[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích
Chương 58: Sơn Vũ Dục Lai
-GIÓ THỔI MƯA GIÔNG TRƯỚC CƠN BÃO-
Khóa chăm sóc sinh vật huyền bí của Harry thật ra không phát sinh nguy hiểm nào, Hufflepuff luôn lên lớp chung với Revenclaw, nhóm tiểu ưng thấy Hagrid kéo bằng mã tới thì rất hiền hậu kéo nhóm tiểu hoang đứng ở xa xa quan sát, Hagrid yêu cầu bọn họ tiếp xúc gần gũi với bằng mã, còn bị nhóm tiểu ưng giảng một đống đạo lí nghe tới choáng váng đầu óc, cuối cùng khóa chăm sóc sinh vật huyền bí theo lời trách móc của nhóm tiểu ưng với Hagrid mà qua loa hết giờ.
Bất quá sau khi nhóm tiểu ưng, tiểu hoan xong khóa, buổi chiều tới phiên Gryffindor cùng Slytherin, Hagrid rốt cuộc vẫn gặp rắc rối. Lần này người bị thương không phải Draco —— cậu đã sớm bị Severus cảnh cáo —— mà là một cậu bé nhà Gryffindor, hơn nữa cậu bé đó thực vô tội, nó chỉ muốn cho bằng mã ăn một cục kẹo đường mà thôi, ai ngờ lại kích động tới hệ thần kinh yếu ớt của con bằng mã kia…… đứa nhỏ đáng thương bị móng vuốt nó cào một phát lên lưng, trường hợp quả thực vô cùng thê thảm, theo người chứng kiến kể lại thì ‘Thật đáng sợ, Charles xui xẻo bị nó quấu tới lòi cả xương cốt!’
May mắn bà Pomfrey kịp thời cứu chữa, cụ Dumbledore lại phải nhận lỗi với gia đình cậu bé một phen, đối phương mới đồng ý không làm lớn chuyện, sau đó cách chức ‘giáo sư chăm sóc sinh vật huyền bí’ của Hagrid, chuyển qua cho Lockhart phu nhân phụ trách, bằng không cũng không biết sẽ ồn ào tới mức nào nữa.
Mãi tới mấy buổi học sau, Lockhart phu nhân đã trở thành giáo sư được hoan nghênh nhất ở Hogwarts, chuyện này mới chậm rãi lắng xuống.
Bởi vì Giám Ngục vẫn còn lẩn quẩn quanh trường, Lockhart từ khi khai giảng đã bắt đầu dạy đám học trò thần chú hú hồn thần hộ mệnh, nhưng trước mắt có rất ít người thành công, trừ bỏ những học trò lớp lớn đã thành công thì hiện tại khắp nơi trong trường đều có người luyện tập, nhóm tiểu bằng hữu vô cùng thích thú chờ mong xem làn sương phóng ra từ đầu đũa mình rốt cuộc có hình dáng gì, Harry cũng bị cuốn hút, mỗi ngày về tới hầm lại bắt đầu luyện tập, sau đó nhìn thấy làn sương bạc của mình trong nháy mắt dường như biến thành vật thể gì đó dài dài sẽ vô cùng hưng phấn mà nhào tới gọi Sev.
“Sev! Thầy thấy giống xà không? Giống không, giống không?"
Severus đang vùi đầu phê chữa bài tập bớt chút thời gian liếc nhìn làn sương hoàn toàn không giống con rắn kia, gật đầu có lệ: “Ừ, rất giống."
Vật nhỏ vui sướng tiếp tục tập luyện.
Thời gian thoáng chốc qua đi, chỉ chớp mắt đã tới tháng mười. Bởi vì kì Quidditch đã tới, các đội viên của đội bóng lại bắt đầu tập luyện, Harry lại như năm trước cứ hai ba ngày lại chạy đi nhìn Draco tập luyện. Severus không thể lúc nào cũng dõi theo cậu, vì thế đành giao nhiệm vụ cho Heleba đang chuẩn bị tiến vào kì ngủ đông, không ngờ vẫn xảy ra chuyện.
