- Cậu là cố tình làm cho tôi già thêm có phải không?
- A? Cái này sao? - Từ Nhược Thiên không hiểu ý Hứa Biên, liền cúi xuống nhìn giữa hai lông mày đang nhíu lại, lập tức bật cười giải thích.
- Không phải a. Mỗi lần anh tập trung vào làm việc đều rất hay cau mày. Mà em lại rất thích vẻ mặt tập trung của anh a, hảo soái.
Hứa Biên lắc đầu chịu thua, tiếp tục nhìn bức họa vừa nghe Từ Nhược Thiên mô tả.
- Anh xem, sống mũi cao giống anh, đôi mắt rất sáng nha, còn có bộ đồ vest anh hay mặc đi làm nữa, Hứa Biên, anh thực sự là một tổng tài rất điển trai và tài năng a, ân ân. - Cậu đưa ngón cái lên, biểu tình ngưỡng mộ nhìn anh, nhún vai cười cười.
- Cảm ơn cậu. Đây là lần đầu tiên có người vẽ tôi, thực sự... cảm ơn. - Hứa Biên thuận theo cậu mỉm cười, cảm thấy khung cảnh hiện tại thực sự rất ấm áp, tựa như ngoài thiếu niên kia ra, giống như có một người quan trọng đang bên cạnh mình vậy.
Từ Nhược Thiên bị lời nói kia của Hứa Biên làm cho tinh thần khẩn trương, gương mặt nóng ran chăm chú quan sát gương mặt anh, một hồi bị si mê, cậu mơ màng nói.
- Hứa Biên...
Anh xoay đầu, lập tức bắt gặp ánh mắt của cậu, trầm mặc im lặng.
- Em yêu anh.
Từ Nhược Thiên đưa bàn tay chạm lên gương mặt Hứa Biên, nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh môi khô khan, sau đó di chuyển đến gò má anh, nhắm hai mắt lại, chậm rãi tiến sát môi anh.
Hứa Biên ban đầu có chút kinh ngạc, trong đầu tự hỏi người này đang tính làm gì, lại nghĩ đến mình không hề có ý định thân cận quá mức trên danh nghĩ vợ chồng với cậu, theo bản năng đẩy nhẹ cậu ra.
Từ Nhược Thiên ngây ngốc nhìn anh, tuyệt vọng hạ mi mắt, sau cảm thấy không khí có chút căng thẳng, cậu đưa tay gãi gãi đầu, vội vã đứng dậy.
- Xin lỗi. Để em thu dọn chỗ này cho anh ngủ.
Chính là còn chưa kịp làm gì, phía sau một cỗ tay nhanh chóng kéo cậu trở về, một phen bị Hứa Biên áp đặt dưới thân, hung hăng hôn môi.
- Ngô.
Từ Nhược Thiên cả kinh mở lớn hai mắt, chỉ nhìn thấy gương mặt cực kì ôn nhu của Hứa Biên đang nồng nhiệt hôn môi mình, tâm tình vui đến không thể tả, lập tức nhắm hai mắt, vòng tay qua cổ anh, cùng đối phương mút lấy môi nhau.
HẾT CHƯƠNG 18
Hứa Biên cong khóe miệng, cho hai miếng cơm vào miệng, tiếp tục nói.
- Cậu thích ăn cái gì? Lần tới tôi dẫn cậu đi.
- Thật không? Là anh nói đó a, em thích ăn bít tết.
Từ Nhược Thiên chống hai tay lên cằm, vui sướng đến cười tít mắt. Hứa Biên bị tình cảnh trước mắt làm cho quen thuộc, trong đầu không tự giác văng vẳng câu nói của một thiếu niên: " Là anh nói đó a, tôi rất thích ăn bít tết."
- Hứa Biên... Hứa Biên, anh đang suy nghĩ cái gì? - Mãi thấy Hứa Biên đang ngây ngốc nhìn chăm chăm vào mình, Từ Nhược Thiên thẹn thùng hỏi.
- Không có gì. Hảo, tôi biết có một nhà hàng làm bít tết rất ngon, hẳn sẽ vừa miệng cậu. - Anh cười nhẹ, ôn nhu nhìn cậu.
Từ Nhược Thiên phút chốc nụ cười lập tức gượng gạo, câu nói này, chính là lần đó anh đã nói với cậu, lần đó cả hai rất thân mật nhỉ, bất quá hiện tại với ngày ấy không hề giống nhau, chính là cậu đã không còn là thiếu niên ấy nữa, hơn nữa, anh vốn dĩ không còn nhớ cậu.
