[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích
Chương 60: Vết Sẹo
Ngày cuối tuần tới làng Hogsmeade, bọn Harry thực sự không đi, bất quá ba tiểu bằng hữu cũng không có bao nhiêu tiếc nuối, bởi vì Draco đã đặt hàng qua thư tất cả các loại kẹo của cửa hàng, một gói hàng siêu lớn, cơ hồ đủ để bọn họ ăn suốt mấy tuần.
Tới ngày lễ Halloween, trường học vẫn theo lệ thường đủ loại quần áo quái dị, nhóm tiểu hoan Hufflepuff như mọi lần giả thành các loại động thực vật, Harry cùng Neville cũng không ngoại lệ, giả thành món ngon vui vẻ chơi đùa suốt cả buổi tối, mãi tới lúc trước khi đi ngủ Harry còn cao hứng kể cho Severus nghe hôm nay mình đã nếm qua bao nhiêu loại điểm tâm trái cây.
Chính là còn chưa kịp nói hết, cậu đột nhiên nhíu mày, sắc mặt nhanh chóng trắng bệt, trên trán cũng toát rất nhiều mồ hôi lạnh.
Severus lập tức phát hiện tình trạng của cậu: “Làm sao vậy?"
Harry cắn chặt môi, biểu tình vặn vẹo, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.
“Harry, rốt cuộc làm sao? !" Severus cả kinh, lập tức ôm cậu ngồi dậy.
Harry túm chặt vạt áo y, hơn nửa ngày mới thốt được một chữ: “Đau……." Sắc mặt trắng như tờ giấy, ngay cả cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.
Severus vội vàng túm lấy đũa phép đặt trên đầu giường làm chú ngữ kiểm tra, nhưng không có kết quả gì, y càng sốt ruột hơn: “Đau thế nào ngươi mau nói a!"
Harry đau tới mức cuộn người lại, run rẩy đưa tay cào vết sẹo trên trán, một chút âm thanh cũng không phát ra nổi, chính là không ngừng hút khí.
Severus nhanh tay lẹ mắt chặn lại cánh tay đang tự làm tổn thương mình của cậu, vội vàng ôm cậu nhảy xuống giường vọt vào phòng độc dược.
Cơ thể bé nhỏ trong lòng đau tới mức liều mạng giãy dụa, cơ hồ sắp rớt khỏi vòng tay y.
Y dùng sức cố áp chế Harry, dùng một tay lấy một lọ độc dược giảm đau, đang định đút cậu uống thì phát hiện cánh tay của vật nhỏ vừa mới được giải phóng đang cố sức cào vết sẹo tia chớp.
“Harry, buông tay!" Tình thế cấp bách y cũng không quản tới nhẹ nhàng hay không, trực tiếp rống cậu, cắn nút chai rót độc dược vào miệng Harry: “Hé miệng, uống hết!"
Harry miễn cưỡng dùng một tia lí trí cuối cùng hé miệng nuốt hết số độc dược, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, cậu vẫn rất đau đớn, tay lại muốn đưa lên trán.
Severus trực tiếp cho cậu một câu chú ‘Kiệt sức’, sau đó ôm vật nhỏ tay chân xụi lơ tìm kiếm lọ thuốc thanh lọc mình đã hoàn thành nhưng không dám cho cậu uống vì chưa có vật thí nghiệm.
“A——Harry nhắm chặt mắt khóc nấc một tiếng, nhưng bởi vì đau đớn kịch liệt mà mím chặt môi, rất nhanh đã cắn chảy máu.
Severus lòng nóng như lửa đốt vội vàng lấy lọ thuốc tinh lọc, dùng ngón tay ép cậu mở hàm răng đang nghiến chặt rót độc dược vào.
Harry run rẩy kịch liệt, ánh mắt trừng to, miệng cũng há rộng, ngay cả kêu lên cũng không được.