Neville vội vàng kéo Draco chạy tới hầm báo tin, lúc này Severus đang cân nhắc xem có nên mua vài món quần áo mùa đông cho Harry hay không, đứa nhỏ đã cao thêm một chút, quần áo trước kia cũng không còn vừa người, thừa dịp thời tiết vẫn chưa lạnh lắm nên chuẩn bị trước.
Vừa nghe Neville nói Harry không thấy, gương mặt Severus lập tức kết một tầng băng, nhìn tiểu hoan đang run rẩy.
“Kể lại toàn bộ quá trình, một chi tiết cũng không được bỏ sót!" Severus phái thần hộ mệnh thông tri Dumbledore, nghiêm mặt nhìn chằm chằm Neville đang núp sau lưng Draco.
Tiểu hoan bị dọa mang theo tiếng nức nở lắp bắp nói: “Trên đường tụi em tới sân bóng, có một nữ sinh Slytherin nói Draco đang chờ em ở thư viện trường, bảo em mau tới đó, em, em muốn đi cùng với Harry thì nữ sinh kia bảo viện trưởng chúng ta cũng có chuyện tìm Harry, vừa vặn nàng cũng có việc tới nhà kính, Harry liền, liền đi cùng với cô gái đó…. sau đó nửa đường em gặp Draco, Draco nói không thích hợp, tụi em liền chạy tới nhà kính tìm Harry, nhưng mà, nhưng mà không hề thấy Harry và cô gái kia, hỏi những người khác thì cũng không ai thấy bọn họ….."
“Đáng chết!" Biểu tình Severus vô cùng vặn vẹo: “Cậu Longbottom! Chẳng lẽ ngươi không có não à? Người khác nói gì ngươi cũng tin sao? !"
Neville bị y rống tới mức nước mắt lả chả rớt xuống, ủy khuất òa khóc: “Thực xin lỗi…… nếu em không tin cô ta thì tốt rồi…… chính là em cũng không nghĩ nhiều tới vậy……"
Draco bất đắc dĩ ôm lấy cậu an ủi: “Đừng khóc, cũng không phải lỗi của cậu."
Malfoy thiếu gia bí mật trừng mắt liếc cha đỡ đầu một cái, thật là, Harry rõ ràng là quá tin người, cha đỡ đầu chỉ mắng một mình Neville, thực bất công! Tuy là cậu cũng rất lo lắng cho an nguy của bạn tốt, nhưng mà cha đỡ đầu cũng thực là…….
Severus lấy Bản Đồ Đạo Tặc lần trước lấy của Dumbledore ra xem, quả nhiên trên bản đồ hoàn toàn không thấy tên Harry.
“Khóa cảng! Khóa cảng chết tiệt!" Y không cần nghĩ cũng biết Harry nhất định đã bị khóa cảng đưa đi.
Ngay khoảng khắc ba người đang vô cùng lo lắng thì Dumbledore đã chạy tới.
“Đừng lo lắng." Lão nhân bình thản an ủi bọ họ: “Severus, anh quá quan tâm sẽ bị loạn, lần trước Harry bị Peter mang đi, không phải anh đã đưa cho cậu bé một cái khóa cảng tùy thân sao?"
“Chỉ sợ ngay cả cơ hội dụng khóa cảng cũng không có!" Severus cáu kỉnh gầm nhẹ.
“Còn có Heleba." Dumbledore nói: “Ta có mang danh mục học trò tới, có một câu chú có thể tra được vị trí của học trò chưa tốt nghiệp trên danh mục, bất quá thời gian hơi lâu một chút, ngươi chờ ra vài phút."
Severus tràn ngập lo lắng, chỉ có thể nhìn Dumbledore mở quyển danh mục học trò thật dày, bắt đầu tụng niệm một câu chú ngữ rất dài.
Kết quả chú ngữ còn chưa niệm xong, thâm ảnh của Harry lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Severus.
“Harry!" Neville kêu lên sợ hãi, nước mắt lưng tròng nhào tới lại trơ mắt nhìn Severus vượt lên trước ôm chặt Harry vào lòng.
“Nhóc con hư hỏng!" Chuyển biến bất ngờ như vậy, cho dù là Sevrus ý chí kiên cường cũng có cảm giác chân mình sắp nhũn ra, ôm chặt thân hình nhỏ bé trong lòng nghĩ lại những gì đã qua mà sợ hãi, những lời trách mắng không ngừng trút xuống: “Ngươi không có đầu óc sao? Sao ai bảo cũng đi theo hết hả? Bình thường ta dặn ngươi thế nào! Ngươi đem lời nói của ta từ tai này văng qua tai kia phải không!"