- Cảm ơn anh. Anh thật tốt. - Cậu cảm động nhìn anh, trong lòng trỗi lên một cỗ ấm áp, người kia rốt cuộc cũng đối tốt với mình một chút.
Hứa Biên không nói gì, chỉ cười nhẹ, tiếp tục cúi đầu dùng bữa tối. Trong đầu hiện tại suy nghĩ, xem như cố gắng thân mật với cậu, đối xử tốt với cậu một chút, nếu như có thể dứt được tình cảm với thiếu niên kia, hẳn là nên như vậy, mặc dù anh biết làm vậy thực sự không công bằng với cậu, nhưng là, đã không còn cách nào khác.
- Phải rồi, đám cưới của chúng ta anh dự định khi nào tổ chức, ông em nói công ty của hai người lần tới sẽ khá bận rộn, em nghĩ nên tổ chức sớm một chút, để không ảnh hưởng đến công việc của anh, có được không? - Nhân tiện Hứa Biên không còn nổi giận với mình như hằng ngày, Từ Nhược Thiên tranh thủ lấn sang chuyện lễ cưới, vui vẻ hỏi ý kiến anh.
- Ân, sao cũng được. - Hứa Biên qua loa gật đầu, cũng không ngẩng đầu nhìn cậu.
- Vậy... thứ hai tuần sau có được không? - Cậu lưỡng lự nhìn anh, nhỏ giọng nói.
Hứa Biên đột nhiên đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Từ Nhược Thiên ngơ ngác nhìn theo anh, gãi gãi đầu, cười ha ha miễn cưỡng.
- Như vậy cũng hơi sớm, xin lỗi, em vội vã quá. - Nói xong liền thở dài, cúi đầu ủ rũ.
- Tôi sẽ lo liệu, cậu không cần lo.
- Cảm ơn anh. - Từ Nhược Thiên cảm kích nhìn Hứa Biên, nhanh chóng ăn xong bát cơm cuối cùng rồi thu dọn bàn ăn. Bạn đang
- Hôm nay có món gì?
- A?
Hứa Biên bất thình lình xuất hiện, Từ Nhược Thiên đương nhiên giật thót đến đánh rơi cái vá trên tay, hoảng hốt quay ra sau, cư nhiên lập tức bắt gặp gương mặt anh đang cận kề trước mình, tim bất giác đập nhanh.
- Hứa... Hứa Biên, anh như thế nào lại xuống đây. Không phải anh đang cảm mạo sao? - Cậu vội vã ngoảnh mặt tránh né, gương mặt rốt cuộc đỏ ửng, lời nói phát ra có chút run rẩy.
- Nằm trên giường hoài cũng không tốt. Sao vậy, hay là muốn tôi nằm liệt giường cậu mới hả dạ? - Hứa Biên nhìn ra bộ dạng khẩn trương của người kia, trong nháy mắt lộ ra ý cười, nhưng vẫn là nghiêm nghị hỏi.
- Không phải. Anh ngồi vào bàn đi, em sẽ xong ngay thôi. - Từ Nhược Thiên cảm thấy tình cảnh có gì đó không đúng, bàn tay khẽ đặt trước ngực Hứa Biên đẩy nhẹ anh ra, xoay người hướng về phía dàn bếp, hít thở sâu một tiếng.
- Không cần vội. Cậu cứ từ từ làm. - Hứa Biên thuận tay xoa xoa đầu Từ Nhược Thiên, tiêu sái bước đến ngồi xuống bàn ăn, rảnh tay lấy điện thoại di động ra nghịch.
Tâm tình hiện tại của cậu quả thực không ổn chút nào, người kia như thế nào lại đột nhiên ôn nhu với mình như vậy, đây hẳn không phải chuyện bình thường đi. Bất quá, giây phút trước đó được Hứa Biên ôm cậu vào ngực, không hiểu sao lại có cảm giác tựa như hai người đã là một đôi vợ chồng thực thụ vậy, hảo hạnh phúc a.
Bị suy nghĩ điên rồ trong đầu khiến Từ Nhược Thiên kinh hãi không thôi, cậu lại nghĩ va nghĩ vẩn nữa rồi. Lắc lắc đầu trấn tĩnh lại bản thân, cậu cố gắng tập trung vào chuyên môn, nhanh chóng kết thúc nấu ăn.