Severus ôm chặt lấy cậu không ngừng lặp lại: “Không có việc gì, không có việc gì……." Cũng không biết y đang an ủi cậu hay tự an ủi mình. Tâm tình y hiện tại vô cùng hỗn loạn, vừa đau lòng, vừa lo sợ thuốc không có tác dụng, cảm giác bất lực ăn sâu vào cơ thể.
Harry bị chú ngữ của y làm xụi lơ, ngay cả giãy dụa cũng không được, mồ hôi lạnh trên người toát ra cơ hồ ướt sũng cả quần áo, còn cố gắng lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, mơ hồ hộc ra một câu: “Thầy……. đừng khóc mà……."
Severus lúc này mới cảm giác trên mặt mình lạnh lẽo, áo ngủ đơn bạch cũng bị mồ hôi thấm ướt, cơ thể lạnh băng.
Y cuống quít ôm lấy Harry lao ra khỏi phòng độc dược tới lò sưởi, biến đệm sô pha thành một tấm thảm lông bao kín lấy mình cùng Harry, sau đó mới phái thần hộ mệnh gọi Dumbledore.
“Thế nào? Đỡ hơn chút nào không?" Y siết chặt cánh tay, để Harry dựa sát vào lòng ngực mình, lo lắng hỏi.
Harry thở hổn hển vài cái, cố gắng gật đầu, âm thanh mỏng manh dường như không thể nghe thấy: “Giống như……. không còn đau như vậy nữa…… A!" Đột nhiên cậu cắn môi, mồ hôi lạnh trên mặt ngày càng nhiều.
Severus vén lớp tóc trên mái, phát hiện vết sẹo sưng đỏ vô cùng, còn có chút máu, hình như vừa nãy bị cậu cào trầy.
Y hít sâu một hơi, cố gắng bảo mình phải tỉnh táo lại, đưa tay giữ cằm Harry không để cậu cắn môi, sau đó không chút do dự vói ngón tay mình vào miệng Harry: “Đau thì cứ cắn ta."
Harry cố gắng cử động đầu lưỡi đẩy ngón tay y ra ngoài, nhưng một khắc run rẩy hung hăng cắn phập xuống, nước mắt không ngừng trào ra.
Severus thở dài không ngừng hôn nhẹ trán cậu, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc, Harry, đừng khóc………"
Dumbledore mặc áo ngủ sợi bông thật dày bước ra khỏi lò sưởi, vừa lúc thấy được cảnh Harry cắn ngón tay Severus mà không ngừng rơi lệ.
“Đây là sao? !" Cụ vội vàng vung đũa phép, quang mang của chú ngữ kiểm tra không ngừng bắn xuống người Harry.
“Vết sẹo đau." Severus ngắn gọn nói: “Ta đã cho Harry uống độc dược tinh lọc, nhưng hình như không có tác dụng."
Dumbledore cả kinh: “Chẳng lẽ bên kia đã bắt đầu rồi? !"
“Ta mặc kệ bọn nó có bắt đầu hay không, cũng không quản người kia có sống lại không, ta chỉ muốn biết ngươi có biện pháp gì để Harry không còn đau đớn!" Severus không khống chế được rống cụ.
“Có." Dumbledore gật đầu, phóng một câu chú hôn mê vào Harry.
“Albus Dumbledore!" Severus trừng mắt vẻ mặt tràn ngập sát khí.
Dumbledore bình tĩnh nói: “Anh nên làm vậy sớm, hôn mê cậu bé sẽ không còn thấy đau." Cụ triệu hồi thần hộ mệnh của mình, bảo nó tới bệnh xá tìm bà Pomfrey.
Bà Pomfrey vừa tới, nghe bọn họ nói sơ qua tình huống lập tức bắt đầu chuẩn đoán bệnh, pháp thuật kiểm tra của bà so với Dumbledore còn nhiều hơn, đại khái khoảng nửa giờ mới chấm dứt.