Vật nhỏ khẽ giãy dụa một chút, nhỏ giọng nói: “Đau……"
Severus lập tức buông cậu ra, kết quả Harry mất đi chống đỡ té ngã xuống đất.
Severus vừa cúi đầu liền nhìn thấy tay áo bị máu thấm ướt. Y vội vàng ngồi xổm xuống vén tay áo Harry lên, vết thương dài trên cánh tay trắng nõn vô cùng nổi bật, phản ứng đầu tiên chính là liên tiếp phóng ra chú ngữ kiểm tra, phát hiện là vết thương do dao làm ra mới bắt đầu làm thần chú chữa thương.
“Có phải Tử Thần Thực Tử không? Bọn họ làm gì ngươi?" Y nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Harry đôi mắt đã ửng đỏ gật đầu: “Một nữ sinh Slytherin dùng khóa cảng đưa em tới một căn phòng, em còn chưa kịp phản ứng đã bị cô ta quăng một câu ‘Kiệt sức’, sau đó cô ta lấy dao cắt tay em, còn lấy một cái chai để lấy máu…. đau quá, chính là em không khóc, em nhớ rõ thầy nói gặp kẻ xấu phải bình tĩnh, cô ta cầm cái chai ra khỏi phòng, em nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện, sau đó lặng lẽ gọi Heleba, Heleba gặm khóa cảng trong túi đưa tới trong tay em, em mới quay về được……."
Severus đau lòng ôm lấy cậu, hốc mắt cũng hơi đỏ lên: “Tốt lắm, không có việc gì, ngươi làm tốt lắm……."
Neville lúc này cũng không quản Harry bị giáo sư độc dược đáng sợ ôm, đôi mắt đỏ ửng nhào tới trước mặt cậu, vừa khóc thút thít vừa nói: “Thực xin lỗi Harry, mình không nên tin lời cô ta, nếu, nếu mình không bỏ cậu lại một mình thì tốt rồi……."
“Không phải lỗi của cậu." Harry lắc đầu, mỉm cười an ủi: “May mắn cậu không đi, bằng không cô ta cũng mang cậu đi theo thì biết làm sao bây giờ a……"
Neville ‘Oa’ một tiếng khóc lớn, chụp lấy cánh tay Harry, nước mắt ồ ạt chảy ra: “Có phải rất đau không……. ô……. đều tại mình không tốt……"
Severus không kiên nhẫn rống Draco: “Mang nó đi!"
Draco bất đắc dĩ đi tới ‘kéo’ tiểu hoan qua một góc an ủi.
Dumbledore chậm rì rì bước tới hỏi Harry: “Harry, lúc ấy trò có chú ý căn phòng đó có gì đặc biệt không? Có lẽ chúng ta có thể suy đoán đó là nơi nào."
Harry áy náy lắc đầu: “Thực xin lỗi, hiệu trưởng, lúc ấy em sợ quá, không nhìn kĩ."
“Đủ rồi! Dumbledore!" Severus khó chịu rống lão nhân: “Thời gian ngắn như vậy có thể chú ý được gì! Harry còn nhỏ như vậy, sao nó có tâm tình đi quan sát xem kẻ bắt cóc mình đang ở đâu chứ!"
Dumbledore thở dài: “Vậy được rồi, bất quá Severus, anh cũng biết đó, chúng ta phải sớm chuẩn bị, bọn họ hành động như vậy đại biểu cho điều gì anh cũng hiểu rất rõ, ta đi tìm Matilda bàn bạc một chút, anh an ủi Harry đi, nhớ tra rõ xem nữ sinh Slytherin kia là ai." Nói xong cụ vẫy tay với hai đứa nhỏ còn lại, dắt bọn họ cùng đi.
Severus ôm chặt Harry im lặng không nói gì. Máu Harry bị lấy, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì không cần nghĩ cũng biết. Trước mắt bọn người này trốn ở đâu căn bản không có đầu mối, cho dù là Lockhart phu nhân thì có được biện pháp gì chứ?