- Đến rồi, cơm đã xong hết cả rồi, anh có phải hay không rất đói a? - Từ Nhược Thiên phấn khởi đem mâm cơm bày ra bàn, nhiệt tình xới cơm gắp thức ăn vào bát Hứa Biên, nụ cười tươi rói.
Hứa Biên nhìn Từ Nhược Thiên bằng ánh mắt chịu thua, cũng không nói gì, đưa tay tiếp nhận lấy.
- Đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau dùng bữa, anh có vẻ rất bận rộn a.
- Ân. - Anh ừ nhẹ một tiếng, cũng không màng đến người nọ đang chăm chú nhìn mình.
Hứa Biên vừa ăn vừa đưa mắt ngắm nghía mỹ thực trên bàn, phát hiện hầu hết đều là những món ăn ưa thích của mình, thuận miệng hỏi một câu.
- Cậu thích ăn cá ngừ sao? Còn có, cải su xào nữa?
- Ha ha, không có. Không phải đều là món anh thích sao, ăn nhiều một chút, mau chóng khỏe bệnh. - Được Hứa Biên mở miệng trò chuyện cùng cậu trên bàn ăn, Từ Nhược Thiên trong lòng không ngừng reo hò vui sướng, rốt cuộc ngẫu nhiên bộc phát bản tính nói nhiều của mình.
- Vậy sao? Cậu không ăn à? - Hứa Biên gật đầu hiểu chuyện, nhướn mi hướng bàn ăn hỏi.
- Có chứ. Em đang ăn mà. - Vẫn là dán mắt quan sát anh.Hứa Biên cong khóe miệng, cho hai miếng cơm vào miệng, tiếp tục nói.
- Cậu thích ăn cái gì? Lần tới tôi dẫn cậu đi.
- Thật không? Là anh nói đó a, em thích ăn bít tết.
Từ Nhược Thiên chống hai tay lên cằm, vui sướng đến cười tít mắt. Hứa Biên bị tình cảnh trước mắt làm cho quen thuộc, trong đầu không tự giác văng vẳng câu nói của một thiếu niên: " Là anh nói đó a, tôi rất thích ăn bít tết."
- Hứa Biên... Hứa Biên, anh đang suy nghĩ cái gì? - Mãi thấy Hứa Biên đang ngây ngốc nhìn chăm chăm vào mình, Từ Nhược Thiên thẹn thùng hỏi.
- Không có gì. Hảo, tôi biết có một nhà hàng làm bít tết rất ngon, hẳn sẽ vừa miệng cậu. - Anh cười nhẹ, ôn nhu nhìn cậu.
Từ Nhược Thiên phút chốc nụ cười lập tức gượng gạo, câu nói này, chính là lần đó anh đã nói với cậu, lần đó cả hai rất thân mật nhỉ, bất quá hiện tại với ngày ấy không hề giống nhau, chính là cậu đã không còn là thiếu niên ấy nữa, hơn nữa, anh vốn dĩ không còn nhớ cậu.
- Cảm ơn anh. Anh thật tốt. - Cậu cảm động nhìn anh, trong lòng trỗi lên một cỗ ấm áp, người kia rốt cuộc cũng đối tốt với mình một chút.
Hứa Biên không nói gì, chỉ cười nhẹ, tiếp tục cúi đầu dùng bữa tối. Trong đầu hiện tại suy nghĩ, xem như cố gắng thân mật với cậu, đối xử tốt với cậu một chút, nếu như có thể dứt được tình cảm với thiếu niên kia, hẳn là nên như vậy, mặc dù anh biết làm vậy thực sự không công bằng với cậu, nhưng là, đã không còn cách nào khác.
- Phải rồi, đám cưới của chúng ta anh dự định khi nào tổ chức, ông em nói công ty của hai người lần tới sẽ khá bận rộn, em nghĩ nên tổ chức sớm một chút, để không ảnh hưởng đến công việc của anh, có được không? - Nhân tiện Hứa Biên không còn nổi giận với mình như hằng ngày, Từ Nhược Thiên tranh thủ lấn sang chuyện lễ cưới, vui vẻ hỏi ý kiến anh.
- Ân, sao cũng được. - Hứa Biên qua loa gật đầu, cũng không ngẩng đầu nhìn cậu.