“Cậu bé không sao." Bà lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm “Thuốc tinh lọc của Severus có tác dụng, Hắc ma pháp trên vết sẹo đang dần yếu đi, rất nhanh sẽ hoàn toàn biến mất. Trừ vấn đề này ra thì cơ thể cậu bé hoàn toàn khỏe mạnh, không có bệnh tật gì cả."
Dumbledore thở phào một hơi.
Mà Severus thì không còn quan tâm tới người khác nữa, tinh thần y cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng lại có chút mơ màng. Người yêu nhỏ bé trong lòng vẫn còn nhíu chặt mày, nhưng cơ thể run rẩy đã dần bình ổn.
Lúc này cơn đau đớn trong lòng vốn bị y xem nhẹ mới bùng lên, cánh tay đang ôm Harry cũng có chút vô lực.
Y hít sâu vài hơi, dùng sức ôm chặt thân hình nhỏ bé trong lòng, cúi đầu áp bên gáy cổ cậu, một câu cũng không nói nên lời.
Dumbledore cùng bà Pomfrey liếc mắt nhìn nhau, nói với y một câu: “Có tình huống gì thì gọi chúng ta." Sau đó bỏ đi, bọn họ biết Severus lúc này không còn tâm tình để ý tới bọn họ.
Severus nhắm mắt làm ngơ, chỉ gắt gao ôm chặt Harry.
Không biết qua bao lâu, y cảm giác Harry khẽ chuyển động. Y kinh hỉ ngẩng đầu, thấy người yêu nhỏ chậm rãi mở mắt, mỉm cười yếu ớt với mình.
Một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo run rẩy vươn tới muốn chạm vào mặt y, y vội vàng cầm lấy, tiếp đó áp lên mặt mình.
“Ánh mắt của thầy đỏ cả rồi……." Harry mỉm cười.
“Còn thấy đau không?" Y nhìn vết sẹo Harry, trong nháy mắt trừng to mắt, đôi môi run rẩy, thật vất vả mới nói được một câu đầy đủ: “Vết sẹo…….biến mất rồi!"
Harry cũng mở to mắt.
Severus cầm lấy tay cậu sờ lên phần trán trơn bóng, ánh mắt thành kính làm người ta đau lòng.
“Sev……." Harry giãy dụa cố ngồi dậy ôm lấy cổ y, trấn an hôn lên môi y.
Severus ôm lấy cậu, đầu lưỡi bá đạo liếm mút, nụ hôn tinh tế nhắn gửi cảm giác vui sướng cùng cảm động của y, thẳng tới khi cậu thở không nổi nữa mới chịu buông ra.
“Thật tốt quá……. ngươi không có việc gì, ngươi không bao giờ …. xảy ra chuyện gì nữa…. không bao giờ….. có chuyện nữa……" Y lẩm bẩm, âm thanh có chút nghẹn ngào.
Harry mỉ cười, hôn nhẹ môi y một chút, gật đầu phụ họa: “Em đương nhiên không có việc gì rồi, thầy luôn bảo hộ em mà….. kì thật khi nãy rất đau, nhưng mà nhìn thấy thầy, em không hề sợ hãi chút nào a……."
Severus rốt cuộc mỉm cười. Ôm chặt bảo bối vào lòng, nhịn không được đưa tay sờ trán cậu, kết quả để cậu thấy đầu ngón tay bị cắn chit chít máu.
“Sev!" Harry lập tức lấy lại tinh thần chất vấn y: “Sao thầy không băng bó vết thương? !" Vật nhỏ giãy dụa khỏi lòng nực y, vói tay muốn lấy đũa phép.
Severus vội vàng kéo cậu lại, tự mình lấy đũa phép làm một câu thần chú chữa thương: “Ngươi xem, tốt lắm."
Harry cầm lấy tay y lật qua lật lại kiểm tra một hồi, mới hài lòng gật đầu, ngẩng đầu nói: “Được rồi, tạm tha cho thầy, bất quá lần sau không được như vậy nữa!"
“Tuân lệnh, bệ hạ." Severus cười cọ cọ mũi cậu, ôm cậu đứng dậy: “Chúng ta về ngủ đi?"