“Sev……." Harry đưa tay vuốt nhẹ hàng mày đang nhăn tít của y, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Em đã về rồi, sao thầy vẫn không cao hứng?"
Severus cầm tay cậu hôn nhẹ một chút, thở dài nói: “Harry, ta sẽ bảo vệ ngươi………"
“Rốt cuộc làm sao vậy?" Harry bối rối: “Phát sinh chuyện gì? Vì sao hiệu trưởng nói phải sớm chuẩn bị?"
“Ngươi không cần biết chuyện này." Severus ôn nhu trấn an cậu: “Ngươi không cần biết….. việc này giao cho chúng ta được rồi."
Harry nghiêm túc ngồi thẳng dậy, gương mặt nhỏ nhắn chậm chạp nói: “Sev, thầy không thể như vậy! Thầy không nói sẽ làm em càng lo lắng hơn nữa! Em không còn là con nít nữa, cho dù không thể giúp thầy, nhưng ít ra thầy cũng nên nói cho em biết, nếu không em thực rất lo lắng cho thầy!"
Severus cúi đầu trầm mặc không nói.
“Sev!" Harry áp lấy mặt y để y phải đối diện với mình, nghiêm túc nói: “Chúng ta là người yêu, có chuyện gì không thể nói chứ? Thầy biết mỗi lần nghĩ tới thầy dấu em, vì em làm rất nhiều chuyện nguy hiểm có biết em khổ sở cỡ nào không? Thầy đau lòng em biết, chính là em cũng đau lòng vậy, thầy không thể cứ luôn xem em là con nít, em không còn nhỏ nữa!"
Severus có chút kinh ngạc, y không nghĩ tới trong lúc y không phát hiện Harry đang dần dần trưởng thành, ánh mắt vật nhỏ tràn ngập kiên định cùng ôn nhu, làm trái tim y cũng sắp tan chảy.
Y nhịn không được nhếch khóe môi, ôn nhu hôn lên đôi môi phấn nộn trước mắt, nhìn đôi mắt xanh biếc long lanh, dịu dàng nói: “Được, ta nói cho ngươi, sau này… không bao giờ dấu ngươi nữa."
Khóa chăm sóc sinh vật huyền bí của Harry thật ra không phát sinh nguy hiểm nào, Hufflepuff luôn lên lớp chung với Revenclaw, nhóm tiểu ưng thấy Hagrid kéo bằng mã tới thì rất hiền hậu kéo nhóm tiểu hoang đứng ở xa xa quan sát, Hagrid yêu cầu bọn họ tiếp xúc gần gũi với bằng mã, còn bị nhóm tiểu ưng giảng một đống đạo lí nghe tới choáng váng đầu óc, cuối cùng khóa chăm sóc sinh vật huyền bí theo lời trách móc của nhóm tiểu ưng với Hagrid mà qua loa hết giờ.
Bất quá sau khi nhóm tiểu ưng, tiểu hoan xong khóa, buổi chiều tới phiên Gryffindor cùng Slytherin, Hagrid rốt cuộc vẫn gặp rắc rối. Lần này người bị thương không phải Draco —— cậu đã sớm bị Severus cảnh cáo —— mà là một cậu bé nhà Gryffindor, hơn nữa cậu bé đó thực vô tội, nó chỉ muốn cho bằng mã ăn một cục kẹo đường mà thôi, ai ngờ lại kích động tới hệ thần kinh yếu ớt của con bằng mã kia…… đứa nhỏ đáng thương bị móng vuốt nó cào một phát lên lưng, trường hợp quả thực vô cùng thê thảm, theo người chứng kiến kể lại thì ‘Thật đáng sợ, Charles xui xẻo bị nó quấu tới lòi cả xương cốt!’
May mắn bà Pomfrey kịp thời cứu chữa, cụ Dumbledore lại phải nhận lỗi với gia đình cậu bé một phen, đối phương mới đồng ý không làm lớn chuyện, sau đó cách chức ‘giáo sư chăm sóc sinh vật huyền bí’ của Hagrid, chuyển qua cho Lockhart phu nhân phụ trách, bằng không cũng không biết sẽ ồn ào tới mức nào nữa.