- Vậy... thứ hai tuần sau có được không? - Cậu lưỡng lự nhìn anh, nhỏ giọng nói.
Hứa Biên đột nhiên đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Từ Nhược Thiên ngơ ngác nhìn theo anh, gãi gãi đầu, cười ha ha miễn cưỡng.
- Như vậy cũng hơi sớm, xin lỗi, em vội vã quá. - Nói xong liền thở dài, cúi đầu ủ rũ.
- Tôi sẽ lo liệu, cậu không cần lo.
- Cảm ơn anh. - Từ Nhược Thiên cảm kích nhìn Hứa Biên, nhanh chóng ăn xong bát cơm cuối cùng rồi thu dọn bàn ăn.
Buổi tối, Hứa Biên vào thư phòng chuẩn bị kế hoạch cho công việc ngày mai, Từ Nhược Thiên một bên lo lắng nhìn anh tiều tụy bận rộn làm việc, trong lòng đau như cắt, nhưng vẫn không thể ngăn cản được anh, chỉ có thể làm cho anh một ly nước chanh rồi đứng bên ngoài chờ anh xong việc.
Đến tối, Hứa Biên mệt mỏi trở về phòng mình, cư nhiên phát hiện Từ Nhược Thiên vẫn còn thức, đang ngồi trên giường chăm chú vẽ tranh. Anh hiếu kì bước tới, ngồi xuống bên cạnh cậu, kinh ngạc nhìn bức họa chân dung chính mình trên giấy.
- Cậu có khiếu thật đấy. Không hổ danh là giảng viên trường Đại học mỹ thuật nhỉ?
- Cảm ơn anh. - Cậu mỉm cười nhìn anh, sau lại tiếp tục trau chuốt chỉnh sửa lại bức họa của mình, đưa trước mắt ngắm nghía lại một lát, mới đưa tờ giấy cho anh.
- Đây, tặng anh đó.
Hứa Biên ngại ngùng nhận lấy, chăm chú nhìn chính mình trên bức họa, đưa tay chỉ về phía vết nhăn trên trán mình, bất mãn mở miệng.
- Cậu là cố tình làm cho tôi già thêm có phải không?
- A? Cái này sao? - Từ Nhược Thiên không hiểu ý Hứa Biên, liền cúi xuống nhìn giữa hai lông mày đang nhíu lại, lập tức bật cười giải thích.
- Không phải a. Mỗi lần anh tập trung vào làm việc đều rất hay cau mày. Mà em lại rất thích vẻ mặt tập trung của anh a, hảo soái.
Hứa Biên lắc đầu chịu thua, tiếp tục nhìn bức họa vừa nghe Từ Nhược Thiên mô tả.
- Anh xem, sống mũi cao giống anh, đôi mắt rất sáng nha, còn có bộ đồ vest anh hay mặc đi làm nữa, Hứa Biên, anh thực sự là một tổng tài rất điển trai và tài năng a, ân ân. - Cậu đưa ngón cái lên, biểu tình ngưỡng mộ nhìn anh, nhún vai cười cười.
- Cảm ơn cậu. Đây là lần đầu tiên có người vẽ tôi, thực sự... cảm ơn. - Hứa Biên thuận theo cậu mỉm cười, cảm thấy khung cảnh hiện tại thực sự rất ấm áp, tựa như ngoài thiếu niên kia ra, giống như có một người quan trọng đang bên cạnh mình vậy.
Từ Nhược Thiên bị lời nói kia của Hứa Biên làm cho tinh thần khẩn trương, gương mặt nóng ran chăm chú quan sát gương mặt anh, một hồi bị si mê, cậu mơ màng nói.
- Hứa Biên...
Anh xoay đầu, lập tức bắt gặp ánh mắt của cậu, trầm mặc im lặng.
- Em yêu anh.
Từ Nhược Thiên đưa bàn tay chạm lên gương mặt Hứa Biên, nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh môi khô khan, sau đó di chuyển đến gò má anh, nhắm hai mắt lại, chậm rãi tiến sát môi anh.
Hứa Biên ban đầu có chút kinh ngạc, trong đầu tự hỏi người này đang tính làm gì, lại nghĩ đến mình không hề có ý định thân cận quá mức trên danh nghĩ vợ chồng với cậu, theo bản năng đẩy nhẹ cậu ra.