“Ưm." Người yêu nhỏ dịu ngoan tựa đầu bên vai y, để y ôm vào phòng ngủ.
Tới ngày lễ Halloween, trường học vẫn theo lệ thường đủ loại quần áo quái dị, nhóm tiểu hoan Hufflepuff như mọi lần giả thành các loại động thực vật, Harry cùng Neville cũng không ngoại lệ, giả thành món ngon vui vẻ chơi đùa suốt cả buổi tối, mãi tới lúc trước khi đi ngủ Harry còn cao hứng kể cho Severus nghe hôm nay mình đã nếm qua bao nhiêu loại điểm tâm trái cây.
Chính là còn chưa kịp nói hết, cậu đột nhiên nhíu mày, sắc mặt nhanh chóng trắng bệt, trên trán cũng toát rất nhiều mồ hôi lạnh.
Severus lập tức phát hiện tình trạng của cậu: “Làm sao vậy?"
Harry cắn chặt môi, biểu tình vặn vẹo, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.
“Harry, rốt cuộc làm sao? !" Severus cả kinh, lập tức ôm cậu ngồi dậy.
Harry túm chặt vạt áo y, hơn nửa ngày mới thốt được một chữ: “Đau……." Sắc mặt trắng như tờ giấy, ngay cả cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.
Severus vội vàng túm lấy đũa phép đặt trên đầu giường làm chú ngữ kiểm tra, nhưng không có kết quả gì, y càng sốt ruột hơn: “Đau thế nào ngươi mau nói a!"
Harry đau tới mức cuộn người lại, run rẩy đưa tay cào vết sẹo trên trán, một chút âm thanh cũng không phát ra nổi, chính là không ngừng hút khí.
Severus nhanh tay lẹ mắt chặn lại cánh tay đang tự làm tổn thương mình của cậu, vội vàng ôm cậu nhảy xuống giường vọt vào phòng độc dược.
Cơ thể bé nhỏ trong lòng đau tới mức liều mạng giãy dụa, cơ hồ sắp rớt khỏi vòng tay y.
Y dùng sức cố áp chế Harry, dùng một tay lấy một lọ độc dược giảm đau, đang định đút cậu uống thì phát hiện cánh tay của vật nhỏ vừa mới được giải phóng đang cố sức cào vết sẹo tia chớp.
“Harry, buông tay!" Tình thế cấp bách y cũng không quản tới nhẹ nhàng hay không, trực tiếp rống cậu, cắn nút chai rót độc dược vào miệng Harry: “Hé miệng, uống hết!"
Harry miễn cưỡng dùng một tia lí trí cuối cùng hé miệng nuốt hết số độc dược, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, cậu vẫn rất đau đớn, tay lại muốn đưa lên trán.
Severus trực tiếp cho cậu một câu chú ‘Kiệt sức’, sau đó ôm vật nhỏ tay chân xụi lơ tìm kiếm lọ thuốc thanh lọc mình đã hoàn thành nhưng không dám cho cậu uống vì chưa có vật thí nghiệm.
“A——Harry nhắm chặt mắt khóc nấc một tiếng, nhưng bởi vì đau đớn kịch liệt mà mím chặt môi, rất nhanh đã cắn chảy máu.
Severus lòng nóng như lửa đốt vội vàng lấy lọ thuốc tinh lọc, dùng ngón tay ép cậu mở hàm răng đang nghiến chặt rót độc dược vào.
Harry run rẩy kịch liệt, ánh mắt trừng to, miệng cũng há rộng, ngay cả kêu lên cũng không được.
Severus ôm chặt lấy cậu không ngừng lặp lại: “Không có việc gì, không có việc gì……." Cũng không biết y đang an ủi cậu hay tự an ủi mình. Tâm tình y hiện tại vô cùng hỗn loạn, vừa đau lòng, vừa lo sợ thuốc không có tác dụng, cảm giác bất lực ăn sâu vào cơ thể.