Mãi tới mấy buổi học sau, Lockhart phu nhân đã trở thành giáo sư được hoan nghênh nhất ở Hogwarts, chuyện này mới chậm rãi lắng xuống.
Bởi vì Giám Ngục vẫn còn lẩn quẩn quanh trường, Lockhart từ khi khai giảng đã bắt đầu dạy đám học trò thần chú hú hồn thần hộ mệnh, nhưng trước mắt có rất ít người thành công, trừ bỏ những học trò lớp lớn đã thành công thì hiện tại khắp nơi trong trường đều có người luyện tập, nhóm tiểu bằng hữu vô cùng thích thú chờ mong xem làn sương phóng ra từ đầu đũa mình rốt cuộc có hình dáng gì, Harry cũng bị cuốn hút, mỗi ngày về tới hầm lại bắt đầu luyện tập, sau đó nhìn thấy làn sương bạc của mình trong nháy mắt dường như biến thành vật thể gì đó dài dài sẽ vô cùng hưng phấn mà nhào tới gọi Sev.
“Sev! Thầy thấy giống xà không? Giống không, giống không?"
Severus đang vùi đầu phê chữa bài tập bớt chút thời gian liếc nhìn làn sương hoàn toàn không giống con rắn kia, gật đầu có lệ: “Ừ, rất giống."
Vật nhỏ vui sướng tiếp tục tập luyện.
Thời gian thoáng chốc qua đi, chỉ chớp mắt đã tới tháng mười. Bởi vì kì Quidditch đã tới, các đội viên của đội bóng lại bắt đầu tập luyện, Harry lại như năm trước cứ hai ba ngày lại chạy đi nhìn Draco tập luyện. Severus không thể lúc nào cũng dõi theo cậu, vì thế đành giao nhiệm vụ cho Heleba đang chuẩn bị tiến vào kì ngủ đông, không ngờ vẫn xảy ra chuyện.
Neville vội vàng kéo Draco chạy tới hầm báo tin, lúc này Severus đang cân nhắc xem có nên mua vài món quần áo mùa đông cho Harry hay không, đứa nhỏ đã cao thêm một chút, quần áo trước kia cũng không còn vừa người, thừa dịp thời tiết vẫn chưa lạnh lắm nên chuẩn bị trước.
Vừa nghe Neville nói Harry không thấy, gương mặt Severus lập tức kết một tầng băng, nhìn tiểu hoan đang run rẩy.
“Kể lại toàn bộ quá trình, một chi tiết cũng không được bỏ sót!" Severus phái thần hộ mệnh thông tri Dumbledore, nghiêm mặt nhìn chằm chằm Neville đang núp sau lưng Draco.
Tiểu hoan bị dọa mang theo tiếng nức nở lắp bắp nói: “Trên đường tụi em tới sân bóng, có một nữ sinh Slytherin nói Draco đang chờ em ở thư viện trường, bảo em mau tới đó, em, em muốn đi cùng với Harry thì nữ sinh kia bảo viện trưởng chúng ta cũng có chuyện tìm Harry, vừa vặn nàng cũng có việc tới nhà kính, Harry liền, liền đi cùng với cô gái đó…. sau đó nửa đường em gặp Draco, Draco nói không thích hợp, tụi em liền chạy tới nhà kính tìm Harry, nhưng mà, nhưng mà không hề thấy Harry và cô gái kia, hỏi những người khác thì cũng không ai thấy bọn họ….."
“Đáng chết!" Biểu tình Severus vô cùng vặn vẹo: “Cậu Longbottom! Chẳng lẽ ngươi không có não à? Người khác nói gì ngươi cũng tin sao? !"
Neville bị y rống tới mức nước mắt lả chả rớt xuống, ủy khuất òa khóc: “Thực xin lỗi…… nếu em không tin cô ta thì tốt rồi…… chính là em cũng không nghĩ nhiều tới vậy……"
Draco bất đắc dĩ ôm lấy cậu an ủi: “Đừng khóc, cũng không phải lỗi của cậu."
Malfoy thiếu gia bí mật trừng mắt liếc cha đỡ đầu một cái, thật là, Harry rõ ràng là quá tin người, cha đỡ đầu chỉ mắng một mình Neville, thực bất công! Tuy là cậu cũng rất lo lắng cho an nguy của bạn tốt, nhưng mà cha đỡ đầu cũng thực là…….