Từ Nhược Thiên ngây ngốc nhìn anh, tuyệt vọng hạ mi mắt, sau cảm thấy không khí có chút căng thẳng, cậu đưa tay gãi gãi đầu, vội vã đứng dậy.
- Xin lỗi. Để em thu dọn chỗ này cho anh ngủ.
Chính là còn chưa kịp làm gì, phía sau một cỗ tay nhanh chóng kéo cậu trở về, một phen bị Hứa Biên áp đặt dưới thân, hung hăng hôn môi.
- Ngô.
Từ Nhược Thiên cả kinh mở lớn hai mắt, chỉ nhìn thấy gương mặt cực kì ôn nhu của Hứa Biên đang nồng nhiệt hôn môi mình, tâm tình vui đến không thể tả, lập tức nhắm hai mắt, vòng tay qua cổ anh, cùng đối phương mút lấy môi nhau.
HẾT CHƯƠNG 18
Hứa Biên cong khóe miệng, cho hai miếng cơm vào miệng, tiếp tục nói.
- Cậu thích ăn cái gì? Lần tới tôi dẫn cậu đi.
- Thật không? Là anh nói đó a, em thích ăn bít tết.
Từ Nhược Thiên chống hai tay lên cằm, vui sướng đến cười tít mắt. Hứa Biên bị tình cảnh trước mắt làm cho quen thuộc, trong đầu không tự giác văng vẳng câu nói của một thiếu niên: " Là anh nói đó a, tôi rất thích ăn bít tết."
- Hứa Biên... Hứa Biên, anh đang suy nghĩ cái gì? - Mãi thấy Hứa Biên đang ngây ngốc nhìn chăm chăm vào mình, Từ Nhược Thiên thẹn thùng hỏi.
- Không có gì. Hảo, tôi biết có một nhà hàng làm bít tết rất ngon, hẳn sẽ vừa miệng cậu. - Anh cười nhẹ, ôn nhu nhìn cậu.
Từ Nhược Thiên phút chốc nụ cười lập tức gượng gạo, câu nói này, chính là lần đó anh đã nói với cậu, lần đó cả hai rất thân mật nhỉ, bất quá hiện tại với ngày ấy không hề giống nhau, chính là cậu đã không còn là thiếu niên ấy nữa, hơn nữa, anh vốn dĩ không còn nhớ cậu.
- Cảm ơn anh. Anh thật tốt. - Cậu cảm động nhìn anh, trong lòng trỗi lên một cỗ ấm áp, người kia rốt cuộc cũng đối tốt với mình một chút.
Hứa Biên không nói gì, chỉ cười nhẹ, tiếp tục cúi đầu dùng bữa tối. Trong đầu hiện tại suy nghĩ, xem như cố gắng thân mật với cậu, đối xử tốt với cậu một chút, nếu như có thể dứt được tình cảm với thiếu niên kia, hẳn là nên như vậy, mặc dù anh biết làm vậy thực sự không công bằng với cậu, nhưng là, đã không còn cách nào khác.
- Phải rồi, đám cưới của chúng ta anh dự định khi nào tổ chức, ông em nói công ty của hai người lần tới sẽ khá bận rộn, em nghĩ nên tổ chức sớm một chút, để không ảnh hưởng đến công việc của anh, có được không? - Nhân tiện Hứa Biên không còn nổi giận với mình như hằng ngày, Từ Nhược Thiên tranh thủ lấn sang chuyện lễ cưới, vui vẻ hỏi ý kiến anh.
- Ân, sao cũng được. - Hứa Biên qua loa gật đầu, cũng không ngẩng đầu nhìn cậu.
- Vậy... thứ hai tuần sau có được không? - Cậu lưỡng lự nhìn anh, nhỏ giọng nói.
Hứa Biên đột nhiên đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Từ Nhược Thiên ngơ ngác nhìn theo anh, gãi gãi đầu, cười ha ha miễn cưỡng.
- Như vậy cũng hơi sớm, xin lỗi, em vội vã quá. - Nói xong liền thở dài, cúi đầu ủ rũ.
- Tôi sẽ lo liệu, cậu không cần lo.
- Cảm ơn anh. - Từ Nhược Thiên cảm kích nhìn Hứa Biên, nhanh chóng ăn xong bát cơm cuối cùng rồi thu dọn bàn ăn. Bạn đang
Tác giả :
Nhộng Hiên