Harry bị chú ngữ của y làm xụi lơ, ngay cả giãy dụa cũng không được, mồ hôi lạnh trên người toát ra cơ hồ ướt sũng cả quần áo, còn cố gắng lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, mơ hồ hộc ra một câu: “Thầy……. đừng khóc mà……."
Severus lúc này mới cảm giác trên mặt mình lạnh lẽo, áo ngủ đơn bạch cũng bị mồ hôi thấm ướt, cơ thể lạnh băng.
Y cuống quít ôm lấy Harry lao ra khỏi phòng độc dược tới lò sưởi, biến đệm sô pha thành một tấm thảm lông bao kín lấy mình cùng Harry, sau đó mới phái thần hộ mệnh gọi Dumbledore.
“Thế nào? Đỡ hơn chút nào không?" Y siết chặt cánh tay, để Harry dựa sát vào lòng ngực mình, lo lắng hỏi.
Harry thở hổn hển vài cái, cố gắng gật đầu, âm thanh mỏng manh dường như không thể nghe thấy: “Giống như……. không còn đau như vậy nữa…… A!" Đột nhiên cậu cắn môi, mồ hôi lạnh trên mặt ngày càng nhiều.
Severus vén lớp tóc trên mái, phát hiện vết sẹo sưng đỏ vô cùng, còn có chút máu, hình như vừa nãy bị cậu cào trầy.
Y hít sâu một hơi, cố gắng bảo mình phải tỉnh táo lại, đưa tay giữ cằm Harry không để cậu cắn môi, sau đó không chút do dự vói ngón tay mình vào miệng Harry: “Đau thì cứ cắn ta."
Harry cố gắng cử động đầu lưỡi đẩy ngón tay y ra ngoài, nhưng một khắc run rẩy hung hăng cắn phập xuống, nước mắt không ngừng trào ra.
Severus thở dài không ngừng hôn nhẹ trán cậu, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc, Harry, đừng khóc………"
Dumbledore mặc áo ngủ sợi bông thật dày bước ra khỏi lò sưởi, vừa lúc thấy được cảnh Harry cắn ngón tay Severus mà không ngừng rơi lệ.
“Đây là sao? !" Cụ vội vàng vung đũa phép, quang mang của chú ngữ kiểm tra không ngừng bắn xuống người Harry.
“Vết sẹo đau." Severus ngắn gọn nói: “Ta đã cho Harry uống độc dược tinh lọc, nhưng hình như không có tác dụng."
Dumbledore cả kinh: “Chẳng lẽ bên kia đã bắt đầu rồi? !"
“Ta mặc kệ bọn nó có bắt đầu hay không, cũng không quản người kia có sống lại không, ta chỉ muốn biết ngươi có biện pháp gì để Harry không còn đau đớn!" Severus không khống chế được rống cụ.
“Có." Dumbledore gật đầu, phóng một câu chú hôn mê vào Harry.
“Albus Dumbledore!" Severus trừng mắt vẻ mặt tràn ngập sát khí.
Dumbledore bình tĩnh nói: “Anh nên làm vậy sớm, hôn mê cậu bé sẽ không còn thấy đau." Cụ triệu hồi thần hộ mệnh của mình, bảo nó tới bệnh xá tìm bà Pomfrey.
Bà Pomfrey vừa tới, nghe bọn họ nói sơ qua tình huống lập tức bắt đầu chuẩn đoán bệnh, pháp thuật kiểm tra của bà so với Dumbledore còn nhiều hơn, đại khái khoảng nửa giờ mới chấm dứt.
“Cậu bé không sao." Bà lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm “Thuốc tinh lọc của Severus có tác dụng, Hắc ma pháp trên vết sẹo đang dần yếu đi, rất nhanh sẽ hoàn toàn biến mất. Trừ vấn đề này ra thì cơ thể cậu bé hoàn toàn khỏe mạnh, không có bệnh tật gì cả."
Dumbledore thở phào một hơi.