Severus lấy Bản Đồ Đạo Tặc lần trước lấy của Dumbledore ra xem, quả nhiên trên bản đồ hoàn toàn không thấy tên Harry.
“Khóa cảng! Khóa cảng chết tiệt!" Y không cần nghĩ cũng biết Harry nhất định đã bị khóa cảng đưa đi.
Ngay khoảng khắc ba người đang vô cùng lo lắng thì Dumbledore đã chạy tới.
“Đừng lo lắng." Lão nhân bình thản an ủi bọ họ: “Severus, anh quá quan tâm sẽ bị loạn, lần trước Harry bị Peter mang đi, không phải anh đã đưa cho cậu bé một cái khóa cảng tùy thân sao?"
“Chỉ sợ ngay cả cơ hội dụng khóa cảng cũng không có!" Severus cáu kỉnh gầm nhẹ.
“Còn có Heleba." Dumbledore nói: “Ta có mang danh mục học trò tới, có một câu chú có thể tra được vị trí của học trò chưa tốt nghiệp trên danh mục, bất quá thời gian hơi lâu một chút, ngươi chờ ra vài phút."
Severus tràn ngập lo lắng, chỉ có thể nhìn Dumbledore mở quyển danh mục học trò thật dày, bắt đầu tụng niệm một câu chú ngữ rất dài.
Kết quả chú ngữ còn chưa niệm xong, thâm ảnh của Harry lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Severus.
“Harry!" Neville kêu lên sợ hãi, nước mắt lưng tròng nhào tới lại trơ mắt nhìn Severus vượt lên trước ôm chặt Harry vào lòng.
“Nhóc con hư hỏng!" Chuyển biến bất ngờ như vậy, cho dù là Sevrus ý chí kiên cường cũng có cảm giác chân mình sắp nhũn ra, ôm chặt thân hình nhỏ bé trong lòng nghĩ lại những gì đã qua mà sợ hãi, những lời trách mắng không ngừng trút xuống: “Ngươi không có đầu óc sao? Sao ai bảo cũng đi theo hết hả? Bình thường ta dặn ngươi thế nào! Ngươi đem lời nói của ta từ tai này văng qua tai kia phải không!"
Vật nhỏ khẽ giãy dụa một chút, nhỏ giọng nói: “Đau……"
Severus lập tức buông cậu ra, kết quả Harry mất đi chống đỡ té ngã xuống đất.
Severus vừa cúi đầu liền nhìn thấy tay áo bị máu thấm ướt. Y vội vàng ngồi xổm xuống vén tay áo Harry lên, vết thương dài trên cánh tay trắng nõn vô cùng nổi bật, phản ứng đầu tiên chính là liên tiếp phóng ra chú ngữ kiểm tra, phát hiện là vết thương do dao làm ra mới bắt đầu làm thần chú chữa thương.
“Có phải Tử Thần Thực Tử không? Bọn họ làm gì ngươi?" Y nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Harry đôi mắt đã ửng đỏ gật đầu: “Một nữ sinh Slytherin dùng khóa cảng đưa em tới một căn phòng, em còn chưa kịp phản ứng đã bị cô ta quăng một câu ‘Kiệt sức’, sau đó cô ta lấy dao cắt tay em, còn lấy một cái chai để lấy máu…. đau quá, chính là em không khóc, em nhớ rõ thầy nói gặp kẻ xấu phải bình tĩnh, cô ta cầm cái chai ra khỏi phòng, em nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện, sau đó lặng lẽ gọi Heleba, Heleba gặm khóa cảng trong túi đưa tới trong tay em, em mới quay về được……."
Severus đau lòng ôm lấy cậu, hốc mắt cũng hơi đỏ lên: “Tốt lắm, không có việc gì, ngươi làm tốt lắm……."
Neville lúc này cũng không quản Harry bị giáo sư độc dược đáng sợ ôm, đôi mắt đỏ ửng nhào tới trước mặt cậu, vừa khóc thút thít vừa nói: “Thực xin lỗi Harry, mình không nên tin lời cô ta, nếu, nếu mình không bỏ cậu lại một mình thì tốt rồi……."
