Chỉ Hát Cho Em Nghe
Chương 14: Dù ngại ngùng cũng muốn tiếp tục.*
BÀI HÁT THỨ MƯỜI BỐN
Hướng Tình Tình đã sớm từ thời điểm Từ Thanh Viễn nhích lại gần sát cô liền bị dọa mà nhắm chặt hai mắt, cảm nhận được hơi thở càng ngày càng nặng trên cánh mũi của nhau. Người nào đó càng sợ tới mức cử động một chút cũng không dám, lông mi nhỏ nhắn khẽ run lên.
Cảm nhận được lưỡi của Từ Thanh Viễn ở trên dính hạt dâu tây tinh tế mà nghiền nát lưỡi cô, lại càng tra tấn thần kinh của Hướng Tình Tình.
Trái lại, Từ Thanh Viễn vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh.
Chậm rãi, từ nhẹ nhàng bâng quơ đến kịch liệt, tiết tấu càng lúc càng nhanh, Từ Thanh Viễn không ngừng mút môi cô.
Một bên anh vẫn tiếp tục, một bên lại rất có hứng thú mà nhìn phản ứng của Hướng Tình Tình, xem gò má xinh xắn của cô từ trắng trắng mà chuyển sang đỏ bừng vì anh, lại vì ngượng ngùng mà trở nền hồng hồng, nhìn lông mi cong vút của cô đang run run trong gang tấc......
Cuối cùng, nhận thấy hô hấp của Hướng Tình Tình càng ngày càng khó khăn, Từ Thanh Viễn mới chậm rãi buông cô ra.
"Thở đi em." Âm thanh của Từ Thanh Viễn mị hoặc vô cùng, ngầm có ý vui vẻ. Ngón tay lặng lẽ chạm lên khóe miệng tinh tế của Hướng Tình Tình mà vuốt ve.
"Dạ?" Hướng Tình Tình đang mênh mang trợn tròn mắt, mênh mang mở miệng ra, dùng miệng thở hổn hển.
Đợi một hồi lâu, cô mới bình phục hơi thở.
Đôi mắt vẫn ướt dầm dề.
Môi hồng hào mềm mại.
Từ Thanh Viễn hơi hơi ngửa đầu, cổ họng có chút khô.
Nghĩ đến cơ thể cô cô, vẫn là nghĩ tới cơ thể cô......
"Hướng Tình Tình."
"Dạ?" Hơi thở cô vẫn hỗn loạn như cũ.
"Em có biết là...."
"Uhm!"
Câu nói còn lại Hướng Tình Tình cũng không nghe rõ, Từ Thanh Viễn vừa nói lại vừa đồng thời dán lên môi cô một lần nữa.
Không cho cô thời gian để phản ứng, anh không chút do dự mà cạy miệng Hướng Tình Tình ra, cuốn lấy đầu lưỡi cô, sau đó lại dùng răng nhẹ nhàng cắn lấy.
Không đau.
Hướng Tình Tình choáng váng nghĩ.
Ngậm lấy, mút vào bắt đầu đi đến chỗ mình muốn, Từ Thanh Viễn càng ngày càng chuyên chú.
Không giống Hướng Tình Tình bên kia có một cổ ngọt nị dâu tây hương khí, nhưng là lại kích thích Hướng Tình Tình đáp ở Từ Thanh Viễn trên đùi năm ngón tay chậm rãi thu liễm, vô ý thức nắm thành một cái nắm tay, thon dài đầu ngón tay véo tiến chính mình bàn tay trung.
Không giống như Hướng Tình Tình ở bên kia, có hương vị ngọt ngào của dâu tây kích thích kích thích. Năm ngón tay đặt trên đùi anh bắt đầu kìm lại, không tự chủ mà nắm chặt thành quả đấm, ngón tay thon dài khẽ nhéo nhẹ tay anh.
Càng ngày càng kịch liệt, Từ Thanh Viễn khống chế tiết tấu căn bản là không cho Hướng Tình Tình có cơ hội để thở dốc. Lực tay đặt trên vòng eo mảnh khảnh của cô, ngón tay thon dài ở eo cô tác quái, vuốt ve.
Muốn càng nhiều, càng nhiều......
Nhưng lý trí nói cho Từ Thanh Viễn biết là không được, sẽ dọa cô sợ.
Đang hôn, đột nhiên dừng lại.
Từ Thanh Viễn ôm Hướng Tình Tình để bình phục lại hơi thở, hơi hơi ngửa đầu, cổ họng càng ngày càng khô.