Mà Severus thì không còn quan tâm tới người khác nữa, tinh thần y cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng lại có chút mơ màng. Người yêu nhỏ bé trong lòng vẫn còn nhíu chặt mày, nhưng cơ thể run rẩy đã dần bình ổn.
Lúc này cơn đau đớn trong lòng vốn bị y xem nhẹ mới bùng lên, cánh tay đang ôm Harry cũng có chút vô lực.
Y hít sâu vài hơi, dùng sức ôm chặt thân hình nhỏ bé trong lòng, cúi đầu áp bên gáy cổ cậu, một câu cũng không nói nên lời.
Dumbledore cùng bà Pomfrey liếc mắt nhìn nhau, nói với y một câu: “Có tình huống gì thì gọi chúng ta." Sau đó bỏ đi, bọn họ biết Severus lúc này không còn tâm tình để ý tới bọn họ.
Severus nhắm mắt làm ngơ, chỉ gắt gao ôm chặt Harry.
Không biết qua bao lâu, y cảm giác Harry khẽ chuyển động. Y kinh hỉ ngẩng đầu, thấy người yêu nhỏ chậm rãi mở mắt, mỉm cười yếu ớt với mình.
Một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo run rẩy vươn tới muốn chạm vào mặt y, y vội vàng cầm lấy, tiếp đó áp lên mặt mình.
“Ánh mắt của thầy đỏ cả rồi……." Harry mỉm cười.
“Còn thấy đau không?" Y nhìn vết sẹo Harry, trong nháy mắt trừng to mắt, đôi môi run rẩy, thật vất vả mới nói được một câu đầy đủ: “Vết sẹo…….biến mất rồi!"
Harry cũng mở to mắt.
Severus cầm lấy tay cậu sờ lên phần trán trơn bóng, ánh mắt thành kính làm người ta đau lòng.
“Sev……." Harry giãy dụa cố ngồi dậy ôm lấy cổ y, trấn an hôn lên môi y.
Severus ôm lấy cậu, đầu lưỡi bá đạo liếm mút, nụ hôn tinh tế nhắn gửi cảm giác vui sướng cùng cảm động của y, thẳng tới khi cậu thở không nổi nữa mới chịu buông ra.
“Thật tốt quá……. ngươi không có việc gì, ngươi không bao giờ …. xảy ra chuyện gì nữa…. không bao giờ….. có chuyện nữa……" Y lẩm bẩm, âm thanh có chút nghẹn ngào.
Harry mỉ cười, hôn nhẹ môi y một chút, gật đầu phụ họa: “Em đương nhiên không có việc gì rồi, thầy luôn bảo hộ em mà….. kì thật khi nãy rất đau, nhưng mà nhìn thấy thầy, em không hề sợ hãi chút nào a……."
Severus rốt cuộc mỉm cười. Ôm chặt bảo bối vào lòng, nhịn không được đưa tay sờ trán cậu, kết quả để cậu thấy đầu ngón tay bị cắn chit chít máu.
“Sev!" Harry lập tức lấy lại tinh thần chất vấn y: “Sao thầy không băng bó vết thương? !" Vật nhỏ giãy dụa khỏi lòng nực y, vói tay muốn lấy đũa phép.
Severus vội vàng kéo cậu lại, tự mình lấy đũa phép làm một câu thần chú chữa thương: “Ngươi xem, tốt lắm."
Harry cầm lấy tay y lật qua lật lại kiểm tra một hồi, mới hài lòng gật đầu, ngẩng đầu nói: “Được rồi, tạm tha cho thầy, bất quá lần sau không được như vậy nữa!"
“Tuân lệnh, bệ hạ." Severus cười cọ cọ mũi cậu, ôm cậu đứng dậy: “Chúng ta về ngủ đi?"
“Ưm." Người yêu nhỏ dịu ngoan tựa đầu bên vai y, để y ôm vào phòng ngủ.
Tác giả :
Gíới Yên Chân Nhân