“Không phải lỗi của cậu." Harry lắc đầu, mỉm cười an ủi: “May mắn cậu không đi, bằng không cô ta cũng mang cậu đi theo thì biết làm sao bây giờ a……"
Neville ‘Oa’ một tiếng khóc lớn, chụp lấy cánh tay Harry, nước mắt ồ ạt chảy ra: “Có phải rất đau không……. ô……. đều tại mình không tốt……"
Severus không kiên nhẫn rống Draco: “Mang nó đi!"
Draco bất đắc dĩ đi tới ‘kéo’ tiểu hoan qua một góc an ủi.
Dumbledore chậm rì rì bước tới hỏi Harry: “Harry, lúc ấy trò có chú ý căn phòng đó có gì đặc biệt không? Có lẽ chúng ta có thể suy đoán đó là nơi nào."
Harry áy náy lắc đầu: “Thực xin lỗi, hiệu trưởng, lúc ấy em sợ quá, không nhìn kĩ."
“Đủ rồi! Dumbledore!" Severus khó chịu rống lão nhân: “Thời gian ngắn như vậy có thể chú ý được gì! Harry còn nhỏ như vậy, sao nó có tâm tình đi quan sát xem kẻ bắt cóc mình đang ở đâu chứ!"
Dumbledore thở dài: “Vậy được rồi, bất quá Severus, anh cũng biết đó, chúng ta phải sớm chuẩn bị, bọn họ hành động như vậy đại biểu cho điều gì anh cũng hiểu rất rõ, ta đi tìm Matilda bàn bạc một chút, anh an ủi Harry đi, nhớ tra rõ xem nữ sinh Slytherin kia là ai." Nói xong cụ vẫy tay với hai đứa nhỏ còn lại, dắt bọn họ cùng đi.
Severus ôm chặt Harry im lặng không nói gì. Máu Harry bị lấy, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì không cần nghĩ cũng biết. Trước mắt bọn người này trốn ở đâu căn bản không có đầu mối, cho dù là Lockhart phu nhân thì có được biện pháp gì chứ?
“Sev……." Harry đưa tay vuốt nhẹ hàng mày đang nhăn tít của y, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Em đã về rồi, sao thầy vẫn không cao hứng?"
Severus cầm tay cậu hôn nhẹ một chút, thở dài nói: “Harry, ta sẽ bảo vệ ngươi………"
“Rốt cuộc làm sao vậy?" Harry bối rối: “Phát sinh chuyện gì? Vì sao hiệu trưởng nói phải sớm chuẩn bị?"
“Ngươi không cần biết chuyện này." Severus ôn nhu trấn an cậu: “Ngươi không cần biết….. việc này giao cho chúng ta được rồi."
Harry nghiêm túc ngồi thẳng dậy, gương mặt nhỏ nhắn chậm chạp nói: “Sev, thầy không thể như vậy! Thầy không nói sẽ làm em càng lo lắng hơn nữa! Em không còn là con nít nữa, cho dù không thể giúp thầy, nhưng ít ra thầy cũng nên nói cho em biết, nếu không em thực rất lo lắng cho thầy!"
Severus cúi đầu trầm mặc không nói.
“Sev!" Harry áp lấy mặt y để y phải đối diện với mình, nghiêm túc nói: “Chúng ta là người yêu, có chuyện gì không thể nói chứ? Thầy biết mỗi lần nghĩ tới thầy dấu em, vì em làm rất nhiều chuyện nguy hiểm có biết em khổ sở cỡ nào không? Thầy đau lòng em biết, chính là em cũng đau lòng vậy, thầy không thể cứ luôn xem em là con nít, em không còn nhỏ nữa!"
Severus có chút kinh ngạc, y không nghĩ tới trong lúc y không phát hiện Harry đang dần dần trưởng thành, ánh mắt vật nhỏ tràn ngập kiên định cùng ôn nhu, làm trái tim y cũng sắp tan chảy.
Y nhịn không được nhếch khóe môi, ôn nhu hôn lên đôi môi phấn nộn trước mắt, nhìn đôi mắt xanh biếc long lanh, dịu dàng nói: “Được, ta nói cho ngươi, sau này… không bao giờ dấu ngươi nữa."
Tác giả :
Gíới Yên Chân Nhân