Cô là cảm giác đầu tiên của anh, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Vốn dĩ anh không nghĩ lúc cô và anh ở chung lại là như thế này, nụ hôn lúc nãy cũng là ngoài dự kiến. Nhưng một khắc lúc hôn cô, anh một chút cũng không cảm thấy hối hận.
"Em muốn ăn gì?"
"Lẩu!" Hướng Tình Tình trong nhát mắt hoàn hồn.
"......"
Vốn dĩ Từ Thanh Viễn không trông cậy vào hỏi Hướng Tình Tình còn đang mơ màng có thể trả lời anh muốn ăn cái gì, kết quả là...
"Được." Giọng đầy cưng chiều, mùa hè ăn lẩu không có gì là không được cả, chỉ cần cô thích.
Gần trường học có một quán lẩu.
Hướng Tình Tình cầm thực đơn nghiêng đầu nhỏ hỏi đại đại nhà mình ăn cái gì, Từ Thanh Viễn nói lại: "Em thích ăn gì thì kêu cái đó, anh không kén ăn."
Hướng Tình Tình cũng không làm ra vẻ, gọi đồ ăn thật nhanh.
Lấy xương hầm làm nước dùng, trên sợi mì vàng nhạt cho thêm chút tiêu, cùng với ngũ vị hương, hồi hương, cho thêm vài miếng bắp và cà chua. Một tay Hướng Tình Tình cầm một khối thịt, một tay cầm một mâm nấm kim châm không do dử mà bỏ toàn bộ vào nồi.
Từ Thanh Viễn ở một bên lấy ra một đôi đũa sạch sẽ, gắp một gắp nấm kim châm để ra riêng, sau đó lập tức thay Hướng Tình Tình gắp bánh gạo [1] ra đĩa.
Hướng Tình Tình ăn lẩu không cay, một năm bốn mùa ăn lẩu đều không cần nước chấm. Đây đều là lúc vừa rồi Hướng Tình Tình ngồi nhìn nồi lẩu nói.
*
Chú thích:
[1] Bánh gạo là một loại bánh hấp với nếp hoặc mì gạo, là một món ăn truyền thống của Trung Quốc. Có thể ăn theo nhiều kiểu: luộc, xào, chiên, lát chiên, nấu súp, vv, còn có bánh gạo ngọt và mặn. (baidu)
Hướng Tình Tình đã sớm từ thời điểm Từ Thanh Viễn nhích lại gần sát cô liền bị dọa mà nhắm chặt hai mắt, cảm nhận được hơi thở càng ngày càng nặng trên cánh mũi của nhau. Người nào đó càng sợ tới mức cử động một chút cũng không dám, lông mi nhỏ nhắn khẽ run lên.
Cảm nhận được lưỡi của Từ Thanh Viễn ở trên dính hạt dâu tây tinh tế mà nghiền nát lưỡi cô, lại càng tra tấn thần kinh của Hướng Tình Tình.
Trái lại, Từ Thanh Viễn vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh.
Chậm rãi, từ nhẹ nhàng bâng quơ đến kịch liệt, tiết tấu càng lúc càng nhanh, Từ Thanh Viễn không ngừng mút môi cô.
Một bên anh vẫn tiếp tục, một bên lại rất có hứng thú mà nhìn phản ứng của Hướng Tình Tình, xem gò má xinh xắn của cô từ trắng trắng mà chuyển sang đỏ bừng vì anh, lại vì ngượng ngùng mà trở nền hồng hồng, nhìn lông mi cong vút của cô đang run run trong gang tấc......
Cuối cùng, nhận thấy hô hấp của Hướng Tình Tình càng ngày càng khó khăn, Từ Thanh Viễn mới chậm rãi buông cô ra.
"Thở đi em." Âm thanh của Từ Thanh Viễn mị hoặc vô cùng, ngầm có ý vui vẻ. Ngón tay lặng lẽ chạm lên khóe miệng tinh tế của Hướng Tình Tình mà vuốt ve.
"Dạ?" Hướng Tình Tình đang mênh mang trợn tròn mắt, mênh mang mở miệng ra, dùng miệng thở hổn hển.
Đợi một hồi lâu, cô mới bình phục hơi thở.
Đôi mắt vẫn ướt dầm dề.
Môi hồng hào mềm mại.
Từ Thanh Viễn hơi hơi ngửa đầu, cổ họng có chút khô.
Nghĩ đến cơ thể cô cô, vẫn là nghĩ tới cơ thể cô......
"Hướng Tình Tình."
"Dạ?" Hơi thở cô vẫn hỗn loạn như cũ.
"Em có biết là...."
"Uhm!"
Câu nói còn lại Hướng Tình Tình cũng không nghe rõ, Từ Thanh Viễn vừa nói lại vừa đồng thời dán lên môi cô một lần nữa.
Không cho cô thời gian để phản ứng, anh không chút do dự mà cạy miệng Hướng Tình Tình ra, cuốn lấy đầu lưỡi cô, sau đó lại dùng răng nhẹ nhàng cắn lấy.
Không đau.
Hướng Tình Tình choáng váng nghĩ.
Ngậm lấy, mút vào bắt đầu đi đến chỗ mình muốn, Từ Thanh Viễn càng ngày càng chuyên chú.
Không giống Hướng Tình Tình bên kia có một cổ ngọt nị dâu tây hương khí, nhưng là lại kích thích Hướng Tình Tình đáp ở Từ Thanh Viễn trên đùi năm ngón tay chậm rãi thu liễm, vô ý thức nắm thành một cái nắm tay, thon dài đầu ngón tay véo tiến chính mình bàn tay trung.
Không giống như Hướng Tình Tình ở bên kia, có hương vị ngọt ngào của dâu tây kích thích kích thích. Năm ngón tay đặt trên đùi anh bắt đầu kìm lại, không tự chủ mà nắm chặt thành quả đấm, ngón tay thon dài khẽ nhéo nhẹ tay anh.
Càng ngày càng kịch liệt, Từ Thanh Viễn khống chế tiết tấu căn bản là không cho Hướng Tình Tình có cơ hội để thở dốc. Lực tay đặt trên vòng eo mảnh khảnh của cô, ngón tay thon dài ở eo cô tác quái, vuốt ve.
Muốn càng nhiều, càng nhiều......
Nhưng lý trí nói cho Từ Thanh Viễn biết là không được, sẽ dọa cô sợ.
Đang hôn, đột nhiên dừng lại.
Từ Thanh Viễn ôm Hướng Tình Tình để bình phục lại hơi thở, hơi hơi ngửa đầu, cổ họng càng ngày càng khô.
Cô là cảm giác đầu tiên của anh, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Vốn dĩ anh không nghĩ lúc cô và anh ở chung lại là như thế này, nụ hôn lúc nãy cũng là ngoài dự kiến. Nhưng một khắc lúc hôn cô, anh một chút cũng không cảm thấy hối hận.
"Em muốn ăn gì?"
"Lẩu!" Hướng Tình Tình trong nhát mắt hoàn hồn.
"......"
Vốn dĩ Từ Thanh Viễn không trông cậy vào hỏi Hướng Tình Tình còn đang mơ màng có thể trả lời anh muốn ăn cái gì, kết quả là...
"Được." Giọng đầy cưng chiều, mùa hè ăn lẩu không có gì là không được cả, chỉ cần cô thích.
Gần trường học có một quán lẩu.
Hướng Tình Tình cầm thực đơn nghiêng đầu nhỏ hỏi đại đại nhà mình ăn cái gì, Từ Thanh Viễn nói lại: "Em thích ăn gì thì kêu cái đó, anh không kén ăn."
Hướng Tình Tình cũng không làm ra vẻ, gọi đồ ăn thật nhanh.
Lấy xương hầm làm nước dùng, trên sợi mì vàng nhạt cho thêm chút tiêu, cùng với ngũ vị hương, hồi hương, cho thêm vài miếng bắp và cà chua. Một tay Hướng Tình Tình cầm một khối thịt, một tay cầm một mâm nấm kim châm không do dử mà bỏ toàn bộ vào nồi.
Từ Thanh Viễn ở một bên lấy ra một đôi đũa sạch sẽ, gắp một gắp nấm kim châm để ra riêng, sau đó lập tức thay Hướng Tình Tình gắp bánh gạo [1] ra đĩa.
Hướng Tình Tình ăn lẩu không cay, một năm bốn mùa ăn lẩu đều không cần nước chấm. Đây đều là lúc vừa rồi Hướng Tình Tình ngồi nhìn nồi lẩu nói.
*
Chú thích:
[1] Bánh gạo là một loại bánh hấp với nếp hoặc mì gạo, là một món ăn truyền thống của Trung Quốc. Có thể ăn theo nhiều kiểu: luộc, xào, chiên, lát chiên, nấu súp, vv, còn có bánh gạo ngọt và mặn. (baidu)
Tác giả :
Khang Bạch Y